Khách Trọ Tháo Hán H
-
Chương 76: Sao Con Biết Được?
Mẹ Hà cười không khép được miệng, bà xua tay.
“Thôi thôi, tuần trước mẹ vừa thua hơn 200 đồng, bây giờ như lấy lại vốn thôi.”
“He he, còn có thể lấy được cả vốn lẫn lời.”
Hà Lộ bên cạnh nịnh nọt, cô tung ta tung tăng đi theo sau mẹ Hà.
Mẹ Hà còn không hiểu cô sao, bà đi vào phòng, lấy trong túi ra 50 đồng đưa cô.
“Không có tiền dư đâu, nhưng mẹ sẽ không trừ vào tiền thuê con lấy thiếu trước đó nữa.”
Hà Lộ sửng sốt nhìn mẹ Hà, mờ mịt nhận tiền.
Mỗi khi mẹ Hà thắng tiền, Hà Lộ thường ôm đùi bà nịnh hót, hy vọng có thể xin thêm tiền tiêu vặt.
Nhưng hôm nay cô không nhiệt tình lắm, chỉ là… Chỉ là không biết sao, thói quen chăng?
“Đúng rồi, làm bài tập xong chưa?”
“Xong rồi ạ.”
“Mẹ cả hôm nay đánh mạt chược, đau lưng quá, lát nữa mẹ tắm xong con đấm lưng giúp mẹ nhé.”
“Vâng ạ.”
Đợi mẹ Hà tắm xong, Hà Lộ mát xa vai giúp mẹ đến 12 giờ, Trình Diệu Khôn vẫn chưa trở về.
Mẹ Hà buồn ngủ, nếu bây giờ khóa cửa thì lát khách về phải mệt mỏi đi ra mở.
“Này, sao Tiểu Trình còn chưa về?”
“Sao con biết được?” Hà Lộ thấp thỏm nói.
“Chà… Bọn Đỗ Khải thường chơi tới 2, 3 giờ sáng, không chừng giờ đó cậu ta mới về.”
“…Con không biết.”
Mẹ Hà bất lực quay đầu nhìn cô: “Còn câu trả lời nào khác không?”
Hà Lộ chớp mắt: “Hay mẹ gọi anh Đỗ Khải hỏi thử xem.”
“À… Lỡ Đỗ Khải thấy chúng ta hối người về, không cho thằng bé mặt mũi thì sao?”
“À thì…” Hà Lộ gãi tóc, “Con cũng không biết…”
Mẹ Hà liếc cô một cái, quay đầu lại xem TV. Một hồi sau, bà đảo mắt, nhìn Hà Lộ.
“Hay con gọi cho Đỗ Khải đi.”
“Hả?!”
“Con hả cái gì? Nói mẹ không được khỏe nên đi ngủ trước. Con muốn khóa cổng, nếu Tiểu Trình về trễ thì gọi cho chúng ta ra mở cửa.”
“Ra là vậy…”
“Không sao đâu, Đỗ Khải cũng không nghĩ nhiều như vậy, sẽ không so đo với con.”
“Vâng.”
“Con ậm ừ cái gì, đi gọi điện nhanh đi.”
Hà Lộ đứng dậy, làm bộ không tình nguyện đi ra ngoài cửa.
Vừa ra khỏi phòng, bước chân cô nhanh chóng chạy đi.
Cuối cùng cũng có lý do chính đáng để gọi cho anh!
À không! Là gọi cho anh Đỗ Khải, sau đó anh Đỗ Khải sẽ đưa điện thoại cho anh…
Cô chạy như bay về phòng, Hà Lộ cầm di động lên bấm gọi vào số Đỗ Khải.
Tuy nhiên, không có ai bắt máy, Hà Lộ cũng không còn lo lắng như ban nãy nữa.
Cô gọi lại lần nữa, trước khi tiếng chuông chờ sắp tắt thì liền có người nghe.
Một giọng cười cợt nhả vang lên, còn có cả tiếng nhạc và tiếng nói chuyện ồn ào lọt vào tai cô, rất hỗn loạn.
“Anh Đỗ Khải, là em Tiểu Muội ạ.”
“Anh biết, anh có số em mà.” Đỗ Khải cười cười trả lời, “Đợi anh chút, chỗ anh ồn quá, anh ra ngoài nghe máy.”
“Vâng.”
Đỗ Khải đứng dậy đi ra ngoài, Trình Diệu Khôn ngồi bên cạnh túm cậu lại.
“Ai gọi?” Anh hỏi.
Đỗ Khải cười tít mắt trả lời: “Tiểu Muội nhà em.”
Hà Lộ?
Trình Diệu Khôn nhăn mày lại, Đỗ Khải tưởng anh không nhớ Tiểu Muội là ai.
“Là Hà Lộ, chỗ nhà nghỉ đó.”
“…”
“Thôi thôi, tuần trước mẹ vừa thua hơn 200 đồng, bây giờ như lấy lại vốn thôi.”
“He he, còn có thể lấy được cả vốn lẫn lời.”
Hà Lộ bên cạnh nịnh nọt, cô tung ta tung tăng đi theo sau mẹ Hà.
Mẹ Hà còn không hiểu cô sao, bà đi vào phòng, lấy trong túi ra 50 đồng đưa cô.
“Không có tiền dư đâu, nhưng mẹ sẽ không trừ vào tiền thuê con lấy thiếu trước đó nữa.”
Hà Lộ sửng sốt nhìn mẹ Hà, mờ mịt nhận tiền.
Mỗi khi mẹ Hà thắng tiền, Hà Lộ thường ôm đùi bà nịnh hót, hy vọng có thể xin thêm tiền tiêu vặt.
Nhưng hôm nay cô không nhiệt tình lắm, chỉ là… Chỉ là không biết sao, thói quen chăng?
“Đúng rồi, làm bài tập xong chưa?”
“Xong rồi ạ.”
“Mẹ cả hôm nay đánh mạt chược, đau lưng quá, lát nữa mẹ tắm xong con đấm lưng giúp mẹ nhé.”
“Vâng ạ.”
Đợi mẹ Hà tắm xong, Hà Lộ mát xa vai giúp mẹ đến 12 giờ, Trình Diệu Khôn vẫn chưa trở về.
Mẹ Hà buồn ngủ, nếu bây giờ khóa cửa thì lát khách về phải mệt mỏi đi ra mở.
“Này, sao Tiểu Trình còn chưa về?”
“Sao con biết được?” Hà Lộ thấp thỏm nói.
“Chà… Bọn Đỗ Khải thường chơi tới 2, 3 giờ sáng, không chừng giờ đó cậu ta mới về.”
“…Con không biết.”
Mẹ Hà bất lực quay đầu nhìn cô: “Còn câu trả lời nào khác không?”
Hà Lộ chớp mắt: “Hay mẹ gọi anh Đỗ Khải hỏi thử xem.”
“À… Lỡ Đỗ Khải thấy chúng ta hối người về, không cho thằng bé mặt mũi thì sao?”
“À thì…” Hà Lộ gãi tóc, “Con cũng không biết…”
Mẹ Hà liếc cô một cái, quay đầu lại xem TV. Một hồi sau, bà đảo mắt, nhìn Hà Lộ.
“Hay con gọi cho Đỗ Khải đi.”
“Hả?!”
“Con hả cái gì? Nói mẹ không được khỏe nên đi ngủ trước. Con muốn khóa cổng, nếu Tiểu Trình về trễ thì gọi cho chúng ta ra mở cửa.”
“Ra là vậy…”
“Không sao đâu, Đỗ Khải cũng không nghĩ nhiều như vậy, sẽ không so đo với con.”
“Vâng.”
“Con ậm ừ cái gì, đi gọi điện nhanh đi.”
Hà Lộ đứng dậy, làm bộ không tình nguyện đi ra ngoài cửa.
Vừa ra khỏi phòng, bước chân cô nhanh chóng chạy đi.
Cuối cùng cũng có lý do chính đáng để gọi cho anh!
À không! Là gọi cho anh Đỗ Khải, sau đó anh Đỗ Khải sẽ đưa điện thoại cho anh…
Cô chạy như bay về phòng, Hà Lộ cầm di động lên bấm gọi vào số Đỗ Khải.
Tuy nhiên, không có ai bắt máy, Hà Lộ cũng không còn lo lắng như ban nãy nữa.
Cô gọi lại lần nữa, trước khi tiếng chuông chờ sắp tắt thì liền có người nghe.
Một giọng cười cợt nhả vang lên, còn có cả tiếng nhạc và tiếng nói chuyện ồn ào lọt vào tai cô, rất hỗn loạn.
“Anh Đỗ Khải, là em Tiểu Muội ạ.”
“Anh biết, anh có số em mà.” Đỗ Khải cười cười trả lời, “Đợi anh chút, chỗ anh ồn quá, anh ra ngoài nghe máy.”
“Vâng.”
Đỗ Khải đứng dậy đi ra ngoài, Trình Diệu Khôn ngồi bên cạnh túm cậu lại.
“Ai gọi?” Anh hỏi.
Đỗ Khải cười tít mắt trả lời: “Tiểu Muội nhà em.”
Hà Lộ?
Trình Diệu Khôn nhăn mày lại, Đỗ Khải tưởng anh không nhớ Tiểu Muội là ai.
“Là Hà Lộ, chỗ nhà nghỉ đó.”
“…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook