Khác Thủ Tiên Quy
-
Chương 204: Một kiếm tuyệt sát
“Bí cảnh mở rồi!” Từ xa truyền đến một tiếng kinh hô, tu sĩ bỏ chạy khắp nơi lại thả chậm cước bộ, thi nhau tụ lại, bọn họ không hiểu, thứ mở ra không phải là cơ duyên mà là tử cảnh.
Mắt thấy bạch quang ở lối vào bí cảnh khuếch tán càng lúc càng rộng, từ trong bạch quang mơ hồ thấy được một phiến ngân quang chói lóa.
Phương Khác cõng Diệp Vu Thời, thu lại đài sen còn lại. Dẫm lên mặt biển như mặt gương. Cuồng phong thổi loạn tóc y, y ngữa đầu nhìn Phùng Sinh nhếch nhác liên tục thối lui sau khi Thái A nhập cuộc. Một mình Phùng Sinh căn bản không thể địch lại ba người liên thủ, cho dù ba người kia căn bản không có sự phối hợp gì đáng nói.
Như vậy xem ra, Phùng Sinh bại là không thể nghi ngờ. Nhưng trên mặt Tả Khâu vẫn không có chút lo lắng nào. Cho dù Phùng Sinh bị một kiếm hấc bay hơn mười dặm, trên mặt hắn vẫn là không mặn không nhạt.
Phái Thái Hành vẫn còn hậu thủ. Phương Khác nghĩ thế, cúi đầu nhìn bí cảnh dưới chân. Nhưng… Phương Khác nhìn sư phụ tiện nghi nhà mình, nhếch môi cười, y mới không tin vị này sẽ không có con át chủ bài.
Diệp Vu Thời vẫn luôn nhìn đáy biển, hắn túm tay Phương Khác thấp giọng nói: “Túm chặt huynh, đừng sợ.”
Phương Khác nhẹ cười: “Sư huynh không yên tâm đệ như thế là không được. Đệ cái gì cũng không sợ, chỉ sợ huynh…”
Còn chưa nói xong, trên biển dâng lên từng luồng khói đen. Mà trong đó, mặt biển xuất hiện ba cây hương đã điểm, hương nghênh gió thì phồng lên cao hơn ba mét cắm trên mặt biển.
Phương Khác đã không còn bận tâm truy cứu chuyện xảy ra tiếp theo trên biển.
Khói đen âm lạnh quấn lên, trong thoáng chốc, thế giới hóa thành một vùng tối tăm. Không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào, trước mắt Phương Khác thoáng cái đã đen kịt, cảm giác âm lạnh dính nhớt quấn lên. Ngay cả hô hấp cũng tràn đầy khí âm lạnh và vị máu tanh. Phương Khác thu chặt tay, cảm giác được nhiệt độ trên lưng, nội tâm mới an ổn lại.
Cũng chỉ một lúc như thế, dị biến phát sinh!
“Ưm…” Phương Khác cắn răng rên nhẹ một tiếng, trong đầu vang ầm ầm. Màng nhĩ như bị rách, lỗ tai còn chảy máu tươi đỏ. Y không biết nên hình dung âm thanh này thế nào, chấn muốn điếc tai cũng không thể hình dung. Chỉ cảm thấy thoáng chốc trời long đất lở, như một đợt sóng âm.
Thức hải đau kịch liệt, như bị nứt ra, sau đó là xoay chuyển, đè ép không điểm dừng. Y cảm thấy được mình đã rớt vào biển, nước biển mặn chát trào vào miệng y.
Đầu óc Phương Khác thoáng cái mù mờ, cái gì cũng không thể nghĩ, chỉ cảm thấy đau đớn.
Trong lúc ý thức mơ hồ, một đôi tay lạnh lẽo chậm rãi phủ lên tai y.
Phương Khác cắn mạnh lên lưỡi, túm chặt tay Diệp Vu Thời, tránh cho hai người bị phân tán trong lốc xoáy này.
Đột nhiên, tựa hồ nghe được âm thanh quen thuộc của sư phụ tiện nghi nhà y vang lên bên tai: “Trong cửu đỉnh này có lẽ có cơ duyên của ngươi, nhớ kỹ - phải đến tử điện để hậu sinh.”
Sau đó lực hút của lốc xoáy càng thêm lớn, y chỉ có thể không ngừng chìm xuống… chìm xuống. Ý thức liền tan rã, chỉ có cánh tay túm lấy Diệp Vu Thời càng thêm dùng lực.
Hoàn cảnh của những người khác cũng không tốt đến đâu. Mặt biển như một cái miệng vô cùng lớn đang mở, hút hết người và vật trong phạm vi ngàn dặm vào trong.
Nhưng tất cả chỉ diễn ra trong mấy tức, không biết người nào rút ba cây hương ra, thu tay về. Trí Tiêu cúi đầu, mỉm cười, ngẩng đầu. Thái A nhíu mày, dời bước, muốn kéo Phương Khác nhưng chỉ bắt được khoảng không trên biển.
Mặt biển đã hồi phục bình lặng, bình lặng tuyệt đối. Nơi biển trời giao nhau đã lộ ra màu bụng cá, nghênh đón bình minh, mặt biển nổi lên một ngọn đỉnh thật lớn, trên đỉnh cắm ba cây hương. Tay sờ râu của Trí Tiêu khựng lại, ông nhìn Tả Khâu. Không ngờ ông đã xem thường vãn bối này rồi. Ngọn đỉnh này thế nhưng đã bị Thái Hành nắm giữ.
“Vạn Phật hương? Xem ra tông môn là quyết tâm rồi.” Mai Hân lạnh lùng nói, sắc mặt đầy bất ngờ nhìn đám Tả Khâu.
Ba người họ hợp lực, vừa rồi vất vả chống lại lực của cự đỉnh. Mà lúc này vừa thấy được Vạn Phật hương còn có gì không hiểu nữa. Nếu đỉnh này là Định Châu cửu đỉnh, trong đỉnh tràn đầy oán khí và niệm lực. Áp chế lẫn nhau, nhưng vẫn là oán khí chiếm thượng phong. Mà Vạn Phật hương này là dùng tín niệm thuần túy nhất của phật môn đúc thành, trời sinh là khắc tinh của tất cả oán lực. Phái Thái Hành vậy mà có thể lấy ra thứ này, vậy thì họ nhất định đã sớm biết đỉnh này thông với tông môn.
Lúc trước còn vờ vĩnh mời nàng đến liên thủ với Phùng Sinh ngăn cản Trí Tiêu phá giải cấm chế. Rõ ràng, nàng bị lợi dụng rất triệt để.
Sát khí khóa chặt trên người Tả Khâu, nhưng khiến nàng bất ngờ là Tả Khâu bị sát khí của nàng khóa chặt nhưng trên mặt vẫn không có chút dao động nào.
Còn Trí Tiêu sau khi thấy Vạn Phật hương, nhẹ thở dài hầu như không thể nghe, nói: “Thất Phương, ngươi cũng tới rồi.”
Sắc mặt Mai Hân khẽ biến, nhìn quanh mặt biển một vòng, sau đó nhìn chằm chằm một chỗ nói: “Lão lừa trọc! Nếu ngươi đã đến còn trốn trốn tránh tránh đến khi nào nữa?”
Một âm thanh phật hiệu hồn hậu vang lên, một phật tu xuất hiện trên mặt biển. Người này mặc cà sa, để lộ vai trái, da trắng như tuyết, tướng mạo thanh tú cực điểm, chỉ là dái tai tròn lớn còn dày. Mi tâm có một điểm chu sa, đi chân trần.
Ông ta chắp hai tay làm lễ với Trí Tiêu và Mai Hân, nhưng khi thấy Thái A lại khẽ sửng sốt, sau đó là mỉm cười. Trên mặt mang theo sự thương tiếc thế nhân, đáy mắt tràn đầy vẻ khoan dung dịu dàng.
Thái A nhíu mày, con mắt ảm đạm không ánh sáng không hề trốn tránh nhìn trả.
Hắn âm u nói: “Phật môn đã sa đọa đến nước này rồi.”
Lời vừa nói ra, những người tại đó đều sửng sốt, không hiểu là ý gì. Thất Phương không cho là đúng nhẹ cúi đầu, trên mặt đầy vẻ từ bi, ánh mắt nhìn Thái A như nhìn một vãn bối ngoan cố nhà mình.
Trí Tiêu nhướng mày, không mặn không nhạt nói: “Xem đi, ngay cả một vãn bối nhìn ngươi một cái cũng biết phật môn đã sa đọa. Ngươi làm chủ tông môn ảnh hưởng thật không phải tệ bình thường.”
Thất Phương không nhanh không chậm vừa muốn mở miệng, lại bị Thái A chặn lời.
Thái A nhíu mày nhìn Trí Tiêu nói: “Ngô nói lại một lần, ngô không phải vãn bối của nhữ. Ngô đã hơn ba ngàn tuổi, đủ làm sư tổ của nhữ.”
“Không đâu, tuy tuổi ngươi lớn, nhưng ngươi ngủ hơn ba ngàn năm mới tỉnh. Tâm trí và tuổi tác không cân xứng. Huống chi, ngươi là chí hữu của đồ nhi ta, đương nhiên là vãn bối của ta.” Trí Tiêu thản nhiên nói.
“Cưỡng từ đoạt lý.” Thái A phun ra bốn chữ rồi không mở miệng nữa.
Thất Phương đứng một bên, trên mặt như có dị sắc.
…
Tả Khâu lạnh nhạt chờ họ nói xong, mới gọi: “Phùng Sinh sư tổ.”
Kế đó, sắc mặt Mai Hân thay đổi, nàng không dám tin nhìn Phùng Sinh, lại thấy Phùng Sinh đã lui về trong âm dương thái cực đồ, đứng sau lưng Tả Khâu.
Trí Tiêu nắm miếng thiết đã nhìn không ra hình kiếm trong tay, thở dài nói: “Hậu sinh khả úy.”
Loại tư thế của Phùng Sinh rõ ràng là muốn nghe theo lệnh Tả Khâu, một tu sĩ kỳ hợp thể như ông ta lại nguyện ý đứng sau một tiểu bối. Mà thần sắc trên mặt những đệ tử khác của phái Thái Hành lại không hề có chút biến hóa nào, vậy nói rõ cái gì?
Tả Khâu hơi cong người với Phùng Sinh, rồi đứng thẳng lại. Nhìn Trí Tiêu và Mai Hân nói: “Vãn bối vì giờ khắc này, đã chuẩn bị không ít thời gian. Đây là đại lễ vãn bối tặng cho Côn Luân và Thiên Sơn.”
“Khiêm nhường.” Tả Khâu phất cờ lên, thoáng cái âm dương thái cực trận liền phân rã, hơn ngàn người vòng quanh đỉnh này bày ra cửu đỉnh trận. Mà ngọn đỉnh cực đại đó chính là mắt trận tốt nhất.
Thoáng cái mặt biển gió nổi mây vần, núi Cửu Châu, đều có tinh khí. Lúc này đỉnh của một châu đang ở đây, sơn tinh của một châu đều tới, biển không thể dung, người không thể chống.
Sắc mặt Mai Hân kịch biến, rồi phun ra một ngụm máu. Tả Khâu là muốn dùng trận này để giết chết tu sĩ kỳ hợp thể!
Trí Tiêu chỉ mũi kiếm vào Thất Phương: “Gia năm đó đã muốn được thấy sự lợi hại của phật tu các ngươi. Hiện nay coi như là cơ hội tốt.”
…
Hàn Không nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên cười lên sảng khoái, cười cười nhưng trên mặt lại mang vẻ thống khổ. Hắn tiện tay tháo ngân giáp đã bị Thương Nhược Tuyết xé rách ra ném đi.
“Hàn sư huynh sao lại không vui như thế?” Giang Trầm Chu đứng sau lưng Hàn Không nói, trên mặt đầy vẻ chế nhạo.
Hàn Không không nói gì, trên mặt hồi phục dáng vẻ băng lạnh. Hắn lặng lẽ nhìn những đệ tử Thái Hành đang bày trận, nhìn từng người một, phân biệt từng gương mặt, nhưng người quá nhiều, hắn không nhìn ra.
Giang Trầm Chu nhếch môi: “Hàn sư huynh không phải mềm lòng đó chứ?”
Hàn Không hơi sửng sốt, khóe môi hiện lên độ cong nhàn nhạt: “Làm sao có thể.”
“Thật là thảm liệt.” Giang Trầm Chu lại nhìn đỉnh đó nói: “Thế giới trong đỉnh là bộ dạng gì?”
“Một vùng đất chết.”
Giang Trầm Chu nhìn chỗ Phương Khác và Diệp Vu Thời biến mất, khóe môi nhếch lên: “Chuyến này Côn Luân thiệt to rồi.”
“Đúng vậy.”
… Thời gian chậm rãi trôi đi, mặt trời mọc rồi lặn.
Tiêu Xương Thu đang ở Côn Luân nhìn về hướng Hoàng hải, đôi mày tú lệ nhíu lại. Vệ Thoán đứng cạnh nàng trán đầy mồ hôi không ngừng tính toán. Hung, đại hung, bất luận tính thế nào cũng vẫn thế.
“Đủ rồi, đừng tính nữa.” Tiêu Xương Thu ngăn cản Vệ Thoán, còn tiếp tục tính nữa, chỉ sợ Vệ Thoán sẽ chết tại đây.
Nhưng lần này gương mặt tái nhợt của Vệ Thoán lại nở nụ cười: “Sư tỷ! Trong hung giấu cát, tái ông thất mã.”
Tiêu Xương Thu ngẩn người một chút, mày đang nhíu liền giãn ra.
Trên phái Thiên Sơn một vùng tuyết trắng mênh mông, Chu chưởng môn đứng dưới gốc tùng nghênh khách nhìn dị tượng trên Hoàng hải, mặt đầy lo âu, Thập Phương đứng cạnh hắn lại thản nhiên tự tại.
“Chuyến này Côn Luân tất bại, chưởng môn không cần lo lắng.”
Chu chưởng môn đảo con mắt đen kịt, nhìn Thập Phương lạnh lùng nói: “Tông môn hiện nay đã xuất thế, cần gì còn phải ra vẻ tiếc thương thế nhân siêu phàm thoát tục? Giả vờ giả vịt thật khó coi.”
…
Trên một hòn đảo cách chiến trường gần nhất, Điền Thanh Quang đứng trên tảng đá ngầm, môi tái nhợt.
“Sư phụ, phái Thái Hành có động tĩnh lớn rồi, phái gần vạn đệ tử. Chúng ta có cần xuất binh không?”
“Xuất thế nào?” Đôi mắt đỏ hồng mang theo tơ máu nhìn sang tiểu đệ tử. “Chúng ta căn bản không vòng qua được. Xuất binh không được, chúng ta xuất kích, đánh! Làm sao cũng phải khiến Thái Hành không vui.”
…
Mà vạn người này đang chú mục vào trung tâm chiến trường.
Trận cửu đỉnh trên biển vẫn đang lộ ra, đấu pháp đáng sợ khiến thiên địa biến sắc vậy mà cũng không thể đánh tan trận này. Độ khủng bố của trận pháp nhìn sơ là biết. Nhưng cái giá của uy lực này chính là gần ngàn mạng của đệ tử Thái Hành.
Mặt biển trôi nổi một đống thi thể đếm không xuể, toàn bộ đều là đệ tử Thái Hành mặc huyền y có hình bát quái. Nhưng đệ tử phái Thái Hành đứng ra chỉ tăng không giảm. Từng chiếc thuyền lớn trôi về phía này, kẻ trước ngã người sau đến.
Tả Khâu đứng lên, ánh mắt có chút trống rỗng. Tu sĩ dù có cường đại thế nào cũng chẳng qua chỉ là một người mà thôi, một người không thể địch, trăm người có thể địch không? Trăm người không địch lại, ngàn người thì sao? Vạn người thì sao? Mười vạn người lại thế nào? Cho dù là tu sĩ kỳ hợp thể, cũng có thể bị nghiền chết. Nhưng hắn sẽ không chọn cách làm ngu xuẩn đó, cho nên hắn đã thuyết phục Phùng Sinh lão tổ mời Thất Phương tới.
Từ cổ chí kim, đều có một cách nói - chỉ có tu sĩ cùng cấp bậc hoặc cao bậc hơn mới có thể giết chết tu sĩ cấp cao. Vì tu sĩ cấp cao sẽ không đứng nguyên tại chỗ bất động, đợi ngươi đến vây giết. Hiện nay hắn đã bố trí cục diện tốt nhất, vây chặt bọn họ. Chỉ là tu sĩ bố trận này vẫn là tu vi quá thấp, nhưng cũng rất tuyệt, có thể khiến một tu sĩ kỳ hợp thể cộng thêm một sơ kỳ phân thần đối đầu với ba tu sĩ kỳ hợp thể, có thể khiến những tu sĩ ngoài vạn dặm bị vây trong phạm vi trăm dặm.
Mùi máu tanh càng lúc càng nồng, Tả Khâu đứng ở nơi xa, nhìn người bị máu nhiễm đỏ y phục rơi vào biển, lần này không còn nổi lên nữa.
Lại một lần mặt trời mọc rồi lặn.
Thân ảnh Thái A chợt ẩn chợt hiện, trên mặt sớm đã không có một tia huyết sắc. Thất Phương cũng càng đánh càng kinh hãi không tên. Trên mặt hắn đã không thể duy trì vẻ thương sót thế nhân nữa, hắn không ngờ kiếm linh này lại có tu vi kỳ hợp thể, lúc đang bị trọng thương còn lợi hại như thế. Hắn mượn đỉnh này mà vẫn không thể làm khó Thái A. Hai người đánh ngang tay, may là đệ tử Thái Hành thi nhau đến cấp lực cho hắn.
Nghĩ đến đây Thất Phương nhìn huyết sắc nhiễm đỏ mặt biển, lại niệm một câu phật hiệu.
Tả Khâu nhếch môi cười nhe, kiếm linh vô chủ có thể chốn đỡ đến bây giờ đã vô cùng lợi hại. Thái A kiếm quả nhiên là kiếm tôn quý nhất.
Không biết lại qua bao nhiêu canh giờ.
Phùng Sinh thấy toàn thân Trí Tiêu đều là sơ hở, cười nói: “Trí Tiêu, ngươi đã bại rồi, Côn Luân bại rồi.”
Trí Tiêu cười ha ha, nói: “Vậy sao?”
“Chẳng lẽ chuyện đến hôm nay ngươi còn không dám thừa nhận?” Phùng Sinh cười lạnh nói.
Trí Tiêu nhìn bầu trời không biết nghĩ gì một lúc, cười nói: “Ngươi cho rằng ta thật sự ngu như thế sao? Người trẻ tuổi dễ cuồng vọng, tuổi ngươi lớn như thế còn điên y như tiểu bối, có từng nghĩ sẽ đánh mất khí tiết?”
Tả Khâu nhíu mày, có một dự cảm không hay.
Chỉ thấy Trí Tiêu vươn tay ra túm, kéo Thái A ra sau lưng mình. Ông bỏ kiếm, ngón tay kết thành hình kiếm, chém xuống.
Sau lưng Trí Tiêu xuất hiện một bóng người, một mỹ nhân. Người đó cực đẹp, nhưng đẹp rất băng lạnh.
Kiếm khí như sương, sát ý thông thiên.
Trên mặt Phùng Sinh xuất hiện vẻ kinh ngạc.
“Kiếm ý hóa hình!... Không, không chỉ thế. Là thông thiên! Không ngờ ngươi đã đến được thông thiên!”
Trong mắt ông chỉ thấy được một đạo kiếm mang đang chém tới mình, không thể tránh né.
Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần. Ông ta biết mình đã bại rồi! Kiếm này ông ta không tiếp được, cũng không tránh được.
Phùng Sinh nhìn thấy trong kiếm ý là chính mình khi trẻ khổ luyện kiếm thuật, bị sư phụ răn dạy, bại bởi kiếm của sư phụ. Mỗi kiếm đời này ông vung ra…
Phụng Sinh chậm rãi giơ kiếm lên.
“Keng!” Hai kiếm giao nhau.
Trong Cửu Châu, vạn kiếm cùng reo.
Trong mắt Phùng Sinh như có tuyết bay đầy trời, tuyết lớn như lông ngỗng trên Ngũ Hành sơn năm đó. Ông một mình lên núi, một đường đi quỳ, cuối cùng đả động được sư phụ thu ông nhập môn, truyền thụ kiếm pháp.
…
“Đệ tử Thái Hành chúng ta, cả đời dùng trảm yêu trừ ma làm trách nhiệm. Chân thành với đạo, không sợ quỷ quái thế gian… thề phải phát dương quang đại phái ta.”
Phùng Sinh trợn to mắt nhìn chằm chằm kiếm sương như tuyết đầy trời, kiếm của ông triệt để bại rồi, ông ngẩn ngơ nhìn chân mình đứt từ đầu gối… thật lâu.
Thời gian trên biển như dừng lại vào lúc này.
Tất cả đều đình trệ, trận pháp hay kiếm khí. Mặt biển bị chém ra một đường rãnh thật sâu, mà nước biển dưới ảnh hưởng của kiếm khí còn chưa bắt đầu đổ vào, vẫn giữ yên rãnh đó, giống như miếng bọt chia biển.
Nơi thấy được trên mặt biển đều phủ một lớp sương dày, vạn vật tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng thở dốc cùng tim đập của chính mình.
Sau đó ông nghiêng đầu nhìn Tả Khâu.
“Tới.”
Tả Khâu quỳ trước mặt Phùng Sinh, một thân y sam nhếch nhác không chịu nổi. Trên mặt vẫn còn vết máu do kiếm khí tạo ra. Mặt hắn đầy vẻ hổ thẹn, trong con mắt còn lại chỉ có u quang: “Đệ tử vô năng.”
Lúc nói ra bốn chữ này, hàn ý sôi sục trong mắt hắn. Khóe môi tràn ra máu, đời này hắn chưa từng thất bại triệt để như thế. Lần này, Trí Tiêu đã dẫm hắn vào bụi đất, còn mượn sự hy sinh của mấy ngàn người Thái Hành dẫm hắn vào bụi đất.
Phùng Sinh lắc đầu nói: “Là sai lầm của ta… ta thật sự không nên đối kiếm này với ông ta. Nếu ta không chắn kiếm này, ông ta cũng không thể mượn lực đánh lực, thuận thế phá trận pháp. Trí Tiêu này… thật đáng sợ. Đây là một kiếm tuyệt sát.” Tuy nói thế, nhưng có chắn kiếm này hay không làm sao có thể do ông khống chế, nếu ông không chắn kiếm này thì cũng không thể né kiếm này. Chỉ có thể bị Trí Tiêu chém trúng.
Nói rồi, Phùng Sinh đã đánh một chưởng lên đầu Tả Khâu.
Gió lốc nổi lên, y bào trên người Tả Khâu phồng lên.
“Sư tổ!” Trên mặt Tả Khâu xuất hiện vẻ kinh sợ: “Không thể!”
Phùng Sinh nhìn Trí Tiêu túm lấy Thái A sớm đã không còn bóng dáng, ngay cả đỉnh đó lúc này cũng không còn tông tích, ông chợt cười cười.
“Tâm cảnh của ngươi, sẽ không sợ tâm ma. Phái Thái Hành liền giao phó cho ngươi. Đừng chối từ. Tĩnh tâm, vận công.”
“Vâng.” Tả Khâu hơi mím môi, cúi đầu xuống.
Thân thể Phùng Sinh nhanh chóng co rút, huyết sắc như bị rút sạch, cuối cùng hóa thành một cái xác khô.
Tả Khâu ôm cái xác khô đó, khóe môi hiện nụ cười âm lạnh. Sau đó chậm rãi hóa thành dịu dàng. Tay hắn chậm rãi sờ lên chỗ sống lưng.
Xa xa, hai người Hàn Không bị kiếm khí đánh rớt xuống biển đang giãy dụa ngoi lên, tay đánh vỡ tầng băng mỏng trên mặt biển
Hai người nhìn mặt biển hoàn toàn đổi khác, thật lâu không thể nói gì.
Uy thế một kiếm, lại uy lực như thế! Dưới tầng băng không ngừng có tu sĩ ngoi lên, nhưng trên biển lớn mênh mông này lại chỉ nhỏ bé như một con kiến.
Hàn Không xa xa nhìn, trên mặt vẫn mang vẻ kinh ngạc, hắn thấp giọng nói: “Trí Tiêu đó… đã luyện đến cảnh giới thông thiên rồi sao? Phùng Sinh lão tổ thế nào rồi?”
Giang Trầm Chu sầm mặt, nhìn xác nổi trên mặt biển lạnh nhạt nói: “Vừa rồi sư huynh chẳng lẽ bị mù à? Trí Tiêu quả thật đã đến cảnh giới kiếm ý thông thiên, mà Phùng Sinh lão tổ đang truyền linh lực cho đại nhân. Thất Phương thì không rõ sống chết.”
“Đại nhân… làm sao đây…” Một tu sĩ nhấp nhô tới trước mặt Hàn Không, mặt đầy vẻ kinh hoảng. Không có tu sĩ kỳ hợp thể kéo chân tu sĩ kỳ hợp thể, bọn họ làm sao có thể công đánh tu sĩ kỳ hợp thể? Vì thế vừa rồi Trí Tiêu muốn đi, bọn họ đừng nói ngăn cản, kiếm mang đầy trời kia khiến họ muốn mở mắt cũng không được. Chỉ có thể bị kiếm khí chấn ra, rơi vào biển.
Hiện nay trước mặt đã không còn bóng dáng người đó, ngay cả đỉnh cũng không thấy.
Hàn Không lạnh lùng nhìn qua, lại nhìn mặt biển. Chỉ thấy trên mặt tất cả đệ tử Thái Hành đều lộ vẻ kinh hoảng, thất thố nhìn Tả Khâu. Bọn họ đứng hai bên khe rãnh, quay mặt nhìn nhau, khe rãnh đó cứ thế cắt biển thành hai nửa.
Hàn Không nhìn tầng băng có vẻ đang dao động, mất khống chế quát lớn: “Mau! Rời khỏi cái khe đó! Mau!”
Một tiếng ầm thật lớn, tầng băng cuối cùng long ra, nước biển rót ngược vào, đệ tử động tác chậm thoáng cái bị cuốn vào trong. Hàn sương đó không phải là hàn sương chân chính mà là kiếm khí hóa thành, đệ tử bị cuốn vào không kịp phát ra tiếng kêu đã hóa thành một đóa hoa đỏ trên biển rồi lặng lẽ tiêu thất.
Mọi người cảm thấy hàn ý dâng lên trong lòng, kinh hồn bất định nhìn mặt biển ẩn tàng sát cơ. Tu sĩ kỳ hợp thể quả là khủng bố!
Mà trước đó bọn họ còn vây khốn ba tu sĩ kỳ hợp thể, trong lòng mọi người có chút hoang mang. Tất cả quá mức huyền ảo.
Cho đến khi Tả Khâu xuất hiện trước mặt mọi người.
“Dọn dẹp chiến trường, an trí thi thể. Về phái.” Âm thanh Tả Khâu chậm rãi vang lên, mọi người lập tức như được uống định tâm hoàn.
Chỉ có Hàn Không nhìn Tả Khâu, bất giác nhẹ run lên.
Mắt thấy bạch quang ở lối vào bí cảnh khuếch tán càng lúc càng rộng, từ trong bạch quang mơ hồ thấy được một phiến ngân quang chói lóa.
Phương Khác cõng Diệp Vu Thời, thu lại đài sen còn lại. Dẫm lên mặt biển như mặt gương. Cuồng phong thổi loạn tóc y, y ngữa đầu nhìn Phùng Sinh nhếch nhác liên tục thối lui sau khi Thái A nhập cuộc. Một mình Phùng Sinh căn bản không thể địch lại ba người liên thủ, cho dù ba người kia căn bản không có sự phối hợp gì đáng nói.
Như vậy xem ra, Phùng Sinh bại là không thể nghi ngờ. Nhưng trên mặt Tả Khâu vẫn không có chút lo lắng nào. Cho dù Phùng Sinh bị một kiếm hấc bay hơn mười dặm, trên mặt hắn vẫn là không mặn không nhạt.
Phái Thái Hành vẫn còn hậu thủ. Phương Khác nghĩ thế, cúi đầu nhìn bí cảnh dưới chân. Nhưng… Phương Khác nhìn sư phụ tiện nghi nhà mình, nhếch môi cười, y mới không tin vị này sẽ không có con át chủ bài.
Diệp Vu Thời vẫn luôn nhìn đáy biển, hắn túm tay Phương Khác thấp giọng nói: “Túm chặt huynh, đừng sợ.”
Phương Khác nhẹ cười: “Sư huynh không yên tâm đệ như thế là không được. Đệ cái gì cũng không sợ, chỉ sợ huynh…”
Còn chưa nói xong, trên biển dâng lên từng luồng khói đen. Mà trong đó, mặt biển xuất hiện ba cây hương đã điểm, hương nghênh gió thì phồng lên cao hơn ba mét cắm trên mặt biển.
Phương Khác đã không còn bận tâm truy cứu chuyện xảy ra tiếp theo trên biển.
Khói đen âm lạnh quấn lên, trong thoáng chốc, thế giới hóa thành một vùng tối tăm. Không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào, trước mắt Phương Khác thoáng cái đã đen kịt, cảm giác âm lạnh dính nhớt quấn lên. Ngay cả hô hấp cũng tràn đầy khí âm lạnh và vị máu tanh. Phương Khác thu chặt tay, cảm giác được nhiệt độ trên lưng, nội tâm mới an ổn lại.
Cũng chỉ một lúc như thế, dị biến phát sinh!
“Ưm…” Phương Khác cắn răng rên nhẹ một tiếng, trong đầu vang ầm ầm. Màng nhĩ như bị rách, lỗ tai còn chảy máu tươi đỏ. Y không biết nên hình dung âm thanh này thế nào, chấn muốn điếc tai cũng không thể hình dung. Chỉ cảm thấy thoáng chốc trời long đất lở, như một đợt sóng âm.
Thức hải đau kịch liệt, như bị nứt ra, sau đó là xoay chuyển, đè ép không điểm dừng. Y cảm thấy được mình đã rớt vào biển, nước biển mặn chát trào vào miệng y.
Đầu óc Phương Khác thoáng cái mù mờ, cái gì cũng không thể nghĩ, chỉ cảm thấy đau đớn.
Trong lúc ý thức mơ hồ, một đôi tay lạnh lẽo chậm rãi phủ lên tai y.
Phương Khác cắn mạnh lên lưỡi, túm chặt tay Diệp Vu Thời, tránh cho hai người bị phân tán trong lốc xoáy này.
Đột nhiên, tựa hồ nghe được âm thanh quen thuộc của sư phụ tiện nghi nhà y vang lên bên tai: “Trong cửu đỉnh này có lẽ có cơ duyên của ngươi, nhớ kỹ - phải đến tử điện để hậu sinh.”
Sau đó lực hút của lốc xoáy càng thêm lớn, y chỉ có thể không ngừng chìm xuống… chìm xuống. Ý thức liền tan rã, chỉ có cánh tay túm lấy Diệp Vu Thời càng thêm dùng lực.
Hoàn cảnh của những người khác cũng không tốt đến đâu. Mặt biển như một cái miệng vô cùng lớn đang mở, hút hết người và vật trong phạm vi ngàn dặm vào trong.
Nhưng tất cả chỉ diễn ra trong mấy tức, không biết người nào rút ba cây hương ra, thu tay về. Trí Tiêu cúi đầu, mỉm cười, ngẩng đầu. Thái A nhíu mày, dời bước, muốn kéo Phương Khác nhưng chỉ bắt được khoảng không trên biển.
Mặt biển đã hồi phục bình lặng, bình lặng tuyệt đối. Nơi biển trời giao nhau đã lộ ra màu bụng cá, nghênh đón bình minh, mặt biển nổi lên một ngọn đỉnh thật lớn, trên đỉnh cắm ba cây hương. Tay sờ râu của Trí Tiêu khựng lại, ông nhìn Tả Khâu. Không ngờ ông đã xem thường vãn bối này rồi. Ngọn đỉnh này thế nhưng đã bị Thái Hành nắm giữ.
“Vạn Phật hương? Xem ra tông môn là quyết tâm rồi.” Mai Hân lạnh lùng nói, sắc mặt đầy bất ngờ nhìn đám Tả Khâu.
Ba người họ hợp lực, vừa rồi vất vả chống lại lực của cự đỉnh. Mà lúc này vừa thấy được Vạn Phật hương còn có gì không hiểu nữa. Nếu đỉnh này là Định Châu cửu đỉnh, trong đỉnh tràn đầy oán khí và niệm lực. Áp chế lẫn nhau, nhưng vẫn là oán khí chiếm thượng phong. Mà Vạn Phật hương này là dùng tín niệm thuần túy nhất của phật môn đúc thành, trời sinh là khắc tinh của tất cả oán lực. Phái Thái Hành vậy mà có thể lấy ra thứ này, vậy thì họ nhất định đã sớm biết đỉnh này thông với tông môn.
Lúc trước còn vờ vĩnh mời nàng đến liên thủ với Phùng Sinh ngăn cản Trí Tiêu phá giải cấm chế. Rõ ràng, nàng bị lợi dụng rất triệt để.
Sát khí khóa chặt trên người Tả Khâu, nhưng khiến nàng bất ngờ là Tả Khâu bị sát khí của nàng khóa chặt nhưng trên mặt vẫn không có chút dao động nào.
Còn Trí Tiêu sau khi thấy Vạn Phật hương, nhẹ thở dài hầu như không thể nghe, nói: “Thất Phương, ngươi cũng tới rồi.”
Sắc mặt Mai Hân khẽ biến, nhìn quanh mặt biển một vòng, sau đó nhìn chằm chằm một chỗ nói: “Lão lừa trọc! Nếu ngươi đã đến còn trốn trốn tránh tránh đến khi nào nữa?”
Một âm thanh phật hiệu hồn hậu vang lên, một phật tu xuất hiện trên mặt biển. Người này mặc cà sa, để lộ vai trái, da trắng như tuyết, tướng mạo thanh tú cực điểm, chỉ là dái tai tròn lớn còn dày. Mi tâm có một điểm chu sa, đi chân trần.
Ông ta chắp hai tay làm lễ với Trí Tiêu và Mai Hân, nhưng khi thấy Thái A lại khẽ sửng sốt, sau đó là mỉm cười. Trên mặt mang theo sự thương tiếc thế nhân, đáy mắt tràn đầy vẻ khoan dung dịu dàng.
Thái A nhíu mày, con mắt ảm đạm không ánh sáng không hề trốn tránh nhìn trả.
Hắn âm u nói: “Phật môn đã sa đọa đến nước này rồi.”
Lời vừa nói ra, những người tại đó đều sửng sốt, không hiểu là ý gì. Thất Phương không cho là đúng nhẹ cúi đầu, trên mặt đầy vẻ từ bi, ánh mắt nhìn Thái A như nhìn một vãn bối ngoan cố nhà mình.
Trí Tiêu nhướng mày, không mặn không nhạt nói: “Xem đi, ngay cả một vãn bối nhìn ngươi một cái cũng biết phật môn đã sa đọa. Ngươi làm chủ tông môn ảnh hưởng thật không phải tệ bình thường.”
Thất Phương không nhanh không chậm vừa muốn mở miệng, lại bị Thái A chặn lời.
Thái A nhíu mày nhìn Trí Tiêu nói: “Ngô nói lại một lần, ngô không phải vãn bối của nhữ. Ngô đã hơn ba ngàn tuổi, đủ làm sư tổ của nhữ.”
“Không đâu, tuy tuổi ngươi lớn, nhưng ngươi ngủ hơn ba ngàn năm mới tỉnh. Tâm trí và tuổi tác không cân xứng. Huống chi, ngươi là chí hữu của đồ nhi ta, đương nhiên là vãn bối của ta.” Trí Tiêu thản nhiên nói.
“Cưỡng từ đoạt lý.” Thái A phun ra bốn chữ rồi không mở miệng nữa.
Thất Phương đứng một bên, trên mặt như có dị sắc.
…
Tả Khâu lạnh nhạt chờ họ nói xong, mới gọi: “Phùng Sinh sư tổ.”
Kế đó, sắc mặt Mai Hân thay đổi, nàng không dám tin nhìn Phùng Sinh, lại thấy Phùng Sinh đã lui về trong âm dương thái cực đồ, đứng sau lưng Tả Khâu.
Trí Tiêu nắm miếng thiết đã nhìn không ra hình kiếm trong tay, thở dài nói: “Hậu sinh khả úy.”
Loại tư thế của Phùng Sinh rõ ràng là muốn nghe theo lệnh Tả Khâu, một tu sĩ kỳ hợp thể như ông ta lại nguyện ý đứng sau một tiểu bối. Mà thần sắc trên mặt những đệ tử khác của phái Thái Hành lại không hề có chút biến hóa nào, vậy nói rõ cái gì?
Tả Khâu hơi cong người với Phùng Sinh, rồi đứng thẳng lại. Nhìn Trí Tiêu và Mai Hân nói: “Vãn bối vì giờ khắc này, đã chuẩn bị không ít thời gian. Đây là đại lễ vãn bối tặng cho Côn Luân và Thiên Sơn.”
“Khiêm nhường.” Tả Khâu phất cờ lên, thoáng cái âm dương thái cực trận liền phân rã, hơn ngàn người vòng quanh đỉnh này bày ra cửu đỉnh trận. Mà ngọn đỉnh cực đại đó chính là mắt trận tốt nhất.
Thoáng cái mặt biển gió nổi mây vần, núi Cửu Châu, đều có tinh khí. Lúc này đỉnh của một châu đang ở đây, sơn tinh của một châu đều tới, biển không thể dung, người không thể chống.
Sắc mặt Mai Hân kịch biến, rồi phun ra một ngụm máu. Tả Khâu là muốn dùng trận này để giết chết tu sĩ kỳ hợp thể!
Trí Tiêu chỉ mũi kiếm vào Thất Phương: “Gia năm đó đã muốn được thấy sự lợi hại của phật tu các ngươi. Hiện nay coi như là cơ hội tốt.”
…
Hàn Không nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên cười lên sảng khoái, cười cười nhưng trên mặt lại mang vẻ thống khổ. Hắn tiện tay tháo ngân giáp đã bị Thương Nhược Tuyết xé rách ra ném đi.
“Hàn sư huynh sao lại không vui như thế?” Giang Trầm Chu đứng sau lưng Hàn Không nói, trên mặt đầy vẻ chế nhạo.
Hàn Không không nói gì, trên mặt hồi phục dáng vẻ băng lạnh. Hắn lặng lẽ nhìn những đệ tử Thái Hành đang bày trận, nhìn từng người một, phân biệt từng gương mặt, nhưng người quá nhiều, hắn không nhìn ra.
Giang Trầm Chu nhếch môi: “Hàn sư huynh không phải mềm lòng đó chứ?”
Hàn Không hơi sửng sốt, khóe môi hiện lên độ cong nhàn nhạt: “Làm sao có thể.”
“Thật là thảm liệt.” Giang Trầm Chu lại nhìn đỉnh đó nói: “Thế giới trong đỉnh là bộ dạng gì?”
“Một vùng đất chết.”
Giang Trầm Chu nhìn chỗ Phương Khác và Diệp Vu Thời biến mất, khóe môi nhếch lên: “Chuyến này Côn Luân thiệt to rồi.”
“Đúng vậy.”
… Thời gian chậm rãi trôi đi, mặt trời mọc rồi lặn.
Tiêu Xương Thu đang ở Côn Luân nhìn về hướng Hoàng hải, đôi mày tú lệ nhíu lại. Vệ Thoán đứng cạnh nàng trán đầy mồ hôi không ngừng tính toán. Hung, đại hung, bất luận tính thế nào cũng vẫn thế.
“Đủ rồi, đừng tính nữa.” Tiêu Xương Thu ngăn cản Vệ Thoán, còn tiếp tục tính nữa, chỉ sợ Vệ Thoán sẽ chết tại đây.
Nhưng lần này gương mặt tái nhợt của Vệ Thoán lại nở nụ cười: “Sư tỷ! Trong hung giấu cát, tái ông thất mã.”
Tiêu Xương Thu ngẩn người một chút, mày đang nhíu liền giãn ra.
Trên phái Thiên Sơn một vùng tuyết trắng mênh mông, Chu chưởng môn đứng dưới gốc tùng nghênh khách nhìn dị tượng trên Hoàng hải, mặt đầy lo âu, Thập Phương đứng cạnh hắn lại thản nhiên tự tại.
“Chuyến này Côn Luân tất bại, chưởng môn không cần lo lắng.”
Chu chưởng môn đảo con mắt đen kịt, nhìn Thập Phương lạnh lùng nói: “Tông môn hiện nay đã xuất thế, cần gì còn phải ra vẻ tiếc thương thế nhân siêu phàm thoát tục? Giả vờ giả vịt thật khó coi.”
…
Trên một hòn đảo cách chiến trường gần nhất, Điền Thanh Quang đứng trên tảng đá ngầm, môi tái nhợt.
“Sư phụ, phái Thái Hành có động tĩnh lớn rồi, phái gần vạn đệ tử. Chúng ta có cần xuất binh không?”
“Xuất thế nào?” Đôi mắt đỏ hồng mang theo tơ máu nhìn sang tiểu đệ tử. “Chúng ta căn bản không vòng qua được. Xuất binh không được, chúng ta xuất kích, đánh! Làm sao cũng phải khiến Thái Hành không vui.”
…
Mà vạn người này đang chú mục vào trung tâm chiến trường.
Trận cửu đỉnh trên biển vẫn đang lộ ra, đấu pháp đáng sợ khiến thiên địa biến sắc vậy mà cũng không thể đánh tan trận này. Độ khủng bố của trận pháp nhìn sơ là biết. Nhưng cái giá của uy lực này chính là gần ngàn mạng của đệ tử Thái Hành.
Mặt biển trôi nổi một đống thi thể đếm không xuể, toàn bộ đều là đệ tử Thái Hành mặc huyền y có hình bát quái. Nhưng đệ tử phái Thái Hành đứng ra chỉ tăng không giảm. Từng chiếc thuyền lớn trôi về phía này, kẻ trước ngã người sau đến.
Tả Khâu đứng lên, ánh mắt có chút trống rỗng. Tu sĩ dù có cường đại thế nào cũng chẳng qua chỉ là một người mà thôi, một người không thể địch, trăm người có thể địch không? Trăm người không địch lại, ngàn người thì sao? Vạn người thì sao? Mười vạn người lại thế nào? Cho dù là tu sĩ kỳ hợp thể, cũng có thể bị nghiền chết. Nhưng hắn sẽ không chọn cách làm ngu xuẩn đó, cho nên hắn đã thuyết phục Phùng Sinh lão tổ mời Thất Phương tới.
Từ cổ chí kim, đều có một cách nói - chỉ có tu sĩ cùng cấp bậc hoặc cao bậc hơn mới có thể giết chết tu sĩ cấp cao. Vì tu sĩ cấp cao sẽ không đứng nguyên tại chỗ bất động, đợi ngươi đến vây giết. Hiện nay hắn đã bố trí cục diện tốt nhất, vây chặt bọn họ. Chỉ là tu sĩ bố trận này vẫn là tu vi quá thấp, nhưng cũng rất tuyệt, có thể khiến một tu sĩ kỳ hợp thể cộng thêm một sơ kỳ phân thần đối đầu với ba tu sĩ kỳ hợp thể, có thể khiến những tu sĩ ngoài vạn dặm bị vây trong phạm vi trăm dặm.
Mùi máu tanh càng lúc càng nồng, Tả Khâu đứng ở nơi xa, nhìn người bị máu nhiễm đỏ y phục rơi vào biển, lần này không còn nổi lên nữa.
Lại một lần mặt trời mọc rồi lặn.
Thân ảnh Thái A chợt ẩn chợt hiện, trên mặt sớm đã không có một tia huyết sắc. Thất Phương cũng càng đánh càng kinh hãi không tên. Trên mặt hắn đã không thể duy trì vẻ thương sót thế nhân nữa, hắn không ngờ kiếm linh này lại có tu vi kỳ hợp thể, lúc đang bị trọng thương còn lợi hại như thế. Hắn mượn đỉnh này mà vẫn không thể làm khó Thái A. Hai người đánh ngang tay, may là đệ tử Thái Hành thi nhau đến cấp lực cho hắn.
Nghĩ đến đây Thất Phương nhìn huyết sắc nhiễm đỏ mặt biển, lại niệm một câu phật hiệu.
Tả Khâu nhếch môi cười nhe, kiếm linh vô chủ có thể chốn đỡ đến bây giờ đã vô cùng lợi hại. Thái A kiếm quả nhiên là kiếm tôn quý nhất.
Không biết lại qua bao nhiêu canh giờ.
Phùng Sinh thấy toàn thân Trí Tiêu đều là sơ hở, cười nói: “Trí Tiêu, ngươi đã bại rồi, Côn Luân bại rồi.”
Trí Tiêu cười ha ha, nói: “Vậy sao?”
“Chẳng lẽ chuyện đến hôm nay ngươi còn không dám thừa nhận?” Phùng Sinh cười lạnh nói.
Trí Tiêu nhìn bầu trời không biết nghĩ gì một lúc, cười nói: “Ngươi cho rằng ta thật sự ngu như thế sao? Người trẻ tuổi dễ cuồng vọng, tuổi ngươi lớn như thế còn điên y như tiểu bối, có từng nghĩ sẽ đánh mất khí tiết?”
Tả Khâu nhíu mày, có một dự cảm không hay.
Chỉ thấy Trí Tiêu vươn tay ra túm, kéo Thái A ra sau lưng mình. Ông bỏ kiếm, ngón tay kết thành hình kiếm, chém xuống.
Sau lưng Trí Tiêu xuất hiện một bóng người, một mỹ nhân. Người đó cực đẹp, nhưng đẹp rất băng lạnh.
Kiếm khí như sương, sát ý thông thiên.
Trên mặt Phùng Sinh xuất hiện vẻ kinh ngạc.
“Kiếm ý hóa hình!... Không, không chỉ thế. Là thông thiên! Không ngờ ngươi đã đến được thông thiên!”
Trong mắt ông chỉ thấy được một đạo kiếm mang đang chém tới mình, không thể tránh né.
Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần. Ông ta biết mình đã bại rồi! Kiếm này ông ta không tiếp được, cũng không tránh được.
Phùng Sinh nhìn thấy trong kiếm ý là chính mình khi trẻ khổ luyện kiếm thuật, bị sư phụ răn dạy, bại bởi kiếm của sư phụ. Mỗi kiếm đời này ông vung ra…
Phụng Sinh chậm rãi giơ kiếm lên.
“Keng!” Hai kiếm giao nhau.
Trong Cửu Châu, vạn kiếm cùng reo.
Trong mắt Phùng Sinh như có tuyết bay đầy trời, tuyết lớn như lông ngỗng trên Ngũ Hành sơn năm đó. Ông một mình lên núi, một đường đi quỳ, cuối cùng đả động được sư phụ thu ông nhập môn, truyền thụ kiếm pháp.
…
“Đệ tử Thái Hành chúng ta, cả đời dùng trảm yêu trừ ma làm trách nhiệm. Chân thành với đạo, không sợ quỷ quái thế gian… thề phải phát dương quang đại phái ta.”
Phùng Sinh trợn to mắt nhìn chằm chằm kiếm sương như tuyết đầy trời, kiếm của ông triệt để bại rồi, ông ngẩn ngơ nhìn chân mình đứt từ đầu gối… thật lâu.
Thời gian trên biển như dừng lại vào lúc này.
Tất cả đều đình trệ, trận pháp hay kiếm khí. Mặt biển bị chém ra một đường rãnh thật sâu, mà nước biển dưới ảnh hưởng của kiếm khí còn chưa bắt đầu đổ vào, vẫn giữ yên rãnh đó, giống như miếng bọt chia biển.
Nơi thấy được trên mặt biển đều phủ một lớp sương dày, vạn vật tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng thở dốc cùng tim đập của chính mình.
Sau đó ông nghiêng đầu nhìn Tả Khâu.
“Tới.”
Tả Khâu quỳ trước mặt Phùng Sinh, một thân y sam nhếch nhác không chịu nổi. Trên mặt vẫn còn vết máu do kiếm khí tạo ra. Mặt hắn đầy vẻ hổ thẹn, trong con mắt còn lại chỉ có u quang: “Đệ tử vô năng.”
Lúc nói ra bốn chữ này, hàn ý sôi sục trong mắt hắn. Khóe môi tràn ra máu, đời này hắn chưa từng thất bại triệt để như thế. Lần này, Trí Tiêu đã dẫm hắn vào bụi đất, còn mượn sự hy sinh của mấy ngàn người Thái Hành dẫm hắn vào bụi đất.
Phùng Sinh lắc đầu nói: “Là sai lầm của ta… ta thật sự không nên đối kiếm này với ông ta. Nếu ta không chắn kiếm này, ông ta cũng không thể mượn lực đánh lực, thuận thế phá trận pháp. Trí Tiêu này… thật đáng sợ. Đây là một kiếm tuyệt sát.” Tuy nói thế, nhưng có chắn kiếm này hay không làm sao có thể do ông khống chế, nếu ông không chắn kiếm này thì cũng không thể né kiếm này. Chỉ có thể bị Trí Tiêu chém trúng.
Nói rồi, Phùng Sinh đã đánh một chưởng lên đầu Tả Khâu.
Gió lốc nổi lên, y bào trên người Tả Khâu phồng lên.
“Sư tổ!” Trên mặt Tả Khâu xuất hiện vẻ kinh sợ: “Không thể!”
Phùng Sinh nhìn Trí Tiêu túm lấy Thái A sớm đã không còn bóng dáng, ngay cả đỉnh đó lúc này cũng không còn tông tích, ông chợt cười cười.
“Tâm cảnh của ngươi, sẽ không sợ tâm ma. Phái Thái Hành liền giao phó cho ngươi. Đừng chối từ. Tĩnh tâm, vận công.”
“Vâng.” Tả Khâu hơi mím môi, cúi đầu xuống.
Thân thể Phùng Sinh nhanh chóng co rút, huyết sắc như bị rút sạch, cuối cùng hóa thành một cái xác khô.
Tả Khâu ôm cái xác khô đó, khóe môi hiện nụ cười âm lạnh. Sau đó chậm rãi hóa thành dịu dàng. Tay hắn chậm rãi sờ lên chỗ sống lưng.
Xa xa, hai người Hàn Không bị kiếm khí đánh rớt xuống biển đang giãy dụa ngoi lên, tay đánh vỡ tầng băng mỏng trên mặt biển
Hai người nhìn mặt biển hoàn toàn đổi khác, thật lâu không thể nói gì.
Uy thế một kiếm, lại uy lực như thế! Dưới tầng băng không ngừng có tu sĩ ngoi lên, nhưng trên biển lớn mênh mông này lại chỉ nhỏ bé như một con kiến.
Hàn Không xa xa nhìn, trên mặt vẫn mang vẻ kinh ngạc, hắn thấp giọng nói: “Trí Tiêu đó… đã luyện đến cảnh giới thông thiên rồi sao? Phùng Sinh lão tổ thế nào rồi?”
Giang Trầm Chu sầm mặt, nhìn xác nổi trên mặt biển lạnh nhạt nói: “Vừa rồi sư huynh chẳng lẽ bị mù à? Trí Tiêu quả thật đã đến cảnh giới kiếm ý thông thiên, mà Phùng Sinh lão tổ đang truyền linh lực cho đại nhân. Thất Phương thì không rõ sống chết.”
“Đại nhân… làm sao đây…” Một tu sĩ nhấp nhô tới trước mặt Hàn Không, mặt đầy vẻ kinh hoảng. Không có tu sĩ kỳ hợp thể kéo chân tu sĩ kỳ hợp thể, bọn họ làm sao có thể công đánh tu sĩ kỳ hợp thể? Vì thế vừa rồi Trí Tiêu muốn đi, bọn họ đừng nói ngăn cản, kiếm mang đầy trời kia khiến họ muốn mở mắt cũng không được. Chỉ có thể bị kiếm khí chấn ra, rơi vào biển.
Hiện nay trước mặt đã không còn bóng dáng người đó, ngay cả đỉnh cũng không thấy.
Hàn Không lạnh lùng nhìn qua, lại nhìn mặt biển. Chỉ thấy trên mặt tất cả đệ tử Thái Hành đều lộ vẻ kinh hoảng, thất thố nhìn Tả Khâu. Bọn họ đứng hai bên khe rãnh, quay mặt nhìn nhau, khe rãnh đó cứ thế cắt biển thành hai nửa.
Hàn Không nhìn tầng băng có vẻ đang dao động, mất khống chế quát lớn: “Mau! Rời khỏi cái khe đó! Mau!”
Một tiếng ầm thật lớn, tầng băng cuối cùng long ra, nước biển rót ngược vào, đệ tử động tác chậm thoáng cái bị cuốn vào trong. Hàn sương đó không phải là hàn sương chân chính mà là kiếm khí hóa thành, đệ tử bị cuốn vào không kịp phát ra tiếng kêu đã hóa thành một đóa hoa đỏ trên biển rồi lặng lẽ tiêu thất.
Mọi người cảm thấy hàn ý dâng lên trong lòng, kinh hồn bất định nhìn mặt biển ẩn tàng sát cơ. Tu sĩ kỳ hợp thể quả là khủng bố!
Mà trước đó bọn họ còn vây khốn ba tu sĩ kỳ hợp thể, trong lòng mọi người có chút hoang mang. Tất cả quá mức huyền ảo.
Cho đến khi Tả Khâu xuất hiện trước mặt mọi người.
“Dọn dẹp chiến trường, an trí thi thể. Về phái.” Âm thanh Tả Khâu chậm rãi vang lên, mọi người lập tức như được uống định tâm hoàn.
Chỉ có Hàn Không nhìn Tả Khâu, bất giác nhẹ run lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook