Khách Điếm Lão Bản
-
Chương 24: Tên ta là a vong 2
Lao đầu đi trong gió rét thấu xương, tuyết phủ trắng xóa, dính đầy lên gương mặt Mạc Ly. Mãi mới chạy được về khách điếm, không đợi cởi áo choàng, Mạc Ly đã đốt nến đi vào sài phòng.
Người áo đen kia vẫn té dài trên đất, bộ dạng vẫn như lúc y rời đi, không thay đổi. Rõ ràng hắn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Trong sài phòng mờ tối, củi chất cao như núi, có lẽ có chuột làm tổ nên tỏa ra thứ mùi chẳng thơm tho gì.Nhưng Mạc Ly không có cách nào giúp người này lên một căn phòng của khách điếm, đành hy vọng vào ngày mai có người đỡ một tay.
Trước tiên, Mạc Ly dọn một ít củi ra ngoài để giải phóng không gian, sau đó trải một tâm chăn dày cho bệnh nhân, đồng thời tìm giấy dán bịt lại mấy khe hở trong sài phòng, còn đem chậu than y thường dùng vào đây. Sài phòng lạnh giá dần dần ấm lên.
Mạc Ly không biết làm thế nào để tháo mấy cái móc ưng trên cánh tay nam nhân, chỉ có thể bắt mạch cho hắn.Mạch tượng hơi loạn, nhưng nói chung là bình thường, giờ vì nhiễm lạnh mà bắt đầu phát sốt, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng môi lại tím bầm lại.
Mạc Ly dùng ngân châm dò ra vài huyệt đạo, chưa thấy dấu hiệu trúng độc.Nghiêm trọng nhất là vết chém sâu ở vị trí ngực. Cắt bộ quần áo đen ra, Mạc Ly dùng bông tẩm rượu rửa vết máu.
Tiết trời hàn giá khiến máu trong huyết quản đông lại, máu không chảy ra nhưng lại làm cơ thịt bị hoại tử. Muốn khâu lại thì phải cắt hết thịt thối đi đã.
Rốt cuộc là giúp hay không giúp người này thì Mạc Ly vẫn cảm thấy do dự.
Nếu cứurồi lại rước họa vào thân thì thôi xong, còn liên lụy tới người khác.Nhưng nếu đây là người tốt, y thấy chết không cứu, nhất định sẽ hối hận cả đời.
Quay đi quay lại, mặc kệ đi, dù là người xấu thì cũng có bố có mẹ sinh ra trên đời, rành rành một tính mệnh đây!
Nghĩ kỹ, Mạc Ly không thể nhẫn tâm, bèn cho nam nhân uống thuốc kháng sinh. Y lấy dao giải phẫu và chỉ tự tiêu ra, lòng thầm nhủ: Lần này cứu xong, đợi hắn tỉnh là đuổi ngay. Không tiếp xúc lâu thì sẽ chẳng có phiền toái nữa.
Đương nhiên, đây là kết cục mà Mạc Ly mong muốn, còn sau này như thế nào thì hiện tại chưa bàn tới.
Mạc Ly không cần dùng thuốc tê, liều lượng thế nào y không giỏi xác định; thêm nữa, với mức độ hôn mê sâu mà người này đang gặp phải, có lẽ không cần.
Nhưng để phòng ngừa, Mạc Ly vẫn cố định tay chân bệnh nhân, tránh tình trạng đang phẫu thuật thì hắn tỉnh lại phản kháng.
Dao phẫu thuật giơ lên, nhưng mãi không thể hạ xuống. Thình lình, thân thể Mạc Ly cứng ngắc lại, tựa hồ bị thứ gọi là sát khí đông cứng. Tay ngừng lại, y theo bản năng giương mắt nhìn, đối diện với một ánh mắt quỷ dị.
Trong con ngươi kia… hình như mang sắc đỏ sậm?
Kinh ngạc vì chưa thấy chuyện này bao giờ, một đôi mắt ma quỷ, Mạc Ly hoảng hốt, dao phẫu thuật rơi xuống đất.
“Ngươi…” Chưa kịp ú ớ, Mạc Ly đã bị đẩy ngã.
Nhanh như tia lửa, Mạc Ly còn chưa kịp lý giải, mắt đã trợn trừng nhìn một cái móng ưng chộp về phía cổ mình.
Giây phút kinh khủng khi chiếc móng sắt sắp chạm vào thân thể Mạc Ly, hắc y nhân chợt rùng mình, đôi mắt đỏ càng sậm lại.Nhân cơ hội, Mạc Ly vội bò lùi về sau.
Hắc y nhân phát giác, muốn tiếp tục truy kích, nhưng đoán chừng vết thương quá nặng, khi hắn vừa dời bước chân đã phun ngay một búng máu.Máu bắn lên mặt Mạc Ly, y tự động nhắm chặt mắt.Còn nam nhân kia, dù rất không cam tâm nhưng ánh mắt dần khôi phục lại sắc thái bình thường.
Thân hình to lớn trước mặt Mạc Ly lảo đảo lắc lư một hồi rồi nặng nề đổ xuống, đè lên y.
Mạc Ly không dám cử động vội. Đợi mãi y mới run run chạm vào nam nhân, ẩn hắn dịch ra.
Bị dọa. Hắc y nhân tỉnh táo lại khiến hồn vía Mạc Ly suýt lên mây. Ý định cứu người bị tạm thời thay thế bởi suy nghĩ, có nên quăng tên này ra ngoài trời tuyết không?
Y nơm nớp lại gần hắn, muốn thăm dò phản ứng trước rồi mới quyết định.Thời điểm bàn tay Mạc Ly chạm vào hắc y nhân, đột nhiên bị túm chặt.Mạc Ly kinh hãi, vội vàng muốn rụt tay lại. Ai dè người này sống chết không chịu buông, miệng còn lầu bầu mê sảng. Y nào muốn biết tên đó nói cái gì, nhưng mãi không rút tay ra được, giằng co hồi lâu lại nghe ra.
“Mẹ, đừng giết… Lạnh quá…”
“…”Mấy lời này lay động tới lòng trắc ẩn của Mạc Ly. Y vốn đã định cứu người mà, thôi thì đã tiễn Phật thì tiễn đến nơi đi.
Lại mò lấy hộp thuốc, mãi y mới kiếm được thuốc mê. Tuy chỉ dùng được một tay nhưng y vẫn làm được. Thấm thuốc mê vào miếng gạc rồi bịt vào mũi hắc y nhân. Cảm nhận thấy bàn tay hắn dần thoát lực, Mạc Ly biết thuốc đã phát tác, chậm rãi rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của người kia.
Tận dụng thời gian thuốc mê còn tác dụng, Mạc Ly mau chóng xử lý vết thương.Tới lúc cầm máu xong, thu dọn dụng cụ, phía đông đã chuyển từ đen sang trắng.
Mạc Ly kiểm tra nhiệt độ của bệnh nhân, tuy còn hâm hấp nhưng tóm lại là đã hạ sốt. Y thở phào, đấm đấm bờ vai nhức mỏi, kéo lê thân thể mệt nhoài về phòng chợp mắt.
Người áo đen kia vẫn té dài trên đất, bộ dạng vẫn như lúc y rời đi, không thay đổi. Rõ ràng hắn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Trong sài phòng mờ tối, củi chất cao như núi, có lẽ có chuột làm tổ nên tỏa ra thứ mùi chẳng thơm tho gì.Nhưng Mạc Ly không có cách nào giúp người này lên một căn phòng của khách điếm, đành hy vọng vào ngày mai có người đỡ một tay.
Trước tiên, Mạc Ly dọn một ít củi ra ngoài để giải phóng không gian, sau đó trải một tâm chăn dày cho bệnh nhân, đồng thời tìm giấy dán bịt lại mấy khe hở trong sài phòng, còn đem chậu than y thường dùng vào đây. Sài phòng lạnh giá dần dần ấm lên.
Mạc Ly không biết làm thế nào để tháo mấy cái móc ưng trên cánh tay nam nhân, chỉ có thể bắt mạch cho hắn.Mạch tượng hơi loạn, nhưng nói chung là bình thường, giờ vì nhiễm lạnh mà bắt đầu phát sốt, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng môi lại tím bầm lại.
Mạc Ly dùng ngân châm dò ra vài huyệt đạo, chưa thấy dấu hiệu trúng độc.Nghiêm trọng nhất là vết chém sâu ở vị trí ngực. Cắt bộ quần áo đen ra, Mạc Ly dùng bông tẩm rượu rửa vết máu.
Tiết trời hàn giá khiến máu trong huyết quản đông lại, máu không chảy ra nhưng lại làm cơ thịt bị hoại tử. Muốn khâu lại thì phải cắt hết thịt thối đi đã.
Rốt cuộc là giúp hay không giúp người này thì Mạc Ly vẫn cảm thấy do dự.
Nếu cứurồi lại rước họa vào thân thì thôi xong, còn liên lụy tới người khác.Nhưng nếu đây là người tốt, y thấy chết không cứu, nhất định sẽ hối hận cả đời.
Quay đi quay lại, mặc kệ đi, dù là người xấu thì cũng có bố có mẹ sinh ra trên đời, rành rành một tính mệnh đây!
Nghĩ kỹ, Mạc Ly không thể nhẫn tâm, bèn cho nam nhân uống thuốc kháng sinh. Y lấy dao giải phẫu và chỉ tự tiêu ra, lòng thầm nhủ: Lần này cứu xong, đợi hắn tỉnh là đuổi ngay. Không tiếp xúc lâu thì sẽ chẳng có phiền toái nữa.
Đương nhiên, đây là kết cục mà Mạc Ly mong muốn, còn sau này như thế nào thì hiện tại chưa bàn tới.
Mạc Ly không cần dùng thuốc tê, liều lượng thế nào y không giỏi xác định; thêm nữa, với mức độ hôn mê sâu mà người này đang gặp phải, có lẽ không cần.
Nhưng để phòng ngừa, Mạc Ly vẫn cố định tay chân bệnh nhân, tránh tình trạng đang phẫu thuật thì hắn tỉnh lại phản kháng.
Dao phẫu thuật giơ lên, nhưng mãi không thể hạ xuống. Thình lình, thân thể Mạc Ly cứng ngắc lại, tựa hồ bị thứ gọi là sát khí đông cứng. Tay ngừng lại, y theo bản năng giương mắt nhìn, đối diện với một ánh mắt quỷ dị.
Trong con ngươi kia… hình như mang sắc đỏ sậm?
Kinh ngạc vì chưa thấy chuyện này bao giờ, một đôi mắt ma quỷ, Mạc Ly hoảng hốt, dao phẫu thuật rơi xuống đất.
“Ngươi…” Chưa kịp ú ớ, Mạc Ly đã bị đẩy ngã.
Nhanh như tia lửa, Mạc Ly còn chưa kịp lý giải, mắt đã trợn trừng nhìn một cái móng ưng chộp về phía cổ mình.
Giây phút kinh khủng khi chiếc móng sắt sắp chạm vào thân thể Mạc Ly, hắc y nhân chợt rùng mình, đôi mắt đỏ càng sậm lại.Nhân cơ hội, Mạc Ly vội bò lùi về sau.
Hắc y nhân phát giác, muốn tiếp tục truy kích, nhưng đoán chừng vết thương quá nặng, khi hắn vừa dời bước chân đã phun ngay một búng máu.Máu bắn lên mặt Mạc Ly, y tự động nhắm chặt mắt.Còn nam nhân kia, dù rất không cam tâm nhưng ánh mắt dần khôi phục lại sắc thái bình thường.
Thân hình to lớn trước mặt Mạc Ly lảo đảo lắc lư một hồi rồi nặng nề đổ xuống, đè lên y.
Mạc Ly không dám cử động vội. Đợi mãi y mới run run chạm vào nam nhân, ẩn hắn dịch ra.
Bị dọa. Hắc y nhân tỉnh táo lại khiến hồn vía Mạc Ly suýt lên mây. Ý định cứu người bị tạm thời thay thế bởi suy nghĩ, có nên quăng tên này ra ngoài trời tuyết không?
Y nơm nớp lại gần hắn, muốn thăm dò phản ứng trước rồi mới quyết định.Thời điểm bàn tay Mạc Ly chạm vào hắc y nhân, đột nhiên bị túm chặt.Mạc Ly kinh hãi, vội vàng muốn rụt tay lại. Ai dè người này sống chết không chịu buông, miệng còn lầu bầu mê sảng. Y nào muốn biết tên đó nói cái gì, nhưng mãi không rút tay ra được, giằng co hồi lâu lại nghe ra.
“Mẹ, đừng giết… Lạnh quá…”
“…”Mấy lời này lay động tới lòng trắc ẩn của Mạc Ly. Y vốn đã định cứu người mà, thôi thì đã tiễn Phật thì tiễn đến nơi đi.
Lại mò lấy hộp thuốc, mãi y mới kiếm được thuốc mê. Tuy chỉ dùng được một tay nhưng y vẫn làm được. Thấm thuốc mê vào miếng gạc rồi bịt vào mũi hắc y nhân. Cảm nhận thấy bàn tay hắn dần thoát lực, Mạc Ly biết thuốc đã phát tác, chậm rãi rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của người kia.
Tận dụng thời gian thuốc mê còn tác dụng, Mạc Ly mau chóng xử lý vết thương.Tới lúc cầm máu xong, thu dọn dụng cụ, phía đông đã chuyển từ đen sang trắng.
Mạc Ly kiểm tra nhiệt độ của bệnh nhân, tuy còn hâm hấp nhưng tóm lại là đã hạ sốt. Y thở phào, đấm đấm bờ vai nhức mỏi, kéo lê thân thể mệt nhoài về phòng chợp mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook