Khách Trọ Tháo Hán H
-
Chương 69: Hà Lộ, Bỗng Nhiên Anh Muốn Làm Em!
Ra khỏi phòng bếp, Hà Lộ tung tăng đi đến sau nhà gọi Trình Diệu Khôn.
Cô vừa đi vừa nghĩ, không biết Trình Diệu Khôn có vui không khi được mời ăn cơm chung.
Kết quả vừa gõ cửa hai cái, trước khi cô kịp nói thì khách trọ Trình Diệu Khôn cười hỏi: “Kêu anh đi ăn cơm sao?”
Oa! Không bất ngờ một chút nào luôn!
Hà Lộ rũ mắt nói: “Mẹ em mời anh ăn cơm chung ạ.”
“Mẹ em mời, em không mời sao?”
“…Không có.”
“Hừ, nghe em nói thật miễn cưỡng.”
Hà Lộ nghe anh nói vậy, vội vàng ngẩng đầu: “Thật sự không có!”
Đuôi lông mày Trình Diệu Khôn hướng lên, chọt duỗi tay ra đặt sau gáy cô, sau đó kéo vào phòng.
“Làm gì vậy?!” Hà Lộ hoảng sợ, thấp giọng hỏi.
“Hoảng cái gì?”
Trình Diệu Khôn không dao động, túm Hà Lộ vào phòng khách.
Hà Lộ định kêu anh đừng làm loạn, nhưng tầm mắt của cô nhìn đến một con thỏ bông màu trắng ở trên giường anh…
“Thích không?” Trình Diệu Khôn cúi đầu nhìn cô hỏi.
Các cô gái đều sẽ rất thích những thứ xù lông đáng yêu này, Hà Lộ cũng không phải ngoại lệ.
Môi cô hơi run, ngẩng đầu nhìn về phía Trình Diệu Khôn: “Anh mua khi nào vậy?”
“Sáng nay.”
“Vì sao anh lại mua cái này? Anh thích thỏ trắng sao?”
“Không phải em thích à?”
Mặt Hà Lộ nghi ngờ: “Em chưa từng nói thích.”
“…”
Trình Diệu Khôn quay đầu, tầm mắt lướt xuống áo ngủ của cô.
“Áo ngủ của em hình thỏ.” Anh nói, “Khăn lông cũng có thỏ, ga trải giường cũng vậy.”
Hà Lộ không biết nói gì, nhỏ giọng trả lời.
“Là do mẹ mua sỉ đó, rẻ hơn…”
“…”
“Ý là em và mẹ mua cùng nhau, còn rẻ nữa, mẹ cũng thích loại này…”
“…Hà Lộ, bỗng nhiên anh rất muốn làm em.”
Hà lộ cúi đầu: “Thật ra em cũng thích thỏ trắng, rất đáng yêu.”
Cô nhỏ giọng nói, Trình Diệu Khôn hừ một tiếng.
Lông tơ Hà Lộ dựng lên, vội vàng bào chữa.”
“Thật mà, em thật sự rất thích.”
“Lúc thì nói thích, lúc thì nói không thích, em cũng nhanh miệng đấy.”
“…”
“Đi, đi ăn cơm trước.”
“Vâng.”
Có lẽ nói đây là lần xấu hổ nhất mà Trình Diệu Khôn dỗ con gái như vậy.
Anh nghĩ không thông, đột nhiên đi tới cửa, kéo Hà Lộ về lại phòng.
Hà Lộ chưa kịp phản ứng đã bị Trình Diệu Khôn hung hăng ấn lên vách tường phòng khách.
Lưng va lên vách tường, tuy không đau nhưng vẫn ẩn ẩn khó chịu.
Cô kêu nhỏ một tiếng, Trình Diệu Khôn cong lưng, hung hăng hôn lên môi cô.
“Ưm —”
Nụ hôn mang sự giận dữ đè nặng lên môi cô, đầu lưỡi ngang ngạnh chen chút vào khoang miệng, hết hút rồi lại cắn, vừa thô bạo vừa mãnh liệt…
Hà Lộ ăn đau, chân mỗi lúc một mềm xuống.
Cô nhíu mày nức nở hai tiếng, tay nhỏ chống lên ngực anh.
Cũng không phải muốn đẩy anh ra, mà là níu chặt lên áo sơmi, tránh để mình ngã xuống…
Nửa ngày trôi qua, Trình Diệu Khôn mới buông môi cô ra ngẩng đầu nhìn.
Hà Lộ nhìn ánh mắt đen đang đỏ lên phiếm màu tình dục.
“Buổi tối theo anh ra ngoài.” Anh nói.
“…” Hà Lộ vội vàng cúi đầu không nói gì.
Chuyện này lúc nãy ở trong bếp, anh đã hỏi cô rồi.
Nếu là trước kia cô sẽ lắc đầu, dứt khoát từ chối anh.
Nhưng bây giờ… Có lẽ cô đã không thể từ chối được nữa rồi…
Cô vừa đi vừa nghĩ, không biết Trình Diệu Khôn có vui không khi được mời ăn cơm chung.
Kết quả vừa gõ cửa hai cái, trước khi cô kịp nói thì khách trọ Trình Diệu Khôn cười hỏi: “Kêu anh đi ăn cơm sao?”
Oa! Không bất ngờ một chút nào luôn!
Hà Lộ rũ mắt nói: “Mẹ em mời anh ăn cơm chung ạ.”
“Mẹ em mời, em không mời sao?”
“…Không có.”
“Hừ, nghe em nói thật miễn cưỡng.”
Hà Lộ nghe anh nói vậy, vội vàng ngẩng đầu: “Thật sự không có!”
Đuôi lông mày Trình Diệu Khôn hướng lên, chọt duỗi tay ra đặt sau gáy cô, sau đó kéo vào phòng.
“Làm gì vậy?!” Hà Lộ hoảng sợ, thấp giọng hỏi.
“Hoảng cái gì?”
Trình Diệu Khôn không dao động, túm Hà Lộ vào phòng khách.
Hà Lộ định kêu anh đừng làm loạn, nhưng tầm mắt của cô nhìn đến một con thỏ bông màu trắng ở trên giường anh…
“Thích không?” Trình Diệu Khôn cúi đầu nhìn cô hỏi.
Các cô gái đều sẽ rất thích những thứ xù lông đáng yêu này, Hà Lộ cũng không phải ngoại lệ.
Môi cô hơi run, ngẩng đầu nhìn về phía Trình Diệu Khôn: “Anh mua khi nào vậy?”
“Sáng nay.”
“Vì sao anh lại mua cái này? Anh thích thỏ trắng sao?”
“Không phải em thích à?”
Mặt Hà Lộ nghi ngờ: “Em chưa từng nói thích.”
“…”
Trình Diệu Khôn quay đầu, tầm mắt lướt xuống áo ngủ của cô.
“Áo ngủ của em hình thỏ.” Anh nói, “Khăn lông cũng có thỏ, ga trải giường cũng vậy.”
Hà Lộ không biết nói gì, nhỏ giọng trả lời.
“Là do mẹ mua sỉ đó, rẻ hơn…”
“…”
“Ý là em và mẹ mua cùng nhau, còn rẻ nữa, mẹ cũng thích loại này…”
“…Hà Lộ, bỗng nhiên anh rất muốn làm em.”
Hà lộ cúi đầu: “Thật ra em cũng thích thỏ trắng, rất đáng yêu.”
Cô nhỏ giọng nói, Trình Diệu Khôn hừ một tiếng.
Lông tơ Hà Lộ dựng lên, vội vàng bào chữa.”
“Thật mà, em thật sự rất thích.”
“Lúc thì nói thích, lúc thì nói không thích, em cũng nhanh miệng đấy.”
“…”
“Đi, đi ăn cơm trước.”
“Vâng.”
Có lẽ nói đây là lần xấu hổ nhất mà Trình Diệu Khôn dỗ con gái như vậy.
Anh nghĩ không thông, đột nhiên đi tới cửa, kéo Hà Lộ về lại phòng.
Hà Lộ chưa kịp phản ứng đã bị Trình Diệu Khôn hung hăng ấn lên vách tường phòng khách.
Lưng va lên vách tường, tuy không đau nhưng vẫn ẩn ẩn khó chịu.
Cô kêu nhỏ một tiếng, Trình Diệu Khôn cong lưng, hung hăng hôn lên môi cô.
“Ưm —”
Nụ hôn mang sự giận dữ đè nặng lên môi cô, đầu lưỡi ngang ngạnh chen chút vào khoang miệng, hết hút rồi lại cắn, vừa thô bạo vừa mãnh liệt…
Hà Lộ ăn đau, chân mỗi lúc một mềm xuống.
Cô nhíu mày nức nở hai tiếng, tay nhỏ chống lên ngực anh.
Cũng không phải muốn đẩy anh ra, mà là níu chặt lên áo sơmi, tránh để mình ngã xuống…
Nửa ngày trôi qua, Trình Diệu Khôn mới buông môi cô ra ngẩng đầu nhìn.
Hà Lộ nhìn ánh mắt đen đang đỏ lên phiếm màu tình dục.
“Buổi tối theo anh ra ngoài.” Anh nói.
“…” Hà Lộ vội vàng cúi đầu không nói gì.
Chuyện này lúc nãy ở trong bếp, anh đã hỏi cô rồi.
Nếu là trước kia cô sẽ lắc đầu, dứt khoát từ chối anh.
Nhưng bây giờ… Có lẽ cô đã không thể từ chối được nữa rồi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook