Khai Quốc Công Tặc
Quyển 1 - Chương 29: Oanh Kha (6)

Trong lúc vô tình thu nhận được Trình Danh Chấn giống như một viên hổ tướng, Huyện lệnh Lâm Đức Ân đã không còn tiếp tục thủ tục như vậy đối với các hương dũng nữa, lão đi đi lại lại qua sàn đấu một hồi, điểm hơn mười dân tráng nhập ngũ, trong đó bao gồm cả Vương Nhị mao, sau đó kêu Chủ bộ Đổng Vạn Sâm dưới trướng nhỏ giọng dặn dò vài câu, rồi thản nhiên ra về.

Chúng phụ tá và các sai dịch cung kính huyện tôn đại nhân đi xa, việc khảo hạch tại sàn đấu rộng rãi hơn, ba loại khí lực, cung tiễn, khí giới hễ tinh thông bất kỳ loại nào cũng đều trưng tập chiêu mộ. Từ giờ tý buổi sáng đến giờ Thân xế chiếu, ba canh giờ, ước chừng đã chiêu mộ được hơn bảy trăm hương dũng. Nhìn ánh mặt trời đã ngả về phía Tây, Đổng Chủ bộ hắng giọng một cái, hướng về phía những người không còn nhiều đang chờ, phân phó:

- Hôm nay đến đây thôi, chắc chư vị cũng đã đói rồi, khó mà phát huy được bản lĩnh, nếu có lòng xuất lực vì gia hương, ngày mai lại mời đến sàn đấu, bản quan lại thay Huyện tôn đại nhân chọn tiếp một ngày. Nếu đến sớm, qua ngày mai là có thể được ăn cơm quan phủ rồi.

Tiếng nói vừa dứt, những người không kịp tham dự tuyển chọn liền ủ rũ, người được tuyển chọn nhập ngũ thì phấn chấn. Đổng Chủ bộ đầu tiên là cười quét nhìn chúng hương dũng một cái, điểm tay gọi Binh Tào Trình Danh Chấn mới nhậm chức và "Thần bộ" Quách Tiến nổi tiếng của bổn huyện, khẽ cười nói:

- Vốn Trình Binh Tào thủ tục nhậm chức còn chưa xong, không nên gánh này phiền toái. Nhưng nhân sự bổn huyện thật sự khan hiếm, cho nên những huynh đệ này, kính xin Trình Binh Tào và Quách Bộ đầu đưa đi an trí. Doanh trại, giường và thức ăn, Huyện lệnh đại nhân đều đã sắp xếp xong xuôi trước đó rồi. Phân công như thế nào, Quách Bộ đầu vô cùng rõ ràng, Trình Binh Tào cứ việc đi theo Quách Bộ đầu là được, để làm quen tình huống một chút. Về phần các huynh đệ, tạm thời ở chung lẫn nhau, đợi ngày mai chúng ta chiêu mộ đủ ngàn hương dũng, mới bắt tay vào phân chia tạo đội để huấn luyện gia nghiêm.

- Nguyện ý nghe Chủ bộ đại nhân an bài!

Trình Tiểu Cửu cung kính ôm quyền, sau đó xoay người lại hành lễ với Quách Bộ đầu, cười nói:

- Vãn bối mới đến, cái gì cũng đều không hiểu. Kính xin Quách bá bá chỉ điểm nhiều hơn.

- Ừ.

Bộ đầu Quách Tiến Tướng ngũ đoản giương mắt quét nhìn Trình Tiểu Cửu, mỉm cười nói:

- Binh Tào đại nhân cần gì phải khiêm tốn, cứ theo lẽ thường là được, ta còn phải thỉnh giáo ngươi mới đúng. Tuy nhiên có mấy lời chúng ta vẫn nên nói trước một chút cho rõ ràng là tốt nhất, ta chỉ là Bộ đầu bổn huyện, bắt kẻ tặc, hòa giải hàng xóm láng giềng và vân vân thì còn chút ít hiểu biết, còn những chuyện như lãnh binh đánh giặc thật chẳng khác gì trâu bắt chó đi cày, nếu xảy ra điều gì không hay, kính xin Trình Binh Tào không lấy làm phiền lòng!

Lời nói tuy hết sức khách khí, ngữ điệu ngoài ý tứ hàm súc lại sinh động, Trình Tiểu Cửu không biết mình rốt cuộc đắc tội gì với địa đầu xà đối diện này, lại cười chắp tay:

- Quách Bộ đầu khách khí rồi, trên dưới cả huyện này có ai mà không biết lão nhân ngài đức cao vọng trọng, lại thường xuyên dìu dắt vãn bối. Nếu vãn bối có gì không đúng, lão nhân ngài cứ việc nói, vãn bối lập tức sửa lại là được!

Quách Bộ đầu lại nhướng mí mắt, cười đáp lại:

- Trình Binh Tào là thuộc lại do Huyện lệnh đại nhân khâm điểm, sao có thể khiêm tốn nói là không hiểu chuyện được chứ. Đây chẳng phải là nói Huyện lệnh đại nhân nhìn sai ngươi rồi sao?

Dứt lời, lão ta cười khan vài tiếng, dùng tay chỉ vào mấy trăm hương dũng chung quanh.

- Những người này hôm nay đã nhìn ngươi diễu võ dương oai thế nào đấy, tương lai ai dám không tâm phục khẩu phục đối với ngươi? Ngươi chắc hẳn là dẫn dắt tốt bọn họ rồi, đừng làm cho Huyện lệnh đại nhân quá thất vọng!

- Buổi sáng vãn bối bị phơi nắng đến si ngốc rồi, có chút không biết trời cao đất rộng!

Trình Tiểu Cửu cố kìm nén cơn tức giận trong lòng, tiếp tục pha trò cùng Quách Bộ đầu:

- Lão nhân ngài đừng mỉa mai vãn bối nữa, làm vãn bối hổ thẹn vô cùng.

Tuy rằng hắn biết mình làm vậy rất dễ bị hương dũng cho rằng nhu nhược, dễ bị bắt nạt, nhưng vẫn không thể không cố nhẫn nhịn. Nếu để xảy ra xung đột với họ Quách kia, bản thân mình chịu thiệt thòi không nói, mà nếu lời đồn truyền tới tai Thượng ti, bất kế là hắn đúng lý thế nào thì cũng khó tránh khỏi rơi vào ấn tượng được sủng mà kiêu.

Thấy hai người lời nói không hài lòng nhau, Đổng Chủ bộ khẩn trương tiến lên tác hợp:

- Quách Bộ đầu đừng lấy Trình Binh Tào ra đùa nữa. Hắn chỉ học qua chút võ nghệ mà thôi, sao so được với ngài quen thuộc phong thổ dân tình nơi này chứ. Ta thấy, lão nên coi Trình Binh Tào giống như đồ đệ mà chỉ dạy, tuổi hắn còn trẻ, tương lai rất có tiền đồ, nhất định sẽ ghi nhớ công của lão đấy.

Bộ đầu Quách Tiến không dám không nể mặt Chủ bộ đại nhân, khẽ nhún nhún vai, cười nói:

- Ngươi nói vậy giống như ta ức hiếp thiếu niên hắn không bằng. Theo lý mà nói, Binh Tào đại nhân cấp bậc ở trên ta đấy. Lão Quách ta dù khốn kiếp đến mấy cũng không tự tìm phiền toái cho mình đâu. Ngươi cứ yên tâm, dù ta không nhận tên đồ đệ này thì cũng sẽ hết sức chỉ điểm cho hắn, quyết không thể hắn chịu thiệt đâu.

- Vậy là tốt rồi, Trình Binh Tào, còn không mau nói lời cảm tạ với Quách Bộ đầu.

Đổng Chủ bộ lập tức kéo Trình Tiểu Cửu, cười chỉ bảo.

- Đa tạ Quách Bộ đầu trượng nghĩa!

Trình Tiểu Cửu cười đến mặt đều chua xót rồi, nhưng vẫn phải giả bộ khiêm tốn cung kính, ôm quyền khom người hành lễ với Quách Tiến.

Quách Bộ đầu miệng nói "Không dám", tránh ra bên cạnh, lấy thân phận bề trên trả nửa lễ, xem như nhận Trình Tiểu Cửu là tân đồng nghiệp rồi. Sau đó dựng thẳng lên lông mi, nhìn đám Bang Nhan, cung thủ phía sau, quát lên:

- Còn ngây ra đó làm gì, còn không khẩn trương giúp Binh Tào đại nhân thu nạp cấp dưới, an bài đến phòng doanh đi, hai mươi người một phòng, chiếu cố cho tốt vào. Nếu có sai sót gì, cẩn thận da của các ngươi!

- Vâng, ngài cứ việc yên tâm!

Nhóm Cung thủ, Bang nhàn, Dã lao tử cũng đồng thanh đáp lời, nghiễm nhiên là lực lượng dòng chính rồi.

Đám người kia cũng không phải là biên chế chính thức của huyện nha, hoàn toàn dựa vào chiếu ứng của Quách Bộ đầu mới có thể hoành hành ở xã, bất kể Quách Bộ đầu nói cái gì, bọn họ cũng không dám chống đối. Nhưng Trình Tiểu Cửu là Binh Tào mà Huyện lệnh đại nhân khâm điểm, ngày sau tiền đồ không thể đo lường được, cho nên bọn họ cũng không dám đắc tội với Trình Tiểu Cửu, để tránh tương lai sẽ bị vạ lây.

Nhìn thấy hai vị “Đại nhân” Quách, Trình rốt cục miễn cưỡng đi đến cùng một nơi, chúng Bang nhàn mới thở phào một hơi, tinh thần phấn chấn, đem tập trung hơn bảy trăm xã dung chiêu mộ lại nhập vào doanh trại, an bài giường chiếu, phòng xá, sau đó lại phát mỗi người một mảnh vải thô làm hành lý, một đôi giày rơm.

Điều kiện tuy rằng đơn sơ như vậy, nhưng vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với cuộc sống hàng ngày của hương dũng, thật giống như thiên đường rồi. Rất nhiều người đem vải bố vừa phát cẩn thận cầm lên cất đi, chuẩn bị ngày mai mang về nhà để bọn trẻ ở nhà may y phục mới. Cũng có người vỗ trán ngồi xổm ở trên giường lớn trải đầy rơm rạ màu vàng, sợ là mình đang nằm mơ. Nhưng dù vậy, toàn bộ trong doanh vẫn trật tự ngay ngắn, ít nhất tốt hơn nhiều so với dự định của Trình Tiểu Cửu, không hề gây rối, mà thời gian phát đồ ăn mà nha môn cấp cho muộn hơn so với thời gian dự định ban đầu là hơn một canh giờ, nhưng cũng không có một ai oán trách gì.

Cẩn thận dò xét trong doanh hai lần, Trình Tiểu Cửu dần dần yên lòng. Đến thời khắc này, đầu của hắn cũng chóng mặt đấy, cả người cảm thấy giống như đáng phiêu ở trong mây mù, mềm nhũn không còn chút sức lực gì. Bởi vậy cơm chiều cũng không ăn bao nhiêu, tùy tiện ăn mấy miếng, rồi cùng Quách Bộ đầu để lại vài Cung thủ ở lại giúp, còn hắn kéo Vương Nhị Mao về ngõ Lư Thỉ báo tin vui với mẫu thân.

Vương Nhị Mao mới ăn một bát cơm tẻ miễn phí, bụng còn chưa được lấp đầy, bị Trình Tiểu Cửu kéo đi, vừa bước đi vừa quay lại quân doanh, tức giận miệng than thở không ngừng:

- Ta nói Binh Tào đại nhân này, tự ngươi về nhà không được sao? Chỉ cần nói với mẹ đệ một tiếng là đệ đã đi lính nhập ngũ rồi, đệ đỡ phải chạy tới chạy luo cho mệt, vất vả lắm mới được ăn bữa cơm no thì...

- Ăn này ăn này, sớm muộn một này cũng không chống đỡ được à.

Trình Tiểu Cửu tức giận đến dùng đầu gối thúc vào mông Vương Nhị Mao, thấp giọng quát lớn. Trong nha môn đột nhiên chiêu mộ nhiều binh lính như vậy, hiển nhiên không chỉ là vì đề phòng kẻ tặc, dù là Vương Nhị Mao là hạng người không tim gan đấy, chỉ thấy bát cơm trước mắt, mà không nghĩ rằng ngày sau bao nguy hiểm.

- Binh Tào đại nhân ức hiếp người!

Nhìn mọi nơi không ai chú ý mình, Vương Nhị Mao rướn cổ kêu to.

- Ngươi nằm mơ đi, còn gọi ta là Binh Tào đại nhân nữa, ta sẽ vạch trần chuyện ngươi không biết chữ.

Trình Tiểu Cửu tức giận lại đạp Vương Nhị Mao một cước, cười mắng.

Vương Nhị Mao ha hả cười gian:

- Vốn là còn biết ba chữ đấy, nhưng bị huynh đá một cái, lại quên đi hai rồi, chữ Vương đệ toàn sai thôi, bất kể viết thế nào đệ cũng viết lộn.

Nghe y trêu đùa như thế, Trình Tiểu Cửu tạm thời không lo lắng tương lai gì nữa, hai thiếu niên cười cười nói nói, cùng nhau rời khỏi quân doanh. Đi qua miếu phu tử, phố Thành Hiền, phố Thanh Ngọc Đại, ngõ nhỏ Ngọc Lưu Ly, đang chuẩn bị rẽ vào thành nam, phía sau đột nhiên chạy qua một con khoái mã, người trên lưng ngựa đầu tiên là lơ đãng quay đầu lại, sau đó vẻ mặt vui sướng, vừa quăng xuống ngựa, vừa cười hô:

- Đây chẳng phải là tiểu nhị tử của Thất muội gia sao? Sao muộn thế này mới về nhà ư, nhà ngươi ở đâu, mấy năm nay mẹ các ngươi có khỏe không.

Vương Nhị Mao bị hỏi đến hai mắt đăm đăm, tận đến khi mông đít bị Trình Tiểu Cửu hung hăng nhéo một cái, mới bừng tỉnh, nơm nớp lo sợ hồi đáp:

- Tưởng, Tưởng, Tưởng đại cữu cữu, cháu...mẹ cháu...mẹ con chúng cháu vẫn khỏe, cậu đi đâu mà vội vàng lúc muộn như này vậy?

- Không có việc gì, không có việc gì. Ta là tuần phố theo thường lệ, để tránh có kẻ càn quấy. Vài đồ đệ đang chờ đằng trước.

Ánh mắt Cung thủ họ Tưởng đột nhiên sáng lên, xoa xoa đầu cháu ngoại trai Vương Nhị Mao đầu, sau đó ôm quyền thi lễ với Trình Tiểu Cửu:

- Vị này hẳn là Trình Binh Tào vừa mới đi nhậm chức, tại hạ Tưởng Diệp, là đệ tử khai sơn của Quách Bộ đầu bổn huyện. Buổi chiều nghe các huynh đệ nói Quán Đào ta xuất ra một vị thiếu niên anh hùng, ta đang ảo não vì vô duyên không được gặp, không ngờ vừa mới ảo não xong thì lập tức gặp ngươi.

Ông ta là biểu cữu của Vương Nhị Mao, đương nhiên Trình Tiểu Cửu không dám lên mặt, liền chắp tay đáp lễ, khách khí nói:

- Vãn bối chỉ đột nhiên gặp may mắn, được Lâm đại nhân đich thân khảo hạch lựa chọn. Thật ra bản lĩnh không giỏi như các huynh đệ nói đâu ạ, nếu ngài vội, cứ đi đi ạ, hai chúng ta đang không có việc gì đi dạo một chút, sẽ không làm chậm trễ ngài đang chấp hành công vụ đâu.

- Nói đi đâu vậy, công vụ gì, việc nhỏ mà thôi. Nếu ngươi đã làm Binh Tào rồi, sau này việc gì cũng phải để ngươi biết mới phải. Cho nên không bằng tiểu nhân đưa Binh Tào đi một đoạn, để hàng xóm địa phương biết đại nhân ngài.

Cung thủ Tưởng Diệp lại tới gần vài bước, cười đi một đoạn với hai người Trình, Vương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương