Khai Sinh Hoa
Chương 1


Thời học sinh, trong lớp của bạn có một người bình thường như tôi không?
Thành tích không lên không xuống, tướng mạo bình thường.
Tính cách hướng nội, giao tiếp không tốt, không có tài năng gì để bộc lộ.
Thậm chí tôi còn không thi đậu trường cấp ba.
Nhưng năm ấy chi nhánh của các trường học được thành lập để mở rộng tuyển sinh, điểm trúng tuyển thấp hơn những năm trước hơn mười điểm.
Khi tôi đi vào nhà.
Mẹ tôi nhìn thư thông báo trúng tuyển rồi thở dài: "Chị gái của con sang năm phải học đại học, em trai con cũng phải thi cấp ba..."
Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố mẹ tôi.
Em trai là tâm can bảo bối của bố mẹ.
Còn tôi...
Giống như đi chợ rau mua vài cân thịt ba chỉ thượng hàng, ông chủ sẽ luôn cho bạn mấy cái tai heo không bán được.
Tôi là, cái tai heo không bán được đó.
Hôm nay trời mưa rất to, căn phòng dường như được che bằng ni-lông nên vô cùng nóng bức và ngột ngạt.
Họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi sẽ tự từ bỏ.
Chỉ có người bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Giai Di vội vàng gõ cửa phòng tôi: "Mình nghe nói cậu cũng thi đậu.

Thật tốt khi chúng ta có thể học cấp ba cùng nhau.
Khác với tôi, Gia Di xinh đẹp, thành tích tốt, là một cô gái tỏa sáng.
Nếu không phải sống cùng một tòa nhà, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, có lẽ tôi đã không thể làm bạn cùng cô ấy.
Tôi nắm lấy tay cô ấy, như được tiếp thêm sức mạnh: "Bố, mẹ, con muốn học tiếp."
Trong suốt kỳ nghỉ hè, tôi chăm chỉ giúp bố mẹ nhào bột và bánh để làm bánh bao.
Chị gái tôi đang học bù để chuẩn bị bước vào năm cuối cấp ba, em trai tôi ngày nào cũng chơi bời lêu lổng với bạn bè, lên mạng trong các quán Internet đen bằng tiền tiêu vặt.
Đêm trước ngày khai giảng, mẹ tôi đem số tiền trong tay đếm ba lần, không tình nguyện nói: "Chúng ta đối xử với ba đứa đều công bằng, con muốn học thì đi học."
Nhưng mẹ...
Nếu cán cân trong lòng không bị nghiêng thì cớ gì phải nói vậy.

Tôi và Gia Di học cùng lớp.
Còn có cả Thẩm Đông Dã, học sinh đầu vào xuất sắc nhất trong khoá.
Gia Di nhanh chóng có thêm nhiều bạn mới, cô ấy cũng đưa tôi đến bữa tiệc của bọn họ.
Bọn họ đều kề vai sát cánh với tôi.
Gọi tôi là Lý Lâm Lâm, Chu Lâm Lâm...
Thỉnh thoảng tôi sửa đúng: Tên tớ là Lê Lâm Lâm.
Bọn họ nói xin lỗi, nhưng sau đó vẫn gọi sai như cũ.
Không phải là chuyện lớn, tôi đã quen với nó.


Ở tuổi mười lăm mười sáu, đúng là nhịp đập rộn ràng của tuổi trẻ.
Thẩm Đông Dã vóc dáng cao, lớn lên đẹp, thành tích tốt, chơi bóng rổ giỏi và hát hay.
Buff đầy và thu hút sự chú ý.
Sau giờ học, nhiều nữ sinh tụ tập quanh cửa sổ nói chuyện phiếm, thực ra chỉ để ngắm anh.
Nhưng tôi không có cảm giác đó.
Ngoài việc bị Gia Di kéo đi giao lưu, tôi chỉ đọc sách và làm câu đố.
Vào thời điểm đó tôi không có ước mơ, và việc đọc sách giống như là một bản năng.
Cho đến giờ học thể dục đó...
2.
Tôi chưa bao giờ thích thể thao, khi được tự do hoạt động tôi thường trốn dưới bóng cây và đọc sách.
Tôi mải mê đọc quá đến nỗi không nghe thấy tiếng ai kêu.
Kết quả một cú "banh" của bóng rổ đập vào đầu tôi, khiến tôi ngã nhào.
Ngay sau đó Thẩm Đông Dã lao tới.
Khuôn mặt anh ấy treo trên đầu tôi, ánh nắng chiều xuyên qua những chiếc lá xoè rộng của cây mộc lan.
Những giọt mồ hôi trên chóp mũi anh phản chiếu ánh sáng ấy.
Anh chìa tay vè phía tôi với vẻ mặt hối lỗi: "Cậu không sao chứ, Lê Lâm Lâm?"
A.
Anh nhớ rõ tên đầy đủ của tôi.
Anh không có đọc sai Lê Lâm Lâm thành Lý Lâm Lâm.
Đầu óc của tôi chậm một nhịp, thấy tôi không trả lời, anh giúp tôi nhặt cuốn sách lên.
"Tiết thể dục vẫn còn học tập, cậu đúng là..."
Cuối cùng tôi cũng phục hồi tinh thần lại, lao tới.
Nhưng đã muộn rồi.
Anh nhìn thấy cuốn sách, được gói gọn gàng trong tờ báo, trên bìa ghi từ Toán học, nhưng thật ra là cuốn tiểu thuyết kinh dị tôi mua ở hiệu sách ngoài trường.
[ Bạch dạ hành ] của Keigo Higashino.
Lúc này động tĩnh bên tôi đã kinh động tới giáo viên thể dục.
Ông ấy đi tới hỏi tôi về tình hình, nhìn về phía cuốn sách.
Trái tim tôi như treo trên cổ họng.
Nếu như bị phát hiện đọc sách trong giờ, nghẹ thì mắng, nặng thì viết kiểm điểm.
Sách chắc chắn sẽ bị tịch thu.
Khi mượn sách, ông chủ nói rằng mình chủ có một cuốn, nếu làm mất sẽ phải đền gắp mười lần.
Tôi rên rỉ trong lòng, nghĩ rằng mình sắp toi rồi.
Không nghĩ tới Thẩm Đông Dã tay mắt lanh lẹ, anh đóng cuốn sách lại, một tiếng "cạch", khuôn mặt và nhịp tim không đổi nói: "Cậu có thể chuyên tâm làm toán như vậy, thật là giỏi nha."
Giáo viên thể dục cứ thế bị lừa.
Sau khi ông ấy rời đi, Thẩm Đông Dã đem sách trả lại cho tôi, bỡn cợt nói: "Tôi không ngờ cậu lại có có hứng thú với tiểu thuyết trinh thám.


Tôi tưởng cậu chỉ thích học tập thôi."
"Lần trước tôi chỉ đọc được một nửa quyển sách này, cậu đọc xong có thể nói kết thúc cho tôi không?"
Tôi siết chặt bìa sách, tim đập nhanh.
Không đợi tôi kịp trả lời, anh đã bị bạn học gọi đi chơi.
Đêm đó, tôi trốn trong chăn, thức đêm dùng đèn pin xem xong kết thúc.
Thật lâu không thể đi vào giấc ngủ.
Tôi nhớ lại tình tiết trong câu chuyện một lúc, nhớ ra câu nói của anh lúc ấy: Tôi tưởng cậu chỉ thích học tập.
Cho nên, anh đang chú ý tôi phải không?
Liệu anh có...
Tôi quấn mình thành một con sâu trong chăn, lăn lộn trên giường, không dám nghĩ đến nữa.
Đó là lúc hạt giống tình yêu trong lòng tôi nảy nở.
Sẽ nhớ lại và phân tích ánh mắt và lời nói của nhau nhiều lần.
Thậm chí là anh chỉ nhắc tới nó một cách tình cờ.
Ngày hôm sau giữa giờ thể dục, tôi lấy hết can đảm đi tìm Thẩm Đông Dã nói chuyện:
"Tôi đã đọc xong cuốn sách đó, tôi sẽ nói cho cậu biết kết thúc..."
Những lời này tôi đã luyện trong lòng không dưới một trăm lần, nhưng vừa mở miệng ủy viên thể dục đã nắm lấy vai anh: "Đi, chơi bóng đi!"
Thẩm Đông Dã bị túm đi vài bước, quay đầu nhìn ta: "Lê Lâm Lâm, cậu có việc gì sao?"
3.
Tôi lắc đầu.
Anh không nhớ.
Có lẽ ngày đó anh chỉ nói chuyện đó một cách tình cờ để làm dịu bầu không khí.
Mà tôi đã ngu ngốc coi nó là thật.
Khi bạn bắt đầu để ý một ai đó, mọi thứ sẽ thay đổi.
Rõ ràng trên sân thể dục có hơn trăm người đang chơi, nhưng tôi lại có thể tìm ra anh ấy ngay.
Thịt kho tàu, thịt bò nạm với cà chua xào trứng ở căn tin rất ngon, khó trách anh thường xuyên đến.
Vào mỗi buổi trưa thứ ba, anh sẽ đến đài phát thanh để phát thanh.
Anh hát《 lớp ba năm hai 》, thậm chí so với Châu Kiệt Luân còn hay hơn.
Đôi khi anh cười nhẹ với tôi, khiến tim tôi đập loạn xạ cả ngày.
Tôi đã mua một cuốn sổ có khó, nó chứa đầy những suy nghĩ của các cô gái.
Ngày đó mưa to, tôi và Gia Di bắt xe buýt đến trường học.
Chiếc xe chạy đến nhà máy bông và vải lanh số 2, Thẩm Đông Dã và mấy nam sinh từ cửa sau lên xe.
Bầu trời âm u, mưa to tầm tã.

Anh giơ lên tay chào hỏi, nụ cười như tia chớp, phá tan mây mù vô tận.
"Lê Lâm Lâm, Chu Gia Di, các cậu cũng ở đây!"
Gia Di hào phóng mỉm cười đáp lại, mà tôi lo lắng đến mức không thể đối diện với anh.
Giống như là một chú hề cứng nhắc.
Vài nam sinh đang đứng bên cạnh chúng tôi, tay của Thẩm Đông Dã bắt lấy lưng ghế của tôi, ấn một lọn tóc của tôi xuống.
Nhưng anh hồn nhiên không biết, còn cùng bạn nói về NBA*.
(P/s: NBA là giải bóng rổ nhà nghề Mỹ.)
Tim tôi đập nhanh, hô hấp dường như bị đình trệ.
Một cử động cũng không dám, đầu óc suy nghĩ lung tung.
Tóc tôi có bị bết không?
Tôi nên gội đầu vào ngày hôm qua.
Đuôi tóc xoăn xoăn, sờ vào có cảm giác thô hay không?
Trong nhà rõ ràng có dầu xả, vì sao tôi lại lười biếng không dùng chứ.
Gia Di tiếp tục nói chuyện với tôi, thấy nửa ngày tôi không có phản ứng, cô ấy nhìn tôi và hỏi: "Mặt cậu sao đỏ thế?"
Tôi khẩn trương cực kỳ, thấp giọng nói: "Chắc trong xe ngột ngạt quá."
Gia Di nhìn tôi, vỗ nhẹ vào tay Thẩm Đông Dã: "Thẩm đồng học, cậu đang ấn vào tóc của Lâm Lâm đấy."
Thẩm Đông Dã ngẩn ra, lập tức buông ra tay, liền tục nói xin lỗi.
Sự căng thẳng khi anh ấn tóc tôi nới lỏng.
Tim tôi cũng trống rỗng.
Khi chúng tôi tới nơi, mấy nam sinh xuống xe trước.
Tôi và Gia Di đi ở phía sau.
Cô ấy rõ ràng có ô nhưng lại chui vào cùng một chiếc với tôi, vòng tay qua eo tôi, hỏi một cách mơ hồ: "Cậu thích Thẩm Đông Dã đúng không?"
4.
Tôi hoảng loạn liếc về phía trước một cái: "Im lặng đi, đừng nói nhảm."
Gia Di cười khúc khích: "Sợ gì chứ, mưa to như vậy, cậu ta không nghe được."
Cô ấy duỗi tay gãi thịt ngứa trên eo tôi: "Cạu còn giấu tớ, có xem tớ là bạn thân không đó?"
Tôi luống cuống tay chân chống đỡ công kích của cô ấy, hỏi lại: "Vậy cậu thích anh ấy không?"
Từ nhỏ đến lớn, ở trong nhà, tôi là một cái bóng của chị gái và em trai.
Ở trường học, tôi là một chiếc lá xanh bên cạnh Gia Di.
Khi còn học sơ trung, có một nam sinh xinh đẹp đối xử tốt với tôi.
Mọi người đều nói anh ấy thích tôi.
Tôi cũng có chút vui vẻ.
Sau đó tôi phát hiện anh ta tiếp cận tôi vì Gia Di.
Nếu Gia Di cũng thích Thẩm Đông Dã, tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ thừa nhận tình cảm của mình.
Gia Di ôm chặt eo tôi, nói lớn: "Tớ không thích mẫu người như cậu ta, hắn có điểm gì tốt chứ."
Trái tim treo trên cao của tôi hạ xuống, đỏ mặt nhỏ giọng phản bác: "Anh ấy vẫn chưa đủ tốt sao? Anh ấy học giỏi, chơi bóng tốt và hát hay..."
Gia Di che lỗ tai lại: "Chậc chậc chậc, cậu đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi*."
(*P/s: trong mắt kẻ si tình, người tình luôn đẹp nhất.*)
Kể từ ngày đó, tôi có thói quen xem dự báo thời tiết.
Tôi mong mưa mỗi ngày, ngày nào cũng gội đầu.
Thời gian trôi quá rất nhanh, kỳ thi giữa kỳ đến.

Cho dù tôi có nỗ lực học tập, cũng chỉ tiến bộ mười bậc, ở trong lớp vẫn là người xếp cuối cùng.
Danh sách xếp hạng lấy về, mẹ tôi xem mọi thứ từng chút.
Bà ấy liếc nhìn tay tôi, chán ghét nói: "Thành tích này, quả thực là lãng phí tiền học mẹ trả."
Một lúc sau, chị gái tôi đi học về từ lớp học buổi tối.
Mẹ hỏi thành tích của cô ấy, biết được toán học của cô chỉ đạt 130 điểm, mẹ tôi mặt đầy buồn bã: "Trân Trân, mẹ đăng ký cho con vào lớp học thêm nhé?"
Chị gái tôi xụ mặt: "Không cần, lần sau con sẽ thi tốt."
Cô ấy vào phòng mình, mẹ bảo tôi: "Con khuấy giúp mẹ, mẹ pha sữa cho chị gái con."
Bà ấy pha hai cốc.
Một cốc của chị gái tôi, một cốc của em trai tôi.
Mỗi lần đều như vậy, bà ấy luôn quên rằng còn có tôi.
Gia Di xếp hạng thứ hai trong lớp, thứ năm trong khối.
Bị dì Gia mắng nặng nề.
Cô ấy là con gái duy nhất, sau khi ly hôn dì Gia yêu thương cô ấy, yêu cầu đối với cô ấy rất cao, chỉ cần không giành được vị trí thứ nhất thì coi như thất bại.
Tôi dùng tiền Tết mua cho cô ấy một đôi Bồ Cầu làm quà, an ủi cô ấy: "Vị trí thứ nhất vốn dĩ rất khó, nhưng cậu rát lợi hại."
Gia Di cười khổ: "Lâm Lâm, có đôi khi tớ rất hâm mộ cậu, chú và dì không ép cậu gì cả."
Bạn thấy đấy.
Bạn đứng ở trên cầu ngắm phong cảnh.
Người ngắm phong cảnh ở phía trên nhìn bạn.
Bạn hâm mộ người khác, nhưng cũng có người hâm mộ bạn.
Sau kỳ thi giữa kỳ, lão Trương, chủ nhiệm lớp căn cứ theo điểm số để xếp chỗ ngồi.
Thẩm Đông Dã là người đầu tiên chọn.
Anh chọn một vị trí cạnh cửa sổ, nơi anh ấy có thể nhìn thấy sân bóng rổ bên ngoài.
Gia Di đứng thứ hai, cô ấy nháy mắt với tôi, chọn anh ấy làm bạn cùng bàn.
Chờ tất cả mọi người chọn xong, Gia Di cười tủm tỉm tìm ta: "Bạn học Lê Lâm Lâm, tôi rất thích vị trí này của cậu, chúng ta đổi vị trí đi."
Tôi rất ngạc nhiên.
Thành tích của tôi không tốt, đến khi tôi chọn, đã không còn nhiều chỗ.
Vì thế, tôi là người cuối cùng chọn chỗ trong lớp.

Cô ấy túm cặp sách tôi: "Thất thần gì vậy, đổi đi!"
Tôi ôm một chồng sách lớn, tiến vè phía Thẩm Đông Dã từng chút.
Tim tôi đập rất nhanh, như đang có một ngọn đèn trong lòng.
Nhưng khi tôi định đặt sách lên, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay tôi
Là ủy viên văn nghệ Lý Lãng.
Cô ấy và Thẩm Đông Dã sống cùng một khu, tiểu học và sơ trung đều học cùng một lớp, quan hệ rất thân thiết.
Đều là con gái, tôi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra: Cô ấy cũng thích Thẩm Đông Dã.
Cô ấy cau mày: "Lê Lâm Lâm, các cậu làm như vậy là không thích hợp."
"Nếu Chu Gia Di từ bỏ vị trí này, thì người ở vị trí thứ ba sẽ ngồi vào đầu tiên."
Cô ấy chính là thứ ba trong lớp.
"Vị trí này tôi muốn ngồi." Cô ấy mỉm cười nhìn về phía Thẩm Đông Dã, "A Dã, chúng ta ngồi cùng bàn đi.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương