Khác Thủ Tiên Quy
-
Chương 1: Một khi xuyên việt
Dãy núi Côn Luân quanh năm phủ kín mây mù, tràn đầy linh khí. Nếu có phàm nhân đến đây, đại khái sẽ cảm thán một câu tiên giới. Nơi này cho dù là tu tiên giả cũng phải tán thưởng.
Nếu nhìn từ trên không xuống, vậy thì bạn sẽ phát hiện dãy núi Côn Luân rõ ràng được chia làm mấy tầng. Tầng đầu tiên là một mảng kiến trúc rộng lớn nhất dãy núi, nằm ở ngay phía đông của dãy núi Côn Luân, cũng là chỗ “cửa” của phái Côn Luân, xếp hàng chỉnh tề đối xứng, giống như hai cái tứ hợp viện vô cùng to lớn. Con đường lớn giữa hai cái tứ hợp viện thông đến đỉnh núi, đỉnh núi chính là chỗ của đại điện phái Côn Luân.
Đi tiếp ra sau là năm đỉnh núi to lớn, trên mỗi đỉnh núi đều có một tòa kiến trúc đặc sắc, vô cùng khéo léo. Giữa năm ngọn núi có một chỗ bình nguyên tựa như nhân tạo, kiến trúc trên bình nguyên này giống như một thành phố, có trật tự đàng hoàng.
Mà bên trong lại có năm tòa kiến trúc, Thụ Võ, Thụ Pháp, Thụ Phù, Thụ Đan, Thụ Luyện. Tên như ý nghĩa, đương nhiên năm tòa kiến trúc này tương ứng là phong chủ của năm tòa phong, Võ Kỹ phong, Vạn Pháp phong, Phù Lục phong, Thiên Đan phong, Luyện Khí phong.
Ngoại vi thành này là nơi ở và linh điền của đệ tử nội môn. Nơi ở của đệ tử nội môn đều là kiến trúc hai tầng chiếu theo sở thích cá nhân, chỉ hạn định độ cao và diện tích của từng tầng, còn có một cái vườn nhỏ. Cái khác thì tùy theo sở thích riêng.
Ngay trong mảng kiến trúc này, một tiểu lâu bình đạm bình thường với tường trắng ngói xám. Một thiếu niên đứng ngẩn ngơ, nhìn tướng mạo không quá mười bảy mười tám. Làn da tái trắng, vừa nhìn đã biết quanh năm không thấy ánh mặt trời, mày mục tuấn tú, thân hình hơi đơn bạc. Lúc này vẻ mặt có hơi hốt hoảng, mái tóc dài rối loạn không chịu nổi, làm thiếu niên thêm phần nhếch nhác.
Chậm rãi, khóe môi thiếu niên mấp máy, miễn cưỡng nặn ra một độ cong có thể gọi là nụ cười khổ.
“… Cái này không khoa học, chỉ là xem một bộ đam mỹ thôi mà lại xuyên qua, cho nên hiện tại có thể xem hiện trường trực tiếp sao?” Nếu bảo là bất đắc dĩ không bằng nói rằng cam chịu chấp nhận hiện thực. Từ năm ngày trước, Phương Khác đã phát hiện được một nơi khó tả, trong đầu không hiểu sao có thêm vài thứ, chẳng hạn thiếu niên này không những có tướng mạo giống hệt lúc y 17 tuổi mà cũng tên là Phương Khác giống y.
Ban đầu chẳng qua cho rằng đã xuất hiện ảo giác hay gì đó, dù sao xuyên việt gì đấy, thật sự quá không khoa học, cũng không nên xuất hiện ở thế giới ngoài tiểu thuyết. Nhưng, y đã năm ngày chưa ăn bất cứ thứ gì, bao gồm nước, mà hiện tại y vẫn không cảm thấy đói chút xíu nào. Được rồi, xuyên việt cũng thôi đi, nhưng càng khó hiểu hơn là, thiết lập của thế giới này – phái Côn Luân, đệ tử nội ngoại môn… và chưởng môn phái Côn Luân là lão tổ kỳ hợp thể, hiệu Côn Lăng đạo nhân. Danh hiệu Côn Lăng đạo nhân này là danh hiệu truyền thừa của chưởng môn các đời.
Không ngờ giống hệt như bộ truyện y đã xem. Phương Khác lặng lẽ câm nín, nhớ lại buổi tối cuối cùng y sống tại thế kỷ 21.
Hôm đó, Phương Khác ngồi trước máy tính, khó hiểu nhướng mày. Y vất vả theo dõi xong một bộ tiểu thuyết, bộ tiểu thuyết dị giới ma pháp đại lục. Vừa mới thở ra một cái, vui vẻ để bình luận khen ngợi, lại phát hiện phần bình luận dưới bộ truyện đã đủ để xây thành tòa nhà chọc trời.
Tác giả là vị đại thần, y cũng đã theo bộ truyện của tác giả này rất lâu. Nhưng, nick phụ của đại thần bị lộ rồi? Hơn nữa còn sang Tấn Giang viết một bộ truyện tu tiên? Lâu chủ đưa ra N chứng cứ chứng minh vị tác giả chưa từng nghe qua đó và đại thần là cùng một người? Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là đại thần dùng nick phụ viết truyện ở Tấn Giang? Hơn nữa còn là đam mỹ?
[Tuyệt đối không thể, Đại Đại làm sao có thể sang Tấn Giang viết truyện chứ?]
[Đánh chết cũng không tin…]
[Thế giới huyền ảo rồi sao?]
[Đại Đại, tôi chỉ biết ngài từ ngựa đực chuyển sang thỉnh thoảng bán hủ, nhưng không biết ngài đã có thể viết đam mỹ rồi…] Lầu này lập tức được xây thành tòa nhà chọc trời. Dưới lầu thậm chí có vài người đã bám lên. Cho đến… Phương Khác kéo xuống dưới. (Mỗi lượt comment sẽ được gọi là một lầu, comment nhiều tức là nhiều lầu, nhiều lầu sẽ thành tòa nhà cao tầng, đây là ngôn ngữ mạng TQ)
Tác giả trả lời: Ái chà chà nick phụ bị lột trần rồi hoan nghênh nhảy hố nha
Tức thì lầu dưới an tĩnh hoàn toàn. Tác giả à ngữ khí của ngài có dám phơi phới thêm tí nữa không… đây là thừa nhận à?
Lúc đó Phương Khác trực tiếp nghĩ muốn chọt vào hai mắt. Y thấy gì đây? Thật ra viết truyện ở Tấn Giang cũng không có gì, vấn đề là… giới tính của tác giả là nam, tác phẩm lúc trước thuộc thể loại YY ngựa đực hậu cung bàn tay vàng mở rộng, sau thì văn phong cuối cùng cũng thành thục, vai chính chuyển sang loại chuyên tình, tiếc rằng mức độ được hoan nghênh của nữ chính còn không bằng tùy tiện kéo một huynh đệ nào đó ra. Nhưng cũng từ đó dùng tình tiết nổi tiếng, cuối cùng phong thần. Cho nên… bây giờ tác giả sang Tấn Giang dùng nick phụ viết truyện? Phương Khác tỏ vẻ không thể tiếp nhận nổi, thật ra nếu là ngôn tình thì y còn chấp nhận được… nhưng, xem thử tính chất của truyện này đi.
Nguyên sang – đam mỹ – lịch sử giá không – tiên hiệp. Tay Phương Khác run lên, đam mỹ… đương nhiên y biết đam mỹ là gì. Cho nên nói đại thần ngài muốn làm gì đây?
Thật lâu thật lâu sau, Phương Khác đăng nhập Tấn Giang, nhập tên truyện vào, tìm kiếm. Nhìn xem phần sưu tầm, quả nhiên lợi hại. Có phải y nên nói đại thần không hổ là đại thần, ở đâu cũng có thể phát sáng không?
Xem văn án thử, quả nhiên là đơn giản đến không thể hơn. Đam mỹ, tu tiên văn.
Mở chương mở đầu. Động tác này đại khái là chuyện mà y hối hận nhất vào lúc nào đó.
Phương Khác đưa tay xoa đôi mắt mỏi mệt, liếc nhìn thời gian, đã hơn ba giờ sáng. Mà y lại xem hết một lèo, cuối cùng cái tay đáng khinh còn gửi một dòng bình luận hối thúc phơi phới ở chương cuối cùng là chương hai trăm bốn mươi lăm, hơn nữa tính ra y lại nhảy hố lần nữa. Đã thế còn là hố đam mỹ văn. Có trời biết, y là một người chính trực cỡ nào.
Chẳng qua đã hai trăm bốn mươi lăm chương rồi, cái nhân vật công cư nhiên còn chưa có dấu hiệu xuất hiện. Lẽ nào công này cũng là kẻ qua đường giống như nữ chính trong các truyện khác của tác giả? Nếu vậy thì có thể xem thử. Đối với một thẳng nam mà nói, nếu thật sự xuất hiện tình tiết nào đó y cảm thấy có lẽ y không có năng lực thích ứng quá tốt.
Phương Khác nhấn nút sưu tầm, sau đó tắt trang mạng, máy tính. Đơn giản tắm rửa rồi nằm lên chiếc giường lớn thoải mái, nhắm mắt lại. Vai chính này thật không dễ dàng, chẳng qua, Phương Khác nhớ đến hình dung của tác giả với vai chính.
Bình tĩnh, ẩn nhẫn, chờ thời cơ, trước mặt người khác lại cực kỳ ôn hòa. Giết người đoạt bảo gì đấy làm vô cùng thường xuyên, tiến vào bí cảnh, giết người như cắt dưa hấu, vai chính thị huyết như thế, thật sự có thể sao? Nếu đây là một bộ truyện theo hướng bình thường, y cảm thấy không có vấn đề, vấn đề ở chỗ truyện này là đam mỹ, y không hiểu lắm, xem từ đầu đến giờ, y cảm thấy nó chẳng có gì khác biệt lắm với truyện theo khuynh hướng bình thường của tác giả, chỉ là hơi ít em gái một chút, còn có rốt cuộc công là ai?
Mà nói ra thì, thụ khủng bố như thế, thật sự được sao? Phương Khác lặng lẽ tưởng tượng nếu bạn gái của y là cuồng sát thủ lãnh tĩnh vô cùng đó… y muốn chia tay. Sau đó nói không chừng ngày hôm sau y sẽ mất tích một cách bí ẩn, sau đó bạn gái sẽ luôn mỉm cười, hễ nhắc tới y thì chỉ cười không nói.
Phương Khác bật cười, rốt cuộc thì y đang nghĩ cái gì đây chứ? Đừng nói hiện tại y vẫn còn độc thân, huống chi tu tiên vốn đã rất tàn khốc. Y vẫn rất tán thưởng vai chính này, quả đoán, lãnh tĩnh, không có quá nhiều tình cảm dư thừa, có nguyên tắc của mình. Dạng dã man như vậy, sao lại là thụ chứ?
Đây là lần đầu tiên Phương Khác xem tác phẩm đam mỹ đã xoắn xuýt chuyện vai chính là thụ. Người như Phương Khác, đối với đam mỹ chỉ là một khái niệm đơn giản, chỉ biết phân chia công thụ, nhưng không biết có một loại cp gọi là cường cường, có một loại đam mỹ thể loại chủ công. Tên như ý nghĩa chính là vai chính là công.
Hồi tưởng lại thì không có chuyện gì kỳ quái phát sinh, chẳng qua là xem một bộ đam mỹ mà thôi, trừ tính chất đam mỹ này ra, thì nó là bộ truyện khá hợp khẩu vị y. Huống chi, y xem một mạch đến tận chương hai trăm bốn mươi lăm mới nhất của tác giả, cũng chưa thấy cái nhân vật được gọi là công xuất hiện, cũng không nhìn ra được vai chính đối với nhân vật đó ôm tình cảm bất thường. Một bộ truyện rất bình thường.
Sao y lại chui vào trong một bộ tiểu thuyết chứ? Phương Khác, đứa trẻ mồ côi của một phân gia thuộc Phương gia Tần Lĩnh của năm đại thế gia tu tiên, gia gia là huynh đệ với gia gia của tông gia Phương thị. Xếp hàng thứ ba, nhỏ nhất. Chi thứ này đã chết hết trong một vụ hạo kiếp mười năm trước. Ma tu và quỷ tu liên hợp với nhau, khai chiến với tam đại huyền môn chính tông. Mà chi thứ như Phương thị rất bất hạnh bị ma tu nhìn trúng, thế là chỉ có Phương Khác được một nhánh của họ liều chết đưa đi.
Bị đưa vào chủ gia Phương gia, sau đó cùng đám bà con xa đường huynh trực hệ đời này của Phương gia như Phương Hiền Thanh được đưa vào phái Côn Luân. Nhờ danh sách tiến cử của Phương gia mà dùng tư chất bình thường tam linh căn trở thành đệ tử nội môn.
Hiện tại tu tiên mười năm cũng chỉ là tu vi trung kỳ trúc cơ. Trong tất cả đệ tử nội môn thuộc dạng đệm lót. Đây còn là kết quả đã nỗ lực của Phương Khác. Mà hiện nay, Phương Khác bất đắc dĩ thở dài, sắp tới y phải đến cuộc so tài nội môn, mà phần thưởng của cuộc so tài nội môn lần này là một linh khí thượng phẩm, một thanh kiếm thuộc tính thủy. Theo ký ức trong đầu Phương Khác, thanh kiếm này vốn là của phụ thân Phương Khác. Vì thế y không để ý mình không có tu vi vững chắc mà cố chấp dùng một loại đan dược nâng cao tu vi, Địch Hồn đan. Kết quả Phương Khác trở thành Phương Khác của thế kỷ 21.
Tu vi, Phương Khác lặng lẽ chiếu theo phương pháp không khoa học cảm thụ tu vi của mình. Sơ kỳ trúc cơ, hơn nữa vô cùng bất ổn.
Thật là, Phương Khác thật sự không biết nên nói gì. Dùng Địch Hồn đan, cho dù tu vi có nâng lên cũng chỉ là hậu kỳ trúc cơ mà thôi, huống chi tu vi sau đó còn mang tới hậu di chứng rất nghiêm trọng. Vả lại trong chủ tuyến của quyển sách này, Phương Khác chẳng qua là một vai phụ ngay cả tên cũng chưa từng xuất hiện qua. Lần này so tài nội môn, chính là lúc vai chính và một đám vai phụ phát quang rực rỡ, chẳng có chút quan hệ nào với Phương Khác.
Cuối cùng thanh kiếm kia cũng rơi vào tay vai chính, cho dù thuộc tính linh căn của vai chính không phù hợp với thanh kiếm. Mà thanh kiếm này chẳng qua là thanh kiếm vai chính dùng để quá độ mà thôi, theo y biết, thanh kiếm không lâu sau sẽ gãy trong một lần đối chiến, sau đó vai chính nhận được một linh khí khác.
Năm ngày này, lần đầu tiên Phương Khác tỷ mỉ xem qua tiểu lâu. Xem ra cuộc sống của tu tiên giả quả thật có thể gọi là lãnh tĩnh.
Ít nhất, chỗ khiến y không thoải mái nhất chính là giường. Nó chỉ là một khung gỗ đơn giản, chăn nệm màu lam nhạt sạch sẽ chỉnh tề, cùng một cái gối ngọc. Sau đó chính là đệm cói màu đen cực kỳ bắt mắt trên giường, dùng để đả tọa. Sau đó là một cái bàn gỗ, đây chính là phòng ngủ.
Sau đó trong một tòa lâu chỉ có mỗi một bộ bàn ghế, một bình trà màu trắng xanh, bốn cái ly úp ngược. Có thể nói là vô cùng nghèo khó.
Trong viện trồng một vài linh dược và linh mễ, đây đều là những thứ khá thường gặp. Trong số đệ tử nội môn, Phương Khác cũng coi như thanh bần. Tất cả ăn mặc dùng đều là tiêu phí của đệ tử nội môn, thỉnh thoảng đi làm một vài nhiệm vụ để nhận tích phân, sau đó dùng tích phân đổi đan dược và những vật dụng khác, Phương Khác này, dường như sống chính là để tu hành. Trong ký ức y không ngừng tu hành tu hành rồi tu hành, nếu không với tư chất tam linh căn, linh căn chính còn là thuộc tính thủy, vào năm mười lăm tuổi đã lên trúc cơ, mười bảy tuổi thì lên trung kỳ trúc cơ, cũng xem như tài ba. Phải biết đệ tử nội môn phần lớn đều là đơn linh căn hoặc nhị linh căn, tam linh căn đều là những hộ có chút quan hệ. Mà nếu đệ tử nội môn trong mười năm không thành công lên trúc cơ, thì sẽ bị trục xuất khỏi nội môn.
Nghĩ lại cuộc đời của Phương Khác, thuần túy là đơn giản đáng buồn. Nếu không có thanh kiếm đó, dựa vào cá tính của y nói không chừng có thể đi rất xa trên con đường truy cầu đại đạo. Hiện tại y phải làm sao đây? Tuy đã hiểu sơ lược đại thể về thế giới này, thậm chí y cũng nắm rõ mọi chuyện sắp phát sinh trong tương lai, nhưng, y thật sự phải tu tiên sao?
Là một người hiện đại, chuyện tu tiên quả thật không nằm trong nguyên tắc nhân sinh của y. Tu tiên rốt cuộc là chuyện gì chứ? Cho dù y có một phần ký ức về tu tiên giới của Phương Khác, cũng thật sự không hiểu rõ. Cái này đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của y, nó không khoa học.
Phương Khác sờ túi trữ đồ trên eo, thử động ý niệm. Một thẻ ngọc xuất hiện trong tay, dán lên trán, dùng ý niệm thăm dò. Thực sự không khoa học. Thẻ ngọc gì đó tại sao không thể cho y một quyển sách?
Rất lâu, Phương Khác đổ đầy mồ hôi đặt thẻ ngọc xuống, tim đập gia tốc. Đầu choáng mắt hoa, cảm giác này quá mức khó chịu.
Lý trí như dây đàn, căng thì có đứt… lại như thiết kiếm, cứng nhiều thì gãy, thiết nhiều thì xoắn. Được cương thiết, thì có kiếm. Người điều luyện, có hai phương pháp, đều kỳ diệu.
Đáng chết, quả thật giống như kinh văn cứ nện đùng đùng vào đầu. Phương Khác thử chậm rãi điều tức. Trong người quả nhiên có khí lưu, thậm chí có thể cảm giác được linh khí quanh người. Đặc biệt là linh khí thuộc tính thủy màu lam.
Coi như y đã hiểu, tu tiên chính là dựa vào những thứ không khoa học kết hợp với nhau. Thực là một chuyện khảo nghiệm trí tưởng tượng. Chuyện đầu tiên y nên học chính là tổng hợp tất cả những bộ tu tiên từng đọc, đặc biệt là bộ tu tiên đam mỹ này.
Mà tại trái đất, nơi có thể gọi là hành tinh kỳ tích trong thái dương hệ, tại một nơi duy nhất phát hiện cơ thể sống cho tới nay. Trong đô thị hiện đại, ở một căn phòng được thiết kế theo phong cách xưa, hai thanh niên tuấn tú, ngồi khoanh chân trước bàn thấp, trên người là cổ phục màu đen có hơi dở ương đối với người hiện đại, tương tự như phong cách Hán phục, áo trên vạt dưới, rộng rãi còn thắt dây lưng, phía sau là một hình ngũ hành bát quái to lớn, chỗ duy nhất không mấy hài hòa đại khái là chiếc máy vi tính kiểu mới nhất chuyên thiết kế cho người làm công việc văn tự nằm trên bàn của thanh niên có một nốt ruồi đỏ nhạt ở khóe môi.
Ngón tay thanh niên đặt trên bàn phím, nhanh chóng múa may, tốc độ đạt đến mức làm người ta lóa mắt. Tiếp theo, sau khi nhấn hai chữ cập nhật, nam tử khẽ chặc lưỡi: “Ái chà, trước giờ tôi chưa từng đào hố, cuối cùng có thể đào một lần rồi.”
Nam tử còn lại vẻ mặt như khúc gỗ, mái tóc ngắn dựng lên từng cọng vì chất tóc cứng, ánh mắt nhìn người kia đầy bất đắc dĩ. “A Hứa, nếu bị vị đó của phái Côn Luân thấy được bộ truyện của cậu, cậu nên chuẩn bị chạy trốn đi. Theo tin tức thiếu hụt trên thẻ ngọc, vị Diệp tiền bối này là đại năng giả vạn năm trước của phái Côn Luân đó.”
“Ôi, lão Mộc, không phải anh không biết, hiện tại sống nhàm chán quá thể, một ít sở thích duy nhất của tôi chính là viết gì đó. Nửa năm trước chúng ta phát hiện thẻ ngọc còn sót lại của thượng giới, mới biết hóa ra tu sĩ ngàn vạn năm trước cường đại thế nào, phi thăng, hóa thần, ngay cả nguyên anh cũng không phải là mơ tưởng, mà bây giờ, đệ tử đời này của phái Thái Hành chúng ta chỉ có mấy chục người, ngay cả Côn Luân cũng chỉ còn lại không đến hai mươi người, tu vi cao nhất trong tu sĩ là Tấn sư thúc có tu vi hậu kỳ trúc cơ, truyền thừa gần như đã cắt đứt, ngay cả một bộ công pháp hoàn chỉnh chúng ta cũng không có, nếu không phải nửa năm trước phát hiện thẻ ngọc kia, tôi vẫn không biết ngàn vạn năm trước có nhiều tiền bối kinh tài tuyệt diễm như thế. Vốn tôi không ôm bao nhiêu hy vọng với trúc cơ, hiện nay, ngại gì thử xem?” Ánh mắt thanh niên kiên định, ngữ khí chém đinh chặt sắt mang theo một cỗ kiên nghị.
Thanh niên được gọi là lão Mộc chấn động, chẳng qua một lát sau đã liếc A Hứa một cái, “Vậy cậu còn đem tin tức thiếu hụt trên thẻ ngọc chỉnh lý xong lại cho Diệp tiền bối làm vai chính, nói bậy một đống, dùng hình thức tiểu thuyết gửi lên mạng, hơn nữa còn là đam mỹ Tấn Giang, cậu sẽ bị phái Côn Luân truy sát.”
“Này này này, cái gì mà bảo là nói bậy, dù sao tôi cũng có căn cứ thật mà, cái này gọi là dùng cơ sở sự thật để phát huy và tưởng tượng ở mức độ hợp lý. Tiếc rằng thẻ ngọc trải qua vạn năm không được bảo tồn kỹ lưỡng, tin tức trên đó không còn hoàn chỉnh lắm, chúng ta chỉ có thể thông qua tin tức hữu hạn trên đó để miêu tả sự thần kỳ kia, một tu tiên giới hưng thịnh nhất. Ít nhất nhân vật trong tiểu thuyết của tôi đều từng xuất hiện trong thẻ ngọc, chuyện này cơ bản là phù hợp được chưa? Còn về cái khác… tác phẩm văn học, ai quản được nhiều như thế. Ôi, nếu thẻ ngọc không bị thiếu hụt thì tốt biết bao… tiểu thuyết của tôi không đến mức bị sụp hố, mới viết đến Diệp tiền bối kim đan mà thôi.” A Hứa một tay chống cằm, một tay nhẹ gõ lên bàn phím, ấn một hàng chữ dưới chương cuối cùng [Truyện đã bỏ hố, tác giả vô lương chạy mất, xin đừng hối thúc, mau bỏ hố đi ] Ngữ khí vô cùng phơi phới.
A Mộc xanh mặt, “Nếu thẻ ngọc không bị tổn hại, điều chúng ta nên quan tâm là, vạn năm trước rốt cuộc đã phát sinh hai chuyện gì, tại sao tu tiên giới lại biến mất? Nhiều tu sĩ như vậy, tại sao gần như không lưu lại bất cứ tin tức nào. Phàm giới thật sự vĩnh viễn không cách nào câu thông với tu tiên giới sao?”
A Hứa thì xem lại bộ truyện hơn hai trăm chương kia một lần, có hơi mất mát: “Tôi vẫn luôn cho rằng lời văn của mình không tồi, nhưng không thể miêu tả được một phần ngàn sự đặc sắc của thế giới trên thẻ ngọc. Chỉ có thể chọn ra một phần trong đó mà thôi. Bộ truyện này cũng sắp bị xóa bỏ rồi, phái Côn Luân chắc chắn sẽ có hành động… ôi, thôi bỏ đi, ha ha, đợi họ thấy được thể loại đam mỹ này, sắc mặt nhất định vô cùng dễ coi.” A Hứa nhe răng cười, đặc biệt đắc ý.
Nếu Phương Khác biết chỉ sợ sẽ sợ hãi biến sắc, hóa ra không phải y chỉ xuyên vào một bộ tiểu thuyết. Đây là một thế giới chân thật. Một thế giới thật ra không giống với tiểu thuyết miêu tả. Những thứ mà y cho rằng đã biết trước, Diệp Vu Thời mà y tưởng…
Nếu nhìn từ trên không xuống, vậy thì bạn sẽ phát hiện dãy núi Côn Luân rõ ràng được chia làm mấy tầng. Tầng đầu tiên là một mảng kiến trúc rộng lớn nhất dãy núi, nằm ở ngay phía đông của dãy núi Côn Luân, cũng là chỗ “cửa” của phái Côn Luân, xếp hàng chỉnh tề đối xứng, giống như hai cái tứ hợp viện vô cùng to lớn. Con đường lớn giữa hai cái tứ hợp viện thông đến đỉnh núi, đỉnh núi chính là chỗ của đại điện phái Côn Luân.
Đi tiếp ra sau là năm đỉnh núi to lớn, trên mỗi đỉnh núi đều có một tòa kiến trúc đặc sắc, vô cùng khéo léo. Giữa năm ngọn núi có một chỗ bình nguyên tựa như nhân tạo, kiến trúc trên bình nguyên này giống như một thành phố, có trật tự đàng hoàng.
Mà bên trong lại có năm tòa kiến trúc, Thụ Võ, Thụ Pháp, Thụ Phù, Thụ Đan, Thụ Luyện. Tên như ý nghĩa, đương nhiên năm tòa kiến trúc này tương ứng là phong chủ của năm tòa phong, Võ Kỹ phong, Vạn Pháp phong, Phù Lục phong, Thiên Đan phong, Luyện Khí phong.
Ngoại vi thành này là nơi ở và linh điền của đệ tử nội môn. Nơi ở của đệ tử nội môn đều là kiến trúc hai tầng chiếu theo sở thích cá nhân, chỉ hạn định độ cao và diện tích của từng tầng, còn có một cái vườn nhỏ. Cái khác thì tùy theo sở thích riêng.
Ngay trong mảng kiến trúc này, một tiểu lâu bình đạm bình thường với tường trắng ngói xám. Một thiếu niên đứng ngẩn ngơ, nhìn tướng mạo không quá mười bảy mười tám. Làn da tái trắng, vừa nhìn đã biết quanh năm không thấy ánh mặt trời, mày mục tuấn tú, thân hình hơi đơn bạc. Lúc này vẻ mặt có hơi hốt hoảng, mái tóc dài rối loạn không chịu nổi, làm thiếu niên thêm phần nhếch nhác.
Chậm rãi, khóe môi thiếu niên mấp máy, miễn cưỡng nặn ra một độ cong có thể gọi là nụ cười khổ.
“… Cái này không khoa học, chỉ là xem một bộ đam mỹ thôi mà lại xuyên qua, cho nên hiện tại có thể xem hiện trường trực tiếp sao?” Nếu bảo là bất đắc dĩ không bằng nói rằng cam chịu chấp nhận hiện thực. Từ năm ngày trước, Phương Khác đã phát hiện được một nơi khó tả, trong đầu không hiểu sao có thêm vài thứ, chẳng hạn thiếu niên này không những có tướng mạo giống hệt lúc y 17 tuổi mà cũng tên là Phương Khác giống y.
Ban đầu chẳng qua cho rằng đã xuất hiện ảo giác hay gì đó, dù sao xuyên việt gì đấy, thật sự quá không khoa học, cũng không nên xuất hiện ở thế giới ngoài tiểu thuyết. Nhưng, y đã năm ngày chưa ăn bất cứ thứ gì, bao gồm nước, mà hiện tại y vẫn không cảm thấy đói chút xíu nào. Được rồi, xuyên việt cũng thôi đi, nhưng càng khó hiểu hơn là, thiết lập của thế giới này – phái Côn Luân, đệ tử nội ngoại môn… và chưởng môn phái Côn Luân là lão tổ kỳ hợp thể, hiệu Côn Lăng đạo nhân. Danh hiệu Côn Lăng đạo nhân này là danh hiệu truyền thừa của chưởng môn các đời.
Không ngờ giống hệt như bộ truyện y đã xem. Phương Khác lặng lẽ câm nín, nhớ lại buổi tối cuối cùng y sống tại thế kỷ 21.
Hôm đó, Phương Khác ngồi trước máy tính, khó hiểu nhướng mày. Y vất vả theo dõi xong một bộ tiểu thuyết, bộ tiểu thuyết dị giới ma pháp đại lục. Vừa mới thở ra một cái, vui vẻ để bình luận khen ngợi, lại phát hiện phần bình luận dưới bộ truyện đã đủ để xây thành tòa nhà chọc trời.
Tác giả là vị đại thần, y cũng đã theo bộ truyện của tác giả này rất lâu. Nhưng, nick phụ của đại thần bị lộ rồi? Hơn nữa còn sang Tấn Giang viết một bộ truyện tu tiên? Lâu chủ đưa ra N chứng cứ chứng minh vị tác giả chưa từng nghe qua đó và đại thần là cùng một người? Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là đại thần dùng nick phụ viết truyện ở Tấn Giang? Hơn nữa còn là đam mỹ?
[Tuyệt đối không thể, Đại Đại làm sao có thể sang Tấn Giang viết truyện chứ?]
[Đánh chết cũng không tin…]
[Thế giới huyền ảo rồi sao?]
[Đại Đại, tôi chỉ biết ngài từ ngựa đực chuyển sang thỉnh thoảng bán hủ, nhưng không biết ngài đã có thể viết đam mỹ rồi…] Lầu này lập tức được xây thành tòa nhà chọc trời. Dưới lầu thậm chí có vài người đã bám lên. Cho đến… Phương Khác kéo xuống dưới. (Mỗi lượt comment sẽ được gọi là một lầu, comment nhiều tức là nhiều lầu, nhiều lầu sẽ thành tòa nhà cao tầng, đây là ngôn ngữ mạng TQ)
Tác giả trả lời: Ái chà chà nick phụ bị lột trần rồi hoan nghênh nhảy hố nha
Tức thì lầu dưới an tĩnh hoàn toàn. Tác giả à ngữ khí của ngài có dám phơi phới thêm tí nữa không… đây là thừa nhận à?
Lúc đó Phương Khác trực tiếp nghĩ muốn chọt vào hai mắt. Y thấy gì đây? Thật ra viết truyện ở Tấn Giang cũng không có gì, vấn đề là… giới tính của tác giả là nam, tác phẩm lúc trước thuộc thể loại YY ngựa đực hậu cung bàn tay vàng mở rộng, sau thì văn phong cuối cùng cũng thành thục, vai chính chuyển sang loại chuyên tình, tiếc rằng mức độ được hoan nghênh của nữ chính còn không bằng tùy tiện kéo một huynh đệ nào đó ra. Nhưng cũng từ đó dùng tình tiết nổi tiếng, cuối cùng phong thần. Cho nên… bây giờ tác giả sang Tấn Giang dùng nick phụ viết truyện? Phương Khác tỏ vẻ không thể tiếp nhận nổi, thật ra nếu là ngôn tình thì y còn chấp nhận được… nhưng, xem thử tính chất của truyện này đi.
Nguyên sang – đam mỹ – lịch sử giá không – tiên hiệp. Tay Phương Khác run lên, đam mỹ… đương nhiên y biết đam mỹ là gì. Cho nên nói đại thần ngài muốn làm gì đây?
Thật lâu thật lâu sau, Phương Khác đăng nhập Tấn Giang, nhập tên truyện vào, tìm kiếm. Nhìn xem phần sưu tầm, quả nhiên lợi hại. Có phải y nên nói đại thần không hổ là đại thần, ở đâu cũng có thể phát sáng không?
Xem văn án thử, quả nhiên là đơn giản đến không thể hơn. Đam mỹ, tu tiên văn.
Mở chương mở đầu. Động tác này đại khái là chuyện mà y hối hận nhất vào lúc nào đó.
Phương Khác đưa tay xoa đôi mắt mỏi mệt, liếc nhìn thời gian, đã hơn ba giờ sáng. Mà y lại xem hết một lèo, cuối cùng cái tay đáng khinh còn gửi một dòng bình luận hối thúc phơi phới ở chương cuối cùng là chương hai trăm bốn mươi lăm, hơn nữa tính ra y lại nhảy hố lần nữa. Đã thế còn là hố đam mỹ văn. Có trời biết, y là một người chính trực cỡ nào.
Chẳng qua đã hai trăm bốn mươi lăm chương rồi, cái nhân vật công cư nhiên còn chưa có dấu hiệu xuất hiện. Lẽ nào công này cũng là kẻ qua đường giống như nữ chính trong các truyện khác của tác giả? Nếu vậy thì có thể xem thử. Đối với một thẳng nam mà nói, nếu thật sự xuất hiện tình tiết nào đó y cảm thấy có lẽ y không có năng lực thích ứng quá tốt.
Phương Khác nhấn nút sưu tầm, sau đó tắt trang mạng, máy tính. Đơn giản tắm rửa rồi nằm lên chiếc giường lớn thoải mái, nhắm mắt lại. Vai chính này thật không dễ dàng, chẳng qua, Phương Khác nhớ đến hình dung của tác giả với vai chính.
Bình tĩnh, ẩn nhẫn, chờ thời cơ, trước mặt người khác lại cực kỳ ôn hòa. Giết người đoạt bảo gì đấy làm vô cùng thường xuyên, tiến vào bí cảnh, giết người như cắt dưa hấu, vai chính thị huyết như thế, thật sự có thể sao? Nếu đây là một bộ truyện theo hướng bình thường, y cảm thấy không có vấn đề, vấn đề ở chỗ truyện này là đam mỹ, y không hiểu lắm, xem từ đầu đến giờ, y cảm thấy nó chẳng có gì khác biệt lắm với truyện theo khuynh hướng bình thường của tác giả, chỉ là hơi ít em gái một chút, còn có rốt cuộc công là ai?
Mà nói ra thì, thụ khủng bố như thế, thật sự được sao? Phương Khác lặng lẽ tưởng tượng nếu bạn gái của y là cuồng sát thủ lãnh tĩnh vô cùng đó… y muốn chia tay. Sau đó nói không chừng ngày hôm sau y sẽ mất tích một cách bí ẩn, sau đó bạn gái sẽ luôn mỉm cười, hễ nhắc tới y thì chỉ cười không nói.
Phương Khác bật cười, rốt cuộc thì y đang nghĩ cái gì đây chứ? Đừng nói hiện tại y vẫn còn độc thân, huống chi tu tiên vốn đã rất tàn khốc. Y vẫn rất tán thưởng vai chính này, quả đoán, lãnh tĩnh, không có quá nhiều tình cảm dư thừa, có nguyên tắc của mình. Dạng dã man như vậy, sao lại là thụ chứ?
Đây là lần đầu tiên Phương Khác xem tác phẩm đam mỹ đã xoắn xuýt chuyện vai chính là thụ. Người như Phương Khác, đối với đam mỹ chỉ là một khái niệm đơn giản, chỉ biết phân chia công thụ, nhưng không biết có một loại cp gọi là cường cường, có một loại đam mỹ thể loại chủ công. Tên như ý nghĩa chính là vai chính là công.
Hồi tưởng lại thì không có chuyện gì kỳ quái phát sinh, chẳng qua là xem một bộ đam mỹ mà thôi, trừ tính chất đam mỹ này ra, thì nó là bộ truyện khá hợp khẩu vị y. Huống chi, y xem một mạch đến tận chương hai trăm bốn mươi lăm mới nhất của tác giả, cũng chưa thấy cái nhân vật được gọi là công xuất hiện, cũng không nhìn ra được vai chính đối với nhân vật đó ôm tình cảm bất thường. Một bộ truyện rất bình thường.
Sao y lại chui vào trong một bộ tiểu thuyết chứ? Phương Khác, đứa trẻ mồ côi của một phân gia thuộc Phương gia Tần Lĩnh của năm đại thế gia tu tiên, gia gia là huynh đệ với gia gia của tông gia Phương thị. Xếp hàng thứ ba, nhỏ nhất. Chi thứ này đã chết hết trong một vụ hạo kiếp mười năm trước. Ma tu và quỷ tu liên hợp với nhau, khai chiến với tam đại huyền môn chính tông. Mà chi thứ như Phương thị rất bất hạnh bị ma tu nhìn trúng, thế là chỉ có Phương Khác được một nhánh của họ liều chết đưa đi.
Bị đưa vào chủ gia Phương gia, sau đó cùng đám bà con xa đường huynh trực hệ đời này của Phương gia như Phương Hiền Thanh được đưa vào phái Côn Luân. Nhờ danh sách tiến cử của Phương gia mà dùng tư chất bình thường tam linh căn trở thành đệ tử nội môn.
Hiện tại tu tiên mười năm cũng chỉ là tu vi trung kỳ trúc cơ. Trong tất cả đệ tử nội môn thuộc dạng đệm lót. Đây còn là kết quả đã nỗ lực của Phương Khác. Mà hiện nay, Phương Khác bất đắc dĩ thở dài, sắp tới y phải đến cuộc so tài nội môn, mà phần thưởng của cuộc so tài nội môn lần này là một linh khí thượng phẩm, một thanh kiếm thuộc tính thủy. Theo ký ức trong đầu Phương Khác, thanh kiếm này vốn là của phụ thân Phương Khác. Vì thế y không để ý mình không có tu vi vững chắc mà cố chấp dùng một loại đan dược nâng cao tu vi, Địch Hồn đan. Kết quả Phương Khác trở thành Phương Khác của thế kỷ 21.
Tu vi, Phương Khác lặng lẽ chiếu theo phương pháp không khoa học cảm thụ tu vi của mình. Sơ kỳ trúc cơ, hơn nữa vô cùng bất ổn.
Thật là, Phương Khác thật sự không biết nên nói gì. Dùng Địch Hồn đan, cho dù tu vi có nâng lên cũng chỉ là hậu kỳ trúc cơ mà thôi, huống chi tu vi sau đó còn mang tới hậu di chứng rất nghiêm trọng. Vả lại trong chủ tuyến của quyển sách này, Phương Khác chẳng qua là một vai phụ ngay cả tên cũng chưa từng xuất hiện qua. Lần này so tài nội môn, chính là lúc vai chính và một đám vai phụ phát quang rực rỡ, chẳng có chút quan hệ nào với Phương Khác.
Cuối cùng thanh kiếm kia cũng rơi vào tay vai chính, cho dù thuộc tính linh căn của vai chính không phù hợp với thanh kiếm. Mà thanh kiếm này chẳng qua là thanh kiếm vai chính dùng để quá độ mà thôi, theo y biết, thanh kiếm không lâu sau sẽ gãy trong một lần đối chiến, sau đó vai chính nhận được một linh khí khác.
Năm ngày này, lần đầu tiên Phương Khác tỷ mỉ xem qua tiểu lâu. Xem ra cuộc sống của tu tiên giả quả thật có thể gọi là lãnh tĩnh.
Ít nhất, chỗ khiến y không thoải mái nhất chính là giường. Nó chỉ là một khung gỗ đơn giản, chăn nệm màu lam nhạt sạch sẽ chỉnh tề, cùng một cái gối ngọc. Sau đó chính là đệm cói màu đen cực kỳ bắt mắt trên giường, dùng để đả tọa. Sau đó là một cái bàn gỗ, đây chính là phòng ngủ.
Sau đó trong một tòa lâu chỉ có mỗi một bộ bàn ghế, một bình trà màu trắng xanh, bốn cái ly úp ngược. Có thể nói là vô cùng nghèo khó.
Trong viện trồng một vài linh dược và linh mễ, đây đều là những thứ khá thường gặp. Trong số đệ tử nội môn, Phương Khác cũng coi như thanh bần. Tất cả ăn mặc dùng đều là tiêu phí của đệ tử nội môn, thỉnh thoảng đi làm một vài nhiệm vụ để nhận tích phân, sau đó dùng tích phân đổi đan dược và những vật dụng khác, Phương Khác này, dường như sống chính là để tu hành. Trong ký ức y không ngừng tu hành tu hành rồi tu hành, nếu không với tư chất tam linh căn, linh căn chính còn là thuộc tính thủy, vào năm mười lăm tuổi đã lên trúc cơ, mười bảy tuổi thì lên trung kỳ trúc cơ, cũng xem như tài ba. Phải biết đệ tử nội môn phần lớn đều là đơn linh căn hoặc nhị linh căn, tam linh căn đều là những hộ có chút quan hệ. Mà nếu đệ tử nội môn trong mười năm không thành công lên trúc cơ, thì sẽ bị trục xuất khỏi nội môn.
Nghĩ lại cuộc đời của Phương Khác, thuần túy là đơn giản đáng buồn. Nếu không có thanh kiếm đó, dựa vào cá tính của y nói không chừng có thể đi rất xa trên con đường truy cầu đại đạo. Hiện tại y phải làm sao đây? Tuy đã hiểu sơ lược đại thể về thế giới này, thậm chí y cũng nắm rõ mọi chuyện sắp phát sinh trong tương lai, nhưng, y thật sự phải tu tiên sao?
Là một người hiện đại, chuyện tu tiên quả thật không nằm trong nguyên tắc nhân sinh của y. Tu tiên rốt cuộc là chuyện gì chứ? Cho dù y có một phần ký ức về tu tiên giới của Phương Khác, cũng thật sự không hiểu rõ. Cái này đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của y, nó không khoa học.
Phương Khác sờ túi trữ đồ trên eo, thử động ý niệm. Một thẻ ngọc xuất hiện trong tay, dán lên trán, dùng ý niệm thăm dò. Thực sự không khoa học. Thẻ ngọc gì đó tại sao không thể cho y một quyển sách?
Rất lâu, Phương Khác đổ đầy mồ hôi đặt thẻ ngọc xuống, tim đập gia tốc. Đầu choáng mắt hoa, cảm giác này quá mức khó chịu.
Lý trí như dây đàn, căng thì có đứt… lại như thiết kiếm, cứng nhiều thì gãy, thiết nhiều thì xoắn. Được cương thiết, thì có kiếm. Người điều luyện, có hai phương pháp, đều kỳ diệu.
Đáng chết, quả thật giống như kinh văn cứ nện đùng đùng vào đầu. Phương Khác thử chậm rãi điều tức. Trong người quả nhiên có khí lưu, thậm chí có thể cảm giác được linh khí quanh người. Đặc biệt là linh khí thuộc tính thủy màu lam.
Coi như y đã hiểu, tu tiên chính là dựa vào những thứ không khoa học kết hợp với nhau. Thực là một chuyện khảo nghiệm trí tưởng tượng. Chuyện đầu tiên y nên học chính là tổng hợp tất cả những bộ tu tiên từng đọc, đặc biệt là bộ tu tiên đam mỹ này.
Mà tại trái đất, nơi có thể gọi là hành tinh kỳ tích trong thái dương hệ, tại một nơi duy nhất phát hiện cơ thể sống cho tới nay. Trong đô thị hiện đại, ở một căn phòng được thiết kế theo phong cách xưa, hai thanh niên tuấn tú, ngồi khoanh chân trước bàn thấp, trên người là cổ phục màu đen có hơi dở ương đối với người hiện đại, tương tự như phong cách Hán phục, áo trên vạt dưới, rộng rãi còn thắt dây lưng, phía sau là một hình ngũ hành bát quái to lớn, chỗ duy nhất không mấy hài hòa đại khái là chiếc máy vi tính kiểu mới nhất chuyên thiết kế cho người làm công việc văn tự nằm trên bàn của thanh niên có một nốt ruồi đỏ nhạt ở khóe môi.
Ngón tay thanh niên đặt trên bàn phím, nhanh chóng múa may, tốc độ đạt đến mức làm người ta lóa mắt. Tiếp theo, sau khi nhấn hai chữ cập nhật, nam tử khẽ chặc lưỡi: “Ái chà, trước giờ tôi chưa từng đào hố, cuối cùng có thể đào một lần rồi.”
Nam tử còn lại vẻ mặt như khúc gỗ, mái tóc ngắn dựng lên từng cọng vì chất tóc cứng, ánh mắt nhìn người kia đầy bất đắc dĩ. “A Hứa, nếu bị vị đó của phái Côn Luân thấy được bộ truyện của cậu, cậu nên chuẩn bị chạy trốn đi. Theo tin tức thiếu hụt trên thẻ ngọc, vị Diệp tiền bối này là đại năng giả vạn năm trước của phái Côn Luân đó.”
“Ôi, lão Mộc, không phải anh không biết, hiện tại sống nhàm chán quá thể, một ít sở thích duy nhất của tôi chính là viết gì đó. Nửa năm trước chúng ta phát hiện thẻ ngọc còn sót lại của thượng giới, mới biết hóa ra tu sĩ ngàn vạn năm trước cường đại thế nào, phi thăng, hóa thần, ngay cả nguyên anh cũng không phải là mơ tưởng, mà bây giờ, đệ tử đời này của phái Thái Hành chúng ta chỉ có mấy chục người, ngay cả Côn Luân cũng chỉ còn lại không đến hai mươi người, tu vi cao nhất trong tu sĩ là Tấn sư thúc có tu vi hậu kỳ trúc cơ, truyền thừa gần như đã cắt đứt, ngay cả một bộ công pháp hoàn chỉnh chúng ta cũng không có, nếu không phải nửa năm trước phát hiện thẻ ngọc kia, tôi vẫn không biết ngàn vạn năm trước có nhiều tiền bối kinh tài tuyệt diễm như thế. Vốn tôi không ôm bao nhiêu hy vọng với trúc cơ, hiện nay, ngại gì thử xem?” Ánh mắt thanh niên kiên định, ngữ khí chém đinh chặt sắt mang theo một cỗ kiên nghị.
Thanh niên được gọi là lão Mộc chấn động, chẳng qua một lát sau đã liếc A Hứa một cái, “Vậy cậu còn đem tin tức thiếu hụt trên thẻ ngọc chỉnh lý xong lại cho Diệp tiền bối làm vai chính, nói bậy một đống, dùng hình thức tiểu thuyết gửi lên mạng, hơn nữa còn là đam mỹ Tấn Giang, cậu sẽ bị phái Côn Luân truy sát.”
“Này này này, cái gì mà bảo là nói bậy, dù sao tôi cũng có căn cứ thật mà, cái này gọi là dùng cơ sở sự thật để phát huy và tưởng tượng ở mức độ hợp lý. Tiếc rằng thẻ ngọc trải qua vạn năm không được bảo tồn kỹ lưỡng, tin tức trên đó không còn hoàn chỉnh lắm, chúng ta chỉ có thể thông qua tin tức hữu hạn trên đó để miêu tả sự thần kỳ kia, một tu tiên giới hưng thịnh nhất. Ít nhất nhân vật trong tiểu thuyết của tôi đều từng xuất hiện trong thẻ ngọc, chuyện này cơ bản là phù hợp được chưa? Còn về cái khác… tác phẩm văn học, ai quản được nhiều như thế. Ôi, nếu thẻ ngọc không bị thiếu hụt thì tốt biết bao… tiểu thuyết của tôi không đến mức bị sụp hố, mới viết đến Diệp tiền bối kim đan mà thôi.” A Hứa một tay chống cằm, một tay nhẹ gõ lên bàn phím, ấn một hàng chữ dưới chương cuối cùng [Truyện đã bỏ hố, tác giả vô lương chạy mất, xin đừng hối thúc, mau bỏ hố đi ] Ngữ khí vô cùng phơi phới.
A Mộc xanh mặt, “Nếu thẻ ngọc không bị tổn hại, điều chúng ta nên quan tâm là, vạn năm trước rốt cuộc đã phát sinh hai chuyện gì, tại sao tu tiên giới lại biến mất? Nhiều tu sĩ như vậy, tại sao gần như không lưu lại bất cứ tin tức nào. Phàm giới thật sự vĩnh viễn không cách nào câu thông với tu tiên giới sao?”
A Hứa thì xem lại bộ truyện hơn hai trăm chương kia một lần, có hơi mất mát: “Tôi vẫn luôn cho rằng lời văn của mình không tồi, nhưng không thể miêu tả được một phần ngàn sự đặc sắc của thế giới trên thẻ ngọc. Chỉ có thể chọn ra một phần trong đó mà thôi. Bộ truyện này cũng sắp bị xóa bỏ rồi, phái Côn Luân chắc chắn sẽ có hành động… ôi, thôi bỏ đi, ha ha, đợi họ thấy được thể loại đam mỹ này, sắc mặt nhất định vô cùng dễ coi.” A Hứa nhe răng cười, đặc biệt đắc ý.
Nếu Phương Khác biết chỉ sợ sẽ sợ hãi biến sắc, hóa ra không phải y chỉ xuyên vào một bộ tiểu thuyết. Đây là một thế giới chân thật. Một thế giới thật ra không giống với tiểu thuyết miêu tả. Những thứ mà y cho rằng đã biết trước, Diệp Vu Thời mà y tưởng…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook