Nói theo ý nào đó, Thân Vương đại nhân đã làm một chuyện rất tốt cho bách tính của trấn Thanh Viêm.

Chớ đừng nhắc tới, Thân Vương đại nhân ra tay tiêu diệt Hướng Nguyên Bạch, cứu vớt tính mạng của dân chúng toàn bộ thôn trấn.

“Bất kể nghĩ như thế nào vẫn có cảm giác thái quá thật đấy.” Lưu Diễm nhìn tầm nhìn hoàn toàn trống trải trước mặt, rất lâu sau vẫn không thể hồi thần lại.

Nàng càng tò mò về Tiêu Thiên hơn, không biết đối phương làm thế nào mà không sử dụng linh khí nhưng vẫn có lực lượng đáng sợ như vậy.

Lưu Diễm cẩn thận suy xét, phát hiện một chuyện quỷ dị thực sự: “Coi như là bệ hạ, chỉ sợ đều không đánh thắng nổi Thân Vương đại nhân đi.”

“Không xong, bách tính của trấn Thanh Viêm sẽ không nhìn thấy tình huống bên ngoài chứ hả?” Lúc này, tiếng la đầy hoảng sợ của Tiêu Thiên đánh thức Lưu Diễm.

Nhìn thấy Tiêu Thiên ôm đầu với vẻ mặt bị dọa sợ, Lưu Diễm nở nụ cười, giải thích cho hắn: “Thân Vương đại nhân yên tâm đi, bách tính trong trấn không nhìn thấy phía bên ngoài.”

“Trận pháp này lấy pho tượng phu quân của thuộc hạ làm trung tâm trận pháp, để tăng sức phòng ngự nên đã hy sinh rất nhiều một số công hiệu râu ria không đáng kể.”

“Ví dụ như loại năng lực không cần thiết có thể nhìn rõ ràng tình huống bên ngoài.”

Nghe thấy bách tính trấn Thanh Viêm không nhìn thấy bên ngoài, Tiêu Thiên thở phào nhẹ nhõm: “Dọa ta một hồi, còn tưởng rằng mấy ngày thảnh thơi này sẽ kết thúc như thế chứ.”

Sau khi nói xong, Tiêu Thiên phất tay với Lưu Diễm: “Ta vào trong rừng bên cạnh chờ ngươi xử lý chuyện của trấn Thanh Viêm, nhớ kỹ mang rượu tới qua đấy nhá.”

Sau khi nói xong, Tiêu Thiên chính là dẫn Chung Linh, hướng phía bên cạnh trong rừng quá khứ.

Núi Thanh Viêm liên miên không ngớt, chiếm cứ một phạm vi rất lớn.

Trấn Thanh Viêm mà bọn họ đang ở hiện tại bị vây thành tây phương vị, Tiêu Thiên bọn họ lúc trước ở lại đó đích khu vực, còn lại là thành nam phương hướng.

Vì để che giấu bản thân Tiêu Thiên cũng là nhọc lòng, quyết định trở về từ đường cũ thành nam.

Thành tây này một quyền của mình đánh văng ra ngoài gần đường, kiên quyết không đi!

Tiêu Thiên mang theo Chung Linh, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của Lưu Diễm.

“Thân Vương đại nhân thực sự không giống người thường.” Lưu Diễm lắc đầu, thực lực của mình rõ ràng mạnh như vậy, cố tình cam nguyện ăn cơm mềm, làm một Thân Vương nhàn tản không có tim không có phổi.

Lưu Diễm suy đoán, trên người Tiêu Thiên hẳn là đã xảy ra một số chuyện, khiến hắn có lựa chọn như vậy.

“Thật tốt, không phải sao?” Lưu Diễm vỗ tượng đá của trượng phu, trận pháp của trấn Thanh Viêm cách đó không xa bắt đầu chậm rãi giải trừ.

Trận pháp vừa cởi bỏ, một đám bách tính trấn Thanh Viêm cầm đủ loại “vũ khí” vọt ra.

“Tiểu Diễm, không phải sợ, chúng ta tới rồi đây.”

“Người của trấn Thanh Viêm sẽ không có kẻ hèn nhát, đến đây đi, chúng ta không sợ.”

“A a a a!”

Bách tính của trấn Thanh Viêm đều vọt ra mạnh mẽ, người nào người nấy đều giống như đánh máu gà.

Thế nhưng mới vừa ra khỏi cửa trấn thì đã bị cảnh tượng trước mắt hù dọa ngớ người ra.

Đây là đầu trấn của trấn Thanh Viêm bọn họ à?

Núi đâu?

Tại sao không thấy!

“Ông trưởng trấn, chúng ta đã an toàn rồi, đều nhanh chóng trở về đi thôi.” Lưu Diễm cười tủm tỉm mở miệng, tiếp đón các hương thân.

Lúc Lưu Diễm nói với bọn họ, các bách tính của trấn Thanh Viêm đều vẫn không thể phục hồi tinh thần lại.

Không ít người nhìn xung quanh, miệng thì cứ lẩm bẩm: Núi đâu rồi, sao tự dưng lại mất núi rồi?

...

Nửa khắc sau, Lưu Diễm đã tìm được Tiêu Thiên và Chung Linh chờ đợi trong rừng cây.

“Làm xong rồi?” Tiêu Thiên nhìn Lưu Diễm mang theo vò rượu đi tới, hỏi kỹ càng.

Lưu Diễm gật đầu: “Thân Vương đại nhân yên tâm, bọn họ chỉ biết là một cường giả xa lạ đã cứu ta, diệt người của Hắc Hồn điện, lại còn giúp bọn họ khai thác con đường vào thành.”

“Chuẩn xác mà nói, Thân Vương đại nhân đó là đấm một quyền tạo ra một vùng đất bằng.” Chung Linh bĩu môi, uốn nắn cách nói bảo thủ của Lưu Diễm.

“Không sai, đúng thật là đấm ra một quyền tạo nên một vùng đất bằng.” Lưu Diễm tất nhiên là hiểu rõ, gật đầu thật mạnh.

Tiêu Thiên lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc nhìn Lưu Diễm: “Lưu thống lĩnh, ngươi có thể đảm bảo sẽ thay ta giữ bí mật này không?”

Vẻ mặt của Lưu Diễm cũng trịnh trọng: “Thân Vương đại nhân, ngài thay trượng phu của ta báo thù rửa hận, lại càng tự tay cứu tính mạng của ta, bảo vệ phụ lão hương thân của ta.”

“Lưu Diễm ta không phải là một người vong ân phụ nghĩa, nếu như ta để lộ bí mật của ngài thì sẽ chết không tử tế được!”

Lưu Diễm chính là một nữ tử như vậy, trọng tình trọng nghĩa, phẩm hạnh cao thượng.

Nếu không phải thế, Tử Nhược Yên cũng sẽ không bổ nhiệm nàng làm thống lĩnh cấm vệ quân.

“Được, ta tin ngươi.” Tiêu Thiên nở nụ cười, đưa tay nhận vò rượu Thanh Viêm từ tay của đối phương rồi thu vào không gian hệ thống, sau đó vung tay lên hướng đường núi phía trước.

“Về nhà thôi, đúng hạn ăn cơm chiều!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương