KHAI CUỘC NỮ ĐẾ LÀM CHÍNH CUNG ( Bản Dịch )
Chương 22: Con mèo trốn dưới gầm giường 2

Chương 22:  Con mèo trốn dưới gầm giường  2

 

Nháy mắt tiếp theo.

Thân hình Tiêu Thiên vọt ra trong tàn dư kiến trúc nổ tung, trong chớp mắt đã đến trước mặt Vân Tôn Lai.

So với thân pháp linh động như rắn của Vân Tôn Lai, Tiêu Thiên tuần hoàn một phương pháp càng đơn giản thô bạo hơn.

Giữa hai điểm, đoạn thẳng ngắn nhất!

“Ngươi trốn cái rắm á?” Tiêu Thiên trực tiếp vươn tay túm một cái, giữa đường linh khí hộ thể trên người đối phương, tính cả huyết vân lôi đình quanh quẩn kia, trực tiếp sụp đổ.

Giống như là xách một con gà, Tiêu Thiên dẫn theo Vân Tôn Lai dừng ở trước mặt Chung Linh.

“Nói ra thật buồn cười, tên này vậy mà trốn ở dưới gầm giường.” Tiêu Thiên mang theo Vân Tôn Lai, ném tới Chung Linh, cười nhạo.

“....” Khóe miệng Chung Linh thoáng run rẩy, nhìn bóng dáng trước mặt bị Thân Vương xách lên, cảm giác có chút ma huyễn.

Nếu không phải tự mình trải qua, ai dám tin vua sát thủ của vực Nam Hoang, bị người ta ném tới ném lui giống như xách một con gà?

Không ai có thể ngờ được, đường đường lâu chủ Huyết Vân lâu, sẽ bị Thân Vương dọa tới mức trốn dưới gầm giường.

Vân Tôn Lai bị xách lên muốn phản kháng, nhưng Tiêu Thiên kiềm sau cổ hắn, căn bản không thoát được.

Vân Tôn Lai tựa hồ có chút tuyệt vọng, nhìn Tiêu Thiên: “Ta đã thu liễm linh khí, ngừng thở, thậm chí khống chế tim ngừng đập tạm thời, rốt cuộc làm sao ngươi phát hiện ra ta?”

Hắn thật sự không nghĩ ra, bản thân bại lộ như thế nào.

“Rất đơn giản, ta nghe thấy tiếng máu của ngươi chảy.” Tiêu Thiên thuận miệng trả lời, một dáng vẻ đương nhiên.

Sắc mặt Vân Tôn Lai trắng bệch, Chung Linh bên cạnh cũng giống như gặp quỷ.

Nghe được tiếng máu chảy?

Đây là thính lực gì?

“Được rồi, ta đã trả lời vấn đề của ngươi, như vậy ngươi cũng ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ta.” Tiêu Thiên nhìn chằm chằm Vân Tôn Lai: “Rốt cuộc ngươi là vì cái gì, nhìn chằm chằm hoàng triều Đại Viêm.”

“Nếu ngươi đồng ý tha cho ta một mạng, ta sẽ nói tình báo cho ngươi biết.” Vân Tôn Lai nuốt nước miếng, cắn răng mở miệng.

“Vậy bỏ đi, ta không hỏi nữa.” Tiêu Thiên nói xong, tay hơi dùng chút lực, đã vặn cổ Vân Tôn Lai, ném trên mặt đất.

Muốn nói hay không, ai còn chiều ngươi chứ?

Chung Linh đứng bên cạnh, nhìn vị vua sát thủ vực Nam Hoang này, trừng hai mắt, tắt thở chết không nhắm mắt, lạnh run.

“Mẹ ơi.... Thân Vương thật đáng sợ, ta muốn về nhà!”

Đệ tử Thiên Cơ các, bay nhanh trong núi rừng.

Vừa rồi hắn theo thường lệ tuần tra bốn phía, xem có thể thu thập tình báo mới hay không.

Bỗng nhiên nghe thấy phía trước truyền đến tiếng gầm rú thật lớn, nếu hắn nhớ không nhầm, bên kia là chỗ của hồ Tinh Lạc.

Xuyên qua rừng rậm, tầm nhìn phía trước bỗng nhiên trống trải.

“Đây.... đây....” Đệ tử Thiên Cơ các này kinh hãi nhìn phía trước.

Hồ Tinh Lạc to lớn nước chảy không ngừng, vô số tàn tích tường đổ và đất đá vụn, từ bầu trời rơi xuống, đập vào trong nước.

Mà chỗ xa hơn, một đảo nhỏ vỡ vụn, vô cớ xuất hiện trong hồ nước.

Hắn rõ ràng nhìn thấy, trên kiến trúc trên đảo nhỏ bị tàn phá đó, một tấm bảng hiệu lắc lư, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Trên bảng hiệu, rõ ràng khắc ba chữ to đỏ như máu.

Huyết Vân lâu!

Bên cạnh, trên cả hòn đảo bị chìm trong hồ nước có một tấm bia đá nhô lên, chữ phía trên được khắc thật lớn.

Thay trời hành đạo!

Bên cạnh, còn có hai chữ nhỏ, hình như là ký tên, tên là....

Diêm Vương!

“Việc này quá to rồi, Huyết Vân lâu vậy mà bị diệt!!!” Đệ tử của Thiên Cơ các này, không nhịn được thét chói tai, vội vàng xoay người rời đi.

Hắn phải nhanh hết sức có thể truyền tình báo đi, đổi lấy cống hiến.

....

Trên núi Thanh Viêm.

Tiêu Thiên đã có thể thuần thục khống chế năng lực phi hành, mang theo Chung Linh chậm rãi đáp xuống đất.

Ra ngoài một chuyến trở về, đã gần đến hoàng hôn.

Chung Linh đáp xuống đất, Sơn Nhạc Trấn Thủ phù trên người rốt cục không chịu nổi, hoàn toàn tan rã tiêu tán.

“Đi, về nhà ăn cơm chiều!” Tiêu Thiên đáp xuống đất, bàn tay to vung lên phía trước, vẻ mặt vui vẻ.

Ngày tháng của Thân Vương, bảo vệ được rồi.

Tên khốn Huyết Vân lâu mơ ước hoàng triều Đại Viêm, bức ép hắn ra tay, rốt cục bị diệt.

“Không biết có bao nhiêu người vô tội, bởi vì ta mà được cứu.” Tiêu Thiên ở trên đường núi, vừa trở về, vừa nhắc tới.

Dường như tâm trạng cực kỳ tốt.

Chung Linh điều chỉnh lại tâm trạng, thành thật đi theo phía sau Tiêu Thiên, trong lòng lại rất tò mò: “Thân Vương đại nhân, vừa rồi ngài ký tên là Diêm Vương có ý nghĩa gì?”

“Một danh hiệu của ta ở nhà cũ, không có gì.” Tiêu Thiên thuận miệng trả lời, thần thái thoải mái.

“Danh hiệu? Có ý nghĩa đặc biệt gì không?” Chung Linh vẫn không hiểu.

“Nhà cũ của ta á, có một câu tục ngữ.” Tiêu Thiên đi ở phía trước, đưa lưng về phía Chung Linh, nhưng lời trong miệng cũng làm cho nàng không rét mà run.

“Diêm Vương kêu ngươi canh ba chết, ai dám giữ người đến canh năm?”

Nói đến đây, bước chân Tiêu Thiên bỗng nhiên dừng lại, hơi quay đầu, lạnh lùng nhìn Chung Linh.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương