Khai Quốc Công Tặc
-
Quyển 4 - Chương 47: Hoàng tước (8)
Đậu Kiến Đức hoàn toàn không phải là anh hùng giặc cỏ!.
Lúc để cho quần hùng đồi Đậu Tử kiểm tra, Trình Danh Chấn đã lén lút quan sát ông chủ mới của mình. Đậu Kiến Đức không phải là một vua cỏ bình thường. Đúng ra mà nói, những năm gần đây, những“anh hùng hào kiệt” này, “quan to hiển quý” hắn quen biết, đã trực tiếp hoặc gián tiếp có quan hệ nhiều lên vô số. Sự chênh lệch giữa hai người dường như chỉ nhìn một cái là đã có thể nhận ra được, Trình Danh Chấn đi theo Lâm huyện lệnh cũng được mà theo Trương Kim Xưng cũng thế, còn cả đám “anh hùng” tam sơn ngũ nhạc kia nữa, quyền quý từ triều đình đến địa phương, tuyệt đối không có thái độ thong dong như biểu hiện của Đậu Kiến Đức. Thái độ này trải qua vô số lần tai nạn mà luyện thành, người sau này có cố sức giả vờ cũng không giống được.
Từ lúc hai người gặp mặt đến giờ, Đậu Kiến Đức chỉ nói tổng cộng chưa đến hai mươi câu. Nhưng những lời này khi nhằm vào những người không giống nhau, phong cách biểu hiện cũng khác nhau. Thành phần trong Đậu gia quân có hơi phức tạp, thần văn võ tướng tâm tư khác nhau biểu hiện cũng không giống nhau. Bọn họ có lẽ cũng không thể ngờ được rằng một người ngoài như Trình Danh Chấn lại có thể nhận ra được một cách rõ ràng. Khiến cho những người này không hòa thuận với nhau song ai nấy lại đều vui vẻ phục tùng. Hợp nhất cả một đám đông người tính cách khác nhau như vậy thành một chỉnh thể, hắn biết rằng với năng lực trước mắt của mình thì chắc chắn là không làm được. Nhưng Đậu Kiến Đức làm được, chẳng những khiến mọi người cảm nhận được sự coi trọng của y, mà còn khiến mọi người khi nói chuyện cùng y cứ như được tắm gió xuân vậy.
Đám quan viên Đại Tùy trước đây bị bắt nhập ngũ thích bới móc chuyện, bọn họ luôn mượn những lời lẽ và hành động ngông cuồng để bày tỏ sự không cam tâm của mình khi bị rơi vào sào huyệt bọn phỉ. Bọn họ luôn mưu đồ thông qua việc kích động những người khác để gây dựng lại cái cao ngạo sớm đã mất từ lâu của mình. Đậu Kiến Đức nghe ra, cho nên y càng lấy thái độ khoan dung để bao dungnỗi phẫn uất này. Một kẻ cầm đầu cường đạo xuất thân thấp hèn như y mà đem ra so sánh với đám quan cao của Đại Tùy, thì ai là kẻ càng đáng được tôn kính hơn, ai là kẻ có phong thái của vị vương giả hơn.
Một số lão tướng đi bên cạnh Đậu Kiến Đức khoe lai lịch của mình. Không lúc nào là không hi vọng người khác biết đến sự tồn tại của mình. Đậu Kiến Đức cũng bao dung bọn họ, thẳng thắn và nghiêm túc yêu cầu, để bọn họ biết được mình trong mắt Đại đương gia không giống với người thường.
Còn có những người, thuộc về cây cỏ đầu tường thấy gió theo đà, sống không có nguyên tắc gì, ai thực lực mạnh thì dựa vào người đó quen nịnh hót, a dua. Đối với bọn họ, Đậu Kiến Đức cũng thu nạp như vậy. Y dùng những câu chuyện cười có vẻ thô lỗ chuyển sự nịnh bợ đó sang hướng khác, khiến cho mình và cả những người bên cạnh cùng vui vẻ. Còn đứng ở góc độ bọn nịnh bợ, a dua cũng cũng đã đạt được mục đích. Đậu Thiên Vương nói chuyện với bọn họ ngôn ngữ có quen thuộc hơn người khác, không có sự trang trọng, kéo gần khoảng cách giữa họ lại.
Lúc này Đậu Kiến Đức chú ý nhiều nhất vẫn là Trình Danh Chấn và những nhân vật quan trọng khác dưới trướng hắn của Minh Châu Quân. Y chẳng những có thể thuận miệng nói nói ra mấy cái chiến sự chủ yếu mà Trình Danh Chấn trải qua từ khi xuất đạo đến giờ. Mà còn có thể tổng kết vô cùng sâu sắc về cái được cái mất trong các cuộc chiến đấu đó. Y có thể căn cứ vào dáng người để phân biệt ra ai là Vương Nhị Mao, ai là Trương Cẩn, ai là Trương Trư Bì. Có thể thoải mái nói lời khen ngợi vừa không để đổi phương cảm thấy mình bị xem nhẹ, vừa không để Trình Danh Chấn hoài nghi hắn rắp tâm khác. Thậm chí đối với Ngũ Thiên Tích gia nhập Minh Châu Quân chưa được một năm cũng có thể tán gẫu được với anh ta mấy câu, đề tài về chỉ huy bộ chiến mà Ngũ Thiên Tích vô cùng hứng thú, và hoàn toàn nói vào những điểm quan trọng.
Càng giao lưu, Trình Danh Chấn càng khâm phục chủ nhân của mình. Hắn phát hiện, cho dù Minh Châu Quân không tác chiến luân phiên, thật sự bị Đậu Kiến Đức đến tận nhà đưa ra yêu cầu sáp nhập, về cơ bản mình cũng không có tư cách từ chối. Tuy cơ ứng biến khi ra trận bên cạnh mình không ai hơn được Vương Phục Bảo, mưu tính sâu xa ai cũng kém Đậu Kiến Đức. Về phần hợp tung liên hoành, giở quỷ kế âm mưu nhìn Đậu Kiến Đức với đám văn thần kia là biết ngay sự chênh lệch hai bên. Bên Minh Châu Quân đọc nhiều sách nhất, suy nghĩ cẩn thận cũng là mình còn Đậu Kiến Đức bên kia, từng làm Huyện lệnh, Huyện thừa, cái lũ có thể nói dối như thật kia, vơ cái cả nắm.
Biết được điều này khiến hắn hơi cảm thấy chán nản. Hóa ra ở huyện Bình Ân, vùng đầm Cự Lộc hắn là nhân vật số một, số hai nhưng bây giờ so với Đậu Kiến Đức, hắn mới hiểu được thế nào là ếch ngồi đáy giếng. trong lúc chán nản đó, hắn còn âm thầm chúc phúc cho mình, cũng may mà quan hệ hai bên tính cho tới bây giờ cũng tạm cho là hòa hợp. Nếu không, thật sự không biết kết cục trong tương lai của Minh Châu Quân mình sẽ như thế nào?
Chẳng mấy chốc đã đến huyện nha, Đậu Kiến Đức dàn xếp nhiệm vụ của đám binh lính giao cho tướng lĩnh tâm phúc của mình, y không chút do dự nhận lời mời của Trình Danh Chấn. Tào Đán chỉ huy văn võ lui về sau mấy bước, để vợ chồng Trình Danh Chấn dẫn đầu đi vào cửa trước rồi mới không nhanh không chậm theo sau. Đây là cách bọn họ biểu đạt sự kính trọng đối phương. Thực lực của Minh Châu Quân thể hiện ở ngoài thành, đã đủ cho Trình Danh Chấn tuyệt đối có được tư cách nhận được sự tôn kính này. Nếu đổi lại là một Đại vương giặc cỏ nào khác, Tào Đán cũng sẽ không chú ý đến những nghi lễ phiền phức đó.
- Trong nha môn từ trước đến nay không có mặt trời, vừa may đối phó với nắng gắt cuối thu, Lão Khổng ông nói có phải không?
Đĩnh đạc ngồi xuống vị trí của người chủ, Đậu Kiến Đức vung tay áo lên mạnh mẽ quạt.
Đây là một câu nói vui đùa lại giành được nhiều sự hưởng ứng của đại đa số những nhân vật ở đây. Huyện thừa Khổng Đức Thiệu cũng đi vào cười ha hả mấy câu, đáp lại với vẻ hơi ngại ngùng:
- Từ thời tiên đế từng có không ít quan tốt nhưng sau lại...
- Sau đó tiên đế vừa đi, đám khốn khiếp càng ngày càng thoải mái rồi. Tống tiên sinh nói câu vừa rồi quả là không sai, triều đình này ấy à, căn bản là không tha cho một người tốt. Chuyện này là sao, cấp trên và đồng nghiệp người này tệ hơn kẻ khác. Người cứ phải một mình làm người quan tốt, không phải là để mình bị giết sau lưng sao? Cho nên ta đã nói rồi, mọi người là người tốt, đều bị tên Hoàng thượng đó dạy hư rồi.
Đậu Kiến Đức tiếp tục vui đùa vừa phải, đồng thời không quên trêu chọc Tống Chính Bản mấy câu.
Trước tha cho Dương Huyện lệnh, Tống Chính Bản trong lòng có phản bác vừa lên đến miệng thì không có cách nào lại nuốt vào bụng. Câu nói của Đậu Kiến Đức có hơi khoa trương nhưng cũng nói lên hiện trạng của Đại Tùy. Làm hư quan tốt, người xấu đuổi người tốt đi. Đây là căn nguyên của bệnh mục nát, căn bản không phải là bắt một hai quyền thần, là có thể giải quyết được gian thần.
Trình Danh Chấn và nhiều tâm phúc của hắn từng cho rằng quan phủ huyện Quán Đào sử dụng quyền lực hiệu quả, đúng là quan trường hắc ám khó mà hiểu hết. Lời nói của Đậu Kiến Đức khiến cho tất cả bọn họ có cảm giác tri âm. Tâm trạng đề phòng của bọn họ dần dần được thả lỏng, nụ cười trên gương mặt cũng dần dần mềm mại hơn.
- Cho nên, chúng ta phải làm người tốt, muốn sống bình yên, phải lật đổ triều đình này. Chuyện này, Trình huynh đệ vốn đang làm, ta cũng đang làm. Chỉ có điều mỗi người dùng một cách khác nhau mà thôi. Nước đâu, trà đâu sao còn chưa dâng tới, ta chết khát mất rồi!
Nói xong Đậu Kiến Đức lại lột xác trở về với hình tượng một Lão Đại giang hồ.
Lúc để cho quần hùng đồi Đậu Tử kiểm tra, Trình Danh Chấn đã lén lút quan sát ông chủ mới của mình. Đậu Kiến Đức không phải là một vua cỏ bình thường. Đúng ra mà nói, những năm gần đây, những“anh hùng hào kiệt” này, “quan to hiển quý” hắn quen biết, đã trực tiếp hoặc gián tiếp có quan hệ nhiều lên vô số. Sự chênh lệch giữa hai người dường như chỉ nhìn một cái là đã có thể nhận ra được, Trình Danh Chấn đi theo Lâm huyện lệnh cũng được mà theo Trương Kim Xưng cũng thế, còn cả đám “anh hùng” tam sơn ngũ nhạc kia nữa, quyền quý từ triều đình đến địa phương, tuyệt đối không có thái độ thong dong như biểu hiện của Đậu Kiến Đức. Thái độ này trải qua vô số lần tai nạn mà luyện thành, người sau này có cố sức giả vờ cũng không giống được.
Từ lúc hai người gặp mặt đến giờ, Đậu Kiến Đức chỉ nói tổng cộng chưa đến hai mươi câu. Nhưng những lời này khi nhằm vào những người không giống nhau, phong cách biểu hiện cũng khác nhau. Thành phần trong Đậu gia quân có hơi phức tạp, thần văn võ tướng tâm tư khác nhau biểu hiện cũng không giống nhau. Bọn họ có lẽ cũng không thể ngờ được rằng một người ngoài như Trình Danh Chấn lại có thể nhận ra được một cách rõ ràng. Khiến cho những người này không hòa thuận với nhau song ai nấy lại đều vui vẻ phục tùng. Hợp nhất cả một đám đông người tính cách khác nhau như vậy thành một chỉnh thể, hắn biết rằng với năng lực trước mắt của mình thì chắc chắn là không làm được. Nhưng Đậu Kiến Đức làm được, chẳng những khiến mọi người cảm nhận được sự coi trọng của y, mà còn khiến mọi người khi nói chuyện cùng y cứ như được tắm gió xuân vậy.
Đám quan viên Đại Tùy trước đây bị bắt nhập ngũ thích bới móc chuyện, bọn họ luôn mượn những lời lẽ và hành động ngông cuồng để bày tỏ sự không cam tâm của mình khi bị rơi vào sào huyệt bọn phỉ. Bọn họ luôn mưu đồ thông qua việc kích động những người khác để gây dựng lại cái cao ngạo sớm đã mất từ lâu của mình. Đậu Kiến Đức nghe ra, cho nên y càng lấy thái độ khoan dung để bao dungnỗi phẫn uất này. Một kẻ cầm đầu cường đạo xuất thân thấp hèn như y mà đem ra so sánh với đám quan cao của Đại Tùy, thì ai là kẻ càng đáng được tôn kính hơn, ai là kẻ có phong thái của vị vương giả hơn.
Một số lão tướng đi bên cạnh Đậu Kiến Đức khoe lai lịch của mình. Không lúc nào là không hi vọng người khác biết đến sự tồn tại của mình. Đậu Kiến Đức cũng bao dung bọn họ, thẳng thắn và nghiêm túc yêu cầu, để bọn họ biết được mình trong mắt Đại đương gia không giống với người thường.
Còn có những người, thuộc về cây cỏ đầu tường thấy gió theo đà, sống không có nguyên tắc gì, ai thực lực mạnh thì dựa vào người đó quen nịnh hót, a dua. Đối với bọn họ, Đậu Kiến Đức cũng thu nạp như vậy. Y dùng những câu chuyện cười có vẻ thô lỗ chuyển sự nịnh bợ đó sang hướng khác, khiến cho mình và cả những người bên cạnh cùng vui vẻ. Còn đứng ở góc độ bọn nịnh bợ, a dua cũng cũng đã đạt được mục đích. Đậu Thiên Vương nói chuyện với bọn họ ngôn ngữ có quen thuộc hơn người khác, không có sự trang trọng, kéo gần khoảng cách giữa họ lại.
Lúc này Đậu Kiến Đức chú ý nhiều nhất vẫn là Trình Danh Chấn và những nhân vật quan trọng khác dưới trướng hắn của Minh Châu Quân. Y chẳng những có thể thuận miệng nói nói ra mấy cái chiến sự chủ yếu mà Trình Danh Chấn trải qua từ khi xuất đạo đến giờ. Mà còn có thể tổng kết vô cùng sâu sắc về cái được cái mất trong các cuộc chiến đấu đó. Y có thể căn cứ vào dáng người để phân biệt ra ai là Vương Nhị Mao, ai là Trương Cẩn, ai là Trương Trư Bì. Có thể thoải mái nói lời khen ngợi vừa không để đổi phương cảm thấy mình bị xem nhẹ, vừa không để Trình Danh Chấn hoài nghi hắn rắp tâm khác. Thậm chí đối với Ngũ Thiên Tích gia nhập Minh Châu Quân chưa được một năm cũng có thể tán gẫu được với anh ta mấy câu, đề tài về chỉ huy bộ chiến mà Ngũ Thiên Tích vô cùng hứng thú, và hoàn toàn nói vào những điểm quan trọng.
Càng giao lưu, Trình Danh Chấn càng khâm phục chủ nhân của mình. Hắn phát hiện, cho dù Minh Châu Quân không tác chiến luân phiên, thật sự bị Đậu Kiến Đức đến tận nhà đưa ra yêu cầu sáp nhập, về cơ bản mình cũng không có tư cách từ chối. Tuy cơ ứng biến khi ra trận bên cạnh mình không ai hơn được Vương Phục Bảo, mưu tính sâu xa ai cũng kém Đậu Kiến Đức. Về phần hợp tung liên hoành, giở quỷ kế âm mưu nhìn Đậu Kiến Đức với đám văn thần kia là biết ngay sự chênh lệch hai bên. Bên Minh Châu Quân đọc nhiều sách nhất, suy nghĩ cẩn thận cũng là mình còn Đậu Kiến Đức bên kia, từng làm Huyện lệnh, Huyện thừa, cái lũ có thể nói dối như thật kia, vơ cái cả nắm.
Biết được điều này khiến hắn hơi cảm thấy chán nản. Hóa ra ở huyện Bình Ân, vùng đầm Cự Lộc hắn là nhân vật số một, số hai nhưng bây giờ so với Đậu Kiến Đức, hắn mới hiểu được thế nào là ếch ngồi đáy giếng. trong lúc chán nản đó, hắn còn âm thầm chúc phúc cho mình, cũng may mà quan hệ hai bên tính cho tới bây giờ cũng tạm cho là hòa hợp. Nếu không, thật sự không biết kết cục trong tương lai của Minh Châu Quân mình sẽ như thế nào?
Chẳng mấy chốc đã đến huyện nha, Đậu Kiến Đức dàn xếp nhiệm vụ của đám binh lính giao cho tướng lĩnh tâm phúc của mình, y không chút do dự nhận lời mời của Trình Danh Chấn. Tào Đán chỉ huy văn võ lui về sau mấy bước, để vợ chồng Trình Danh Chấn dẫn đầu đi vào cửa trước rồi mới không nhanh không chậm theo sau. Đây là cách bọn họ biểu đạt sự kính trọng đối phương. Thực lực của Minh Châu Quân thể hiện ở ngoài thành, đã đủ cho Trình Danh Chấn tuyệt đối có được tư cách nhận được sự tôn kính này. Nếu đổi lại là một Đại vương giặc cỏ nào khác, Tào Đán cũng sẽ không chú ý đến những nghi lễ phiền phức đó.
- Trong nha môn từ trước đến nay không có mặt trời, vừa may đối phó với nắng gắt cuối thu, Lão Khổng ông nói có phải không?
Đĩnh đạc ngồi xuống vị trí của người chủ, Đậu Kiến Đức vung tay áo lên mạnh mẽ quạt.
Đây là một câu nói vui đùa lại giành được nhiều sự hưởng ứng của đại đa số những nhân vật ở đây. Huyện thừa Khổng Đức Thiệu cũng đi vào cười ha hả mấy câu, đáp lại với vẻ hơi ngại ngùng:
- Từ thời tiên đế từng có không ít quan tốt nhưng sau lại...
- Sau đó tiên đế vừa đi, đám khốn khiếp càng ngày càng thoải mái rồi. Tống tiên sinh nói câu vừa rồi quả là không sai, triều đình này ấy à, căn bản là không tha cho một người tốt. Chuyện này là sao, cấp trên và đồng nghiệp người này tệ hơn kẻ khác. Người cứ phải một mình làm người quan tốt, không phải là để mình bị giết sau lưng sao? Cho nên ta đã nói rồi, mọi người là người tốt, đều bị tên Hoàng thượng đó dạy hư rồi.
Đậu Kiến Đức tiếp tục vui đùa vừa phải, đồng thời không quên trêu chọc Tống Chính Bản mấy câu.
Trước tha cho Dương Huyện lệnh, Tống Chính Bản trong lòng có phản bác vừa lên đến miệng thì không có cách nào lại nuốt vào bụng. Câu nói của Đậu Kiến Đức có hơi khoa trương nhưng cũng nói lên hiện trạng của Đại Tùy. Làm hư quan tốt, người xấu đuổi người tốt đi. Đây là căn nguyên của bệnh mục nát, căn bản không phải là bắt một hai quyền thần, là có thể giải quyết được gian thần.
Trình Danh Chấn và nhiều tâm phúc của hắn từng cho rằng quan phủ huyện Quán Đào sử dụng quyền lực hiệu quả, đúng là quan trường hắc ám khó mà hiểu hết. Lời nói của Đậu Kiến Đức khiến cho tất cả bọn họ có cảm giác tri âm. Tâm trạng đề phòng của bọn họ dần dần được thả lỏng, nụ cười trên gương mặt cũng dần dần mềm mại hơn.
- Cho nên, chúng ta phải làm người tốt, muốn sống bình yên, phải lật đổ triều đình này. Chuyện này, Trình huynh đệ vốn đang làm, ta cũng đang làm. Chỉ có điều mỗi người dùng một cách khác nhau mà thôi. Nước đâu, trà đâu sao còn chưa dâng tới, ta chết khát mất rồi!
Nói xong Đậu Kiến Đức lại lột xác trở về với hình tượng một Lão Đại giang hồ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook