Sau ba ly rượu, sắc mặt của Chung Dương Minh đã phiếm hồng.

Sau khi Tiêu Thiên nhận ba ly rượu của đối phương, cũng nâng ly lên cười ha ha: "Làm cơm vất vả rồi, dùng bữa thôi!"

Sau khi Tiêu Thiên uống một hơi cạn sạch thì cầm đũa lên, trực tiếp ra tay.

Dùng bữa là phải chuyên tâm tích cực!

"Ợ, mùi vị quả thật không tồi." Tiêu Thiên ăn một miếng, hai mắt tỏa sáng, lập tức giơ ngón tay cái về phía Chung Dương Minh.

Hắn không nuốt ngấu nghiến, mà phẩm rượu thưởng thức đồ ăn, híp hai mắt lại tự đắc, cẩn thận hưởng thụ mùi vị trên đầu lưỡi.

Cuộc sống là gì?

Đây mới là cuộc sống!

Ngày tháng là gì?

Đây mới là ngày tháng!

Chung Dương Minh nhìn dáng vẻ này của Tiêu Thiên, cũng là cười khẽ, bỗng nhiên ông cảm thấy con gái và Lưu Diễm nói rất đúng.

Nhìn người không thể nhìn bề ngoài được.

Tiêu Thiên ham muốn hưởng lạc, rất hưởng thụ.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, đối phương vốn không làm việc ác?

Hơn nữa từ bữa cơm này, ông có thể nhìn ra Tiêu Thiên có thái độ cực kỳ tôn trọng và nghiêm túc đối với cái gọi là hưởng thụ.

Dường như có chấp niệm đặc thù đối với cuộc sống ung dung, ăn uống chơi đùa này?

Quá kỳ lạ.

Nhưng bầu không khí trên bàn ăn ngày càng tốt.

Sau khi ít thành kiến biến mất, lúc tiếp xúc chung, thì có vẻ rất hòa hợp.

Qua ba tuần rượu, Tiêu Thiên vẫn nhìn chằm chằm Chung Dương Minh không tha, không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Thân Vương, có chuyện gì cứ nói thẳng." Sắc mặt Chung Dương Minh hơi đỏ, nhìn Tiêu Thiên luôn nhìn mình chằm chằm, có chút không được tự nhiên.

"Cái đó, Chung thượng thư, bổn vương có một yêu cầu quá đáng." Tiêu Thiên sờ bụng của mình, vui vẻ nở nụ cười.

Chung Dương Minh nhìn Tiêu Thiên như vậy, cảm giác hình như có vẻ không ổn cho lắm: "Thân Vương cứ nói."

Tiêu Thiên nghe đến đây thì biểu cảm hết sức mong chờ: "Chính là ta có thể thường xuyên đến nhà các ngươi dùng bữa được không, ăn thức ăn ngươi đích thân làm, hết cách, tài nghệ của ngươi quá tuyệt rồi."

Tuy ngự trù trong hoàng cung không kém, nhưng so sánh với Chung Dương Minh, vậy thì kém quá xa rồi.

"..." Khóe miệng của Chung Dương Minh co giật, ông rất muốn hỏi thử Thân Vương đại nhân này đã phạm phải hồ đồ gì rồi?

Vừa có chút ấn tượng tốt, đối phương đã vội muốn thất bại rồi ư?

Để một người đường đường là hộ bộ thượng thư như ông làm đầu bếp cho ngươi chỉ vì ham muốn ăn uống của ngươi?

Tuyệt đối không thể!

Sắc mặt của Chung thượng thư lạnh xuống, vừa muốn mở miệng.

Bộp!

Tiêu Thiên đập một cái, vỗ lên trên mặt bàn, lúc giơ tay lên thì có một chiếc nạp vật giới.

"Cá nhân ta xuất một trăm vạn linh thạch để hộ bộ cứu trợ thiên tai dân lưu lạc phía nam!"

Chung Dương Minh ngôn từ chính nghĩa, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiêu Thiên: "Thân Vương, ngày mai ngài muốn ăn gì, đúng lúc ta nghỉ phép, sẽ đích thân đi lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, bảo đảm ngươi sẽ ăn đến vui vẻ, ăn đến thỏa mãn."

"Linh Nhi, con tiện giúp cha một việc, mua bộ y phục của đầu bếp, vi phụ muốn mặc."

"Đối mặt với thức ăn của Thân Vương, không thể lơ là, phải xem trọng quy củ."

Lưu Diễm bên cạnh im lặng, Chung Linh thì chớp mắt.

Trước đây bọn họ không phát hiện Chung Dương Minh còn có tuyệt chiêu trở mặt cấp bậc này đấy.

Cương vực hoàng triều Đại Viêm, vấn đề lưu dân phía nam quấy nhiễu hắn rất lâu.

Bên đó tiếp cận khu vực mà Hắc Hồn điện khống chế, cực kỳ hỗn loạn.

Gần đây bên kia lần thứ hai xảy ra đại loạn, lưu dân vô số kể tràn vào khu vực Nam Cương.

Thời gian thành lập hoàng triều Đại Viêm rất ngắn, cho tới bây giờ thế hệ này của bệ hạ mới đời thứ ba.

Vì thế để thu hút dân chúng khắp nơi, gia tăng dân số cho Đại Viêm, gia tăng thực lực một nước.

Chính sách về mặt này của hoàng triều Đại Viêm là đồng ý qua đây sẽ không từ chối người đến.

Hiện giờ không thể bởi vì lưu dân phiền phức, xử lý không tốt, thì từ chối ngoài cửa.

Chuyện này sẽ không tốt với thanh danh của hoàng triều Đại Viêm sau này, đối nội cũng không tốt.

Huống chi, lần này số lượng lưu dân không ít, nếu có thể lo liệu, đối với hoàng triều Đại Viêm cũng có lợi ích to lớn.

Nhưng mà, một việc làm cho Chung Dương Minh đau đầu, đó là không có tiền.

Sắp xếp cho nhiều lưu dân như vậy, phải đủ nhiều linh thạch mua lương thực, mua vật phẩm.

Hiện giờ vấn đề đau đầu nhất đã được vị Thân Vương trước mắt này trực tiếp giải quyết.

Một trăm vạn linh thạch đó trời, sắp xếp cho những lưu dân này thì dư dả, quá mức thoải mái.

Làm đầu bếp có là gì?

Nếu Tiêu Thiên không chê, Chung Dương Minh kêu hắn bằng cha còn được.

"Nhưng mà Thân Vương đại nhân, linh thạch này......" Chung Dương Minh nhìn nạp vật giới trên mặt bàn, có chút không dám lấy, "Không thành vấn đề chứ?"

Ông lo lắng linh thạch này lấy từ trong hoàng cung.

Lỡ như truy cứu xuống, chỉ sợ bọn họ không có cách nào tiếp nhận lửa giận của bệ hạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương