Khán Thượng Tha
Chương 4: Lục Thiên Hạo

Cảm giác Trầm Di dựa trên người hắn thật sự là quá phiền toái, hắn đành phải bế lên. Đi vào phòng ngủ.

Đem Trầm Di đặt lên trên giường, nam nhân thở dài một hơi.

Đi tới phòng bếp, nhìn thấy cái máy xay sinh tố, nam nhân mở tủ lạnh ra, nhìn xem có gì không. Lấy ra một bó rau cần. Cắt nhỏ, bỏ vào trong máy xay. Sau đó xay rau cần ra thành nước rồi đổ ra bát, đem đến trước mặt Trầm Di.

“Cho ngươi, uống đi, giải rượu.” Trầm Di tiếp nhận cái chén, toàn bộ đều uống hết.

Namnhân nhìn Trầm Di uống hết nước rau cần, đứng dậy nói với Trầm Di. “ Trầm tiên sinh, ta về đây.”

“Đừng chớ ” Trầm Di nghe được, lập tức giữ chặt góc áo đối phương.

Không biết vì cái gì, sau khi uống rượu Trầm Di luôn có cảm giác cô đơn, tĩnh mịch cho nên hắn chưa bao giờ uống nhiều, không ngờ rằng, thứ mà hôm nay Tiểu Lưu rót cho hắn lại là loại Vodka mạnh nhất.

“Ở lại cùng ta được không?” Trầm Di hướng nam nhân hỏi. Bởi vì say rượu, thanh âm có chút ngu ngơ, rồi lại mang nhiều dục vị.

Namnhân nhìn Trầm Di, chỉ cảm thấy dưới thân mình có phản ứng. “Ta đi chuẩn bị nước.”

Đi tới buồng vệ sinh, nam nhân buồn bực.

Chính mình, cho tới bây giờ bất luận thế nào đều không có phản ứng đối với nam nhân. Không lẽ, hắn trở thành không bình thường sao?

Mở vòi nước, lau mặt, cố gắng làm mình tỉnh táo lại. Bọn họ thậm chí cả bằng hữu cũng đều không phải a.

Nghĩ tới đây, trên mặt nam nhân khôi phục lại bình tĩnh, bất quá rồi lại nhiều hơn một biểu tình tĩnh mịch.

Trầm Di chỉ là uống nhiều quá, muốn tìm một người giúp, mà vừa vặn lúc ấy chỉ có hắn ở đó. Nghĩ vậy, nam nhân cầm chậu rửa mặt cùng khăn mặt đi ra ngoài.

Kéo cái ghế đặt vào bên cạnh giường, nam nhân đem khăn mặt bỏ vào trong chậu rửa mặt, sau đó vắt nước, gấp gọn, đắp lên đầu Trầm Di.

Trầm Di thấy thế không khỏi nở nụ cười.

“Cười cái gì?”Namnhân không khỏi hỏi.

“Ta chỉ là uống nhiều quá, chứ đâu phải phát sốt.” Bất quá khăn mặt lành lạnh khiến hắn thanh tỉnh không ít, Đầu lưỡi cũng không còn líu lại nữa.

“Ngươi gần đây đối với mọi người đều xa cách như vậy?” Trầm Di không khỏi nói ra cảm tưởng trong lòng mình. Lúc này nam nhân đột nhiên ngây ngẩn cả người.

“Ta có xa cách đối với người?” Trên mặt nam nhân Trầm Di thấy được một tia cảnh giác.

“Ta không phải nói ngươi không thân thiết.” Thở dài một hơi. Sự thân thiết của nam nhân chỉ là một tác phong nghề nghiệp. Theo cảm nhận của mình, hắn không nhìn thấy một chút cảm tình cá nhân ở bên trong. “Ngươi rất khó thổ lộ tình cảm với người khác a.”

“Vì cái gì ngươi có cảm giác này?” Biểu tình của nam nhân chuyển sang nghi hoặc.

“Vì cái gì a?” Không khỏi thở dài một hơi. “Bởi vì, có lẽ ta cũng là loại người này a.”

Không biết vì cái gì, biểu tình nam nhân có chút cô đơn. Trầm Di đánh giá nam nhân trước mắt.

Mái tóc hơi dài làm cho khuôn mặt trở nên hoàn mỹ. Bất luận là cái mũi hay là đôi môi đều cho người ta một cảm giác mịn màng, đầy đặn. Con mắt xinh đẹp mang một cảm xúc phức tạp. Ngũ quan xinh đẹp nhưng không làm cho người ta có cảm giác giống một nữ nhân. Nhìn, nhìn, Trầm Di có cảm giác là có điểm nào đó không đúng. “Mũ của ngươi đâu?”

Nam nhân nghe xong lời này liền sờ lên đầu mình, quả nhiên, mũ của hắn đã biến mất. Nam nhân đứng lên, chạy ra khỏi phòng tìm mũ.

Nghe được âm thanh bên ngoài cửa, Trầm Di nằm ở trên giường chỉ cảm thấy hết thảy đều yên tĩnh đến đáng sợ.

Không khỏi nằm nghiêng, co người lại khiến cho khăn mặt trên đầu rơi xuống. Quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thanh âm hô hấp của mình cũng nghe rõ ràng.

Hắn sẽ không trở lại. Nam nhân kia, lấy được mũ rồi nhiều khả năng sẽ không trở lại đây. Dù sao bọn họ là bằng hữu cũng không phải. Hắn có nghĩa vụ gì phải ở lại cùng với một nam nhân nhàm chán đâu.

Trầm Di ngồi dậy, nghĩ muốn xuống giường bật TV, hắn chán ghét yên tĩnh, nhất là loại yên tĩnh đáng sợ này.

Đeo dép lê vào, Trầm Di hướng chỗ cái ti vi đi tới. Mặc dù ý nghĩ đã thanh tỉnh, nhưng chính là thân thể vẫn không nghe theo ý muốn. Thật vất vả để đi tới TV, kết quả trong một phút không cẩn thận, chân trái đá vào chân phải, Trầm Di ngã sấp xuống nền nhà.

Nằm trên sàn nhà, trong không khí yên tĩnh nhưng sáng lạnh, khơi gợi lên trong nội tâm Trầm Di một nỗi sợ hãi, Trầm Di co mình lại, giống như là làm vậy mới có thể cảm thấy ôn hòa. Trong lúc đó cảm giác mình có phải quá chật vật. Nằm trên sàn nhà như vậy, Trầm Di chẳng thèm động đậy, cũng không muốn mở TV. Thân thể cảm giác càng ngày càng lạnh, chung quanh cũng có cảm giác càng ngày càng yên tĩnh.

Như là khuất phục trước vận mệnh, mặc cho cảm giác sợ hãi len lỏi khắp toàn thân nhưng chính mình cũng quá mệt mỏi để phản kháng.

“Trầm tiên sinh, ngươi làm sao vậy?” Thanh âm ôn nhu vào lúc này đột nhiên vang lên tựa như tiếng thiên thần.

Nhìn thấy thân ảnh của nam nhân, Trầm Di sửng sốt một chút. Chỉ thấy nam nhân đã đi tới, ôm lấy hắn. Không biết vì cái gì, Trầm Di rất yêu mến nhiệt độ cơ thể đối phương, Thiên Hạo bế hắn lên trên giường. Đắp chăn cho Trầm Di xong, lại ngồi xuống ghế bên cạnh.

“Nguyên lai lúc ta ôm ngươi về thì cái mũ rớt xuống đất, may là đã tìm được rồi, bằng không nếu mất sẽ bị phạt tiền

Nam nhân lau mồ hôi trên mặt, cười nói với Trầm Di. Nhưng không đề cập đến tình hình lúc đặt Trầm Di trên mặt đất.

“Ngươi vì cái gì – mà quay lại đây?”

Nhìn vẻ mặt mang biểu tình thành thật của Trầm Di, nam nhân nhịn không được bật lên cười. Khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta trong nháy mắt thất thần. “Ngươi không phải đã bảo ta ở lại cùng ngươi?”

“Chỉ đơn giản như vậy?” Trầm Di không khỏi ngạc nhiên bởi lý do này.

“Chẳng lẽ lý do này còn chưa đủ sao?” nam nhân cười cười, cảm giác thật ấm áp. “Đã muộn rồi, ngủ đi. Nói vậy nhưng hắn vẫn không hề động đậy, vẫn ngồi trên mặt ghế. Cứ như vậy nhìn Trầm Di

“Ngươi sao vẫn còn ngồi đó??” Hắn không nghĩ sẽ ngồi như vậy cả đêm a?

“? Vậy ta phải làm gì??” Nam nhân kỳ quái hỏi lại.

“Lại đây, chúng ta cùng ngủ.” Nhìn biểu tình kinh ngạc của nam nhân, Trầm Di cười cười. “Ta không thể để khách ngồi trên ghế a.”

Nam nhân nghe xong lời Trầm Di, thành thật bò tới bên giường, chui vào trong chăn.

“— ngươi không cởi y phục ra?” Trầm Di nhíu mày, nam nhân cổ điển hơn so với dự kiến, hắn bây giờ vẫn còn mặc đồng phục làm việc. Như vậy ngủ tuyệt đối sẽ không thoải mái.

“Ách, cứ như vậy đi.” Nam nhân giống như không quen cùng người khác ở chung.

“Như vậy sao đươc? Mau cởi hết ra đi. Ta cũng không phải là nữ. Không thể đối với ngươi như vậy.” Trầm Di đem nam nhân đẩy xuống giường.

Nam nhân nghe lời Trầm Di nói vậy, đành phải xoay người sang chỗ khác thay quần áo. Trước tiên là đem chế phục màu đỏ giống như quân đội châu Âu thoát xuống. Bên trong mặc một áo len và một áo sơ mi. Mở cúc, cởi áo sơ mi. Tiếp tục cởi áo len, sau đó nam nhân cởi quần của mình. Hai chân xinh đẹp, thon dài mà rắn chắc lộ ra. Khi hắn xoay người thì dáng người mảnh mai mà mạnh mẽ hiện ra trước mắt Trầm Di.

“Trong tủ có treo quần áo ngủ đó, ngươi mặc vào đi.” Với cái dáng người này không làm cao bồi quả là lãng phí. Không biết vì cái gì mà hắn lại trở thành một nhân viên thang máy.

Namnhân theo lời Trầm Di, từ trong tủ áo lấy ra trường bào lụa màu đen. Mặc lên trên người mình. Dưới ngọn đèn mờ ảo, gương mặt ôn nhu, áo ngủ mở rộng lộ ra ***g ngực rắn chắc của nam nhân.

Namnhân giống như có chút không tự nhiên, rất nhanh chóng chui vào trong chăn.

“Ngủ ngon a.”Namnhân xoay người, tắt đèn.

“Ta còn không biết tên ngươi là gì.” Lúc ngủ, Trầm Di chưa bao giờ tắt đèn, theo thói quen luôn mở một chiếc đèn, trong nhà lần đầu tối như vậy, hắn thực sự có chút ít không quen, cho nên hắn nghĩ cố gắng nói chút gì đó, mong giảm bớt tâm tình căng thẳng của mình.

“Lục Thiên Hạo.”Namnhân dường như phát hiện ra sự dị thường của Trầm Di. Dùng sức cầm lấy tay

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương