Khách Trọ Tháo Hán H
Chương 121: Ngày Đó Anh Gọi Cho Ai?

Thật ra Trình Diệu Khôn không ngại cách ăn mặc của cô, nhưng anh có chút ám ảnh với mấy con thỏ trắng kia.

Nghĩ đến áo ngủ của cô cũng là một loại, Trình Diệu Khôn cảm thấy kì kì quái quái…

Vì thế, Trình Diệu Khôn không chỉ mua quần áo cho Hà Lộ, mà còn mua cả váy ngắn, áo ngủ.

Quần lót bị xé rách mất rồi, anh hứa sẽ mua cho cô bộ mới, thậm chí còn mua những chiếc guốc gỗ, dép lê được làm theo phong cách bản địa rất độc đáo… Đúng vậy, cô mặc những chiếc váy dân tộc cũng rất xinh đẹp…

Chính vì vậy, lần đi dạo này tốn hơn một tiếng đồng hồ, bao lớn bao nhỏ chất đống, Hà Lộ không chịu nổi.

Bước ra từ tiệm đồ may Áo Dài thủ công, Hà Lộ vội vàng nói với Trình Diệu Khôn: “Em nóng quá, khát nữa…”

Thật ra Hà Lộ cũng không vội, chỉ thử vài bộ Áo Dài, sau đó đo người một chút, nhưng thời gian trôi qua khiến cô cảm thấy quá nóng, còn khát nữa.

Trình Diệu Khôn nhăn mày, thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, do dự hai giây rồi gật đầu.

“Được rồi, hôm nào mình đi tiếp, đi mua nước trước.”

Hà Lộ thở phào, vội vàng gật đầu.

Mười phút sau, hai người đi đến bờ sông, Trình Diệu Khôn dừng trước một cửa hàng nhỏ được trang trí bằng lều.

Đây là nơi Đỗ Khải thường xuyên dẫn anh tới, anh rất thích món cá nướng sả chỗ này.

Hơn nữa cửa hàng nằm ngay trên ghề cao ở bờ sông, vị trí mát mẻ.

Trình Diệu Khôn mang theo Hà Lộ ra gần chỗ có rào chắn ngồi, gọi trước hai ly chanh đá, sau đó hỏi Hà Lộ muốn ăn gì.



Buổi chiều ôm một bụng tâm sự, Hà Lộ cũng không muốn ăn nhiều, bụng không đói, lập tức nói: “Chả giò chiên, thêm thạch (*) nữa, thạch cay.”

(*) Thạch ở đây là món 凉粉, hay còn gọi là thạch đậu xanh.

“Gì nữa không?” Trình Diệu Khôn hỏi.

“Không ạ.”

Trình Diệu Khôn nhìn về phía ông chủ: “Thêm cây cá chiên sả, cà tím chua cay, một dĩa thịt bò, khoai tây. À, tôi cũng muốn thêm một chén thạch đậu xanh nữa, cay.”

Hà Lộ nghe xong, giương mắt nhìn: “Ăn hết không?”

Trình Diệu Khôn cười: “Em nghĩ anh là em sao?”

“…”

Ông chủ đang ghi món ăn bị chọc cười, quay đậu gọi nhân viên mang lên hai ly chanh đá trước, sau đó xác nhận lần nữa các món ăn rồi mới rời đi.

Em gái ép nước trái cây động tác nhanh nhẹn, cắt chanh rồi bóp nước vào ly, thêm đá viên, đổ đầy nước khuấy đều rồi cắm ống hút. Cuối cùng trang trí thêm một cọng bạc hà nhỏ mới mang lên.

Trình Diệu Khôn và Đỗ Khải thường xuyên tới quán này, Đỗ Khải cũng thường đùa giỡn với mấy người ở đây vài câu, nên em gái này biết Trình Diệu Khôn là ai.

Bưng nước chanh lên sau đó còn tủm tỉm cười chào hỏi anh.

Trình Diệu Khôn cong môi gật đầu coi như chào bình thường, nhưng không rõ vì lý do gì, ánh mắt Hà Lộ nhìn chằm chằm lên động tác của hai người.

Mắt cô không ngừng nhìn thẳng về phía Trình Diệu Khôn, em gái kia đi rồi anh mới cười to.



“Ánh mắt em là sao?”

“Ánh mắt gì chứ?”

“Hồi nãy lúc chào hỏi với em gái chủ quán ở đây này.”

“À… Em, em tò mò, hình như hai người quen biết nhau…”

“Mấy ngày nay anh cùng Đỗ Khải hay lại đây ăn. Đỗ Khải thường xuyên đùa giỡn bọn họ vài câu, sao không quen mặt được?”

“À…” Thì ra là vậy…

Hà Lộ nóng mặt, cúi đầu uống một ngụm nước.

A… Lạnh lạnh… Chua chua ngọt ngọt uống ngon quá…

Cô nhắm mắt thở dài một hơi, chợt nhớ đến hình ảnh Trình Diệu Khôn cầm điện thoại ra ngoài ngày đó.

Nữa rồi… Cô giống như vẫn muốn hỏi anh…

“Đúng rồi.” Hà Lộ buông ống hút ra, “Ngày đó, ai gọi cho anh vậy?”

“Ngày nào?”

“Thì, thì là buổi chiều lúc ăn cơm, anh có điện thoại nên đi ra ngoài sân mới nghe đó.”

“…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương