Ba tháng, cục cưng Harry nhỏ nhắn đáng yêu đã có thể xoay người được, cha James cười đến ngu người. Sáu tháng, cục cưng Harry đã lớn hơn, có thể ngồi, mẹ Lily nhìn thấy bảo bảo đang ngồi ôm chân nhỏ trắng béo tròn lên ngửi ngửi, kích động rơi nước mắt, cục cưng đã trưởng thành rồi a. Tám tháng, Đại Cẩu Sirius hưng phấn biến thành cẩu chạy vòng quanh con đỡ đầu của mình, ngửa mặt lên trời hú dài: “Ngao ô…”

Một tuổi, rốt cuộc cục cưng Harry của chúng ta đã được một tuổi, thật không dễ dàng a! Đã trải qua vô số lần nhẫn nại gian khổ (đáng tiếc, nhẫn nại chưa được tốt, chưa không chế được đại tiện tiểu tiện.), và bao lần thương tâm khóc (kỳ thật cục cưng một tuổi chỉ có thể khóc.), Harry đã đợi được đến sinh nhật một tuổi của mình, một chuyện đáng chúc mừng khác là bạn nhỏ Harry đã tạm biệt trạng thái chỉ có thể nói a a, dây thanh đã phát triển hoàn toàn, rốt cuộc cậu có thể nói chuyện.

Cảm tạ Merlin a, cuối cùng đã không phải dùng tiếng khóc để nói chuyện, cậu có thể nói rõ ràng ý của mình, Harry biết mình có thể nói chuyện thì vô cùng vui sướng kêu.

“Mẹ, mẹ!”

Lily kích động: “Merlin a, Harry nhà chúng ta vừa kêu mẹ, thật kì diệu.”

“Khẩu khẩu, khẩu khẩu” (Cẩu cẩu, cẩu cẩu). Túm lấy bộ lông dài, Harry mở cái miệng nhỏ có  mấy chiếc răng như hạt gạo, nói. Nghe thấy con nuôi gọi, cẩu cẩu cha đỡ đầu liền ra sức liếm bảo bối, dùng nước miếng rửa mặt con nuôi của mình. Harry gọi ta, Harry gọi ta, ha ha: “Gâu gâu, gâu gâu, gâu gâu.” Có vẻ như đại cẩu màu đen đã vui sướng đến phát điên rồi.

“Bát bát, bát bát.” (Ba ba, ba ba) James nhìn đứa con mình đang ôm, nhấc bé lên cao rồi lại hạ xuống như máy bay, miệng cười toe toét không khép được: “Con ngoan, quả nhiên không hổ là người nhà Potter, nói vài tiếng “Ba” đi, nói vài tiếng a.”

“Bát bát, bát bát.” Mặc dù Harry không cảm thấy hứng thú với trò chơi bay lên lại hạ xuống này nhưng vẫn rất biết điều kêu vài tiếng.

Cẩu cẩu Sirius lúc này đã biến thành người, có điểm nghi hoặc hỏi: “James, cậu có thấy không tiểu Harry gọi “Mẹ” đúng nhất.”

“Điều đó là đương nhiên, con trai của tớ mà.” Lily lúc này đang ngẩng cao đầu đắc  ý nói, thuận tay bế con trai thoát khỏi trò máy bay của ông cha ngốc nghếch nào đó. Cuối cùng cũng được cứu, đây là ý nghĩ duy nhất của Harry khi thoát khỏi tay James.

Sinh nhật một tuổi tất nhiên là đáng giá chúc mừng, ngày đó Harry rất biết điều ngồi trong xe đồ chơi nhìn ba mẹ cùng cha đỡ đầu trang hoàng phòng khách, thậm chí cha đỡ đầu không biết tìm được mấy tiểu tiên nữ đâu ra, chúng đang ở trong phòng khách bay lượn, thỉnh thoảng lại rắc từng chuỗi hào quang, Harry trước giờ chưa từng gặp qua nên đuổi theo một lúc lâu, cố gắng bắt một con để cẩn thận nhìn, đáng tiếc cậu quên mất chân tay vẫn còn ngắn, cuối cùng phải nhờ đến cha đỡ đầu Đại Cẩu hỗ trợ thì cậu mới có thể thấy rõ ràng bộ dáng tiểu tiên nữ.

Hoàng hôn vừa buông xuống, cha mẹ liền giúp Harry mặc một chiếc áo con thỏ đáng yêu, tuy vậy Harry phi thường không muốn mặc quần áo như thế, cái miệng nhỏ nhăn lại, lôi lỗ tai thỏ trên đầu xuống, nói: “Mẹ à, không cần, con lớn rồi, không cần mặc!”

“Harry mặc như thế này thực đáng yêu a.” Lily mắt sắp toàn sao, phi thường hài lòng với quần áo mình lựa chọn, quyết định hôm nay sẽ để bé mặc bộ này. Nhìn thấy bộ dạng mở to mắt không vui của con trai bảo bối, Lily không khỏi ôm lại hôn, hưng phấn nói: “Anh yêu à, Harry của chúng ta thật sự rất đáng yêu! A con ngoan, mẹ hôn một cái.” Rồi lại nói với Harry: “Mặc bộ này cho mọi người xem đi, cho họ thấy Harry của mẹ đáng yêu như thế nào.”

“Nga, Lily, em không thể nói như vậy được, con trai cũng là của anh mà.” James không dám đoạt lấy con trai đáng yêu của mình từ Lily, ủy khuất gào khóc trong lòng: “Harry thật đáng yêu, ta cũng muốn hôn a, mềm mềm, mát mát, nhất định rất thoải mái, ta cũng muốn hôn a.”

“Được rồi, anh đừng ngồi ngốc ở trong này nữa, nhanh đi thay quần áo đi rồi còn tiếp khách đến.” Lily ôm con, khinh bỉ liếc James một cái, mở miệng giết chết hoàn toàn hi vọng muốn ôm con trai của hắn, thấy James lưu luyến không muốn về phòng, mới đưa tay nhéo nhẹ khuôn mặt trẻ con của Harry, cười nói: “Bảo bối, chúng ta cũng đến phòng khách thôi. Hôm nay sẽ có khách đến chúc mừng sinh nhật con, con phải thật ngoan nha, biết không?”

“Đã biết, mẹ.” Harry ở trong lòng Lily gật đầu, rất biết điều đáp.

Xuất phát từ việc giữ bí mật cùng an toàn, lần sinh nhật này của Harry cũng không mời nhiều người, chỉ mời Remus Lupin, Peter Pettigrew cùng với Hiệu trưởng Dumbledore. Tuy rằng không có nhiều người lắm nhưng Harry vẫn cảm thấy vui.

Mẹ Lily làm một cái bánh gato, trên cắm những ngọn nến ma thuật, mấy tiểu tiên tử bay múa, mũ phù thuỷ nhấp nháy, tất cả đều đẹp giống như trong truyện cổ tích vậy. Trong bầu không khí náo nhiệt, Harry ngậm muỗng nhỏ, từng miếng ăn bánh ngọt, rồi không bao lâu, hai mi mắt bắt đầu đánh nhau.

“Mẹ?” Harry tỉnh lại từ giấc mơ ngọt ngào, dựa vào ánh sáng pháp thuật trong phòng mà nhìn bốn phía, không phát hiện một người nào cả, họ đi đâu rồi?

Harry đặt con thú bông sang bên, cẩn thận xuống giường đẩy cửa phòng ra, cậu chuẩn bị hôm nay đi quấy rầy cha mẹ ân ái một chút, ân, coi như là món quà cuối cùng cho sinh nhật mình đi, tựa hồ rất vui nha. Harry gật đầu nhỏ, men theo vách tường trong hành lang, chậm rãi đi tới.

Mở cửa ra, Harry thật cẩn thận thò cái đầu nhỏ vào nhìn, kì quái? Cậu biết rõ đúng giờ này cha mẹ sẽ lên giường nhưng sao hiện tại lại không có ở trong phòng, bọn họ đi đâu rồi? Lòng hiếu kỳ nổi lên, Harry quyết định tìm ra chân tướng sự tình.

Harry loạng choạng đi, cố chấp kéo theo cái tai con thỏ bông to đùng của mình, theo dọc hành lang, vào từng căn phòng để tìm kiếm cha mẹ. Bỗng nhiên, cậu phát hiện tựa hồ trong phòng sách có người, từ khe cửa hở, ánh sáng chiếu thành một đường dài hẹp tinh tế tren hành lang.

“Làm sao cụ có thể làm vậy? Đây không phải là đẩy nhà Potter vào đường chết sao?” Có thể nghe rất rõ ràng tiếng rít gào của cha đỡ đầu Đại Cẩu theo khe hở của phòng sách vang ra.

Harry chậm rãi đi đến trước cửa phòng sách, loáng thoáng nghe thấy một thanh âm già nua: “Hết sức… An toàn… Cam đoan… Lời thề bất khả bội…”

Nheo mắt lại, Harry dán mặt lên khe cửa nhìn trộm, Hiệu trưởng Dumbledore râu bạc đang ngồi thoải mái trên chiếc ghế salon to, bàn trà bên cạnh bày một đĩa bánh ngọt cùng mấy cái tách trà. Cha James ngồi bên phải cụ, mẹ ngồi bên cạnh cha, bên trái là Peter Pettigrew, hắn ngồi sát ra mép ghế, cúi thấp đầu, thỉnh thoảng mới ngẩng lên một lát, cha đỡ đầu cẩu cẩu của cậu không ngồi, đang đi vòng quanh cái bàn đọc sách trong phòng.

“Lời thề bất khả bội?” Sirius dừng bước, nhìn ông Hiệu trưởng râu bạc: “Ý kiến này khá hay.”

“Sirius, cậu làm người giữ bí mật của chúng tớ được không?” James nhìn bạn tốt của mình đang đứng cạnh bàn, đề nghị.

“Sirius làm người giữ bí mật là tất nhiên.” Hiệu trưởng Dumbledore sờ sờ râu bạc, cầm một chiếc bánh ngọt trong đĩa lên cắn một miếng, vừa lòng híp mắt nói: “Các trò từ khi tiến vào Hogwarts đã làm bạn tốt, điều này ai cũng biết, có Sirius làm người giữ bí mật thì nhất định sẽ rất an toàn.”

Harry đang nghe lén cầu nguyện trong lòng: Cha đỡ đầu a, ngàn vạn lần nên đáp ứng a, đừng nhắc đến con chuột kia.

Sirius sờ sờ cằm, cẩn thận nghĩ mới ngẩng đầu nói: “Tớ làm người giữ bí mật thì không thành vấn đề, nhưng tớ có một chủ ý hay. Chúng ta tung tin tức là tớ làm người giữ bí mật, lấy giao tình của James và tớ thì tin tức này chắc chắn sẽ có nhiều người tin thật. Còn trên thực tế, thì để cho Peter, như vậy, tớ hấp dẫn mọi sự chú ý, mọi người sẽ không biết người giữ bí mật chân chính lại là Peter nhát gan, như vậy càng thêm an toàn đúng không?” Nói xong, Sirius không khỏi có điểm đắc ý khi nghĩ ra được ý kiến này.

“Tớ?” Peter căn bản không nghĩ Sirius lại đề nghị để mình làm người giữ bí mật, nhấp nhổm trên ghế, nhỏ giọng hỏi: “Tớ, tớ được không?”

Không đợi Sirius trả lời, một tiếng kháng nghị truyền vào tai mọi người.

“Không cần, không cần ông ta!” Tiếng thét chói tai vẫn còn hơi bập bẹ truyền đến, khiến mọi người trong phòng hoảng sợ.

Mọi người quay đầu nhìn Harry không biết đứng ở cửa từ lúc nào, Lily tiến lên ôm lấy bé, nhẹ giọng hỏi: “Bảo bối, gặp ác mộng sao?”

“Không có.” Harry chôn đầu trên vai Lily, lát sau mới ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ khẩn cầu: “Mẹ à, đừng để ông ta làm người giữ bí mật, để cha đỡ đầu làm, được không?”

“Bảo bối, Peter thúc thúc cũng là bạn tốt của cha con, con không thể vì thích cha đỡ đầu mà không thích thúc ấy a.” Lily nghĩ Harry chỉ là đang bộc phát tính trẻ con mà thôi, nhẹ giọng nói.

“Con không phải vì không thích ông ta nên mới nói thế.” Harry bĩu môi, phản bác nói.

“Vậy tiểu Harry, con có thể nói cho mọi người biết tại sao không lựa chọn Peter được không?” Dumbledore cười hỏi: “Bé con, con có biết người giữ bí mật là gì không?”

“Đương nhiên biết!” Harry nghiêng người nhìn ông lão râu bạc, lớn tiếng nói: “Người giữ bí mật chính là người bảo vệ nơi ở bí mật của chúng ta. Con thấy cha đỡ đầu nhất định sẽ làm tốt hơn ông ta.”

“Nếu chỉ có lý do này, bé con, chúng ta khó đổi ý được nha.” Dumbledore xoay người lắc ngón tay trước mặt Harry.

Harry không nói gì, cúi đầu cắn môi, cậu biết là Peter Pettigrew sẽ phản bội bọn họ, chính là hiện tại phải nói thế nào thì bọn họ mới không để Peter làm người giữ bí mật, chẳng lẽ nói rằng cậu biết hắn ta sẽ phản bội? Nói như vậy, bọn họ có tin không? Nhưng nếu không nói, cha James cùng mẹ Lily sẽ chết, cha đỡ đầu đại cẩu sẽ ở Azkaban hơn mười năm? Harry ngẩng đầu nhìn James và Lily, lại nhìn Sirius, có điểm khó xử.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương