Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu
Chương 1: Ha ha, Harry ta rốt cuộc ra đời rồi

“Mình không chết sao?” Ý niệm đầu tiên trong đầu khi Hiên Viên Cửu tỉnh lại thật sự có điểm kỳ quái. Cậu vẫn không thể quên trước khi mình nhắm mắt căn phòng tràn ngập lửa, cái cảm giác đau khi hoả xà liếm qua thân thể thật khó chịu, cậu biết vụ hoả hoạn tưởng như nổ khí gas đó thực chất chính là công sức của người anh trai cậu, nếu không sao cậu lại nằm yên trên giường không thể động đậy, ngoan ngoãn chờ táng thân trong biển lửa.

Kỳ thật, bởi vì tính hướng của mình mà cậu bị đuổi khỏi gia tộc, chỉ dựa vào kỹ năng nấu nướng mà lập một cái khách sạn nhỏ nuôi thân, chẳng lẽ còn có chỗ nào gây trở ngại con đường của họ? Không có lý do a!

Bất quá, dù vậy cậu cũng không có chết, xem ra là chính mình mạng lớn. Nhưng mà tại sao cậu không thể mở mắt ra? Hiên Viên Cửu đưa chân ra đá đá, hmm, cái chỗ này tựa hồ không lớn, nhỏ hẹp, hơn nữa mềm mềm, sờ có vẻ giống như da thịt. Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu cậu, không thể nào? Chuyện khó tưởng như vậy mà cậu đụng phải sao?

Sống lại, hay là xuyên qua? Dù sao cũng chỉ là những từ ngữ trong tiểu thuyết YY, vậy mà cậu lại biến thành sự thật. Hiên Viên Cửu thật sự có điểm rối rắm, cực khổ suy nghĩ, không bao lâu đã cảm thấy có chút mệt mỏi, vì vậy cậu quyết định cứ thuận theo tự nhiên đi. Dù sao thì có nghĩ như thế nào đi nữa thì cậu cũng không có khả năng thay đổi cái gì. Chẳng bằng để sau hãy tính, có ý tưởng gì thì đợi đến khi sinh ra hãy nói. Hiên Viên Cửu mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Lần này trong mộng của cậu sẽ không bao giờ xuất hiện cảnh gia tộc lục đục.

Thời tiết tháng sáu ở Anh mà nói không phải thực nóng bức, Lily ngồi dưới bóng cây ở trong khu vườn rậm rạp, đưa tay vuốt ve bụng to của mình, đôi mắt xanh biếc toát lên vẻ ôn nhu làm say lòng người. James ngồi một bên si ngốc nhìn chằm chằm vợ của mình.

“Ai nha!” Lily đột nhiên nhẹ giọng hô một tiếng, tay đặt trên bụng vẫn không nhúc nhích, vẻ vui mừng vẫn còn đọng lại trên mặt cô, còn có điểm khó tin.

“Thân ái, làm sao vậy?” James đang ngẩn người bị tiếng kêu của vợ làm hoảng sợ, vội vàng hỏi.

Lily lắc lắc đầu, ý bảo chính mình không có chuyện gì, vui vẻ nói với James: “Con đá em, vừa rồi, con đá em một cái, con đang động a!”

“Thật sự? Con động sao?” James vui sướng hỏi, tay đã tự động đặt lên bụng Lily, phải sờ sờ, trái vuốt vuốt, nhưng không được bao lâu liền uể oải  nói với Lily: “Vì cái cái gì mỗi lần anh chạm, con đều không chịu nhúc nhích? A, Merlin, đừng nói với anh rằng đứa bé này không thích người cha này, thật mất thể diện. Lily, con làm anh đau lòng, anh cần an ủi.” Nói xong, y nâng đầu với mái róc rối loạn lên, giống như đứa trẻ làm nũng, ra sức cọ cọ trong lòng Lily.

Một lát sau, James nhẹ giọng nói: “Vợ yêu à, anh không thể tin được bác sĩ St. Mungo nói ở đây có cục cưng, là cục cưng của anh và em. Chúng ta sắp trở thành cha mẹ của cục cưng này.”

Lily cười, dùng sức đẩy đầu James ra, quở trách: “Thiệt là, James, làm gì có người cha nào vô lại như anh chứ.”

James dựa lưng vào đại thụ, để Lily thoải mái tựa trên người mình, giống Lily nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô: “Thân ái, còn có hơn một tháng nữa là chúng ta có thể gặp con rồi.”

“Đúng vậy a, con nhất định sẽ rất đáng yêu.” Trong giọng nói của Lily tràn ngập hạnh phúc và thoả mãn.

“Điều đấy là đương nhiên!” James kiêu ngạo trả lời: “Đứa trẻ của nhà Potter nhất định là tiểu phù thuỷ đáng yêu nhất.”

“Nga, Merlin ạ, James, anh thật đúng là… Ha ha a.” Lily nhịn không được cười nói: “Cũng không biết nên nói thế nào với anh mới tốt đây.”

Vào buổi chiều đầy nắng đấy, một cơn gió hạnh phúc tốt đẹp vờn xung quanh hai người. Bọn họ tràn ngập khát khao với tương lai tươi đẹp trước mắt của mình, hết thảy đều ấm áp, ngọt ngào đến say lòng người.

Tháng bảy, sản phụ ở St.Mungo cũng không nhiều. Lily vừa khéo là sản phụ cuối cùng của tháng, trùng hợp hơn lại vào phòng sinh vào ngày cuối cùng của tháng.

James nôn nóng giống như một con sư tử bị nhốt trong lao tù, đi đi lại lại trước cửa phòng sinh, lúng túng, thỉnh thoảng lại đưa tay vò mái tóc vốn đã rối sẵn của mình, hoàn toàn không biết làm gì.

“Có Merlin trên trời chứng giám, Gạc Nai, cậu không thể im lặng ngồi xuống sao?” Sirius Black đau đầu nhìn bạn tốt của mình đã biến thành một người cha chuẩn mực, xoa nhẹ thái dương nói: “Cậu đi qua đi lại đã hơn một giờ rồi, không thấy mệt à?”

“Tớ làm sao có thể im lặng? Tớ làm sao có thể ngồi xuống được.” James lại đưa tay vò mái tóc vốn rối của mình, thành công biến nó thành tổ quạ rồi mới buông tay: “Chân Nhồi Bông, Lily đã vào trong đó lâu như vậy sao mãi không thấy đi ra? Cô ấy chắc không có chuyện gì phải không? Cô ấy nhất định sẽ bình an đúng không?” Bất an trong lòng khiến James chỉ có thể hướng nhóm bạn tốt tìm kiếm đáp án để làm yên lòng trái tim đang vô cùng hoảng loạn của mình.

“Đó là đương nhiên!” Remus Lupin vỗ vỗ vai James, trấn định nói: “St. Mungo từ trước tới nay chưa bao giờ có chuyện nữ phù thuỷ vì sinh sản mà tử vong. Gạc Nai, cậu yên tâm đi, Lily nhất định sẽ bình an sinh cho cậu một cục cưng mập mạp đáng yêu, có phải không Chân Nhồi Bông?”

“Đương nhiên rồi, Gạc Nai, cậu yên tâm đi, Lily nhất định không có chuyện gì.” Sirius đứng ở một bên vỗ ngực cam đoan, hy vọng có thể khiến cho nam nhân đang buồn bực này tỉnh táo lại, không cần phải bất an mãi.

“Ừ, nhất định sẽ không có chuyện gì.” Có được lời cam đoan của bạn tốt, James nặng nề gật đầu, miệng phụ hoạ thêm nhưng cả người vẫn cứ đi tới đi lui khiến cho người ta buồn bực, không cách nào dừng cước bộ lại được.

Sirius bất dắc dĩ vỗ trán mình, ngửa mặt lên trời thở dài, minh bạch nãy giờ lời của mình cùng Remus đều uổng phí, thậm chí mình còn có chút tâm phiền ý loạn giống James.

Khoé mắt đột nhiên quét đến bóng người màu đen ngồi ở hành lang cách xa bọn họ, Sirius nâng tay đụng vào Remus đang đứng bên cạnh, ý bảo Remus nhìn xem Severus Snape mặt tái nhợt, hai tay gắt gao nắm chặt đặt trên đầu gối, cơ hồ có thể thấy cả gân xanh, mái tóc đen dài rũ xuống che biểu tình trên khuôn mặt hắn, chỉ thấy có đôi mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng sinh, không hề nháy mắt lấy một cái. Sirius nhẹ nhàng nói: “Lily sinh con, tên Tử Thần Thực Tử chết tiệt đó tới làm gì?”

“Là Lily, cô ấy nhất định phải báo hắn, kết quả hắn tới đây.” Người trả lời Sirius không phải là Remus mà là James đang không ngừng đi lại. Liếc mắt nhìn Severus Snape đang ngồi bất động, James nhếch mép nói: “Nếu không phải Lily yêu cầu mãi, tớ đã sớm ném con dơi đầy dầu mỡ đấy ra ngoài.

Hiên Viên Cửu ở trong không gian nhỏ hẹp đó ngủ lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, lúc nhàm chán thì lôi bộ tâm pháp gia truyền của gia tộc Hiên Viên ra tập luyện, thời gian cứ như vậy chầm chậm đi qua.

Thấy không gian ấm áp này đang không nhừng co rút lại, đè cậu xuống thì nhóc Tiểu Cửu Cửu thông minh biết mình sắp rời khỏi tử cung của mẹ, sinh ra. Nội bích ấm áp mềm mại dùng lực rất lớn đấy cậu khiến cho Hiên Viên Cửu cả người đều cảm thấy đau. Một lần đẩy mạnh đem cậu đưa ra ngoài, không khí lạnh như băng nháy mắt đập vào thân thể cùng phổi non mềm yếu ớt của cậu.

“Oa a…” Tiếng khóc vang dội tuyên bố cậu đã thực sự sống lại, tuy rằng tiếng khóc này hơi ngắn.

Y tá đem cậu tắm rửa sạch, bao lại bằng một tấm vải mềm mại rồi ôm đến đặt lên một chiếc giường nhỏ cạnh giường mẹ. Hiên Viên Cửu lúc này rất vui vẻ, bởi vì cậu trong lúc tắm đã tranh thủ xác nhận thân thể cậu vẫn đầy đủ, không vì trọng sinh mà thiếu mất một bộ phận gì. Cậu đang phi thường hài lòng cho nên mở cái miệng nhỏ nhắn không có một cái răng nào mà cười hớn hở, hoàn toàn không ngờ rằng lát nữa cậu sẽ phải chịu một đả kích trầm trọng.

Severus tái nhợt, mặt không chút biểu tình, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa phòng sinh của bệnh viện St. Mungo. Nếu như tầm mắt có thể hiện hình thì hẳn mọi người sẽ thấy một cánh cửa vỡ nát.

Hắn rối rắm, tại sao lại vội vàng chạy tới đợi ở chỗ này? Chế tiệt, hắn hẳn là phải nên bình tĩnh lại, trấn định lại. Hắn cũng không phải là Gryffindor đầu óc thô to.

Nhưng là, Merlin a, Lily đi vào đã lâu như vậy mà sao một điểm động tĩnh đều không có? Càng lo lắng, Severus Snape lại càng nắm chặt tay. Merlin phù hộ, Lily nhất định không có chuyện gì.  Quét ánh mắt nhìn đại cẩu lông xù đang không ngừng xoay qua xoay lại James Potter, hắn oán hận cho rằng, đều là do tên Potter chết tiệt gây ra, nêu không bởi vì hắn, Lily sao phải chịu nguy hiểm nằm trong đó. Hiển nhiên đồng chí giáo sư tương lai của chúng ta lại quên mất rằng nếu chỉ dựa vào một James Potter thì không thể nào có thai được.

Còn có nhóm bạn xấu của tên Potter kia, đừng tưởng rằng hắn không nghe thấy bọn họ nói chuyện, hắn hiện tại chỉ là không có tâm tình phản ứng lại. Những điều bọn họ nói hôm nay hắn đều nhớ rõ. Một ngày nào đó, hắn sẽ cùng bọn họ chậm rãi tính sổ.

Thời gian cứ như vậy từng giây từng phút trôi qua, cơ hồ chậm đến mức khiến Severus Snape không thể chịu đựng được nữa, ngay trước khi hắn giống đại cẩu Potter của Gryffindor bùng nổ thì rốt cục cửa phòng sinh cũng mở ra, một y tá đi ra nói với bọn họ: “Xin hỏi ai là chồng của Lily Potter?”

James Potter mang theo cái tóc có đầy đủ đặc sắc của một tổ chim nhanh chóng bước lên tới trước mặt y tá, sốt ruột hỏi: “Làm sao vậy, làm sao vậy, Lily hẳn là không có chuyện gì đi. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy cô y tá, cô nói đi chứ?”

Y tá cũng không so đo hành vi thiếu lịch sự của James, chỉ thản nhiên nói: “Chúc mừng anh, mẹ con họ đều bình an. Anh có thể đi vào thăm sản phụ cùng con của mình.” Nói xong, không để ý đến tiếng hoan hô ở sau lưng mình, cô đẩy cửa đi vào bên trong.

Severus Snape thở phào, cảm tạ Merlin! Đứng dậy sửa sang lại áo choàng đen của mình, không để ý tới bên kia hưng phấn thét to, tổ bốn người của Gryffindor đã chính thức chuyển sang trạng thái nổi điên, mặt không chút thay đổi theo hành lang ly khai phòng sinh.

Lily bình an sinh con trai, thật tốt quá, chính mình cũng nên đi. Severus Snape miên man suy nghĩ. Chết tiệt, đầu mình bị quỷ khổng lồ đạp trúng rồi sao, như thế nào lại nhất thời mềm lòng đáp ứng Lily đến nhìn cô ấy sinh con? Nga, Merlin a, mình trở về nên trả lời Chúa tể hắc ám như thế nào đây? Phải tìm lý do giúp mình bình an qua được.

Tuy rằng trong đầu hắn đang có hàng loạt vấn đề nhưng vẻ mặt hắn vẫn ổn định như đá hoa cương, không thay đổi một chút nào. Vạt áo choàng đằng sau hắn vẫn như cũ tầng tầng cuộn sóng, khiến cho mỗi bước hắn đi mang theo một sự thú vị kỳ lạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương