KHAI CUỘC NỮ ĐẾ LÀM CHÍNH CUNG ( Bản Dịch )
Chương 19: Một quyền đánh xuống sẽ khóc luôn 2

Chương 19: Một quyền đánh xuống sẽ khóc luôn 2

 

Phì phì!

Lực xung kích cuồng bạo, phản xích trên song chưởng của Hoàng Cương, cơ thịt của hắn bắt đầu rạn nứt, máu tươi bắn tung toé.

Răng rắc.

Tiếng xương nứt bắt đầu vang lên, ra quyền liên tiếp không ngừng, Hoàng Cương rõ ràng đã không chịu nổi.

Ầm!

Cuối cùng một lần ra quyền khí kình phản chấn, làm cho Hoàng Cương bay ngược ra ngoài, hung hăng đập trên mặt đất.

Song chưởng đã vặn vẹo, căn bản không nhìn ra hình dạng ban đầu.

Không chỉ như thế, lực đạo phản chấn theo song chưởng của hắn, tác dụng khắp toàn thân trên dưới.

Hoàng Cương giờ phút này, giống như một huyết nhân, căn bản không có năng lực đứng lên.

Về phần Thân Vương hoàng triều Đại Viêm Tiêu Thiên?

Hắn vẫn đứng tại chỗ, dựng thẳng một ngón trỏ, lạnh lùng nhìn Hoàng Cương trên mặt đất.

“Cách chơi này của ngươi, rất mới mẻ độc đáo, rất đặc biệt, cũng nhanh chóng đánh chết chính mình.” Tiêu Thiên thu hồi ngón trỏ, tiến hành bình luận với Hoàng Cương cả người là máu.

Cả người Hoàng Cương run cầm cập, muốn mở miệng, lại không nói nên lời.

Hắn là mãng phu, vừa rồi dựa vào một tử mãng kính, luôn khởi động công kích tới Tiêu Thiên.

Cho tới bây giờ hắn mới tỉnh táo lại, rốt cuộc bản thân đang ra tay với quái vật như thế nào?

Hoàng Cương trừng to hai mắt, trong lòng vô cùng tủi thân, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt.

Giờ phút này trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ: “Thằng chó đẻ của bộ tình báo, chẳng lẽ đều là bọn không có não sao, các ngươi thu thập tình báo chó má gì vậy?”

Lúc này Hoàng Cương ngược lại không chỉnh được Tiêu Thiên.

Cái này cứ đánh rồi đánh, sao còn đánh khóc bản thân chứ.

Mặc kệ Hoàng Cương đánh khóc bản thân, Tiêu Thiên thu hồi ánh mắt từ trên người hắn, nhìn quanh bốn phía.

Trên thực tế, hắn cảm thấy đám người này đều là một dáng vẻ không quá thông minh.

Bản thân cũng đã đánh tới cửa nhà bọn họ, vẫn còn xem thường mình, vậy là có ý gì?

“Chẳng lẽ bọn họ không động não một chút, ta có thể tìm được nơi này, ý nghĩa là gì sao?” Trong lòng Tiêu Thiên châm biếm.

‘Chủ nhân, hiện giờ thân thể ngài còn đang phát triển cường hóa, không thể tu luyện, thuộc loại người thường không có cảnh giới.’

‘Cộng thêm nguyên nhân khác, mới tạo thành nhận thức sai lầm với thực lực của chủ nhân.’

Tiêu Thiên thở dài, ánh mắt di chuyển, phát hiện Huyết Vân lâu trên không này nối liền với đảo nhỏ khác, đã bắt đầu có người xuất hiện.

Tựa hồ động tĩnh bên này, thu hút sự chú ý của bọn họ.

“Có vẻ, không có thời gian nói chuyện phiếm với mi.” Tiêu Thiên đột nhiên thu quyền, trong ánh mắt lóe ra tinh quang.

Mục đích chuyến này của hắn, vẫn là muốn giải quyết ngọn nguồn phiền phức, còn cho bản thân một thời gian thoải mái tự tại.

Nhân tiện, xử lý khối u ác tính Huyết Vân lâu này.

Ầm!

Tiêu Thiên cách không đánh ra một quyền, nhẹ nhàng bâng quơ, lại ẩn chứa lực đạo khủng bố.

Nắm tay va chạm không khí, đánh ra kính đạo đáng sợ kinh người.

Pháo không khí vô hình trực tiếp xẹt qua đỉnh đầu đám sát thủ này, đánh trúng đảo nhỏ trên không phía xa.

Ầm ầm!

Tiếng vang đinh tai nhức óc bạo liệt vang lên, đảo nhỏ phía xa nối liền tổng bộ Huyết Vân lâu, ở trước mắt bao người, hóa thành pháo hoa đặc biệt.

Tiêu Thiên xoay người, một quyền tiếp một quyền, đều cách không đánh ra.

Ầm! Ầm! Ầm!

Mấy đảo nhỏ trên không khác, tính cả sát thủ bên trong, hóa thành pháo hoa bụi đất không có gì đặc biệt, tung bay giữa không trung.

Sát thủ xung quanh Tiêu Thiên, toàn thân gần như bị mồ hôi lạnh thấm ướt, hai chân có chút sốt rét.

Không ít người đều bị chiêu thức này của Tiêu Thiên, dọa tới mức gần như hồn vía lên mây.

Từ đầu tới cuối, bọn họ đều không cảm nhận được Tiêu Thiên vận dụng một chút linh khí.

Sức mạnh nhục thân đơn thuần, một quyền cách không dập nát đảo nhỏ phân lâu?

Con mẹ nó đây là người?

“Trốn!!” Không biết là ai, dẫn đầu kinh hãi mở miệng.

Một đám sát thủ Huyết Vân lâu, lúc này mới như tỉnh dậy khỏi giấc mơ, các loại thần thông, linh khí trong cơ thể bùng nổ dưới, hóa thành tàn ảnh lao đi về bốn phương tám hướng.

Trốn phân tán, mới có hy vọng.

Hoàng Cương ngã trên mặt đất, đã là nỏ mạnh hết đà, hắn gần chết đã nói không nên lời.

Hắn trừng hai mắt, trong lòng đang rít gào: “Trốn, phàm là một người trốn được, cũng phải truyền lại tình báo của quái vật này ra ngoài.”

Hắn cũng không tin, mười mấy sát thủ ở đây đồng thời phân tán mà chạy, một mình Tiêu Thiên ngăn được!

Nhưng Tiêu Thiên lại dùng sự thật nói cho hắn biết....

Không tin cũng phải tin.

Vù! Vù! Vù!

Thân thể Tiêu Thiên vừa động, nháy mắt biến mất tại chỗ.

Nhưng ngay sau đó, đã có hơn mười Tiêu Thiên, đồng thời xuất hiện trước mặt một đám sát thủ Huyết Vân lâu.

Ra tay.

Phì! Phì! Phì!

Từng đám huyết vụ nổ tung, xuyên qua thân thể trì trệ của Tiêu Thiên.

Tàn ảnh!

Hơn mười Tiêu Thiên này đều là hắn sau khi hành động tốc độ siêu cao, lưu lại tàn ảnh tại chỗ.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương