Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu
-
Chương 7
Sáng sớm, đường Privet Drive được bao phủ trong một tầng sương, trước cửa nhà số 4 không biết tự khi nào có một chiếc rổ lớn, được một cái chăn phủ lên, khiến cho người ta không thể thấy rõ bên trong rốt cuộc có cái gì.
Quảng trường cách nhà đó không xa, một bóng người đứng khuất sau bụi cây chăm chú nhìn cái rổ trước cửa nhà, mái tóc đen tẩm đầy sương sớm, vạt áo chùng có vẻ đã ướt đẫm trầm trọng, hiển nhiên hắn đứng ở nơi đó không phải chỉ trong một thời gian ngắn ngủi.
Trong vườn hoa, người đi qua đường ngẫu nhiên không nhìn hắn, giống như ở đó không có một bóng người. Hắn giống như chân đã chôn vào đất, mãi đến khi nhìn thấy cửa nhà số 4 mở ra, nhìn thấy một nữ nhân nhỏ gầy thét lên chói tai, nhìn thấy cô che miệng mình, nhìn thấy cô mở tấm chăn ra, nhìn thấy cô quay chung quanh xem mới cẩn thận đem cái rổ vào trong nhà thì nháy mắt, nơi đó không có một bóng người, phảng phất như chưa từng có người tồn tại qua.
“Vernon, anh mau, mau xuống đây a!” Petunia Dursley thét chói tai, thúc giục.
“Petunia, em yêu à, em làm sao vậy?” Vernon mập mạp vội vội vàng vàng chạy đến phòng khách, hỏi.
“Anh xem, anh xem xem.” Petunia đem chiếc rổ to lên đưa cho Vernon: “Thượng đế a, Lily, Lily nó…” Petunia còn chưa nói hết đã muốn khóc lên.
Vernon tiếp nhận rổ, nhìn thấy một đứa bé đang ôm chặt thỏ bông mà say sưa ngủ, cầm lấy thư trên người bé, đặt rổ xuống nhìn lại. Vội vàng đọc qua, ngẩng đầu nói với Petunia: “Làm sao bây giờ? Petunia, em nói thử xem, bọn họ không phải là đem vật nhỏ này đặt ngoài cửa nhà chúng ta, ngay cả người cũng không thấy tung tích.”
“Vernon, em nghĩ… Em nghĩ lưu lại bé.” Petunia lau lau nước mắt nói: “Bé dù sao cũng là cốt nhục duy nhất của em gái em, nếu chúng ta đều… thì bé biết làm sao bây giờ?”
“Petunia, em đã muốn để lại thì liền để bé lưu lại đi.” Vernon ôm Petunia an ủi: “Nhưng nếu vạn nhất bé cùng em gái em giống nhau thì làm sao bây giờ? Thế giới kia nguy hiểm như vậy.”
“Chúng ta cẩn thận nuôi bé, đừng nói cho bé biết chuyện tình của thế giới kia.” Petunia dựa vào Vernon, yếu đuối nói: “Nếu, nếu bé thật sự có năng lực kia, chúng ta liền nghiêm khắc trừng phạt bé, nhất định phải làm cho bé rời xa thế giới kia, sống an ổn, so với cái gì cũng tốt hơn.”
“Được, được, hết thảy đều nghe theo em, em đừng khóc nữa.” Vernon xách rổ lên, ôm Petunia đang dựa trên người mình, xoay người bước lên lầu trên, vừa đi vừa nói: “Chúng ta trước tiên để bé với Duddie ở cùng một phòng đi, dù sao hai đứa cũng không cách nhau nhiều lắm.”
Lúc Harry tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau. Harry đáng thương ngồi ngây ngốc ôm thỏ bông trên giường, nhìn thấy phòng xa lạ, giường xa lạ, qua một lúc lâu sau mới giật mình thanh tỉnh. Cậu dúi đầu vào thỏ bông, nước mắt không ngừng chảy, miệng thì thào nhớ kỹ: “Mẹ… Ô… Cha… Cha đỡ đầu…”
Khóc trong chốc lát, Harry lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, hiểu được hiện tại mình hẳn là đang ở nhà Dursley, như vậy cậu hiện tại cần phải lo lắng chính mình nên làm như thế nào mới có thể tránh làm một đứa trẻ bị hành hạ trong sách. Nhìn con thỏ bông mập mạp trong tay, Harry muốn cười, cười toe toét miệng, chính là nước mắt lại chảy ra, cậu nên cảm tạ Dumbledore thật từ tâm, để cho cậu mang theo con thỏ này.
Nghĩ đến hôm qua, cậu vẫn còn đang vui cùng cha, cha đỡ đầu trải qua Haloween, cùng nhau dùng thần chú teo lại. Nhưng hôm nay, hôm nay cũng chỉ có một mình cậu, cậu một người vượt qua khoảng thời gian buồn chán. Harry chợt phát hiện, cậu hiện tại rất rất muốn về nhà, muốn cha mẹ cùng cha đỡ đầu, muốn mẹ ôn nhu gọi cậu rời giường mỗi buổi sáng, muốn mẹ làm món ngon cho ăn, muốn cha đưa bay lên cao, muốn nhìn cha ngây ngốc tươi cười, muốn cha đỡ đầu hoá thú thành con chó đen, muốn cha đỡ đầu mang theo cậu vào trong rừng cây vui đùa.
“Cha, mẹ, con sẽ sống thật tốt, con nhất định hạnh phúc lớn lên.” Cậu dùng sức lau nước mắt trên mặt, bất chấp khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn đã ửng đỏ hết lên.
“Nhưng, cái người hại chết cha mẹ, con tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không buông tha ông ta.” Harry cắn răng, ở trong lòng tâm thầm nói, cậu cũng không phải tiểu Harry ngốc trong tiểu thuyết kia, biết rõ hôm đó cha ngốc mở cửa đón người vào là ai, cũng tự biết đường mình đi sẽ có bao nhiêu khó khăn. Bất quá, một khi hạ quyết tâm, tiểu Cửu Cửu Harry nhất định sẽ đi đến cùng.
“Con đã tỉnh?” Petunia đẩy cửa phòng ra, nhìn tiểu Harry ngồi trên giường, hỏi.
Phía sau cô ấy, Dudley mập mập nhô đầu ra, có điểm mất hứng nhìn tên vô lại chiếm đoạt một phần giường của mình hôm qua, tựa hồ thằng bé rất nhỏ nha.
Harry ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhào tới, thanh âm mềm nhũn vang lên: “Dì… Mẹ… Mẹ… Ô…”
“Đứa trẻ đáng thương.” Petunia ôm Harry đã cuộn thành một đoàn trong lòng mình, nghĩ đến em gái của mình, nước mắt cứ vậy chảy xuống. Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Harry, Petunia có điểm khó hiểu hỏi: “Tiểu tử kia, làm sao con biết ta là dì của con?”
Harry mắt ngập nước nhìn Petunia, nói bằng giọng non nớt: “Mẹ cho con xem qua ảnh chụp nga, trong tấm ảnh dì thật xinh đẹp.”
“A, Lily…” Mắt Petunia lại tiếp tục ươn ướt, nhìn cháu trai có đôi mắt màu xanh lục giống Lily, Petunia nhịn không được hôn lên mặt đứa bé.
“Harry, đây là anh họ con, Dudley Dursley.” Petunia kéo tay đứa trẻ to béo bên cạnh mình, nói với Harry.
“Duddie ca ca.” Harry bò ra khỏi lòng Petunia, đi đến trước mặt Dudley, kéo tay rồi cười hì hì với bé.
Dudley mặt giống như có điểm nóng lên, nhìn đứa bé trước mặt này tựa hồ không phải tên vô lại a, tay nó mềm mềm, cầm thực thoải mái, thanh âm của nó cũng mềm, nghe thực dễ chịu. Nhìn vóc dáng nho nhỏ, mặt trắng trắng mềm mềm, Dudley nghĩ mình đã làm ca ca thì phải có vẻ uy phong. Ân, quyết định, chính mình phải làm ca ca bảo hộ đệ đệ.
“Tốt lắm, hai đứa, hiện tại nên xuống gác thôi.” Petunia nhìn thấy hai đứa bé cầm tay nhau, sắp xếp lại tâm tình của mình, mang theo bọn họ rời phòng.
Hoàng hôn sáng rỡ trên đường Privet Drive, người đi qua hứng thú nhìn đứa bé ôm con thỏ bông trước cửa nhà số 4, thấy bé nhìn theo con đường to thẳng tắp, hiển nhiên đang chờ ai đó về nhà.
Một chiếc xe màu đen đi vào trong ga-ra nhà số 4 đường Privet Drive, cửa xe mở ra, ngài Vernon Dursley bước xuống, Harry rất nhanh chạy tới, cười nói với hắn: “Dượng đã trở về.” Tay nho nhỏ nắm góc áo Vernon, cẩn thận hỏi: “Dượng, con giúp người cầm cặp cho, được không?”
Vernon cúi đầu nhìn bé một cái, không nói gì, đưa quai cặp da cho bé, nhìn thấy tiểu bánh bao đeo con thỏ bông ra sau người, dùng hai tay cầm cặp da, nỗ lực đi trở về nhà, còn thật hưng phấn hô to với bên trong: “Dì, Duddie ca ca, dượng đã trở về.”
Mùa thu, mưa triền miên, tan tầm mọi người vội vã đi trên đường. Trong khu phố Privet Drive, rất ít người đi lại trên đường, người ta muốn ở nhà uống chén trà nóng hơn là tản bộ trong mưa. Chỉ có thỉnh thoảng người đi qua lơ đãng thấy một cái thân ảnh nho nhỏ đứng trước cửa nhà số 4 nhìn xuống đường chờ đợi.
Cỗ xe màu đen quen thuộc đi vào ga-ra, Vernon Dursley bước ra khỏi xe, Harry cầm ô che lên thân hình nho nhỏ của mình, chạy tới.
“Dượng, trời mưa, mau cầm ô che.” Không để ý chính mình cũng sắp ướt, Harry nâng tay nhỏ cố gắng đưa ô cho Vernon.
Vernon vội vàng mở ô che cho cả mình cùng Harry, xoa nhẹ cái đầu nhỏ có mái tóc mềm mại, yêu thương mắng: “Trời mưa, con ra đây làm cái gì, mau trở về.”
Sáng sớm, lại một ngày bận rộn bắt đầu, nhà Dursley sau một hồi ăn sáng, Vernon Dursley vội vàng mang theo cặp da, đến ga-ra lái xe chuẩn bị rời nhà đi làm.
“Các con đứng ở chỗ này làm cái gì?” Nhìn thấy Duddie bảo bối cùng bé Harry đứng ở trong sân, Vernon từ trong xe ló ra hỏi.
Harry kéo tay Dudley, Dudley đi đến cửa xe nói với Vernon: “Cha, đi làm vui vẻ nha, chúng con chờ cha trở về.” Nói xong quay đầu lại nhìn Harry một cái.
Vernon nhất thời cảm giác mọi cố gắng cùng vất vả đều rất đáng giá, vui vẻ phất phất tay với hai đứa nhỏ nói: “Mau trở về đi thôi, ở nhà đừng có nghịch ngợm.”
Hôm đấy, Vernon tâm tình phá lệ thoải mái, gặp ai cũng là khuôn mặt tươi cười chào hỏi.
Chạng vạng là lúc Petunia bận rộn nhất trong ngày, cô lúc này phải chuẩn bị tốt bữa tối phong phú trước khi Vernon trở về, để đến khi Vernon về nhà có thể thoải mái thưởng thức món ngon. Cho nên cô thường để hai tiểu bánh bao Dudley cùng Harry trên thảm trong phòng khách, đưa đồ chơi cho hai bé chơi.
“Dì, con có thể đi vào không?” Harry thò cái đầu nhỏ vào phòng, ở phía sau bé là thân ảnh mập mạp của Dudley.
Petunia ngẩng đầu nhìn hai bé một cái, lại cúi đầu vội vàng làm việc của mình, miệng trả lời: “Vào làm cái gì, chỗ này của dì bề bộn nhiều việc, các con ở bên ngoài ngoan ngoãn chơi đi.”
“Dì, con cam đoan chúng con không gây chuyện.” Harry nho nhỏ nhìn Petunia một cái, thử thăm dò đi vào phòng bếp.
“Thôi được, tuỳ các con.” Petunia bận rộn thuận miệng trả lời, xoay người để ý lò nướng thịt bò.
Một lát sau, Petunia mới phát hiện hai đứa bé đã bê ghế lên trước chậu nước, đang ngồi nghịch nước. Nhất thời Petunia có điểm tức giận, đi tới nói: “Ai cho các con nghịch nước, không sợ cảm lạnh à, hai đứa xuống cho ta.”
Hai đứa bé vẫy hai tay ướt sũng, ngoan ngoãn từ trên ghế đi xuống, dùng tay ẩm ướt kéo vạt áo Petunia, cao hứng ồn ào nói: “Mẹ/Dì chúng con giúp mẹ/dì rửa rau tốt lắm nha.”
Petunia đến gần xem, quả nhiên salad dưa chuột và rau xà lách đều được rửa sạch đặt trong rổ. Cô cao hứng ôm lấy Dudley, hôn liên tục: “Duddie nhà ta quả thật rất thông minh, nhỏ như vậy mà giỏi quá, còn biết giúp mẹ, a, bảo bối thực rất ngoan.” Mãi đến khi Dudley mất hứng trốn khỏi lòng cô thì cô mới dừng lại. Petunia xoa nhẹ đầu nhỏ của Harry, nói: “Đương nhiên, Harry cũng rất giỏi, được rồi, con và Dudley ra ngoài chơi đi.”
Quảng trường cách nhà đó không xa, một bóng người đứng khuất sau bụi cây chăm chú nhìn cái rổ trước cửa nhà, mái tóc đen tẩm đầy sương sớm, vạt áo chùng có vẻ đã ướt đẫm trầm trọng, hiển nhiên hắn đứng ở nơi đó không phải chỉ trong một thời gian ngắn ngủi.
Trong vườn hoa, người đi qua đường ngẫu nhiên không nhìn hắn, giống như ở đó không có một bóng người. Hắn giống như chân đã chôn vào đất, mãi đến khi nhìn thấy cửa nhà số 4 mở ra, nhìn thấy một nữ nhân nhỏ gầy thét lên chói tai, nhìn thấy cô che miệng mình, nhìn thấy cô mở tấm chăn ra, nhìn thấy cô quay chung quanh xem mới cẩn thận đem cái rổ vào trong nhà thì nháy mắt, nơi đó không có một bóng người, phảng phất như chưa từng có người tồn tại qua.
“Vernon, anh mau, mau xuống đây a!” Petunia Dursley thét chói tai, thúc giục.
“Petunia, em yêu à, em làm sao vậy?” Vernon mập mạp vội vội vàng vàng chạy đến phòng khách, hỏi.
“Anh xem, anh xem xem.” Petunia đem chiếc rổ to lên đưa cho Vernon: “Thượng đế a, Lily, Lily nó…” Petunia còn chưa nói hết đã muốn khóc lên.
Vernon tiếp nhận rổ, nhìn thấy một đứa bé đang ôm chặt thỏ bông mà say sưa ngủ, cầm lấy thư trên người bé, đặt rổ xuống nhìn lại. Vội vàng đọc qua, ngẩng đầu nói với Petunia: “Làm sao bây giờ? Petunia, em nói thử xem, bọn họ không phải là đem vật nhỏ này đặt ngoài cửa nhà chúng ta, ngay cả người cũng không thấy tung tích.”
“Vernon, em nghĩ… Em nghĩ lưu lại bé.” Petunia lau lau nước mắt nói: “Bé dù sao cũng là cốt nhục duy nhất của em gái em, nếu chúng ta đều… thì bé biết làm sao bây giờ?”
“Petunia, em đã muốn để lại thì liền để bé lưu lại đi.” Vernon ôm Petunia an ủi: “Nhưng nếu vạn nhất bé cùng em gái em giống nhau thì làm sao bây giờ? Thế giới kia nguy hiểm như vậy.”
“Chúng ta cẩn thận nuôi bé, đừng nói cho bé biết chuyện tình của thế giới kia.” Petunia dựa vào Vernon, yếu đuối nói: “Nếu, nếu bé thật sự có năng lực kia, chúng ta liền nghiêm khắc trừng phạt bé, nhất định phải làm cho bé rời xa thế giới kia, sống an ổn, so với cái gì cũng tốt hơn.”
“Được, được, hết thảy đều nghe theo em, em đừng khóc nữa.” Vernon xách rổ lên, ôm Petunia đang dựa trên người mình, xoay người bước lên lầu trên, vừa đi vừa nói: “Chúng ta trước tiên để bé với Duddie ở cùng một phòng đi, dù sao hai đứa cũng không cách nhau nhiều lắm.”
Lúc Harry tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau. Harry đáng thương ngồi ngây ngốc ôm thỏ bông trên giường, nhìn thấy phòng xa lạ, giường xa lạ, qua một lúc lâu sau mới giật mình thanh tỉnh. Cậu dúi đầu vào thỏ bông, nước mắt không ngừng chảy, miệng thì thào nhớ kỹ: “Mẹ… Ô… Cha… Cha đỡ đầu…”
Khóc trong chốc lát, Harry lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, hiểu được hiện tại mình hẳn là đang ở nhà Dursley, như vậy cậu hiện tại cần phải lo lắng chính mình nên làm như thế nào mới có thể tránh làm một đứa trẻ bị hành hạ trong sách. Nhìn con thỏ bông mập mạp trong tay, Harry muốn cười, cười toe toét miệng, chính là nước mắt lại chảy ra, cậu nên cảm tạ Dumbledore thật từ tâm, để cho cậu mang theo con thỏ này.
Nghĩ đến hôm qua, cậu vẫn còn đang vui cùng cha, cha đỡ đầu trải qua Haloween, cùng nhau dùng thần chú teo lại. Nhưng hôm nay, hôm nay cũng chỉ có một mình cậu, cậu một người vượt qua khoảng thời gian buồn chán. Harry chợt phát hiện, cậu hiện tại rất rất muốn về nhà, muốn cha mẹ cùng cha đỡ đầu, muốn mẹ ôn nhu gọi cậu rời giường mỗi buổi sáng, muốn mẹ làm món ngon cho ăn, muốn cha đưa bay lên cao, muốn nhìn cha ngây ngốc tươi cười, muốn cha đỡ đầu hoá thú thành con chó đen, muốn cha đỡ đầu mang theo cậu vào trong rừng cây vui đùa.
“Cha, mẹ, con sẽ sống thật tốt, con nhất định hạnh phúc lớn lên.” Cậu dùng sức lau nước mắt trên mặt, bất chấp khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn đã ửng đỏ hết lên.
“Nhưng, cái người hại chết cha mẹ, con tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không buông tha ông ta.” Harry cắn răng, ở trong lòng tâm thầm nói, cậu cũng không phải tiểu Harry ngốc trong tiểu thuyết kia, biết rõ hôm đó cha ngốc mở cửa đón người vào là ai, cũng tự biết đường mình đi sẽ có bao nhiêu khó khăn. Bất quá, một khi hạ quyết tâm, tiểu Cửu Cửu Harry nhất định sẽ đi đến cùng.
“Con đã tỉnh?” Petunia đẩy cửa phòng ra, nhìn tiểu Harry ngồi trên giường, hỏi.
Phía sau cô ấy, Dudley mập mập nhô đầu ra, có điểm mất hứng nhìn tên vô lại chiếm đoạt một phần giường của mình hôm qua, tựa hồ thằng bé rất nhỏ nha.
Harry ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhào tới, thanh âm mềm nhũn vang lên: “Dì… Mẹ… Mẹ… Ô…”
“Đứa trẻ đáng thương.” Petunia ôm Harry đã cuộn thành một đoàn trong lòng mình, nghĩ đến em gái của mình, nước mắt cứ vậy chảy xuống. Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Harry, Petunia có điểm khó hiểu hỏi: “Tiểu tử kia, làm sao con biết ta là dì của con?”
Harry mắt ngập nước nhìn Petunia, nói bằng giọng non nớt: “Mẹ cho con xem qua ảnh chụp nga, trong tấm ảnh dì thật xinh đẹp.”
“A, Lily…” Mắt Petunia lại tiếp tục ươn ướt, nhìn cháu trai có đôi mắt màu xanh lục giống Lily, Petunia nhịn không được hôn lên mặt đứa bé.
“Harry, đây là anh họ con, Dudley Dursley.” Petunia kéo tay đứa trẻ to béo bên cạnh mình, nói với Harry.
“Duddie ca ca.” Harry bò ra khỏi lòng Petunia, đi đến trước mặt Dudley, kéo tay rồi cười hì hì với bé.
Dudley mặt giống như có điểm nóng lên, nhìn đứa bé trước mặt này tựa hồ không phải tên vô lại a, tay nó mềm mềm, cầm thực thoải mái, thanh âm của nó cũng mềm, nghe thực dễ chịu. Nhìn vóc dáng nho nhỏ, mặt trắng trắng mềm mềm, Dudley nghĩ mình đã làm ca ca thì phải có vẻ uy phong. Ân, quyết định, chính mình phải làm ca ca bảo hộ đệ đệ.
“Tốt lắm, hai đứa, hiện tại nên xuống gác thôi.” Petunia nhìn thấy hai đứa bé cầm tay nhau, sắp xếp lại tâm tình của mình, mang theo bọn họ rời phòng.
Hoàng hôn sáng rỡ trên đường Privet Drive, người đi qua hứng thú nhìn đứa bé ôm con thỏ bông trước cửa nhà số 4, thấy bé nhìn theo con đường to thẳng tắp, hiển nhiên đang chờ ai đó về nhà.
Một chiếc xe màu đen đi vào trong ga-ra nhà số 4 đường Privet Drive, cửa xe mở ra, ngài Vernon Dursley bước xuống, Harry rất nhanh chạy tới, cười nói với hắn: “Dượng đã trở về.” Tay nho nhỏ nắm góc áo Vernon, cẩn thận hỏi: “Dượng, con giúp người cầm cặp cho, được không?”
Vernon cúi đầu nhìn bé một cái, không nói gì, đưa quai cặp da cho bé, nhìn thấy tiểu bánh bao đeo con thỏ bông ra sau người, dùng hai tay cầm cặp da, nỗ lực đi trở về nhà, còn thật hưng phấn hô to với bên trong: “Dì, Duddie ca ca, dượng đã trở về.”
Mùa thu, mưa triền miên, tan tầm mọi người vội vã đi trên đường. Trong khu phố Privet Drive, rất ít người đi lại trên đường, người ta muốn ở nhà uống chén trà nóng hơn là tản bộ trong mưa. Chỉ có thỉnh thoảng người đi qua lơ đãng thấy một cái thân ảnh nho nhỏ đứng trước cửa nhà số 4 nhìn xuống đường chờ đợi.
Cỗ xe màu đen quen thuộc đi vào ga-ra, Vernon Dursley bước ra khỏi xe, Harry cầm ô che lên thân hình nho nhỏ của mình, chạy tới.
“Dượng, trời mưa, mau cầm ô che.” Không để ý chính mình cũng sắp ướt, Harry nâng tay nhỏ cố gắng đưa ô cho Vernon.
Vernon vội vàng mở ô che cho cả mình cùng Harry, xoa nhẹ cái đầu nhỏ có mái tóc mềm mại, yêu thương mắng: “Trời mưa, con ra đây làm cái gì, mau trở về.”
Sáng sớm, lại một ngày bận rộn bắt đầu, nhà Dursley sau một hồi ăn sáng, Vernon Dursley vội vàng mang theo cặp da, đến ga-ra lái xe chuẩn bị rời nhà đi làm.
“Các con đứng ở chỗ này làm cái gì?” Nhìn thấy Duddie bảo bối cùng bé Harry đứng ở trong sân, Vernon từ trong xe ló ra hỏi.
Harry kéo tay Dudley, Dudley đi đến cửa xe nói với Vernon: “Cha, đi làm vui vẻ nha, chúng con chờ cha trở về.” Nói xong quay đầu lại nhìn Harry một cái.
Vernon nhất thời cảm giác mọi cố gắng cùng vất vả đều rất đáng giá, vui vẻ phất phất tay với hai đứa nhỏ nói: “Mau trở về đi thôi, ở nhà đừng có nghịch ngợm.”
Hôm đấy, Vernon tâm tình phá lệ thoải mái, gặp ai cũng là khuôn mặt tươi cười chào hỏi.
Chạng vạng là lúc Petunia bận rộn nhất trong ngày, cô lúc này phải chuẩn bị tốt bữa tối phong phú trước khi Vernon trở về, để đến khi Vernon về nhà có thể thoải mái thưởng thức món ngon. Cho nên cô thường để hai tiểu bánh bao Dudley cùng Harry trên thảm trong phòng khách, đưa đồ chơi cho hai bé chơi.
“Dì, con có thể đi vào không?” Harry thò cái đầu nhỏ vào phòng, ở phía sau bé là thân ảnh mập mạp của Dudley.
Petunia ngẩng đầu nhìn hai bé một cái, lại cúi đầu vội vàng làm việc của mình, miệng trả lời: “Vào làm cái gì, chỗ này của dì bề bộn nhiều việc, các con ở bên ngoài ngoan ngoãn chơi đi.”
“Dì, con cam đoan chúng con không gây chuyện.” Harry nho nhỏ nhìn Petunia một cái, thử thăm dò đi vào phòng bếp.
“Thôi được, tuỳ các con.” Petunia bận rộn thuận miệng trả lời, xoay người để ý lò nướng thịt bò.
Một lát sau, Petunia mới phát hiện hai đứa bé đã bê ghế lên trước chậu nước, đang ngồi nghịch nước. Nhất thời Petunia có điểm tức giận, đi tới nói: “Ai cho các con nghịch nước, không sợ cảm lạnh à, hai đứa xuống cho ta.”
Hai đứa bé vẫy hai tay ướt sũng, ngoan ngoãn từ trên ghế đi xuống, dùng tay ẩm ướt kéo vạt áo Petunia, cao hứng ồn ào nói: “Mẹ/Dì chúng con giúp mẹ/dì rửa rau tốt lắm nha.”
Petunia đến gần xem, quả nhiên salad dưa chuột và rau xà lách đều được rửa sạch đặt trong rổ. Cô cao hứng ôm lấy Dudley, hôn liên tục: “Duddie nhà ta quả thật rất thông minh, nhỏ như vậy mà giỏi quá, còn biết giúp mẹ, a, bảo bối thực rất ngoan.” Mãi đến khi Dudley mất hứng trốn khỏi lòng cô thì cô mới dừng lại. Petunia xoa nhẹ đầu nhỏ của Harry, nói: “Đương nhiên, Harry cũng rất giỏi, được rồi, con và Dudley ra ngoài chơi đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook