KHAI CUỘC NỮ ĐẾ LÀM CHÍNH CUNG ( Bản Dịch )
Chương 13: Có thể ra tay thì sẽ không lải nhải

Chương 13: Có thể ra tay thì sẽ không lải nhải

 

Mặt đất giống như có một luồng dao động vô hình đang lan rộng ra bốn phương tám hướng.

Rầm!!!

Tiêu Thiên lại phóng lên cao, trọng lực vốn đè nặng trên người hình như đang dần biến mất.

“Ha ha ha, quả nhiên là thế mà!” Tiêu Thiên không ngừng bay lên, không nhịn được vui sướng cười to.

Xuyên qua tầng mây, Tiêu Thiên lơ lửng giữa không trung. Hắn nhìn biển mây trắng như bông dưới ánh mặt trời trước mặt, tinh thần vô cùng sảng khoái.

Hắn là người Trái Đất , đến từ vị diện siêu cao nên không bị quy tắc hạn chế, thoát khỏi trọng lực, bay như chim cũng không phải việc khó khăn gì.

Có thể dựa vào sức mạnh bản thân để bay lượn… ngay cả Tiêu Thiên cũng không cách nào kiềm chế được sự vui sướng trong lòng.

Chung Linh bị khiêng trên vai, cũng kinh ngạc nhìn bốn phía: “Thật.... Thật là đẹp.”

Nghe thấy giọng nói của tiểu nha đầu trên vai, Tiêu Thiên tò mò: “Ngươi không phải là Phá Không cảnh, có thể bay trên không à? Chẳng lẽ lại chưa từng được nhìn qua?”

“Thân Vương đại nhân, Phá Không cảnh lăng không phi hành tiêu hao linh khí lắm. Bình thường chỉ cách mặt đất ba trượng đã là được lắm rồi.”

“Bay lên cao giống như này thì ta chịu chết, không cách nào làm được.”

Chung Linh vừa giải thích, vừa đánh giá cảnh vật trên không trung chưa từng được nhìn thấy này, sắc mặt khác thường.

Còn không chờ nàng ngắm nhiều thêm một chút, lực đẩy cực mạnh đã đột nhiên đánh úp lại, cảnh sắc chung quanh bắt đầu nhanh chóng thụt lùi.

Theo tốc độ phi hành không ngừng tăng nhanh của Tiêu Thiên, cảnh vật bốn phía thậm chí còn trở nên lẫn lộn không rõ ràng, tầm mắt của Chung Linh đã bắt đầu không theo kịp.

Linh khí trong cơ thể không tự chủ được, bắt đầu tràn ra, hóa thành màn linh khí hộ thể, tránh bị xé toạc.

“Cái này.... quá.... Quá nhanh!” Chung Linh có chút sợ hãi. Nàng lo nếu còn tiếp tục như vậy, bản thân sẽ không chịu nổi.

Ngay lúc cảm thấy bản thân đã đến cực hạn, Chung Linh lại phát hiện: tốc độ Thân Vương khiêng mình đi đã không còn tăng thêm nữa.

Cảm nhận được điều này, Chung Linh không khỏi trầm tĩnh lại.

“Thân Vương quả nhiên là rất đáng sợ. Không cần linh khí cũng có thể phi hành, hơn nữa lực xung kích khi bay về phía trước gần như đã đến mức cực hạn mà mình có thể chống đỡ.”

“Rốt cuộc thì chiến lực của Thân Vương đáng sợ đến mức nào chứ?”

Trong lòng Chung Linh cảm khái nhưng lại không biết.

Tốc độ phi hành mà nàng cho là cực hạn này, căn bản chưa là gì với Thân Vương nhà mình.

Nếu không phải hệ thống trong cơ thể Tiêu Thiên luôn giám sát tình huống của nàng, nhắc nhở hắn giảm bớt tốc độ thì Tiêu Thiên đã tiếp tục tăng tốc, Chung Linh sẽ bị chấn động chết tươi.

Ngay lúc Chung Linh mơ mơ màng màng, bên tai bỗng truyền đến giọng nói của Tiêu Thiên: “Chúng ta tới rồi.”

Vù!

Khung cảnh bốn phía bỗng nhiên đứng im, chỉ chớp mắt Tiêu Thiên đã dừng lại, gần như không có giảm xóc.

“Tới rồi ạ?” Chung Linh còn chưa nhìn rõ ràng bốn phía đã thấy Tiêu Thiên thả mình xuống, đối phương còn thuận tay túm vạt áo mình.

Chung Linh bị xách đi giống như gà con, chưa lấy lại tinh thần đã phát hiện bản thân bị Tiêu Thiên giơ lên cao.

Sau đó....

“Cho ngươi bay này!” Tiêu Thiên vung mạnh tay, Chung Linh lập tức phóng vút về phía trước

“Hể??” Chung Linh căn bản là không chống cự được sức mạnh của Tiêu Thiên, tay chân lắc lư lao về phía trước, vẻ mặt rất chi là hoảng sợ.

Vèo!

Chung Linh lao đi vun vút. Sau đó nàng phát hiện ra tốc độ của Tiêu Thiên càng nhanh hơn, lướt qua mình, xông về phía trước.

Rầm!

Tiêu Thiên lao thẳng phía trước, giống như đụng vào trên mặt kính.

Răng rắc.

Trong mắt Chung Linh, không trung giống như vỡ vụn, lộ ra vô số vết nứt.

Rầm rầm....

Giống như một tấm kính bị vỡ vụn rơi xuống, khoảng không trước mặt không còn trống rỗng, chẳng có gì nữa. Huyễn trận sụp đổ, để lộ một tòa nhà đang lơ lửng giữa trời .

Cả lầu các giống như một hòn đảo nhỏ, từ trên xuống dưới chỉ có một màu đỏ thẫm, lẳng lặng lơ lửng trên không trung.

Bên trên có một tấm biển lớn, khắc rõ ba chữ màu máu.

Huyết Vân lâu!

Đã không có trận pháp phòng thủ, Chung Linh bị ném tới nhanh chóng điều chỉnh cơ thể. Linh khí trên người nàng bắt đầu khởi động, sau một cái lộn vòng đã vững vàng đáp xuống quảng trường phía trước Huyết Vân lâu đang lơ lửng.

Chung Linh vẫn duy trì tư thế quỳ một gối xuống đất, bắp đùi thon dài còn đang không ngừng run rẩy.

“Hóa.... hóa ra là linh khí phi hành, khó trách bệ hạ tìm mãi cũng không thấy vị trí của phân lâu này, thì ra nó nằm ở trên trời.” Chung Linh chống đầu gối, kinh ngạc mãi không thôi.

Tiêu Thiên lại thò tay nhấc Chung Linh trên mặt đất lên: “Theo sát ta, đừng chạy lạc.”

“Vâng!” Chung Linh vội vàng gật đầu, theo sát phía sau Tiêu Thiên: “Tiếp theo chúng ta làm sao đây, phải lẻn vào trong đó ạ?”

Tiêu Thiên lắc đầu rồi bước lên cầu thang, dùng một cước đá vỡ cửa lớn của Huyết Vân lâu.

Đại sảnh phân lâu Huyết Vân lâu, mọi ánh mắt, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiêu Thiên.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương