“Có!” Chung Linh vội vàng trả lời, rút bội đao nhỏ bên eo ra, dùng hai tay cung kính đưa cho Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên nhận lấy đao, đánh giá một lượt rồi bắt đầu cắt thịt.

“Ừm, da bên ngoài xốp giòn, bên trong nhiều nước non mềm nhưng vẫn có độ dai nhất định. Đúng là rất tuyệt.” Tiêu Thiên thử một miếng, thật lòng khen ngợi, còn mời nữ cấm vệ bên cạnh.

“Cùng ăn luôn đi, trốn xa như thế làm gì, đừng câu nệ.”

Mấy nữ cấm vệ không lên tiếng. Người nào người nấy đều trợn to mắt nhìn Chung Linh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tiêu Thiên, nhận đao thay đối phương cắt thịt.

Không có ai ngoại lệ, các nàng đều cảm thấy rất nghi ngờ.

Rốt cuộc thì các nàng đang nằm mơ hay thiếu tướng quân trước mắt chính là hàng giả mạo?

Ở Hoàng thành, trước nay Chung đại tiểu thư luôn nổi tiếng là cao ngạo. Ngoại trừ ở trước mặt mẹ nàng và bệ hạ, chưa bao giờ nể nang hay cho ai mặt mũi.

Có điều khi các nàng tiến lên trước, nghe được cuộc đối thoại giữa Chung Linh là Tiêu Thiên thì nghi ngờ đã trở thành khiếp sợ luôn rồi

“Nhóc con, hình như ngươi biết rõ lai lịch của đám người vừa mới bắt cóc ta, người quen cũ hả?” Mồm miệng Tiêu Thiên bóng nhẫy mỡ, tò mò nhìn Chung Linh.

“Đúng... đúng ạ. Kẻ cầm đầu tên Lương Thú, từng là thổ phỉ của Yên Lãng trại, là bài kiểm tra mẹ ta giao cho trước lễ trưởng thành. Một năm trước đã bị ta bắt được, chém đầu thị chúng.”

“Giờ lại trở thành sát thủ của Huyết Vân lâu.”

Hai chân Chung Linh khép lại, hai tay đặt trên đùi, dáng ngồi nghiêm chỉnh, báo cáo đâu ra đấy với Tiêu Thiên.

“Lễ trưởng thành?” Tiêu Thiên nhíu mày, trên dưới đánh giá Chung Linh: “Bao lớn rồi?”

“Mười.... mười sáu ạ.”

“Thật sự vẫn là một nhóc con nghịch ngợm, ăn gì lớn lên vầy...” Khóe miệng Tiêu Thiên giật giật. Hắn lắc đầu: “Cái này phải phê bình mẹ ngươi mới được. Tuổi tác mới bao lớn mà đã kêu ngươi làm mấy chuyện kêu đánh kêu giết này rồi.”

Híz-khà-zzz....

Mấy nữ cấm vệ xung quanh hít vào một hơi lạnh, Thân Vương to gan quá.

Đại tướng quân Chung Lệ Song là vẩy ngược của Chung Linh, không ai được nói xấu, dù chỉ một câu!

“Vâng ạ....” Chung Linh nở nụ cười, máy móc gật đầu.

Cả đám nữ cấm vệ nhìn dáng vẻ em bé ngoan của Chung Linh xong, hóa đá tập thể luôn

Tiêu rồi....

Thiếu tướng quân, hỏng rồi.

Vực Nam Hoang, tổ chức sát thủ hàng đầu.

Phân lâu tại hoàng triều Đại Viêm....

“Trên khắp vực Nam Hoang, ở đâu thì Huyết Vân lâu cũng được xem là tiếng xấu vang xa. Chỉ cần giá cả hợp lý, chuyện gì bọn họ cũng dám nhận.”

“Lần này bọn họ bắt cóc Thân Vương nhưng mục tiêu chính là nữ đế. Không biết kẻ phía sau là ai mà ra giá cao như thế.”

Nói đến đây, Chung Linh cẩn thận nhìn về phía Tiêu Thiên: “Lần này nhiệm vụ của bọn họ thất bại, trong vòng bảy ngày, chắc chắn sẽ còn có người tới.”

Biểu cảm Tiêu Thiên cứng đờ, kinh ngạc hô lên: “Trong vòng bảy ngày, còn người đến à?”

Tự nhiên hắn cảm thấy cách làm việc của Huyết Vân lâu có tí...ngu xuẩn

Lúc trước, khi còn ở tổ chức trên Trái Đất , một khi đụng phải tình huống kiểu này, hắn đều sẽ đi điều tra cẩn thận.

Xem thử có phải có kẻ thứ ba tham gia, họa thủy đông dẫn (gắp lửa bỏ tay người) hay không?

Xem sức chiến đấu của mục tiêu có vượt qua giới hạn năng lực hay không? Có cần biến chiến tranh thành tơ lụa, bắt tay giảng hòa hay không?

Thẳng đến khi bản thân trở thành tông sư nội ngoại kiêm tu, tên cha nuôi chết tiệt kia mới bắt đầu hoành hành ngang ngược.

Sao sát thủ của Huyết Vân lâu này cứ ý như mấy kẻ thô thiển lỗ mãng thế nhỉ?

Biểu cảm trên mặt Tiêu Thiên cực kỳ phức tạp, cảm thấy phiền phức chết đi được.

Nữ cấm vệ bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Thiên thì cho rằng đối phương đang sợ hãi.

Cũng phải, bị Huyết Vân lâu theo dõi, sợ hãi là chuyện rất bình thường.

Phân lâu của Huyết Vân lâu hoàng tại triều Đại Viêm, bệ hạ cũng cực kỳ đau đầu, quét không hết tẩy không sạch.

“Thân Vương, chi bằng tạm thời ngài cứ ở trong cung, đừng ra ngoài.” Nữ cấm vệ dẫn đầu chắp tay khuyên bảo Tiêu Thiên: “Trận pháp bảo vệ hoàng cung rất mạnh, sát thủ của Huyết Vân lâu sẽ không dám tự tiện xông vào.”

“Ý kiến hay! Cứ ở trong cung đi, thoải mái hơn nhiều.” Hai mắt Tiêu Thiên sáng ngời, lập tức hưởng ứng chủ ý của nữ cấm vệ dẫn đầu.

Khóe miệng của những nữ cấm vệ khác thoáng run rẩy, trong lòng đều có cùng một suy nghĩ: “Thân Vương ngươi sợ chết đến mức nào vậy trời?”

Duy chỉ có sắc mặt Chung Linh là khá cổ quái, suy nghĩ trong lòng hoàn toàn khác với những nữ cấm vệ kia: “Thân Vương, ngài không muốn ra tay đến thế cơ à.”

Rất nhanh, các nữ cấm vệ bắt đầu thu dọn hành lý ở doanh địa đơn sơ này.

“Thủ lĩnh, ngài nói xem có phải thiếu tướng quân cũng thích tên ẻo lả yếu nhớt kia không? Lúc đối xử với Thân Vương tính tình tự nhiên lại tốt thế?” Nữ cấm vệ đi đến bên cạnh, nhìn cảnh tượng Chung Linh theo chân Tiêu Thiên ở phía xa rồi thì thầm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương