Khai Quốc Công Tặc
-
Quyển 1 - Chương 46: Oanh Kha (23)
Vấn đề quan trọng trước mắt là bị người ta coi là hình tượng tiêu biểu! Nhìn ánh mắt tràn đầy vẻ thành khẩn của bằng hữu thân thiết, Trình Tiểu Cửu cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
- Dường như ta đã quá tự coi trọng bản thân mình rồi!
Hắn thầm nghĩ, cũng không biết nên cảm thấy vui mừng hay nên cảm thấy bi ai với ý định vừa rồi của mình. Liên kết mấy tên Đội chính, Bộ đầu và Sai nha trong Nha môn để bảo vệ bản thân và ân công Lâm Huyện lệnh, cố gắng không đi theo con đường chết. Ý định đó mới lương thiện và đơn giản biết bao! Điều quan trọng là không suy nghĩ đến thực lực của bản thân mình có tương xứng hay không? Nếu như Lâm Huyện lệnh cũng quyết định đi theo con đường phản nghịch, dựa vào địa vị và thân phận trước mắt của bản thân, thì ngoài việc đi theo làm phản hắn còn có sự lựa chọn nào khác hay sao?
- Tiểu Cửu, Cửu ca? Cửu ca, huynh sao thế, huynh làm ta sợ chết đi được!
Vương Nhị Mao nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Cửu thoáng một cái trở nên đáng sợ như sắc mặt của người chết vậy, bèn lập tức thôi cười. Từ trước tới giờ y chưa từng thấy gương mặt của bạn mình lại buồn bã đến như thế. Ngay cả lúc trước khi hai người bọn chúng cùng bị đói, thì Tiểu Cửu vẫn luôn cười rất rạng rỡ. Vương Nhị Mao luôn kiên định tin tưởng rằng, Trình Tiểu Cửu là bất bại, không gì có thể đánh gục được bằng hữu tốt của y. Đó cũng chính là lý do mà Vương Nhị Mao coi Tiểu Cửu là bạn y, là nơi hậu thuẫn để cho y có thể dựa dẫm. Nhưng hôm nay trên gương mặt của Tiểu Cửu y nhìn thấy rõ nỗi sợ hãi, hoảng loạn và một chút tuyệt vọng. Lẽ nào ban nãy hắn không hề đang đùa? Lẽ nào những gì Tiểu Cửu vừa nói là sự thật?
- Lẽ nào Huyện lệnh đại nhân ngài ấy… Ngài ấy thực sự muốn cầm đầu tạo phản?
Vương Nhị Mao liên tục hét lớn mấy tiếng nhưng không có câu trả lời, lập tức bèn cảm nhận thấy tính nghiêm trọng của sự việc, nắm chặt lấy cánh tay của bằng hữu, run giọng hỏi.
Nghe thấy hai tiếng tạo phản, đôi mắt đang đờ đẫn của Tiểu Cửu bỗng có một chút ánh sáng.
- Ừ!
Hắn “ừ” một tiếng coi như đó là câu trả lời, sau đó nắm chặt lấy cánh tay của Vương Nhị Mao, giọng nói nhỏ đến khản đặc thì thầm:
- Những điều đêm hôm nay ta nói với ngươi tuyệt đối không được đi nói với những người khác. Nếu không thì hai người chúng ta ắt hẳn chết mà không có chỗ chôn, thậm chí ngay cả đến người nhà cũng bị liên lụy. Nhớ đó, đừng xem những lời của ta là lời nói đùa!
- Được được được!
Vương Nhị Mao gật đầu lia lịa, mồ hôi theo tóc mai chảy xuống từng hàng. Bất luận ngày thường có huênh hoang tự đắc thế nào thì cũng chỉ là để nói cho sướng cái miệng mà thôi. Nhưng nay nếu mà thật sự tạo phản thì hoặc là bị người ta giết chết hoặc là cầm đao giết người. Thương thay cho y, lớn bằng từng này rồi đến phụ nữ còn chưa từng một lần đụng chạm tới, lại sắp phải vì ba đấu gạo mà hồ đồ mất mạng! Thật là không đáng, cũng không cam tâm! Cho dù đãi ngộ có tăng lên gấp ba lần cũng cảm thấy không cam tâm!
Nhưng không cam tâm thì cũng làm thế nào được? Ngay cả đến Trình Tiểu Cửu cũng sợ hãi đến nỗi hồn siêu phách lạc rồi, chứ nói gì đến kẻ võ nghệ không biết một chút nào, chữ nghĩa thì chỉ nhận được hai mặt chữ như Vương Nhị Mao y?!
- Tiểu Cửu ca, huynh có thể nghĩ ra cách ứng phó nào khác không? Chúng ta trốn đi, chạy trốn thâu đêm ra đến ngoài thành, ta biết một sơn động, chúng ta tới ẩn náu ở đó, chắc hẳn sẽ không có ai tìm thấy chúng ta được!
Y nghe thấy có tiếng ai đó đang khóc lóc cầu cứu, thật yếu ớt và vô dụng. Và kẻ vô dụng và yếu ớt đó lại chính là y!
- Nhưng quan trọng là chúng ta không có tiền bạc và lương thực để duy trì sự sống!
Trình Tiểu Cửu nhếch mép cười não nề, lắc đầu nói. Chạy trốn thâu đêm đích thực là một biện pháp tránh nạn, nhưng bản thân hắn và Vương Nhị Mao có thể trốn đi đâu được cơ chứ? Thiên hạ dù lớn nhưng đâu mới là chỗ dung thân? Không có tiền, bản thân mình nơi đất khách quê người lấy gì mà mưu sinh?
Thật đáng thương, vất vả lắm mới tìm kiếm được một con đường mưu sinh, làm Binh tào mới được có mười hai ngày, ngay đến cả chiếc ghế trong Nha môn cũng còn chưa được ngồi ấm chỗ, lại đã phải chủ động từ bỏ nó. Căn nhà trên đường Chu Tước, hôn ước cùng với Tiểu Hạnh Hoa, những ánh mắt ngưỡng mộ của bà con láng giềng… Mới chỉ cách đây có nửa canh giờ, hạnh phúc dường như cách bản thân hắn chỉ trong vài gang tấc. Vậy mà bây giờ đành phải ngậm ngùi nhìn viễn cảnh hạnh phúc ấy mất hút như làn sương tan trong gió.
- Chúng ta đi đầu quân cho Trương Kim Xưng, trong nơi trạch dã hoang vu có căn cứ địa của hắn!
Vương Nhị Mao tuyệt vọng cùng quẫn, nghiến chặt răng nói.
- Vậy há chẳng phải cũng là tạo phản? Cũng sẽ bị quan binh truy sát thôi?!
Trình Tiểu Cửu lắc đầu lia lịa. Tạo phản là hành vi khiến cho tổ tông Trình gia bị mang tiếng xấu, làm sơn tặc thì cũng như vậy. Nếu như hắn thực sự lựa chọn con đường đó, mẫu thân ắt hẳn sẽ tức đến chết mất! Nhưng với tình cảnh hiện tại hắn nên làm như thế nào? Ai đó có thể chỉ cho hắn một con đường sống?
- Chi bằng, chúng...chúng ta ra tay trước!
Vương Nhị Mao vừa run rẩy vừa nghiến chặt răng lắp bắp nói.
- Hắn không cho chúng, chúng ta con đường sống, thì chúng, chúng ta cũng không để cho hắn sống. Những huynh đệ trực tuần trong Nha môn đều là người của Thiên Xu Lữ chúng ta. Huynh là Lữ soái, ta là Đội chính. Hai chúng ta tiến vào trong Nha môn chắc hẳn chẳng có ai dám cản đường. Trước hết giải quyết cái lão họ Lâm đó, khiến cho hắn có muốn tạo phản cũng chẳng có cơ hội mà ra lệnh!
- Ngươi chỉ biết nói càn. Lâm Huyện lệnh có ân với chúng ta, chúng ta không thể lấy oán báo ân được! Hơn nữa lúc này ngài ấy có ý định muốn tạo phản hay không cũng chẳng rõ. Chúng ta ra tay với lão, ngược lại sẽ cầm chắc trong tay cái tội danh sát hại mệnh quan triều đình!
Trình Tiểu Cửu tiếp tục lắc đầu cười gượng.
Nhìn thấy Trình Tiểu Cửu ngoài lắc đầu ra thì chẳng có kế sách nào hay hơn nữa, Vương Nhị Mao cuống đến phát hoảng liên tục dậm chân.
- Vậy thì huynh cũng nên cho ý kiến đi chứ, chúng ta nên làm như thế nào? Chẳng lẽ ngồi chờ chết à! Nhà đệ còn có mẹ già và em gái, ta bị bọn chúng coi là phản giặc giết chết đi rồi, thì bọn họ sẽ sống sao đây?
- Đừng nóng vội, để cho ta suy nghĩ đã, suy nghĩ một chút!
Trình Tiểu Cửu đập mạnh lên đầu. Những kế sách của Vương Nhị Mao tuy chẳng có cái nào mang tính khả thi, nhưng ít nhất cũng có tác dụng khiến cho hắn có thể bình tĩnh hơn. Rũ bỏ những lo lắng, buồn bã lúc đầu, hắn dần dần điều chỉnh lại suy nghĩ của mình.
Chạy trốn là điều không thể được, không có kế mưu sinh thì mẫu thân và ta sớm muộn gì cũng bị chết đói. Đầu quân cho Trương Kim Xưng cũng không thể được! Ta xuất thân trong một gia đình lương thiện, không thể giao du với lũ sơn tặc. Giết chết Huyện lệnh, cướp lấy quyền điều binh Hương dũng, cái kế sách này cũng không thể thực hiện được. Không nói đến tình nghĩa của Huyện lệnh đối với hắn, chỉ riêng nói đến tình cảnh hiện tại, việc suy đoán Huyện lệnh tập trung đội quân Hương dũng để tạo phản hoàn toàn dựa trên cơ sở giả thiết. Nếu như hắn nghi oan cho Huyện lệnh đại nhân, thì vô tình lại giúp cho đám phản tặc rồi.
- Nếu như có một kế sách có thể giúp cho Lâm Huyện lệnh có thể từ chối sự lôi kéo của Dương Huyền Cảm, lại có thể không làm hại đến con đường công danh của hắn thì tốt biết mấy. Như thế đối phương vẫn cứ làm Huyện tôn đại nhân, bản thân hắn vẫn cứ theo lệ thường làm Binh tào của bản huyện, hàng tháng tiếp tục lĩnh bổng lộc, tiếp tục bình an tích cóp tiền mua nhà và lấy vợ!
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Tiểu Cửu thoáng sáng lên một chút, sự u ám trên gương mặt tan mờ đi một chút, khóe môi khe khẽ hiện lên vài phần kiên nghị.
- Huynh tìm ra cách gì chưa?
Vương Nhị Mao ghé đầu bên vai Trình Tiểu Cửu khẽ tiếng hỏi.
- Chỉ có thể thử làm xem thế nào!
Trình Tiểu Cửu nhìn ngó tứ phía, cũng nhỏ tiếng trả lời.
- Không chắc chắn lắm, nhưng còn hơn ngồi chờ chết!
- Đệ biết là huynh sẽ làm được mà!
Vương Nhị Mao nhếch miệng cười,
- Nói đi, huynh muốn đệ làm những gì?
Trinh Tiểu Cửu không trả lời câu hỏi của hắn, mà nhỏ tiếng hỏi:
- Đêm nay ai trực tuần tại Nha môn, có phải người mà chúng ta quen biết không?
- Là Đội chính Lữ nhị của chúng ta Chu Hổ Tử dẫn quân của hắn trực ban. Hắn rất thân với hai người chúng ta, chắc chắn sẽ không làm khó chúng ta đâu!
Vương Nhị Mao nghĩ ngợi một lát, khẽ trả lời.
- Ngươi đoán xem giờ này Huyện lệnh đại nhân đã đi ngủ chưa?
Trình Tiểu Cửu tiếp tục hỏi.
Đối với những chuyện nhỏ nhặt lén lút như thế này, Vương Nhị Mao rõ hơn ai hết. Sau một hồi làm ra vẻ trầm lặng, y ngay tức khắc đưa ra đáp án chính xác cho Tiểu Cửu.
- Chắc là chưa ngủ đâu, ngài ấy thích thức khuya, ngủ muộn dậy muộn. Có một lần ta trực ban, thấy ngài ấy thức đến tận canh tư viết lách, phu nhân phái nha hoàn thân cận đến mời mấy lần mới mời được ngài ấy về nội đường!
- Vậy thì tốt, đem thu vũ khí, chúng ta đi tới Nha môn huyện!
Trình Tiểu Cửu nghiến răng, đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn.
- Phải giết ngài ấy thật sao?
Vương Nhị Mao run rẩy, giọng khàn khàn hỏi.
- Không! Trước mắt chúng ta cứ lẻn vào bên trong Huyện nha, ngươi đứng canh bên ngoài, ta đi vào trong thông báo với đại nhân tình hình huấn luyện đội quân Hương dũng. Nhân tiện ta sẽ thăm dò xem tình hình ra sao, nếu quả thật ngài ấy muốn tạo phản thì ắt hẳn lúc đó cũng sẽ lật bài ngửa với ta thôi. Ta sẽ dựa vào tình vào lý mà nói với ngài ấy tạo phản sẽ chẳng mang lại tiền đồ gì hết!
- Dường như ta đã quá tự coi trọng bản thân mình rồi!
Hắn thầm nghĩ, cũng không biết nên cảm thấy vui mừng hay nên cảm thấy bi ai với ý định vừa rồi của mình. Liên kết mấy tên Đội chính, Bộ đầu và Sai nha trong Nha môn để bảo vệ bản thân và ân công Lâm Huyện lệnh, cố gắng không đi theo con đường chết. Ý định đó mới lương thiện và đơn giản biết bao! Điều quan trọng là không suy nghĩ đến thực lực của bản thân mình có tương xứng hay không? Nếu như Lâm Huyện lệnh cũng quyết định đi theo con đường phản nghịch, dựa vào địa vị và thân phận trước mắt của bản thân, thì ngoài việc đi theo làm phản hắn còn có sự lựa chọn nào khác hay sao?
- Tiểu Cửu, Cửu ca? Cửu ca, huynh sao thế, huynh làm ta sợ chết đi được!
Vương Nhị Mao nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Cửu thoáng một cái trở nên đáng sợ như sắc mặt của người chết vậy, bèn lập tức thôi cười. Từ trước tới giờ y chưa từng thấy gương mặt của bạn mình lại buồn bã đến như thế. Ngay cả lúc trước khi hai người bọn chúng cùng bị đói, thì Tiểu Cửu vẫn luôn cười rất rạng rỡ. Vương Nhị Mao luôn kiên định tin tưởng rằng, Trình Tiểu Cửu là bất bại, không gì có thể đánh gục được bằng hữu tốt của y. Đó cũng chính là lý do mà Vương Nhị Mao coi Tiểu Cửu là bạn y, là nơi hậu thuẫn để cho y có thể dựa dẫm. Nhưng hôm nay trên gương mặt của Tiểu Cửu y nhìn thấy rõ nỗi sợ hãi, hoảng loạn và một chút tuyệt vọng. Lẽ nào ban nãy hắn không hề đang đùa? Lẽ nào những gì Tiểu Cửu vừa nói là sự thật?
- Lẽ nào Huyện lệnh đại nhân ngài ấy… Ngài ấy thực sự muốn cầm đầu tạo phản?
Vương Nhị Mao liên tục hét lớn mấy tiếng nhưng không có câu trả lời, lập tức bèn cảm nhận thấy tính nghiêm trọng của sự việc, nắm chặt lấy cánh tay của bằng hữu, run giọng hỏi.
Nghe thấy hai tiếng tạo phản, đôi mắt đang đờ đẫn của Tiểu Cửu bỗng có một chút ánh sáng.
- Ừ!
Hắn “ừ” một tiếng coi như đó là câu trả lời, sau đó nắm chặt lấy cánh tay của Vương Nhị Mao, giọng nói nhỏ đến khản đặc thì thầm:
- Những điều đêm hôm nay ta nói với ngươi tuyệt đối không được đi nói với những người khác. Nếu không thì hai người chúng ta ắt hẳn chết mà không có chỗ chôn, thậm chí ngay cả đến người nhà cũng bị liên lụy. Nhớ đó, đừng xem những lời của ta là lời nói đùa!
- Được được được!
Vương Nhị Mao gật đầu lia lịa, mồ hôi theo tóc mai chảy xuống từng hàng. Bất luận ngày thường có huênh hoang tự đắc thế nào thì cũng chỉ là để nói cho sướng cái miệng mà thôi. Nhưng nay nếu mà thật sự tạo phản thì hoặc là bị người ta giết chết hoặc là cầm đao giết người. Thương thay cho y, lớn bằng từng này rồi đến phụ nữ còn chưa từng một lần đụng chạm tới, lại sắp phải vì ba đấu gạo mà hồ đồ mất mạng! Thật là không đáng, cũng không cam tâm! Cho dù đãi ngộ có tăng lên gấp ba lần cũng cảm thấy không cam tâm!
Nhưng không cam tâm thì cũng làm thế nào được? Ngay cả đến Trình Tiểu Cửu cũng sợ hãi đến nỗi hồn siêu phách lạc rồi, chứ nói gì đến kẻ võ nghệ không biết một chút nào, chữ nghĩa thì chỉ nhận được hai mặt chữ như Vương Nhị Mao y?!
- Tiểu Cửu ca, huynh có thể nghĩ ra cách ứng phó nào khác không? Chúng ta trốn đi, chạy trốn thâu đêm ra đến ngoài thành, ta biết một sơn động, chúng ta tới ẩn náu ở đó, chắc hẳn sẽ không có ai tìm thấy chúng ta được!
Y nghe thấy có tiếng ai đó đang khóc lóc cầu cứu, thật yếu ớt và vô dụng. Và kẻ vô dụng và yếu ớt đó lại chính là y!
- Nhưng quan trọng là chúng ta không có tiền bạc và lương thực để duy trì sự sống!
Trình Tiểu Cửu nhếch mép cười não nề, lắc đầu nói. Chạy trốn thâu đêm đích thực là một biện pháp tránh nạn, nhưng bản thân hắn và Vương Nhị Mao có thể trốn đi đâu được cơ chứ? Thiên hạ dù lớn nhưng đâu mới là chỗ dung thân? Không có tiền, bản thân mình nơi đất khách quê người lấy gì mà mưu sinh?
Thật đáng thương, vất vả lắm mới tìm kiếm được một con đường mưu sinh, làm Binh tào mới được có mười hai ngày, ngay đến cả chiếc ghế trong Nha môn cũng còn chưa được ngồi ấm chỗ, lại đã phải chủ động từ bỏ nó. Căn nhà trên đường Chu Tước, hôn ước cùng với Tiểu Hạnh Hoa, những ánh mắt ngưỡng mộ của bà con láng giềng… Mới chỉ cách đây có nửa canh giờ, hạnh phúc dường như cách bản thân hắn chỉ trong vài gang tấc. Vậy mà bây giờ đành phải ngậm ngùi nhìn viễn cảnh hạnh phúc ấy mất hút như làn sương tan trong gió.
- Chúng ta đi đầu quân cho Trương Kim Xưng, trong nơi trạch dã hoang vu có căn cứ địa của hắn!
Vương Nhị Mao tuyệt vọng cùng quẫn, nghiến chặt răng nói.
- Vậy há chẳng phải cũng là tạo phản? Cũng sẽ bị quan binh truy sát thôi?!
Trình Tiểu Cửu lắc đầu lia lịa. Tạo phản là hành vi khiến cho tổ tông Trình gia bị mang tiếng xấu, làm sơn tặc thì cũng như vậy. Nếu như hắn thực sự lựa chọn con đường đó, mẫu thân ắt hẳn sẽ tức đến chết mất! Nhưng với tình cảnh hiện tại hắn nên làm như thế nào? Ai đó có thể chỉ cho hắn một con đường sống?
- Chi bằng, chúng...chúng ta ra tay trước!
Vương Nhị Mao vừa run rẩy vừa nghiến chặt răng lắp bắp nói.
- Hắn không cho chúng, chúng ta con đường sống, thì chúng, chúng ta cũng không để cho hắn sống. Những huynh đệ trực tuần trong Nha môn đều là người của Thiên Xu Lữ chúng ta. Huynh là Lữ soái, ta là Đội chính. Hai chúng ta tiến vào trong Nha môn chắc hẳn chẳng có ai dám cản đường. Trước hết giải quyết cái lão họ Lâm đó, khiến cho hắn có muốn tạo phản cũng chẳng có cơ hội mà ra lệnh!
- Ngươi chỉ biết nói càn. Lâm Huyện lệnh có ân với chúng ta, chúng ta không thể lấy oán báo ân được! Hơn nữa lúc này ngài ấy có ý định muốn tạo phản hay không cũng chẳng rõ. Chúng ta ra tay với lão, ngược lại sẽ cầm chắc trong tay cái tội danh sát hại mệnh quan triều đình!
Trình Tiểu Cửu tiếp tục lắc đầu cười gượng.
Nhìn thấy Trình Tiểu Cửu ngoài lắc đầu ra thì chẳng có kế sách nào hay hơn nữa, Vương Nhị Mao cuống đến phát hoảng liên tục dậm chân.
- Vậy thì huynh cũng nên cho ý kiến đi chứ, chúng ta nên làm như thế nào? Chẳng lẽ ngồi chờ chết à! Nhà đệ còn có mẹ già và em gái, ta bị bọn chúng coi là phản giặc giết chết đi rồi, thì bọn họ sẽ sống sao đây?
- Đừng nóng vội, để cho ta suy nghĩ đã, suy nghĩ một chút!
Trình Tiểu Cửu đập mạnh lên đầu. Những kế sách của Vương Nhị Mao tuy chẳng có cái nào mang tính khả thi, nhưng ít nhất cũng có tác dụng khiến cho hắn có thể bình tĩnh hơn. Rũ bỏ những lo lắng, buồn bã lúc đầu, hắn dần dần điều chỉnh lại suy nghĩ của mình.
Chạy trốn là điều không thể được, không có kế mưu sinh thì mẫu thân và ta sớm muộn gì cũng bị chết đói. Đầu quân cho Trương Kim Xưng cũng không thể được! Ta xuất thân trong một gia đình lương thiện, không thể giao du với lũ sơn tặc. Giết chết Huyện lệnh, cướp lấy quyền điều binh Hương dũng, cái kế sách này cũng không thể thực hiện được. Không nói đến tình nghĩa của Huyện lệnh đối với hắn, chỉ riêng nói đến tình cảnh hiện tại, việc suy đoán Huyện lệnh tập trung đội quân Hương dũng để tạo phản hoàn toàn dựa trên cơ sở giả thiết. Nếu như hắn nghi oan cho Huyện lệnh đại nhân, thì vô tình lại giúp cho đám phản tặc rồi.
- Nếu như có một kế sách có thể giúp cho Lâm Huyện lệnh có thể từ chối sự lôi kéo của Dương Huyền Cảm, lại có thể không làm hại đến con đường công danh của hắn thì tốt biết mấy. Như thế đối phương vẫn cứ làm Huyện tôn đại nhân, bản thân hắn vẫn cứ theo lệ thường làm Binh tào của bản huyện, hàng tháng tiếp tục lĩnh bổng lộc, tiếp tục bình an tích cóp tiền mua nhà và lấy vợ!
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Tiểu Cửu thoáng sáng lên một chút, sự u ám trên gương mặt tan mờ đi một chút, khóe môi khe khẽ hiện lên vài phần kiên nghị.
- Huynh tìm ra cách gì chưa?
Vương Nhị Mao ghé đầu bên vai Trình Tiểu Cửu khẽ tiếng hỏi.
- Chỉ có thể thử làm xem thế nào!
Trình Tiểu Cửu nhìn ngó tứ phía, cũng nhỏ tiếng trả lời.
- Không chắc chắn lắm, nhưng còn hơn ngồi chờ chết!
- Đệ biết là huynh sẽ làm được mà!
Vương Nhị Mao nhếch miệng cười,
- Nói đi, huynh muốn đệ làm những gì?
Trinh Tiểu Cửu không trả lời câu hỏi của hắn, mà nhỏ tiếng hỏi:
- Đêm nay ai trực tuần tại Nha môn, có phải người mà chúng ta quen biết không?
- Là Đội chính Lữ nhị của chúng ta Chu Hổ Tử dẫn quân của hắn trực ban. Hắn rất thân với hai người chúng ta, chắc chắn sẽ không làm khó chúng ta đâu!
Vương Nhị Mao nghĩ ngợi một lát, khẽ trả lời.
- Ngươi đoán xem giờ này Huyện lệnh đại nhân đã đi ngủ chưa?
Trình Tiểu Cửu tiếp tục hỏi.
Đối với những chuyện nhỏ nhặt lén lút như thế này, Vương Nhị Mao rõ hơn ai hết. Sau một hồi làm ra vẻ trầm lặng, y ngay tức khắc đưa ra đáp án chính xác cho Tiểu Cửu.
- Chắc là chưa ngủ đâu, ngài ấy thích thức khuya, ngủ muộn dậy muộn. Có một lần ta trực ban, thấy ngài ấy thức đến tận canh tư viết lách, phu nhân phái nha hoàn thân cận đến mời mấy lần mới mời được ngài ấy về nội đường!
- Vậy thì tốt, đem thu vũ khí, chúng ta đi tới Nha môn huyện!
Trình Tiểu Cửu nghiến răng, đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn.
- Phải giết ngài ấy thật sao?
Vương Nhị Mao run rẩy, giọng khàn khàn hỏi.
- Không! Trước mắt chúng ta cứ lẻn vào bên trong Huyện nha, ngươi đứng canh bên ngoài, ta đi vào trong thông báo với đại nhân tình hình huấn luyện đội quân Hương dũng. Nhân tiện ta sẽ thăm dò xem tình hình ra sao, nếu quả thật ngài ấy muốn tạo phản thì ắt hẳn lúc đó cũng sẽ lật bài ngửa với ta thôi. Ta sẽ dựa vào tình vào lý mà nói với ngài ấy tạo phản sẽ chẳng mang lại tiền đồ gì hết!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook