Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu
-
Chương 101
Trong thôn người cá này có một quảng trường nho nhỏ, ở đó có một pho tượng hình người cá khổng lồ, không ít người cá đang vây quanh pho tượng ca hát, tiếng hát vừa rồi Harry nghe được hẳn là từ bọn họ, trên pho tượng đang buộc chặt ba người, một cô gái và hai người trưởng thành. Bọn họ ngủ rất say, hai mắt nhắm chặt, thỉnh thoảng lại có vài bọt khí xuất hiện bên miệng họ.
Đã phát hiện mục tiêu, Harry liền bơi thẳng tới đó, là Sev, thật sự khó tin được một người luôn cảnh giác lại ngủ say như vậy, nhìn đống dây đang buộc Sev, Harry quơ đũa phép, một bùa “Cắt sâu mãi mãi” liền cắt sạch đống dây thừng, tay ôm thắt lưng Severus rời khỏi nơi này, phát hiện dùng tư thế này sẽ ảnh hưởng đến tốc độ bơi lội, mà cậu không biết mình còn lại bao nhiêu thời gian, nếu không thể lên mặt nước trong đúng thời gian quy định, cậu thì không vấn đề gì nhưng Sev đang ngủ say thì không ổn. Nhìn Severus, Harry bơi tới chỗ vừa rồi, dùng câu thần chú nối các sợi dây lại rồi buộc vào hông Severus, Harry cứ như vậy, một tay cầm sợi dây thừng liều mạng bơi lên trên mặt nước, cho dù nhìn thấy Fleur cùng Krum đang vội vàng chạy tới, Harry cũng chỉ gật gật đầu, tiếp tục bơi.
Mãi đến khi trồi lên trên mặt nước Harry mới phát hiện chỗ vừa rồi không cách mặt hồ xa lắm, tuy vậy cậu không quá lo lắng, bởi vì giờ đã lên cạn, dù qua thời gian quy định của trận đấu, Severus cũng có thể bình an vô sự, cậu cẩn thận buộc Severus ngửa mặt lên trời vào lưng mình, để đầu hắn lộ lên trên mặt nước, bơi tới bờ hồ, nếu cậu không nhầm, bài thi này cậu lại dẫn đầu, Harry vừa bơi vừa đắc ý.
Trong lúc Harry đang bơi ra phía bờ hồ, chúng ta cùng quay lại phòng hiệu trưởng trước khi bắt đầu trận đấu, lúc này, trong phòng hiệu trưởng không chỉ có Dumbledore mà còn có cả bà Maxime, Gellert, Voldemort, đương nhiên không thể thiếu Karkaroff vô cùng mờ nhạt.
“Sev, đến uống chén trà đi.” Dumbledore cười híp mắt rót cho Severus một ly nước nhìn qua giống hệt trà, “Chúng tôi có việc muốn nhờ cậu giúp.”
Severus nhìn chén trà, nhận lấy rồi để sang một bên, nhìn nhìn mọi người trong phòng, Dumbledore vẫn cười híp mắt, bà Maxime cùng Karkaroff có vẻ rất giật mình, Gellert thì dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, mà ánh mắt Lord nhìn hắn thì còn kỳ quái hơn, mang theo chút hận ý, như thể hận mình đã đoạt bảo bối của ông, lại như đang thở phào nhẹ nhõm, mang theo chút ghen tị, Severus nghi ngờ, bọn họ rốt cuộc là có chuyện gì.
“Có việc gì cụ cứ nói thẳng.” Vẻ mặt Severus vẫn không chút thay đổi, “Tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi nói lời vô nghĩa như cụ.”
“Một chút chuyện nhỏ mà thôi, Sev, cậu uống trà trước đi.” Dumbledore vẫn cười hì hì nói với Severus làm như không có chuyện gì xảy ra.
Severus hồ nghi nhìn cụ, cầm chén trà, đưa lên trước mũi cẩn thận ngửi, lại nhìn màu trước trà, dùng ngón tay chấm một chút đưa tới trước mắt nhìn kĩ, rồi đặt mạnh chén trà xuống, lạnh lùng nói Dumbledore: “Dumbledore, sao cụ quá đáng vậy, lấy thuốc hô hấp dưới nước cho tôi uống, chẳng lẽ cụ coi thường cái danh Độc dược đại sư của tôi sao?”
“Đương nhiên không phải rồi.” Dưới ánh mắt lạnh như băng của Severus, Dumbledore khó được khi thu lại nụ cười, khó xử nói.
“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?” Severus quét mắt nhìn mọi người trong phòng, hỏi.
“Khụ, vì ngươi là trân bảo của một quán quân trong bài thi thứ hai của cuộc thi Tam Pháp thuật.” Voldemort co giật miệng, có điểm không vui nói, ngươi nói thử xem, trân bảo số một trong lòng Harry lại là Severus, thật sự là ngoài dự liệu của ông, ông vốn nghĩ là đôi vợ chồng trong trang viên Potter, tuy vậy cũng may, nếu như là bọn họ, có lẽ mọi người sẽ để Chiếc Cốc lửa tiếp tục phun tên, nếu phun tên của ông thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch của bọn họ, quên đi, vì việc này, tạm thời không làm khó dễ Severus.
“Ta, trân bảo?” Severus suy nghĩ một lát liền hiểu được, mình là trân bảo của Harry, hiểu được điều này, trong lòng hắn như có một dòng nước ấm chạy qua, khiến hắn thật sự rất muốn ôm chầm lấy Harry, sau khi tỉnh táo lại, Severus liền hỏi: “Việc này thì có liên quan gì đến Độc dược trong chén trà?”
“Vì trân bảo phải giấu ở thôn người cá, hơn nữa cậu phải tạm thời mê man thì mới được.” Dumbledore cướp lời Voldemort, nói với Severus.
Sev lén lút nhìn Voldemort, thấy ông hơi gật đầu, lúc này mới cầm chén trà, cam tâm tình nguyện uống hết một ngụm. Đương nhiên việc phía sau, mọi người đều biết mà đúng không?
Lúc Severus tỉnh lại, hắn đang nằm trên lưng Harry, mặt hướng lên trời cao, xung quanh là nước hồ đang lay động, hắn hiểu mình đã được Harry cứu, hiện tại hẳn đã sắp lên bờ rồi. Lẳng lặng nằm trên lưng Harry, Severus không nói một lời, không nhúc nhích, mà Harry đang chuyên tâm bơi lội cũng không biết, người trên lưng cậu đã tỉnh lại. Sev phát hiện hắn hiện tại vô cùng yên tâm, dưới đáy lòng có cảm xúc bình yên chưa bao giờ xuất hiện, khiến hắn hiểu được mình tin tưởng Harry, tin tưởng đến mức có thể giao tính mạng của mình cho cậu, phát hiện này khiến hắn chân chính nhìn thẳng vào tình cảm của mình và cả của Harry. Bất an cùng sợ hãi vẫn luôn quấn quanh lòng hắn nay biến mất một cách thần kỳ.
Đông đảo người xem trên bờ hồ nhìn thấy Harry bơi tới liền nhiệt liệt hoan hô, nhưng khi thấy rõ người trên lưng Harry là ai, nói chính xác ra là, khi Harry leo lên bờ, tháo dây buộc Severus ra thì tiếng hoan hô liền tắt hẳn, cả sân lặng im đến có thể nghe tiếng gió lướt qua Rừng Cấm, một lát sau, tiếng nghị luận ồn ào vang lên, chuyện của Harry cùng Severus vốn ly kỳ nay lại có thêm nội dung mới.
Trong lúc mọi người bàn tán, Severus vội vàng dùng một đống bùa cho Harry, “Khô ráo”, “Ấm áp” rồi lấy một chiếc khăn tắm thật to bao lấy Harry, sau đó ôm lấy cậu, nói với trọng tài: “Ta dẫn hắn đi trước.” nói xong, không đợi người kia trả lời, cũng không cho Harry thời gian phản đối, ném mọi người ở phía sau, còn về phần điểm Harry đạt được, sẽ có người nói cho Harry biết sau.
Việc trân bảo của quán quân Hogwarts lại là giáo sư Độc dược âm u triệt để chấn kinh Hogwarts, mà truyền thuyết giữa hai người lại càng đa dạng, ngay cả Nhật báo Tiên Tri cũng đăng bài về vấn đề này, may mắn là bọn họ chỉ đề cập đến việc Severus là trân bảo của quán quân mà thôi. Nhưng dù như vậy, Harry cùng Severus vẫn phải chịu vô số phiền phức, trong mấy ngày sau, bọn họ nhận được hàng loạt bức thư, Severus còn phải nhận thư Sấm, thậm chí trong thư còn có cả các loại nghệ thuật hắc ám cùng Độc dược kỳ lạ, giáo sư Độc dược tràn ngập tinh thần nghiên cứu liền vui vẻ vô cùng lôi ra kiểm tra.
Trong đó khiến hai người khó xử nhất chính là hai bức thư Sấm của Sirius cùng James, hai bức thư này gửi tới vào buổi trưa sau khi Nhật báo Tiên Tri đăng tin, thư của Sirius là viết cho Harry, lúc Harry đang ngồi trong đại sảnh hưởng thụ bữa trưa, một bức thư đỏ rực rời từ trên trời xuống trước mặt Harry.
“Harry, bảo bối của cha đỡ đầu, sao con có thể, có thể thích tên… Người kia?” Giọng ai oán của Sirius phát ra từ bức thư, khiến mọi người trong Hogwarts liền quay đầu lại nhìn về phía Harry, “Cha đỡ đầu thì sao, con không thích cha đỡ đầu sao? Harry bảo bối, con không thể làm như vậy…” Harry sau khi sửng sốt xong, nhanh chóng quăng một câu thần chú với bức thư Sấm, cách ly toàn bộ âm thanh, nội dung phía sau không thể để người khác nghe thấy, quả thật rất dọa người. Harry trong lòng nghiến răng nghiến lời, Sirius, trở về con sẽ cho chú biết tay.
Harry lúc này đã không còn hứng ăn cơm, nhìn bức thư Sấm kia sau khi gào rú xong rồi nổ tung thành mảnh nhỏ, cậu liền vội vàng rời khỏi đại sảnh, cậu tình nguyện đến hầm của Severus trốn tránh chứ không muốn nhìn bất kể người nào, nhất là hai tên bạn xấu Draco và Blaise. Draco là cái tên đáng ghét, từ sau bài thi thứ hai, gọi Harry là “Mẹ đỡ đầu” liền trở thành thú vui mới của cậu ta, tuy rằng Harry nghe thấy cái tên đó thì cũng vui vẻ nhưng cũng phải để ý đến thể diện của người ta chứ, cậu sẽ xấu hổ đó.
Mà Severus nhận được thư Sấm của James thì muộn hơn một chút, đó là chuyện buổi tối, dĩ nhiên đối với Severus, James không dùng từ khách khí như Sirius, ông phải nói là gần như rít gào lên chất vấn Severus rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì để dụ dỗ con trai đáng yêu, không hiểu chuyện của ông, đừng tưởng hắn đã dụ dỗ được là thành công, người cha dũng cảm này sẽ bảo vệ con trai, tuyệt đối không để hắn bắt cóc. James đáng thương, nếu ông biết phong thư này gửi đến hơi muộn, Severus không chỉ dụ dỗ mà còn thành công ăn sạch Harry thì không biết, ông sẽ nổi trận lôi đình như thế nào nữa.
Nếu như Sirius cùng James kỳ vọng hai bức thư này có thể tạm thời ngăn cản Harry cùng Severus ở bên nhau thì có lẽ, bọn họ phải thất vọng rồi, có thể nói, hai bức thư này trừ bỏ khiến Harry hiểu được, ba cùng mẹ mình đã có thể rời khỏi trang viên Potter ra thì không có bất kỳ tác dụng gì. Hơn nữa do di chứng từ việc Severus trở thành trân bảo của Harry khiến hai ngươi người bọn họ gần như ở lì trong phòng Severus, rất ít khi rời đi. Dù sao chẳng mấy ai đủ can đảm đến chỗ Severus mà hỏi.
Thời gian dần trôi qua, mọi người có lẽ đã bàn luận đủ chuyện của bọn họ, hoặc có lẽ đã thành thói quen, càng ngày càng nhiều người hờ hững nhìn bọn họ đi chung, mà nhóm động vật trong Hogwarts cũng có đề tài mới, bọn họ sắp được đi thăm làng Hogsmeade. Lần này không chỉ phù thủy Hogwarts được đi mà cả phù thủy Beauxbatons cùng Durmstrang cũng đi cùng, điều này khiến nhóm động vật Hogwarts hưng phấn vô cùng.
Đã phát hiện mục tiêu, Harry liền bơi thẳng tới đó, là Sev, thật sự khó tin được một người luôn cảnh giác lại ngủ say như vậy, nhìn đống dây đang buộc Sev, Harry quơ đũa phép, một bùa “Cắt sâu mãi mãi” liền cắt sạch đống dây thừng, tay ôm thắt lưng Severus rời khỏi nơi này, phát hiện dùng tư thế này sẽ ảnh hưởng đến tốc độ bơi lội, mà cậu không biết mình còn lại bao nhiêu thời gian, nếu không thể lên mặt nước trong đúng thời gian quy định, cậu thì không vấn đề gì nhưng Sev đang ngủ say thì không ổn. Nhìn Severus, Harry bơi tới chỗ vừa rồi, dùng câu thần chú nối các sợi dây lại rồi buộc vào hông Severus, Harry cứ như vậy, một tay cầm sợi dây thừng liều mạng bơi lên trên mặt nước, cho dù nhìn thấy Fleur cùng Krum đang vội vàng chạy tới, Harry cũng chỉ gật gật đầu, tiếp tục bơi.
Mãi đến khi trồi lên trên mặt nước Harry mới phát hiện chỗ vừa rồi không cách mặt hồ xa lắm, tuy vậy cậu không quá lo lắng, bởi vì giờ đã lên cạn, dù qua thời gian quy định của trận đấu, Severus cũng có thể bình an vô sự, cậu cẩn thận buộc Severus ngửa mặt lên trời vào lưng mình, để đầu hắn lộ lên trên mặt nước, bơi tới bờ hồ, nếu cậu không nhầm, bài thi này cậu lại dẫn đầu, Harry vừa bơi vừa đắc ý.
Trong lúc Harry đang bơi ra phía bờ hồ, chúng ta cùng quay lại phòng hiệu trưởng trước khi bắt đầu trận đấu, lúc này, trong phòng hiệu trưởng không chỉ có Dumbledore mà còn có cả bà Maxime, Gellert, Voldemort, đương nhiên không thể thiếu Karkaroff vô cùng mờ nhạt.
“Sev, đến uống chén trà đi.” Dumbledore cười híp mắt rót cho Severus một ly nước nhìn qua giống hệt trà, “Chúng tôi có việc muốn nhờ cậu giúp.”
Severus nhìn chén trà, nhận lấy rồi để sang một bên, nhìn nhìn mọi người trong phòng, Dumbledore vẫn cười híp mắt, bà Maxime cùng Karkaroff có vẻ rất giật mình, Gellert thì dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, mà ánh mắt Lord nhìn hắn thì còn kỳ quái hơn, mang theo chút hận ý, như thể hận mình đã đoạt bảo bối của ông, lại như đang thở phào nhẹ nhõm, mang theo chút ghen tị, Severus nghi ngờ, bọn họ rốt cuộc là có chuyện gì.
“Có việc gì cụ cứ nói thẳng.” Vẻ mặt Severus vẫn không chút thay đổi, “Tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi nói lời vô nghĩa như cụ.”
“Một chút chuyện nhỏ mà thôi, Sev, cậu uống trà trước đi.” Dumbledore vẫn cười hì hì nói với Severus làm như không có chuyện gì xảy ra.
Severus hồ nghi nhìn cụ, cầm chén trà, đưa lên trước mũi cẩn thận ngửi, lại nhìn màu trước trà, dùng ngón tay chấm một chút đưa tới trước mắt nhìn kĩ, rồi đặt mạnh chén trà xuống, lạnh lùng nói Dumbledore: “Dumbledore, sao cụ quá đáng vậy, lấy thuốc hô hấp dưới nước cho tôi uống, chẳng lẽ cụ coi thường cái danh Độc dược đại sư của tôi sao?”
“Đương nhiên không phải rồi.” Dưới ánh mắt lạnh như băng của Severus, Dumbledore khó được khi thu lại nụ cười, khó xử nói.
“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?” Severus quét mắt nhìn mọi người trong phòng, hỏi.
“Khụ, vì ngươi là trân bảo của một quán quân trong bài thi thứ hai của cuộc thi Tam Pháp thuật.” Voldemort co giật miệng, có điểm không vui nói, ngươi nói thử xem, trân bảo số một trong lòng Harry lại là Severus, thật sự là ngoài dự liệu của ông, ông vốn nghĩ là đôi vợ chồng trong trang viên Potter, tuy vậy cũng may, nếu như là bọn họ, có lẽ mọi người sẽ để Chiếc Cốc lửa tiếp tục phun tên, nếu phun tên của ông thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch của bọn họ, quên đi, vì việc này, tạm thời không làm khó dễ Severus.
“Ta, trân bảo?” Severus suy nghĩ một lát liền hiểu được, mình là trân bảo của Harry, hiểu được điều này, trong lòng hắn như có một dòng nước ấm chạy qua, khiến hắn thật sự rất muốn ôm chầm lấy Harry, sau khi tỉnh táo lại, Severus liền hỏi: “Việc này thì có liên quan gì đến Độc dược trong chén trà?”
“Vì trân bảo phải giấu ở thôn người cá, hơn nữa cậu phải tạm thời mê man thì mới được.” Dumbledore cướp lời Voldemort, nói với Severus.
Sev lén lút nhìn Voldemort, thấy ông hơi gật đầu, lúc này mới cầm chén trà, cam tâm tình nguyện uống hết một ngụm. Đương nhiên việc phía sau, mọi người đều biết mà đúng không?
Lúc Severus tỉnh lại, hắn đang nằm trên lưng Harry, mặt hướng lên trời cao, xung quanh là nước hồ đang lay động, hắn hiểu mình đã được Harry cứu, hiện tại hẳn đã sắp lên bờ rồi. Lẳng lặng nằm trên lưng Harry, Severus không nói một lời, không nhúc nhích, mà Harry đang chuyên tâm bơi lội cũng không biết, người trên lưng cậu đã tỉnh lại. Sev phát hiện hắn hiện tại vô cùng yên tâm, dưới đáy lòng có cảm xúc bình yên chưa bao giờ xuất hiện, khiến hắn hiểu được mình tin tưởng Harry, tin tưởng đến mức có thể giao tính mạng của mình cho cậu, phát hiện này khiến hắn chân chính nhìn thẳng vào tình cảm của mình và cả của Harry. Bất an cùng sợ hãi vẫn luôn quấn quanh lòng hắn nay biến mất một cách thần kỳ.
Đông đảo người xem trên bờ hồ nhìn thấy Harry bơi tới liền nhiệt liệt hoan hô, nhưng khi thấy rõ người trên lưng Harry là ai, nói chính xác ra là, khi Harry leo lên bờ, tháo dây buộc Severus ra thì tiếng hoan hô liền tắt hẳn, cả sân lặng im đến có thể nghe tiếng gió lướt qua Rừng Cấm, một lát sau, tiếng nghị luận ồn ào vang lên, chuyện của Harry cùng Severus vốn ly kỳ nay lại có thêm nội dung mới.
Trong lúc mọi người bàn tán, Severus vội vàng dùng một đống bùa cho Harry, “Khô ráo”, “Ấm áp” rồi lấy một chiếc khăn tắm thật to bao lấy Harry, sau đó ôm lấy cậu, nói với trọng tài: “Ta dẫn hắn đi trước.” nói xong, không đợi người kia trả lời, cũng không cho Harry thời gian phản đối, ném mọi người ở phía sau, còn về phần điểm Harry đạt được, sẽ có người nói cho Harry biết sau.
Việc trân bảo của quán quân Hogwarts lại là giáo sư Độc dược âm u triệt để chấn kinh Hogwarts, mà truyền thuyết giữa hai người lại càng đa dạng, ngay cả Nhật báo Tiên Tri cũng đăng bài về vấn đề này, may mắn là bọn họ chỉ đề cập đến việc Severus là trân bảo của quán quân mà thôi. Nhưng dù như vậy, Harry cùng Severus vẫn phải chịu vô số phiền phức, trong mấy ngày sau, bọn họ nhận được hàng loạt bức thư, Severus còn phải nhận thư Sấm, thậm chí trong thư còn có cả các loại nghệ thuật hắc ám cùng Độc dược kỳ lạ, giáo sư Độc dược tràn ngập tinh thần nghiên cứu liền vui vẻ vô cùng lôi ra kiểm tra.
Trong đó khiến hai người khó xử nhất chính là hai bức thư Sấm của Sirius cùng James, hai bức thư này gửi tới vào buổi trưa sau khi Nhật báo Tiên Tri đăng tin, thư của Sirius là viết cho Harry, lúc Harry đang ngồi trong đại sảnh hưởng thụ bữa trưa, một bức thư đỏ rực rời từ trên trời xuống trước mặt Harry.
“Harry, bảo bối của cha đỡ đầu, sao con có thể, có thể thích tên… Người kia?” Giọng ai oán của Sirius phát ra từ bức thư, khiến mọi người trong Hogwarts liền quay đầu lại nhìn về phía Harry, “Cha đỡ đầu thì sao, con không thích cha đỡ đầu sao? Harry bảo bối, con không thể làm như vậy…” Harry sau khi sửng sốt xong, nhanh chóng quăng một câu thần chú với bức thư Sấm, cách ly toàn bộ âm thanh, nội dung phía sau không thể để người khác nghe thấy, quả thật rất dọa người. Harry trong lòng nghiến răng nghiến lời, Sirius, trở về con sẽ cho chú biết tay.
Harry lúc này đã không còn hứng ăn cơm, nhìn bức thư Sấm kia sau khi gào rú xong rồi nổ tung thành mảnh nhỏ, cậu liền vội vàng rời khỏi đại sảnh, cậu tình nguyện đến hầm của Severus trốn tránh chứ không muốn nhìn bất kể người nào, nhất là hai tên bạn xấu Draco và Blaise. Draco là cái tên đáng ghét, từ sau bài thi thứ hai, gọi Harry là “Mẹ đỡ đầu” liền trở thành thú vui mới của cậu ta, tuy rằng Harry nghe thấy cái tên đó thì cũng vui vẻ nhưng cũng phải để ý đến thể diện của người ta chứ, cậu sẽ xấu hổ đó.
Mà Severus nhận được thư Sấm của James thì muộn hơn một chút, đó là chuyện buổi tối, dĩ nhiên đối với Severus, James không dùng từ khách khí như Sirius, ông phải nói là gần như rít gào lên chất vấn Severus rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì để dụ dỗ con trai đáng yêu, không hiểu chuyện của ông, đừng tưởng hắn đã dụ dỗ được là thành công, người cha dũng cảm này sẽ bảo vệ con trai, tuyệt đối không để hắn bắt cóc. James đáng thương, nếu ông biết phong thư này gửi đến hơi muộn, Severus không chỉ dụ dỗ mà còn thành công ăn sạch Harry thì không biết, ông sẽ nổi trận lôi đình như thế nào nữa.
Nếu như Sirius cùng James kỳ vọng hai bức thư này có thể tạm thời ngăn cản Harry cùng Severus ở bên nhau thì có lẽ, bọn họ phải thất vọng rồi, có thể nói, hai bức thư này trừ bỏ khiến Harry hiểu được, ba cùng mẹ mình đã có thể rời khỏi trang viên Potter ra thì không có bất kỳ tác dụng gì. Hơn nữa do di chứng từ việc Severus trở thành trân bảo của Harry khiến hai ngươi người bọn họ gần như ở lì trong phòng Severus, rất ít khi rời đi. Dù sao chẳng mấy ai đủ can đảm đến chỗ Severus mà hỏi.
Thời gian dần trôi qua, mọi người có lẽ đã bàn luận đủ chuyện của bọn họ, hoặc có lẽ đã thành thói quen, càng ngày càng nhiều người hờ hững nhìn bọn họ đi chung, mà nhóm động vật trong Hogwarts cũng có đề tài mới, bọn họ sắp được đi thăm làng Hogsmeade. Lần này không chỉ phù thủy Hogwarts được đi mà cả phù thủy Beauxbatons cùng Durmstrang cũng đi cùng, điều này khiến nhóm động vật Hogwarts hưng phấn vô cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook