Kha Hạo Phi Thường Quy Hoàn Mỹ
-
Chương 7
Một cơn gió lạnh thổi qua làm Doãn Hạo Vũ giật mình tỉnh dậy.
Hiện tại cảm giác duy nhất của cậu là choáng váng, lòng ngực bị bóp nghẹt đến không thở nổi.
Cậu tỉnh dậy, lờ mờ thấy bản thân đang nằm trên sàn cạnh hồ bơi, tay ôm chặt lấy áo khoác màu đen còn xỏ tay vào trông như bị còng lại.
Cậu vắt óc suy nghĩ áo này của ai trong mấy giây, cho đến khi ngửi thấy mùi thơm mát nhàn nhạt nơi cổ áo khoác, giống như một sợi tơ vô hình quấn lấy, khiến cậu muốn lao vào ngâm mình trong đó.
Doãn Hạo Vũ choáng váng, xác định mùi thơm như vậy, hẳn là quần áo của bản thân.
Lúc này có một giọng nói vang lên: "Nè người anh em, sao lại uống say đến mức này vậy? Nếu không có Châu Kha Vũ cứu thì ngay tại sinh nhật anh đã có án mạng rồi." Doãn Hạo Vũ quay đầu, nhìn thấy Oscar đang ngồi bên cạnh.
Giọng Thẩm Giai Nghi cũng đồng thời truyền đến: "Anh Châu, giày anh ướt hết rồi, anh không sao chứ?"
Tại sao Thẩm Giai Nghi lại ở đây? Doãn Hạo Vũ cố gắng ngồi dậy, thấy Châu Kha Vũ đứng ở trước mặt mình, cả người ướt đẫm, nước chảy từ trên xuống.
Thẩm Giai Nghi ghé sát vào người Châu Kha Vũ, cầm một gói khăn giấy, dường như muốn đưa tay ra giúp hắn ta lau, nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ xa cách lịch sự của Châu Kha Vũ mà xấu hổ rụt tay lại.
Phục vụ mang đến hai chiếc khăn tắm sạch.
Châu Kha Vũ lấy một cái lau nước trên người mình.
Oscar lấy một cái khác muốn khoác lên người Doãn Hạo Vũ, nhưng cánh tay của cậu đang bị quấn trong áo khoác ướt làm vai bị kéo ra phía trước, khăn tắm vừa khoắc lên vai đã tuột ra.
"Phải duỗi tay ra nắm lấy khăn tắm chứ." Oscar nói.
Doãn Hạo Vũ theo phản xạ giữ chặt chiếc áo khoác trong tay, trừng mắt nhìn Oscar.
Oscar thở dài: "Quên đi, anh đưa em về phòng." Oscar nói xong định kéo Doãn Hạo Vũ đứng dậy.
Lúc này, Châu Kha Vũ để khăn tắm sang một bên, nói: "Tôi sẽ đưa cậu ấy về."
"Có thể không?" Oscar nhìn Châu Kha Vũ.
"Cậu ấy sống cùng tầng với tôi, tiện ghé qua." Giọng của Châu Kha Vũ rất bình tĩnh: "Anh cứ chơi đi."
Sau khi nghe hắn nói, Oscar đã ngừng lo lắng, tiếp tục hoà vào hoạt động vui chơi vừa rồi.
Khi mọi người bên cạnh thấy sự việc đã được giải quyết xong liền giải tán, Thẩm Giai Nghi đi giữa bọn họ, do dự quay đầu lại mấy lần.
Châu Kha Vũ tiến lên một bước, cúi người xuống, đối mặt với Doãn Hạo Vũ nói: "Trả lại áo cho tôi."
Vẻ mặt của Doãn Hạo Vũ hiện đầy vẻ rối rắm: "Nó là… của tôi." Cậu đánh hơi, bắt gặp mùi thoang thoảng trên áo khoác, cố gắng tìm ra manh mối chứng minh là của mình.
Chiếc áo bị vò nát được Châu Kha Vũ kéo lại, Doãn Hạo Vũ ngồi trên mặt đất thấy vòng tay trống rỗng người gần như ngã về phía sau theo quán tính, rùng mình thống khổ kêu: "Bạc hà.…"
"Cái gì?" Châu Kha Vũ lùi lại một bước để nhìn xuống Doãn Hạo Vũ.
"Hành vi của anh giống như lấy catnip của mèo con, đồ độc ác..." Doãn Hạo Vũ trầm giọng than thở.
Châu Kha Vũ không nói nữa.
Hắn vặn chiếc áo khoác, vắt hết nước, sau đó liếc nhìn Doãn Hạo Vũ rồi đưa áo khoác lại cho cậu.
Doãn Hạo Vũ lập tức ôm chặt lấy.
"Đứng dậy." Châu Kha Vũ nói.
Sau đó, hắn nắm bắp tay của Doãn Hạo Vũ bằng một tay, giống như đang nắm lấy một con mèo con hay một con chó con.
Doãn Hạo Vũ không khỏi tự hỏi liệu việc cậu giảm cân gần đây đã rất thành công chưa, không biết đã nhẹ nhàng hơn chưa.
Châu Kha Vũ hạ tay xuống, để chân Doãn Hạo Vũ chạm đất, khi cậu đứng vững thì hắn lôi cậu vào khách sạn như kéo bao tải.
Doãn Hạo Vũ nhận thấy ánh mắt của Thẩm Giai Nghi đang nhìn theo họ.
Cậu đấu tranh rất nhiều trong nào nhưng cuối cùng cậu đã quyết định trở thành một cái bao tải để bị kéo đi.
Cậu cố gắng hết sức thẳng lưng đứng vững, để Châu Kha Vũ kéo đi nhưng không được bị té.
Hành lang khách sạn.
Chân Châu Kha Vũ rất dài nên từng sải bước rất lớn.
Hắn vẫn siết chặt tay nắm lấy cánh tay của Doãn Hạo Vũ mà kéo cậu đi, không thèm nhìn lại phía sau.
"Anh Châu, anh lại tức giận sao?" Cậu ủ rũ nói, "anh lúc nào cũng tức giận rất dễ sinh bệnh…"
Châu Kha Vũ phớt lờ cậu cho đến khi hắn bước đến cửa phòng cậu, lên tiếng, "Thẻ phòng."
Doãn Hạo Vũ chậm rãi khịt mũi, đưa tay tìm thẻ phòng trong túi quần, nhưng đào một lúc lâu vẫn không thấy gì.
Cậu thắc mắc: "Tại sao...!không tìm được."
Hắn nhìn xuống, Doãn Hạo Vũ nhìn khóe môi cũng thấy được hắn đang mất kiên nhẫn.
Châu Kha Vũ nói: "Cậu đang tìm ở đâu?"
"A..." Doãn Hạo Vũ khẽ mở miệng, vẻ mặt đờ đẫn.
Hóa ra là do cậu đã moi trong túi áo khoác.
Đột nhiên, cậu cảm thấy bàn tay của Châu Kha Vũ thò vào trong túi quần của mình.
Bàn tay của hắn rất lạnh, chỉ chạm nhẹ vào đùi ngoài ấm áp của Doãn Hạo Vũ đã khiến cậu run rẩy dù cách một lớp quần thấm nước.
Châu Kha Vũ nhanh chóng lấy thẻ phòng của Doãn Hạo Vũ ra rồi quẹt cửa.
Vừa đưa người vào, liền thấy quần áo trên sô pha, chăn bông lộn xộn, gấu bông rãi rác khắp nơi trên giường.
Châu Kha Vũ trầm mặc một lát mới nói: "Một Omega cẩu thả như cậu làm sao có thể sống sót đến bây giờ?"
Doãn Hạo Vũ khịt mũi, chậm rãi đi tới bên giường, ôm luôn chiếc áo ướt sũng trên tay, chuẩn bị nằm xuống.
Lúc này, hắn từ phía sau túm lấy cổ áo cậu làm hơi thở trong cổ họng cậu nghẹn lại, suýt chút nữa trực tiếp nôn ra trên giường.
Châu Kha Vũ nói: "Cứ thế này rồi ngủ à? Đi thay quần áo đi." Sau đó để Doãn Hạo Vũ đứng thẳng dậy.
"Đừng..." Trước khi cậu nói xong đã thấy Châu Kha Vũ cau mày, Doãn Hạo Vũ nhỏ giọng thì thầm.
Doãn Hạo Vũ ôm áo khoác, men rượu làm cậu không nhìn rõ được loay hoay mãi cuối cùng cũng tìm được áo choàng tắm, ngẩn người đi vào phòng tắm mới nhớ ra chưa lấy khăn tắm.
Trong cả quá trình, Châu Kha Vũ luôn đứng ở cửa, giống như một người giám sát, ánh mắt hướng về băng đô tai thỏ màu hồng trên bồn rửa mặt, chốc chốc lại hướng đến kem đánh răng dành cho trẻ em vị bạc hà của Doãn Hạo Vũ.
Cậu vặn vòi bồn tắm, sau đó nâng một bắp chân với tay vào bồn tắm để kiểm tra nhiệt độ nước.
Lúc này, cậu lại bất lực nhìn Châu Kha Vũ bước vào, hắn cúi người ấn nút dưới đáy bồn tắm để xả nước.
"Anh làm gì vậy..." Bắp chân của Doãn Hạo Vũ vẫn đang lơ lửng trên không trung, mu bàn chân căng thẳng đến quên để chân xuống, đứng một chân lắc lư thân thể.
Châu Kha Vũ nắm lấy cánh tay cậu từ phía sau để cố định.
Châu Kha Vũ nói: "Đi tắm."
"Tôi muốn tắm ở đây..." Doãn Hạo Vũ vùng vẫy một hồi, nhưng vô ích.
"Không." Giọng của Châu Kha Vũ dần mất kiểm soát.
Doãn Hạo Vũ không khuất phục, tức giận dùng cùi chỏ đánh lại hắn, không may sức lực mềm nhũn, xương cùi chỏ đập vào cơ bụng cứng như sắt của Châu Kha Vũ, khiến Doãn Hạo Vũ đau đớn rên rỉ.
Châu Kha Vũ buông tay, đi thẳng vào buồng tắm, bật vòi sen, sau đó xoay người rời đi, đóng cửa phòng tắm.
Khi Doãn Hạo Vũ sững sờ cởi đồ trong phòng tắm, cậu liền tuyệt vọng phát hiện ra rằng cậu sợ Châu Kha Vũ, tại sao cậu ngoan ngoãn như vậy mặc dù người kia đã rời khỏi.
Hiện cậu không còn sức lực mà kì cọ thân thể chỉ đứng dựa lưng vào tường để nước trên đầu ào ào chảy xuống.
Được một lát thì cậu dần dần trượt ngã ngồi trên mặt đất.
Chiếc áo khoác rơi xuống bên cạnh bị nước cuốn trôi mùi hương khiến cậu không thể quên.
Doãn Hạo Vũ đột nhiên tỉnh táo lại một chút.
Cậu lau đi một ít nước trên mặt, sau đó tắt vòi hoa sen.
Lúc này, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại.
Tùy ý sấy khô tóc, mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm.
Không có ai ở đây cả.
Ấm điện mở nắp, nước nóng vừa đun bên trong sủi bọt ra ngoài, trên bàn còn có nửa chai nước khoáng.
Cậu đổ nước sôi vào chai nước khoáng rồi uống nốt cốc nước ấm đã pha, bụng đang thắt lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Nằm xuống giường, mở mắt trầm ngâm một lúc rồi nhanh chóng bất tỉnh.
Tối ngày hôm sau, Lưu Chương tới phòng khách sạn gọi điện thoại cho ai đó, vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi rượu.
Trong chăn bông phồng lên trên giường, Doãn Hạo Vũ đang nằm trên đó, dùng tay đập giường.
"Uống nhiều quá nên ngốc rồi đúng không?" Lưu Chương kinh hãi hỏi: "Còn nhớ anh là ai không?"
"Fuck you.
Em rất tỉnh táo." Doãn Hạo Vũ nhắm mắt lại rên rỉ, "Nhưng...!đau đầu." Giữ cái đầu đang đau muốn vỡ ra, cậu ngồi dậy với một cơ thể nặng nề, sau đó thay đổi để đập vào bụng của khủng long bông, khó chịu nói, "Thật là xấu hổ."
"Gì cơ?" Lưu Chương không hiểu nói: "Cũng có lúc biết mất mặt hả? Không phải bình thường em đều bỏ qua luôn hay sao?"
Doãn Hạo Vũ không có tâm trạng giải thích, khó chịu từ trên giường đi xuống, đi ngang qua bàn cầm chai nước khoáng rỗng nhìn một cái, sau đó đặt lại chỗ cũ.
Cậu không còn sức để chăm chút cho hình ảnh của mình nên chỉ thay một bộ quần áo rồi lên đường cùng Lưu Chương.
Đến địa điểm quay phim, Doãn Hạo Vũ nhìn thấy Châu Kha Vũ đang nói chuyện với Thẩm Giai Nghi, y đang hỏi điều gì đó trong kịch bản.
Doãn Hạo Vũ đứng đợi Thẩm Giai Nghi rời đi rồi mới mỉm cười bước lên.
Châu Kha Vũ nhấp một ngụm nước do trợ lý đưa, khoé mắt liếc nhìn Doãn Hạo Vũ.
Thấy đối phương có vẻ không muốn để ý đến mình, Doãn Hạo Vũ cúi đầu nói: "Anh Châu, hôm qua tôi say rồi nói nhảm, xin anh đừng bận tâm."
Cậu tiếp tục: "Tôi xin lỗi vì đã nhận nhầm quần áo tối qua và làm ướt áo khoác của anh.
Sáng nay tôi đã mang nó đi giặc, tôi sẽ trả lại cho anh sớm nhất có thể."
Châu Kha Vũ ậm ừ.
Trang phục của Doãn Hạo Vũ hôm nay là một chiếc áo nịt màu trắng hở phía trước và một chiếc áo trơn màu bên trong có đường viền cổ tròn, khi cậu cúi đầu nói chuyện, mái tóc mềm mại chưa qua xử lý trên trán có chút rũ xuống.
Khi Doãn Hạo Vũ nói xong, giọng nói của cậu trở nên rất nhỏ: "Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ không uống rượu nữa."
"Tôi đã nói tất cả những gì cần nói, tôi không muốn nhắc lại nữa." Châu Kha Vũ nói thẳng: "Có mang kịch bản đến không? Phần sau có gì thắc mắc không?"
Doãn Hạo Vũ gật đầu, "Anh Châu, sau này tôi sẽ hỏi anh cảnh quay cả hai đối diện trước khi quay phim, được không?"
Châu Kha Vũ nhìn cậu chằm chằm vừa định nói thì quản lý trường quay phía sau hắn đang gọi tên Doãn Hạo Vũ yêu cầu cậu đi tranh điểm và làm tóc.
"Đi đi." Châu Kha Vũ nói.
Doãn Hạo Vũ đi theo quản lý được vài bước không thể không nhìn lại.
Cậu luôn cảm thấy đây không phải là điều mà Châu Kha Vũ muốn nói.
Thấy Châu Kha Vũ đã bước đi, Doãn Hạo Vũ nhìn bóng lưng của hắn thầm nghĩ, tại sao người này lại có dáng lưng thẳng và ánh mắt nghiêm nghị đến vậy...
Ghi hình chính thức của buổi tối.
Doãn Hạo Vũ nhắm mắt, hít thở sâu để ổn định tâm trí.
Trong đêm khuya thanh vắng, phòng làm việc trống rỗng, chỉ có một ngọn đèn được thắp sáng.
Lương Vĩnh Chí ngồi ở bàn làm việc, cau mày gõ bàn phím máy tính, một lúc sau mới ngẩng đầu xoa xoa mi tâm.
Cửa sau của phòng làm việc nhẹ nhàng được đẩy ra, Lai Ty bước vào nhẹ nhàng như một con mèo, đột nhiên nằm trên lưng Lương Vĩnh Chí.
"Hey." Lương Vĩnh Chí sửng sốt, quay đầu lại xem là ai tới, vẻ mệt mỏi trong mắt mày chợt tiêu tán, cười nói: "Sao đột nhiên lại tới đây?"
Lai Ty cười khúc khích, vui vẻ đung đưa quanh cổ Lương Vĩnh Chí, "Chí, anh đã ngồi lâu lắm rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi."
"Ở đâu?" Lương Vĩnh Chí đưa tay xoa chóp mũi cậu.
"Có một trận mưa sao băng vào tối nay, đi ngắm có được không?" Lai Ty tỏ ra rất thích thú.
"Được rồi, đi thôi." Lương Vĩnh Chí mỉm cười.
Lai Ty khoác tay Lương Vĩnh Chí rời khỏi phòng làm việc.
Họ bước lên cầu thang đến một tòa nhà bỏ hoang rồi leo lên mái nhà trong bóng tối.
Đến nơi, Lai Ty đang thở không ra hơi liền bật dậy, rời khỏi cánh tay của Lương Vĩnh Chí đang đỡ mình rồi chạy nhanh đến mép lan can, nhìn về phía hắn, khóe miệng nở nụ cười.
Xa xa là bầu trời đêm bao la, thấp thoáng bóng núi như đang rì rào kể về những bí ẩn trong đêm, khiến người ta nhất thời rùng mình.
Họ ngồi cạnh nhau trên tầng mái, chờ mưa sao băng đến.
Lương Vĩnh Chí nhìn bộ dạng Lai Ty đang ngồi bó gối, cởi áo khoác đưa cho cậu, nói: "Thiếu gia, mặc vào đi, đừng để bị cảm lạnh."
"Anh không lạnh à?" Lai Ty hỏi, Lương Vĩnh Chí lắc đầu.
Cậu suy nghĩ một chút, mặc lại áo cho Lương Vĩnh Chí, sau đó tiến đến chỗ anh, đến gần người bên cạnh nói: "Ôm em, khi ở cạnh nhau sẽ ấm hơn."
Lương Vĩnh Chí duỗi tay ra ôm lấy Lai Ty, vòng tay qua vòng eo gầy của cậu.
Lai Ty đột nhiên cười nhẹ: "Chí, anh biết không.
Bụi vũ trụ còn nhỏ hơn sỏi, nó nhanh đến nỗi rất khó để lại dấu vết khi nó chạm vào bầu khí quyển, dù đã chạm vào cả ngàn năm nay."
"Em đã muốn lên sân thượng này từ lâu, nhưng em sợ nên không dám đến một mình." Lai Ty tựa đầu vào vai Lương Vĩnh Chí, cậu quay lại nhìn xung quanh anh.
đôi mắt rất tập trung: "Có cơ hội nhìn thấy sao băng là rất tuyệt, nhìn thấy cùng anh lại càng tuyệt vời hơn."
Trong một lúc, Lương Vĩnh Chí đã không nói nên lời.
Hắn đã bị cuốn hút bởi những biểu hiện cảm xúc tinh tế, thậm chí vụng về từ cậu.
Đối mặt với Lai Ty, hắn luôn có thể mất cảnh giác trước sự thẳng thắn và nhiệt tình trong lời nói của đối phương.
Khi hắn phục hồi giọng nói, Lương Vĩnh Chí hắng giọng như đang che giấu điều đó, vươn tay gãi trên eo nhỏ của Lai Ty: "Vậy bây giờ em thực sự không sợ chút nào sao?"
"Nhột..." Lai Ty ngã vào vòng tay của Lương Vĩnh Chí với một nụ cười lớn.
Hắn duỗi thẳng đôi chân dài của mình ra và kẹp cậu vào giữa hai chân, khiến lưng cậu áp sát vào ngực hắn.
"Nhìn kìa!" Lai Ty đột nhiên hét lên: "Sao băng!" Một ngôi sao băng màu trắng vụt qua, trong vòng chưa đầy một phút, một tia sáng bóng đỏ khác cũng theo sau.
Lai Ty nhắm mắt, chắp tay lại để ước một điều ước.
Lương Vĩnh Chí ngẩng đầu nhìn bầu trời huy hoàng dường như vô tận, sức lực ôm người trong tay dần dần mạnh thêm.
Doãn Hạo Vũ nhắm mắt lại cảm thấy thắt lưng của mình bị đau bởi sự siết chặt của Châu Kha Vũ.
Vì vậy, cậu hơi bị phân tâm khi nghe thấy những tiếng nói ngoài sân.
Doãn Hạo Vũ mở mắt ra thấy một số nhân viên đang tụ tập quanh sân, kinh ngạc nhìn vào điện thoại di động.
Những tiếng thì thào ở phụ cận dần trở nên rõ ràng, Ngô Vũ Hằng quay đầu lại, giống như đang hỏi có chuyện gì vậy.
Có người thì thầm vào tai Ngô Vũ Hằng làm vẻ mặt của anh trở nên khó coi.
Ngô Vũ Hằng đứng dậy nhìn Doãn Hạo Vũ và Châu Kha Vũ vẫn đang on-set.
Doãn Hạo Vũ cảm thấy tình huống này thật sự rất không bình thường, vì vậy cậu thấp giọng hỏi Châu Kha Vũ: "Anh muốn dừng lại không?"
Châu Kha Vũ vẫn giữ tư thế nhìn trời, nghe xong liền nhìn Doãn Hạo Vũ trong vòng tay với ánh mắt dịu dàng.
Cậu bị nhìn tới sững sờ, trong giây tiếp theo, Châu Kha Vũ cúi đầu và hôn lên má Doãn Hạo Vũ.
Trái tim của cậu run lên dữ dội.
Điều này không có trong kịch bản.
Nơi bị hôn trên má nóng kinh khủng, Doãn Hạo Vũ không biết mặt mình đang đỏ lên, vừa hoảng sợ vừa dùng ngón tay móc vào cánh tay Châu Kha Vũ.
"Không thể dừng lại." Châu Kha Vũ nói.
Đây cũng không nằm trong thoại.
Doãn Hạo Vũ từ khóe mắt nhìn thấy Ngô Vũ Hằng đã ngồi trở lại và đưa mắt trở lại màn hình.
Doãn Hạo Vũ nghe kể lại rằng Ngô Vũ Hằng từng nói khi một diễn viên nhập vai, thì cũng trở thành một vai diễn, và những gì mà diễn viên làm và suy nghĩ có thể tạo nên sự tồn tại thực sự của chính nhân vật đó, vì vậy Ngô Vũ Hằng đôi khi cho phép diễn viên tự do lách kịch bản.
Doãn Hạo Vũ tỉnh táo lại, Châu Kha Vũ vẫn từ phía sau ôm lấy cậu, đặt cằm hắn lên đỉnh đầu cậu
Giọng của Châu Kha Vũ truyền đến rất rõ ràng: "Như anh đã nói, việc gặp sao chổi rất tình cờ và rất gần.
Một khi đã xuất hiện, nó sẽ không biến mất hay dừng lại."
"Anh cũng sẽ không dừng lại." Châu Kha Vũ nói, hắn nhẹ nhàng nâng mặt Doãn Hạo Vũ làm cho cậu xoay lại một chút.
Đôi mắt của Châu Kha Vũ đầy cảm xúc, hắn đưa tay qua nghiêng đầu hôn lên môi Doãn Hạo Vũ.
Ngô Vũ Hằng hét lên.
Châu Kha Vũ chậm rãi buông tay đứng lên.
Để lại Doãn Hạo Vũ với khuôn mặt đỏ bừng, cậu ngồi sụp tại chỗ, hồn phi phách tán.
Doãn Hạo Vũ dùng tay che đi tuyến thể nóng mờ ảo ở sau gáy, lại vỗ nhẹ lên má cho tỉnh táo lại.
Nhìn về hướng Châu Kha Vũ, thấy trợ lý luôn kín tiếng của hắn hiện tại có vẻ mặt hoảng sợ hiếm thấy: "Anh Châu, nhìn Weibo, đã xảy ra chuyện."
"Đợi đã."
"Để cảnh này lại." Ngô Vũ Hằng nhìn chằm chằm vào đoạn phát lại nói, "Nó được xử lý rất tốt, chi tiết này sẽ giúp các cảnh sau thể hiện sự chuyển tiếp cảm xúc một cách tinh tế hơn."
Châu Kha Vũ gật đầu, sau đó cầm điện thoại di động mà trợ lý đưa cho, nhìn màn hình.
Doãn Hạo Vũ nhìn thấy bàn tay của Châu Kha Vũ siết chặt khi cầm điện thoại, vài đường gân xanh nổi lên từ bên trong cánh tay của hắn.
"Cậu..." Ngô Vũ Hằng nhìn hắn, do dự không biết nói gì, cuối cùng vỗ vỗ vai Châu Kha Vũ: "Cậu đi xử lý đi." Sau đó Ngô Vũ Hằng nói với mọi người, "Tối nay tôi sẽ ở lại đây, mọi người về thu xếp việc của mình trước đi."
Châu Kha Vũ nhanh chóng rời trường quay.
Tối đó, Doãn Hạo Vũ quỳ xuống giường trong phòng khách sạn, điện thoại di động bị vứt sang một bên, màn hình vẫn sáng, trên Weibo xuất hiện một lượt tên #Châu Kha Vũ# trên hot search.
Cậu nhìn sang áo khoác của Châu Kha Vũ đã giặt khô được xếp gọn gàng trên đầu giường.
Doãn Hạo Vũ đứng dậy, ngồi một chỗ quá lâu, chân đau cậu đến mức gần như không thể đứng dậy được.
Cầm áo khoác đi ra ngoài, suy nghĩ một hồi rồi quay lại cầm thêm kịch bản.
Cậu đi ra ngoài, dọc theo hành lang một hồi, đến cửa phòng Châu Kha Vũ, do dự một lúc thì giơ tay lên gõ cửa.
Nhưng đã gõ nhiều lần vẫn không có ai trả lời.
Doãn Hạo Vũ đứng vu vơ ngoài hành lang, một lúc sau nhìn xung quanh như tỉnh lại từ trong mơ, may mà không có paparazzi nên liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tâm trạng không dễ dàng thay đổi được như vậy..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook