Khán Thượng Tha
Chương 37: Phòng hồi phục chức năng

Nằm viện đã được một tuần lễ, mỗi một ngày, đều bắt đầu như vậy.

“Ta đã nói không ăn là không ăn, ngươi có thể đừng làm phiền ta được không!!” Suốt một tuần lễ này Thiên Hạo đều vào bệnh viện đưa cơm cho hắn.

Cám giác đau khổ ban đầu không khỏi bị Thiên Hạo từng chút xoa dịu, cảm giác sợ hãi thật sâu, làm cho Trầm Di luôn cố gắng trốn tránh tiếp xúc với Thiên Hạo.

Cảm giác sự ôn nhu ấm áp của đối phương giống như một dòng nước ấm, từng giọt từng giọt nhỏ vào trái tim đã đóng băng của hắn.

Kiên định mà chấp nhất.

Không thể quên đi Sở Trung Thiên, cũng không muốn quên đi Sở Trung Thiên. Đau khổ của Trầm Di đối với Sở Trung Thiên kỳ thật hơn nửa là do chấp niệm gây ra.

Sở Trung Thiên là thứ quý giá nhất trong lòng hắn, cho dù có biến thành thuốc độc, hắn cũng sẽ không buông ra.

Bể khổ vô biên, quay đầu lại là bờ.

Điều này ai cũng biết, nhưng có thể thực sự buông tha cho thứ trân quý nhất trong lòng mình. Có mấy người có thể làm được?

“Người đừng như vậy được không?” Thiên Hạo khổ sở nhìn Trầm Di. Trầm Di như vậy đã một tuần lễ.

Suốt một tuần này đều không chịu ăn uống gì cả.

Càng ngày càng trở nên gầy gò, cùng với tính cách cam chịu, làm cho Thiên Hạo không khỏi đau lòng.

“Ngươi cút đi!!! Cút thật xa đi!!!” Cá tính ôn nhu của Thiên Hạo khiến cho Trầm Di không ngừng sợ hãi. Sợ rằng trái tim đã đóng băng của mình lại bị Thiên Hạo làm tan chảy, sau đó lại triệt để bị tổn thương thêm lần nữa.

“Dù sao ta cũng là nam nhân chỉ có thể mặc cho người ta đùa giỡn, người có thể đừng quan tâm tới ta có được không???” Không khỏi kéo chăn, che đầu của mình lại, Trầm Di đem chính mình cuộn thành một khối, rút sâu vào trong bóng tối do chính mình tạo ra.

“Nam nhân bị người đùa bỡn?” Thanh âm mất tự nhiên của Thiên Hạo làm cho Trầm Di không khỏi nhíu mày.

Chăn lập tức bị người ta kéo ra, ánh mặt trời chói mắt làm cho Trầm Di nhắm nghiền hai mắt lại.

“Đã có thể để mặc cho người ta đùa bỡn, vậy để cho ta chơi thì thế nào?” Thanh âm đột nhiên rét lạnh làm cho da đầu người ta không khỏi run lên, chỉ thấy Thiên Hạo cởi quần áo của Trầm Di ra.

Trong không khí truyền đến thanh âm vải vóc bị xé rách, ***g ngực tái nhợt, gầy gò của Trầm Di bại lộ trong không khí.

Tất cả dấu hôn đều đã biến mất, tựa như chưa từng bao giờ xuất hiện.

Nhìn gương mặt của đôi phương đang không ngừng phóng đại, Trầm Di không khỏi cuống lên.

“Buông…ngô…” Đôi môi mềm mại của đối phương tiếp xúc với môi của Trầm Di, đột nhiên cảm giác sợ hãi khó hiểu dâng lên trong lòng.

Trầm Di đá một phát lên bụng Thiên Hạo.

Cạch một tiếng, Thiên Hạo bị cú đã của Trầm Di đạp lăn ra cạnh giường, lan can giường đập mạnh vào lưng Thiên Hạo. Cả giường vì bị chấn động mà lắc lư mạnh.

“Ngô…ha ha… còn nói cái gì mà có thể mặc cho người ta đùa bỡn, không phải người mà ngươi yêu, ngươi sẽ không cùng đối phương làm a?” Lại là biểu tình ôn nhu ấy, ôn nhu khiến cho người ta đau lòng.

“Đừng hạ thấp mình như vậy được không? Ngươi như vậy, ta rất khó chịu.” Đôi mắt ôn nhu, phảng phất xuyên qua linh hồn của Trầm Di, nhìn thấu cả nỗi bất an ẩn sâu trong lòng hắn.

“Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng cứ tiếp tục như vậy, người yêu của ngươi sẽ trở về?” Thiên Hạo vốn cho rằng Trầm Di là bị người ta cường bạo, nhưng theo hành động vừa rồi của Trầm Di mới biết rằng Trầm Di có thể là tự nguyện. Trong lòng không khỏi cảm thấy đau đớn. Thứ quý giá nhất trong lòng mình lại bị nam nhân khác tổn thương. Chính mình lại không thể làm cái gì cả. Chỉ có thể vô lực đứng một bên mà nhìn Trầm Di bi thương, thống khổ.

Hắn không cần!!! Hắn không cần!!!

“Hắn đã từ bỏ ngươi, ngươi càng phải sống thật hạnh phúc cho hắn xem!!” Vươn tay kéo Trầm Di đang co thành một khối ra.

“Sau đó nói cho hắn biết, không có hắn, ngươi vẫn có thể sống rất hạnh phúc. Không phải sao?” Thanh âm của Thiên Hạo có chút run rẩy.

“Sau đó tiếp tục tìm tình nhân, hảo hảo mà sống. Chẳng qua là bị người ta đá thôi, cũng chẳng có gì cả, ngươi rốt cuộc có nghe ta nói không!!!” Thô lỗ xoay người Trầm Di, làm cho Trầm Di chỉ có thể nhìn hắn.

“Trầm Di…ngươi thật sự rất ích kỷ.” Trầm Di nghe được câu này, thân thể khẽ run lên một cái.

“Chẳng lẽ ngươi không hề phát hiện? Ngươi ở đây đang không ngừng tổn thương đến những người quan tâm tới ngươi?” Thiên Hạo mấy ngày nay đều rất mệt mỏi, vết thương trên chân còn chưa lành, hiện tại thắt lưng đau như bị chặt đứt vậy. Nhìn những thức ăn mà mình cố gắng làm lần lượt bị ném vào thùng rác.

Thời gian dài thương tâm cùng khổ sở, còn có phẫn nộ, rốt cục làm cho Thiên Hạo bạo phát ra.

Thiên Hạo kéo Trầm Di lên, sau đó ôm chặt lấy.

“Vì sao…chẳng lẽ bởi vì ta yêu ngươi, ngươi có thể tùy ý chà đạp lên tự ái của ta?”

“Ngươi cho rằng nếu bây giờ ngươi chết, ta sẽ thấy cao hứng?”

“Vì sao cứ phóng đại nỗi thống khổ của mình lên, không thèm đếm xỉa đến thống khổ của người khác.”

Trầm Di cảm giác được thân thể Thiên Hạo có chút run rẩy.

Tâm của mình cũng đang run rẩy.

Hắn rốt cuộc đang làm cái gì?

“Ta rất đau, rất đau, trên người đau nhức, tâm cũng đau nhức.”

Nhìn vẻ mặt thống khổ của Thiên Hạo, phòng bị trong lòng Trầm Di chậm rãi xuất hiện vết nứt.

“Nếu ngươi còn như vậy nữ, ta sợ ta sẽ phát điên mất!!! Như vậy ai sẽ chăm sóc cho ngươi??” Thiên Hạo khẽ buông lỏng Trầm Di ra, chăm chú nhìn mặt hắn.

Vì sao, Thiên Hạo luôn ôn nhu như vậy. Ôn nhu khiến cho mình cảm thấy sợ hãi.

“Tỉnh tỉnh a, coi như ta ta xin ngươi, được không???” Thiên Hạo dùng sức đích lắc Trầm Di, giống như muốn lắc cho đối phương tỉnh táo lại vậy.

“Van cầu ngươi …”

“Tỉnh lại, đừng khăng khăng chìm sâu như vậy nữa…”

Chính mình, rốt cuộc đang làm cái gì?

Lời nói của đối phương, từng chút đánh vào phòng bị trong lòng mình.

Ôn nhu có thể cởi bỏ hết thảy.

Chính mình, rốt cuộc đang làm cái gì.

Cứ như vậy để mặc cho Thiên Hạo ôm lấy, giống như quên mất sự tồn tại của thời gian.

“Ách… vừa rồi thật sự là rất xin lỗi.” Thiên Hạo buông Trầm Di ra.

“Vừa rồi, ta thất thố, ta…ta…” Nhìn Trầm Di một mực không nói gì, Thiên Hạo rất lo lắng

“Ta đi trước, ta muốn đi làm.” Thiên Hạo chậm rãi từ trên giường đi xuống. Đau đớn trên người, làm hắn trên trán xuất hiện mồ hôi.

Vịn eo của mình, khập khiễng đi ra ngoài.

Lúc này Trầm Di mới phát hiện Thiên Hạo có chút không đúng.

Chân của Thiên Hạo? Làm sao vậy?

Thiên Hạo nói không sai, trong lòng mình bây giờ chỉ có thống khổ, không đếm xỉa gì đến sự tồn tại của người khác. Chính mình thật sự rất ích kỷ.

Không hiểu sao lại cảm thấy bực bội, Trầm Di khoác thêm áo khoác, muốn đi dạo trong bệnh viện một chút.

Thang máy mở ra, Trầm Di đi vào, bên trong có rất nhiều người.

Không có mục đích, thật sự không biết đi đâu. Khi thang máy lên tới tầng cao nhất, bên ngoài truyền đến tiếng kêu vui sướng.

“Ta được làm cha a!! Ta làm cha rồi!!” Sự vui sướng của nam nhân chỉ cần qua thanh âm cũng có thể cảm nhận được.

Thang máy đóng lại, lại đi xuống dưới.

Cửa mở, truyền vào trong chính là từng đợt khóc rống.

“Con ơi!!! Sao con lại có thể cứ như vậy mà đi!!!” Thanh âm bi thống vạn phần của lão nhận, rơi vào trong óc, làm cho người khác cũng không đành lòng nghe tiếp.

Sau đó cửa cũng không tiêp tục mở ra nữa. Cứ như vậy xuống tới lầu một.

Không biết làm gì, cũng không biết mục đích của mình.

Bất tri bất giác đi tới phòng phục hồi chức năng.

Thanh âm trong phòng phục hồi chức năng có thể dùng đến từ khủng bố để hình dung, đu loại tần số hỗn hợp cũng một chỗ.

Nghe được làm cho da đầu người ta không khỏi run lên.

Hay như cậu bé tầm tuổi thiếu niên đang ngồi trên ghế hồi phục chức năng, chân bị khung kim loại cố đinh, sau đó nhân viên hồi phục nắm tay, lợi dụng nguyên tắc đòn bẩy tạo áp lực, khiến có đầu gối cử động, dây chằng mở rộng, chân bẻ quặt vào trong. Mỗi một lần tạo áp lực, cậu bé lại thét lên,vẻ mặt vô cùng thống khổ, làm cho khuôn mặt vốn bình thường thoạt nhìn trở nên vặn vẹo. Nhân viên hồi phục không biết có nhìn thấy hay không, mỗi lần đều rất dùng sức.

Dần dần, quần áo cậu bé ướt đẫm mồ hồ, tiếng kêu cùng càng ngày càng trở nên khàn khàn.

Cho tới hơn một giờ sau, cậu bé mới được nhân viên hồi phục đặt xuống.

Sau đó thiếu niên ngồi nghỉ ngơi trên ghế, có vẻ lát nữa lại còn tiếp tục.

Nhân viên hồi phục nhìn thấy Trầm Di liền đi về phía hắn.

“Ngươi không phải người bệnh của khoa chỉnh hình a? Không biết nơi này không thể tùy tiện đi vào sao?” Nhân viên hồi phục nói, muốn đuổi Trầm Di đi.

“Ta… ta…có thể cho ta ở lại đây một lát được không?” Trầm Di không biết vì sao, nghĩ muốn ở lại một hồi.“Đứa bé kia…”

“Hắn bị tai nạn giao thông, xương ống chân trái gẫy nát. Sau khi bó thạch cao xong, chận sẽ cứng ngăc giống như khúc gỗ, không thể co duỗi được. Cho nên mỗi ngày đều phải làm trị liệu phục hồi.” Nhân viên hồi phục nhìn thấy băng gạc trên cổ tày Trầm Di không khỏi nở nụ cười. Lại một tên ngốc. Một tên ngốc tự sát vì chuyện tình cảm nhàm chán?

“Ngươi biết không, thế này vẫn còn là nhẹ, còn có một tiểu tử bất hạnh, cả đôi tay ngoại trừ ngón cái, còn lại đều bị máy móc xoắn lại, chỉ còn lại mỗi khung xương, bác sỹ phải đem tay của hắn đặt vào trong bụng, “nuôi” hơn một tháng trời, lúc lấy ra ngón tay đã trở thành một khối thịt.” Nhân viên hồi phục nói đến đây không khỏi thở dài.

“Sau đó còn phải trải qua nhiều lần chỉnh hình, tay của hắn mới có thể có chút bộ dáng cùng bàn tay, chính là vĩnh viễn cùng không thể khôi phục lại được nguyên dạng. Nhưng đứa ngốc đó lại cười nói, may là máy móc không có xoắn hết cả xương cốt của ta vào, bằng không sau này ta chỉ có thể dùng chân để ăn cơm.”

Trầm Di nhìn nhân viên hồi phuc, lời của người này, hình như là đặc biệt nói cho mình nghe.

“Quý trọng thân thể hiện tại của ngươi a, tâm bị thương thì theo thời gian sẽ dần dần khôi phục, nhưng nếu thân thể bị thương, có khi vĩnh viễn cũng không thể lành lại được nữa.”

Nhân viên hồi phục nói đến đây, không khỏi thở dài, vì sao có người luôn sống trong hạnh phúc mà còn không biết, lại còn muốn làm những chuyện ngốc nghếch. Mà càng làm cho hắn tức giận chính là gặp cái loại người ngốc đó hắn luôn không nhịn được mà muốn nói thêm vài câu.

Xoay người đi đến chỗ thiếu niên, kéo cậu bé ra, đặt lên trên mặt ghế hồi phục.

Trầm Di không nhìn nữa, rời khỏi phòng hồi phục chức năng, đi thang máy về phòng bệnh của mình.

Ngồi ở trên giường bệnh, ngẩng đầu, nhìn thấy cơm Thiên Hạo làm cho hắn.

Vươn tay, cầm cặp ***g lên, một lần lại một lần xúc cơm vào miệng.

“Vì sao…chẳng lẽ bởi vì ta yêu ngươi, ngươi có thể tùy ý chà đạp lên tự ái của ta?” Vẻ mặt thống khổ của Thiên hạo không khỏi hiện lên trong đầu.

“Hắn đã từ bỏ ngươi, ngươi càng phải sống thật hạnh phúc cho hắn xem!!”

“Sau đó nói cho hắn biết, không có hắn, ngươi vẫn có thể sống rất hạnh phúc.”

“Sở Trung Thiên…” Thì thào kêu lên cái tên đối với mình mà nói, là tồn tại quan trọng nhất, Trầm Di không khỏi cúi đầu.

Vì sao, người khác đều ở nỗ lực còn sống, mà chính mình lại cứ muốn chết.

Chính mình, rốt cuộc đang làm cái gì.

Cơm đã lạnh, lại có thể cảm giác được tâm ý của Thiên Hạo bao hàm trong đó. Ôn hòa thật tựa như ánh mặt trời vậy.

Nước mắt từng chút từng chút, rớt xuống.

Vì sao, chính mình lại muốn chết.

Vì sao.

Vì sao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương