Khách Trọ Tháo Hán H
Chương 88: Có Chuyện Này Anh Muốn Nói Rõ Với Em

Đêm nay, Hà Lộ bị anh làm cho không lúc nào ngừng chảy nước, cả người như được vớt từ dưới hồ lên, Trình Diệu Khôn mới chịu ôm cô đi vào nhà tắm.

Lúc mọi chuyện xong xuôi đã là 3 giờ sáng, Hà Lộ nhắm chặt mắt, bên tai còn có giọng nói mơ hồ.

Anh nói gì mà khăn trải giường hôm qua bị cô làm ướt, hôm nay cũng không khá hơn là bao, hỏi khi nào cô mới chịu đổi cho anh.

Sau đó anh lại nói, trên giường chỗ nào nằm được đều nhường cho cô, nên ngày mai phải bồi thường cho anh…

Đúng 6 giờ, Trình Diệu Khôn đánh thức Hà Lộ dậy.

Hôm qua bị anh chơi quá đà, lúc tỉnh cũng còn mơ mơ màng màng.

Trình Diệu Khôn cũng không nói gì, trực tiếp cõng cô về phòng.

Ngoài trời không giống sáng hôm qua, mây đen cuồn cuộn vẫn chưa tan, không khí cũng có chút lạnh, khiến cô bỗng tỉnh giấc.

Cơ thể Hà Lộ như bị đào rỗng, gió thổi qua làm người cô run cầm cập, đầu óc mơ màng cũng dần rõ ràng.

Trình Diệu Khôn thấy vậy, quay đầu hỏi cô.

“Lạnh sao?”

“Hơi hơi.” Cô vừa nói vừa rụt người vào tấm lưng ấm nóng của anh.

“Thể chất thật yếu, trời như vậy còn lạnh.”

“…” Hà Lộ không trả lời, nhưng cô cảm giác anh đang dần chậm bước chân lại.

Dù không nói gì, nhưng trong lòng Hà Lộ như có dòng nước ấm đang chạy qua.

“Đúng rồi, em muốn hỏi anh cái này.” Hà Lộ nói.



“Chuyện gì?”

“Cái này, bây giờ chúng ta… Chúng ta là cái gì của nhau?”

Trình Diệu Khôn nghe xong, không nhịn được cười.

“Em muốn là gì?”

“…Là em tự muốn sao?”

Nghe giọng cô như sắp khóc tới nơi, Trình Diệu Khôn lần nữa cười ra tiếng.

“Đương nhiên là đúng như em nghĩ rồi, anh còn muốn công khai với mọi người mối quan hệ của chúng ta, mà em thì sợ này sợ kia.”

Công khai quan hệ, không cần lén lút nữa, có thể đường đường chính chính muốn ôm là ôm, muốn sờ là sờ.

Hà Lộ cứng họng, vì anh nói đúng, cô không thể phản bác.

Nhưng… Cô vẫn muốn nghe từ chính miệng anh xác nhận một chút…

“Vậy ý anh là, chúng ta là quan hệ nam nữ sao?”

“Sao không?” Trình Diệu Khôn hỏi lại, dù đã đến chính sảnh nhưng vẫn không thả cô xuống, xoay đầu nhìn cô, “Em còn nghĩ chúng ta là cái gì?”

Anh hơi nhíu mày lại, ánh mắt sắc bén áp bức nhìn cô.

Hà Lộ nuốt nước bọt: “Em, em chỉ hỏi một chút thôi, muốn xác định tí mà…”

Trình Diệu Khôn vẫn nhìn cô như vậy, hơi khom lưng xuống, đưa một tay lên bóp mặt cô, nâng đầu nhỏ cô lên.



“Hà Lộ, có chuyện anh muốn nói rõ với em.” Trình Diệu Khôn dùng ánh mắt nặng nề nhìn cô.

Hà Lộ bị anh làm cho trái tim nảy lên một cái: “Chuyện, chuyện gì?”

“Nếu em thích người khác hay không còn muốn ở bên nhau, thì hãy nói rõ với anh, đừng giấu diếm làm gì.”

Hà Lộ nghe xong, có chút không hiểu được, sao cô có thể không thích?

Lại nói gì mà giấu diếm anh… Sao có thể chứ?

Tuy không biết phải nói gì nhưng bị anh nhìn như vậy, Hà Lộ cũng không dám hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu.

“Gật đầu là sao?”

“Là, là em hiểu rồi.”

Đây đúng là câu trả lời anh muốn nghe, nhưng Trình Diệu Khôn vẫn cảm thấy có ngụm máu đen trong cổ họng.

“Hiểu là sao, em còn có người khác?”

“…” Này, anh tự hỏi anh đi?

“Sao không nói, em có người thích rồi sao?”

“…Không có.”

“Vậy hồi nãy em nói là có ý gì?”

Vẻ mặt Hà Lộ vô tội: “Không lẽ em phải nói em không biết?”

“…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương