Khả Năng Có Mưa Là 100
C1: Bệnh tật

Thứ năm, trời đầy mây.

Tần Xán quẹt thẻ vào phòng thí nghiệm, vừa mặc áo blouse trắng vào, liền nghe thấy phía sau có người kêu tên của hắn.

Quay đầu nhìn lại, là Imie của tổ bên cạnh đang cười tủm tỉm và vẫy tay với hắn: "Cậu giúp tôi lấy chai bột thạch trên tủ được không? Tôi không với tới được."

"Tôi còn chưa bước chân vào cửa, cũng đã bị cậu sai vặt rồi." Tần Xán ngoài miệng thở dài, nhưng thật ra trên tay đang giúp cô cầm lấy chai bột thạch trên tủ, "Làm vật truyền thống môi trường nuôi cấy thế nào?"

"Không biết." Imie nói, "Tôi thậm chí còn chưa ăn 2 miếng bữa sáng của tôi đâu, tôi còn bận rộn xây tổ ấm cho nấm đây này...... A đúng rồi, tôi đã gửi địa chỉ tiệc sinh nhật tối nay rồi, đừng đến trễ đấy."

Tần Xán: "Ba ngày tôi chưa ăn cơm, hy vọng tối nay có thể được bù đắp một chút từ cậu."

Imie liền phải đánh bờ vai của hắn: "Cậu là người duy nhất có cái miệng đáng ghét đấy."

Tần Xán lặng lẽ nghiêng người rồi trốn một chút: "Bột thạch, pepton cùng đường glucose, đó đều là nguyên liệu làm môi trường nuôi cấy nấm phải không? Tôi đã giúp cậu lấy hết rồi, cậu đi làm việc đi."

Imie sửng sốt: "A...... Cảm ơn cậu."

Tần Xán vẫy vẫy tay, xoay người đi tới bàn làm việc của chính mình.

Trên đường gặp phải mấy đồng nghiệp, họ đều chủ động chào hỏi Tần Xán, hắn mỉm cười đáp lại từng người một.

Tần Xán là người lai Trung và Anh, bởi vậy hắn có lông mày sâu thẳm mặt mày lại thâm thúy, đôi chân cao và dài tỉ lệ thuận với chiều cao của hắn, trong phòng thí nghiệm tất cả mọi người đều mặc áo blouse trắng giống nhau, nhưng hắn ở trong đám người ấy lại nổi bật vô cùng.

Hắn là nghiên cứu sinh năm thứ nhất tại đại học U, trường nằm ở vị trí tốt nhất Luân Đôn, nơi Tần Xán làm việc và nghiên cứu vẫn là vương bài. KHÔ𝗡G‎ QUẢ𝗡G‎ CÁO,‎ đọc‎ t𝗿uyệ𝒏‎ tại‎ [‎ 𝖳𝑅U𝗠𝖳𝑅UY‎ Ệ𝗡.v𝒏‎ ]

Các nhân tài xuất sắc xuất trên thế giới đều hội tụ tại đây, ở bất kì quốc gia nào cũng có người là tiêu điểm, nhưng Tần Xán là kiểu người đi đến đâu đều được hoan nghênh đến đó.

Tần Xán đi đến bàn làm việc của mình, phát hiện Hách Ngũ Chu cùng Hách Thất Nguyệt đang nhìn hắn với vẻ mặt ái muội mà đánh giá hắn.


Hách Ngũ Chu và Hách Thất Nguyệt là anh em sinh đôi cũng là người Trung Quốc tới sinh viên khoa chính quy. Ca ca Hách Ngũ Chu có mái tóc dài như người vô gia cư, ít lời trầm mặc; muội muội Hách Thất Nguyệt lại có mái tóc ngang tai, hay nói nhiều.

Hách Thất Nguyệt: "Tần ca, có phải Imie vừa rồi lại nhờ anh giúp không? Này chứ không biết đây là lần thứ mấy, cô ấy so với em cao hơn nửa đầu em thật không tin cô ấy không với tới được, cái này kêu, cái kia kêu......"

Hách Ngũ Chu: "Thận trọng từng bước."

Hách Thất Nguyệt: "Đúng đúng, hơn nữa anh có biết không các nam sinh trong nhóm của cô ấy ngày ngày theo đuổi cô ấy đều rất từ tốn, nhưng mỗi lần đều bị cô ấy không chút do dự cự tuyệt? Cái này, cái này cũng gọi là......"

Hách Ngũ Chu: "Đối đãi khác nhau."

Hai anh em nói chuyện giống như là nói tướng thanh, một đi một về, một đối một đáp.

"Cô ấy mở miệng tôi cũng không thể không giúp, thuận tay lấy cái đồ vật mà thôi." Tần Xán điều chỉnh tiêu cự kính hiển vi, "Hơn nữa, nếu cô ấy không thích người khác thì có quyền từ chối, tôi không cảm thấy có vấn đề gì."

Hách Thất Nguyệt miệng vẫn là dừng không được: "Thật là, anh không hiểu ý của em rồi, hôm nay chính là sinh nhật của cô ấy, nếu cô ấy thật sự có hứng thú với anh, anh tính sẽ tặng cái gì cho cô ấy ---"

Hách Thất Nguyệt đang nói thanh âm đột nhiên im bặt.

Tần Xán ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt hai anh em trở nên có chút cổ quái. Theo tầm mắt bọn họ xem qua, Tần Xán thấy được Tạ Dĩ Tân.

Tạ Dĩ Tân hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu, anh cùng Imie vẫn duy trì một khoảng cách không xa không gần, vẻ mặt bình tĩnh.

Hai người đang trò chuyện, mơ hồ có thể nghe được Imie đang hỏi "Cậu có muốn tới không?". Tạ Dĩ Tân lắc đầu, nói câu gì đó, xem khẩu hình miệng của anh là một câu ngắn gọn "Sinh nhật vui vẻ".

Hách Thất Nguyệt thần sắc trở nên phức tạp: "Bội phục bội phục, Imie thật là dũng sĩ, cũng dám đi mời anh ấy. Đừng nói là tiệc sinh nhật, cơm trưa đều không thấy anh ấy ăn cùng người khác."

"Lo việc của mình đi." Tần Xán không để tiểu nha đầu này tiếp tục nói, "Cậu đem thuốc trên bàn để lại vào trong tủ lạnh đi. Còn cậu giúp tôi lấy lọ vi khuẩn mà tôi cho vào bình ngày hôm qua".


Hai anh em lên tiếng, từng người được phân công việc liền lu bu lên.

Tần Xán không tiếng động mà thở dài một hơi.

Hầu hết trong mắt mọi người, Tần Xán là người giỏi kết giao, ở phương diện này luôn là xử lý đến thành thạo: Ở phòng thí nghiệm hắn liền nói cười vui vẻ với đàn em, đồng nghiệp cùng giảng viên đều khen hắn hết lòng, gọi hắn là người không thiếu sự đào hoa cũng không cảm thấy quá đáng, tóm lại sự nổi tiếng dường như là điều hắn không cần lo lắng.

Nhưng điều bọn họ không biết chính là trong lòng Tần Xán kỳ thật vẫn luôn có một cái gai chính là Tạ Dĩ Tân.

Mấy tháng trước Tạ Dĩ Tân gia nhập phòng thí nghiệm.

Lúc ấy mọi người đều lén bàn tán sau lưng của anh rất nhiều. Đầu tiên là bởi vì khuôn mặt của anh -- Tạ Dĩ Tân mang một khuôn mặt xinh đẹp lãnh đạm là một loại bất luận nam nữ nhìn đến, ngực đều sẽ hơi giật mình một cái.

Thứ hai bởi vì lý lịch xuất sắc của Tạ Dĩ Tân. Việc sinh viên chưa tốt nghiệp trực tiếp thực hiện các thao tác như tiến sĩ cũng không hiếm thấy, nhưng Tạ Dĩ Tân năm nay 25 tuổi, so với Tần Xán chỉ lớn hơn hai tuổi, với lại anh ấy lại là sinh viên mà ông Jonathan tranh giành rất lâu mới có thể mời gia nhập phòng thí nghiệm của ông.

Trong tay anh nắm không ít các bài luận văn có giá trị, nghe đồn rằng anh không chỉ nhận được một số lời mời từ viện nghiên cứu khoa học và công ty dược phẩm hàng đầu cho vị trí R&D mà còn được mời vào các vị trí giảng dạy

nhưng nghe nói là Jonathan đã đáp ứng một số yêu cầu đặc biệt từ anh, nên anh mới lựa chọn ở lại đại học U.

Nhưng ngay sau đó cuộc thảo luận liền chuyển dời đến tính cách của Tạ Dĩ Tân.

Không có gì kì lạ khi thấy các nhà khoa học dốc lòng nghiên cứu, có tính cách không hòa đồng với những người xung quanh còn đối với trường hợp của Tạ Dĩ Tân giống như quá mức cực đoan.

Anh quá quái gở, mà sự quái gở này trong mắt người khác tương đương với sự cao ngạo: Anh sẽ chọn thời điểm có ít người ở phòng thí nghiệm nhất để nghiên cứu, rảnh rỗi cũng không cùng người khác xã giao, sau giờ tan tầm là trực tiếp biểu diễn một màn bốc hơi khỏi thế giới, cự tuyệt hết thảy nhưng lời mời uống rượu party, hoạt động, vào giờ cơm trưa đều sẽ chọn nơi yên tĩnh để ăn một mình.

Người này quá mức trầm tính và thần bí, thế nên vào tuần đầu tiên khi Tạ Dĩ Tân đến, toàn bộ mọi người trong phòng thí nghiệm nhìn như bình thường, nhưng kỳ thật tất cả mọi người trộm chú ý nhất cử nhất động của anh.

Lúc ấy Hách Thất Nguyệt đoán mò: "Cũng là quá thần bí rồi, anh nói xem vị tiền bối này có thể nói chuyện hay không hay là nói lắp, nhiều lời vài câu liền sẽ lòi ra ngay, cho nên mới một câu cũng không nói?"


Hách Ngũ Chu: "Hoặc là hội chứng sợ giao tiếp xã hội."

Tần Xán: "...... Hai người không thể hy vọng người khác tốt hơn hả?"

Nhưng cũng may trong buổi thuyết trình đầu tiên, Tạ Dĩ Tân liền phá vỡ toàn bộ lời đồn: Thanh âm thanh lãnh, logic rõ ràng, tiếng Anh lưu loát, diễn thuyết gần như không có chỗ chê, kiến thức chuyên môn của anh vững chắc đến kinh hãi.

Càng đừng nói đến tật nói lắp cùng hội chứng sợ giao tiếp xã hội mà người khác đặt cho anh-- Tạ Dĩ Tân thậm chí còn đưa ra những lập luận rõ ràng để trả lời những câu hỏi có vấn đề hóc búa. Những câu hỏi được đặt ra anh đều trả lời một cách bình tĩnh thong dong, không thể nghi ngờ cái năng lực này.

Tần Xán bị diễn thuyết của anh làm cho kinh diễm rồi, hơn nữa lĩnh vực mà Tạ Dĩ Tân đang nghiên cứu cũng giống với phương án mà Tần Xán hướng tới, hắn cho rằng nếu bọn họ có thể cùng nhau hợp tác, nói không chừng sẽ có kết quả tốt hơn.

Vì thế khi hội nghị kết thúc, mọi người giải tán, hắn chủ động tìm gặp Tạ Dĩ Tân, hào phóng mà tự giới thiệu: "Xin chào tiền bối, tôi là Tần Xán, phần diễn thuyết của anh thật xuất sắc."

Lúc ấy Tạ Dĩ Tân đang ở cúi đầu xem di động.

Tần Xán liếc tới màn hình di động của anh, nền màu lam nhạt, một đám mây, ánh mặt trời còn có các con số, hẳn là xem phần mềm dự báo thời tiết.

Nhưng lúc Tần Xán lên tiếng, Tạ Dĩ Tân liền trực tiếp khóa màn hình điện thoại di động, rồi ngẩng đầu lên.

Tạ Dĩ Tân nhìn khuôn mặt của Tần Xán, ngay sau đó tầm mắt trượt xuống, dừng ở bả vai và ngực của hắn, vi diệu mà tạm dừng một lát.

Ánh mắt Tạ Dĩ Tân có chút cổ quái, Tần Xán sửng sốt một chút, theo bản năng mà cũng cúi đầu nhìn thoáng qua.

Hôm đó Tần Xán mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, vì vừa rồi trong phòng họp nóng bức ngột ngạt nên hắn đã cởi hai cúc trên cùng.

Nhưng cúc áo của hắn không hề cài nhầm hàng, cổ áo cũng không lật lên, cũng không có vết bẩn như cơm canh hay những thứ tương tự dính vào áo, hắn không hiểu tại sao Tạ Dĩ Tân lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.

Giây tiếp theo, Tạ Dĩ Tân thu hồi tầm mắt, mở miệng nói: "Jonathan có nhắc tới cậu."

Jonathan là giáo sư của bọn họ, cũng là chủ phòng thí nghiệm.

Tần Xán phục hồi tinh thần lại, cười cười: "Tiền bối, phương hướng mà anh đề cập trong cuộc họp vừa nãy có chút trùng hợp với phương hướng mà em đang làm hiện nay, không biết chúng ta có thể tìm thời gian để trò chuyện cũng như thảo luận nhiều hơn không, nói không chừng tương lai có thể cùng nhau hợp tác".


Mặc dù Tần Xán không biết, nhưng rất nhiều người ở sau lưng hắn bàn tán rồi cùng nhất trí cho rằng nhờ vào nụ cười đó nên hắn mới nổi tiếng.

Hắn là người Châu Á nên có mái tóc đen, nhưng đôi mắt lại di truyền từ cha hắn là màu nâu như chocolate, cười rộ lên như là có ánh mặt trời hòa tan ở đáy mắt.

Đối với đôi mắt ngậm ý cười đó, có thể rất khó để nói ra lời từ chối, thường thường trước khi nói cũng sẽ do dự thật lâu mới có thể nói ra được.

Nhưng mà giây tiếp theo, Tạ Dĩ Tân dứt khoát lưu loát nói: "Xin lỗi, tôi không thích cùng người khác hợp tác."

Tạ Dĩ Tân cự tuyệt thật sự là quá nhanh, không có chút do dự dù chỉ một giây. Tần Xán sửng sốt: "Vậy thì a...... Không có việc gì, anh không cần phải xin lỗi."

Cuộc trò chuyện đầu tiên của hai người không mấy dễ chịu. Tần Xán sau lại suy nghĩ, cảm thấy chính mình xác thật có chút lỗ mãng, dù sao có một số đại lão chỉ là không thích cùng người khác dây dưa trong công việc và học tập mà thôi.

Con người như là động vật xã hội, ngay cả người thờ ơ nhất cũng khao khát có người đồng hành trong lòng, có lẽ chỉ là không thể buông bỏ. Tần Xán lúc ấy cũng nghĩ như thế.

Vì thế vào ngày sinh nhật một tháng trước của Tần Xán, hắn thử mời Tạ Dĩ Tân đến dự tiệc sinh nhật của mình.

Tạ Dĩ Tân cũng đưa ra câu trả lời tương tự: "Xin lỗi, tôi không rảnh."

Tần Xán không tức giận, chỉ là nhìn gương mặt anh, lộ ra biểu cảm.hơi kinh ngạc: "Nhưng tiền bối, em còn chưa nói cho anh biết ngày sinh nhật của em là khi nào."

Tạ Dĩ Tân ngẩn ra.

"Tối thứ bảy tuần này sẽ diễn ra ở một quán bar gần đó." Tần Xán cười nói: " Em không ép anh tham dự, chỉ là em muốn nói anh có thể đến bất cứ lúc nào."

Một lát sau, hắn nhìn thấy Tạ Dĩ Tân gật gật đầu.

Tạ Dĩ Tân kỳ thật cũng chỉ là gật đầu, anh thậm chí không có hứa hẹn, nhưng không hiểu sao ngay lúc đó Tần Xán chính là cảm thấy anh nhất định sẽ đến.

Đương nhiên hắn đã bị hiện thực vả mặt.

Có lẽ là Tần Xán đã đánh giá quá cao chính mình, tóm lại vào đêm sinh nhật của hắn, party kéo dài đến hai giờ sáng, hắn cũng không nhìn thấy Tạ Dĩ Tân đến.

Tần Xán thừa nhận trong lòng có chút tức giận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương