"Lão già kia…" Tử Nhược Yên hừ lạnh một tiếng, đáy mắt thoáng lộ vài phần kiêng kỵ.

Thánh Sư người Man thực lực bất phàm, cùng một tầng cấp cường giả như nàng.

Nếu cứ mặc ông ta, sợ là đất Bắc của Đại Viêm hoàng triều sẽ tổn thất thảm trọng.

Chung Lệ Song lại hỏi: "Bệ hạ, nên làm gì bây giờ?"

"Trẫm ngự giá thân chinh, tự mình chém cánh tay lão già kia vươn tới." Ánh mắt Tử Nhược Yên sắc bén, khí thế bén nhọn phóng ra, độ ấm xung quanh chợt giảm hẳn xuống, xuất hiện sương lạnh.

Đôi mắt trong vắt lạnh như băng của nàng lóe ra tia băng xanh lam, tựa như hoa tuyết.

"Có vẻ như mấy năm này trẫm không ra tay, một số người còn chưa nhận rõ hiện thực." Giọng Tử Nhược Yên lạnh băng, nàng nhìn sang Chung Lệ Song: "Chuẩn bị đi, ba ngày sau trẫm phải phát binh đi phát Bắc địa."

"Vâng, bệ hạ!" Chung Lệ Song kích động đáp lời, lâu lắm rồi nàng ta không kề vai chiến đấu cùng bệ hạ.

Tại Đại Viêm hoàng triều, ý chí của Tử Nhược Yên là tuyệt đối.

Dù trong triều có thừa tướng dẫn đầu, thích âm thầm giở trò mờ ám.

Nhưng trước đại sự liên quan đến tồn vong quốc gia, ai nấy đều rất tỉnh táo, không cản trở chút nào, thậm chí còn chủ động phối hợp.

Ba ngày sau.

Tử Nhược Yên đã thay một bộ giáp vàng thiếp thân, được nắng chiếu xuống càng thêm uy nghiêm.

Trước khi đi, Tử Nhược Yên nhìn Chung Lệ Song: "Sắp đặt thỏa đáng chưa?"

"Linh nhi đã âm thầm theo hắn, sẽ không xảy ra chuyện." Chung Lệ Song bĩu môi: "Bệ hạ, ngài cũng quá bảo hộ vị Thân Vương này rồi đấy. Rõ ràng là nam nhân mà chẳng có tác dụng gì cả. Cần gì bận tâm đến mức ấy?"

"..." Tử Nhược Yên khẽ lắc đầu: "Trẫm vô tình làm liên lụy đến người thường, chút bồi thường như vậy không thấm vào đâu."

"Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi không phát hiện, sau khi trẫm thành thân với hắn, âm dương cân đối, số mệnh của Đại Viêm hoàng triều càng thêm vững chắc đấy à?"

"Ngay cả thực lực của trẫm cũng tăng lên." Tử Nhược Yên nở nụ cười, rõ ràng là vui vẻ.

Chung Lệ Song nhún vai, không nói thêm gì.

Bệ hạ vui vẻ là được rồi. Nàng ta coi như nhìn bệ hạ lớn lên, thấy bệ hạ có thể tìm một người nam nhân cũng rất tốt.

Đại quân xuất phát ừ doanh địa ngoại thành, lên quan đạo đi thẳng về phía Bắc địa.

Mà ngoài thành Đại Viêm hoàng triều, trên núi Thanh Viêm.

Một nữ tử tóc buộc đuôi ngựa cao đứng thẳng lưng trên một cành khô của cây cổ thụ, nhìn đại quân đi xa dần.

Nàng ta mặc đồ màu đen bó sát người, càng tôn lên dáng người yểu điệu lả lướt.

Nàng ta chính là nữ nhi của Chung Lệ Song, tên Chung Linh.

"Nương cũng thật là, theo bệ hạ xuất chinh không mang ta theo thì thôi đi, còn phái ta tới âm thầm bảo vệ một Thân Vương phế vật." Chung Linh thở dài, quay đầu nhìn về phía cách đó không xa.

Bên kia, Tiêu Thiên đang dẫn mười tên hộ vệ nướng một con lợn rừng vừa bắt được.

"Bệ hạ vì nước chinh chiến, người này lại ở đây tầm hoan mua vui, chạy lên núi chỉ để thỏa mãn ham mê ăn uống, lại không chịu đi tiễn đưa."

"Thật không sao hiểu nổi, cớ gì bệ hạ lại thành thân với tên như vậy chứ."

Chung Linh đang oán trách thì chợt thay đổi sắc mặt, vội vàng lùi người lại, giấu mình trong bóng râm.

Soạt!

Một bóng người dùng tốc độ vô cùng quái dị vọt từ bên cạnh tới.

Mười nữ cấm vệ trong cung chuên môn bảo vệ Tiêu Thiên còn chưa kịp phản ứng.

Tiêu Thiên vừa ở trước mặt đã không thấy tăm hơi.

"Không xong rồi, Thân Vương bị người bắt đi!" Một nữ cấm vệ kêu thành tiếng, kinh hoảng luống cuống đuổi theo bóng đen vừa bắt Tiêu Thiên.

"Đúng là tự tìm phiền toái!" Chung Linh nheo mắt oán giận.

Nhưng bất mãn thì bất mãn, nàng ta vẫn đuổi theo.

"Chắc vị Thân Vương vô dụng nọ sợ đái trong quần rồi nhỉ?" Trong lúc đuổi theo, Chung Linh không nhịn được bật cười.

Thân Vương vô dụng bị dọa đái trong quần mà Chung Linh tưởng hiện tại đang bị nắm vạt áo bay nhanh xuyên qua rừng rậm.

Tiêu Thiên bị dãn đi mà không hoảng chút nào, vô cùng bình tĩnh gặm đùi heo rừng nướng trong tay.

"Mùi vị khá đấy chứ, tiếc là Vượng Tài không nếm được mùi vị." Tiêu Thiên vừa thưởng thức vừa trêu chọc hệ thống.

Hoàn toàn không tự giác ngộ rằng mình đang bị bắt cóc.

[Đây là tiếc nuối của tôi, chủ nhân tôn kính.]

Hệ thống cẩn thận trả lời, lần nào nói chuyện nó cũng phải cân nhắc tỉ mỉ.

Bởi vì... vị gia này chỉ cần không vui là có thể gạt bỏ nó dễ dàng.

Tốc độ người bắt Tiêu Thiên rất nhanh, không bao lâu đã tới một sơn cốc.

"Dẫn người tới rồi." Hắc Y Nhân bắt Tiêu Thiên vừa hạ xuống đấ đã ném Tiêu Thiên sang một bên, lên tiếng nói.

Ba bóng người đợi ở sơn cốc từ trước nhìn về phía Tiêu Thiên, sau đó vẻ mặt rất đặc sắc.

Tiêu Thiên ngồi dưới đất, tiếp tục gặm đùi lợn nướng trong tay, hoàn toàn không ý thức được tình cảnh của chính mình.

"Lão tứ, ngươi xác định không bắt sai người chứ?" Nam tử gầy gò cầm đầu bốn gã hắc y nhân cau mày hỏi: "Phu quân vị Nữ Đế kia lại là một thằng khờ à?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương