Khai Quốc Công Tặc
-
Quyển 4 - Chương 43: Hoàng tước (4)
Ngày hôm sau chính ngọ, Trương Cẩn mang theo mấy ngàn binh mã vội vàng tới đầm Cự Lộc, nhìn người nào người nấy mệt mỏi đến mức thở hồng hộc. Vương Phi có chút tức giận khi Trương Cẩn tới muộn, đẩy gã ra một bên, thấp giọng trách móc:
- Ngươi bây giờ đến có tác dụng gì, dưa leo, đồ ăn sớm đã nguội lạnh.
Khi Trương Cẩn đi ngang qua Bình Ân, đã loáng thoáng nghe được tin Minh Châu Quân chuẩn bị đổi màu cờ, thở dài, giọng oan ức đáp lại,
- Ta đến sớm một bước, chỉ sợ cũng không giúp đỡ được cái gì! Ngươi không nhìn ra những người này là mới chiêu sao? Ta vơ vét cả đầm Cự Lộc, mới miễn cưỡng gom góp được gần ấy binh mã đến!
Sau khi nghe trở lời, Vương Phi nhìn đám người xung quanh, quả nhiên phát hiện trong đội ngũ trong mười tên thì có chín khuôn mặt xa lạ, người già, người còn nhỏ, ai cũng mệt mỏi ngã trái ngã phải. Cho dù Trương Cẩn mang theo bọn họ đuổi tới sớm hơn vài ngày, nhiều lắm là hỗ trợ làm cho quân đông hơn,làm cho thanh thế lớn hơn, chứ căn bản không thể thay đổi tình hình trên chiến trường.
Nhìn thấy cảnh này, gã không kìm nổi than thở,
- Hài, nhớ năm đó đầm Cự Lộc nhiều của cải như vậy, trong nháy mắt đã bại sạch sẽ rồi. Sao ngươi tới muộn như vậy, gặp phiền toái gì sao?
- Lư Phương Nguyên chạy về trước một bước, mang theo người đối kháng với chúng ta. Ta tất cả đánh với y ba hồi, mới đánh bại y hoàn toàn!
Trương Cẩn gật gật đầu, nói ngắn gọn tình hình trong mấy ngày qua cho mọi người biết.
- Thương vong như thế nào?
Đám người Vương Phi khẩn trương truy hỏi.
- Còn có thể như thế nào? Ta tổng cộng dẫn theo mấy trăm người đi! Số người mất đi cũng tương đương như vậy!
Trương Cẩn tiếp tục lắc đầu, vẻ mặt ủ rũ. Địa hình trong đầm Cự Lộc phức tạp, vị trí của hồ nước mương máng hầu như năm nào cũng thay đổi. Lư Phương Nguyên tuy rằng mới bại thế suy, nhưng với lợi thế về địa hình, cũng làm cho y gặp không ít phiền toái. Nếu không phải có một ít bộ hạ cũ của Trương Kim Xưng nhân cơ hội khởi sự, dò xét đường lui của Lư Phương Nguyên, y gần như không thể trở về nhận lệnh của Trình Danh Chấn. Dù vậy, binh mã cũng đã bị mất bảy tám phần, có thể nói bị thương vong toàn quân.
- Bắt được họ Lư chưa? Không phải lại để cho hắn ta chạy rồi chứ?
Đám người Vương Phi, Đoàn Thanh, Hùng Khoát Hải tất cả đồng thanh truy hỏi.
- Bắt được!
Rốt cuộc trên mặt Trương Cẩn cũng vui lên một chút, quyệt miệng nói.
- Hắn ta là người gian xảo. Thủ hạ chính là thân binh cũng giống như hắn ta. Thấy hắn ta liên tiếp bại trận, không thể nào đứng dậy được nữa, liền chia bè kéo cánh. Trong đó có mấy người tham lam 20 lượng vàng treo thưởng của Giáo đầu. Đang chạy trối chết, chủ động trói hắn ta lại!
- Vậy sao ngươi không làm thịt hắn ta tại chỗ đi!
Vương Phi lúc đầu vui vẻ, sau đó tiếp tục oán hận.
- Họ Lư chính là cơ sở ngầm của đồi Đậu Tử. Lúc này Giáo đầu chuẩn bị đầu quân cho Đậu Kiến Đức rồi, họ Lư còn có thể giết được sao?
- Ta đâu có biết trước được lại có thay đổi lớn như vậy!
Trương Cẩn vỗ vỗ sau gáy của mình, trên mặt tỏ vẻ hối hận. Bây giờ nói gì thì cũng đã quá muộn. Trình Danh Chấn và Vương Phục Bảo đã kết bái, hai người giờ đều ngồi trong hành lang huyện nha Thanh Chương. Đoàn người cũng không thể giấu diếm bọn họ, vụng trộm đưa Lư Phương Nguyên đi chấp hành quân pháp.
Không có cách nào khác, Trương Cẩn đành phải sai người áp tải Lư Phương Nguyên ở bên ngoài, vào nhận lệnh. Hỏi rõ ràng thương vong và tình hình của các huynh đệ trong đầm Cự Lộc, giải quyết tốt mọi hậu quả, Trình Danh Chấn cười cười nhìn Vương Phục Bảo cười xin chỉ thị:
- Vương huynh, ngươi xem…
- Ta không quen hắn ta!
Vương Phục Bảo lắc lắc đầu, cười từ chối.
- Ngươi muốn làm thế nào thì hãy làm thế đó. Ngàn vạn lần đừng hỏi ta!
- Đậu Đương gia bên kia…?
Trình Danh Chấn không nghĩ tới Vương Phục Bảo lại nói không có chút liên quan nào, có chút chần chừ hỏi.
- Giống nhau. Những tên ăn cháo đá bát này, đi đến đâu cũng là tai họa!
Vương Phục Bảo cười lạnh một tiếng, đối với Lư Phương Nguyên rất khinh thường.
Thấy Trình Danh Chấn vẫn còn chút do dự, gã đĩnh đạc vỗ xuống bàn,
- Nếu không cứ như vậy đi. Ta giúp ngươi làm chủ một lần, ngày sau xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm là được!
- Làm phiền Vương huynh!
Trình Danh Chấn muốn mượn cơ hội này để hiểu rõ hơn một chút về con người Vương Phục Bảo, cười chắp tay.
Vương Phục Bảo cũng không khách khí với hắn nữa, đi đến phía sau bàn, nắm cây thước lên gõ xuống bàn để thu hút sự chú ý của mọi người,
- Người đâu, thăng đường!
Thăng đường? Các tướng lĩnh ngơ ngác nhìn nhau, suy nghĩ một hồi lâu, mới hiểu được Vương Phục Bảo muốn làm Huyện thái gia một phen. Cười hì hì đứng ở hai bên, học bộ dáng của nha dịch hát lên.
- Thăng đường, uy vũ…!
Năm đó đứng đầu xã dũng và làm đệ tam Bộ đầu huyện Quán Đào, Vương Nhị Mao chỉ bảo mọi người một lúc là quen ngay. Chỉ một lát sau, ngay tại huyện nha Thanh Chương đã tràn ngập không khí thẩm vấn. Trình Danh Chấn đảm nhận chức gia sư ngồi bên cạnh, Vương Phục Bảo đang ngồi lại dùng thước gõ xuống bàn,
- Đem tên Lư Phương Nguyên khốn kiếp kia, và những tên khác, đưa hết vào đây cho ta!
- Uy vũ!
Mọi người nín cười, hô to nhà uy. Sau khi hô ba lần, Lư Phương Nguyên và năm tên “Nghĩa sĩ ” bắt sống y đều được đưa đến đại sảnh.
- Huynh đệ, ngươi lúc trước đồng ý cấp cho ai bắt sống được Lư Phương Nguyên 20 lượng vàng, là mỗi người 20 lượng hay tất cả là 20 lượng!
Không thẩm vấn ngay, Vương Phục Bảo vội vàng hỏi về tiền thưởng.
- Tổng cộng 20 lượng!
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một lát, thấp giọng đáp lại.
- Ngươi có thật có đủ tiền. Nghe rõ chưa, năm tên khốn kiếp các ngươi, tổng cộng 20 lượng vàng. Mỗi người bốn lượng, không nhiều không ít!
Vương Phục Bảo lại gõ thước xuống bàn, quay về phía dưới hô to.
Năm tên tranh công bắt sống Lư Phương Nguyên lập tức quỳ xuống tạ ơn thưởng, vẻ mặt nịnh hót. Người thông minh nhất biết là người ngồi sau án soái là hẳn là người trên thực tế đứng đầu Minh Châu Quân, mặc kệ Trình Danh Chấn ngồi bên cạnh, lập tức nói:
- Tạ ơn Đại đương gia ân điển. Tiểu nhân sau này nguyện ý đi theo Đại đương gia, nước sôi lửa bỏng, không từ nan!
- Đúng, đúng, năm người chúng ta, về sau nguyện ý đi theo sau ngựa Đại đương gia!
Mấy người còn lại e sợ bị rớt lại phía sau, hỗn loạn phụ họa.
- Phì!
Lư Phương Nguyên bị đè xuống đất không thể chịu nổi nữa, ngẩng đầu phun ra. Trên mặt năm tên thân binh dính đầy nước miếng, lập tức trở về ôm lấy quả đấm. Nhìn thấy sự việc trong chốc lát trở nên hỗn loạn, Vương Phục Bảo giơ thước lên gõ xuống bàn “BA~” một tiếng.
- Thành thật một chút, ta vẫn chưa phán xong đâu!
- Uy vũ!
Vương Nhị Mao dẫn đầu đoàn người lại hô lên nhà uy, áp chế tiếng huyên náo của Lư Phương Nguyên và đám người. Vương Phục Bảo trộm thở dài, hướng về phía Lư Phương Nguyên hỏi?
- Ngươi là Lư Phương Nguyên, năm đó Cao Đại đương gia phái ngươi đến đầm Cự Lộc?
- Đúng vậy!
Nghe thấy giọng điệu bên trên, Lư Phương Nguyên liền cảm thấy tinh thần bị chấn động, quỳ thẳng người lên đáp lại. Đúng là Cao Đại đương gia phái ta đến ngăn cản Trương Kim Xưng, Lư mỗ may mắn không làm nhục mệnh!
- Cao Đại đương gia bảo ngươi mang Trương Kim Xưng bán cho Dương Thiện Hội sao?
Vương Phục Bảo cười cười, lại hỏi.
Lư Phương Nguyên bị hỏi đến đỏ bừng cả mặt, trong lòng lại rất không phục, cắn răng nói lại:
- Đương nhiên là không có. Nhưng Cao Đại đương gia cũng giao cho ta việc giám sát Trương Kim Xưng, khi quan trọng có thể ra tay trừ hậu họa!
- Đây là lý do ngươi bán Trương Kim Xưng?
Vương Phục Bảo trợn tròn mắt lên, trên mặt không giận ngược lại còn cười.
- Đúng vậy!
Lư Phương Nguyên tiếp tục cãi chày cãi cối.
Bộ dạng của Vương Phục Bảo như vậy hình như gã đã gặp qua. Năm đó gã ở đồi Đậu Tử cùng ngồi ăn với Đậu Kiến Đức, chính Vương Phục Bảo là người ngồi hầu phía sau Đậu Kiến Đức. Nếu hôm nay không thể sống sót trong tay người này, nhưng có thể khơi mào mâu thuẫn giữa Minh Châu Quân và đồi Đậu Tử cũng không phải là kết cục tồi lắm, ít nhất có thể làm cho Đậu Kiến Đức ghê vài năm.
Vương Phục Bảo không bị mắc mưu, lắc đầu cười lạnh nói:
- Trương Kim Xưng với Cao Đại đương gia không hợp nhau, việc này mọi người đều đã thấy. Nhưng Cao Đại đương gia có thể tự tay giết hắn ta, sẽ không đem hắn ta bán cho quan phủ. Trương Đại đương gia có thể giáp mặt khiêu chiến với Cao Đại đương gia, cũng không muốn cấu kết với quan phủ. Hai người bọn họ đều có chỗ sai, nhưng hai người bọn họ đều là những lục lâm hảo hán có tiếng, sẽ không làm những chuyện như ngươi làm!
- Đúng, đúng, họ Lư này đúng là tâm độc thủ độc. Ác độc dị thường!
Vài tên thân binh nghe thấy, nhảy lên phụ họa.
- Hừ, tùy ngươi nói!
Trong lòng Lư Phương Nguyên vừa mới dâng lên tia hy vọng trong nháy mắt đã tan biến hết, quay đầu sang chỗ khác, không có bất cứ phản ứng nào.
Vương Phục Bảo lại thở dài, quay đầu sang phía năm tên thân binh của Lư Phương Nguyên, lắc đầu nói:
- Thân là thân binh, họ Lư xưa nay khẳng định đối với các ngươi không tệ. Bọn ngươi hôm nay có thể bán đứng y, hôm khác có thể bán đứng người khác. Thuộc hạ như vậy, ta không dám nhận. Người đâu, đem năm tên này ra ngoài, chém đầu răn chúng!
- Oan uổng, oan uổng!
Năm tên thân binh đang ở trên thiên đường bỗng rơi vào địa ngục, lớn tiếng kêu oan. Vương Phục Bảo gõ thước gỗ xuống bàn, lạnh lùng nói:
- Lục lâm chúng ta sở dĩ không làm nên đại sự, chính là vì có những loại người như bọn ngươi đấy. Thân binh bán chủ, bị chém có gì oan uổng!
- Trình Đương gia đã từng nói chỉ cẩn bắt được Lư Phương Nguyên bất kể sống chết, đều có thưởng lớn!
Vài tên thân binh bị xui xẻo tiếp tục cãi chày cãi cối.
- Tiền thưởng ta sẽ chia cho người nhà các ngươi, một đồng cũng không thiếu!
Vương Phục Bảo lạnh lùng lắc đầu,
- Nhưng đầu của mấy người các ngươi, một khắc cũng không thể giữ lại được. Đưa đi ra ngoài, chém!
- Oan uổn! Tha mạng
Tiếng kêu chói tai ở bên trong, năm tên thân binh bị dẫn ra ngoài. Sau một lát, năm chiếc thủ cấp máu chảy đầm đìa đã được bưng lên. Sauk hi Vương Phục Bảo tự mình kiểm tra xong, sai người bưng cho Lư Phương Nguyên.
- Họ Lư kia, những kẻ bán đứng ngươi ta đã thay ngươi chém, trong lòng ngươi còn có gì không bỏ xuống được!
Lư Phương Nguyên vừa vui mừng, vừa cảm thấy phẫn hận. Vui mừng chính là, có thể tận mắt thấy kẻ phản bộ mình bị chết thảm, phẫn hận chính là, hôm nay chính mình cũng khó tránh khỏi cái chết. Nửa đời mưu đồ đại mộng xuân thu. Nghĩ nửa ngày, cười vẻ sầu thảm,
- So với Trương Kim Xưng và Cao Sĩ Đạt, ta đã được tính là người may mắn, không có gì không bỏ xuống được. Chỉ có điều, Vương huynh đệ, ngươi đã thay ta báo thù, ta cũng có vài lời nói cho ngươi biết!
- Có lời gì cứ nói, nhưng đừng nói những lời vô dụng vô nghĩa!
Vương Phục Bảo nhìn gã một cái, lãnh đạm nói.
- Lão Đậu rất có thể nói? Hắn ta đích thực làm một nửa mà được chứ?
Lư Phương Nguyên vừa đứng dậy, vừa cười trào phúng.
- Hắn ta không muốn lục lâm tự giết hại lẫn nhau, hắn ta sẽ không giết huynh đệ của mình sao?
Vương Phục Bảo bị hỏi đến sững sờ, sắc mặt thay đổi,
- Họ Lư kia, ta thấy ngươi là một hào kiệt, ngươi đừng có tự đánh vào mặt mình. Có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra. Đậu đại ngồi thẳng, đi thẳng, ngươi đừng mơ làm vấy bẩn trên đầu của y!
- Thật vậy sao? Vậy hắn ta làm như thế nào mà ngồi lên chức cao nhất trên đồi Đậu Tử?
Lư Phương Nguyên nhún vai cười lạnh, không hề cãi cọ, sải bước đi ra khỏi huyện nha Thanh Chương.
Trời thu, đúng là thời tiết tốt để ra đi.
- Ngươi bây giờ đến có tác dụng gì, dưa leo, đồ ăn sớm đã nguội lạnh.
Khi Trương Cẩn đi ngang qua Bình Ân, đã loáng thoáng nghe được tin Minh Châu Quân chuẩn bị đổi màu cờ, thở dài, giọng oan ức đáp lại,
- Ta đến sớm một bước, chỉ sợ cũng không giúp đỡ được cái gì! Ngươi không nhìn ra những người này là mới chiêu sao? Ta vơ vét cả đầm Cự Lộc, mới miễn cưỡng gom góp được gần ấy binh mã đến!
Sau khi nghe trở lời, Vương Phi nhìn đám người xung quanh, quả nhiên phát hiện trong đội ngũ trong mười tên thì có chín khuôn mặt xa lạ, người già, người còn nhỏ, ai cũng mệt mỏi ngã trái ngã phải. Cho dù Trương Cẩn mang theo bọn họ đuổi tới sớm hơn vài ngày, nhiều lắm là hỗ trợ làm cho quân đông hơn,làm cho thanh thế lớn hơn, chứ căn bản không thể thay đổi tình hình trên chiến trường.
Nhìn thấy cảnh này, gã không kìm nổi than thở,
- Hài, nhớ năm đó đầm Cự Lộc nhiều của cải như vậy, trong nháy mắt đã bại sạch sẽ rồi. Sao ngươi tới muộn như vậy, gặp phiền toái gì sao?
- Lư Phương Nguyên chạy về trước một bước, mang theo người đối kháng với chúng ta. Ta tất cả đánh với y ba hồi, mới đánh bại y hoàn toàn!
Trương Cẩn gật gật đầu, nói ngắn gọn tình hình trong mấy ngày qua cho mọi người biết.
- Thương vong như thế nào?
Đám người Vương Phi khẩn trương truy hỏi.
- Còn có thể như thế nào? Ta tổng cộng dẫn theo mấy trăm người đi! Số người mất đi cũng tương đương như vậy!
Trương Cẩn tiếp tục lắc đầu, vẻ mặt ủ rũ. Địa hình trong đầm Cự Lộc phức tạp, vị trí của hồ nước mương máng hầu như năm nào cũng thay đổi. Lư Phương Nguyên tuy rằng mới bại thế suy, nhưng với lợi thế về địa hình, cũng làm cho y gặp không ít phiền toái. Nếu không phải có một ít bộ hạ cũ của Trương Kim Xưng nhân cơ hội khởi sự, dò xét đường lui của Lư Phương Nguyên, y gần như không thể trở về nhận lệnh của Trình Danh Chấn. Dù vậy, binh mã cũng đã bị mất bảy tám phần, có thể nói bị thương vong toàn quân.
- Bắt được họ Lư chưa? Không phải lại để cho hắn ta chạy rồi chứ?
Đám người Vương Phi, Đoàn Thanh, Hùng Khoát Hải tất cả đồng thanh truy hỏi.
- Bắt được!
Rốt cuộc trên mặt Trương Cẩn cũng vui lên một chút, quyệt miệng nói.
- Hắn ta là người gian xảo. Thủ hạ chính là thân binh cũng giống như hắn ta. Thấy hắn ta liên tiếp bại trận, không thể nào đứng dậy được nữa, liền chia bè kéo cánh. Trong đó có mấy người tham lam 20 lượng vàng treo thưởng của Giáo đầu. Đang chạy trối chết, chủ động trói hắn ta lại!
- Vậy sao ngươi không làm thịt hắn ta tại chỗ đi!
Vương Phi lúc đầu vui vẻ, sau đó tiếp tục oán hận.
- Họ Lư chính là cơ sở ngầm của đồi Đậu Tử. Lúc này Giáo đầu chuẩn bị đầu quân cho Đậu Kiến Đức rồi, họ Lư còn có thể giết được sao?
- Ta đâu có biết trước được lại có thay đổi lớn như vậy!
Trương Cẩn vỗ vỗ sau gáy của mình, trên mặt tỏ vẻ hối hận. Bây giờ nói gì thì cũng đã quá muộn. Trình Danh Chấn và Vương Phục Bảo đã kết bái, hai người giờ đều ngồi trong hành lang huyện nha Thanh Chương. Đoàn người cũng không thể giấu diếm bọn họ, vụng trộm đưa Lư Phương Nguyên đi chấp hành quân pháp.
Không có cách nào khác, Trương Cẩn đành phải sai người áp tải Lư Phương Nguyên ở bên ngoài, vào nhận lệnh. Hỏi rõ ràng thương vong và tình hình của các huynh đệ trong đầm Cự Lộc, giải quyết tốt mọi hậu quả, Trình Danh Chấn cười cười nhìn Vương Phục Bảo cười xin chỉ thị:
- Vương huynh, ngươi xem…
- Ta không quen hắn ta!
Vương Phục Bảo lắc lắc đầu, cười từ chối.
- Ngươi muốn làm thế nào thì hãy làm thế đó. Ngàn vạn lần đừng hỏi ta!
- Đậu Đương gia bên kia…?
Trình Danh Chấn không nghĩ tới Vương Phục Bảo lại nói không có chút liên quan nào, có chút chần chừ hỏi.
- Giống nhau. Những tên ăn cháo đá bát này, đi đến đâu cũng là tai họa!
Vương Phục Bảo cười lạnh một tiếng, đối với Lư Phương Nguyên rất khinh thường.
Thấy Trình Danh Chấn vẫn còn chút do dự, gã đĩnh đạc vỗ xuống bàn,
- Nếu không cứ như vậy đi. Ta giúp ngươi làm chủ một lần, ngày sau xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm là được!
- Làm phiền Vương huynh!
Trình Danh Chấn muốn mượn cơ hội này để hiểu rõ hơn một chút về con người Vương Phục Bảo, cười chắp tay.
Vương Phục Bảo cũng không khách khí với hắn nữa, đi đến phía sau bàn, nắm cây thước lên gõ xuống bàn để thu hút sự chú ý của mọi người,
- Người đâu, thăng đường!
Thăng đường? Các tướng lĩnh ngơ ngác nhìn nhau, suy nghĩ một hồi lâu, mới hiểu được Vương Phục Bảo muốn làm Huyện thái gia một phen. Cười hì hì đứng ở hai bên, học bộ dáng của nha dịch hát lên.
- Thăng đường, uy vũ…!
Năm đó đứng đầu xã dũng và làm đệ tam Bộ đầu huyện Quán Đào, Vương Nhị Mao chỉ bảo mọi người một lúc là quen ngay. Chỉ một lát sau, ngay tại huyện nha Thanh Chương đã tràn ngập không khí thẩm vấn. Trình Danh Chấn đảm nhận chức gia sư ngồi bên cạnh, Vương Phục Bảo đang ngồi lại dùng thước gõ xuống bàn,
- Đem tên Lư Phương Nguyên khốn kiếp kia, và những tên khác, đưa hết vào đây cho ta!
- Uy vũ!
Mọi người nín cười, hô to nhà uy. Sau khi hô ba lần, Lư Phương Nguyên và năm tên “Nghĩa sĩ ” bắt sống y đều được đưa đến đại sảnh.
- Huynh đệ, ngươi lúc trước đồng ý cấp cho ai bắt sống được Lư Phương Nguyên 20 lượng vàng, là mỗi người 20 lượng hay tất cả là 20 lượng!
Không thẩm vấn ngay, Vương Phục Bảo vội vàng hỏi về tiền thưởng.
- Tổng cộng 20 lượng!
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một lát, thấp giọng đáp lại.
- Ngươi có thật có đủ tiền. Nghe rõ chưa, năm tên khốn kiếp các ngươi, tổng cộng 20 lượng vàng. Mỗi người bốn lượng, không nhiều không ít!
Vương Phục Bảo lại gõ thước xuống bàn, quay về phía dưới hô to.
Năm tên tranh công bắt sống Lư Phương Nguyên lập tức quỳ xuống tạ ơn thưởng, vẻ mặt nịnh hót. Người thông minh nhất biết là người ngồi sau án soái là hẳn là người trên thực tế đứng đầu Minh Châu Quân, mặc kệ Trình Danh Chấn ngồi bên cạnh, lập tức nói:
- Tạ ơn Đại đương gia ân điển. Tiểu nhân sau này nguyện ý đi theo Đại đương gia, nước sôi lửa bỏng, không từ nan!
- Đúng, đúng, năm người chúng ta, về sau nguyện ý đi theo sau ngựa Đại đương gia!
Mấy người còn lại e sợ bị rớt lại phía sau, hỗn loạn phụ họa.
- Phì!
Lư Phương Nguyên bị đè xuống đất không thể chịu nổi nữa, ngẩng đầu phun ra. Trên mặt năm tên thân binh dính đầy nước miếng, lập tức trở về ôm lấy quả đấm. Nhìn thấy sự việc trong chốc lát trở nên hỗn loạn, Vương Phục Bảo giơ thước lên gõ xuống bàn “BA~” một tiếng.
- Thành thật một chút, ta vẫn chưa phán xong đâu!
- Uy vũ!
Vương Nhị Mao dẫn đầu đoàn người lại hô lên nhà uy, áp chế tiếng huyên náo của Lư Phương Nguyên và đám người. Vương Phục Bảo trộm thở dài, hướng về phía Lư Phương Nguyên hỏi?
- Ngươi là Lư Phương Nguyên, năm đó Cao Đại đương gia phái ngươi đến đầm Cự Lộc?
- Đúng vậy!
Nghe thấy giọng điệu bên trên, Lư Phương Nguyên liền cảm thấy tinh thần bị chấn động, quỳ thẳng người lên đáp lại. Đúng là Cao Đại đương gia phái ta đến ngăn cản Trương Kim Xưng, Lư mỗ may mắn không làm nhục mệnh!
- Cao Đại đương gia bảo ngươi mang Trương Kim Xưng bán cho Dương Thiện Hội sao?
Vương Phục Bảo cười cười, lại hỏi.
Lư Phương Nguyên bị hỏi đến đỏ bừng cả mặt, trong lòng lại rất không phục, cắn răng nói lại:
- Đương nhiên là không có. Nhưng Cao Đại đương gia cũng giao cho ta việc giám sát Trương Kim Xưng, khi quan trọng có thể ra tay trừ hậu họa!
- Đây là lý do ngươi bán Trương Kim Xưng?
Vương Phục Bảo trợn tròn mắt lên, trên mặt không giận ngược lại còn cười.
- Đúng vậy!
Lư Phương Nguyên tiếp tục cãi chày cãi cối.
Bộ dạng của Vương Phục Bảo như vậy hình như gã đã gặp qua. Năm đó gã ở đồi Đậu Tử cùng ngồi ăn với Đậu Kiến Đức, chính Vương Phục Bảo là người ngồi hầu phía sau Đậu Kiến Đức. Nếu hôm nay không thể sống sót trong tay người này, nhưng có thể khơi mào mâu thuẫn giữa Minh Châu Quân và đồi Đậu Tử cũng không phải là kết cục tồi lắm, ít nhất có thể làm cho Đậu Kiến Đức ghê vài năm.
Vương Phục Bảo không bị mắc mưu, lắc đầu cười lạnh nói:
- Trương Kim Xưng với Cao Đại đương gia không hợp nhau, việc này mọi người đều đã thấy. Nhưng Cao Đại đương gia có thể tự tay giết hắn ta, sẽ không đem hắn ta bán cho quan phủ. Trương Đại đương gia có thể giáp mặt khiêu chiến với Cao Đại đương gia, cũng không muốn cấu kết với quan phủ. Hai người bọn họ đều có chỗ sai, nhưng hai người bọn họ đều là những lục lâm hảo hán có tiếng, sẽ không làm những chuyện như ngươi làm!
- Đúng, đúng, họ Lư này đúng là tâm độc thủ độc. Ác độc dị thường!
Vài tên thân binh nghe thấy, nhảy lên phụ họa.
- Hừ, tùy ngươi nói!
Trong lòng Lư Phương Nguyên vừa mới dâng lên tia hy vọng trong nháy mắt đã tan biến hết, quay đầu sang chỗ khác, không có bất cứ phản ứng nào.
Vương Phục Bảo lại thở dài, quay đầu sang phía năm tên thân binh của Lư Phương Nguyên, lắc đầu nói:
- Thân là thân binh, họ Lư xưa nay khẳng định đối với các ngươi không tệ. Bọn ngươi hôm nay có thể bán đứng y, hôm khác có thể bán đứng người khác. Thuộc hạ như vậy, ta không dám nhận. Người đâu, đem năm tên này ra ngoài, chém đầu răn chúng!
- Oan uổng, oan uổng!
Năm tên thân binh đang ở trên thiên đường bỗng rơi vào địa ngục, lớn tiếng kêu oan. Vương Phục Bảo gõ thước gỗ xuống bàn, lạnh lùng nói:
- Lục lâm chúng ta sở dĩ không làm nên đại sự, chính là vì có những loại người như bọn ngươi đấy. Thân binh bán chủ, bị chém có gì oan uổng!
- Trình Đương gia đã từng nói chỉ cẩn bắt được Lư Phương Nguyên bất kể sống chết, đều có thưởng lớn!
Vài tên thân binh bị xui xẻo tiếp tục cãi chày cãi cối.
- Tiền thưởng ta sẽ chia cho người nhà các ngươi, một đồng cũng không thiếu!
Vương Phục Bảo lạnh lùng lắc đầu,
- Nhưng đầu của mấy người các ngươi, một khắc cũng không thể giữ lại được. Đưa đi ra ngoài, chém!
- Oan uổn! Tha mạng
Tiếng kêu chói tai ở bên trong, năm tên thân binh bị dẫn ra ngoài. Sau một lát, năm chiếc thủ cấp máu chảy đầm đìa đã được bưng lên. Sauk hi Vương Phục Bảo tự mình kiểm tra xong, sai người bưng cho Lư Phương Nguyên.
- Họ Lư kia, những kẻ bán đứng ngươi ta đã thay ngươi chém, trong lòng ngươi còn có gì không bỏ xuống được!
Lư Phương Nguyên vừa vui mừng, vừa cảm thấy phẫn hận. Vui mừng chính là, có thể tận mắt thấy kẻ phản bộ mình bị chết thảm, phẫn hận chính là, hôm nay chính mình cũng khó tránh khỏi cái chết. Nửa đời mưu đồ đại mộng xuân thu. Nghĩ nửa ngày, cười vẻ sầu thảm,
- So với Trương Kim Xưng và Cao Sĩ Đạt, ta đã được tính là người may mắn, không có gì không bỏ xuống được. Chỉ có điều, Vương huynh đệ, ngươi đã thay ta báo thù, ta cũng có vài lời nói cho ngươi biết!
- Có lời gì cứ nói, nhưng đừng nói những lời vô dụng vô nghĩa!
Vương Phục Bảo nhìn gã một cái, lãnh đạm nói.
- Lão Đậu rất có thể nói? Hắn ta đích thực làm một nửa mà được chứ?
Lư Phương Nguyên vừa đứng dậy, vừa cười trào phúng.
- Hắn ta không muốn lục lâm tự giết hại lẫn nhau, hắn ta sẽ không giết huynh đệ của mình sao?
Vương Phục Bảo bị hỏi đến sững sờ, sắc mặt thay đổi,
- Họ Lư kia, ta thấy ngươi là một hào kiệt, ngươi đừng có tự đánh vào mặt mình. Có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra. Đậu đại ngồi thẳng, đi thẳng, ngươi đừng mơ làm vấy bẩn trên đầu của y!
- Thật vậy sao? Vậy hắn ta làm như thế nào mà ngồi lên chức cao nhất trên đồi Đậu Tử?
Lư Phương Nguyên nhún vai cười lạnh, không hề cãi cọ, sải bước đi ra khỏi huyện nha Thanh Chương.
Trời thu, đúng là thời tiết tốt để ra đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook