Khán Thượng Tha
-
Chương 40: Sinh nhật vui vẻ [ thượng ]
Ăn điểm tâm, sau đó đi làm.
Công ty giống như đã bị công ty khác chiếm đoạt, chẳng những không giảm biên chế, mà tiền lương so với trước đây còn cao hơn nhiều.
Cho nên người của công ty đều thật cao hứng.
Nhìn bộ dáng cao hứng của bọn họ, Trầm Di không khỏi thở dài.
Sở Trung Thiên đã từng mang đến cho công ty không ít huy hoàng.
Mà cũng bởi vì Sở Trung Thiên rời đi, dẫn đến sự xuống dốc của công ty.
Sở Trung Thiên rời đi, hơn phân nửa nguyên nhân là do chính mình.
Lão bản rất hận hắn, nhưng không hiểu vì sao không sa thải hắn.
Tuy nhiên, hắn vẫn bị giáng chức.
Thiên Hạo vẫn một mực ở bên cạnh hắn. Nhưng mà khi đó, vì tất cả trong đầu đều là Sở Trung Thiên, cho nên hắn đã làm tổn thương Thiên Hạo.
Lúc sinh nhật Thiên Hạo, bản thân không có chú ý, cứ vậy mà lặng lẽ trôi qua.
Cảm giác áy náy đối với Thiên Hạo luôn luôn tồn tại, có lẽ, sẽ tồn tại cả đời.
Luôn là Thiên Hạo một mình nỗ lực, mà bản thân chỉ là tiếp nhận.
Muốn làm chút gì đó cho Thiên Hạo, lại phát hiện việc gì Thiên Hạo cũng không cần đến hắn.
Kỹ năng nấu nướng hoàn mỹ, tính tình ôn nhu mà săn sóc.
Làm cho Trầm Di không biết phải làm sao để có thể giúp Thiên Hạo.
Thậm chí có thể nói, cuộc sống của Thiên Hạo so với hắn còn tốt hơn.
Chính mình, thật là vô dụng.
Thứ mà hắn có thể cho Thiên Hạo, chỉ có thân thể của hắn.
Nhưng mà, thân thể đã từng bị người khác đùa bỡn rồi, Thiên Hạo, liệu có còn muốn không.
Sau khi tan việc, Trầm Di đi đến siêu thị tiện lợi ở rất xa nhà để mua “áo mưa”.
Dù sao nếu mua ở khu vực quanh nhà, để người khác thấy được thì thật là mất mặt.
Vốn là muốn về nhà, nhưng lại luôn cảm thấy do dự. Vì vậy liền lang thang không có mục đích ở trên đường.
Buổi tối mùa hạ, có một chút mát mẻ và dễ chịu.
Cho đến khi Trầm Di muốn về nhà thì đã hơn 11h.
Về tới căn hộ, nhấn nút thang máy, Trầm Di không khỏi vuốt vuốt “áo mưa” trong túi quần, tự động viên chính mình.
Cho dù Thiên Hạo sẽ thật sự ghét bỏ hắn, cũng là hợp tình hợp lý a.
Càng yêu đối phương, sẽ càng coi trọng đối phương, mà kèm theo đó, càng coi nhẹ bản thân.
Càng yêu đối phương sâu đậm, bản thân càng trở nên hèn mọn.
Cho tới khi trong đất bùn hèn mọn ấy, nở ra đóa hoa của tình yêu.
Đinh một tiếng, thang máy mở ra.
Trầm Di sửng sốt một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn.
23:35
Vậy tại sao Thiên Hạo vẫn còn ở trong thang máy?
Thiên Hạo lập tức kéo Trầm Di vào trong thang máy, sau đó, Thiên Hạo nhấn nút hiển thị số tầng của nhà Trầm Di. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Không gian nhỏ hẹp, tràn đầy khí tức mập mờ.
“Ngươi tại sao muộn như vậy mới về?” Trên mặt Thiên Hạo lộ vẻ lo lắng.
Về tới nhà, lại phát hiện đại thúc chưa về, Thiên Hạo ngồi đợi trong nhà một lúc lâu.
Cuối cùng Thiên Hạo thật sự không chờ được nữa, muốn đi ra ngoài tìm, không ngờ rằng lại gặp được ngay Trầm Di.
“Ta…ta…” Muốn hắn nói cái gì đây? Nói muốn câu dẫn Thiên Hạo, rồi lại cảm thấy ngại ngùng, cho nên mới về muộn như vậy?
Bởi vì nguyên nhân mình về muộn thật sự rất khó nói ra, cho nên Trầm Di nghẹn đến mức mặt đỏ bừng cũng không thể nói ra được một câu.
“Sinh nhật vui vẻ.” Thiên Hạo cười cười với Trầm Di.
“Quà ta đặt ở trong nhà, không biết ngươi thích loại quà gì?” Không biết có phải nhìn ra sự quẫn bách của Trầm Di hay không, Thiên Hạo cắt ngang lời Trầm Di.
Trầm Di xấu hổ, bối rối rút tay từ trong túi quần ra, không ngờ rằng, ngón tay lại kéo theo cái hộp “áo mưa”, sau đó cả cái hộp liền rơi ra ngoài.
Thiên Hạo nhìn thấy thứ rơi ra, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
“Ta…ta…” Trầm Di nhìn thấy Thiên Hạo đến gần, không khỏi khẩn trương lên.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Thiên Hạo đi đến trước bảng điều khiển thang máy, ấn lên nút đóng cửa. Chỉ thấy cửa thang máy từng chút từng chút đóng lại.
Sau đó Thiên Hạo lấy ra chùm chìa khóa, đem thang máy khóa lại.
Cái này, rốt cuộc là chuyện gì vậy!!!!
Chỉ thấy Thiên Hạo đi tới, đem Trầm Di ôm vào trong ngực.
“Ngươi muốn ta?” Thiên Hạo cẩn thận hỏi thăm.
Thấy Trầm Di không trả lời, khẽ cúi đầu xuống, hôn lên môi Trầm Di.
Điểm khác biệt so với nụ hôn lần trước chính là, lúc này Thiên Hạo ngây ngốc vươn đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng Trầm Di.
Nụ hôn ôn nhu mà trẻ trung, lông mi đối phương run nhè nhẹ, cùng với gương mặt đỏ ửng, tất cả đều vô cùng đẹp.
Trầm Di vươn tay ôm lấy cổ Thiên Hạo.
Hắn đã tiếp nhận Lục Thiên Hạo rồi, hắn sẽ triệt để cố gắng quên đi Sở Trung Thiên.
Cũng có thể sẽ không thể triệt để quên Sở Trung Thiên, chỉ là đem giấu hắn vào sâu trong nội tâm, vĩnh viễn không nghĩ thêm về hắn nữa.
Hôn cho tới khi toàn thân như nhũn ra, Trầm Di chỉ có thể dựa vào người Thiên Hạo.
“Nói cho ta biết…tiếp theo phải làm như thế nào?” Ở thời điểm mấu chốt lần trước, sở dĩ Thiên Hạo chạy trốn, là vì Thiên Hạo hoàn toàn không biết tiếp theo như thế nào.
Cảm giác lạnh buốt của thủy tinh ở sau lưng, làm cho Trầm Di không thoải mái khẽ giật giật, lại khiến cho Thiên Hạo ôm càng chặt.
“Nói cho ta biết, ta cần phải làm như thế nào.” Thanh âm vì *** mà trở nên khàn khàn, trong buổi tối mùa hạ, hiển nhiên lại càng thêm hấp dẫn.
“Ách…” Trầm Di nhất thời ngây ngẩn cả người, bởi vì sự tình xem ra tệ hơn so với hắn nghĩ rất nhiều.
Hắn muốn dụ dỗ Thiên Hạo, đúng vậy, nhưng mà hắn nghĩ là ở nhà, chứ không phải ở loại địa phương này.
“Ngươi…ngươi biết giữa nam nữ là làm như thế nào a?” Trầm Di đỏ mặt, thậm chí giống như muốn xuất huyết luôn, cúi đầu, không dám nhìn mặt Thiên Hạo.
“Biết rõ.” ( rõ á, được)
“Nam…nam chính là dùng đằng sau.” Trầm Di nói xong, thấy Thiên Hạo không có động tĩnh.
Vì vậy ngẩng đầu, chăm chú nhìn Thiên Hạo.
Thiên Hạo chậm rãi hé miệng, giống như muốn nói gì đó. Lại lắc đầu, cũng không nói ra bất kỳ điều gì.
“Rất, rất chán ghét a…” Trầm Di cố gắng cười cười với Thiên Hạo.
Nụ cười mang theo miễn cưỡng, không khỏi làm cho Thiên Hạo nổi cơn bực bội trong lòng.
Trầm Di biết rõ Thiên Hạo có thể có chút phản cảm, cho nên đặc biệt đi siêu thị, mua “áo mưa”.
Trầm Di muốn cúi người nhặt cái kia lên, lại bị Thiên Hạo một mực ôm chặt.
‘Nếu thật sự không được, có thể mang áo mưa làm a.’ Loại lời này, Trầm Di không có cách nào nói ra được, dù sao hắn cũng không có ti tiện đến mức đó.
Chính mình giống như cái gì? Đại thúc biến thái bởi vì muốn tìm bất mãn mà dạy hư thiếu niên ngây thơ? ( chữ “ngây thơ” là ta chém đấy)
Chỉ có thể không khỏi cười khổ nhìn về phía Thiên Hạo.
Thiên Hạo nổi giận đứng dậy. Một tay vươn ra giữ cằm hắn, hung hăng hôn lên.
Nụ hôn có mang theo ý trừng phạt, Trầm Di thoáng ngây ngẩn cả người.
“Như thế nào lại chán ghét…” Đối phương chịu thương tổn làm cho Thiên Hạo không khỏi đau đớn, đồng thời Trầm Di không tin tưởng cũng khiến hắn đau đớn.
“Ta yêu ngươi… sao lại có thể cảm thấy chán ghét? Chúng ta không phải tình nhân sao?”
Cảm giác được môi Thiên Hạo khẽ đụng chạm, thậm chí Trầm Di có thể cảm nhận được Thiên Hạo đang run rẩy.
Đêm qua, Thiên Hạo cũng có hỏi qua người khác.
Lúc đối phương nói cho hắn biết phải làm như thế nào, nói thật, hắn thật sự cảm thấy có chút buồn nôn.
Nhưng mà tất cả những cảm giác đó, ngay sau khi hắn nhìn thấy Trầm Di thì trong nháy mắt toàn bộ đều biến mất.
Hắn muốn Trầm Di. Hắn yêu Trầm Di. Chỉ muốn ôm chặt lấy đối phương, cả đời cũng không buông tay.
Thiên Hạo xoay người Trầm Di lại, sau đó vươn tay cởi quần Trầm Di ra.
Bên ngoài thang máy chính là cảnh đêm xinh đẹp, cảm giác quái dị làm cho Trầm Di không khỏi có chút phát run.
Quần tuột xuống đến đầu gối, tay của đối phương chậm rãi bao trùm lên cực nóng của chính mình.
Cảm xúc lạ lẫm làm cho Trầm Di không khỏi muốn tách ra. Lại bởi vì lui về phía sau mà tựa sát vào trong ngực đối phương.
Cái mông hung hăng chạm đến nơi cực nóng của đối phương.
Kiên quyết mà mềm mại đầy xúc cảm không khỏi làm cho Thiên Hạo hút một hơi khí.
Bàn tay thon dài chậm rãi bao trùm lên lối vào của Trầm Di, ngây ngô luật động.
Không hề có bất kỳ kỹ xảo nào, nhưng lại mang theo một chút kích thích khác lạ.
“Ngô…” Trầm Di không cẩn thận phát hiện ra mình đang phát ra thanh âm, lập tức cố gắng bịt kín miệng mình.
“Ân…” Hai chân bởi vì bị đối phương kích thích, chậm rãi mềm nhũn, thân thể không khỏi từ từ trượt xuống, Trầm Di dùng bàn tay còn lại (một tay bận che miệng rồi) vô lực túm lấy tay vịn thang máy.
Trầm Di nửa ghé vào trên tay vịn, cái mông không tự giác mà cong lên, cái mông xinh đẹp, hơn nữa rất tròn trịa.
Thiên Hạo kéo áo sơ mi của Trầm Di lên, phần eo xinh đẹp bóng loáng liền lộ ra.
Ngây ngô đùa bỡn phân thân của đối phương, nghe thanh âm mà Trầm Di không khống chế được phát ra, còn có cảm giác cái mông mềm mại mà nhẵn nhụi của đối phương.
Thiên Hạo chỉ cảm thấy dưới bụng từng đợt khô nóng.
“Ta muốn nghe thanh âm của ngươi.” Thiên hạo muốn nghe thanh âm của Trầm Di, tiếng rên rỉ của đối phương vì chính mình mà phát ra.
“Ta muốn nghe thanh âm của ngươi.” Thấy đối phương không có phản ứng, Thiên Hạo lặp lại một lần nữa.
Trầm Di run rẩy buông tay đang che miệng mình ra.
Thiên Hạo ngay lúc này, đột nhiên tăng tốc độ của bàn tay.
“A…ngô…không…” Không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, tiếng rên rỉ mà Trầm Di không cách nào khống chế được liền tràn ra.
Khiêu gợi mà quyến rũ.
Công ty giống như đã bị công ty khác chiếm đoạt, chẳng những không giảm biên chế, mà tiền lương so với trước đây còn cao hơn nhiều.
Cho nên người của công ty đều thật cao hứng.
Nhìn bộ dáng cao hứng của bọn họ, Trầm Di không khỏi thở dài.
Sở Trung Thiên đã từng mang đến cho công ty không ít huy hoàng.
Mà cũng bởi vì Sở Trung Thiên rời đi, dẫn đến sự xuống dốc của công ty.
Sở Trung Thiên rời đi, hơn phân nửa nguyên nhân là do chính mình.
Lão bản rất hận hắn, nhưng không hiểu vì sao không sa thải hắn.
Tuy nhiên, hắn vẫn bị giáng chức.
Thiên Hạo vẫn một mực ở bên cạnh hắn. Nhưng mà khi đó, vì tất cả trong đầu đều là Sở Trung Thiên, cho nên hắn đã làm tổn thương Thiên Hạo.
Lúc sinh nhật Thiên Hạo, bản thân không có chú ý, cứ vậy mà lặng lẽ trôi qua.
Cảm giác áy náy đối với Thiên Hạo luôn luôn tồn tại, có lẽ, sẽ tồn tại cả đời.
Luôn là Thiên Hạo một mình nỗ lực, mà bản thân chỉ là tiếp nhận.
Muốn làm chút gì đó cho Thiên Hạo, lại phát hiện việc gì Thiên Hạo cũng không cần đến hắn.
Kỹ năng nấu nướng hoàn mỹ, tính tình ôn nhu mà săn sóc.
Làm cho Trầm Di không biết phải làm sao để có thể giúp Thiên Hạo.
Thậm chí có thể nói, cuộc sống của Thiên Hạo so với hắn còn tốt hơn.
Chính mình, thật là vô dụng.
Thứ mà hắn có thể cho Thiên Hạo, chỉ có thân thể của hắn.
Nhưng mà, thân thể đã từng bị người khác đùa bỡn rồi, Thiên Hạo, liệu có còn muốn không.
Sau khi tan việc, Trầm Di đi đến siêu thị tiện lợi ở rất xa nhà để mua “áo mưa”.
Dù sao nếu mua ở khu vực quanh nhà, để người khác thấy được thì thật là mất mặt.
Vốn là muốn về nhà, nhưng lại luôn cảm thấy do dự. Vì vậy liền lang thang không có mục đích ở trên đường.
Buổi tối mùa hạ, có một chút mát mẻ và dễ chịu.
Cho đến khi Trầm Di muốn về nhà thì đã hơn 11h.
Về tới căn hộ, nhấn nút thang máy, Trầm Di không khỏi vuốt vuốt “áo mưa” trong túi quần, tự động viên chính mình.
Cho dù Thiên Hạo sẽ thật sự ghét bỏ hắn, cũng là hợp tình hợp lý a.
Càng yêu đối phương, sẽ càng coi trọng đối phương, mà kèm theo đó, càng coi nhẹ bản thân.
Càng yêu đối phương sâu đậm, bản thân càng trở nên hèn mọn.
Cho tới khi trong đất bùn hèn mọn ấy, nở ra đóa hoa của tình yêu.
Đinh một tiếng, thang máy mở ra.
Trầm Di sửng sốt một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn.
23:35
Vậy tại sao Thiên Hạo vẫn còn ở trong thang máy?
Thiên Hạo lập tức kéo Trầm Di vào trong thang máy, sau đó, Thiên Hạo nhấn nút hiển thị số tầng của nhà Trầm Di. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Không gian nhỏ hẹp, tràn đầy khí tức mập mờ.
“Ngươi tại sao muộn như vậy mới về?” Trên mặt Thiên Hạo lộ vẻ lo lắng.
Về tới nhà, lại phát hiện đại thúc chưa về, Thiên Hạo ngồi đợi trong nhà một lúc lâu.
Cuối cùng Thiên Hạo thật sự không chờ được nữa, muốn đi ra ngoài tìm, không ngờ rằng lại gặp được ngay Trầm Di.
“Ta…ta…” Muốn hắn nói cái gì đây? Nói muốn câu dẫn Thiên Hạo, rồi lại cảm thấy ngại ngùng, cho nên mới về muộn như vậy?
Bởi vì nguyên nhân mình về muộn thật sự rất khó nói ra, cho nên Trầm Di nghẹn đến mức mặt đỏ bừng cũng không thể nói ra được một câu.
“Sinh nhật vui vẻ.” Thiên Hạo cười cười với Trầm Di.
“Quà ta đặt ở trong nhà, không biết ngươi thích loại quà gì?” Không biết có phải nhìn ra sự quẫn bách của Trầm Di hay không, Thiên Hạo cắt ngang lời Trầm Di.
Trầm Di xấu hổ, bối rối rút tay từ trong túi quần ra, không ngờ rằng, ngón tay lại kéo theo cái hộp “áo mưa”, sau đó cả cái hộp liền rơi ra ngoài.
Thiên Hạo nhìn thấy thứ rơi ra, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
“Ta…ta…” Trầm Di nhìn thấy Thiên Hạo đến gần, không khỏi khẩn trương lên.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Thiên Hạo đi đến trước bảng điều khiển thang máy, ấn lên nút đóng cửa. Chỉ thấy cửa thang máy từng chút từng chút đóng lại.
Sau đó Thiên Hạo lấy ra chùm chìa khóa, đem thang máy khóa lại.
Cái này, rốt cuộc là chuyện gì vậy!!!!
Chỉ thấy Thiên Hạo đi tới, đem Trầm Di ôm vào trong ngực.
“Ngươi muốn ta?” Thiên Hạo cẩn thận hỏi thăm.
Thấy Trầm Di không trả lời, khẽ cúi đầu xuống, hôn lên môi Trầm Di.
Điểm khác biệt so với nụ hôn lần trước chính là, lúc này Thiên Hạo ngây ngốc vươn đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng Trầm Di.
Nụ hôn ôn nhu mà trẻ trung, lông mi đối phương run nhè nhẹ, cùng với gương mặt đỏ ửng, tất cả đều vô cùng đẹp.
Trầm Di vươn tay ôm lấy cổ Thiên Hạo.
Hắn đã tiếp nhận Lục Thiên Hạo rồi, hắn sẽ triệt để cố gắng quên đi Sở Trung Thiên.
Cũng có thể sẽ không thể triệt để quên Sở Trung Thiên, chỉ là đem giấu hắn vào sâu trong nội tâm, vĩnh viễn không nghĩ thêm về hắn nữa.
Hôn cho tới khi toàn thân như nhũn ra, Trầm Di chỉ có thể dựa vào người Thiên Hạo.
“Nói cho ta biết…tiếp theo phải làm như thế nào?” Ở thời điểm mấu chốt lần trước, sở dĩ Thiên Hạo chạy trốn, là vì Thiên Hạo hoàn toàn không biết tiếp theo như thế nào.
Cảm giác lạnh buốt của thủy tinh ở sau lưng, làm cho Trầm Di không thoải mái khẽ giật giật, lại khiến cho Thiên Hạo ôm càng chặt.
“Nói cho ta biết, ta cần phải làm như thế nào.” Thanh âm vì *** mà trở nên khàn khàn, trong buổi tối mùa hạ, hiển nhiên lại càng thêm hấp dẫn.
“Ách…” Trầm Di nhất thời ngây ngẩn cả người, bởi vì sự tình xem ra tệ hơn so với hắn nghĩ rất nhiều.
Hắn muốn dụ dỗ Thiên Hạo, đúng vậy, nhưng mà hắn nghĩ là ở nhà, chứ không phải ở loại địa phương này.
“Ngươi…ngươi biết giữa nam nữ là làm như thế nào a?” Trầm Di đỏ mặt, thậm chí giống như muốn xuất huyết luôn, cúi đầu, không dám nhìn mặt Thiên Hạo.
“Biết rõ.” ( rõ á, được)
“Nam…nam chính là dùng đằng sau.” Trầm Di nói xong, thấy Thiên Hạo không có động tĩnh.
Vì vậy ngẩng đầu, chăm chú nhìn Thiên Hạo.
Thiên Hạo chậm rãi hé miệng, giống như muốn nói gì đó. Lại lắc đầu, cũng không nói ra bất kỳ điều gì.
“Rất, rất chán ghét a…” Trầm Di cố gắng cười cười với Thiên Hạo.
Nụ cười mang theo miễn cưỡng, không khỏi làm cho Thiên Hạo nổi cơn bực bội trong lòng.
Trầm Di biết rõ Thiên Hạo có thể có chút phản cảm, cho nên đặc biệt đi siêu thị, mua “áo mưa”.
Trầm Di muốn cúi người nhặt cái kia lên, lại bị Thiên Hạo một mực ôm chặt.
‘Nếu thật sự không được, có thể mang áo mưa làm a.’ Loại lời này, Trầm Di không có cách nào nói ra được, dù sao hắn cũng không có ti tiện đến mức đó.
Chính mình giống như cái gì? Đại thúc biến thái bởi vì muốn tìm bất mãn mà dạy hư thiếu niên ngây thơ? ( chữ “ngây thơ” là ta chém đấy)
Chỉ có thể không khỏi cười khổ nhìn về phía Thiên Hạo.
Thiên Hạo nổi giận đứng dậy. Một tay vươn ra giữ cằm hắn, hung hăng hôn lên.
Nụ hôn có mang theo ý trừng phạt, Trầm Di thoáng ngây ngẩn cả người.
“Như thế nào lại chán ghét…” Đối phương chịu thương tổn làm cho Thiên Hạo không khỏi đau đớn, đồng thời Trầm Di không tin tưởng cũng khiến hắn đau đớn.
“Ta yêu ngươi… sao lại có thể cảm thấy chán ghét? Chúng ta không phải tình nhân sao?”
Cảm giác được môi Thiên Hạo khẽ đụng chạm, thậm chí Trầm Di có thể cảm nhận được Thiên Hạo đang run rẩy.
Đêm qua, Thiên Hạo cũng có hỏi qua người khác.
Lúc đối phương nói cho hắn biết phải làm như thế nào, nói thật, hắn thật sự cảm thấy có chút buồn nôn.
Nhưng mà tất cả những cảm giác đó, ngay sau khi hắn nhìn thấy Trầm Di thì trong nháy mắt toàn bộ đều biến mất.
Hắn muốn Trầm Di. Hắn yêu Trầm Di. Chỉ muốn ôm chặt lấy đối phương, cả đời cũng không buông tay.
Thiên Hạo xoay người Trầm Di lại, sau đó vươn tay cởi quần Trầm Di ra.
Bên ngoài thang máy chính là cảnh đêm xinh đẹp, cảm giác quái dị làm cho Trầm Di không khỏi có chút phát run.
Quần tuột xuống đến đầu gối, tay của đối phương chậm rãi bao trùm lên cực nóng của chính mình.
Cảm xúc lạ lẫm làm cho Trầm Di không khỏi muốn tách ra. Lại bởi vì lui về phía sau mà tựa sát vào trong ngực đối phương.
Cái mông hung hăng chạm đến nơi cực nóng của đối phương.
Kiên quyết mà mềm mại đầy xúc cảm không khỏi làm cho Thiên Hạo hút một hơi khí.
Bàn tay thon dài chậm rãi bao trùm lên lối vào của Trầm Di, ngây ngô luật động.
Không hề có bất kỳ kỹ xảo nào, nhưng lại mang theo một chút kích thích khác lạ.
“Ngô…” Trầm Di không cẩn thận phát hiện ra mình đang phát ra thanh âm, lập tức cố gắng bịt kín miệng mình.
“Ân…” Hai chân bởi vì bị đối phương kích thích, chậm rãi mềm nhũn, thân thể không khỏi từ từ trượt xuống, Trầm Di dùng bàn tay còn lại (một tay bận che miệng rồi) vô lực túm lấy tay vịn thang máy.
Trầm Di nửa ghé vào trên tay vịn, cái mông không tự giác mà cong lên, cái mông xinh đẹp, hơn nữa rất tròn trịa.
Thiên Hạo kéo áo sơ mi của Trầm Di lên, phần eo xinh đẹp bóng loáng liền lộ ra.
Ngây ngô đùa bỡn phân thân của đối phương, nghe thanh âm mà Trầm Di không khống chế được phát ra, còn có cảm giác cái mông mềm mại mà nhẵn nhụi của đối phương.
Thiên Hạo chỉ cảm thấy dưới bụng từng đợt khô nóng.
“Ta muốn nghe thanh âm của ngươi.” Thiên hạo muốn nghe thanh âm của Trầm Di, tiếng rên rỉ của đối phương vì chính mình mà phát ra.
“Ta muốn nghe thanh âm của ngươi.” Thấy đối phương không có phản ứng, Thiên Hạo lặp lại một lần nữa.
Trầm Di run rẩy buông tay đang che miệng mình ra.
Thiên Hạo ngay lúc này, đột nhiên tăng tốc độ của bàn tay.
“A…ngô…không…” Không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, tiếng rên rỉ mà Trầm Di không cách nào khống chế được liền tràn ra.
Khiêu gợi mà quyến rũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook