Khai Quốc Công Tặc
-
Quyển 1 - Chương 49: Đông Môn (1)
Vương Nhị Mao dựa người vào gốc cây trong vườn, cả người y run lên bần bật. Trình Tiểu Cửu chết rồi! Người tài giỏi không có chuyện gì không làm được mà hắn sùng bái, Trình Tiểu Cửu, chết rồi! Bị người ta đâm một nhát chết ngay trước mặt y. Còn y thân là huynh đệ tốt của Trình Tiểu Cửu lại chỉ biết giương mắt đứng nhìn, tên Vương Nhị Mao vô dụng là y bị gươm đao trong thư phòng làm cho sợ hãi đến nỗi tê liệt cả tứ chi. Ngay đến cả đến việc đi gọi viện binh ycũng không nghĩ ra, mà thậm chí cũng chẳng dám cản đường tên hung thủ trốn thoát.
Y đột nhiên hy vọng rằng kẻ bị tên cẩu tặc họ Trương kia đâm chết chính là bản thân mình, có như vậy, y sẽ không phải mang cái tiếng nhu nhược hèn nhát mà sống phần đời còn lại. Ngày thường y nói khoác nhiều như thế, tự vỗ ngực khoe khoang là thế, vậy mà đến thời khắc quan trọng thì lại đứng chôn chân dưới gốc cây, không giúp đỡ được một chút nào!
Chẳng có ai thèm đếm xỉa đến biểu hiện của Vương Nhị Mao.
Lúc này trong Nha môn đang loạn cào cào, Huyện lệnh đại nhân ôm lấy đầu quỳ dưới chân tường, không dám ngẩng đầu lên. Trình Giáo đầu võ công lợi hại nhất thì cũng đang đau đớn với vết thương trước ngực, nhìn dáng vẻ đó chắc là đã bị thích khách đâm cho thủng bụng lòi ruột ra rồi! Còn những tên quan bộ đầu và nha dịch ngày thường vẫn oai phong lẫm liệt thì cái lúc đèn mở lửa yếu này đây cũng chẳng biết là đã trốn chạy chui lủi ở cái xó nào rồi. Tiếng còi kêu cứu từ phía Nam thành cứ “U--- u---- u” mãi không dứt, tiếng này gấp gáp hơn tiếng kia, tiếng này kinh sợ hơn tiếng kia.
- Đại nhân, đánh hay chạy, xin ngài có ý kiến ạ!
Lưu Tử Quang nước mắt nước mũi giàn gụa, khổ sở nhìn Lâm Huyện lệnh cầu cứu.
- Trương Kim Xưng! Trương Kim Xưng!
Bên ngoài Nha môn, bách tính bị tiếng còi hiệu đánh thức tỉnh giấc, vơ lấy thứ duy nhất có giá trị ở trong nhà, khóc lóc gào thét chạy tứ phía. Chẳng ai biết nơi nào mới an toàn, nhưng cũng chẳng có ai dám ở trong nhà. Trương Kim Xưng là con quỷ ăn gan uống máu người. Chẳng ai dám chắc mình sẽ không trở thành món mồi ngon cho hắn vào ngày mai.
“U --- u --- u--- u – u --- u”, “A --- a --- a --- a”, cùng với tiếng còi hú báo hiệu, từ không trung biết bao nhiêu chim chóc bay ra, khiến cho người ta sợ sởn dựng tóc gáy. Bọn chúng là những kẻ may mắn nhất, bởi vì chúng có cánh, muốn bay tới đâu thì bay tới đó.
Chính trong cái lúc hỗn loạn đó, Vương Nhị Mao phát hiện ra thi thể của bằng hữu mình động đậy.
- Tiểu Cửu -------!
Y ôm lấy cổ hét lên một tiếng, chạy như bay đến bên cạnh Tiểu Cửu. Hất tung tên lính Hương dũng đứng trước mặt, đạp lên chân Lưu Tử Quang, tiện thế đẩy Lâm Huyện lệnh một cái. Hai tay ôm lấy “di thể” của Trình Tiểu Cửu.
- Huynh đưa đệ đi theo với, đệ cũng không muốn sống nữa. Đệ có lỗi với huynh, đệ là một kẻ bỏ đi chỉ biết nói khoác!
Dường như nghe thấy tiếng của y, thi thể của Trình Tiểu Cửu động đậy một vài cái, đột nhiên ngồi phắt dậy. Ánh mắt đờ đẫn, tay chỉ vào những người đang có mặt tại hiện trường, miệng ú ớ nói:
- Ặc, ặc!
Sạ thi! Những Hương dũng vốn đã bị tiếng còi kêu cứu phía Nam thành làm cho sợ hãi đến hồn siêu phách lạc, nay trông thấy cảnh này lại càng thêm hoảng loạn, chỉ có mấy người nhanh chóng nhón chân chạy ra khỏi cửa Nha môn, số đông những người còn lại thì “Bịch!” một tiếng quỳ xuống dưới đất, khấu đầu lia lịa.
- Trình Giáo đầu, huynh yên tâm an nghỉ đi, các anh em sẽ không dám trễ nải chuyện hậu sự của huynh đâu, ngày rằm lễ tết chắc chắn sẽ đến phúng viếng huynh mà!
- Ặc, ặc, ặc, ặc.
Thi thể của Trình Tiểu Cửu càng động đậy lại càng có lực hơn, đột nhiên thoát ra khỏi được vòng tay của Vương Nhị Mao đứng dậy. Máu từ vết thương trên ngực thuận chiều cứ thế tứa ra, khiến cho một nửa cái viền áo choàng nhuộm ướt một màu đỏ máu. Vậy mà Tiểu Cửu chẳng có lấy một chút cảm giác nào, từng bước từng bước tiến lên phía trước, từng bước từng bước tiến lại gần Lâm Huyện tôn, người đang run lên bần bật ở dưới góc tường.
- Trình -----
Lâm Huyện lệnh đại nhân lúc trước vẫn còn nhất quyết không chịu ngẩng đầu lên, bây giờ đã nhanh chóng dịch chuyển ra phía sau, nhanh nhẹn tựa như một con mèo béo.
- Trình, Trình Giáo đầu!
Vừa run rẩy né tránh, Lâm đại nhân vừa khóc lóc kêu cứu,
- Ta, ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Ngươi đừng có đến đây, đừng lại gần, lại gần nữa là ta kêu người đến đó!
- Trình Giáo đầu! Huynh chết oan uổng quá! Mọi người đều biết điều này! Nhưng oan có đầu nợ có chủ, huynh đừng lôi kéo mọi người đi theo huynh chứ!
Lưu Tử Quang lúc này là kẻ nhanh trí nhất, vừa mới khuyên nhủ Lâm Huyện lệnh, chớp mắt một cái đã trở thành nhân vật đàm phán với cương thi.
- Huynh yên tâm an nghỉ đi nhé, mọi người lớn bé trong nhà huynh thì đã có chúng ta đây. Chỉ cần chúng ta còn có cơm ăn thì quyết sẽ không để cho bọn họ phải chịu đói!
- Đúng, đúng rồi!
Nhìn thấy thi thẻ của Trình Tiểu Cửu đang tiến lại gần mình, Lâm Huyện lệnh cuối cùng cũng lấy thêm được chút dũng khí, giơ cao tay phải, nói lớn:
- Bổn Huyện lệnh ta quyết không ngược đãi người thân của ngươi. Nếu như vi phạm lời thề sẽ bị trời chu đất diệt!
“Thi thể” dường như không nghe thấy mọi người đang nói gì, lại tiếp tục tiến lên phía trước vài bước, chỉ còn cách Lâm Huyện lênh có nửa bước.
- Bổn Huyện cung cấp cho mẹ người một tháng năm đấu gạo, ba xâu tiền, không tháng nào thiếu xót, quyết không hối hận!
Lâm Huyện lệnh hết cách cùng đường, lưng dính chặt vào tường lớn tiếng nói.
Mỗi tháng năm đấu gạo. ba xâu tiền, đó gần như là tổng thu nhập hàng tháng của một Binh tào, tính cả thu nhập chính đáng và nguồn lợi ngoài luồng. Lâm Huyện lệnh biết rõ rằng Trình Tiểu Cửu trước kia vì quá nghèo đói nên mới đi ứng tuyển Hương dũng. Trong lúc cấp bách Huyện lệnh đại nhân bèn nghĩ ra đối sách tương tự để đối phó với “tử thi”. Vậy mà chiêu này dường như ngay lập tức có kết quả ngay. Huyện lệnh đại nhân vừa nói dứt lời, trong đôi mắt mơ hồ của “tử thi” dường như ánh lên vài tia sáng. Hắn không bước tiếp lên phía trước, cũng không chịu ngã xuống, chỉ đứng lặng một chỗ, dường như đang cố gắng để nhớ lại một điều gì đó!
Tình hình bên ngoài Nha môn càng trở nên hỗn loạn, nhưng so với việc “Cương thi” đang cách rất gần bản thân mình, thì uy danh của Trương Kim Xưng cũng chẳng có nguy hại gì nữa. Lâm Huyện lệnh nhận thấy phương pháp mua chuộc này có hiểu quả, bèn lấy thêm can đảm, tiếp tục thề thốt:
- Mỗi quý phần ngươi có được, sẽ không bớt của ngươi một đồng. Huynh đệ có thịt ăn, quyết không để cho ngươi chịu thiệt uống nước canh.
- Cái gì?
Trình Tiểu Cửu nhổ ra một vật đen xì xì, khản đặc tiếng hỏi.
- Nếu như ngươi không yên tâm, bổn huyện có thể viết chữ làm tin. Các huynh đệ có mặt ở đây sẽ là người làm chứng!
Nhận thấy “Cương thi” bắt đầu mở miệng nói, Lâm Huyện lệnh hét lên sợ hãi bảo đảm.
- Đại nhân ngài đang nói gì vậy!
“Thi thể” của Trình Tiểu Cửu khẽ chau mày, tiếp tục nói. Hắn mơ hồ trở mình, nhìn tứ phương. Sau đó ngay lập tức nhận ra mọi chuyện, chắp tay cúi người nói:
- Trình mỗ cứu viện trễ nải, xin đại nhân thứ tội. Quân giặc đang ở trước mặt, mong đại nhân lập tức khởi giá đến Nam thành, tăng thêm ý chí cho các huynh đệ!
- Phải, phải, đó là lẽ đương nhiên!
Lâm Huyện lệnh không dám chống đối lại mệnh lệnh của “Cương thi”, cả người tiến lên ra phía cửa vài thước, lại run rẩy sợ hãi dừng lại. “Thi thể” không ra lệnh cho những người khác được đi, nên bọn người Lưu Tử Quang không dám có chút động đậy nào, nhưng vì bọn hắn không di chuyển nên Lâm Huyện lệnh chẳng còn cách nào thoát ra khỏi thư phòng.
Y đột nhiên hy vọng rằng kẻ bị tên cẩu tặc họ Trương kia đâm chết chính là bản thân mình, có như vậy, y sẽ không phải mang cái tiếng nhu nhược hèn nhát mà sống phần đời còn lại. Ngày thường y nói khoác nhiều như thế, tự vỗ ngực khoe khoang là thế, vậy mà đến thời khắc quan trọng thì lại đứng chôn chân dưới gốc cây, không giúp đỡ được một chút nào!
Chẳng có ai thèm đếm xỉa đến biểu hiện của Vương Nhị Mao.
Lúc này trong Nha môn đang loạn cào cào, Huyện lệnh đại nhân ôm lấy đầu quỳ dưới chân tường, không dám ngẩng đầu lên. Trình Giáo đầu võ công lợi hại nhất thì cũng đang đau đớn với vết thương trước ngực, nhìn dáng vẻ đó chắc là đã bị thích khách đâm cho thủng bụng lòi ruột ra rồi! Còn những tên quan bộ đầu và nha dịch ngày thường vẫn oai phong lẫm liệt thì cái lúc đèn mở lửa yếu này đây cũng chẳng biết là đã trốn chạy chui lủi ở cái xó nào rồi. Tiếng còi kêu cứu từ phía Nam thành cứ “U--- u---- u” mãi không dứt, tiếng này gấp gáp hơn tiếng kia, tiếng này kinh sợ hơn tiếng kia.
- Đại nhân, đánh hay chạy, xin ngài có ý kiến ạ!
Lưu Tử Quang nước mắt nước mũi giàn gụa, khổ sở nhìn Lâm Huyện lệnh cầu cứu.
- Trương Kim Xưng! Trương Kim Xưng!
Bên ngoài Nha môn, bách tính bị tiếng còi hiệu đánh thức tỉnh giấc, vơ lấy thứ duy nhất có giá trị ở trong nhà, khóc lóc gào thét chạy tứ phía. Chẳng ai biết nơi nào mới an toàn, nhưng cũng chẳng có ai dám ở trong nhà. Trương Kim Xưng là con quỷ ăn gan uống máu người. Chẳng ai dám chắc mình sẽ không trở thành món mồi ngon cho hắn vào ngày mai.
“U --- u --- u--- u – u --- u”, “A --- a --- a --- a”, cùng với tiếng còi hú báo hiệu, từ không trung biết bao nhiêu chim chóc bay ra, khiến cho người ta sợ sởn dựng tóc gáy. Bọn chúng là những kẻ may mắn nhất, bởi vì chúng có cánh, muốn bay tới đâu thì bay tới đó.
Chính trong cái lúc hỗn loạn đó, Vương Nhị Mao phát hiện ra thi thể của bằng hữu mình động đậy.
- Tiểu Cửu -------!
Y ôm lấy cổ hét lên một tiếng, chạy như bay đến bên cạnh Tiểu Cửu. Hất tung tên lính Hương dũng đứng trước mặt, đạp lên chân Lưu Tử Quang, tiện thế đẩy Lâm Huyện lệnh một cái. Hai tay ôm lấy “di thể” của Trình Tiểu Cửu.
- Huynh đưa đệ đi theo với, đệ cũng không muốn sống nữa. Đệ có lỗi với huynh, đệ là một kẻ bỏ đi chỉ biết nói khoác!
Dường như nghe thấy tiếng của y, thi thể của Trình Tiểu Cửu động đậy một vài cái, đột nhiên ngồi phắt dậy. Ánh mắt đờ đẫn, tay chỉ vào những người đang có mặt tại hiện trường, miệng ú ớ nói:
- Ặc, ặc!
Sạ thi! Những Hương dũng vốn đã bị tiếng còi kêu cứu phía Nam thành làm cho sợ hãi đến hồn siêu phách lạc, nay trông thấy cảnh này lại càng thêm hoảng loạn, chỉ có mấy người nhanh chóng nhón chân chạy ra khỏi cửa Nha môn, số đông những người còn lại thì “Bịch!” một tiếng quỳ xuống dưới đất, khấu đầu lia lịa.
- Trình Giáo đầu, huynh yên tâm an nghỉ đi, các anh em sẽ không dám trễ nải chuyện hậu sự của huynh đâu, ngày rằm lễ tết chắc chắn sẽ đến phúng viếng huynh mà!
- Ặc, ặc, ặc, ặc.
Thi thể của Trình Tiểu Cửu càng động đậy lại càng có lực hơn, đột nhiên thoát ra khỏi được vòng tay của Vương Nhị Mao đứng dậy. Máu từ vết thương trên ngực thuận chiều cứ thế tứa ra, khiến cho một nửa cái viền áo choàng nhuộm ướt một màu đỏ máu. Vậy mà Tiểu Cửu chẳng có lấy một chút cảm giác nào, từng bước từng bước tiến lên phía trước, từng bước từng bước tiến lại gần Lâm Huyện tôn, người đang run lên bần bật ở dưới góc tường.
- Trình -----
Lâm Huyện lệnh đại nhân lúc trước vẫn còn nhất quyết không chịu ngẩng đầu lên, bây giờ đã nhanh chóng dịch chuyển ra phía sau, nhanh nhẹn tựa như một con mèo béo.
- Trình, Trình Giáo đầu!
Vừa run rẩy né tránh, Lâm đại nhân vừa khóc lóc kêu cứu,
- Ta, ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Ngươi đừng có đến đây, đừng lại gần, lại gần nữa là ta kêu người đến đó!
- Trình Giáo đầu! Huynh chết oan uổng quá! Mọi người đều biết điều này! Nhưng oan có đầu nợ có chủ, huynh đừng lôi kéo mọi người đi theo huynh chứ!
Lưu Tử Quang lúc này là kẻ nhanh trí nhất, vừa mới khuyên nhủ Lâm Huyện lệnh, chớp mắt một cái đã trở thành nhân vật đàm phán với cương thi.
- Huynh yên tâm an nghỉ đi nhé, mọi người lớn bé trong nhà huynh thì đã có chúng ta đây. Chỉ cần chúng ta còn có cơm ăn thì quyết sẽ không để cho bọn họ phải chịu đói!
- Đúng, đúng rồi!
Nhìn thấy thi thẻ của Trình Tiểu Cửu đang tiến lại gần mình, Lâm Huyện lệnh cuối cùng cũng lấy thêm được chút dũng khí, giơ cao tay phải, nói lớn:
- Bổn Huyện lệnh ta quyết không ngược đãi người thân của ngươi. Nếu như vi phạm lời thề sẽ bị trời chu đất diệt!
“Thi thể” dường như không nghe thấy mọi người đang nói gì, lại tiếp tục tiến lên phía trước vài bước, chỉ còn cách Lâm Huyện lênh có nửa bước.
- Bổn Huyện cung cấp cho mẹ người một tháng năm đấu gạo, ba xâu tiền, không tháng nào thiếu xót, quyết không hối hận!
Lâm Huyện lệnh hết cách cùng đường, lưng dính chặt vào tường lớn tiếng nói.
Mỗi tháng năm đấu gạo. ba xâu tiền, đó gần như là tổng thu nhập hàng tháng của một Binh tào, tính cả thu nhập chính đáng và nguồn lợi ngoài luồng. Lâm Huyện lệnh biết rõ rằng Trình Tiểu Cửu trước kia vì quá nghèo đói nên mới đi ứng tuyển Hương dũng. Trong lúc cấp bách Huyện lệnh đại nhân bèn nghĩ ra đối sách tương tự để đối phó với “tử thi”. Vậy mà chiêu này dường như ngay lập tức có kết quả ngay. Huyện lệnh đại nhân vừa nói dứt lời, trong đôi mắt mơ hồ của “tử thi” dường như ánh lên vài tia sáng. Hắn không bước tiếp lên phía trước, cũng không chịu ngã xuống, chỉ đứng lặng một chỗ, dường như đang cố gắng để nhớ lại một điều gì đó!
Tình hình bên ngoài Nha môn càng trở nên hỗn loạn, nhưng so với việc “Cương thi” đang cách rất gần bản thân mình, thì uy danh của Trương Kim Xưng cũng chẳng có nguy hại gì nữa. Lâm Huyện lệnh nhận thấy phương pháp mua chuộc này có hiểu quả, bèn lấy thêm can đảm, tiếp tục thề thốt:
- Mỗi quý phần ngươi có được, sẽ không bớt của ngươi một đồng. Huynh đệ có thịt ăn, quyết không để cho ngươi chịu thiệt uống nước canh.
- Cái gì?
Trình Tiểu Cửu nhổ ra một vật đen xì xì, khản đặc tiếng hỏi.
- Nếu như ngươi không yên tâm, bổn huyện có thể viết chữ làm tin. Các huynh đệ có mặt ở đây sẽ là người làm chứng!
Nhận thấy “Cương thi” bắt đầu mở miệng nói, Lâm Huyện lệnh hét lên sợ hãi bảo đảm.
- Đại nhân ngài đang nói gì vậy!
“Thi thể” của Trình Tiểu Cửu khẽ chau mày, tiếp tục nói. Hắn mơ hồ trở mình, nhìn tứ phương. Sau đó ngay lập tức nhận ra mọi chuyện, chắp tay cúi người nói:
- Trình mỗ cứu viện trễ nải, xin đại nhân thứ tội. Quân giặc đang ở trước mặt, mong đại nhân lập tức khởi giá đến Nam thành, tăng thêm ý chí cho các huynh đệ!
- Phải, phải, đó là lẽ đương nhiên!
Lâm Huyện lệnh không dám chống đối lại mệnh lệnh của “Cương thi”, cả người tiến lên ra phía cửa vài thước, lại run rẩy sợ hãi dừng lại. “Thi thể” không ra lệnh cho những người khác được đi, nên bọn người Lưu Tử Quang không dám có chút động đậy nào, nhưng vì bọn hắn không di chuyển nên Lâm Huyện lệnh chẳng còn cách nào thoát ra khỏi thư phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook