Khác Loài
-
Chương 14
Phòng học vô cùng yên tĩnh, ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu một đường sáng vào căn phòng, soi rõ từng hạt bụi li ti bay lơ lửng trong không khí. Ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng chân bàn cọ xuống mặt đất và tiếng lật trang sách loẹt xoẹt thì chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng lớp nào đó đang đá banh ở dưới sân thể dục, tiếng ồn ào của đám người bị hai lớp cửa kính cản lại, nghe không rõ mấy.
Đây rõ ràng là môi trường học tập phù hợp nhất, nhưng Lâm Thuyết nhìn tờ đề trước mặt một lát thôi lại thất thần, hắn bất giác nghiêng đầu sang nhìn cây bút Mễ Lạc đang quay quay trong tay. Bình thường Mễ Lạc không có thói quen viết chữ khi giải đề, lúc nào cậu cũng một tay chống cằm cúi đầu nhìn đề, một tay quay bút tới lui, cậu quay bút nhiều kiểu đến mức lắm lúc làm người nhìn chóng cả mặt. Lâm Thuyết nhìn chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên cái bút kia bay vèo đến trước mặt hắn.
Lâm Thuyết sợ hết hồn, hồn vía bay đâu cũng bị kéo hết về, cây bút dừng lại ngay trước mặt hắn, xong bị chủ nhân của nó quay thêm hai vòng mới lùi lại. Hắn nhìn theo cây bút rồi nhìn lên Mễ Lạc, cậu vẫn đang cúi đầu đọc đề, cây bút trong tay cậu gõ nhẹ lên tờ đề trước mặt hắn: "Nghĩ gì thế, học đi."
Lâm Thuyết khẽ thở dài, hắn cầm bút lên nhìn tờ đề, thế nhưng hắn mãi không tập trung được, bị âm thanh bên ngoài cửa sổ thu hút xong lại nhìn ra ngoài.
Thời tiết trở nên ấm áp rất nhanh, nếu nhìn kỹ sẽ thấy cái cây bên ngoài cửa sổ đang sắp sửa đâm chồi.
Kỳ nghỉ đông kết thúc, đã khai giảng được gần một tháng rồi, các bạn lớp ôn thi học sinh giỏi không về lớp mà tới các phòng tự học đã được sắp xếp riêng cho. Từ lúc mới giai giảng, Mễ Lạc và Lâm Thuyết đã thu dọn ngay sách vở với mấy thứ đồ lặt vặt, mang đến phòng tự học để chiếm một chỗ gần cửa sổ. Phòng tự học của Hướng Hoành ở tầng trên, gộp chung với lớp ôn thi học sinh giỏi môn Hóa, bọn họ cách nhau cũng khá gần.
"Cậu đi tham gia giải đấu mô phỏng cấp tỉnh không?" Lâm Thuyết chợt nhớ ra, hắn quay sang hỏi Mễ Lạc.
Mễ Lạc gật đầu: "Đi chứ, cơ hội tốt như thế tội gì không đi."
"Ồ." Lâm Thuyết không khỏi ngạc nhiên, "Cậu còn biết cơ hội nữa à? Tôi cứ tưởng cậu chẳng để ý gì, không màng danh lợi cơ đấy."
Mễ Lạc chậc một tiếng: "Từ trước đến giờ, những người làm việc lớn như tôi luôn nói ít làm nhiều." Nói xong cậu lật sang mặt sau, không để ý hắn nữa.
Giờ nghỉ trưa, hai người đi lên tầng gọi Hướng Hoành ra quán đồ nướng trước cổng trường ăn trưa.
Vừa ngồi xuống gọi món, Hướng Hoành đã chán đời dựa đầu vào tường: "Tao không chịu nổi nữa, giờ tao thấy đồ ăn liên quan đến động vật là tao lại nghĩ tới hình giải phẫu của chúng nó."
"Giờ bọn tao cứ nhìn thấy đèn là lại muốn phân tích với tính toán đặc điểm của dây điện trở ở bên trong." Lâm Thuyết ra tủ lạnh lấy ba lon coca về, "Sơ đồ biểu diễn lực tác động lên lon nước khi được mở lắp đang hiện ra trước mắt tao đây này."
Mễ Lạc cầm lấy lon coca Lâm Thuyết đưa rồi uống một ngụm: "Ừm, với độ ngọt này thì tỉ lệ chiết xuất là khoảng..."
"Đủ rồi!" Hướng Hoành trừng mắt nhìn hai người, cậu ta chống tay lên bàn, vò đầu bứt tai mãi, "Ài, bao giờ mới kết thúc đây hả!"
"Đếm ngược 168 ngày là đến cuộc thi bán kết." Lâm Thuyết đặt lon coca xuống trước mặt cậu ta, "Trên bảng lớp bọn mày không viết à?"
Hướng Hoành uể oải cầm lấy lon coca, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn hai người trước mặt: "Do tao vô dụng quá hay sao mà tao cảm thấy hai đứa mày không có tí áp lực nào nhỉ?"
"Trước khi gặp mày, bọn tao đã phải tự bình ổn lại rồi." Lâm Thuyết cười, "Nhưng mà cũng có thể là vì thí nghiệm của bọn tao khá là vui, tối qua bọn tao còn lấy bảng mạch điện tử ra để đánh bóng bàn cơ."
"Phải đấy, tôi đã thắng đậm với tỉ số 7/1, thắng được bữa nướng trưa nay này." Mễ Lạc đang cúi đầu lướt điện thoại cũng chêm vào một câu.
"Tôi đại nhân đại lượng không tính toán với cậu thôi." Lâm Thuyết chỉ vào Mễ Lạc, quay ra nói với Hướng Hoành, "Cái người này chơi xấu đủ kiểu, không chịu tuân theo quy tắc."
Mễ Lạc vẫn cắm mặt vào điện thoại: "Đánh bóng bàn bằng bảng mạch điện tử còn đòi quy tắc gì?"
"Đã nói trước rồi còn gì, qua vạch là..."
"Tôi đánh theo quy tắc đã được thăng cấp, cậu phải cập nhật hệ thống đi!"
Lâm Thuyết không nói nhảm với Mễ Lạc nữa, hắn thò tay sang túm gáy cậu. Mễ Lạc rụt cổ, mắt vẫn cứ chăm chăm vào cái điện thoại: "Làm gì đấy, làm gì đấy hả? Cay cú quá nên đánh đối thủ hay gì? Trọng tài, trọng tài đâu?!"
Hướng Hoành vô cảm nhìn hai người đang đánh nhau ầm ĩ, cậu ta thở dài ngồi uống coca của mình.
Đồ ăn được bưng lên rất nhanh.
"Bọn mày có thi tỉnh không?" Lâm Thuyết vừa ăn vừa ngẩng đầu hỏi Hướng Hoành.
"Hai tuần nữa cơ." Hướng Hoành đáp, "Tao thấy hơi căng thẳng, lần đầu chính thức thi học sinh giỏi đấy."
"Trước mày bảo đi đăng ký dự thính ở đâu phải không?"
"Ở đại học T, đến tháng 5 mới đi. Tao thấy có cả lớp Vật lý, hai đứa mày không đăng ký à?"
Mễ Lạc gạt xúc xích từ trên que vào bát, cậu nhìn Hướng Hoành lắc lắc đầu, sau đó quay sang nhìn Lâm Thuyết.
"Tôi cũng không đăng ký." Hướng Hoành nhìn Mễ Lạc một cái rồi nói tiếp với Hướng Hoành, "Mày biết ba tao thế nào rồi đấy, tao cũng không thể đi xin tiền đăng ký với tiền xe pháo các thứ được. Kệ thôi, tao học ở trường cũng thế."
Hướng Hoành gật đầu ra chiều đã hiểu: "Thế để khi đó tao qua lớp Vật lý xin đề cho bọn mày, dù sao thì bọn mày cũng không cần giáo viên, tao thấy không có đề nào hai đứa mày không nghiên cứu ra hết."
Mễ Lạc cầm coca lên chạm lon với Hướng Hoành một cái: "Cậu khách khí quá, đã nói đúng lại còn nói to."
Lâm Thuyết cũng chạm lon với cậu ta. Hướng Hoành nói không sai, các lớp dự thính chắc chắn sẽ giúp ích cho việc thi học sinh giỏi, nhưng nếu năng lực đủ mạnh thì chỉ cần một mình cũng có thể cân được tất. Với lại, quả thực là đến tận bây giờ hai người họ vẫn chưa gặp bài nào mà cả hai không giải được hết.
Chớp mắt đã đến cuộc thi cấp tỉnh.
Địa điểm thi là trường đại học C ở thành phố bên cạnh, bọn họ không có thời gian đi tham quan khuôn viên trường, đến nơi cái là được đưa tới đợi dưới tầng của phòng thi luôn. Lâm Thuyết đi vệ sinh, lúc quay lại thấy có một bạn nam đeo kính đứng trước mặt Mễ Lạc, nhìn đồng phục thì không phải học sinh của trường bọn họ, hình như là của một trường cấp ba trọng điểm khác gần Trung học số 18. Chẳng rõ hai người đang nói gì, Lâm Thuyết không nhìn thấy vẻ mặt của Mễ Lạc, hắn chỉ cảm thấy vẻ mặt của mắt kính nhỏ không thân thiện cho lắm.
"Vào được Trung học số 18 thì giỏi lắm sao?"
Lúc đi tới sau lưng Mễ Lạc, Lâm Thuyết nghe thấy mắt kính nhỏ nói câu này, hắn không khỏi nhíu mày. Mễ Lạc còn chưa đáp, mắt kính nhỏ đã thấy Lâm Thuyết đi tới, cậu ta hơi há miệng, có vẻ muốn nói gì đó nhưng sau cùng cũng chỉ nhìn hắn rồi xoay người bỏ đi.
"Ai đấy?" Lâm Thuyết nhìn theo hướng mắt kính nhỏ rời đi.
"Bạn cùng lớp cấp hai của tôi, đừng để ý cậu ta." Mễ Lạc đáp.
"Cậu ta bị cái gì vậy?" Lâm Thuyết chẳng hiểu nổi.
"Lúc nào chẳng thế." Mễ Lạc vươn vai một cái, cậu nhìn Lâm Thuyết, "Bởi vì điểm thi của cậu ta chưa bao giờ vượt qua tôi."
Lâm Thuyết trợn trắng mắt, một lúc sau hắn mới cảm thán một câu: "Đệt, nhàm chán thế."
"Thực ra tôi cũng hiểu cho cậu ta." Mễ Lạc thản nhiên nói, "Cậu ta không khác tôi là mấy, học tập là lối thoát duy nhất." Hai người vừa nói vừa đi lên tầng tìm phòng thi của mình, "Nhưng mà tôi may mắn hơn cậu ta một chút, tôi học giỏi hơn cậu ta."
"Cậu khiêm tốn ghê luôn." Lâm Thuyết lắc lắc đầu, "Đặt sự khiêm tốn của mình vào đúng chỗ được không?"
Lúc thực sự ngồi vào phòng thi, Lâm Thuyết mới thấy áp lực, năm giảng đường bậc thang trong tầng đều được dùng cho kỳ thi mô phỏng lần này, mỗi phòng thi đều xếp kín người. Lần đầu tiên hắn ý thức được mới trong một tỉnh thôi mà đã có nhiều đối thủ cạnh tranh như thế, mục tiêu của ai cũng là danh sách mười mấy người của đội tuyển tỉnh. Ai qua vòng loại mới vào được đội tuyển tỉnh, mới có có hội tham gia tập huấn của tỉnh để chuẩn bị cho trận chung kết trên toàn quốc. Và trọng điểm của kỳ thi học sinh giỏi thực chất là để lựa chọn đội tuyển quốc gia, chỉ có học sinh được tuyển chọn khắt khe trong cả nước mới có tư cách đại diện cho quốc gia đi tham gia kỳ thi quốc tế. Đại đa số học sinh sẽ dừng bước ở đội tuyển tỉnh, chỉ cần cầm được huy chương vàng hay huy chương bạc thì không thiếu trường đại học tìm đến.
Giờ Lâm Thuyết cảm thấy tất cả mọi người đều mạnh kinh khủng. Mới qua hơn một tiếng mà đã có vài người lần lượt lên nộp bài rồi ra khỏi phòng thi. Lâm Thuyết mới làm xong khoảng một phần ba, không hiểu bọn họ làm kiểu gì luôn. Hắn ngẩng đầu nhìn Mễ Lạc ngồi phía trước một cái, cậu vẫn đang vùi đầu viết chữ. Thêm một tiếng nữa, cả phòng thi hơn trăm người bây giờ chỉ còn mười mấy người, Lâm Thuyết nhìn một vòng, nhận ra tên mắt kính nhỏ hồi nãy cũng kiên trì ngồi đến cuối.
Sau khi lên nộp bài, cả hai đi tới căn tin ăn trưa, sau khi ăn cơm về đã có kết quả rồi. Cả hai đều lọt vào vòng trong, hơn nữa thành tích còn xếp trên đầu. Đến giờ Lâm Thuyết mới có thể các định, phần lớn người chỉ đến khoa tay múa chân thôi, những ai ở lại sau cùng mới là kể thù đáng gờm thực sự.
Buổi chiều thi thí nghiệm, tối mới có thể đi về, trưa bọn họ vẫn có thời gian để hoạt động tự do. Đa số học sinh đều đi với giáo viên tới thư viện của trường đại học C, nhưng Lâm Thuyết với Mễ Lạc muốn ra ngoài để thay đổi không khí nên tính vào trong trung tâm thành phố lượn lờ mấy vòng.
Hai người bàn bạc xong xuôi, Mễ Lạc đi nói chuyện với giáo viên, còn Lâm Thuyết thì đi tới siêu thị nhỏ ở cạnh đó để mua chai nước. Đến khi Lâm Thuyết về, hắn thấy Mễ Lạc đang đứng trước cửa thư viện, người đứng cạnh cậu lại là tên mắt kính nhỏ đã gặp hồi sáng. Cậu ta gào lên cái gì đó với Mễ Lạc, nói rất to nên Lâm Thuyết nghe loáng thoáng thấy cái gì mà gian lận với cả tư cách gì gì đó. Mễ Lạc chỉ lẳng lặng nhìn mắt kính nhỏ, ánh mắt cậu rất lạnh nhạt, cậu nhìn cậu ta như đang nhìn một đống rác di động.
Bỗng Lâm Thuyết thấy rất khâm phục mắt kính nhỏ, hắn nghĩ, nếu Mễ Lạc mà nhìn mình bằng ánh mắt này thì chắc hắn sẽ nhục đến mức muốn kiếm cãi lỗ tự chôn mình luôn. Thế nhưng mắt kính vẫn chịu được áp lực, đứng nói lúc lâu không hề nao lòng.
"Nếu để đám bạn của mày ở Trung học số 18 biết được những chuyện bẩn thỉu mày làm lúc trước, mày đoán xem chúng nó sẽ nghĩ thế nào?" Mắt kính nhỏ nhìn Mễ Lạc chằm chằm, cậu ta cười gằn.
Thế nhưng Mễ Lạc đứng trước mặt cậu ta vẫn thờ ơ như cũ, chẳng khác gì những lần bọn họ từng chạm mặt nhau trước đây, Mễ Lạc lúc nào cũng như kiểu chẳng thèm để cậu ta vào mắt. Trong lòng cậu ta không khỏi xuất hiện suy nghĩ ác độc hơn, cậu ta chỉ muốn đi tìm ngay giáo viên dẫn đội của Trung học số 18 để mách hết những chuyện mình biết.
Đột nhiên có một cánh tay khoác lên vai cậu ta, ngay sau đó, giọng nói của người nọ truyền đến tai: "Bạn của cậu ấy ở Trung học số 18 đã biết rồi, hơn nữa bây giờ còn cực kỳ muốn đánh mày."
Mắt kính nhỏ hơi nghiêng đầu, cậu ta nhìn thấy một gương mặt đẹp đẽ động lòng người ở ngay trước mắt mình, cách gần đến nỗi không thể gần hơn, nụ cười nhẹ nhàng ấm áp trông vô cùng phù hợp với gương mặt lại đi kèm với đôi mắt tràn đầy khó chịu và uy hiếp, cánh tay khoác trên vai cậu ta cũng âm thầm dùng thêm chút sức. Lòng mắt kính nhỏ cực kỳ bối rối, cậu ta cảm thấy trái tim mình đã lỡ mất một nhịp.
Nhìn Mễ Lạc có vẻ cuối cùng cũng định thần lại, Lâm Thuyết liếc nhìn người bên cạnh, hắn khẽ hất đầu về phía sau: "Nói xong rồi thì về đi, giáo viên của bọn mày đang đợi đấy."
Người bên cạnh thả tay ra đi về phía Mễ Lạc, hắn tiện tay đưa chai nước mình mới mua cho cậu, sau đó cả hai đi về phía tập hợp của Trung học số 18. Mắt kính nhỏ bị bỏ lại phía sau, vẻ kiêu căng, ngạo mạn ban nãy đã biến mất sạch sẽ, cậu ta thấy ánh mặt trời chói đến mức mình không thể mở nổi mắt, thậm chí còn chẳng nhìn rõ bóng lưng hai người kia rời đi.
Giáo viên ở phía sau đang gọi tên cậu ta, mắt kính nhỏ giơ tay che nắng, hai người kia đã đi mất rồi. Cậu ta không nhịn được, nhếch mép nở một nụ cười tự giễu, nhắm mắt lại đứng yên một lát, cuối cùng cậu ta mới xoay người đi về phía đội ngũ của trường mình.
Lâm Thuyết và Mễ Lạc bắt xe vào trung tâm thành phố, cả hai đi loanh quanh mấy vòng, chẳng biết phải làm gì.
"Cậu đi bảo tàng khoa học công nghệ chưa?" Tới một ngã tư, Mễ Lạc bỗng hỏi.
Lâm Thuyết nhìn cậu, theo tầm nhìn của Mễ Lạc, hắn thấy bảo tàng khoa học công nghệ của thành phố C, nhìn có vẻ khá mới, thiết kế rất hiện đại.
Lâm Thuyết nghĩ một lát: "Tôi chưa đi bảo tàng này, vào xem thử đi."
Hai người mua vé vào cửa, bảng giới thiệu bên ngoài bảo tàng ghi mới xây năm ngoái. Vừa vào, Mễ Lạc đã cảm thấy tràn ngập hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh, cậu mò cái này, ngó cái kia, có vẻ thấy cái gì cũng mới mẻ, không hề giống học sinh tham gia kỳ thi học sinh giỏi đã quen tay dùng dao động ký. Lâm Thuyết không ngờ Mễ Lạc đi bảo tàng khoa học công nghệ cũng có thể chơi vui như vậy, có mỗi cái máy thổi bong bóng mà cậu đứng đấy kéo tới kéo lui, chơi mãi mới chịu đi, đi xong lại tranh sờ quả cầu plasma với một đám học sinh tiểu học chỉ đứng tới eo cậu. Mễ Lạc đứng giữa đám nhóc như hạc giữa bầy gà, Lâm Thuyết nhìn không nổi luôn.
Đây rõ ràng là môi trường học tập phù hợp nhất, nhưng Lâm Thuyết nhìn tờ đề trước mặt một lát thôi lại thất thần, hắn bất giác nghiêng đầu sang nhìn cây bút Mễ Lạc đang quay quay trong tay. Bình thường Mễ Lạc không có thói quen viết chữ khi giải đề, lúc nào cậu cũng một tay chống cằm cúi đầu nhìn đề, một tay quay bút tới lui, cậu quay bút nhiều kiểu đến mức lắm lúc làm người nhìn chóng cả mặt. Lâm Thuyết nhìn chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên cái bút kia bay vèo đến trước mặt hắn.
Lâm Thuyết sợ hết hồn, hồn vía bay đâu cũng bị kéo hết về, cây bút dừng lại ngay trước mặt hắn, xong bị chủ nhân của nó quay thêm hai vòng mới lùi lại. Hắn nhìn theo cây bút rồi nhìn lên Mễ Lạc, cậu vẫn đang cúi đầu đọc đề, cây bút trong tay cậu gõ nhẹ lên tờ đề trước mặt hắn: "Nghĩ gì thế, học đi."
Lâm Thuyết khẽ thở dài, hắn cầm bút lên nhìn tờ đề, thế nhưng hắn mãi không tập trung được, bị âm thanh bên ngoài cửa sổ thu hút xong lại nhìn ra ngoài.
Thời tiết trở nên ấm áp rất nhanh, nếu nhìn kỹ sẽ thấy cái cây bên ngoài cửa sổ đang sắp sửa đâm chồi.
Kỳ nghỉ đông kết thúc, đã khai giảng được gần một tháng rồi, các bạn lớp ôn thi học sinh giỏi không về lớp mà tới các phòng tự học đã được sắp xếp riêng cho. Từ lúc mới giai giảng, Mễ Lạc và Lâm Thuyết đã thu dọn ngay sách vở với mấy thứ đồ lặt vặt, mang đến phòng tự học để chiếm một chỗ gần cửa sổ. Phòng tự học của Hướng Hoành ở tầng trên, gộp chung với lớp ôn thi học sinh giỏi môn Hóa, bọn họ cách nhau cũng khá gần.
"Cậu đi tham gia giải đấu mô phỏng cấp tỉnh không?" Lâm Thuyết chợt nhớ ra, hắn quay sang hỏi Mễ Lạc.
Mễ Lạc gật đầu: "Đi chứ, cơ hội tốt như thế tội gì không đi."
"Ồ." Lâm Thuyết không khỏi ngạc nhiên, "Cậu còn biết cơ hội nữa à? Tôi cứ tưởng cậu chẳng để ý gì, không màng danh lợi cơ đấy."
Mễ Lạc chậc một tiếng: "Từ trước đến giờ, những người làm việc lớn như tôi luôn nói ít làm nhiều." Nói xong cậu lật sang mặt sau, không để ý hắn nữa.
Giờ nghỉ trưa, hai người đi lên tầng gọi Hướng Hoành ra quán đồ nướng trước cổng trường ăn trưa.
Vừa ngồi xuống gọi món, Hướng Hoành đã chán đời dựa đầu vào tường: "Tao không chịu nổi nữa, giờ tao thấy đồ ăn liên quan đến động vật là tao lại nghĩ tới hình giải phẫu của chúng nó."
"Giờ bọn tao cứ nhìn thấy đèn là lại muốn phân tích với tính toán đặc điểm của dây điện trở ở bên trong." Lâm Thuyết ra tủ lạnh lấy ba lon coca về, "Sơ đồ biểu diễn lực tác động lên lon nước khi được mở lắp đang hiện ra trước mắt tao đây này."
Mễ Lạc cầm lấy lon coca Lâm Thuyết đưa rồi uống một ngụm: "Ừm, với độ ngọt này thì tỉ lệ chiết xuất là khoảng..."
"Đủ rồi!" Hướng Hoành trừng mắt nhìn hai người, cậu ta chống tay lên bàn, vò đầu bứt tai mãi, "Ài, bao giờ mới kết thúc đây hả!"
"Đếm ngược 168 ngày là đến cuộc thi bán kết." Lâm Thuyết đặt lon coca xuống trước mặt cậu ta, "Trên bảng lớp bọn mày không viết à?"
Hướng Hoành uể oải cầm lấy lon coca, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn hai người trước mặt: "Do tao vô dụng quá hay sao mà tao cảm thấy hai đứa mày không có tí áp lực nào nhỉ?"
"Trước khi gặp mày, bọn tao đã phải tự bình ổn lại rồi." Lâm Thuyết cười, "Nhưng mà cũng có thể là vì thí nghiệm của bọn tao khá là vui, tối qua bọn tao còn lấy bảng mạch điện tử ra để đánh bóng bàn cơ."
"Phải đấy, tôi đã thắng đậm với tỉ số 7/1, thắng được bữa nướng trưa nay này." Mễ Lạc đang cúi đầu lướt điện thoại cũng chêm vào một câu.
"Tôi đại nhân đại lượng không tính toán với cậu thôi." Lâm Thuyết chỉ vào Mễ Lạc, quay ra nói với Hướng Hoành, "Cái người này chơi xấu đủ kiểu, không chịu tuân theo quy tắc."
Mễ Lạc vẫn cắm mặt vào điện thoại: "Đánh bóng bàn bằng bảng mạch điện tử còn đòi quy tắc gì?"
"Đã nói trước rồi còn gì, qua vạch là..."
"Tôi đánh theo quy tắc đã được thăng cấp, cậu phải cập nhật hệ thống đi!"
Lâm Thuyết không nói nhảm với Mễ Lạc nữa, hắn thò tay sang túm gáy cậu. Mễ Lạc rụt cổ, mắt vẫn cứ chăm chăm vào cái điện thoại: "Làm gì đấy, làm gì đấy hả? Cay cú quá nên đánh đối thủ hay gì? Trọng tài, trọng tài đâu?!"
Hướng Hoành vô cảm nhìn hai người đang đánh nhau ầm ĩ, cậu ta thở dài ngồi uống coca của mình.
Đồ ăn được bưng lên rất nhanh.
"Bọn mày có thi tỉnh không?" Lâm Thuyết vừa ăn vừa ngẩng đầu hỏi Hướng Hoành.
"Hai tuần nữa cơ." Hướng Hoành đáp, "Tao thấy hơi căng thẳng, lần đầu chính thức thi học sinh giỏi đấy."
"Trước mày bảo đi đăng ký dự thính ở đâu phải không?"
"Ở đại học T, đến tháng 5 mới đi. Tao thấy có cả lớp Vật lý, hai đứa mày không đăng ký à?"
Mễ Lạc gạt xúc xích từ trên que vào bát, cậu nhìn Hướng Hoành lắc lắc đầu, sau đó quay sang nhìn Lâm Thuyết.
"Tôi cũng không đăng ký." Hướng Hoành nhìn Mễ Lạc một cái rồi nói tiếp với Hướng Hoành, "Mày biết ba tao thế nào rồi đấy, tao cũng không thể đi xin tiền đăng ký với tiền xe pháo các thứ được. Kệ thôi, tao học ở trường cũng thế."
Hướng Hoành gật đầu ra chiều đã hiểu: "Thế để khi đó tao qua lớp Vật lý xin đề cho bọn mày, dù sao thì bọn mày cũng không cần giáo viên, tao thấy không có đề nào hai đứa mày không nghiên cứu ra hết."
Mễ Lạc cầm coca lên chạm lon với Hướng Hoành một cái: "Cậu khách khí quá, đã nói đúng lại còn nói to."
Lâm Thuyết cũng chạm lon với cậu ta. Hướng Hoành nói không sai, các lớp dự thính chắc chắn sẽ giúp ích cho việc thi học sinh giỏi, nhưng nếu năng lực đủ mạnh thì chỉ cần một mình cũng có thể cân được tất. Với lại, quả thực là đến tận bây giờ hai người họ vẫn chưa gặp bài nào mà cả hai không giải được hết.
Chớp mắt đã đến cuộc thi cấp tỉnh.
Địa điểm thi là trường đại học C ở thành phố bên cạnh, bọn họ không có thời gian đi tham quan khuôn viên trường, đến nơi cái là được đưa tới đợi dưới tầng của phòng thi luôn. Lâm Thuyết đi vệ sinh, lúc quay lại thấy có một bạn nam đeo kính đứng trước mặt Mễ Lạc, nhìn đồng phục thì không phải học sinh của trường bọn họ, hình như là của một trường cấp ba trọng điểm khác gần Trung học số 18. Chẳng rõ hai người đang nói gì, Lâm Thuyết không nhìn thấy vẻ mặt của Mễ Lạc, hắn chỉ cảm thấy vẻ mặt của mắt kính nhỏ không thân thiện cho lắm.
"Vào được Trung học số 18 thì giỏi lắm sao?"
Lúc đi tới sau lưng Mễ Lạc, Lâm Thuyết nghe thấy mắt kính nhỏ nói câu này, hắn không khỏi nhíu mày. Mễ Lạc còn chưa đáp, mắt kính nhỏ đã thấy Lâm Thuyết đi tới, cậu ta hơi há miệng, có vẻ muốn nói gì đó nhưng sau cùng cũng chỉ nhìn hắn rồi xoay người bỏ đi.
"Ai đấy?" Lâm Thuyết nhìn theo hướng mắt kính nhỏ rời đi.
"Bạn cùng lớp cấp hai của tôi, đừng để ý cậu ta." Mễ Lạc đáp.
"Cậu ta bị cái gì vậy?" Lâm Thuyết chẳng hiểu nổi.
"Lúc nào chẳng thế." Mễ Lạc vươn vai một cái, cậu nhìn Lâm Thuyết, "Bởi vì điểm thi của cậu ta chưa bao giờ vượt qua tôi."
Lâm Thuyết trợn trắng mắt, một lúc sau hắn mới cảm thán một câu: "Đệt, nhàm chán thế."
"Thực ra tôi cũng hiểu cho cậu ta." Mễ Lạc thản nhiên nói, "Cậu ta không khác tôi là mấy, học tập là lối thoát duy nhất." Hai người vừa nói vừa đi lên tầng tìm phòng thi của mình, "Nhưng mà tôi may mắn hơn cậu ta một chút, tôi học giỏi hơn cậu ta."
"Cậu khiêm tốn ghê luôn." Lâm Thuyết lắc lắc đầu, "Đặt sự khiêm tốn của mình vào đúng chỗ được không?"
Lúc thực sự ngồi vào phòng thi, Lâm Thuyết mới thấy áp lực, năm giảng đường bậc thang trong tầng đều được dùng cho kỳ thi mô phỏng lần này, mỗi phòng thi đều xếp kín người. Lần đầu tiên hắn ý thức được mới trong một tỉnh thôi mà đã có nhiều đối thủ cạnh tranh như thế, mục tiêu của ai cũng là danh sách mười mấy người của đội tuyển tỉnh. Ai qua vòng loại mới vào được đội tuyển tỉnh, mới có có hội tham gia tập huấn của tỉnh để chuẩn bị cho trận chung kết trên toàn quốc. Và trọng điểm của kỳ thi học sinh giỏi thực chất là để lựa chọn đội tuyển quốc gia, chỉ có học sinh được tuyển chọn khắt khe trong cả nước mới có tư cách đại diện cho quốc gia đi tham gia kỳ thi quốc tế. Đại đa số học sinh sẽ dừng bước ở đội tuyển tỉnh, chỉ cần cầm được huy chương vàng hay huy chương bạc thì không thiếu trường đại học tìm đến.
Giờ Lâm Thuyết cảm thấy tất cả mọi người đều mạnh kinh khủng. Mới qua hơn một tiếng mà đã có vài người lần lượt lên nộp bài rồi ra khỏi phòng thi. Lâm Thuyết mới làm xong khoảng một phần ba, không hiểu bọn họ làm kiểu gì luôn. Hắn ngẩng đầu nhìn Mễ Lạc ngồi phía trước một cái, cậu vẫn đang vùi đầu viết chữ. Thêm một tiếng nữa, cả phòng thi hơn trăm người bây giờ chỉ còn mười mấy người, Lâm Thuyết nhìn một vòng, nhận ra tên mắt kính nhỏ hồi nãy cũng kiên trì ngồi đến cuối.
Sau khi lên nộp bài, cả hai đi tới căn tin ăn trưa, sau khi ăn cơm về đã có kết quả rồi. Cả hai đều lọt vào vòng trong, hơn nữa thành tích còn xếp trên đầu. Đến giờ Lâm Thuyết mới có thể các định, phần lớn người chỉ đến khoa tay múa chân thôi, những ai ở lại sau cùng mới là kể thù đáng gờm thực sự.
Buổi chiều thi thí nghiệm, tối mới có thể đi về, trưa bọn họ vẫn có thời gian để hoạt động tự do. Đa số học sinh đều đi với giáo viên tới thư viện của trường đại học C, nhưng Lâm Thuyết với Mễ Lạc muốn ra ngoài để thay đổi không khí nên tính vào trong trung tâm thành phố lượn lờ mấy vòng.
Hai người bàn bạc xong xuôi, Mễ Lạc đi nói chuyện với giáo viên, còn Lâm Thuyết thì đi tới siêu thị nhỏ ở cạnh đó để mua chai nước. Đến khi Lâm Thuyết về, hắn thấy Mễ Lạc đang đứng trước cửa thư viện, người đứng cạnh cậu lại là tên mắt kính nhỏ đã gặp hồi sáng. Cậu ta gào lên cái gì đó với Mễ Lạc, nói rất to nên Lâm Thuyết nghe loáng thoáng thấy cái gì mà gian lận với cả tư cách gì gì đó. Mễ Lạc chỉ lẳng lặng nhìn mắt kính nhỏ, ánh mắt cậu rất lạnh nhạt, cậu nhìn cậu ta như đang nhìn một đống rác di động.
Bỗng Lâm Thuyết thấy rất khâm phục mắt kính nhỏ, hắn nghĩ, nếu Mễ Lạc mà nhìn mình bằng ánh mắt này thì chắc hắn sẽ nhục đến mức muốn kiếm cãi lỗ tự chôn mình luôn. Thế nhưng mắt kính vẫn chịu được áp lực, đứng nói lúc lâu không hề nao lòng.
"Nếu để đám bạn của mày ở Trung học số 18 biết được những chuyện bẩn thỉu mày làm lúc trước, mày đoán xem chúng nó sẽ nghĩ thế nào?" Mắt kính nhỏ nhìn Mễ Lạc chằm chằm, cậu ta cười gằn.
Thế nhưng Mễ Lạc đứng trước mặt cậu ta vẫn thờ ơ như cũ, chẳng khác gì những lần bọn họ từng chạm mặt nhau trước đây, Mễ Lạc lúc nào cũng như kiểu chẳng thèm để cậu ta vào mắt. Trong lòng cậu ta không khỏi xuất hiện suy nghĩ ác độc hơn, cậu ta chỉ muốn đi tìm ngay giáo viên dẫn đội của Trung học số 18 để mách hết những chuyện mình biết.
Đột nhiên có một cánh tay khoác lên vai cậu ta, ngay sau đó, giọng nói của người nọ truyền đến tai: "Bạn của cậu ấy ở Trung học số 18 đã biết rồi, hơn nữa bây giờ còn cực kỳ muốn đánh mày."
Mắt kính nhỏ hơi nghiêng đầu, cậu ta nhìn thấy một gương mặt đẹp đẽ động lòng người ở ngay trước mắt mình, cách gần đến nỗi không thể gần hơn, nụ cười nhẹ nhàng ấm áp trông vô cùng phù hợp với gương mặt lại đi kèm với đôi mắt tràn đầy khó chịu và uy hiếp, cánh tay khoác trên vai cậu ta cũng âm thầm dùng thêm chút sức. Lòng mắt kính nhỏ cực kỳ bối rối, cậu ta cảm thấy trái tim mình đã lỡ mất một nhịp.
Nhìn Mễ Lạc có vẻ cuối cùng cũng định thần lại, Lâm Thuyết liếc nhìn người bên cạnh, hắn khẽ hất đầu về phía sau: "Nói xong rồi thì về đi, giáo viên của bọn mày đang đợi đấy."
Người bên cạnh thả tay ra đi về phía Mễ Lạc, hắn tiện tay đưa chai nước mình mới mua cho cậu, sau đó cả hai đi về phía tập hợp của Trung học số 18. Mắt kính nhỏ bị bỏ lại phía sau, vẻ kiêu căng, ngạo mạn ban nãy đã biến mất sạch sẽ, cậu ta thấy ánh mặt trời chói đến mức mình không thể mở nổi mắt, thậm chí còn chẳng nhìn rõ bóng lưng hai người kia rời đi.
Giáo viên ở phía sau đang gọi tên cậu ta, mắt kính nhỏ giơ tay che nắng, hai người kia đã đi mất rồi. Cậu ta không nhịn được, nhếch mép nở một nụ cười tự giễu, nhắm mắt lại đứng yên một lát, cuối cùng cậu ta mới xoay người đi về phía đội ngũ của trường mình.
Lâm Thuyết và Mễ Lạc bắt xe vào trung tâm thành phố, cả hai đi loanh quanh mấy vòng, chẳng biết phải làm gì.
"Cậu đi bảo tàng khoa học công nghệ chưa?" Tới một ngã tư, Mễ Lạc bỗng hỏi.
Lâm Thuyết nhìn cậu, theo tầm nhìn của Mễ Lạc, hắn thấy bảo tàng khoa học công nghệ của thành phố C, nhìn có vẻ khá mới, thiết kế rất hiện đại.
Lâm Thuyết nghĩ một lát: "Tôi chưa đi bảo tàng này, vào xem thử đi."
Hai người mua vé vào cửa, bảng giới thiệu bên ngoài bảo tàng ghi mới xây năm ngoái. Vừa vào, Mễ Lạc đã cảm thấy tràn ngập hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh, cậu mò cái này, ngó cái kia, có vẻ thấy cái gì cũng mới mẻ, không hề giống học sinh tham gia kỳ thi học sinh giỏi đã quen tay dùng dao động ký. Lâm Thuyết không ngờ Mễ Lạc đi bảo tàng khoa học công nghệ cũng có thể chơi vui như vậy, có mỗi cái máy thổi bong bóng mà cậu đứng đấy kéo tới kéo lui, chơi mãi mới chịu đi, đi xong lại tranh sờ quả cầu plasma với một đám học sinh tiểu học chỉ đứng tới eo cậu. Mễ Lạc đứng giữa đám nhóc như hạc giữa bầy gà, Lâm Thuyết nhìn không nổi luôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook