Cuộc du ngoạn Hogsmeade kia cũng không lưu lại kí ức sâu đậm gì trong lòng Harry bọn họ, một tuần mới lại bắt đầu, trong năm ngày không được đi chơi này, bọn họ đã tiêu hao hết kẹo mua ở Hogsmeade.

Trong lúc người khác đang vội vàng đi học, làm bài, lực chú ý của Harry lại tập trung trên người Hiệu trưởng Hogwarts – Dumbledore. Nghĩa phụ cậu bảo cậu chú ý hành tung Dumbledore, Harry hiếm khi nhận được nhiệm vụ nghĩa phụ giao nên đây là điều mà cậu quan tâm nhất.

Người giám thị tốt nhất ở Hogwarts chính là các bức tranh cùng ma, nghĩ thử xem, khắp Hogwarts kể cả những nơi hẻo lánh nhất đều có những bức họa cùng các con ma xuất quỷ nhập thần, là mật thám vô cùng tốt, không sử dụng thì Harry cảm thấy thật có lỗi với thân phận người thừa kế Hogwarts của mình, đương nhiên, sắp xếp người theo dõi trong phòng hiệu trưởng là quan trọng nhất.

Severus vô cùng lo lắng khi cậu làm chuyện như vậy, đương nhiên trong lòng không thể thiếu việc nén giận Lord, hắn đã ở Hogwarts, vì sao phải giao chuyện nguy hiểm như vậy cho một đứa trẻ. Kỳ thật, Sev, ngươi là nén giận vì Voldemort để Harry rơi vào nguy hiểm đúng không, ai, lo lắng thì cứ nói ra, ngươi không nói sao Harry biết được.

Hai người đứng trong Phòng cần thiết, trên vách tường đều là nhân vật trong các bức tranh ở Hogwarts, trong phòng có vô số ma đang bay lơ lửng, đối với các sinh vật pháp thuật ở Hogwarts, Harry kỳ thật có quyền tối cao đối với chúng, nhưng cậu cũng không hi vọng dùng sức mạnh ép buộc, cho nên cậu mới tới Phòng cần thiết yêu cầu vào phòng có thể nói chuyện với các bức tranh và ma trọng Hogwarts. Đương nhiên nếu bọn họ không đồng ý, Harry sẽ không ngại dùng mệnh lệnh ép buộc bọn họ làm theo, còn Severus, hắn chỉ tựa người vào tường, mặt đen nhìn Harry đang lôi kéo các bức tranh cùng lũ ma mà không nói tiếng nào.

Kể từ khi Harry chính thức thừa kế hai nhà ở Hogwarts, toàn bộ sinh vật pháp thuật trong Hogwarts cũng biết lâu đài ngàn tuổi này một lần nữa lại có chủ nhân, nhưng đây là chuyện chỉ có các sinh vật pháp thuật biết, bọn họ tuyệt đối sẽ không nói cho phù thủy, cho dù người này là Hiệu trưởng Hogwarts đi chăng nữa. với bọn họ mà nói, Harry mới là chủ nhân chân chính của Hogwarts, của bọn họ, còn vị Hiệu trưởng Dumbledore kia chỉ là người ngoài nhân lúc chủ vắng nhà mà chiếm giữ thôi, bên khinh bên trọng, bọn họ tất nhiên sẽ phân biệt được rõ ràng. Bởi vậy, khi Harry nói muốn gặp bọn họ, mọi người liền rất vui vẻ toàn bộ kéo nhau vào phòng. Khi Harry đưa yêu cầu giám thị nhất cử nhất động của Dumbledore thì toàn bộ các bức tranh cùng lũ ma đều gật đầu đồng ý, cuộc sống hàng ngày của bọn họ có thể dùng hai chữ nhàm chán đề khái quát, hiện tại có việc hay ho như vậy tất nhiên phải chủ động nhiệt tình rồi, nếu không phải Harry yêu cầu không được để lộ ra điều gì khác thường, chỉ sợ tất cả mọi người trong Hogwarts đều phát hiện các bức tranh cùng lũ ma đang vô cùng hưng phấn.

Cuộc nói chuyện ở Phòng cần thiết chỉ có Harry cùng Severus hai người biết, đương nhiên các bức tranh không được tính là con người. Nhưng kể từ hôm đó, các bức họa cùng lũ ma phấn khởi sắp đặt một mạng lưỡi giám thị chặt chẽ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài Hogwarts, theo lời Peeves nói, dù Hogwarts chỉ thiếu đi một con chuột hay nhiều thêm một con ruồi, bọn họ có thể ngay lập tức tìm ra được nguyên nhân, điều tra thật rõ ràng.

“Bức tranh ơi, bức tranh à, mau giám thị thôi…” Harry đối với việc mình làm rất hài lòng, thật tốt, chỉ nhẹ nhàng như vậy đã giám thị được Dumbledore, cậu chỉ cần hàng ngày tìm thời gian đến nhận tin tức từ các bức họa và các con ma. Cậu tin tưởng nhiệm vụ nghĩa phụ giao cho lần này, cậu nhất định có thể làm hoàn thành thật hoàn mỹ. Miệng hát mấy bài linh tinh, Harry theo thói quen đến văn phòng Severus. Đáng tiếc cậu không nhìn thấy phía sau, ánh mắt của Draco bọn họ đã vô cùng tức giận, cậu đã rất nhiều lần vừa hết giờ học liền ném bạn bè lại đi tìm giáo sư của mình tình chàng ý thiếp. Đối với hành động trọng sắc khinh bạn này, dưới sự đề nghị của Draco, tán thành của Blaise, đồng ý của Pansy cùng Hermione, Neville lại không phản đối, các bạn của cậu đang chuẩn bị một giáo huấn nho nhỏ cho cậu.

Đương nhiên là Harry không hề biết, chúng ta hãy cùng mặc niệm cho cậu nào. Harry như bình thường thuận tay mở cửa văn phòng giáo sư độc dược đi vào, cửa phòng của Severus giờ đây đã quá quen thuộc với cậu. “Giáo sư, em đã về.” Giọng nói nhẹ nhàng của Harry vang lên trong phòng, mà cậu cũng nhận được câu trả lời là một tiếng hừ nhẹ của Severus. Cho dù quan hệ của hai người trong lòng bọn họ đều rõ, chỉ kém việc nói thẳng với nhau nhưng giáo sư Độc dược vĩ đại Severus của chúng ta vẫn không có ưu đãi đặc biệt hay sắc mặt dễ nhìn hơn đối với Harry, nhưng cũng may Harry đã hoàn toàn quen thuộc với vẻ mặt này rồi.

Harry đặt sách của mình xuống bàn trà liền chạy đến ên người Severus, nhẹ kéo quần áo Severus nói: “Vì sao em không được gọi giáo sư là Sev, trong lúc nghỉ hè em gọi thầy có phản đối đâu?”

Hai tay Severus ôm lấy eo Harry, ôm cả người cậu lên đùi mình, lơ đãng nói: “Sao vậy, đầu óc của ngươi đã mất đi tác dụng của nó, không phân biệt được lúc nghỉ hè ngươi ở đâu, bây giờ ngươi ở nơi nào sao, ngươi thử nghĩ xem nếu trước mặt người khác mà gọi ta là Sev thì sẽ có hậu quả gì.”

Harry nghĩ nghĩ, nếu trước mặt Draco mà gọi Sev, không khỏi nở nụ cười, xác thực sẽ khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ, nhưng Harry cũng không vì thế mà lùi bước, bởi vậy cậu cọ cọ ngực Severus, ngửa đầu nói: “Vậy em vẫn có thể gọi thầy là Sev, đúng không? Em cam đoan sẽ gọi trong trường hợp không có ai, được không?”

“Harry, ta nghĩ đại não của ngươi hiểu được cái gì gọi là trường hợp không có ai.” Severus đối với cậu thật sự rất bất đắc dĩ, mình rốt cuộc thích tên nhóc này ở chỗ nào, nhưng Severus vẫn đồng ý với ý kiến của Harry, bởi vì hắn hiểu được nếu mình không đồng ý thì sau này sẽ bị tiểu cự quái này bám dính không buông. “Được rồi, nhanh đi học đi.” Severus buông Harry ra, thuận tay vỗ vỗ mông cậu, nói với cậu.

“Nha.” Harry không muốn rời khỏi ôm ấp ấm áp của Severus, kỳ thật ngồi trên đùi giáo sư cũng có thể học bài mà, đi tới bàn trà cậu vừa đặt sách giáo khoa, đằng sau cậu, Severus đã biến thêm một bộ bàn ghế đặt cạnh bàn làm việc của mình. Harry cầm sách giáo khoa quay trở lại, ngồi trên ghế bắt đầu chăm chỉ làm bài tập của mình, kỳ thật thời gian này, hai người bọn họ luôn ở chung như vậy. Không phải Severus không muốn ăn Harry, chỉ là nghĩ đến tuổi của cậu cùng mấy vị phụ huynh phía sau, Severus cũng chỉ có thể nhẫn nại, đương nhiên thu một ít lợi tức nho nhỏ là tuyệt đối có, nếu không thật có lỗi với bản thân mình.

“Harry, chờ một chút.” Draco gọi Harry vừa tan học đã định chuồn đi, nhìn bạn tốt đang đảo mắt, nói, “Cậu đừng có vội rời đi ngay, bọn tớ tìm cậu có chút việc, cậu đi với tớ.”

“Có chuyện gì sao, Draco, có việc gì vậy.” Harry khó hiểu hỏi, gần đây không có chuyện gì xảy ra mà? Căn cứ theo mạng lưới tình báo dầy đặc của các bức tranh cùng lũ ma trong Hogwarts, trừ bỏ việc Dumbledore cứ năm ngày thì phải đến ba ngày rời trường học đi ra ngoài thì cả Hogwarts đều rất bình tĩnh, không có việc gì đặc biệt, ngay cả Giám ngục Azkaban ở cổng trường cũng rất an phận.

“Sao vậy, bây giờ bọn tớ tìm cậu thì phiền phức như vậy sao, nhất định phải có chuyện lớn xảy ra mới đươc tìm cậu à?” Blaise cũng rất không vui vẻ nói, đối với việc Harry một mình hành động cậu đã oán hận khá lâu, đương nhiên oán hận lớn nhất chính là đến giờ cậu vẫn còn chưa điều tra được lúc đó Harry một mình đến nơi nào, làm cái gì, thật sự xấu hổ với danh hiệu người nắm giữ nhiều tin tức nhất Hogwarts a.

Harry nhìn Pansy cũng bao vây cầm đũa phép trong tay gõ gõ, đương nhiên rất thức thời nói: “Đương nhiên không phải, bọn mình là quan hệ gì a, là bạn bè tốt nhất, khi nào tới tìm tớ cũng được mà, nói đi, có chuyện gì cần giúp đỡ sao?” Khóe miệng Harry cứng ngắc cong lên, rốt cục đã hiểu được mình làm gì mà khiến nhiều người tức giận như vậy, bây giờ tốt nhất là ngoan ngoãn nhận tội đi, bằng không lát nữa… Harry nhìn nhìn mấy người đã bao vây cậu, run lên.

Cứ như vậy, Harry bị một đám người vây quanh, nói là áp giải thì đúng hơn, đi đến bãi cỏ của trường, trên bãi cỏ, ở gần hồ, Hermione cùng Neville đã sớm đợi ở đó. Xem ra lát nữa, vận mệnh của Harry sẽ rất thê thảm.

“Được rồi, Harry, cậu ngồi đây, bọn tớ có việc muốn hỏi cậu.” Draco chỉ chỉ một vị trí gần Hermione cùng Neville, đồng thời bảo Crabbe cùng Goyle đứng sau Harry, bày ra tư thế thẩm vấn tội phạm.

Harry ngượng ngùng ngồi xuống, sau đó tuyệt đối tuân theo Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nếu mình mà phản đối, nhất định sẽ bị bọn họ bạo lực trấn áp. Harry liếc mắt nhìn mấy người đối diện mặt rất nghiêm túc liền phối hợp theo.

“Khụ, cậu Harry Potter, hiện tại tiến hành thẩm vấn với hành vi chuồn êm gần đây của cậu, hi vọng cậu trả lời thành thật, nếu không sẽ dùng vài thủ đoạn đặc biệt để lấy được câu trả lời.” Draco rất khí thế mở miệng, hai bên cậu, Blaise, Hermione, Neville cùng Pansy gật đầu đồng ý.

Harry dở khóc dở cười nhìn bọn họ, làm gì đến mức đó, chỉ là gần đây không ở cùng bọn họ thôi mà thẩm vấn cậu như phạm nhân vậy. Nhưng Harry vẫn giơ hai tay đầu hàng: “OK, các cậu hỏi đi, tớ cam đoan sẽ thành thật trả lời.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương