Cốc Hồng Mậu khom mình hành lễ: “Lão sư, ta đã rõ.”

“Tiểu nha đầu rất có dũng khí, trước mặt Độc Chiểu lão nhân ta mà còn dám động kiếm chứ không chạy trốn.” Hướng Nguyên Bạch nhìn chằm chằm Chung Linh, lên tiếng tán thưởng.

Đồng thời, lão cũng quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiên: “Thân Vương Đại Viêm, Tiêu Thiên, tuy là phế nhân tầm thường, nhưng cũng có một bộ túi da tốt, dáng dấp anh tuấn.”

“Tử Nhược Yên thân là Nữ Đế của Đại Viêm lại tìm mặt hàng như ngươi làm trượng phu, cho dù người khác không hiểu, nhưng lão phu nghĩ ngươi nhất định hết sức đặc biệt trong lòng nàng.”

“Đầu cơ kiếm lợi!!”

Có điều, hình như Cốc Hồng Mậu bên cạnh không đồng ý với suy nghĩ của lão sư.

Từ đầu tới cuối gã đều gắt gao trừng mắt với Chung Linh, vốn chưa từng liếc nhìn Tiêu Thiên lần nào.

Nhưng hai mắt Tiêu Thiên lại có chút sáng rỡ, Độc Chiểu lão nhân Hướng Nguyên Bạch làm cho hắn bật ra ý nghĩ.

“Đần độn......”

Chung Linh đứng một bên nhìn cử động của hai sư đồ bèn thấp giọng mắng một câu.

Chung Linh đã hiểu rõ, hai người này căn bản không thấy được lúc Tiêu Thiên ra tay cứu người vừa rồi.

Hướng Nguyên Bạch nhìn chằm chặp vào trấn Thanh Viêm, cho nên không trông thấy cảnh Thân vương đại nhân chỉ dùng một ngón tay đã búng bay Cốc Hồng Mậu.

Còn Cốc Hồng Mậu hả?

Gã còn chưa thấy rõ hành động của Thân Vương đại nhân thì đã bị đòn tấn công của mình bức ép cho lui lại, có lẽ gã cho rằng người búng bay một kiếm ban nãy kia chính là mình.

“Hai tên gia hỏa đáng thương, căn bản không biết Thân Vương đại nhân khủng khiếp đến mức nào.” Chung Linh nhếch miệng, tự tin vào Tiêu Thiên một cách mù quáng.

Nàng gặp phải Độc Chiểu lão nhân mà vẫn không trốn chính là bởi có Tiêu Thiên lật tẩy.

Chung Linh đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện sắc mặt Tiêu Thiên trắng bệch, mồ hôi đầy đầu bước ra.

Dáng vẻ trông như cực kỳ sợ hãi.

“Độc Chiểu lão nhân Hướng Nguyên Bạch, ta đã sớm nghe qua đại danh của ông, cũng biết hôm nay e là dữ nhiều lành ít.”

“Chẳng qua......”

“Nếu như ông tha cho ta một mạng, ta có thể nói cho ông biết một bí mật lớn của Nữ Đế!”

Tiêu Thiên vừa nói ra câu này, trong mắt Hướng Nguyên Bạch chợt lóe lên tia tinh quang.

Còn Cốc Hồng Mậu bên cạnh bày ra vẻ khinh bỉ sâu sắc với biểu hiện tham sống sợ chết này của Tiêu Thiên.

“Tiêu Thiên, ngươi......” Lưu Diễm ở phía sau giận tím mặt đến nỗi gọi thẳng tên Tiêu Thiên.

Chỉ có mỗi mình Chung Linh là giật giật cái mũi nhỏ tinh xảo hoạt bát, nhìn vò rượu vỡ vụn dưới chân Tiêu Thiên bằng nét mặt bất đắc dĩ.

Nàng không nhịn được trêu chọc trong lòng.

“Thân Vương đại nhân à, mồ hôi của ngài cũng nồng mùi rượu quá rồi đó?”

“Nào có ai tạt rượu lên mặt rồi vờ như bản thân sợ chết khiếp đến đổ mồ hôi hột đâu!!”

???

Chuyện khác thường xảy ra ắt có trá, Tiêu Thiên làm vậy khẳng định có nguyên nhân của chính hắn.

Chung Linh cũng không nhiều lời mà chỉ lặng lẽ níu Lưu Diễm đang phẫn nộ muốn xông lên lại.

“Thiếu tướng quân, sao người lại cản ta?” Lưu Diễm không hiểu ra sao đành quay đầu nhìn chằm chằm Chung Linh.

Rõ ràng việc Tiêu Thiên làm là muốn phản bội bệ hạ.

“Lưu tỷ, đừng manh động, Thân Vương làm thế ắt hẳn có suy tính của hắn.” Chung Linh thấp giọng nói, ra hiệu cho Lưu Diễm yên tâm chớ nóng vội.

“Có một số việc, ta cũng không thể nói rõ với tỷ được.”

Lưu Diễm nhìn sang Chung Linh, trong mắt ẩn chứa tuyệt vọng, từ khi nào thiếu tướng quân trở nên mất lý trí thế này.

“Thú vị đấy, bí mật của Nữ Đế à.” Trên mặt Hướng Nguyên Bạch lộ ra tươi cười, trông như thật sự vui mừng: “Lão phu có thể hứa với ngươi, nếu bí mật này hữu dụng, lão có thể tha cho tính mạng của các ngươi.”

“Nói đi!”

Hướng Nguyên Bạch vươn tay ra hiệu Tiêu Thiên có thể mở miệng.

Nhưng Tiêu Thiên lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Độc Chiểu lão nhân, tuy ta là người bình thường, nhưng cũng không ngu đần như vậy, nếu như nói thẳng ra xong ông đổi ý thì biết làm thế nào?”

Hướng Nguyên Bạch khẽ nở nụ cười, nhìn qua Tiêu Thiên: “Tiểu bạch kiểm của Tử Nhược Yên, lần này lão phu đến đây là có mục đích khác.”

“Đối với lão phu, bí mật trong miệng ngươi chỉ là thu hoạch ngoài định mức, ngươi không có nhiều lựa chọn đâu, chỉ có thể đánh cược thôi.”

Nói tới đây, Hướng Nguyên Bạch ngừng lại rồi nhìn Tiêu Thiên bằng ánh mắt tràn ngập trêu tức: “Đánh cược lão phu có tuân thủ hứa hẹn hay không.”

“......” Tiêu Thiên trầm ngâm, dường như đang suy tính điều gì đó, rất lâu sau mới chỉ vào Chung Linh và Lưu Diễm: “Thế này đi, ông để hai người các nàng đi trước.”

“Sau khi các nàng đi xa rồi ta mới nói ra bí mật này, lúc đó dù ông đổi ý chơi chết ta, ít nhất cũng còn hai người có thể sống sót.”

Lời nói của Tiêu Thiên khiến cho Lưu Diễm đang giận dữ đằng sau bất chợt sửng sốt.

Nàng vốn cho rằng Tiêu Thiên tham sống sợ chết nên mới dùng bí mật của Nữ Đế bệ hạ đổi lấy cuộc sống tạm bợ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương