Khai Quốc Công Tặc
-
Quyển 1 - Chương 34: Oanh Kha (11)
- Lâm lão gia rất hồ đồ! Các huynh đệ cực cực khổ khổ nghiêm chỉnh làm việc cả năm mà cũng chỉ kiếm được ngàn mười xâu tiền, còn phải chia cho trăm người. Đang yên lành, lão ta lại bổ nhiệm Binh Tào khỉ gió kia vào. Mẹ nó, hay là còn ngại tiền kiếm được thế thôi?
Trong một đại trạch viện góc thành bắc trong huyện, một nam nhân đầu quấn vải trắng đang hùng hùng hổ hổ nói.
Trong phòng đốt đàn hương thượng đẳng, sau làn hương khói lượn lờ, lộ ra một pho tượng thần tài đỏ đúc bằng đồng và vài gương mặt cười quen thuộc. Cung thủ Tưởng Diệp, đội trưởng nhà lao Lý Lão Tửu, còn có những người tai to mặt lớn vừa rồi ngồi cùng Trình Tiểu Cửu đều tụ tập ở trong này. Người nào cũng đang cầm một chén trà, trong mắt toát lên tia hung ác.
- Vừa rồi ta đã dò hỏi từ cháu ngoại trai của ta.
Cung thủ Tưởng Diệp buông trà chén, khóe miệng nhếch lên tia cười lạnh:
- Tiểu tử họ Trình là hậu duệ của một phạm quan, trong nhà không có chỗ dựa vững chắc gì. Hôm nay có thể đươc Lâm huyện tôn nhìn trúng, hoàn toàn là gặp vận may! Nếu các ngươi cảm thấy hắn ngứa mắt, thì lập tức chỉ bảo một tiếng, ta lâp tức phái người đặt bẫy cho hắn, trong vòng ba ngày, cam đoan sẽ khiến hắn cuốn gói bỏ chạy.
Người quấn khăn trắng quanh đầu nhìn thoáng qua Tưởng Diệp, từ chối cho ý kiến. Cung thủ Tưởng thấy mình đưa ra ý kiến mà không được ai tiếp thu, đành phải cúi đầu tiếp tục uống trà, mùi đàn hương nồng đậm, mùi rượu hòa lẫn với hương trà, khiến cả phòng mờ mịt, dường như không biết người ở chỗ nào.
- Tiểu tử này hôm nay được lợi ích không ít, cũng nên thấy đủ rồi. Chỉ cần ngươi nói một câu, ta sẽ phái người đi giúp lão Tưởng để động thủ.
Lại trầm mặc một hồi lâu, người vừa mở miệng là đội trưởng nhà lao Lý Lão Tửu nửa canh giờ trước còn vỗ vai Trình Tiểu Cửu gọi huynh đệ tốt, thề thốt đảm bảo.
Người quấn khăn trắng trên đầu lại liếc mắt nhìn Lý Lão Tửu một cái, trong ánh mắt vẫn mang theo vài phần âm trầm như trước. Quay đầu, y nhất nhất nhìn quét vài tên nha dịch, kẻ nhàn rỗi khác:
- Các ngươi thì sao, chúng ta phải làm gì?
- Ta thấy Huyện tôn đại nhân đúng là bị thổ phỉ làm cho sợ đến đầu óc choáng váng, đã vội vàng tìm hộ vệ rồi. Một đứa trẻ ranh còn chưa vắt mũi sạch, nhìn đúng là hình người dạng chó đấy, nếu mà đao thương đánh nhau thật, sợ là đã vãi đái ra quần ngay.
- Nhưng tên tiểu tử đó cũng không tệ thật. Mấy người chúng ta thay nhau chuốc rượu hắn, không ngờ hắn vẫn tự về nhà được.
- Giả lão đầu, chúng ta đều đang nghe ngài nói đây. Ngài nói đuổi hắn thì sẽ đuổi hắn, các huynh đệ tuyệt đối sẽ không hai lời.
Vài kẻ nhàn rỗi, nha dịch mồm năm miệng mười nói, nào là Trình Tiểu Cửu là một thằng trẻ ranh không đáng để tâm, nếu Giả bộ đầu không muốn thêm người phải chia tiền, thì tùy tiện tìm một lý do ngáng chân hắn là có thể đá hắn ra khỏi nha môn rồi.
- Sư phụ ngươi đâu rồi, lão nhân gia nói thế nào?
Giả bộ đầu với vết thương cũ đầy đầu quay sang hỏi Cung Thủ Tưởng Diệp.
- Sư phụ bảo ta hết thảy nghe theo an bài của ngài.
Tưởng Diệp chắp tay, trả lời vô cùng rõ ràng.
- Lão Quách làm việc đúng là phóng khoáng, tự nhiên.
Giả bộ đầu cười lạnh nhún vai, cử chỉ vô cùng bất mãn đối với sư phụ Quách Tiến của Tưởng Diệp. Tỉ mỉ tính toán nguyên nhân lão ta cự tuyệt ra mặt, Giả bộ đầu lại nhún nhún vai, cười nói:
- Nếu Huyện tôn đại nhân cần một người bảo vệ, chúng ta sẽ để họ Trình kia tạm thời đắc thế vài ngày, dù sao nếu kẻ tặc thật sự đánh tới, cũng cần phải có kẻ ra khỏi thành nghênh chiến. Các ngươi để ý sổ sách, đừng để hắn biết chúng ta thu tiền được bao nhiêu. Tử Quang, ngươi phụ trách theo dõi hắn, nếu hắn có hành động gì không an phận, bất cứ lúc nào cũng nên cho người nhắc nhở hắn.
- Không thành vấn đề! Vừa lúc Huyện lệnh đại nhân để cho ta đi chưởng quản quân giới bên phía đám hương dũng kia, bình thường chắc hẳn sẽ giao tiếp thường xuyên với tên họ Trình đó.
Thủ lĩnh của Tam Ban nha dịch Lưu Tử Quang vỗ ngực đáp ứng.
- Hy vọng hắn biết mình ăn mấy bát cơm khô!
Giả bộ đầu vô cùng không thoải mái, liếc nhìn Cung thủ Tưởng Diệp một cái, hầm hừ nói.
- Nhưng tiểu tử kia hôm nay cũng đã nói, hắn chỉ muốn giúp Huyện lệnh đại nhân luyện binh, không dám động đến “bàn tiệc” của chúng ta!
Tưởng Diệp khẩn trương cúi đầu, nói tin tức có lợi cho sư phụ mình. Sư phụ gã Quách bộ đầu và Giả bộ đầu tuy rằng liên hợp nắm giữ toàn bộ tiền lợi thu vào của cả huyện Quán Đào, nhưng trong quan hệ lẫn nhau cũng không phải là bền chắc như sắt thép. Hai người vì địa bàn và phân chia lợi nhuận mà thường xuyên xảy ra chút mâu thuẫn, lần nào cũng là đám đệ tử bọn gã ở bên trong làm vải bố lau chân cho họ.
Nghe vậy, tâm trạng Giả bộ đầu thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Hắn ta cũng biết thức thời đấy nhỉ. Nhưng các ngươi chớ có tin hắn, không ai biết nước khi sâu khi cạn, cũng không ai cũng mãi mãi làm cái đuôi của ngươi đâu? Một khi hắn ta vững vàng ngồi vào vị trí Binh Tào rồi, nhất định sẽ đòi hỏi lợi nhuận, đến lúc đó hắn đòi chia thêm, mọi người sẽ bị bớt đi, mọi người làm gì được hắn nào.
Cung thủ Tưởng Diệp tươi cười:
- Ngài nói vậy cũng đúng, sư phụ ta đoán chừng cũng muốn quan sát hắn vài ngày, sau đó mới cùng ngài thương lượng xem làm thế nào đá hắn ra khỏi nha môn. Hôm nay sư phụ đã làm cho tên họ Trình kia phải cúi mình rồi, nếu không có Chủ Bộ Đổng nhúng tay vào, có lẽ không đợi đến sáng mai, tên họ Tào kia sẽ tự mình đào hố chôn mình!
- Gã họ Đổng kia chỉ là kẻ giả dối tốt bụng.
Giả đầu tiếp tục cười lạnh.
- Dù sao chỉ cần đã định với Lâm huyện lệnh rồi, thì tiền lời hàng năm của chúng ta vẫn không thể thiếu tên giả dối đó.
Mọi người nghe Giả bộ đầu đang nhắm mũi thương vào Chủ bộ đại nhân, đều thức thời ngậm miệng lại. Muốn nói gì cũng phải để ý cấp bậc, Bộ đầu và Chủ bộ đại nhân vẫn không vừa mắt nhau, thuộc loại thần tiên đánh nhau, đám tiểu quỷ nhỏ bé bọn họ có thấy cũng phải làm ngơ, tránh bị vạ lây.
Lý Lão Tửu là đệ tử chân truyền của Giả bộ đầu, không cần phải giả bộ trước mặt sư phụ, thấy mọi người đều cúi đầu uống trà, liền đứng lên, cười ra kế cho Giả bộ đầu:
- Thật ra sư phụ cũng không cần quá để ý tới tiểu tử kia, chẳng phải là muốn đối phó với Trương Kim Xưng sao, đến lúc đó nghĩ biện pháp để tiểu tử đó ra thành là được. Dù sao hắn cũng tự cho là thương pháp giỏi, võ nghệ cao cường đấy.
Giả bộ đầu đã giao thủ với nữ tặc kia, biết đối phương rất lợi hại, đó thật sự là cao thủ tuyệt đỉnh, cũng may hôm đó mình ứng phó nhanh nhẹn, phát hiện tình thế bất lợi liền lập tức rút lui về ngay. Nếu đổi lại là kẻ khác, chắc chắn đã bị nữ tặc kia đánh cho tơi bời rồi.
Nói trở lại, nếu như có thể khiến cho Trình Tiểu Cửu cùng nữ tặc kia sống mái một hồi, đương nhiên còn tốt hơn so với việc mình chủ động đi thu thập hắn. Mà bên phía Lâm huyện lệnh cũng sẽ không trách tội mọi người đã không giữ thể diện cho lão. Nghĩ như vậy, cơn tức trong lòng Giả bộ đầu bình ổn dần, gật gật đầu, cười nói:
- Chủ ý này không tồi, vậy thì tạm thời quyết định như vậy đi, họ Trình kia chẳng phải võ nghệ cao cường sao, đến lúc đó để hắn đi chống đỡ Đỗ Ba Lạt.
Trong một đại trạch viện góc thành bắc trong huyện, một nam nhân đầu quấn vải trắng đang hùng hùng hổ hổ nói.
Trong phòng đốt đàn hương thượng đẳng, sau làn hương khói lượn lờ, lộ ra một pho tượng thần tài đỏ đúc bằng đồng và vài gương mặt cười quen thuộc. Cung thủ Tưởng Diệp, đội trưởng nhà lao Lý Lão Tửu, còn có những người tai to mặt lớn vừa rồi ngồi cùng Trình Tiểu Cửu đều tụ tập ở trong này. Người nào cũng đang cầm một chén trà, trong mắt toát lên tia hung ác.
- Vừa rồi ta đã dò hỏi từ cháu ngoại trai của ta.
Cung thủ Tưởng Diệp buông trà chén, khóe miệng nhếch lên tia cười lạnh:
- Tiểu tử họ Trình là hậu duệ của một phạm quan, trong nhà không có chỗ dựa vững chắc gì. Hôm nay có thể đươc Lâm huyện tôn nhìn trúng, hoàn toàn là gặp vận may! Nếu các ngươi cảm thấy hắn ngứa mắt, thì lập tức chỉ bảo một tiếng, ta lâp tức phái người đặt bẫy cho hắn, trong vòng ba ngày, cam đoan sẽ khiến hắn cuốn gói bỏ chạy.
Người quấn khăn trắng quanh đầu nhìn thoáng qua Tưởng Diệp, từ chối cho ý kiến. Cung thủ Tưởng thấy mình đưa ra ý kiến mà không được ai tiếp thu, đành phải cúi đầu tiếp tục uống trà, mùi đàn hương nồng đậm, mùi rượu hòa lẫn với hương trà, khiến cả phòng mờ mịt, dường như không biết người ở chỗ nào.
- Tiểu tử này hôm nay được lợi ích không ít, cũng nên thấy đủ rồi. Chỉ cần ngươi nói một câu, ta sẽ phái người đi giúp lão Tưởng để động thủ.
Lại trầm mặc một hồi lâu, người vừa mở miệng là đội trưởng nhà lao Lý Lão Tửu nửa canh giờ trước còn vỗ vai Trình Tiểu Cửu gọi huynh đệ tốt, thề thốt đảm bảo.
Người quấn khăn trắng trên đầu lại liếc mắt nhìn Lý Lão Tửu một cái, trong ánh mắt vẫn mang theo vài phần âm trầm như trước. Quay đầu, y nhất nhất nhìn quét vài tên nha dịch, kẻ nhàn rỗi khác:
- Các ngươi thì sao, chúng ta phải làm gì?
- Ta thấy Huyện tôn đại nhân đúng là bị thổ phỉ làm cho sợ đến đầu óc choáng váng, đã vội vàng tìm hộ vệ rồi. Một đứa trẻ ranh còn chưa vắt mũi sạch, nhìn đúng là hình người dạng chó đấy, nếu mà đao thương đánh nhau thật, sợ là đã vãi đái ra quần ngay.
- Nhưng tên tiểu tử đó cũng không tệ thật. Mấy người chúng ta thay nhau chuốc rượu hắn, không ngờ hắn vẫn tự về nhà được.
- Giả lão đầu, chúng ta đều đang nghe ngài nói đây. Ngài nói đuổi hắn thì sẽ đuổi hắn, các huynh đệ tuyệt đối sẽ không hai lời.
Vài kẻ nhàn rỗi, nha dịch mồm năm miệng mười nói, nào là Trình Tiểu Cửu là một thằng trẻ ranh không đáng để tâm, nếu Giả bộ đầu không muốn thêm người phải chia tiền, thì tùy tiện tìm một lý do ngáng chân hắn là có thể đá hắn ra khỏi nha môn rồi.
- Sư phụ ngươi đâu rồi, lão nhân gia nói thế nào?
Giả bộ đầu với vết thương cũ đầy đầu quay sang hỏi Cung Thủ Tưởng Diệp.
- Sư phụ bảo ta hết thảy nghe theo an bài của ngài.
Tưởng Diệp chắp tay, trả lời vô cùng rõ ràng.
- Lão Quách làm việc đúng là phóng khoáng, tự nhiên.
Giả bộ đầu cười lạnh nhún vai, cử chỉ vô cùng bất mãn đối với sư phụ Quách Tiến của Tưởng Diệp. Tỉ mỉ tính toán nguyên nhân lão ta cự tuyệt ra mặt, Giả bộ đầu lại nhún nhún vai, cười nói:
- Nếu Huyện tôn đại nhân cần một người bảo vệ, chúng ta sẽ để họ Trình kia tạm thời đắc thế vài ngày, dù sao nếu kẻ tặc thật sự đánh tới, cũng cần phải có kẻ ra khỏi thành nghênh chiến. Các ngươi để ý sổ sách, đừng để hắn biết chúng ta thu tiền được bao nhiêu. Tử Quang, ngươi phụ trách theo dõi hắn, nếu hắn có hành động gì không an phận, bất cứ lúc nào cũng nên cho người nhắc nhở hắn.
- Không thành vấn đề! Vừa lúc Huyện lệnh đại nhân để cho ta đi chưởng quản quân giới bên phía đám hương dũng kia, bình thường chắc hẳn sẽ giao tiếp thường xuyên với tên họ Trình đó.
Thủ lĩnh của Tam Ban nha dịch Lưu Tử Quang vỗ ngực đáp ứng.
- Hy vọng hắn biết mình ăn mấy bát cơm khô!
Giả bộ đầu vô cùng không thoải mái, liếc nhìn Cung thủ Tưởng Diệp một cái, hầm hừ nói.
- Nhưng tiểu tử kia hôm nay cũng đã nói, hắn chỉ muốn giúp Huyện lệnh đại nhân luyện binh, không dám động đến “bàn tiệc” của chúng ta!
Tưởng Diệp khẩn trương cúi đầu, nói tin tức có lợi cho sư phụ mình. Sư phụ gã Quách bộ đầu và Giả bộ đầu tuy rằng liên hợp nắm giữ toàn bộ tiền lợi thu vào của cả huyện Quán Đào, nhưng trong quan hệ lẫn nhau cũng không phải là bền chắc như sắt thép. Hai người vì địa bàn và phân chia lợi nhuận mà thường xuyên xảy ra chút mâu thuẫn, lần nào cũng là đám đệ tử bọn gã ở bên trong làm vải bố lau chân cho họ.
Nghe vậy, tâm trạng Giả bộ đầu thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Hắn ta cũng biết thức thời đấy nhỉ. Nhưng các ngươi chớ có tin hắn, không ai biết nước khi sâu khi cạn, cũng không ai cũng mãi mãi làm cái đuôi của ngươi đâu? Một khi hắn ta vững vàng ngồi vào vị trí Binh Tào rồi, nhất định sẽ đòi hỏi lợi nhuận, đến lúc đó hắn đòi chia thêm, mọi người sẽ bị bớt đi, mọi người làm gì được hắn nào.
Cung thủ Tưởng Diệp tươi cười:
- Ngài nói vậy cũng đúng, sư phụ ta đoán chừng cũng muốn quan sát hắn vài ngày, sau đó mới cùng ngài thương lượng xem làm thế nào đá hắn ra khỏi nha môn. Hôm nay sư phụ đã làm cho tên họ Trình kia phải cúi mình rồi, nếu không có Chủ Bộ Đổng nhúng tay vào, có lẽ không đợi đến sáng mai, tên họ Tào kia sẽ tự mình đào hố chôn mình!
- Gã họ Đổng kia chỉ là kẻ giả dối tốt bụng.
Giả đầu tiếp tục cười lạnh.
- Dù sao chỉ cần đã định với Lâm huyện lệnh rồi, thì tiền lời hàng năm của chúng ta vẫn không thể thiếu tên giả dối đó.
Mọi người nghe Giả bộ đầu đang nhắm mũi thương vào Chủ bộ đại nhân, đều thức thời ngậm miệng lại. Muốn nói gì cũng phải để ý cấp bậc, Bộ đầu và Chủ bộ đại nhân vẫn không vừa mắt nhau, thuộc loại thần tiên đánh nhau, đám tiểu quỷ nhỏ bé bọn họ có thấy cũng phải làm ngơ, tránh bị vạ lây.
Lý Lão Tửu là đệ tử chân truyền của Giả bộ đầu, không cần phải giả bộ trước mặt sư phụ, thấy mọi người đều cúi đầu uống trà, liền đứng lên, cười ra kế cho Giả bộ đầu:
- Thật ra sư phụ cũng không cần quá để ý tới tiểu tử kia, chẳng phải là muốn đối phó với Trương Kim Xưng sao, đến lúc đó nghĩ biện pháp để tiểu tử đó ra thành là được. Dù sao hắn cũng tự cho là thương pháp giỏi, võ nghệ cao cường đấy.
Giả bộ đầu đã giao thủ với nữ tặc kia, biết đối phương rất lợi hại, đó thật sự là cao thủ tuyệt đỉnh, cũng may hôm đó mình ứng phó nhanh nhẹn, phát hiện tình thế bất lợi liền lập tức rút lui về ngay. Nếu đổi lại là kẻ khác, chắc chắn đã bị nữ tặc kia đánh cho tơi bời rồi.
Nói trở lại, nếu như có thể khiến cho Trình Tiểu Cửu cùng nữ tặc kia sống mái một hồi, đương nhiên còn tốt hơn so với việc mình chủ động đi thu thập hắn. Mà bên phía Lâm huyện lệnh cũng sẽ không trách tội mọi người đã không giữ thể diện cho lão. Nghĩ như vậy, cơn tức trong lòng Giả bộ đầu bình ổn dần, gật gật đầu, cười nói:
- Chủ ý này không tồi, vậy thì tạm thời quyết định như vậy đi, họ Trình kia chẳng phải võ nghệ cao cường sao, đến lúc đó để hắn đi chống đỡ Đỗ Ba Lạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook