Khai Quốc Công Tặc
-
Quyển 4 - Chương 17: Ván bài (17)
Hàn Thế Vượng nóng lòng tỏ thái độ khi thấy Trươgn Cẩn sự lo lắng về sức chiến đấu của bọn tù binh. Hai người đều chú ý đến mục tiêu của mình, không ai để ý đến ánh mắt của Trình Danh Chấn lúc này không những chỉ có sự bao dung. Trương Kim Xưng là cái cũi giam cũng là bảo vệ, từng quản thúc nuôi nấng hắn, từng dưỡng dục hắn. Còn bây giờ Trương Kim Xưng chết rồi, cũi giam cũng thế mà bảo vệ cũng thế, tất cả chỉ biến mất trong nháy mắt không còn một tăm hơi. Con đường phía trước rộng thêng thang, Trình Danh Chấn hắn có thể làm theo ý mình.
Trận chiến thứ hai bắt đầu vào đúng sáng sớm ngày mai. Sau khi phát hiện ra mình đã để tuột mất cơ hội, biểu hiện của Quận thừa Thanh Hà quyết đoán lạ thường. Nhanh chóng lệnh cho các tướng lĩnh kết thúc cơm vào giờ Mão canh ba, giờ Thìn bắt đầu xuất trận.
Minh Châu Quân đã trải qua một đêm ác chiếc chắc chắn là họ rất mệt mỏi. Cho nên đối với Dương Thiện Hội mà nói cũng không có nhiều sai sót lắm. Lão nghĩ như vậy và chuẩn bị thừa dịp đánh địch, lại không đoán ra cấp dưới của mình bị tiếng kèn gây áp lực cả đêm không ngủ được, cơ thể cũng mệt mỏi chẳng khác nào kẻ địch.
Chân tay binh lính mệt mỏi cứ như vậy mà sáng sớm đi đánh nhau. Hai bên vừa lên đã có ý đồ chủ động giành lấy chiến trường, nhưng cả hai đều không thể thuận lợi mà giành được mục tiêu. Tướng sĩ hai bên tập hợp binh lính thành từng đoàn chen chúc, đâm chém lẫn nhau, lớn tiếng chửi rủa nhau, nước miếng và máu văng tung tóe vào mặt nhau, bẩn thỉu và dữ tợn. Sau đó dưới sự chỉ huy của chủ soái di chuyển, lại tách ra chuẩn bị xông vào nhau.
Dưới sự đốc thúc của Dương Thiện Hội, binh lính quận Thanh Hà thực sự rất hăng hái, đẩy liên tiếp vào trận địa quân địch ba đợt, cả ba đợt lại bị đẩy trở về. Còn Minh Châu Quân dưới sự chỉ huy của Trình Danh Chấn cũng ba lần bảy lượt vồ đến, mỗi lần cũng đều tuyên cáo vô ích.
Khoảng một lúc lâu sau, hai bên không bảo nhau mà đều ra hiệu lệnh cho hàng ngũ lui về phía sau, dùng cung tên để ổn định trận tuyến, tích cực xây dựng thế lực, chuẩn bị đánh vòng tiếp theo. Đám quận binh lúc này giương cung phát huy thần uy, ở một khoảng cách rất xa ra lệnh đánh Minh Châu Quân với trang bị thấp kém. Còn các tướng sĩ của Minh Châu Quân trong nháy mắt những tố chất cá nhân hầu như không còn. Trong đó rõ ràng trung quân và hữu quân huấn luyện có tố chất hơn quân cánh tả. Phát hiện sự chênh lệch tầm bắn cung tên của hai bên, lập tức vừa gia tăng tốc độ lùi về phía sau, vừa dựng tấm khiên lên làm lá chắn để bảo vệ cho mình. Còn đám lâu la cánh tả thì rầm rầm chen chúc nhau, không rút lui cũng chẳng có phản ứng nào thích hợp.
- Tiểu tặc chết tiệt!
Ánh mắt của Dương Thiện Hội sắc như thanh đao, nhanh chóng nắm bắt được biểu hiện của quân địch. Lão cân nhắc một chút, lão sẽ hiểu được nguyên nhân gây ra. Trình Danh Chấn bù không đủ số người bị thương, vừa mới “nuốt vào bụng” tất cả bọn phản loạn đầm Cự Lộc đều tạo lên chiến trường. Đám giặc cỏ lúc xông lên như ong vỡ tổ, khó mà nhìn ra sự khác biệt của chúng. Nhưng dù sao giặc cỏ đầm Cự Lộc cũng vừa mới nhập bọn, lòng người chưa ổn, cho nên sau khi nghe được mệnh lệnh, phản ứng so với kẻ khác luôn chậm chạp hơn, năng lực ứng biến của kỳ chủ cũng thua xa lực lượng sẵn có của Minh Châu Quân.
Lấy sự kiệt lực mà nghi ngờ mọi người, đây là lý do đáng chết. Dương Thiện Hòa hiểu được, lão vui sướng khó tả thành lời, sau đó tất cả sự vui sướng lại bị sự lo lắng thay thế:
- Tên đạo tặcTrình có ý gì đây?
Lão không thể tin được vào phán đoán của minh. Dù sao gần ba năm đã trôi qua, tên thiếu niên hồ ly tinh giả dối kia cũng đã cho lão ăn bao nhiêu cái thiệt thòi. Nhưng sức hấp dẫn của thắng lợi ngọt ngào như vậy, nếu đánh tan binh lực cánh tả của Trình tặc, sau đó đẩy sang cánh hữu thì có thể hình thành xua thế kéo bức rèm che, đảo ngược thế cục. Đến lúc đó tên đạo tặc họ Trình cho dù là Tôn Vũ có sống lại, Ngô Khởi cái thế cũng không có cách nào ngăn được cơn sóng dữ.
Ở đằng xa, Trình Danh Chân đương nhiên là cũng phát hiện ra cấp dưới của mình có phối hợp dời dạc. mạo hiểm bị mũi tên đánh lén mà giục ngựa ra, quay về bản trận. Chạy được một đoạn, hắn lại giơ đao lên hướng về các huynh đệ hô hào để khích lệ sĩ khí. Dương Thiện Hội không tài nào nhận ra đối thủ của mình rốt cuộc là hô cái gì, nhưng lão nghe rõ đám lâu la đáp lại, cũng phân biệt được tiếng hô của trung quân và hữu quân có sự mệt mỏi, nhưng sĩ khí chưa suy. Đám quân cánh tả ra sức cùng với những người khác duy trì nhất trí, âm thanh hỗn độn và vô lực.
Sau khi hô một hồi, quần tặc dưới sự điều hành của hắn tinh thần phấn chấn hẳn lên, từ từ tiến về phía trước. Xem ra bọn họ sắp được ăn cả ngã về không rồi. Dương Thiện Hội cũng cẩn thận ra lệnh cho tướng sĩ của mình tiếp chiến, một bên hướng về quân địch, một bên dùng mũi tên lông vũ ra đả kích sĩ khí của kẻ thù. Hai bên cách nhau khoảng một trăm hai mươi bước thì bắt đầu công kích lẫn nhau, vẫn bắn tới tám mươi, phá giáp chùy và tiễn trúc lợi hại bắn ra như châu chấu, che khuất bầu trời, nhưng lại không tạo thành quá nhiều phức tạp lẫn nhau. Quần tặc của Trình Danh Chấn đã làm tốt chuẩn bị, cự thuẫn trước trận đi tạo thành bức tường gỗ di động, theo sát trận hình “bức tường gỗ” là phác đao thủ giơ lá chắn lên, làm cho mũi tên của kẻ địch tìm thấy một khe hở. Bên quan quân đối với cách phòng bị mũi tên lông vũ của bên kia lại ung dung rất nhiều, bì giáp trên người bọn họ đủ để triệt tiêu đại bộ phận uy lực của trúc tiễn, mặc dù có bắn trúng mục tiêu nhưng vẫn chưa có vết thương trí mạng. Kẻ nhát gan lập tức rút mũi tên ra, hùng hùng hổ hổ giẫm lên. Còn người có gan lớn thì không thèm nhìn mà cứ để cho mũi tên cắm lên người họ để tỏ lòng gan dạ dũng cảm của mình.
Hai bên càng lúc càng gần, cũng nhận ra rõ hơn sợ sơ hở của quân địch. Cũng là đi trước đón mưa tên, hữu quân và trung quân của Minh Châu Quân sau lưng nhịp trống phối hợp có tố chất. Mỗi bước đều không nhanh không chậm. Còn lâu la cánh tả thì liên tục điều chỉnh, thích ứng, rơi lại ở khoảngcách xa cả mấy bước, khiến cho hàng ngũ của đội công kích xấu xí, lộn xộn. Làm khổ Trình Danh Chấn ở giữa điều hành không thể không lâm thời điều chỉnh nhịp trống, để người phía sau thích ứng nện bước.
- Bọn giặc thế cùng rồi!
Không chỉ có một người nhìn ra quẫn cảnh của Minh Châu Quân, đi đến bày mưu cho Dương Thiện Hội.
- Bản tính của giặc như cáo!
Dương Thiện Hội nhíu mày. Hai bên lập tức tiếp xúc, nếu như bước tiếp theo tập trung công kích cánh tả... thì bây giờ là cơ hội tốt nhất để điều chỉnh. Nhưng từ trước đến nay Trình Danh Chấn là người giảo hoạt, sơ hở như vậy sao hắn lại không nhìn ra chứ?
Lúc đang do dự, Minh Châu Quân đã bắt đầu tăng tốc, các tấm khiên tớn dừng lại, che trước người. Giữa tấm chắn và lá chắn đã không còn liên kết chặt chẽ, mà lộ ra những khe hở lớn như hàng rào. Trường mao thủ và phác đao thủ thì theo khe hở ở giữa tấm chắn đuôi nhau hở ra, trong tiếng trống khích lệ hò hét vọt tới trước. Khoảng cách ngắn như vậy, mũi tên lông vũ khó có thể phát huy tác dụng. Đám binh quận nhanh chóng vứt cung tên xuống đất giơ giáo dài ra, tạo thành một rừng thép.
- Giết!
Tiếng hò hét vang lên như sấm rền, rung chuyển núi rừng xung quanh. Đám quận binh dùng giáo dài tạo thành rừng cây nhanh chóng dãn ra, như nước ngập bờ cát tiến vào quân giặc. Hàng binh đầu tiên không có lựa chọn nào khác chỉ có thể đánh giáp lá cà với người gần mình nhất, hoặc là giết tướng địch hoặc là bị giết. Sương mù dưới ánh mặt trời nhuốm đầy màu máu, trời xanh, mây trắng, cây xanh và đất cũng bị nhuộm một màu máu đỏ tươi.
- Nổi trống lên, nổi trống lên!
Trong nháy mắt, chủ soái hai bên đều dừng lại tự hỏi, dựa vào bản năng làm ra phản ứng tốt nhất, Dương Thiện Hội điều động toàn quân, bù lại lỗ hổng, ý đồ là đánh kẻ địch xa khỏi bổn trận. Trình Danh Chấn thì lại có ý đồ mở rộng thành quả chiến đấu, xé nát đội ngũ của quận binh. Mà máu tươi và mùi tanh tưởi kích thích từng trái tim của những ai tham chiến, cặp mắt của họ đều biến thành một màu đỏ sậm đáng sợ. Ánh mắt đỏ bừng, bọn họ chém kẻ địch ở gần mình, giết chết, sau đó lại ngã dưới binh khí của kẻ địch khác, kêu gào thảm thiết, gào thét, chết mà không nhắm mắt.
Lần chiến đấu này khốc liệt hơn lần trước rất nhiều khiến cho trung quân của Dương Thiện Hội mấy lần bị đột phá. Nhưng phối hợp giữa các bộ phận của Minh Châu Quân mới là nhược điểm bị bại lộ mà không thể nghi ngờ, Trình Danh Chấn tự mình xách đao xông vào trận, dẫn theo mấy thân binh và trung quân xâm nhập vào phòng tuyến quân địch hơn hai mươi bước. Các thân binh cánh tả này không thể không vì trung quân mà giúp cánh hữu, ngược lại bị quận binh liên tiếp đánh phải lùi về phía sau. Vì duy trì hàng ngũ công kích, Trình Danh Chấn không thể dẫn thân binh quay lại được nữa, dựa vào võ nghệ và năng lực nhạy bén nắm chắc chiến trường, hắn cứu vãn thành công nguy cơ của cánh tả. Nhưng trung lộ cũng bị Dương Thiện Hòa điều khiến nhân mã đánh phải bật quay về.
Hai bên chiến đấu ác liệt gần nửa canh giờ, gần ngàn thi thể đã ngã xuống, xác người chất đống như thủy triều. Sau khi Trình Danh Chấn rút toàn bộ lâu la dưới trướng về phía sau tường lá chắn, Dương Thiện Hội cũng đưa cấp dưới thối lui tránh khỏi vị trí công kích mũi tên lông vũ của đối phương:
- Truyền lệnh, bảo Chu giáo úy nhanh chóng đến trung quân gặp ta!
Trận chiến thứ hai bắt đầu vào đúng sáng sớm ngày mai. Sau khi phát hiện ra mình đã để tuột mất cơ hội, biểu hiện của Quận thừa Thanh Hà quyết đoán lạ thường. Nhanh chóng lệnh cho các tướng lĩnh kết thúc cơm vào giờ Mão canh ba, giờ Thìn bắt đầu xuất trận.
Minh Châu Quân đã trải qua một đêm ác chiếc chắc chắn là họ rất mệt mỏi. Cho nên đối với Dương Thiện Hội mà nói cũng không có nhiều sai sót lắm. Lão nghĩ như vậy và chuẩn bị thừa dịp đánh địch, lại không đoán ra cấp dưới của mình bị tiếng kèn gây áp lực cả đêm không ngủ được, cơ thể cũng mệt mỏi chẳng khác nào kẻ địch.
Chân tay binh lính mệt mỏi cứ như vậy mà sáng sớm đi đánh nhau. Hai bên vừa lên đã có ý đồ chủ động giành lấy chiến trường, nhưng cả hai đều không thể thuận lợi mà giành được mục tiêu. Tướng sĩ hai bên tập hợp binh lính thành từng đoàn chen chúc, đâm chém lẫn nhau, lớn tiếng chửi rủa nhau, nước miếng và máu văng tung tóe vào mặt nhau, bẩn thỉu và dữ tợn. Sau đó dưới sự chỉ huy của chủ soái di chuyển, lại tách ra chuẩn bị xông vào nhau.
Dưới sự đốc thúc của Dương Thiện Hội, binh lính quận Thanh Hà thực sự rất hăng hái, đẩy liên tiếp vào trận địa quân địch ba đợt, cả ba đợt lại bị đẩy trở về. Còn Minh Châu Quân dưới sự chỉ huy của Trình Danh Chấn cũng ba lần bảy lượt vồ đến, mỗi lần cũng đều tuyên cáo vô ích.
Khoảng một lúc lâu sau, hai bên không bảo nhau mà đều ra hiệu lệnh cho hàng ngũ lui về phía sau, dùng cung tên để ổn định trận tuyến, tích cực xây dựng thế lực, chuẩn bị đánh vòng tiếp theo. Đám quận binh lúc này giương cung phát huy thần uy, ở một khoảng cách rất xa ra lệnh đánh Minh Châu Quân với trang bị thấp kém. Còn các tướng sĩ của Minh Châu Quân trong nháy mắt những tố chất cá nhân hầu như không còn. Trong đó rõ ràng trung quân và hữu quân huấn luyện có tố chất hơn quân cánh tả. Phát hiện sự chênh lệch tầm bắn cung tên của hai bên, lập tức vừa gia tăng tốc độ lùi về phía sau, vừa dựng tấm khiên lên làm lá chắn để bảo vệ cho mình. Còn đám lâu la cánh tả thì rầm rầm chen chúc nhau, không rút lui cũng chẳng có phản ứng nào thích hợp.
- Tiểu tặc chết tiệt!
Ánh mắt của Dương Thiện Hội sắc như thanh đao, nhanh chóng nắm bắt được biểu hiện của quân địch. Lão cân nhắc một chút, lão sẽ hiểu được nguyên nhân gây ra. Trình Danh Chấn bù không đủ số người bị thương, vừa mới “nuốt vào bụng” tất cả bọn phản loạn đầm Cự Lộc đều tạo lên chiến trường. Đám giặc cỏ lúc xông lên như ong vỡ tổ, khó mà nhìn ra sự khác biệt của chúng. Nhưng dù sao giặc cỏ đầm Cự Lộc cũng vừa mới nhập bọn, lòng người chưa ổn, cho nên sau khi nghe được mệnh lệnh, phản ứng so với kẻ khác luôn chậm chạp hơn, năng lực ứng biến của kỳ chủ cũng thua xa lực lượng sẵn có của Minh Châu Quân.
Lấy sự kiệt lực mà nghi ngờ mọi người, đây là lý do đáng chết. Dương Thiện Hòa hiểu được, lão vui sướng khó tả thành lời, sau đó tất cả sự vui sướng lại bị sự lo lắng thay thế:
- Tên đạo tặcTrình có ý gì đây?
Lão không thể tin được vào phán đoán của minh. Dù sao gần ba năm đã trôi qua, tên thiếu niên hồ ly tinh giả dối kia cũng đã cho lão ăn bao nhiêu cái thiệt thòi. Nhưng sức hấp dẫn của thắng lợi ngọt ngào như vậy, nếu đánh tan binh lực cánh tả của Trình tặc, sau đó đẩy sang cánh hữu thì có thể hình thành xua thế kéo bức rèm che, đảo ngược thế cục. Đến lúc đó tên đạo tặc họ Trình cho dù là Tôn Vũ có sống lại, Ngô Khởi cái thế cũng không có cách nào ngăn được cơn sóng dữ.
Ở đằng xa, Trình Danh Chân đương nhiên là cũng phát hiện ra cấp dưới của mình có phối hợp dời dạc. mạo hiểm bị mũi tên đánh lén mà giục ngựa ra, quay về bản trận. Chạy được một đoạn, hắn lại giơ đao lên hướng về các huynh đệ hô hào để khích lệ sĩ khí. Dương Thiện Hội không tài nào nhận ra đối thủ của mình rốt cuộc là hô cái gì, nhưng lão nghe rõ đám lâu la đáp lại, cũng phân biệt được tiếng hô của trung quân và hữu quân có sự mệt mỏi, nhưng sĩ khí chưa suy. Đám quân cánh tả ra sức cùng với những người khác duy trì nhất trí, âm thanh hỗn độn và vô lực.
Sau khi hô một hồi, quần tặc dưới sự điều hành của hắn tinh thần phấn chấn hẳn lên, từ từ tiến về phía trước. Xem ra bọn họ sắp được ăn cả ngã về không rồi. Dương Thiện Hội cũng cẩn thận ra lệnh cho tướng sĩ của mình tiếp chiến, một bên hướng về quân địch, một bên dùng mũi tên lông vũ ra đả kích sĩ khí của kẻ thù. Hai bên cách nhau khoảng một trăm hai mươi bước thì bắt đầu công kích lẫn nhau, vẫn bắn tới tám mươi, phá giáp chùy và tiễn trúc lợi hại bắn ra như châu chấu, che khuất bầu trời, nhưng lại không tạo thành quá nhiều phức tạp lẫn nhau. Quần tặc của Trình Danh Chấn đã làm tốt chuẩn bị, cự thuẫn trước trận đi tạo thành bức tường gỗ di động, theo sát trận hình “bức tường gỗ” là phác đao thủ giơ lá chắn lên, làm cho mũi tên của kẻ địch tìm thấy một khe hở. Bên quan quân đối với cách phòng bị mũi tên lông vũ của bên kia lại ung dung rất nhiều, bì giáp trên người bọn họ đủ để triệt tiêu đại bộ phận uy lực của trúc tiễn, mặc dù có bắn trúng mục tiêu nhưng vẫn chưa có vết thương trí mạng. Kẻ nhát gan lập tức rút mũi tên ra, hùng hùng hổ hổ giẫm lên. Còn người có gan lớn thì không thèm nhìn mà cứ để cho mũi tên cắm lên người họ để tỏ lòng gan dạ dũng cảm của mình.
Hai bên càng lúc càng gần, cũng nhận ra rõ hơn sợ sơ hở của quân địch. Cũng là đi trước đón mưa tên, hữu quân và trung quân của Minh Châu Quân sau lưng nhịp trống phối hợp có tố chất. Mỗi bước đều không nhanh không chậm. Còn lâu la cánh tả thì liên tục điều chỉnh, thích ứng, rơi lại ở khoảngcách xa cả mấy bước, khiến cho hàng ngũ của đội công kích xấu xí, lộn xộn. Làm khổ Trình Danh Chấn ở giữa điều hành không thể không lâm thời điều chỉnh nhịp trống, để người phía sau thích ứng nện bước.
- Bọn giặc thế cùng rồi!
Không chỉ có một người nhìn ra quẫn cảnh của Minh Châu Quân, đi đến bày mưu cho Dương Thiện Hội.
- Bản tính của giặc như cáo!
Dương Thiện Hội nhíu mày. Hai bên lập tức tiếp xúc, nếu như bước tiếp theo tập trung công kích cánh tả... thì bây giờ là cơ hội tốt nhất để điều chỉnh. Nhưng từ trước đến nay Trình Danh Chấn là người giảo hoạt, sơ hở như vậy sao hắn lại không nhìn ra chứ?
Lúc đang do dự, Minh Châu Quân đã bắt đầu tăng tốc, các tấm khiên tớn dừng lại, che trước người. Giữa tấm chắn và lá chắn đã không còn liên kết chặt chẽ, mà lộ ra những khe hở lớn như hàng rào. Trường mao thủ và phác đao thủ thì theo khe hở ở giữa tấm chắn đuôi nhau hở ra, trong tiếng trống khích lệ hò hét vọt tới trước. Khoảng cách ngắn như vậy, mũi tên lông vũ khó có thể phát huy tác dụng. Đám binh quận nhanh chóng vứt cung tên xuống đất giơ giáo dài ra, tạo thành một rừng thép.
- Giết!
Tiếng hò hét vang lên như sấm rền, rung chuyển núi rừng xung quanh. Đám quận binh dùng giáo dài tạo thành rừng cây nhanh chóng dãn ra, như nước ngập bờ cát tiến vào quân giặc. Hàng binh đầu tiên không có lựa chọn nào khác chỉ có thể đánh giáp lá cà với người gần mình nhất, hoặc là giết tướng địch hoặc là bị giết. Sương mù dưới ánh mặt trời nhuốm đầy màu máu, trời xanh, mây trắng, cây xanh và đất cũng bị nhuộm một màu máu đỏ tươi.
- Nổi trống lên, nổi trống lên!
Trong nháy mắt, chủ soái hai bên đều dừng lại tự hỏi, dựa vào bản năng làm ra phản ứng tốt nhất, Dương Thiện Hội điều động toàn quân, bù lại lỗ hổng, ý đồ là đánh kẻ địch xa khỏi bổn trận. Trình Danh Chấn thì lại có ý đồ mở rộng thành quả chiến đấu, xé nát đội ngũ của quận binh. Mà máu tươi và mùi tanh tưởi kích thích từng trái tim của những ai tham chiến, cặp mắt của họ đều biến thành một màu đỏ sậm đáng sợ. Ánh mắt đỏ bừng, bọn họ chém kẻ địch ở gần mình, giết chết, sau đó lại ngã dưới binh khí của kẻ địch khác, kêu gào thảm thiết, gào thét, chết mà không nhắm mắt.
Lần chiến đấu này khốc liệt hơn lần trước rất nhiều khiến cho trung quân của Dương Thiện Hội mấy lần bị đột phá. Nhưng phối hợp giữa các bộ phận của Minh Châu Quân mới là nhược điểm bị bại lộ mà không thể nghi ngờ, Trình Danh Chấn tự mình xách đao xông vào trận, dẫn theo mấy thân binh và trung quân xâm nhập vào phòng tuyến quân địch hơn hai mươi bước. Các thân binh cánh tả này không thể không vì trung quân mà giúp cánh hữu, ngược lại bị quận binh liên tiếp đánh phải lùi về phía sau. Vì duy trì hàng ngũ công kích, Trình Danh Chấn không thể dẫn thân binh quay lại được nữa, dựa vào võ nghệ và năng lực nhạy bén nắm chắc chiến trường, hắn cứu vãn thành công nguy cơ của cánh tả. Nhưng trung lộ cũng bị Dương Thiện Hòa điều khiến nhân mã đánh phải bật quay về.
Hai bên chiến đấu ác liệt gần nửa canh giờ, gần ngàn thi thể đã ngã xuống, xác người chất đống như thủy triều. Sau khi Trình Danh Chấn rút toàn bộ lâu la dưới trướng về phía sau tường lá chắn, Dương Thiện Hội cũng đưa cấp dưới thối lui tránh khỏi vị trí công kích mũi tên lông vũ của đối phương:
- Truyền lệnh, bảo Chu giáo úy nhanh chóng đến trung quân gặp ta!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook