“Ưm....” Hoàng Cương không thể tin, một búng máu chảy ngược ra, cuối cùng một hơi không thở lên, không còn tiếng động.

Đến lúc chết hắn cũng mở to hai mắt, chết không nhắm mắt.

Tiêu Thiên đứng tại chỗ, biểu cảm bình tĩnh, giống như mọi chuyện làm ra này đều không phải hắn.

Cách đó không xa, nữ sát thủ viền mây màu vàng kia, đã bị dọa choáng váng.

Thẳng đến khi ánh mắt Tiêu Thiên liếc tới, nàng mới giật mình, vẻ mặt nịnh nọt dán sát qua trên người Tiêu Thiên.

“Đại nhân, ngài thật sự là thần võ vô song, khiến cho ta kìm lòng không đậu mà hâm mộ, ngài có thể giữ cho ta một mạng, hầu hạ bên cạnh ngài không?”

Nàng vừa nói, vừa vén quần áo của mình, tới gần Tiêu Thiên.

Đối phương hành động và lời nói như thế, làm cho Chung Linh chống trường kiếm đứng dậy biến sắc.

“Phệ Tâm Cơ Du Yến!” Chung Linh biết nữ sát thủ này là ai , nàng nghe mẫu thân từng nói.

Phệ Tâm Cơ am hiểu dùng sắc mê hoặc đàn ông, cuối cùng dỗ những người đó xoay vòng vòng.

Đợi cho mục tiêu chìm đắm ôn nhu hương của trong nàng, chọc thủng lòng ngực, ăn tim của người đó.

Ác độc đến cực điểm, trong tay nàng không biết dính bao nhiêu tính mạng vô tội.

Vực Nam Hoang, dang tiếng của Phệ Tâm Cơ, còn vang dội hơn Liệt Lô Thủ Hoàng Cương, đêm có thể ngừng khóc.

Chung Linh rất lo lắng, Thân Vương có thể chống cự sắc đẹp cỡ này hay không....

Nhưng một màn làm cho nàng bất ngờ đã xuất hiện.

Tiêu Thiên vốn không có gì, nhìn Phệ Tâm Cơ Du Yến này nhích lại gần, lại sợ tới mức sắc mặt kịch biến, khí cơ trong cơ thể chấn động, ép lui đối phương.

Du Yến đột nhiên gặp phải xung kích, giống như đụng vào một bức tường, cả người gần như sắp kiệt sức, ngã ngồi trên mặt đất.

Nàng không hiểu xảy ra chuyện gì, chợt nghe thấy giọng nói của Tiêu Thiên vang lên: “Người phụ nữ này, tâm tư thật độc ác!”

“Đại.... Đại nhân.... nghe nói từ đâu vậy?” Du Yến nhìn biểu cảm đáng sợ kia của Tiêu Thiên, giọng nói phát run.

Trong lòng, lại mờ mịt.

Mị lực của nàng không có tác dụng?

Sắc mặt Tiêu Thiên nghiêm túc, gắt gao nhìn chằm chằm Du Yến: “Ngươi cầu xin tha thứ thì thôi đi , lại nói muốn hầu hạ ta, nữ đế nhìn ta thế nào?”

“Chỉ sợ nàng sẽ hiểu lầm ta cuộc sống tác phong không đứng đắn, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hát hoa ngắt cỏ.”

“Nếu bởi vậy mà nàng hưu ta, còn làm sao làm Thân Vương nhàn nhã, còn làm sao hưởng thụ cuộc sống tạm bợ vui vẻ?”

Tiêu Thiên càng nói càng kích động, chỉ vào Du Yến: “Tâm tư hiểm ác như thế, con người ngươi thật đáng sợ, không giữ ngươi được!”

Nói xong, Tiêu Thiên đánh qua một chưởng.

Một chưởng này của hắn, thu lực, trực tiếp cách không chấn gãy tâm mạch của Du Yến, cùng với cốt cách kinh lạc.

Chết chắc không thể nghi ngờ.

“Thu lực không phải thương hương tiếc ngọc, mà là lo lắng ra tay quá độc ác, làm cho người ta hiểu lầm ta có tật giật mình.” Tiêu Thiên nhìn về phía Chung Linh ngây ra như phỗng, nghiêm trang giải thích: “Tiểu nha đầu, ngươi làm chứng, để ngừa bất trắc.”

“Lỡ như một ngày nào đó bại lộ, ngươi cũng có thể giúp ta chứng minh, vì bệ hạ, ta thủ thân như ngọc, tuyệt không để cho loại người ác độc này đạt được ý đồ.”

Đôi mắt đẹp của Du Yến nhìn chằm chằm Tiêu Thiên, nàng mở miệng, muốn chửi má nó.

Trời đất chứng giám, nàng thật sự chỉ muốn sống.

Nếu có thể nhìn thấy Tử Nhược Yên, vị nữ đế hoàng triều Đại Viêm này, Du Yến nàng rất muốn chính miệng hỏi một câu.

Phu quân này của ngài, đầu óc có vấn đề à?

“Ngươi.... Ngươi cái tên ngu ngốc.” Cuối cùng, Du Yến dùng hết toàn lực, mắng Tiêu Thiên một tiếng, hai mắt trợn lên, khí tuyệt thân vong.

Tiêu Thiên cũng không buồn bực, ngược lại khinh miệt lắc đầu, nói với Chung Linh: “Nhìn thấy không, mưu kế bị ta chọc thủng, thẹn quá thành giận.”

“....” Chung Linh không hé răng, sau khi dại ra nửa ngày, thật cẩn thận hỏi: “Thân Vương đại nhân, ngài có thể hiểu lầm hay không?”

“Ngươi không hiểu.” Tiêu Thiên lắc đầu, thở dài một hơi.

Trước khi xuyên qua, ở Trái Đất , thân là vương bài của tổ chức, tâm phúc của cha nuôi , cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt kẻ địch.

Hắn gặp vô số ám toán không dứt, tính kế vô cùng vô tận, hãm hại không lúc nào là không có.

Chút thủ đoạn nhỏ này của Phệ Tâm Cơ Du Yến, Tiêu Thiên liếc mắt một cái đã nhìn ra được nàng không có ý tốt!

???

Chung Linh á khẩu cạn lời, trong khoảng thời gian ngắn, nàng có chút đắn đo không chắc.

Rốt cuộc Thân Vương này không bình thường cho lắm, hay là tâm tính kiên định?

Nhưng tưởng tượng đến thực lực của Thân Vương đáng sợ như thế, Chung Linh lắc đầu, ném suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu.

“Chính là tâm tính kiên định, không bị ngoại vật mê hoặc, chính là như vậy!”

“Kế tiếp, còn lại một người cuối cùng.” Tiêu Thiên ngẩng đầu, nhìn về phía lầu các huyết sắc phía trước này.

Chung Linh kéo khóe miệng, biết Thân Vương đại nhân nói chính là ai.

Vua sát thủ của vực Nam Hoang, vậy mà nhát như chuột.

Vừa rồi rõ ràng nàng nhìn thấy, Vân Tôn Lai vị lâu chủ Huyết Vân lâu này, sau khi nhìn thấy thực lực đáng sợ của Tiêu Thiên, đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương