Khác Thủ Tiên Quy
-
Chương 32: Dương danh 2
Tiểu viện vẫn lặng yên như cũ, nhưng xung quanh lại tràn đầy nguy cơ, xem ra không ít người động tâm với Băng Lưu Diệm. Kim Hổ Lịch bắt đầu nóng ruột, rõ ràng trừ gã ra có ba tu sĩ kỳ kim đan, còn về mấy em bé kỳ trúc cơ, gã chẳng thèm để vào mắt.
Kim Hổ Lịch không muốn quan sát thêm nữa, Băng Lưu Diệm, mọi người tự dựa vào bản lĩnh của mình, ai giành được thì của người đó. Tiên hạ thủ vi cường! Chân Kim Hổ Lịch lập tức phát lực.
“Kim Hổ huynh! Đừng tùy tiện hành động!” Âm thanh chói tai mang theo cấp thiết.
Kim Hổ Lịch khựng một chút, khắc chế linh lực sôi sục, bất giác sinh ra nộ khí, ngữ khí bất thiện: “Lão tặc chết toi, ngươi lại giở trò quỷ gì đây?”
Qua một hồi âm thanh đó lại vang lên, mang theo trào phúng: “Kim Hổ lão nhi, ngươi chớ không biết tốt xấu như vậy. Vội vàng không ăn được đậu hủ nóng, chưa làm rõ tình huống, đến lúc đó ngươi chính là con bọ ngựa.”
Sắc mặt Kim Hổ Lịch tối thui, tuy biết Tô Thiết Nhi nói đúng, nhưng gã không thích thái độ của Tô Thiết Nhi. Bọn họ quen biết hai mươi mấy năm, là bạn mà không phải bạn, là địch lại chẳng phải địch. Tuy không hợp nhau, nhưng thường xuyên hợp tác.
“Vậy ta thật muốn xem thử, con hoàng tước nào ăn được bọ ngựa ta.” Kim Hổ Lịch hung tợn nói, nhưng chân vẫn chưa động.
Tô Thiết Nhi đang định nói, dị biến chợt phát sinh.
Một tu sĩ kim đan có cùng suy nghĩ với Kim Hổ Lịch bắt đầu hành động, thân pháp như điện, thoáng cái đã vào tiểu viện.
Ngay lúc này, trong tiểu viện bùng lên cột sáng cao hơn hai trượng, cột sáng đó bao trùm hết tiểu viện, tiểu viện giống như một ngọn đèn được điểm sáng giữa trời đêm, trong phạm vi hình tròn được chiếu sáng như ban ngày.
Mà tu sĩ kia thì biến mất trong cột sáng, linh thức mà những tu sĩ khác đưa vào thăm dò cũng bị bắn ngược ra, hoàn toàn không biết được tình hình bên trong. Kim Hổ Lịch nghẹn họng, bây giờ sợ là cả thành Bạch Cập đều chú ý đến tiểu viện này rồi.
Quả nhiên, thân ảnh vốn bị bóng đêm che lấp, hiện tại đều lộ ra, Kim Hổ Lịch và Tô Thiết Nhi quay mặt nhìn nhau.
Ngay lúc tu sĩ này bước vào phù trận, Diệp Vu Thời ngồi khoanh gối giữa phù trận, hai tay giữ một thanh kiếm màu xanh bích, chính là thanh kiếm của phụ thân Phương Khác, trở tay cắm kiếm xuống đất, một tia sáng màu xanh bích dung nhập vào cột sáng.
Tuy chỉ là hạ phẩm, nhưng làm mắt trận cho phù trận này lại rất tốt, lúc này, phù trận mới chân chính hoàn thành.
Tu sĩ kỳ kim đan rốt cuộc mạnh cỡ nào? Trong mắt Diệp Vu Thời lóe tia sáng lạnh, hắn đứng lên, nhìn ánh sáng lưu chuyển giữa phù văn, tăng mạnh thêm lần nữa.
“Phù trận!” Kim Hổ Lịch nhìn cột sáng trước mắt, không khỏi nhủ thầm, phù trận, hai chữ này vang lên trong lòng tất cả tu sĩ ngoài viện, bọn họ đều bắt đầu cảnh giác.
Không ngờ, tu sĩ trong tiểu viện lại biết phù trận, phàm là tu sĩ có chút hiểu biết với trận pháp, mọi người đều có một nhận thức chung, đó chính là đối diện với tu sĩ tinh thông trận pháp, tuyệt đối không thể cho hắn thời gian bố trí trận pháp, nếu không sẽ rất khó nhằn. Một khi trận pháp hoàn thành, có thể ngươi sẽ phải đối diện với trận pháp phòng ngự còn khó gặm hơn cả mai rùa, hoặc là sát trận ám tàng sát cơ.
Nhưng, Kim Hổ Lịch nhìn cột sáng vô cùng mỹ lệ trước mặt, hoàn toàn không nhìn ra sự thần bí của trận pháp, cũng không biết tu sĩ kim đan kia thế nào, Kim Hổ Lịch có chút nóng ruột. Nếu Băng Lưu Diệm này bị người khác đoạt đi, vậy thì không tốt. Trận pháp của một tu sĩ kỳ trúc cơ lợi hại được cỡ nào chứ? Lúc này không động còn chờ tới khi nào nữa? Kim Hổ Lịch phóng người nhảy vào cột sáng.
“Kim Hổ huynh!” Âm thanh của Tô Thiết Nhi không thể truyền vào tai Kim Hổ Lịch, Tô Thiết Nhi thầm thở dài, cái tính bộp chộp đó của Kim Hổ huynh sớm muộn gì cũng sẽ giết chết hắn. Sau Kim Hổ Lịch lại có một tu sĩ tiến vào phù trận, xem ra dụ hoặc của Băng Lưu Diệm này thật sự rất lớn. Tô Thiết Nhi lắc đầu, hiện tại hắn có thể cảm ứng được trong ba tu sĩ kỳ kim đan đã có hai người tiến vào.
Còn về những tu sĩ kỳ trúc cơ kia, rõ ràng bắt đầu do dự vì trận pháp. Phải biết, thả câu nước đục cũng không phải dễ, cho dù lực dụ hoặc của Băng Lưu Diệm có lớn cỡ nào, nhưng tu vi bày ra ở đó, mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn, có mạng giành được, chỉ sợ cũng không có mạng hưởng.
“Lão đại, chúng ta không vào sao?” Năm tu sĩ mặc đạo bào bình thường nằm trên nóc tiểu viện xa xa, trong đó một tu sĩ thân hình tráng kiện, vừa nhìn đã biết là thể tu hỏi. Năm người này chính là Ô Đầu ngũ huynh đệ nổi danh thành Bạch Cập, hán tử tráng kiện là lão nhị Ô Đầu Hiêu.
“Băng Lưu Diệm này bán vào chợ đen là có được giá trên trời, không hành động nữa sẽ muộn, yêu vệ mà đến thì chúng ta không có quả ngon mà ăn. Lão đại chúng ta lên thôi!” Ô Đầu Hiêu nhìn cột sáng kia, siết nắm tay, hận không thể lập tức nhào lên.
“Lão nhị, lão tam, các ngươi xâm nhập từ góc viện tử, ngươi có thấy không, chính là cái góc đó. Chỗ đó có lẽ là nơi yếu ớt nhất của phù trận. Lão tứ, công phu khinh thân của ngươi tốt, ngươi vào từ nóc phòng kia, hê hê, giải quyết tên đang ở trong phòng…”
Năm người ghé lại mật mưu. Ô Đầu Bạch tuổi tác nhỏ nhất vóc dáng cũng nhỏ nhất, đứng cùng bốn người kia rõ ràng gầy yếu hơn, nhìn cột sáng trong lòng có chút âu lo, giành thức ăn từ miệng tu sĩ kim đan, thật sự được sao?
Bên này Tô Thiết Nhi nhìn phù trận, cứ như thấy Băng Lưu Diệm đang ở ngay trước mắt, do dự nửa ngày, vẫn chọn tiếp tục quan sát. Hắn nhìn xung quanh, các tu sĩ đang dồn tới vì cột sáng, trong bóng đêm từng đạo linh quang tiến về phía tiểu viện. Mặt Tô Thiết Nhi trầm xuống, thành chuyện lớn rồi. Rốt cuộc có vào hay không? Không bao lâu nữa, yêu vệ của yêu phủ sẽ tới, hiện tại không vào thì không còn cơ hội nữa!
Rốt cuộc đây là phù trận gì? Hắn chưa từng thấy cái nào… dễ thấy cỡ này.
“Không ngờ, lại có thể thấy được phù trận [Kính Tượng Vạn Chuyển] tại đây.” Tu sĩ áo xám nhìn chằm chằm phù trận hồi lâu, mới nói.
“[Kính Tượng Vạn Chuyển]?” Đông Thanh Kết nghi hoặc không hiểu, gã chưa từng nghe qua phù trận này, mà ngay cả phù trận gã cũng chỉ mới nghe qua mà thôi. Vì dù phù trận có uy lực mạnh hơn trận pháp bình thường không ít, nhưng thủ pháp bố trí phức tạp, vẽ phù văn càng không dễ. Một phù trận, tiêu hao rất nhiều phù lục, vì thế phần lớn mọi người đều chọn trận pháp bình thường.
“[Kính Tượng Vạn Chuyển] là phù trận cấp bốn. Chỗ đặc biệt của nó là ở mắt trận, vừa là sinh môn và là tử môn.” Gương mặt vàng vọt của tu sĩ áo xám dưới sự chói lọi của cột sáng càng trở nên tử khí trầm trầm.
“Cái này không thể nào!” Đông Thanh Kết bất giác cao giọng, làm sao có trận pháp như vậy được? Vừa là sinh môn vừa là tử môn, vậy không phải trừ dùng lực phá trận ra, không còn cách nào khác sao? Sau đó Đông Thanh Kết hoảng lên, vội chắp tay, gã thế nhưng vô lễ với trưởng lão.
“Thế gian này có rất nhiều trận pháp, ngươi cho rằng ngươi có thể thấy được tất cả rồi sao?” Tu sĩ áo xám lạnh lùng nói.
Đông Thanh Kết cúi đầu càng thấp, mồ hôi lạnh nhỏ xuống từng giọt.
“Hôm nay ngươi nói, tiểu nha đầu tên Ti Lan đó là do hai người này dẫn đi?” Tu sĩ áo xám hỏi.
“Đúng… đúng vậy, đệ tử vốn định sau cuộc đấu sẽ để người âm thầm giải quyết nàng ta, nhưng nàng ta đi cùng hai người này, thực sự không tiện hạ thủ.” Đông Thanh Kết rụt rè nói.
Trong mắt tu sĩ áo xám lóe linh quang, không biết đang nghĩ gì, gương mặt vàng vọt lóe qua nụ cười âm độc, sau đó gã lại nhìn sang tu sĩ áo đen. Con ngươi tối đi, để lộ mấy phần kiêng kỵ, rồi mắt lại chuyển sang phù trận, thả linh thức thăm dò lại chưa bị bắn ra, rõ ràng tu vi của tu sĩ áo xám không chỉ là kim đan, có thể thấy được tất cả trong phù trận, bao gồm cả Diệp Vu Thời.
Mà lúc này những người khác rõ ràng đã ý thức được, nếu còn không ra tay, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội ra tay nữa. Ba bóng người lóe qua, Ô Đầu ngũ huynh đệ hành động! Tiến hành theo kế hoạch, lão nhị, lão tam lặng lẽ xâm nhập từ góc viện, lão tứ Ô Đầu Mặc từ trên không lao về hướng phòng của Phương Khác, hiện tại chỉ có trong căn phòng này có linh lực dao động. Ô Đầu Mặc lộ nụ cười dữ tợn.
Thân hình Ô Đầu Mặc chợt khựng lại, phát hiện quả nhiên có người dự tính giống gã, còn đến căn phòng này trước gã, Ô Đầu Mặc cười lạnh, muốn so thân pháp với lão tử? Ngươi còn non lắm!
Thật sự sẽ như mong muốn của gã sao? Tại góc mà mọi người còn chưa phát hiện, tim Điền Thanh Quang đập nhanh lợi hại, sờ bàn trận trên tay, mắt đầy cuồng nhiệt, nhìn hai người dần tiếp cận phạm vi của bàn trận. Bàn trận này chồng thêm một trận pháp, chính là ảo trận. Ảo trận này lừa gạt tất cả mọi người ở đây, dù là ai cũng không ngờ được bên cạnh phù trận rõ ràng thế này, lại có một người lặng yên mai phục.
Điền Thanh Quang nhìn chằm chằm hai người đó, tay giữ bàn trận không nhịn được run rẩy, cuối cùng đã đến. Điền Thanh Quang nhịn không được thấp giọng nói. Ánh sáng đỏ lóe lên, hai tu sĩ lặng yên vô thức biến mất trước mắt mọi người, bàn trận [Ngũ Hồi] đã vận chuyển.
Cùng lúc này, Ti Lan gác tay lên nỏ, toàn thần chuyên chú, bên má chảy xuống mấy giọt mồ hôi, cuối cùng đã đến.
“Vút” một tiếng phá không, mũi tên đen kịt như rắn độc mai phục cuối cùng tập kích.
Tu sĩ từ trên không nhào xuống trận pháp ngay cả hừ cũng chưa kịp hừ một tiếng, trực tiếp bị bắn xuyên, lực trùng kích mang theo gã ầm một tiếng ghim lên tường phòng cách đó mười trượng, bức tường còn run lên. Ti Lan không khỏi trợn to mắt, không ngờ uy lực của nỏ này lại lớn như thế.
Ô Đầu Mặc đổ đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi nếu không phải ngũ đệ nhắc nhở, hiện tại người bị ghim lên tường chính là gã. Đồng thời Ô Đầu Mặc cũng thầm mắng một tiếng, mẹ nó, quá âm hiểm rồi. Đoạn Ô Đầu Mặc cười lạnh, bắn một mũi tên rồi cũng tốt, vị trí của người mai phục trên nóc nhà cũng đã bại lộ. Ô Đầu Mặc che giấu thân hình, lặng lẽ đi đường vòng, mò đến tiểu viện cạnh đó.
Ô Đầu Bạch cắn chặt môi, nắm đấm siết chặt, tứ ca thì không sao rồi, nhưng nhìn đại cao vào phù trận, lời ngăn cản lên đến môi lại nuốt trở về. Tu vi Ô Đầu Bạch không cao, hiện tại đã hai mươi sáu tuổi mới chỉ trúc cơ, mà còn nhờ vào công lao bốn vị ca ca kiếm đan dược về, ba năm trước sau khi vào yêu phủ, thiên phú dị năng được kích phát lại chỉ như gân gà. (có chẳng ích gì, nhưng bỏ thì tiếc)
Kim Hổ Lịch không muốn quan sát thêm nữa, Băng Lưu Diệm, mọi người tự dựa vào bản lĩnh của mình, ai giành được thì của người đó. Tiên hạ thủ vi cường! Chân Kim Hổ Lịch lập tức phát lực.
“Kim Hổ huynh! Đừng tùy tiện hành động!” Âm thanh chói tai mang theo cấp thiết.
Kim Hổ Lịch khựng một chút, khắc chế linh lực sôi sục, bất giác sinh ra nộ khí, ngữ khí bất thiện: “Lão tặc chết toi, ngươi lại giở trò quỷ gì đây?”
Qua một hồi âm thanh đó lại vang lên, mang theo trào phúng: “Kim Hổ lão nhi, ngươi chớ không biết tốt xấu như vậy. Vội vàng không ăn được đậu hủ nóng, chưa làm rõ tình huống, đến lúc đó ngươi chính là con bọ ngựa.”
Sắc mặt Kim Hổ Lịch tối thui, tuy biết Tô Thiết Nhi nói đúng, nhưng gã không thích thái độ của Tô Thiết Nhi. Bọn họ quen biết hai mươi mấy năm, là bạn mà không phải bạn, là địch lại chẳng phải địch. Tuy không hợp nhau, nhưng thường xuyên hợp tác.
“Vậy ta thật muốn xem thử, con hoàng tước nào ăn được bọ ngựa ta.” Kim Hổ Lịch hung tợn nói, nhưng chân vẫn chưa động.
Tô Thiết Nhi đang định nói, dị biến chợt phát sinh.
Một tu sĩ kim đan có cùng suy nghĩ với Kim Hổ Lịch bắt đầu hành động, thân pháp như điện, thoáng cái đã vào tiểu viện.
Ngay lúc này, trong tiểu viện bùng lên cột sáng cao hơn hai trượng, cột sáng đó bao trùm hết tiểu viện, tiểu viện giống như một ngọn đèn được điểm sáng giữa trời đêm, trong phạm vi hình tròn được chiếu sáng như ban ngày.
Mà tu sĩ kia thì biến mất trong cột sáng, linh thức mà những tu sĩ khác đưa vào thăm dò cũng bị bắn ngược ra, hoàn toàn không biết được tình hình bên trong. Kim Hổ Lịch nghẹn họng, bây giờ sợ là cả thành Bạch Cập đều chú ý đến tiểu viện này rồi.
Quả nhiên, thân ảnh vốn bị bóng đêm che lấp, hiện tại đều lộ ra, Kim Hổ Lịch và Tô Thiết Nhi quay mặt nhìn nhau.
Ngay lúc tu sĩ này bước vào phù trận, Diệp Vu Thời ngồi khoanh gối giữa phù trận, hai tay giữ một thanh kiếm màu xanh bích, chính là thanh kiếm của phụ thân Phương Khác, trở tay cắm kiếm xuống đất, một tia sáng màu xanh bích dung nhập vào cột sáng.
Tuy chỉ là hạ phẩm, nhưng làm mắt trận cho phù trận này lại rất tốt, lúc này, phù trận mới chân chính hoàn thành.
Tu sĩ kỳ kim đan rốt cuộc mạnh cỡ nào? Trong mắt Diệp Vu Thời lóe tia sáng lạnh, hắn đứng lên, nhìn ánh sáng lưu chuyển giữa phù văn, tăng mạnh thêm lần nữa.
“Phù trận!” Kim Hổ Lịch nhìn cột sáng trước mắt, không khỏi nhủ thầm, phù trận, hai chữ này vang lên trong lòng tất cả tu sĩ ngoài viện, bọn họ đều bắt đầu cảnh giác.
Không ngờ, tu sĩ trong tiểu viện lại biết phù trận, phàm là tu sĩ có chút hiểu biết với trận pháp, mọi người đều có một nhận thức chung, đó chính là đối diện với tu sĩ tinh thông trận pháp, tuyệt đối không thể cho hắn thời gian bố trí trận pháp, nếu không sẽ rất khó nhằn. Một khi trận pháp hoàn thành, có thể ngươi sẽ phải đối diện với trận pháp phòng ngự còn khó gặm hơn cả mai rùa, hoặc là sát trận ám tàng sát cơ.
Nhưng, Kim Hổ Lịch nhìn cột sáng vô cùng mỹ lệ trước mặt, hoàn toàn không nhìn ra sự thần bí của trận pháp, cũng không biết tu sĩ kim đan kia thế nào, Kim Hổ Lịch có chút nóng ruột. Nếu Băng Lưu Diệm này bị người khác đoạt đi, vậy thì không tốt. Trận pháp của một tu sĩ kỳ trúc cơ lợi hại được cỡ nào chứ? Lúc này không động còn chờ tới khi nào nữa? Kim Hổ Lịch phóng người nhảy vào cột sáng.
“Kim Hổ huynh!” Âm thanh của Tô Thiết Nhi không thể truyền vào tai Kim Hổ Lịch, Tô Thiết Nhi thầm thở dài, cái tính bộp chộp đó của Kim Hổ huynh sớm muộn gì cũng sẽ giết chết hắn. Sau Kim Hổ Lịch lại có một tu sĩ tiến vào phù trận, xem ra dụ hoặc của Băng Lưu Diệm này thật sự rất lớn. Tô Thiết Nhi lắc đầu, hiện tại hắn có thể cảm ứng được trong ba tu sĩ kỳ kim đan đã có hai người tiến vào.
Còn về những tu sĩ kỳ trúc cơ kia, rõ ràng bắt đầu do dự vì trận pháp. Phải biết, thả câu nước đục cũng không phải dễ, cho dù lực dụ hoặc của Băng Lưu Diệm có lớn cỡ nào, nhưng tu vi bày ra ở đó, mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn, có mạng giành được, chỉ sợ cũng không có mạng hưởng.
“Lão đại, chúng ta không vào sao?” Năm tu sĩ mặc đạo bào bình thường nằm trên nóc tiểu viện xa xa, trong đó một tu sĩ thân hình tráng kiện, vừa nhìn đã biết là thể tu hỏi. Năm người này chính là Ô Đầu ngũ huynh đệ nổi danh thành Bạch Cập, hán tử tráng kiện là lão nhị Ô Đầu Hiêu.
“Băng Lưu Diệm này bán vào chợ đen là có được giá trên trời, không hành động nữa sẽ muộn, yêu vệ mà đến thì chúng ta không có quả ngon mà ăn. Lão đại chúng ta lên thôi!” Ô Đầu Hiêu nhìn cột sáng kia, siết nắm tay, hận không thể lập tức nhào lên.
“Lão nhị, lão tam, các ngươi xâm nhập từ góc viện tử, ngươi có thấy không, chính là cái góc đó. Chỗ đó có lẽ là nơi yếu ớt nhất của phù trận. Lão tứ, công phu khinh thân của ngươi tốt, ngươi vào từ nóc phòng kia, hê hê, giải quyết tên đang ở trong phòng…”
Năm người ghé lại mật mưu. Ô Đầu Bạch tuổi tác nhỏ nhất vóc dáng cũng nhỏ nhất, đứng cùng bốn người kia rõ ràng gầy yếu hơn, nhìn cột sáng trong lòng có chút âu lo, giành thức ăn từ miệng tu sĩ kim đan, thật sự được sao?
Bên này Tô Thiết Nhi nhìn phù trận, cứ như thấy Băng Lưu Diệm đang ở ngay trước mắt, do dự nửa ngày, vẫn chọn tiếp tục quan sát. Hắn nhìn xung quanh, các tu sĩ đang dồn tới vì cột sáng, trong bóng đêm từng đạo linh quang tiến về phía tiểu viện. Mặt Tô Thiết Nhi trầm xuống, thành chuyện lớn rồi. Rốt cuộc có vào hay không? Không bao lâu nữa, yêu vệ của yêu phủ sẽ tới, hiện tại không vào thì không còn cơ hội nữa!
Rốt cuộc đây là phù trận gì? Hắn chưa từng thấy cái nào… dễ thấy cỡ này.
“Không ngờ, lại có thể thấy được phù trận [Kính Tượng Vạn Chuyển] tại đây.” Tu sĩ áo xám nhìn chằm chằm phù trận hồi lâu, mới nói.
“[Kính Tượng Vạn Chuyển]?” Đông Thanh Kết nghi hoặc không hiểu, gã chưa từng nghe qua phù trận này, mà ngay cả phù trận gã cũng chỉ mới nghe qua mà thôi. Vì dù phù trận có uy lực mạnh hơn trận pháp bình thường không ít, nhưng thủ pháp bố trí phức tạp, vẽ phù văn càng không dễ. Một phù trận, tiêu hao rất nhiều phù lục, vì thế phần lớn mọi người đều chọn trận pháp bình thường.
“[Kính Tượng Vạn Chuyển] là phù trận cấp bốn. Chỗ đặc biệt của nó là ở mắt trận, vừa là sinh môn và là tử môn.” Gương mặt vàng vọt của tu sĩ áo xám dưới sự chói lọi của cột sáng càng trở nên tử khí trầm trầm.
“Cái này không thể nào!” Đông Thanh Kết bất giác cao giọng, làm sao có trận pháp như vậy được? Vừa là sinh môn vừa là tử môn, vậy không phải trừ dùng lực phá trận ra, không còn cách nào khác sao? Sau đó Đông Thanh Kết hoảng lên, vội chắp tay, gã thế nhưng vô lễ với trưởng lão.
“Thế gian này có rất nhiều trận pháp, ngươi cho rằng ngươi có thể thấy được tất cả rồi sao?” Tu sĩ áo xám lạnh lùng nói.
Đông Thanh Kết cúi đầu càng thấp, mồ hôi lạnh nhỏ xuống từng giọt.
“Hôm nay ngươi nói, tiểu nha đầu tên Ti Lan đó là do hai người này dẫn đi?” Tu sĩ áo xám hỏi.
“Đúng… đúng vậy, đệ tử vốn định sau cuộc đấu sẽ để người âm thầm giải quyết nàng ta, nhưng nàng ta đi cùng hai người này, thực sự không tiện hạ thủ.” Đông Thanh Kết rụt rè nói.
Trong mắt tu sĩ áo xám lóe linh quang, không biết đang nghĩ gì, gương mặt vàng vọt lóe qua nụ cười âm độc, sau đó gã lại nhìn sang tu sĩ áo đen. Con ngươi tối đi, để lộ mấy phần kiêng kỵ, rồi mắt lại chuyển sang phù trận, thả linh thức thăm dò lại chưa bị bắn ra, rõ ràng tu vi của tu sĩ áo xám không chỉ là kim đan, có thể thấy được tất cả trong phù trận, bao gồm cả Diệp Vu Thời.
Mà lúc này những người khác rõ ràng đã ý thức được, nếu còn không ra tay, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội ra tay nữa. Ba bóng người lóe qua, Ô Đầu ngũ huynh đệ hành động! Tiến hành theo kế hoạch, lão nhị, lão tam lặng lẽ xâm nhập từ góc viện, lão tứ Ô Đầu Mặc từ trên không lao về hướng phòng của Phương Khác, hiện tại chỉ có trong căn phòng này có linh lực dao động. Ô Đầu Mặc lộ nụ cười dữ tợn.
Thân hình Ô Đầu Mặc chợt khựng lại, phát hiện quả nhiên có người dự tính giống gã, còn đến căn phòng này trước gã, Ô Đầu Mặc cười lạnh, muốn so thân pháp với lão tử? Ngươi còn non lắm!
Thật sự sẽ như mong muốn của gã sao? Tại góc mà mọi người còn chưa phát hiện, tim Điền Thanh Quang đập nhanh lợi hại, sờ bàn trận trên tay, mắt đầy cuồng nhiệt, nhìn hai người dần tiếp cận phạm vi của bàn trận. Bàn trận này chồng thêm một trận pháp, chính là ảo trận. Ảo trận này lừa gạt tất cả mọi người ở đây, dù là ai cũng không ngờ được bên cạnh phù trận rõ ràng thế này, lại có một người lặng yên mai phục.
Điền Thanh Quang nhìn chằm chằm hai người đó, tay giữ bàn trận không nhịn được run rẩy, cuối cùng đã đến. Điền Thanh Quang nhịn không được thấp giọng nói. Ánh sáng đỏ lóe lên, hai tu sĩ lặng yên vô thức biến mất trước mắt mọi người, bàn trận [Ngũ Hồi] đã vận chuyển.
Cùng lúc này, Ti Lan gác tay lên nỏ, toàn thần chuyên chú, bên má chảy xuống mấy giọt mồ hôi, cuối cùng đã đến.
“Vút” một tiếng phá không, mũi tên đen kịt như rắn độc mai phục cuối cùng tập kích.
Tu sĩ từ trên không nhào xuống trận pháp ngay cả hừ cũng chưa kịp hừ một tiếng, trực tiếp bị bắn xuyên, lực trùng kích mang theo gã ầm một tiếng ghim lên tường phòng cách đó mười trượng, bức tường còn run lên. Ti Lan không khỏi trợn to mắt, không ngờ uy lực của nỏ này lại lớn như thế.
Ô Đầu Mặc đổ đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi nếu không phải ngũ đệ nhắc nhở, hiện tại người bị ghim lên tường chính là gã. Đồng thời Ô Đầu Mặc cũng thầm mắng một tiếng, mẹ nó, quá âm hiểm rồi. Đoạn Ô Đầu Mặc cười lạnh, bắn một mũi tên rồi cũng tốt, vị trí của người mai phục trên nóc nhà cũng đã bại lộ. Ô Đầu Mặc che giấu thân hình, lặng lẽ đi đường vòng, mò đến tiểu viện cạnh đó.
Ô Đầu Bạch cắn chặt môi, nắm đấm siết chặt, tứ ca thì không sao rồi, nhưng nhìn đại cao vào phù trận, lời ngăn cản lên đến môi lại nuốt trở về. Tu vi Ô Đầu Bạch không cao, hiện tại đã hai mươi sáu tuổi mới chỉ trúc cơ, mà còn nhờ vào công lao bốn vị ca ca kiếm đan dược về, ba năm trước sau khi vào yêu phủ, thiên phú dị năng được kích phát lại chỉ như gân gà. (có chẳng ích gì, nhưng bỏ thì tiếc)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook