Xa xa, Thánh Sư Giả Tu người Man bỏ chạy trước tiên bỗng nhiên cảm giác như mũi nhọn ở trên lưng, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Trong nháy mắt quay đầu, đồng tử lão co rút lại, lão nhìn thấy rõ ràng một kiếm khí phát ra hàn ý, từ phía xa đuổi theo lão qua đây.

Trong lòng Giả Tu rùng mình, vội vàng vung cốt trượng trong tay, linh khí huyết sắc trong cơ thể lại bắt đầu khởi động ra, máu bốc cháy.

Khi đốt cháy máu, linh khí hóa thành quang mang ngưng tụ thành một tráng hán tráng hán huyết ảnh, cách không đánh tới một quyền.

Bốp......

Kiếm khí mở ra huyết ảnh, thuận thế xông về phía Giả Tu.

Giả Tu vội vàng dùng cốt trượng vung tới trước va chạm với kiếm khí.

"Phì!"

Trong miệng Giả Tu phun ra máu tươi, cốt trượng trong tay cũng bị đông lại, dập nát.

Cả người lão tức thì bị đánh rớt, rơi vào trong núi rừng phía dưới, đập ra một cái hố.

Rõ ràng mặt trời lên cao, khí hậu ấm áp, nhưng Giả Tu ngã trong hố lại thở ra sương trắng, cả người không ngừng rùng mình, tựa hồ rất lạnh.

"Nhập Thánh cảnh cửu giai quả nhiên đáng sợ." Giả Tu điều động linh khí còn sót lại trong cơ thể, xua đuổi cái lạnh, trong lòng chỉ cảm thấy kinh hãi.

Ngoài kinh ngạc, ánh mắt còn tràn ngập cô đơn.

Lần đầu tiên lão cảm nhận rõ ràng, chênh lệch giữa thiên tài, rốt cuộc to lớn tới mức nào.

Tử Nhược Yên rõ ràng là bị mình phong ấn bao vây, không thể rời đi, cũng mượn cơ hội này, đột phá cảnh giới, nghịch chuyển thế cục.

"Hoàng triều Đại Viêm sau này sẽ càng ngày càng náo nhiệt, Man quốc không trêu vào vũng nước xoáy này được." Giả Tu vừa điều dưỡng linh khí, vừa bàn tán.

......

Trên chiến trường Bắc Cương, Tử Nhược Yên không tiếp tục xuất kiếm, lại càng coi thường chiến sĩ người Man chạy trốn.

Hiện giờ, nàng không có thời gian lãng phí trên người những người này.

Tử Nhược Yên điều chỉnh phương hướng, trực tiếp phi độn đến phía trên quan tường: "Ngươi ở đây giải quyết tốt hậu quả, sau khi sự việc xử lý thỏa đáng thì dẫn quân quay về triều."

"Chung tướng quân, theo trẫm trở về trước, ứng phó loạn lạc, điều binh khiển tướng, còn cần ngươi phụ trách."

Nói đến đây, Tử Nhược Yên trực tiếp vươn tay nắm lấy Chung Lệ Song, lăng không lên, nhanh chóng bay về phía hoàng thành hoàng triều Đại Viêm.

Nàng rất sốt ruột, hy vọng bản thân có thể ngăn cản Độc Chiểu lão nhân gây tai họa cho Đại Viêm, tránh cho càng nhiều dân chúng chết thảm trong tay hắn.

"Bệ hạ, đừng quá sầu lo, hiện giờ các nơi đều có trận pháp, ít nhiều sẽ trì hoãn một chút hành động của Độc Chiểu lão nhân."

Tử Nhược Yên mang theo Chung Lệ Song phi hành lại lắc đầu: "Độc Chiểu lão nhân Hướng Nguyên Bạch chung quy là Siêu Thoát cảnh bát giai, một trong lục tà, trận pháp không ngăn được lão."

"Nếu không phải trẫm vốn đột phá quan khẩu, lần này chỉ sợ Đại Viêm......"

Nghĩ đến đây, Tử Nhược Yên có chút nghĩ mà sợ.

Ánh mắt Chung Lệ Song cũng hiện ra một tia tàn nhẫn: "Súc sinh Hắc Hồn điện, gần đây tần suất nhúng tay vào Đại Viêm chúng ta càng ngày càng cao."

Tử Nhược Yên hít sâu: "Hiện giờ chỉ có thể hy vọng, Đại Viêm không gặp quá nhiều tổn thất."

Một tiếng sau.

Bắc Cương cách hoàng thành không xa, Tử Nhược Yên đột phá cảnh giới, một mình mang theo Chung Lệ Song bay về cũng không hao phí bao nhiêu thời gian.

Chỉ là Tử Nhược Yên trở về lại phát hiện tình huống không giống trong tưởng tượng của mình lắm.

Tử Nhược Yên trở về, cũng không gấp rút tiếng vào hoàng thành mà là vội vàng bay lên không trung xung quanh hoàng thành để dò xét.

Không có gì khác thường!

Cho đến khi nàng đi tới phụ cận núi Thanh Viêm, địa điểm của thành Tây thì cả người Tử Nhược Yên cứng lại ở giữa không trung.

“Chung tướng quân, nếu như trẫm nhớ không lầm...” Tử Nhược Yên lơ lửng giữa không trung, trầm ngâm trong chốc lát rồi đưa tay chỉ xuống phía dưới: “Nơi này có hai ngọn núi phải không?”

“Nói chính xác thì có ba hòn núi lớn ngăn trở trên con đường đi từ trấn Thanh Viêm đến hoàng thành, thưa bệ hạ.” Chung Lệ Song cũng lơ lửng giữa không trung, sắc mặt kinh ngạc.

Trấn Thanh Viêm là quê hương của Lưu Diễm dưới trướng bà, chuyện đã xảy ra trước đây, khiến quân thần hai người có ấn tượng rất khắc sâu đối với trấn Thanh Viêm.

Rượu Thanh Viêm cũng có danh tiếng không nhỏ ở trong hoàng thành.

Tại sao lần này đi ra ngoài, còn chưa được nhiều ngày...

Núi đâu rồi?

“Sức mạnh rất đáng sợ, nếu như trẫm không nhìn lầm thì đây là bị người dùng công kích nào đó, mạnh mẽ phá hủy ba ngọn núi ấy.” Tử Nhược Yên dừng lại một chút, rồi mở miệng lần nữa: “Chỉ dùng một kích.”

“Một kích?” Chung Lệ Song trừng to hai mắt, không thể tin tưởng.

Bà thân là cường giả Giác Tỉnh cảnh thất giai, sử dụng trọng chùy của mình để đập sập ngọn núi này thì cũng có thể làm được, thế nhưng cần phải tốn thời gian ít nhất là cả ngày, luân phiên công kích.

Thế nhưng hủy diệt ba ngọn núi với một kích?

Không thể tưởng tượng nổi.

Tử Nhược Yên càng nhìn, tâm tình cũng càng thêm nghiêm trọng: “Thực lực của người ra tay sâu không lường được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương