Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu
-
Chương 44
“Severus, sao cậu không bay tới?” Nhận được tin tức, Lucius ra đón, hắn vô cùng tò mò việc người bạn của mình lại có hứng thú đi bộ tới, “Sao vậy, cảm thấy đi bộ thì có tư thái quý tộc sao?”
“Đừng đánh đồng tớ với cậu.” Severus không nói nhiều, kéo Harry sang một bên, “Draco mời Kẻ Được Chọn, hôm nay tớ cùng đi, bảo vệ an toàn cho Kẻ Được Chọn của chúng ta, phòng ngừa Tử Thần Thực Tử như cậu lại nuốt mất Kẻ Được Chọn.”
“Đây là Harry Potter?” Lucius cúi đầu nhìn Harry một chút, mới ngẩng đầu nói với Severus: “Chúng ta đi vào đi, vừa lúc, ta cũng có chút chuyện nhỏ muốn hỏi cậu Potter, có thể chứ?” Nói xong, Lucius dẫn mọi người đến phòng khách.
“Đương nhiên, cháu sẽ giải đáp, ngài Malfoy.” Harry nắm tay áo Severus, đi theo.
Vừa đi vào cửa lớn liền thấy Draco đã đứng ở đó, thấy Harry tiến vào, cậu cao hứng nói: “Harry, cậu đã đến rồi, thật tốt quá.” Sau đó mới hành lễ với Severus, cung kính nói: “Cha đỡ đầu, ngài khoẻ.”
“Chờ một chút, cha có việc muốn hỏi cậu Potter.” Lucius ở một bên nói với Draco, “Cha nghĩ con biết chuyện ta muốn hỏi là gì, đúng không, Tiểu Long?”
Draco co rúm lại, giương mắt nhìn Lucius, vội vàng trả lời: “Vâng, cha.” Sau đó nhìn Harry với ánh mắt Chúc cậu may mắn rồi rời đi.
Dưới sự dẫn dắt của Lucius, Harry và Severus vào một thư phòng không lớn, bọn họ ngồi xuống ghế salon.
“Cậu Potter, ta nghĩ cậu nhất định biết vật này.” Lucius lấy từ ngăn kéo bàn làm việc một khẩu súng rồi đặt lên bàn.
Harry nhìn liền nhận ra đây là khẩu M92F mà cậu đưa cho Draco, nhưng sao lại tới tay Lucius? Harry cười cười, không chút hoang mang nói: “Ngài Malfoy, cháu là bạn tốt của Draco, ngài có thể gọi cháu là Potter.”
“Khẩu súng M92F này đương nhiên cháu biết, là cháu đưa cho Draco để phòng thân.” Harry dừng lại, nhìn nhìn Lucius, lại hơi liếc nhìn Severus sau khi nghe lời cậu mặt đen đi vài phần, nói tiếp, “Ngài biết đấy, chúng cháu mới chỉ là phù thuỷ năm nhất mà thôi, phép thuật không thể bảo hộ tốt chúng cháu, không phải sao?”
“Ta nghĩ, Draco và cháu có chút bất đồng, nó không cần vật phẩm Muggle nguy hiểm như vậy để bảo vệ mình.” Lucius hiển nhiên không có hảo cảm với việc Harry đưa cho Draco vật nguy hiểm như vậy, tuy rằng khoé môi vẫn nhếch lên như cũ nhưng lời nói ra lại bất đồng.
“Harry Potter, ta thực hoài nghi đầu của ngươi, nó chứa toàn nước chứ không hề có óc.” Severus thấp giọng nói với Harry, “Ngươi dám đưa súng cho Draco, ngươi không sợ nó nhấn vào cò súng một cái thì liền đi gặp Merlin sao. Nói, ngươi còn đưa cho ai đồ chơi nguy hiểm như vậy?”
Thấy đôi mắt Severus loé lên lửa giận, Harry lặng lẽ nuốt nước bọt, cậu biết lúc này nam nhân thất sự tức giận, nếu mình không đưa ra lý do chính đáng, mông mình nhất định sẽ gặp tai ương. Vội vàng giải thích: “Em chỉ đưa cho Blaise và Neville. Mọi người cũng biết hôm Halloween, khi trở về phòng nghỉ đã gặp quái vật, nếu lúc ấy em không mang theo súng lục thì với trình độ pháp thuật của em thì đã sớm mất mạng, em vì phòng ngừa có chuyện như vậy xảy ra nên sau lễ Giáng sinh đã đưa cho bọn họ phòng thân.”
“Phòng thân? Ngươi xác định không phải muốn giết bọn họ.” Sắc mặt Severus cũng không tốt lên nhiều, nhưng lửa giận trong mắt đã nguôi ngoai, trở lại màu đen trống rỗng, “Ngươi xác định bọn chúng chưa từng gặp qua vũ khí Muggle lại biết sử dụng lễ vật ngươi tặng, còn có, ngươi lấy súng từ đâu, nói thực rõ ràng.”
Lucius là người hỏi trước nhưng lúc này ngược lại không nóng nảy, hắn ngồi trên ghế salon thú vị nhìn Severus truy vấn Kẻ Được Chọn, tự hỏi quan hệ hai người không đơn thuần là chủ nhiệm nhà và học sinh, hơn nữa nhìn Severus và cậu bé ở chung, bọn họ cũng tựa hồ không phải mới biết nhau một năm, ngược lại giống như đã ở cùng nhau thời gian dài.
“Giáo sư, ngài cũng biết em ở giới Muggle có sư phụ dạy công phu Trung Quốc, bọn họ ở trong một bang phái, súng là họ biết em gặp nguy hiểm ở Hogwarts lên tặng.” Harry nhìn Severus, nhẹ nhàng thở ra, sao lại hoảng sợ cậu cũng không biết, tiếp tục giải thích, “Em đưa cho Draco bọn họ, cũng dạy họ cách sử dụng, hơn nữa lúc ở Hogwarts bọn họ cũng đã tập bắn qua, cho nên mọi người yên tâm, bọn họ cầm súng tựa như phù thuỷ có được đũa phép, không có nguy hiểm gì cả.”
“Ở Hogwarts tập bắn?” Lucius thấy Severus dừng lại, không muốn hỏi gì nữa thì liền tiếp lời, “Sao ta lại không biết Hogwarts có nơi để tập bắn, mấy đứa không sợ để cho người khác biết à?”
“A, ngài Malfoy, ngài phải biết rằng, Hogwarts có thể có thêm rất nhiều mật thất, nên để kiếm một nơi thích hợp tập bắn mà không cho người khác biết cũng không khó lắm.” Harry lập tức trả lời.
“Ngươi đến chỗ Draco đi, lúc về ta sẽ tìm ngươi.” Severus nghĩ đến việc Voldemort giao cho, liền nhân lúc này nói với Lucius.
“Dạ, giáo sư.” Harry có điểm đoán được Severus sẽ nói gì với Lucius, đứng lên nói, “Ngài Malfoy, cháu đi tìm Draco trước.”
Lucius gật đầu, hắn tương đối tò mò việc Severus muốn nói với mình.
Harry ra ngoài đang nghĩ sao để tìm Draco, liền thấy cửa phòng cách thư phòng không xa đang mở, sau đó lại thấy đâu nhỏ có mái tóc bạch kim của Draco đang đi đi lại lại, vừa nhìn thấy Harry liền vẫy tay ý bảo đi qua.
Harry vừa đi vào phòng, Draco ngay lập tức đóng cửa phòng, kéo cậu vào trong, chưa kịp ngồi xuống đã sốt ruột hỏi: “Thế nào, cha tớ nói với cậu cái gì?”
Harry không trả lời vấn đề này, ngược lại sau khi ngồi xuống nói: “Sao cậu lại để cha bắt được súng, không giấu kĩ sao.”
“Căn bản không phải là vấn đề tớ giấu hay không, là gia tinh trong lúc sửa sang hành lý đã nộp lên a.” Draco ngồi xuống, “Thế nào, cha tớ nói cái gì? Súng tớ có thể giữ không?”
“Có thể giữ hay không không phải do tớ định đoạt, tớ đã giải thích với cha cậu rồi.” Harry nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi, trả lời.
“Merlin a, lần này tớ thảm rồi, đoán chừng là không lấy được nữa.” Draco dựa cả người vào sôpha, chán nản nói.
“Quên đi, tớ cũng không nghĩ lấy lại.” Draco ngồi thẳng thân thể, hai mắt nhìn chằm chằm Harry, thấp giọng hỏi: “Harry, có thể mang cho tớ thêm được không, đi mà.”
“Muốn thêm nữa?” Harry nhìn Draco kéo dài âm thanh hỏi lại, thấy Draco không ngừng gật đầu, “Được, không có vấn đề, nhưng không được tớ vừa đưa cậu thì cha cậu tịch thu ngay, tớ không có năng lực cung cấp cho cậu liên tục a.”
“Cũng được, nếu không tớ giấu trong người, không cho ai thấy.” Draco nghĩ nghĩ nói, “Vậy cha cũng không biết.”
“Draco, tớ muốn hỏi, cậu sinh hoạt bình thường có việc gì không cần nhờ gia tinh hỗ trợ không?” Harry thừa nhận, mình có điểm không tốt, chỉ là đưa cho Draco một khẩu súng thôi, trong nhẫn của cậu có thể lấy ra hàng đống, nhưng cậu vẫn muốn biết cuộc sống tiêu chuẩn của gia đình phù thuỷ quý tộc như thế nào, đương nhiên, cậu cũng muốn xem biểu tình khó xử của Draco.
“Sinh hoạt bình thường không cần gia tinh hỗ trợ?” Draco thấp giọng lặp lại, dùng sức động não.
“Đúng a, giả sử như ba bữa, dọn phòng, giặt quần áo linh tinh.” Harry ở một bên nói xen vào.
”Vậy a, hình như không có.” Draco nghĩ nghĩ nói, “Việc đó cơ hồ đều là gia tinh phụ trách.”
“Nói đến gia tinh, Draco, gia tinh nhà cậu tên là gì?” Harry nghĩ đến gia tinh sẽ mang đến đại phiền toái cho mình vào năm thứ hai, nếu theo tác giả thì ở nhà Draco, mình có nên dự phòng trước không?
“Tên, hỏi cái này làm gì?” Draco khó hiểu nhìn Harry, đang nói chuyện súng ống sau lại chuyển sang tên gia tinh, “Thì là Riley, Laila linh tinh a. Mặc kệ chúng đi, cậu nói trước, cậu có thể lấy thêm cho tớ không?”
“Được, không có vấn đề, tớ sẽ lấy cho cậu.” Harry lấy một khẩu tương tự cho Draco, dặn dò, “Lần này cậu giấu cẩn thận vào, đừng để cho cha phát hiện rồi thu. Đúng rồi, nhà cậu có gia tinh tên Dobby không?” Harry hỏi vấn đề mình tò mò.
Draco tiếp nhận súng lực Harry đưa cho, giấu rất nhanh, mới nói: “Dobby, nhà tớ không có gia tinh tên như vậy a.”
“Không có? Cậu chắc chắn?” Harry hỏi lại.
“Đương nhiên, gia tinh nhà tớ, tớ lại không biết sao? Không hề có Dobby, đúng rồi Harry, cậu hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì, chỉ là nghe người ta nhắc đến tên gia tinh kỳ quái như vậy nên mới hỏi thôi.” Harry nói sang chuyện khác, “Draco, chúng ta có cái gì chơi không?”
“Đi, tớ đưa cậu đến sân Quidditch, chúng ta chơi Quidditch đi.” Draco lập tức kéo Harry đi đến sân bóng của nhà.
“Đừng đánh đồng tớ với cậu.” Severus không nói nhiều, kéo Harry sang một bên, “Draco mời Kẻ Được Chọn, hôm nay tớ cùng đi, bảo vệ an toàn cho Kẻ Được Chọn của chúng ta, phòng ngừa Tử Thần Thực Tử như cậu lại nuốt mất Kẻ Được Chọn.”
“Đây là Harry Potter?” Lucius cúi đầu nhìn Harry một chút, mới ngẩng đầu nói với Severus: “Chúng ta đi vào đi, vừa lúc, ta cũng có chút chuyện nhỏ muốn hỏi cậu Potter, có thể chứ?” Nói xong, Lucius dẫn mọi người đến phòng khách.
“Đương nhiên, cháu sẽ giải đáp, ngài Malfoy.” Harry nắm tay áo Severus, đi theo.
Vừa đi vào cửa lớn liền thấy Draco đã đứng ở đó, thấy Harry tiến vào, cậu cao hứng nói: “Harry, cậu đã đến rồi, thật tốt quá.” Sau đó mới hành lễ với Severus, cung kính nói: “Cha đỡ đầu, ngài khoẻ.”
“Chờ một chút, cha có việc muốn hỏi cậu Potter.” Lucius ở một bên nói với Draco, “Cha nghĩ con biết chuyện ta muốn hỏi là gì, đúng không, Tiểu Long?”
Draco co rúm lại, giương mắt nhìn Lucius, vội vàng trả lời: “Vâng, cha.” Sau đó nhìn Harry với ánh mắt Chúc cậu may mắn rồi rời đi.
Dưới sự dẫn dắt của Lucius, Harry và Severus vào một thư phòng không lớn, bọn họ ngồi xuống ghế salon.
“Cậu Potter, ta nghĩ cậu nhất định biết vật này.” Lucius lấy từ ngăn kéo bàn làm việc một khẩu súng rồi đặt lên bàn.
Harry nhìn liền nhận ra đây là khẩu M92F mà cậu đưa cho Draco, nhưng sao lại tới tay Lucius? Harry cười cười, không chút hoang mang nói: “Ngài Malfoy, cháu là bạn tốt của Draco, ngài có thể gọi cháu là Potter.”
“Khẩu súng M92F này đương nhiên cháu biết, là cháu đưa cho Draco để phòng thân.” Harry dừng lại, nhìn nhìn Lucius, lại hơi liếc nhìn Severus sau khi nghe lời cậu mặt đen đi vài phần, nói tiếp, “Ngài biết đấy, chúng cháu mới chỉ là phù thuỷ năm nhất mà thôi, phép thuật không thể bảo hộ tốt chúng cháu, không phải sao?”
“Ta nghĩ, Draco và cháu có chút bất đồng, nó không cần vật phẩm Muggle nguy hiểm như vậy để bảo vệ mình.” Lucius hiển nhiên không có hảo cảm với việc Harry đưa cho Draco vật nguy hiểm như vậy, tuy rằng khoé môi vẫn nhếch lên như cũ nhưng lời nói ra lại bất đồng.
“Harry Potter, ta thực hoài nghi đầu của ngươi, nó chứa toàn nước chứ không hề có óc.” Severus thấp giọng nói với Harry, “Ngươi dám đưa súng cho Draco, ngươi không sợ nó nhấn vào cò súng một cái thì liền đi gặp Merlin sao. Nói, ngươi còn đưa cho ai đồ chơi nguy hiểm như vậy?”
Thấy đôi mắt Severus loé lên lửa giận, Harry lặng lẽ nuốt nước bọt, cậu biết lúc này nam nhân thất sự tức giận, nếu mình không đưa ra lý do chính đáng, mông mình nhất định sẽ gặp tai ương. Vội vàng giải thích: “Em chỉ đưa cho Blaise và Neville. Mọi người cũng biết hôm Halloween, khi trở về phòng nghỉ đã gặp quái vật, nếu lúc ấy em không mang theo súng lục thì với trình độ pháp thuật của em thì đã sớm mất mạng, em vì phòng ngừa có chuyện như vậy xảy ra nên sau lễ Giáng sinh đã đưa cho bọn họ phòng thân.”
“Phòng thân? Ngươi xác định không phải muốn giết bọn họ.” Sắc mặt Severus cũng không tốt lên nhiều, nhưng lửa giận trong mắt đã nguôi ngoai, trở lại màu đen trống rỗng, “Ngươi xác định bọn chúng chưa từng gặp qua vũ khí Muggle lại biết sử dụng lễ vật ngươi tặng, còn có, ngươi lấy súng từ đâu, nói thực rõ ràng.”
Lucius là người hỏi trước nhưng lúc này ngược lại không nóng nảy, hắn ngồi trên ghế salon thú vị nhìn Severus truy vấn Kẻ Được Chọn, tự hỏi quan hệ hai người không đơn thuần là chủ nhiệm nhà và học sinh, hơn nữa nhìn Severus và cậu bé ở chung, bọn họ cũng tựa hồ không phải mới biết nhau một năm, ngược lại giống như đã ở cùng nhau thời gian dài.
“Giáo sư, ngài cũng biết em ở giới Muggle có sư phụ dạy công phu Trung Quốc, bọn họ ở trong một bang phái, súng là họ biết em gặp nguy hiểm ở Hogwarts lên tặng.” Harry nhìn Severus, nhẹ nhàng thở ra, sao lại hoảng sợ cậu cũng không biết, tiếp tục giải thích, “Em đưa cho Draco bọn họ, cũng dạy họ cách sử dụng, hơn nữa lúc ở Hogwarts bọn họ cũng đã tập bắn qua, cho nên mọi người yên tâm, bọn họ cầm súng tựa như phù thuỷ có được đũa phép, không có nguy hiểm gì cả.”
“Ở Hogwarts tập bắn?” Lucius thấy Severus dừng lại, không muốn hỏi gì nữa thì liền tiếp lời, “Sao ta lại không biết Hogwarts có nơi để tập bắn, mấy đứa không sợ để cho người khác biết à?”
“A, ngài Malfoy, ngài phải biết rằng, Hogwarts có thể có thêm rất nhiều mật thất, nên để kiếm một nơi thích hợp tập bắn mà không cho người khác biết cũng không khó lắm.” Harry lập tức trả lời.
“Ngươi đến chỗ Draco đi, lúc về ta sẽ tìm ngươi.” Severus nghĩ đến việc Voldemort giao cho, liền nhân lúc này nói với Lucius.
“Dạ, giáo sư.” Harry có điểm đoán được Severus sẽ nói gì với Lucius, đứng lên nói, “Ngài Malfoy, cháu đi tìm Draco trước.”
Lucius gật đầu, hắn tương đối tò mò việc Severus muốn nói với mình.
Harry ra ngoài đang nghĩ sao để tìm Draco, liền thấy cửa phòng cách thư phòng không xa đang mở, sau đó lại thấy đâu nhỏ có mái tóc bạch kim của Draco đang đi đi lại lại, vừa nhìn thấy Harry liền vẫy tay ý bảo đi qua.
Harry vừa đi vào phòng, Draco ngay lập tức đóng cửa phòng, kéo cậu vào trong, chưa kịp ngồi xuống đã sốt ruột hỏi: “Thế nào, cha tớ nói với cậu cái gì?”
Harry không trả lời vấn đề này, ngược lại sau khi ngồi xuống nói: “Sao cậu lại để cha bắt được súng, không giấu kĩ sao.”
“Căn bản không phải là vấn đề tớ giấu hay không, là gia tinh trong lúc sửa sang hành lý đã nộp lên a.” Draco ngồi xuống, “Thế nào, cha tớ nói cái gì? Súng tớ có thể giữ không?”
“Có thể giữ hay không không phải do tớ định đoạt, tớ đã giải thích với cha cậu rồi.” Harry nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi, trả lời.
“Merlin a, lần này tớ thảm rồi, đoán chừng là không lấy được nữa.” Draco dựa cả người vào sôpha, chán nản nói.
“Quên đi, tớ cũng không nghĩ lấy lại.” Draco ngồi thẳng thân thể, hai mắt nhìn chằm chằm Harry, thấp giọng hỏi: “Harry, có thể mang cho tớ thêm được không, đi mà.”
“Muốn thêm nữa?” Harry nhìn Draco kéo dài âm thanh hỏi lại, thấy Draco không ngừng gật đầu, “Được, không có vấn đề, nhưng không được tớ vừa đưa cậu thì cha cậu tịch thu ngay, tớ không có năng lực cung cấp cho cậu liên tục a.”
“Cũng được, nếu không tớ giấu trong người, không cho ai thấy.” Draco nghĩ nghĩ nói, “Vậy cha cũng không biết.”
“Draco, tớ muốn hỏi, cậu sinh hoạt bình thường có việc gì không cần nhờ gia tinh hỗ trợ không?” Harry thừa nhận, mình có điểm không tốt, chỉ là đưa cho Draco một khẩu súng thôi, trong nhẫn của cậu có thể lấy ra hàng đống, nhưng cậu vẫn muốn biết cuộc sống tiêu chuẩn của gia đình phù thuỷ quý tộc như thế nào, đương nhiên, cậu cũng muốn xem biểu tình khó xử của Draco.
“Sinh hoạt bình thường không cần gia tinh hỗ trợ?” Draco thấp giọng lặp lại, dùng sức động não.
“Đúng a, giả sử như ba bữa, dọn phòng, giặt quần áo linh tinh.” Harry ở một bên nói xen vào.
”Vậy a, hình như không có.” Draco nghĩ nghĩ nói, “Việc đó cơ hồ đều là gia tinh phụ trách.”
“Nói đến gia tinh, Draco, gia tinh nhà cậu tên là gì?” Harry nghĩ đến gia tinh sẽ mang đến đại phiền toái cho mình vào năm thứ hai, nếu theo tác giả thì ở nhà Draco, mình có nên dự phòng trước không?
“Tên, hỏi cái này làm gì?” Draco khó hiểu nhìn Harry, đang nói chuyện súng ống sau lại chuyển sang tên gia tinh, “Thì là Riley, Laila linh tinh a. Mặc kệ chúng đi, cậu nói trước, cậu có thể lấy thêm cho tớ không?”
“Được, không có vấn đề, tớ sẽ lấy cho cậu.” Harry lấy một khẩu tương tự cho Draco, dặn dò, “Lần này cậu giấu cẩn thận vào, đừng để cho cha phát hiện rồi thu. Đúng rồi, nhà cậu có gia tinh tên Dobby không?” Harry hỏi vấn đề mình tò mò.
Draco tiếp nhận súng lực Harry đưa cho, giấu rất nhanh, mới nói: “Dobby, nhà tớ không có gia tinh tên như vậy a.”
“Không có? Cậu chắc chắn?” Harry hỏi lại.
“Đương nhiên, gia tinh nhà tớ, tớ lại không biết sao? Không hề có Dobby, đúng rồi Harry, cậu hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì, chỉ là nghe người ta nhắc đến tên gia tinh kỳ quái như vậy nên mới hỏi thôi.” Harry nói sang chuyện khác, “Draco, chúng ta có cái gì chơi không?”
“Đi, tớ đưa cậu đến sân Quidditch, chúng ta chơi Quidditch đi.” Draco lập tức kéo Harry đi đến sân bóng của nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook