Kết Hôn Sai Lầm
-
Chương 7: Thân bất do kỷ
Cô trở lại bệnh viện.
Trong phòng bệnh im ắng, Từ Thục Vân đang ngủ, song tư thế ngủ rất khổ sở, rất mệt mỏi, như đang nửa nằm nửa cúi. Hạ Tiểu Tinh lẳng lặng đứng bên giường nhìn mẹ một lúc rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.
Cô lái ô tô về nhà.
Mệt mỏi cả ngày, cô phải về tắm rửa một cái rồi thay quần áo.
Tiểu khu rất yên tĩnh, mơ hồ chỉ nghe thấy tiếng xe cộ từ rất xa vẳng lại, ánh đèn vàng ấm áp phản ra từ một ô cửa sổ.
Cô dừng xe, cầm chìa khóa đi về phía nhà mình, ngày mai phải tìm công ty dọn nhà đến chuyển đồ đạc, cô ngẩng đầu nhìn tầng năm nơi đó, ban công tối đen, cửa sổ u ám, đêm nay, chính cô sẽ thắp sáng đèn căn phòng này lần cuối cùng.
Cô chỉ có một mình vượt qua đêm nay, không có Âu vũ Thanh, luôn luôn không có, chỉ mình cô vì mất đi căn nhà này mà đau lòng, còn Âu Vũ Thanh, rốt cuộc anh cũng được tự do.
Trong không khí vẫn hòa quyện hương hoa quế, thoang thoảng nhè nhẹ tựa như giấc mộng nhọt ngào, ba năm, cô đã ôm ấp một giấc mộng ba năm, có lẽ cô sẽ khó mà quên được đêm nay.
Cả con đường mòn chỉ có một mình cô, tiếng gót giày gõ vào gạch, buồn bã mà vang vọng, chiếm cứ lấy không gian. Ánh đèn đường lấp ló xen qua ngọn cây thấp bé, chiếu lên những bụi cây, cô dường như thấy cả sương sớm thấp thoáng trên lá, tựa như những hạt trân châu.
Đi qua khúc rẽ đã đến hàng hiên, cô đột nhiên dừng bước.
Trên chiếc ghế dài cách đó vài thước có một người đang ngồi, ngọn đèn hắt sau lưng anh, bóng cây che phủ anh, mặt anh ẩn trong màn đêm, nhưng Hạ Tiểu Tinh chỉ liếc mắt một cái vẫn nhận ra anh.
Người đó là Âu Vũ Thanh, anh đang đợi cô.
Chắc anh đã sớm nhìn thấy cô, tuy cô không nhìn rõ khuôn mặt anh, song cô có thể tưởng tượng được ánh mắt anh, luôn lạnh lùng, hờ hững, dửng dưng nhìn cô như nhìn một đứa trẻ càn quấy.
Nhưng cô sẽ không chịu đựng thêm nữa, Hạ Tiểu Tinh sau này sẽ không bao giờ lấy lòng Âu Vũ Thanh nữa. Cô sẽ không tiếp tục vì người đàn ông này mà miễn cưỡng chính bản thân mình, cô phải quay về làm một Hạ Tiểu Tinh chân chính, theo đúng con người mình, phóng khoáng, muốn thế nào thì làm thế đấy, nếu cần thiết, cô còn có thể đối nghịch với anh!
Âu Vũ Thanh dụi tắt điếu thuốc trên tay, đứng lên đi hai bước ném chuẩn xác điếu thuốc vào thùng rác, sau đó cứ đứng nguyên đấy nhìn cô.
Chết tiệt! Hạ Tiểu Tinh trong lòng thầm nghĩ.
Chị đây sau này sẽ không bao giờ cho rằng anh phóng khoáng, phong độ nữa, anh đừng hòng tiếp tục làm tôi lóa mắt!
Cô thong thả đi thẳng qua Âu Vũ Thanh, đến mở cánh cửa chống trộm trên hàng hiên.
Âu Vũ Thanh tiến vào theo cô, hai người một trước một sau lên lầu, cầu thang vọng lên tiếng công tắc đèn từng tầng từng tầng bật lên, rồi lại từng tầng từng tầng tắt đi.
Vào cửa đổi dép lê xong, Hạ Tiểu Tinh đứng lại nhìn Âu Vũ Thanh: “Anh còn đồ gì sót ở đây phải không? Lấy luôn rồi đi đi, hôm nay em mệt rồi, chuyện ly hôn hôm nào chúng ta bàn lại.”
Âu Vũ Thanh đưa mắt nhìn cô chằm chằm, như không nghe thấy lời cô vừa nói: “Muộn thế này rồi, em đi đâu thế? Sao không nhận điện thoại của anh?”
Hạ Tiểu Tinh cười lạnh một tiếng, thời gian cô yên ổn làm vợ anh, anh chưa bao giờ gọi điện cho cô, cũng chưa bao giờ hỏi cô đi đâu, hiện tại cô đã trả anh tự do, lại đến lượt anh tra hỏi cô.
Cô ngẩng mặt lên: “Sau này chuyện của em không liên quan gì đến anh, bắt đầu từ ngày mai, anh có thể quang minh chính đại hẹn hò với Ngô Quyên, anh nói cho cô ấy biết, không cần phải đợi năm năm, Hạ Tiểu Tinh buông tay rồi, đơn ly hôn khi nào tiện thì đưa em, dù là lúc nào em cũng sẽ ký cho anh.”
Âu Vũ Thanh bỗng nhiên tiến lên từng bước, đem cô ấn lên tường: “Em hôm nay tự dưng vì cái gì mà kích động như thế?”
Cô ra sức đẩy anh, muốn tránh khỏi tay anh, thế nhưng Âu Vũ Thanh vẫn không nhúc nhích, còn nâng một tay nắm lấy cằm cô: “Hôm nay em đã gặp ai? Xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết!” Thanh âm trầm thấp, mang theo sự kiềm chế, trầm khàn cuốn hút.
Hạ Tiểu Tinh không thể động đậy, chỉ có thể mở to mắt nhìn anh, trong mắt lóe lên ánh nhìn bướng bỉnh.
Âu Vũ Thanh chăm chú nhìn cô thật lâu, thấy trong mắt cô mơ hồ xuất hiện một tầng nước, không tự chủ được trong lòng thầm thở dài một tiếng, buông lỏng cánh tay đang kìm chặt cô, cánh tay trái theo đó quàng tới, ôm Hạ Tiểu Tinh vào lòng, tay phải nâng đầu cô lên, đem mặt cô nhẹ nhàng đặt lên vai mình.
Trên vai anh một thoáng sau đã cảm thấy ẩm ướt, áo sơ mi rất mỏng không chống đỡ nổi ba giọt nước mắt vừa thấm vào.
Cánh tay anh càng ghì chặt.
Ban đầu anh thấy cô rất phiền phức, nhưng sau đó đối với cô đành bó tay, chẳng biết làm sao. Dù cô có đùa nghịch thế nào, anh đều chỉ biết thở dài, anh không có cách nào nghiêm túc với cô, cũng không có cách nào so đo với cô, anh chẳng khác gì một người lớn bị đứa nhóc cuốn lấy, chỉ có thể để tùy ý cô.
Cô nói ly hôn, anh cũng coi như cô đang đùa.
Nhưng, cô khóc lại là chuyện hiếm thấy, anh đã quen nhìn bộ dạng Hạ Tiểu Tinh giả ngốc, rất nhiều thời điểm, cô phải giả bộ ngốc, dùng vẻ ngốc nghếch để che dấu sự mất mát trong lòng. Hạ Tiểu Tinh như hôm nay khiến anh thấy lạ, hơn một tháng qua cô đã trở nên khác nhiều.
“Việc của cha em, có muốn anh hỗ trợ không?” Anh thấp giọng hỏi.
Hạ Tiểu Tinh ở trên vai anh quệt mắt rồi ngẩng đầu nói: “Không cần!” Cõ lẽ một phần xuất phát từ lòng tự tôn, một phần do giận dỗi, hơn nữa Âu Vũ Thanh chưa bao giờ chân chính coi cô là vợ, tình cảnh này khiến cô không muốn xin anh giúp đỡ, sau khi có ý niệm ly hôn trong đầu, suy nghĩ này càng thêm kiên định.
Có lẽ thấy giọng điệu của cô rất kiên quyết, Âu Vũ Thanh mẫn cảm nhìn cô: “Em có thể giải quyết sao?”
Cô giãy khỏi cánh tay anh, giọng điệu cứng rắn như cũ: “Chuyện nhà em không liên quan đến anh!” Từ lời Âu Lam Lam, cô cảm giác rõ rệt mình là mầm mống tai họa, cô đúng là bị kích động, Hạ Tiểu Tinh hiện tại, lặng yên tiếp nhận sự thay đổi thái độ của người xung quanh đối với mình, cô rất nhạy cảm, cũng rất tự tôn.
Dứt lời cô định đi, Âu Vũ Thanh liền giữ cô lại, ánh mắt dò xét trên mặt cô, một hồi sau mới nói: “Ngày mai anh phải đi công tác để đàm phán một hạng mục, hai ngày nữa sẽ về, cha em chưa bị phán sớm như vậy đâu, đợi anh trở lại, anh đến viện kiểm sát tìm người hỏi thăm tình hình.”
Cô nói: “Không cần anh phải can thiệp!”
“Hạ Tiểu Tinh!” Âu Vũ Thanh gắt lên, “Bây giờ không phải lúc giận dỗi!”
Hạ Tiểu Tinh mặt không chút đổi sắc nhìn anh, cô đương nhiên biết đây không phải lúc giận dỗi, nhưng Âu Vũ Thanh đã chậm mất rồi, nếu ngày hôm qua anh nói như vậy, có lẽ cô sẽ nhờ anh giúp đỡ, nhưng đến giờ thì không cần nữa.
Một giờ trước cô mới biết được, anh có rất nhiều tiền, nhưng là nghe được từ miệng người khác chứ không phải biết được từ Âu Vũ Thanh, chuyện của anh, tiền của anh, đều chẳng liên quan gì đến cô, bọn họ là người xa lạ, dù cô không muốn thừa nhận thì vẫn chẳng thay đổi được gì.
Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tiểu Tinh chầm chậm nói: “Âu Vũ Thanh, em nói ly hôn, là hoàn toàn nghiêm túc, không phải nói đùa với anh.”
Ánh mắt Âu Vũ Thanh nháy mắt biến thành thâm u khó lường, Hạ Tiểu Tinh nhìn thấy vẻ mặt anh bỗng chốc đã lạnh lùng, anh mở miệng, giọng nói lạnh như băng:
“Hạ Tiểu Tinh, kết hôn là do em mưu tính, em cho rằng, đến ly hôn Âu Vũ Thanh anh còn có thể ngồi yên mặc em sắp đặt sao? Hiện tại ly hôn với em, em muốn danh dự của anh biến thành cái dạng gì? Vong ân bội nghĩa, hay là thất tín bội nghĩa, em muốn người ta chỉ tay vào lưng anh mà nói, Âu Vũ Thanh là kẻ tiểu nhân bợ đỡ, cha vợ vừa rớt đài đã lập tức ruồng bỏ vợ! Em cho rằng anh sẽ đáp ứng em sao?”
Hạ Tiểu Tinh có phần bất ngờ, cô tưởng rằng Âu Vũ Thanh cùng lắm sẽ ngạc nhiên, không nghĩ tới anh lại không đồng ý, hơn nữa, lý do anh không đồng ý cũng thật đầy đủ, thật khách quan, thật đúng lý hợp tình.
Nhưng, toàn bộ những lý do đó, không có một người nào, không có một cái nào là bởi vì luyến tiếc, không nỡ rời bỏ cô, mà chỉ là vì thứ danh dự mà anh luôn cẩn thận giữ gìn.
Cô vung tay muốn đẩy cánh tay anh ra nhưng không thành công.
Năm ngón tay Âu Vũ Thanh như gọng kìm sắt siết chặt lấy cô, trong mắt anh, trên mặt anh là vẻ một con mèo đang tóm gọn con chuột trong tay.
Hạ Tiểu Tinh rốt cuộc cũng nổi giận, giơ chân đá anh, nhưng lập tức lại nghe chính mình kêu “A” một tiếng.
Cô đang đi dép lê mềm, dồn sức đá một cú, đầu chân đạp mạnh vào đùi Âu Vũ Thanh, chân anh không việc gì, song ngón chân cái của cô lại lĩnh đủ.
Âu Vũ Thanh lập tức buông cô ra, cô xoay người xoa xoa ngón chân miệng thở gấp, Âu Vũ Thanh cũng cúi đầu nhìn, cô giơ tay đẩy anh: “Biến đi!” Sau này cô sẽ không bao giờ khách khí với anh nữa.
Âu Vũ Thanh bị cô đẩy, thân mình loạng choạng, nhưng ngay sau đó liền vươn hai tay, ôm cô mang đến ghế sa lon.
Động tác của anh quá nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng, Âu Vũ Thanh đã cầm lấy chân cô đem tất cởi ra.
Hạ Tiểu Tinh có chút sửng sốt, nhìn thấy Âu Vũ Thanh một tay nắm chân cô, tay kia xoa ngón chân cái của cô, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Có đau không?”
Cô nhìn Âu Vũ Thanh nói không ra lời. Người đàn ông này, rốt cuộc đối với cô là tâm tình gì? Không yêu cô, lại có thể đem chân cô cầm trong tay, đến tột cùng cô phải làm thế nào để đoán được trái tim anh?
Âu Vũ Thanh thấy cô ngây người, cũng yên lặng nhìn cô, hồi lâu sau, anh thầm than nhẹ một tiếng, nói: “Không sưng, không sao cả, anh đi mở nước tắm cho em, em tắm rửa rồi ngủ sớm đi, có chuyện gì ngày mai nói sau, trông sắc mặt em mệt mỏi lắm rồi.”
Đề tài ly hôn cứ như vậy tạm thời bị gác lại, Hạ Tiểu Tinh không chí khí lại nằm trong lòng Âu Vũ Thanh ngủ một đêm, nhưng dù nằm trong vòng tay anh, cứ nghĩ đến việc từ ngày mai không thể tiếp tục sống trong ngôi nhà này nữa, cô lại cảm thấy tuyệt vọng.
Lúc nói ly hôn đâu cảm thấy khó khăn như vậy, thế mà giờ phút này, được người đàn ông này ôm như thế, cô lại chậm rãi nhắm mắt, một giọt lệ lặng lẽ rơi ra.
Trong phòng bệnh im ắng, Từ Thục Vân đang ngủ, song tư thế ngủ rất khổ sở, rất mệt mỏi, như đang nửa nằm nửa cúi. Hạ Tiểu Tinh lẳng lặng đứng bên giường nhìn mẹ một lúc rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.
Cô lái ô tô về nhà.
Mệt mỏi cả ngày, cô phải về tắm rửa một cái rồi thay quần áo.
Tiểu khu rất yên tĩnh, mơ hồ chỉ nghe thấy tiếng xe cộ từ rất xa vẳng lại, ánh đèn vàng ấm áp phản ra từ một ô cửa sổ.
Cô dừng xe, cầm chìa khóa đi về phía nhà mình, ngày mai phải tìm công ty dọn nhà đến chuyển đồ đạc, cô ngẩng đầu nhìn tầng năm nơi đó, ban công tối đen, cửa sổ u ám, đêm nay, chính cô sẽ thắp sáng đèn căn phòng này lần cuối cùng.
Cô chỉ có một mình vượt qua đêm nay, không có Âu vũ Thanh, luôn luôn không có, chỉ mình cô vì mất đi căn nhà này mà đau lòng, còn Âu Vũ Thanh, rốt cuộc anh cũng được tự do.
Trong không khí vẫn hòa quyện hương hoa quế, thoang thoảng nhè nhẹ tựa như giấc mộng nhọt ngào, ba năm, cô đã ôm ấp một giấc mộng ba năm, có lẽ cô sẽ khó mà quên được đêm nay.
Cả con đường mòn chỉ có một mình cô, tiếng gót giày gõ vào gạch, buồn bã mà vang vọng, chiếm cứ lấy không gian. Ánh đèn đường lấp ló xen qua ngọn cây thấp bé, chiếu lên những bụi cây, cô dường như thấy cả sương sớm thấp thoáng trên lá, tựa như những hạt trân châu.
Đi qua khúc rẽ đã đến hàng hiên, cô đột nhiên dừng bước.
Trên chiếc ghế dài cách đó vài thước có một người đang ngồi, ngọn đèn hắt sau lưng anh, bóng cây che phủ anh, mặt anh ẩn trong màn đêm, nhưng Hạ Tiểu Tinh chỉ liếc mắt một cái vẫn nhận ra anh.
Người đó là Âu Vũ Thanh, anh đang đợi cô.
Chắc anh đã sớm nhìn thấy cô, tuy cô không nhìn rõ khuôn mặt anh, song cô có thể tưởng tượng được ánh mắt anh, luôn lạnh lùng, hờ hững, dửng dưng nhìn cô như nhìn một đứa trẻ càn quấy.
Nhưng cô sẽ không chịu đựng thêm nữa, Hạ Tiểu Tinh sau này sẽ không bao giờ lấy lòng Âu Vũ Thanh nữa. Cô sẽ không tiếp tục vì người đàn ông này mà miễn cưỡng chính bản thân mình, cô phải quay về làm một Hạ Tiểu Tinh chân chính, theo đúng con người mình, phóng khoáng, muốn thế nào thì làm thế đấy, nếu cần thiết, cô còn có thể đối nghịch với anh!
Âu Vũ Thanh dụi tắt điếu thuốc trên tay, đứng lên đi hai bước ném chuẩn xác điếu thuốc vào thùng rác, sau đó cứ đứng nguyên đấy nhìn cô.
Chết tiệt! Hạ Tiểu Tinh trong lòng thầm nghĩ.
Chị đây sau này sẽ không bao giờ cho rằng anh phóng khoáng, phong độ nữa, anh đừng hòng tiếp tục làm tôi lóa mắt!
Cô thong thả đi thẳng qua Âu Vũ Thanh, đến mở cánh cửa chống trộm trên hàng hiên.
Âu Vũ Thanh tiến vào theo cô, hai người một trước một sau lên lầu, cầu thang vọng lên tiếng công tắc đèn từng tầng từng tầng bật lên, rồi lại từng tầng từng tầng tắt đi.
Vào cửa đổi dép lê xong, Hạ Tiểu Tinh đứng lại nhìn Âu Vũ Thanh: “Anh còn đồ gì sót ở đây phải không? Lấy luôn rồi đi đi, hôm nay em mệt rồi, chuyện ly hôn hôm nào chúng ta bàn lại.”
Âu Vũ Thanh đưa mắt nhìn cô chằm chằm, như không nghe thấy lời cô vừa nói: “Muộn thế này rồi, em đi đâu thế? Sao không nhận điện thoại của anh?”
Hạ Tiểu Tinh cười lạnh một tiếng, thời gian cô yên ổn làm vợ anh, anh chưa bao giờ gọi điện cho cô, cũng chưa bao giờ hỏi cô đi đâu, hiện tại cô đã trả anh tự do, lại đến lượt anh tra hỏi cô.
Cô ngẩng mặt lên: “Sau này chuyện của em không liên quan gì đến anh, bắt đầu từ ngày mai, anh có thể quang minh chính đại hẹn hò với Ngô Quyên, anh nói cho cô ấy biết, không cần phải đợi năm năm, Hạ Tiểu Tinh buông tay rồi, đơn ly hôn khi nào tiện thì đưa em, dù là lúc nào em cũng sẽ ký cho anh.”
Âu Vũ Thanh bỗng nhiên tiến lên từng bước, đem cô ấn lên tường: “Em hôm nay tự dưng vì cái gì mà kích động như thế?”
Cô ra sức đẩy anh, muốn tránh khỏi tay anh, thế nhưng Âu Vũ Thanh vẫn không nhúc nhích, còn nâng một tay nắm lấy cằm cô: “Hôm nay em đã gặp ai? Xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết!” Thanh âm trầm thấp, mang theo sự kiềm chế, trầm khàn cuốn hút.
Hạ Tiểu Tinh không thể động đậy, chỉ có thể mở to mắt nhìn anh, trong mắt lóe lên ánh nhìn bướng bỉnh.
Âu Vũ Thanh chăm chú nhìn cô thật lâu, thấy trong mắt cô mơ hồ xuất hiện một tầng nước, không tự chủ được trong lòng thầm thở dài một tiếng, buông lỏng cánh tay đang kìm chặt cô, cánh tay trái theo đó quàng tới, ôm Hạ Tiểu Tinh vào lòng, tay phải nâng đầu cô lên, đem mặt cô nhẹ nhàng đặt lên vai mình.
Trên vai anh một thoáng sau đã cảm thấy ẩm ướt, áo sơ mi rất mỏng không chống đỡ nổi ba giọt nước mắt vừa thấm vào.
Cánh tay anh càng ghì chặt.
Ban đầu anh thấy cô rất phiền phức, nhưng sau đó đối với cô đành bó tay, chẳng biết làm sao. Dù cô có đùa nghịch thế nào, anh đều chỉ biết thở dài, anh không có cách nào nghiêm túc với cô, cũng không có cách nào so đo với cô, anh chẳng khác gì một người lớn bị đứa nhóc cuốn lấy, chỉ có thể để tùy ý cô.
Cô nói ly hôn, anh cũng coi như cô đang đùa.
Nhưng, cô khóc lại là chuyện hiếm thấy, anh đã quen nhìn bộ dạng Hạ Tiểu Tinh giả ngốc, rất nhiều thời điểm, cô phải giả bộ ngốc, dùng vẻ ngốc nghếch để che dấu sự mất mát trong lòng. Hạ Tiểu Tinh như hôm nay khiến anh thấy lạ, hơn một tháng qua cô đã trở nên khác nhiều.
“Việc của cha em, có muốn anh hỗ trợ không?” Anh thấp giọng hỏi.
Hạ Tiểu Tinh ở trên vai anh quệt mắt rồi ngẩng đầu nói: “Không cần!” Cõ lẽ một phần xuất phát từ lòng tự tôn, một phần do giận dỗi, hơn nữa Âu Vũ Thanh chưa bao giờ chân chính coi cô là vợ, tình cảnh này khiến cô không muốn xin anh giúp đỡ, sau khi có ý niệm ly hôn trong đầu, suy nghĩ này càng thêm kiên định.
Có lẽ thấy giọng điệu của cô rất kiên quyết, Âu Vũ Thanh mẫn cảm nhìn cô: “Em có thể giải quyết sao?”
Cô giãy khỏi cánh tay anh, giọng điệu cứng rắn như cũ: “Chuyện nhà em không liên quan đến anh!” Từ lời Âu Lam Lam, cô cảm giác rõ rệt mình là mầm mống tai họa, cô đúng là bị kích động, Hạ Tiểu Tinh hiện tại, lặng yên tiếp nhận sự thay đổi thái độ của người xung quanh đối với mình, cô rất nhạy cảm, cũng rất tự tôn.
Dứt lời cô định đi, Âu Vũ Thanh liền giữ cô lại, ánh mắt dò xét trên mặt cô, một hồi sau mới nói: “Ngày mai anh phải đi công tác để đàm phán một hạng mục, hai ngày nữa sẽ về, cha em chưa bị phán sớm như vậy đâu, đợi anh trở lại, anh đến viện kiểm sát tìm người hỏi thăm tình hình.”
Cô nói: “Không cần anh phải can thiệp!”
“Hạ Tiểu Tinh!” Âu Vũ Thanh gắt lên, “Bây giờ không phải lúc giận dỗi!”
Hạ Tiểu Tinh mặt không chút đổi sắc nhìn anh, cô đương nhiên biết đây không phải lúc giận dỗi, nhưng Âu Vũ Thanh đã chậm mất rồi, nếu ngày hôm qua anh nói như vậy, có lẽ cô sẽ nhờ anh giúp đỡ, nhưng đến giờ thì không cần nữa.
Một giờ trước cô mới biết được, anh có rất nhiều tiền, nhưng là nghe được từ miệng người khác chứ không phải biết được từ Âu Vũ Thanh, chuyện của anh, tiền của anh, đều chẳng liên quan gì đến cô, bọn họ là người xa lạ, dù cô không muốn thừa nhận thì vẫn chẳng thay đổi được gì.
Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tiểu Tinh chầm chậm nói: “Âu Vũ Thanh, em nói ly hôn, là hoàn toàn nghiêm túc, không phải nói đùa với anh.”
Ánh mắt Âu Vũ Thanh nháy mắt biến thành thâm u khó lường, Hạ Tiểu Tinh nhìn thấy vẻ mặt anh bỗng chốc đã lạnh lùng, anh mở miệng, giọng nói lạnh như băng:
“Hạ Tiểu Tinh, kết hôn là do em mưu tính, em cho rằng, đến ly hôn Âu Vũ Thanh anh còn có thể ngồi yên mặc em sắp đặt sao? Hiện tại ly hôn với em, em muốn danh dự của anh biến thành cái dạng gì? Vong ân bội nghĩa, hay là thất tín bội nghĩa, em muốn người ta chỉ tay vào lưng anh mà nói, Âu Vũ Thanh là kẻ tiểu nhân bợ đỡ, cha vợ vừa rớt đài đã lập tức ruồng bỏ vợ! Em cho rằng anh sẽ đáp ứng em sao?”
Hạ Tiểu Tinh có phần bất ngờ, cô tưởng rằng Âu Vũ Thanh cùng lắm sẽ ngạc nhiên, không nghĩ tới anh lại không đồng ý, hơn nữa, lý do anh không đồng ý cũng thật đầy đủ, thật khách quan, thật đúng lý hợp tình.
Nhưng, toàn bộ những lý do đó, không có một người nào, không có một cái nào là bởi vì luyến tiếc, không nỡ rời bỏ cô, mà chỉ là vì thứ danh dự mà anh luôn cẩn thận giữ gìn.
Cô vung tay muốn đẩy cánh tay anh ra nhưng không thành công.
Năm ngón tay Âu Vũ Thanh như gọng kìm sắt siết chặt lấy cô, trong mắt anh, trên mặt anh là vẻ một con mèo đang tóm gọn con chuột trong tay.
Hạ Tiểu Tinh rốt cuộc cũng nổi giận, giơ chân đá anh, nhưng lập tức lại nghe chính mình kêu “A” một tiếng.
Cô đang đi dép lê mềm, dồn sức đá một cú, đầu chân đạp mạnh vào đùi Âu Vũ Thanh, chân anh không việc gì, song ngón chân cái của cô lại lĩnh đủ.
Âu Vũ Thanh lập tức buông cô ra, cô xoay người xoa xoa ngón chân miệng thở gấp, Âu Vũ Thanh cũng cúi đầu nhìn, cô giơ tay đẩy anh: “Biến đi!” Sau này cô sẽ không bao giờ khách khí với anh nữa.
Âu Vũ Thanh bị cô đẩy, thân mình loạng choạng, nhưng ngay sau đó liền vươn hai tay, ôm cô mang đến ghế sa lon.
Động tác của anh quá nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng, Âu Vũ Thanh đã cầm lấy chân cô đem tất cởi ra.
Hạ Tiểu Tinh có chút sửng sốt, nhìn thấy Âu Vũ Thanh một tay nắm chân cô, tay kia xoa ngón chân cái của cô, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Có đau không?”
Cô nhìn Âu Vũ Thanh nói không ra lời. Người đàn ông này, rốt cuộc đối với cô là tâm tình gì? Không yêu cô, lại có thể đem chân cô cầm trong tay, đến tột cùng cô phải làm thế nào để đoán được trái tim anh?
Âu Vũ Thanh thấy cô ngây người, cũng yên lặng nhìn cô, hồi lâu sau, anh thầm than nhẹ một tiếng, nói: “Không sưng, không sao cả, anh đi mở nước tắm cho em, em tắm rửa rồi ngủ sớm đi, có chuyện gì ngày mai nói sau, trông sắc mặt em mệt mỏi lắm rồi.”
Đề tài ly hôn cứ như vậy tạm thời bị gác lại, Hạ Tiểu Tinh không chí khí lại nằm trong lòng Âu Vũ Thanh ngủ một đêm, nhưng dù nằm trong vòng tay anh, cứ nghĩ đến việc từ ngày mai không thể tiếp tục sống trong ngôi nhà này nữa, cô lại cảm thấy tuyệt vọng.
Lúc nói ly hôn đâu cảm thấy khó khăn như vậy, thế mà giờ phút này, được người đàn ông này ôm như thế, cô lại chậm rãi nhắm mắt, một giọt lệ lặng lẽ rơi ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook