Khác Thủ Tiên Quy
-
Chương 222: Như Thị quán 1
“Nhóm người Duy Pháp đường Tiêu trưởng lão đều tới tìm ta đòi người.” Trí Tiêu nói: “Nhưng sao ta biết tiểu tử này đi đâu chứ?”
Tào Đoạt cười nói: “Nhóm Vương Lạc Dương cũng từng tới.”
Trí Tiêu lắc đầu nói: “Thật là biết tìm chuyện cho ta.”
Ông hơi trầm tư một lát, sau đó nói: “Thôi vậy, lúc thừa lễ y sẽ xuất hiện.” Nói xong Trí Tiêu liền xoay người ra ngoài.
Tào Đoạt nhìn bóng lưng hao gầy của Trí Tiêu, mặt không biểu tình đi theo.
Cho đến Thận Hành Nhai, Tào Đoạt ở dưới thủ, mà Trí Tiêu như mấy lần trước một mình lên đỉnh Thận Hành Nhai.
Tiêu Vân Dật để trần chân ngồi khoanh chân trong ngục thất u ám, ngục thất này vô cùng chật hẹp. Nói là ‘thất’ không bằng nói là động. Người trong ngục thất không thể đứng thẳng, chỉ có thể cong lưng đi. Mà độ rộng của ngục thất, ngay cả nằm nghiêng đối góc cũng vô pháp cho một nam tử vóc cao nằm thẳng. Càng huống chi bên trong lại tối tăm, nếu ngục thất trong Thận Hành nhai đều là như thế đệ tử phạm tội của Côn Luân chỉ sợ sẽ ít đi rất nhiều.
Thạch môn ngục thất chậm rãi trượt mở, ngục thất chật hẹp lập tức sáng tỏ. Trí Tiêu vén y bào, trực tiếp ngồi ở cửa ngục thất, nghiêng người nhìn Tiêu Vân Dật.
“Trên Tuyết Nguyên mấy hôm trước chết một người. Đệ tử đời trẻ tuổi có thể không quá quen thuộc người đó, nhưng ta nghĩ ngươi nhất định biết hắn là ai. Khổ tăng Nhất Hành.” Trí Tiêu nói.
Cái gọi là Tuyết Nguyên, chẳng qua là một địa giới do thiên địa dị tượng hình thành, vì nơi đó cực hàn tích băng thành sông, tuyết rơi không ngừng mà được đặt tên. Nó nằm ở nơi giao giới giữa phái Thái Hành và núi Trường Bạch. Tại đây có một tông thần bí nhất trong tứ đại tông môn – Như Thị quán.
Môn phái đầu tiên nghiêng về Thái Hành chính là Như Thị quán, nếu nói Tổ Sơn tự là thủ lĩnh của thế lực bốn tông môn, vậy thì Như Thị quán chính là lãnh tụ tinh thần của bốn tông môn. Trong Như Thị quán đều là một đám khổ tu sĩ, không dễ dàng ra khỏi tông môn. Mấy năm gần đây còn yên hơi lặng tiếng, đến mức rất nhiều người đã gạt ra sau đầu.
Cho nên cực ít có người biết tác dụng nổi lên của khổ tăng Nhất Hành trong trận đại loạn. Hắn vốn ra đời ở Thái Hành, sau lại vào lúc hai phái ngầm đồng ý đến Như Thị quán xuống tóc đi tu. Hắn duy trì quan hệ giữa Như Thị quán và Thái Hành. Hiện nay hắn vừa chết, liên hệ giữa Thái Hành và tông môn liền ít đi một tầng.
Tiêu Vân Dật nhướng mắt nhìn Trí Tiêu một cái, rồi nói: “Hử? Ai làm?”
“Nếu Thái Hành, Côn Luân chỉ có thể tồn tại một, ngươi nói đến cuối cùng lưu lại sẽ là ai?”
Tiêu Vân Dật lạnh nhàn nhìn Trí Tiêu một cái, chế nhạo: “Từ khi nào ngươi cũng bắt đầu hỏi mấy vấn đề vờ vịt ra vẻ này?”
Trí Tiêu ra vẻ thở dài nói: “Ta chỉ là sợ ngươi không biết ngày đêm trôi qua, ngay cả bên ngoài đã đổi trời cũng không biết.”
Tiêu Vân Dật cười lạnh, sau đó lặng yên không nói.
Nhưng Trí Tiêu lại đột nhiên đứng lên, nụ cười trên mặt biến mất, lạnh nhạt nói: “Ngươi biết không? Cửu Châu khắp nơi máu chảy, thi thể đầy rẫy. Vô số tu sĩ vì dục vọng dã tâm vô vị của Thái Hành mà mất đi sinh mạng.”
Trí Tiêu nói xong lời này dừng lại một chút, cúi người nhìn vào mắt Tiêu Vân Dật hỏi từng chữ: “Tại sao?”
“Người nhiều đất ít, mạnh sống yếu chết? Không…, hay là vì xưng bá? Nhưng tất cả đối với tu sĩ có gì ý nghĩa? Tuổi thọ dài lâu, năm tháng vô biên. Tại sao còn muốn làm những việc này? Vì tu sĩ cũng là người, là người liền sẽ có dục vọng.” Tiêu Vân Dật đồng dạng lạnh nhạt trả lời, ngữ khí băng lạnh.
Trên gương mặt tái nhợt của Trí Tiêu hiện lên một tia mỉa mai, ông nói: “Vậy dục vọng của ngươi chính là đẩy Tả Khâu lên chức vị chưởng môn Thái Hành, sau đó đến Côn Luân chờ chết? Thật là dục vọng cao quý.”
Tiêu Vân Dật nhìn Trí Tiêu, hai người nhìn nhau.
Thật lâu.
Tiêu Vân Dật chợt nói: “Hiện tại đã có quân đội, có chế độ, Cửu Châu một phân bốn… nhưng từ từ, tự nhiên mà dần sẽ hoàn toàn không cần chúng ta thúc đẩy, ‘quốc’ liền sản sinh…. Một cuộc chiến tranh, hoàn thành một chuyện vốn cần phải đợi trên trăm năm thậm chí ngàn năm diễn biến, giờ chỉ ngắn ngủi mấy năm đã xong. Có phải rất có ý nghĩa, không phá không thể lập đại khái chính là ý này.”
Trên mặt Tiêu Vật Dật xuất hiện nụ cười, ông chậm rãi nói: “Năm đó lúc ngươi ta cùng đến phàm giới, không phải cũng từng cảm thán không theo quy củ không thể thành quy cách, chế độ và thống trị của một ‘quốc’ là cần thiết. Phàm nhân nhìn chúng ta như tiên nhân. Kỳ thật chúng ta đều là phàm nhân. Kẻ tu vi cao có càng nhiều tài nguyên, kẻ thấp tính mạng như rơm rạ. Sư huynh đệ đồng môn còn tương tàn, khỏi phải bàn đến những tu sĩ xa lạ vốn không quen biết. Giết người đoạt bảo, diệt môn tuyệt phái. So với phàm nhân lại cao quý được đến đâu?
Tu sĩ trong môn phái chết một người, môn phái sẽ quản, nhưng nếu là tu sĩ bình thường trong những khu mua bán thì sao, chẳng hạn như những tản tu, người không môn không phái. Ai sẽ lên tiếng cho họ? Thế là một vài đệ tử danh môn không ăn khói lửa nhân gian sống bình thường, một vài tu sĩ bình thường lại sống không bằng heo chó. Năm đó không phải ngươi cũng từng nói thế sao, so với phái trong giới ta, quốc và luật pháp trong phàm giới càng hợp lý hơn.
Vậy tu chân giới tại sao không có quốc, chỉ có phái? Cho nên nên có quốc.”
Trí Tiêu trầm mặc nghe hết, nhàn nhạt nói: “Ngươi điên rồi?”
Tiêu Vân Dật lắc đầu nói: “Ta không điên, khổ tăng Nhất Hành đã chết, chết đúng chỗ. Hắn chết rồi, chiến tranh liền chân chính bắt đầu.”
Tiêu Vân Dật nói là sự thật, khổ tăng đã chết, tông môn và Thái Hành không nứt vỡ như họ đã tưởng, ngược lại càng thêm mật thiết, do sai lầm này, chiến hỏa lại cháy lên, trên Tuyết Nguyên là một biển máu. Do sai lầm này, trên Tuyết Nguyên chết một nông phu vô danh, không ai biết nông phu này đốt sạch sinh mạng đi giết chết khổ tăng chỉ là muốn kết thúc chiến tranh. Cũng không ai biết, nông phu này tới từ Côn Luân.
“Ngươi điên rồi.” Trí Tiêu thẳng người dậy, đứng ở cửa động lạnh lùng nhìn Tiêu Vân Dật.
“Hiện tại người chết nhiều rồi, về sau liền sẽ ít chết đi rất nhiều người.”
“Hoang đường. Cái gọi là quốc, chẳng qua chỉ là thị tộc, bộ lạc và phái hóa lớn mà thôi. Chế độ và quy củ cũng chỉ là vì tranh đấu giữa bộ lạc mới sinh ra. Tu chân giới không phải chưa từng xuất hiện quốc, nhưng cuối cùng đi hướng diệt vong. Chế độ quân chủ phàm giới lẽ nào không phải cũng là quý tộc ngự trị trên bình dân, hoàng quyền vượt hơn nhân quyền? Vậy xây dựng cái gọi là quốc lại có ý nghĩa gì?” Trí Tiêu lạnh lùng nói.
Tiêu Vân Dật lắc đầu nhàn nhạt nói: “Quốc chính là quốc, nó không cần quân chủ cũng không cần quý tộc. Chỉ cần chế định một khế ước, sau đó tất cả mọi người tuân thủ.”
Trí Tiêu nói: “Loại quốc này là không tồn tại.”
“Chính vì nó không tồn tại, cho nên mới cần chúng ta đi hoàn thành.” Tiêu Vân Dật nói.
“Có lẽ ngươi còn nhớ những thôn dân trong Đào Hoa Xung, họ có gì sai? Chẳng qua là vì một nguồn linh mạch bị mấy môn phái liên thủ diệt sạch cả thôn, ngay cả ấu tử cũng không bỏ qua. Nhưng có ai từng hỏi qua chưa? Không có. Ta và ngươi hai người đi khắp nơi, cho dù dọn ra khỏi Côn Luân và Thái Hành thì lại có thể thế nào? Môn phái nói ta chẳng qua là lo chuyện bao đồng, vì tu chân giới không có pháp.”
Trí Tiêu lạnh lùng cười, ông nhìn Tiêu Vân Dật nói: “Nhưng hành vi của Thái Hành hiện nay có gì khác với những môn phái lúc đó? Ngươi lại có gì khác với những kẻ sát nhân đó? Không có.”
Trí Tiêu nhíu chặt mày, nói đến cùng, lý do của Tiêu Vân Dật lại ngu xuẩn như thế! Quả thật ngu không thể tả! Trí Tiêu lạnh nhạt nhìn Tiêu Vân Dật.
Tiêu Vân Dật nhìn thạch môn chậm rãi khép lại, chân mày cũng chau lại. Sau đó giãn ra nói: “Tóm lại phải có hy sinh.”
Sau đó qua rất lâu, trong ngục thất đột nhiên vang lên tiếng gõ. Tiếng gõ liên tục, có quy luật vang vọng trong ngục thất chật hẹp.
Sau khi âm thanh dừng, Tiêu Vân Dật không còn bảo trì trầm mặc như mấy lần trước nữa. Ông mở miệng, không có âm thanh vang lên, nhưng người cách vách lại nghe được âm thanh. Người đó an tĩnh lắng nghe lời Tiêu Vân Dật, con ngươi khẽ co rút.
“Ngươi rốt cuộc là tu vi gì? Tại sao có thể truyền âm cho ta?” Người đó phản phất như đang tự nói.
Nhưng truyền đến chỉ có một tiếng cười nhẹ của Tiêu Vân Dật.
Mà lúc này trên Tuyết Nguyên, trên sông băng vạn lý. Hơn mười phật tu pháp y đơn bạc vây lấy ba tu sĩ.
Hai tu sĩ trong đó sắc mặt tái nhợt, máu chảy nhiễm đỏ tuyết dưới chân.
Người không bị thương chính là Diệp Vu Thời, hắn mặc một thân bạch y, bên ngoài bạch y khoác áo đen. Đứng thẳng trong vòng vây, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn đại sư Nhất Ngôn. Khí tức cả người thế nhưng lại tương tự với hàn ý của sông băng, chỗ nào còn hình tượng đại sư huynh ôn văn nho nhã tuấn dật phi phàm nữa.
Mấy hôm trước, La Tất và Công Tôn Tùy bị truy sát. Hai người cùng Diệp Vu Thời sớm đã hẹn trước thời gian gặp mặt, lại không thể tránh được Như Thị quán truy tung.
Cuối cùng hôm nay bị vây tại đây.
“Lời của tiền bối, thứ vãn bối không thể tán đồng. Ta cho rằng, bất luận mục đích của các ngươi có cao thượng vô tư thế nào, nhưng chỉ cần thủ đoạn dơ bẩn. Chuyện này tất nhiên là sai lầm và còn dơ bẩn. Đại sư lẽ nào không cảm thấy trên tay dính máu tươi dầm dề, tẩy không sạch sao?” Diệp Vu Thời lạnh nhạt nói.
Nhất Ngôn đại sư bình thản nhìn Diệp Vu Thời, thấp giọng nói: “Phật viết ‘đại từ đại bi’, người đại từ cũng đại bi, đại bi cũng là đại từ.”
Diệp Vu Thời nhướng mày nói: “Không đại từ, không đại bi mới là sở cầu của kẻ trí.”
“Sai rồi.” Nhất Ngôn đại sư nói: “Hà tất phải thế. Chuyện này không liên quan ngươi, bỏ lại hai người họ, chúng ta sẽ thả ngươi đi.”
“Cái này không thể.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói.
Tay cầm niệm châu của Nhất Ngôn ngừng lại, chắp tay thành chữ thập nói: “Vậy thì thứ tại hạ không khách khí nữa.”
Công Tôn Tùy một tay ôm La Tất, tay kia cầm một bàn tính. Còn La Tất, cười lạnh nói: “Nói cứ như ngươi từng khách khí vậy, đại sư huynh cần gì phải phí lời với bọn họ chứ? Trực tiếp đánh đi.”
Một phật tu khác tức giận quát: “Vô lễ, đợi ta giết các ngươi báo thù cho Nhất Hành đại sư!”
Nhất Ngôn nâng tay ngăn cản phật tu đó, nhìn Diệp Vu Thời: “Không muốn sát sinh vô cớ, ngươi tự rời khỏi Như Thị quán ta sẽ không tính toán với Côn Luân.”
Diệp Vu Thời mỉm cười, nhìn Nhất Ngôn nói: “Đại sư quả nhiên là đại sư, thiên hạ lừa trọc đều như nhau.”
Tào Đoạt cười nói: “Nhóm Vương Lạc Dương cũng từng tới.”
Trí Tiêu lắc đầu nói: “Thật là biết tìm chuyện cho ta.”
Ông hơi trầm tư một lát, sau đó nói: “Thôi vậy, lúc thừa lễ y sẽ xuất hiện.” Nói xong Trí Tiêu liền xoay người ra ngoài.
Tào Đoạt nhìn bóng lưng hao gầy của Trí Tiêu, mặt không biểu tình đi theo.
Cho đến Thận Hành Nhai, Tào Đoạt ở dưới thủ, mà Trí Tiêu như mấy lần trước một mình lên đỉnh Thận Hành Nhai.
Tiêu Vân Dật để trần chân ngồi khoanh chân trong ngục thất u ám, ngục thất này vô cùng chật hẹp. Nói là ‘thất’ không bằng nói là động. Người trong ngục thất không thể đứng thẳng, chỉ có thể cong lưng đi. Mà độ rộng của ngục thất, ngay cả nằm nghiêng đối góc cũng vô pháp cho một nam tử vóc cao nằm thẳng. Càng huống chi bên trong lại tối tăm, nếu ngục thất trong Thận Hành nhai đều là như thế đệ tử phạm tội của Côn Luân chỉ sợ sẽ ít đi rất nhiều.
Thạch môn ngục thất chậm rãi trượt mở, ngục thất chật hẹp lập tức sáng tỏ. Trí Tiêu vén y bào, trực tiếp ngồi ở cửa ngục thất, nghiêng người nhìn Tiêu Vân Dật.
“Trên Tuyết Nguyên mấy hôm trước chết một người. Đệ tử đời trẻ tuổi có thể không quá quen thuộc người đó, nhưng ta nghĩ ngươi nhất định biết hắn là ai. Khổ tăng Nhất Hành.” Trí Tiêu nói.
Cái gọi là Tuyết Nguyên, chẳng qua là một địa giới do thiên địa dị tượng hình thành, vì nơi đó cực hàn tích băng thành sông, tuyết rơi không ngừng mà được đặt tên. Nó nằm ở nơi giao giới giữa phái Thái Hành và núi Trường Bạch. Tại đây có một tông thần bí nhất trong tứ đại tông môn – Như Thị quán.
Môn phái đầu tiên nghiêng về Thái Hành chính là Như Thị quán, nếu nói Tổ Sơn tự là thủ lĩnh của thế lực bốn tông môn, vậy thì Như Thị quán chính là lãnh tụ tinh thần của bốn tông môn. Trong Như Thị quán đều là một đám khổ tu sĩ, không dễ dàng ra khỏi tông môn. Mấy năm gần đây còn yên hơi lặng tiếng, đến mức rất nhiều người đã gạt ra sau đầu.
Cho nên cực ít có người biết tác dụng nổi lên của khổ tăng Nhất Hành trong trận đại loạn. Hắn vốn ra đời ở Thái Hành, sau lại vào lúc hai phái ngầm đồng ý đến Như Thị quán xuống tóc đi tu. Hắn duy trì quan hệ giữa Như Thị quán và Thái Hành. Hiện nay hắn vừa chết, liên hệ giữa Thái Hành và tông môn liền ít đi một tầng.
Tiêu Vân Dật nhướng mắt nhìn Trí Tiêu một cái, rồi nói: “Hử? Ai làm?”
“Nếu Thái Hành, Côn Luân chỉ có thể tồn tại một, ngươi nói đến cuối cùng lưu lại sẽ là ai?”
Tiêu Vân Dật lạnh nhàn nhìn Trí Tiêu một cái, chế nhạo: “Từ khi nào ngươi cũng bắt đầu hỏi mấy vấn đề vờ vịt ra vẻ này?”
Trí Tiêu ra vẻ thở dài nói: “Ta chỉ là sợ ngươi không biết ngày đêm trôi qua, ngay cả bên ngoài đã đổi trời cũng không biết.”
Tiêu Vân Dật cười lạnh, sau đó lặng yên không nói.
Nhưng Trí Tiêu lại đột nhiên đứng lên, nụ cười trên mặt biến mất, lạnh nhạt nói: “Ngươi biết không? Cửu Châu khắp nơi máu chảy, thi thể đầy rẫy. Vô số tu sĩ vì dục vọng dã tâm vô vị của Thái Hành mà mất đi sinh mạng.”
Trí Tiêu nói xong lời này dừng lại một chút, cúi người nhìn vào mắt Tiêu Vân Dật hỏi từng chữ: “Tại sao?”
“Người nhiều đất ít, mạnh sống yếu chết? Không…, hay là vì xưng bá? Nhưng tất cả đối với tu sĩ có gì ý nghĩa? Tuổi thọ dài lâu, năm tháng vô biên. Tại sao còn muốn làm những việc này? Vì tu sĩ cũng là người, là người liền sẽ có dục vọng.” Tiêu Vân Dật đồng dạng lạnh nhạt trả lời, ngữ khí băng lạnh.
Trên gương mặt tái nhợt của Trí Tiêu hiện lên một tia mỉa mai, ông nói: “Vậy dục vọng của ngươi chính là đẩy Tả Khâu lên chức vị chưởng môn Thái Hành, sau đó đến Côn Luân chờ chết? Thật là dục vọng cao quý.”
Tiêu Vân Dật nhìn Trí Tiêu, hai người nhìn nhau.
Thật lâu.
Tiêu Vân Dật chợt nói: “Hiện tại đã có quân đội, có chế độ, Cửu Châu một phân bốn… nhưng từ từ, tự nhiên mà dần sẽ hoàn toàn không cần chúng ta thúc đẩy, ‘quốc’ liền sản sinh…. Một cuộc chiến tranh, hoàn thành một chuyện vốn cần phải đợi trên trăm năm thậm chí ngàn năm diễn biến, giờ chỉ ngắn ngủi mấy năm đã xong. Có phải rất có ý nghĩa, không phá không thể lập đại khái chính là ý này.”
Trên mặt Tiêu Vật Dật xuất hiện nụ cười, ông chậm rãi nói: “Năm đó lúc ngươi ta cùng đến phàm giới, không phải cũng từng cảm thán không theo quy củ không thể thành quy cách, chế độ và thống trị của một ‘quốc’ là cần thiết. Phàm nhân nhìn chúng ta như tiên nhân. Kỳ thật chúng ta đều là phàm nhân. Kẻ tu vi cao có càng nhiều tài nguyên, kẻ thấp tính mạng như rơm rạ. Sư huynh đệ đồng môn còn tương tàn, khỏi phải bàn đến những tu sĩ xa lạ vốn không quen biết. Giết người đoạt bảo, diệt môn tuyệt phái. So với phàm nhân lại cao quý được đến đâu?
Tu sĩ trong môn phái chết một người, môn phái sẽ quản, nhưng nếu là tu sĩ bình thường trong những khu mua bán thì sao, chẳng hạn như những tản tu, người không môn không phái. Ai sẽ lên tiếng cho họ? Thế là một vài đệ tử danh môn không ăn khói lửa nhân gian sống bình thường, một vài tu sĩ bình thường lại sống không bằng heo chó. Năm đó không phải ngươi cũng từng nói thế sao, so với phái trong giới ta, quốc và luật pháp trong phàm giới càng hợp lý hơn.
Vậy tu chân giới tại sao không có quốc, chỉ có phái? Cho nên nên có quốc.”
Trí Tiêu trầm mặc nghe hết, nhàn nhạt nói: “Ngươi điên rồi?”
Tiêu Vân Dật lắc đầu nói: “Ta không điên, khổ tăng Nhất Hành đã chết, chết đúng chỗ. Hắn chết rồi, chiến tranh liền chân chính bắt đầu.”
Tiêu Vân Dật nói là sự thật, khổ tăng đã chết, tông môn và Thái Hành không nứt vỡ như họ đã tưởng, ngược lại càng thêm mật thiết, do sai lầm này, chiến hỏa lại cháy lên, trên Tuyết Nguyên là một biển máu. Do sai lầm này, trên Tuyết Nguyên chết một nông phu vô danh, không ai biết nông phu này đốt sạch sinh mạng đi giết chết khổ tăng chỉ là muốn kết thúc chiến tranh. Cũng không ai biết, nông phu này tới từ Côn Luân.
“Ngươi điên rồi.” Trí Tiêu thẳng người dậy, đứng ở cửa động lạnh lùng nhìn Tiêu Vân Dật.
“Hiện tại người chết nhiều rồi, về sau liền sẽ ít chết đi rất nhiều người.”
“Hoang đường. Cái gọi là quốc, chẳng qua chỉ là thị tộc, bộ lạc và phái hóa lớn mà thôi. Chế độ và quy củ cũng chỉ là vì tranh đấu giữa bộ lạc mới sinh ra. Tu chân giới không phải chưa từng xuất hiện quốc, nhưng cuối cùng đi hướng diệt vong. Chế độ quân chủ phàm giới lẽ nào không phải cũng là quý tộc ngự trị trên bình dân, hoàng quyền vượt hơn nhân quyền? Vậy xây dựng cái gọi là quốc lại có ý nghĩa gì?” Trí Tiêu lạnh lùng nói.
Tiêu Vân Dật lắc đầu nhàn nhạt nói: “Quốc chính là quốc, nó không cần quân chủ cũng không cần quý tộc. Chỉ cần chế định một khế ước, sau đó tất cả mọi người tuân thủ.”
Trí Tiêu nói: “Loại quốc này là không tồn tại.”
“Chính vì nó không tồn tại, cho nên mới cần chúng ta đi hoàn thành.” Tiêu Vân Dật nói.
“Có lẽ ngươi còn nhớ những thôn dân trong Đào Hoa Xung, họ có gì sai? Chẳng qua là vì một nguồn linh mạch bị mấy môn phái liên thủ diệt sạch cả thôn, ngay cả ấu tử cũng không bỏ qua. Nhưng có ai từng hỏi qua chưa? Không có. Ta và ngươi hai người đi khắp nơi, cho dù dọn ra khỏi Côn Luân và Thái Hành thì lại có thể thế nào? Môn phái nói ta chẳng qua là lo chuyện bao đồng, vì tu chân giới không có pháp.”
Trí Tiêu lạnh lùng cười, ông nhìn Tiêu Vân Dật nói: “Nhưng hành vi của Thái Hành hiện nay có gì khác với những môn phái lúc đó? Ngươi lại có gì khác với những kẻ sát nhân đó? Không có.”
Trí Tiêu nhíu chặt mày, nói đến cùng, lý do của Tiêu Vân Dật lại ngu xuẩn như thế! Quả thật ngu không thể tả! Trí Tiêu lạnh nhạt nhìn Tiêu Vân Dật.
Tiêu Vân Dật nhìn thạch môn chậm rãi khép lại, chân mày cũng chau lại. Sau đó giãn ra nói: “Tóm lại phải có hy sinh.”
Sau đó qua rất lâu, trong ngục thất đột nhiên vang lên tiếng gõ. Tiếng gõ liên tục, có quy luật vang vọng trong ngục thất chật hẹp.
Sau khi âm thanh dừng, Tiêu Vân Dật không còn bảo trì trầm mặc như mấy lần trước nữa. Ông mở miệng, không có âm thanh vang lên, nhưng người cách vách lại nghe được âm thanh. Người đó an tĩnh lắng nghe lời Tiêu Vân Dật, con ngươi khẽ co rút.
“Ngươi rốt cuộc là tu vi gì? Tại sao có thể truyền âm cho ta?” Người đó phản phất như đang tự nói.
Nhưng truyền đến chỉ có một tiếng cười nhẹ của Tiêu Vân Dật.
Mà lúc này trên Tuyết Nguyên, trên sông băng vạn lý. Hơn mười phật tu pháp y đơn bạc vây lấy ba tu sĩ.
Hai tu sĩ trong đó sắc mặt tái nhợt, máu chảy nhiễm đỏ tuyết dưới chân.
Người không bị thương chính là Diệp Vu Thời, hắn mặc một thân bạch y, bên ngoài bạch y khoác áo đen. Đứng thẳng trong vòng vây, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn đại sư Nhất Ngôn. Khí tức cả người thế nhưng lại tương tự với hàn ý của sông băng, chỗ nào còn hình tượng đại sư huynh ôn văn nho nhã tuấn dật phi phàm nữa.
Mấy hôm trước, La Tất và Công Tôn Tùy bị truy sát. Hai người cùng Diệp Vu Thời sớm đã hẹn trước thời gian gặp mặt, lại không thể tránh được Như Thị quán truy tung.
Cuối cùng hôm nay bị vây tại đây.
“Lời của tiền bối, thứ vãn bối không thể tán đồng. Ta cho rằng, bất luận mục đích của các ngươi có cao thượng vô tư thế nào, nhưng chỉ cần thủ đoạn dơ bẩn. Chuyện này tất nhiên là sai lầm và còn dơ bẩn. Đại sư lẽ nào không cảm thấy trên tay dính máu tươi dầm dề, tẩy không sạch sao?” Diệp Vu Thời lạnh nhạt nói.
Nhất Ngôn đại sư bình thản nhìn Diệp Vu Thời, thấp giọng nói: “Phật viết ‘đại từ đại bi’, người đại từ cũng đại bi, đại bi cũng là đại từ.”
Diệp Vu Thời nhướng mày nói: “Không đại từ, không đại bi mới là sở cầu của kẻ trí.”
“Sai rồi.” Nhất Ngôn đại sư nói: “Hà tất phải thế. Chuyện này không liên quan ngươi, bỏ lại hai người họ, chúng ta sẽ thả ngươi đi.”
“Cái này không thể.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói.
Tay cầm niệm châu của Nhất Ngôn ngừng lại, chắp tay thành chữ thập nói: “Vậy thì thứ tại hạ không khách khí nữa.”
Công Tôn Tùy một tay ôm La Tất, tay kia cầm một bàn tính. Còn La Tất, cười lạnh nói: “Nói cứ như ngươi từng khách khí vậy, đại sư huynh cần gì phải phí lời với bọn họ chứ? Trực tiếp đánh đi.”
Một phật tu khác tức giận quát: “Vô lễ, đợi ta giết các ngươi báo thù cho Nhất Hành đại sư!”
Nhất Ngôn nâng tay ngăn cản phật tu đó, nhìn Diệp Vu Thời: “Không muốn sát sinh vô cớ, ngươi tự rời khỏi Như Thị quán ta sẽ không tính toán với Côn Luân.”
Diệp Vu Thời mỉm cười, nhìn Nhất Ngôn nói: “Đại sư quả nhiên là đại sư, thiên hạ lừa trọc đều như nhau.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook