Khách Trọ Tháo Hán H
-
Chương 100: Lần Sau Làm Em Trên Xe!
Côn thịt dưới háng Trình Diệu Khôn đã sớm cứng, phồng như một túp lều vải khiến anh không thoải mái chút nào.
Còn bị mông cô cọ tới cọ lui, quả nhiên bây giờ chỉ muốn xé rách quần áo cô, hung hăng đâm chọt.
“Kêu dâm như vậy là muốn ông đây làm em đúng không!” Trình Diệu Khôn thở nặng nề, bàn tay hết xoa rồi bóp lên âm đế.
“Ưm, a… A… Không, hưm…”
Hà Lộ bị làm nhịn không được, hai chân hết khép vào rồi bị ép mở ra, ngón chân cuộn tròn.
Đúng như anh nói, từ lúc bị anh xoa phía dưới đến bây giờ, chưa đến hai ba phút cô đã muốn cao trào rồi…
“Ưm…” Hà Lộ nhắm mắt lại, đem mặt tựa lên ngực anh.
Ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cô, như chờ đợi khi lên đỉnh khuôn mặt sẽ trông như thế nào…
“Muốn ra sao?” Anh thấp giọng hỏi.
“Ưm ưm… Nhanh, sắp… A…”
Lời còn chưa nói xong, Trình Diệu Khôn hung hăng bóp mạnh lên âm đế hai cái. Cơ thể Hà Lộ run lên, tiểu huyệt xoắn lại bắn nước.
Người cô cứng đờ đến hai, ba giây sau đó mới thả lỏng. Thân thể như cọng bún thiu không còn sức lực, mềm mại nằm trong vòng tay anh thở dốc.
Trình Diệu Khôn nhẹ nhàng ấn lên âm hạch vài cái mới chịu rút tay ra. Lòng bàn tay đặt lên bụng mềm, cảm giác bên trong vẫn còn đang siết chặt, có chút run rẩy.
Anh khẽ xoa xoa làm ấm bụng nhỏ của cô, giảm bớt khoái cảm nhằm để cô thả lỏng.
Tay anh rất ấm, Hà Lộ được xoa thoải mái, cơ thể mềm nhũn, các dây thần kinh và tế bào đều thả lỏng xuống, mí mắt có chút nặng… Cô buồn ngủ rồi sao?
Cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt Hà Lộ muốn sụp xuống.
Trình Diệu Khôn nhìn cô như vậy, tưởng tượng như đang dỗ dành một con mèo, vuốt ve muốn đi ngủ.
“Mệt rồi à?” Giọng anh khàn khàn mang theo ý cười.
“Vâng…” Hà Lộ mơ hồ trả lời.
“Về rồi ngủ.”
“Dạ…” Hà Lộ không tỉnh táo nói.
Lời anh nói cô đều nghe hết, cô cũng biết bản thân nên sớm đi vào nhà. Với tình huống như hiện tại nếu mẹ bất chợt đi ra thì cô cũng nói mình vừa về rồi đi vào.
Cô nghĩ như vậy, nhưng cơ thể không nghe lời, mí mắt muốn nhắm lại lắm rồi.
Trình Diệu Khôn cười cười, bàn tay to giúp cô kéo nội y xuống, nâng người dậy để cô ngồi thẳng.
Hà Lộ lúc này mới tỉnh táo hơn được chút, sau đó bị anh hôn lên.
Nụ hôn anh mãnh liệt, cắn lưỡi Hà Lộ phát đau, lúc này bị cảm giác đau đớn làm bừng tỉnh, đôi mắt cô mở to.
Trình Diệu Khôn thấy cô mở hai con ngươi trong suốt chớp chớp kinh ngạc, biết cô đã tỉnh rồi.
Anh buông môi cô ra, ánh mắt trêu chọc: “Giỏi đó, người khác ăn no thì đi ngủ, còn em sướng xong mới chịu ngủ hả.”
Mặt Hà Lộ nóng lên cúi đầu.
“Em, em đi về trước.”
Trình Diệu Khôn cười, trực tiếp mở ghế lái để cô xuống xe từ bên này.
Hà Lộ cúi người đi ra, Trình Diệu Khôn lấy cặp sách từ bên ghế phụ đưa cô.
Lúc cô đưa tay ra, Trình Diệu Khôn không trả cặp mà ánh mắt sáng trưng nhìn cô.
“Sao, sao vậy?” Hà Lộ bị anh nhìn có chút hoảng hốt.
Trình Diệu Khôn nhấp môi, thấp giọng nói: “Lần sau ở trên xe làm em!”
“…”
Còn bị mông cô cọ tới cọ lui, quả nhiên bây giờ chỉ muốn xé rách quần áo cô, hung hăng đâm chọt.
“Kêu dâm như vậy là muốn ông đây làm em đúng không!” Trình Diệu Khôn thở nặng nề, bàn tay hết xoa rồi bóp lên âm đế.
“Ưm, a… A… Không, hưm…”
Hà Lộ bị làm nhịn không được, hai chân hết khép vào rồi bị ép mở ra, ngón chân cuộn tròn.
Đúng như anh nói, từ lúc bị anh xoa phía dưới đến bây giờ, chưa đến hai ba phút cô đã muốn cao trào rồi…
“Ưm…” Hà Lộ nhắm mắt lại, đem mặt tựa lên ngực anh.
Ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cô, như chờ đợi khi lên đỉnh khuôn mặt sẽ trông như thế nào…
“Muốn ra sao?” Anh thấp giọng hỏi.
“Ưm ưm… Nhanh, sắp… A…”
Lời còn chưa nói xong, Trình Diệu Khôn hung hăng bóp mạnh lên âm đế hai cái. Cơ thể Hà Lộ run lên, tiểu huyệt xoắn lại bắn nước.
Người cô cứng đờ đến hai, ba giây sau đó mới thả lỏng. Thân thể như cọng bún thiu không còn sức lực, mềm mại nằm trong vòng tay anh thở dốc.
Trình Diệu Khôn nhẹ nhàng ấn lên âm hạch vài cái mới chịu rút tay ra. Lòng bàn tay đặt lên bụng mềm, cảm giác bên trong vẫn còn đang siết chặt, có chút run rẩy.
Anh khẽ xoa xoa làm ấm bụng nhỏ của cô, giảm bớt khoái cảm nhằm để cô thả lỏng.
Tay anh rất ấm, Hà Lộ được xoa thoải mái, cơ thể mềm nhũn, các dây thần kinh và tế bào đều thả lỏng xuống, mí mắt có chút nặng… Cô buồn ngủ rồi sao?
Cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt Hà Lộ muốn sụp xuống.
Trình Diệu Khôn nhìn cô như vậy, tưởng tượng như đang dỗ dành một con mèo, vuốt ve muốn đi ngủ.
“Mệt rồi à?” Giọng anh khàn khàn mang theo ý cười.
“Vâng…” Hà Lộ mơ hồ trả lời.
“Về rồi ngủ.”
“Dạ…” Hà Lộ không tỉnh táo nói.
Lời anh nói cô đều nghe hết, cô cũng biết bản thân nên sớm đi vào nhà. Với tình huống như hiện tại nếu mẹ bất chợt đi ra thì cô cũng nói mình vừa về rồi đi vào.
Cô nghĩ như vậy, nhưng cơ thể không nghe lời, mí mắt muốn nhắm lại lắm rồi.
Trình Diệu Khôn cười cười, bàn tay to giúp cô kéo nội y xuống, nâng người dậy để cô ngồi thẳng.
Hà Lộ lúc này mới tỉnh táo hơn được chút, sau đó bị anh hôn lên.
Nụ hôn anh mãnh liệt, cắn lưỡi Hà Lộ phát đau, lúc này bị cảm giác đau đớn làm bừng tỉnh, đôi mắt cô mở to.
Trình Diệu Khôn thấy cô mở hai con ngươi trong suốt chớp chớp kinh ngạc, biết cô đã tỉnh rồi.
Anh buông môi cô ra, ánh mắt trêu chọc: “Giỏi đó, người khác ăn no thì đi ngủ, còn em sướng xong mới chịu ngủ hả.”
Mặt Hà Lộ nóng lên cúi đầu.
“Em, em đi về trước.”
Trình Diệu Khôn cười, trực tiếp mở ghế lái để cô xuống xe từ bên này.
Hà Lộ cúi người đi ra, Trình Diệu Khôn lấy cặp sách từ bên ghế phụ đưa cô.
Lúc cô đưa tay ra, Trình Diệu Khôn không trả cặp mà ánh mắt sáng trưng nhìn cô.
“Sao, sao vậy?” Hà Lộ bị anh nhìn có chút hoảng hốt.
Trình Diệu Khôn nhấp môi, thấp giọng nói: “Lần sau ở trên xe làm em!”
“…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook