Kết Hôn Sai Lầm
-
Chương 38: Nói anh yêu em.
"Anh ấy đã được cứu rồi." cô nói, giọt nước mắt vương trên khóe mi lặng lẽ rơi xuống
——————————————————
Ngày hôm sau, Âu Vũ Thanh nhanh chóng trở lại thành phố C.
Lịch trình của anh ở Cáp Nhĩ Tân vẫn chưa kết thúc, vốn dĩ hẹn hôm nay chính thức ký hợp đồng bên đối tác vì nghi thức ký kết hợp đồng trịnh trọng này đã mời một số nhà truyền thông, còn có đài truyền hình chuyên môn đến ghi hình. Nhưng lúc 6 giờ sáng anh đã gọi hai giám đốc bộ phận đi cùng dậy, anh đưa bản hợp đồng cho bọn họ nói: “ Hợp đồng hôm nay hai người đi ký đi, tôi phải trở về thành phố C, không thể có mặt được."
Mắt hai vị giám đốc mới mở được một nửa bỗng chốc sực tỉnh, một người nói: " Âu Tổng hôm nay Thị Trưởng cũng đến, anh đột nhiên không xuất hiện, như vậy không ổn lắm."
Anh đưa cho một trong hai người họ một bản thảo phát biểu ngắn nói: "Cậu thay tôi phát biểu." rồi nhìn đồng hồ: "Đợi đến giờ hành chính tôi sẽ gọi điện cho thư ký Thị trưởng, tôi sẽ giải thích với anh ta, hai người cứ theo kế hoạch mà làm, che mục này lại là được, hợp đồng dù gì cũng định xong rồi." hôm qua anh bị vị thư ký này chuốc say, nhưng cũng đáng, giờ dễ nói chuyện.
Anh tối 11 giờ hơn mới biết xảy ra chuyện.
Lúc đó, anh như thường lệ gọi điện cho Hạ Tiểu Tinh chúc ngủ ngon, điện thoại reo rất lâu mới bắt máy, anh gọi cô một tiếng: "Tiểu Tinh" liền nghe giọng nói ngơ ngẩn của cô: "Âu Vũ Thanh, Diệp Phong vẫn chưa tỉnh lại.”
Anh kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, em đừng hoảng, từ từ nói anh nghe."
Sau đó nghe âm thanh đứt đoạn của cô kể lại, giọng nói nhỏ, hơi run, không có trật tự, từ ngữ gần như lộn xộn, bên này rồi bên kia, nhưng anh có thể nghe hiểu.
Bây giờ anh mới biết có sự tồn tại của người phụ nữ đó, thì ra bên trong còn có câu chuyện người thứ ba không thể đưa ra ánh sáng, dần dần tim anh có cảm giác bị đâm đau, nhẹ nhàng nhưng sắc bén, bởi vì anh đến hôm nay mới được cô nói cho biết, nếu như không xảy ra chuyện, chắc cô sẽ giấu đến cuối cùng, mà Diệp Phong, anh ta đã sớm biết, hơn nửa còn cùng cô tìm đến cửa đòi nhà. Cho nên mới té từ trên cầu thang xuống, là Diệp Phong, chứ không phải anh. Anh có một mong muốn mãnh liệt thế này, thà rằng giây phút này người nằm trong bệnh viện là anh, té gãy một chân hoặc chấn động não đều được, chỉ cần người té không phải Diệp Phong, là anh thì tốt rồi, mộng tưởng khát khao như vậy, nhưng hiện thực đã kéo anh lại. Người hôn mê trên giường bệnh là Diệp Phong, mà không phải là anh.
Vết cắt nhẹ mà sắc nhọn này, anh cuối cùng cũng biết nó là gì, là đố kỵ, cô đem bí mật của cô nói với Diệp Phong mà không nói với anh.
Cuối cùng cô luôn nói: "Em không biết tim của anh ấy không tốt, anh ấy không nói em nghe,.. anh ấy luôn khỏe mạnh, lúc lên đại học còn là thành viên chủ lực của đội bóng đá khoa bọn họ,... anh ấy sao lại có bệnh tim được?"
Anh dường như có thể thấy được hình ảnh cô rơi nước mắt, tim của anh từng đợt co rút, cũng giống như bị bệnh tim vậy, đau đến không thở được, anh cố gắng khắc chế bản thân, an ủi cô: "Sẽ không có chuyện gì đâu, anh ta sẽ tỉnh lại, nếu không đã sớm có chuyện rồi, em đừng gấp."
Hạ Tiểu Tinh lúc này mới khóc thành tiếng: "Em vẫn luôn không đối tốt với anh ấy, anh ấy cho em mượn nhiều tiền như vậy, em còn đá anh ấy,... còn muốn đuổi anh ấy đi nước ngoài.” Cô khóc thút thít.
Tim anh lại như rơi thẳng xuống, không thấy điểm dừng, cảm giác bị chìm mãi mãi.
Đợi cô khóc đủ rồi, mới cúp điện thoại, anh lập tức gọi cho Long Huy, Long Huy đang ngủ trên giường, thấy anh tối như vậy còn gọi điện thì rất ngạc nhiên, hỏi anh có chuyện gì, anh nói: "Cậu trèo xuống giường cho mình, lập tức đến bệnh viện tim Á Châu, ở bên cạnh vợ mình, một bước cũng không rời, đến khi mình quay lại."
Long Huy bỗng chốc từ trên giường đứng thẳng dậy, hỏi một câu: "Anh ta lại phát bệnh à?"
"Um" anh trả lời, kể lại sơ mọi chuyện mới dặn dò: "Cậu mau qua đó, anh ta vẫn chưa tỉnh, cậu tới canh chừng, ngày mai mình về."
Long Huy nói: "Được" đã xuống giường, miệng gọi: "Vũ Thanh."
Anh trả lời, đợi Long Huy nói tiếp, nhưng anh ta dừng lại, do dự một lúc cuối cùng nói: "Thôi đi, đợi cậu về rồi nói với cậu sau." Tim anh vốn đã nặng nề lại bị chồng lên hòn đá khác, chắc chắn là có tin tức, hơn nữa nhiều phần là có liên quan đến Diệp Phong, nếu không Long Huy sẽ không muốn nói rồi lại ngừng, lẽ nào có chuyện tồi tệ hơn xảy ra? anh không hỏi lại, chỉ muốn mau chóng trở về.
Kết thúc cuộc gọi với Long Huy, anh liền gọi cho trung tâm chăm sóc khách hàng của Cáp Nhĩ Tân, nhờ họ giúp đặt một vé sáng mai về thành phố C, khoang hạng nhất chắc sẽ có chỗ. Không lâu sau anh nhận được phản hồi đã có vé, sáng mai 8 giờ 10 phút cất cánh.
Sau đó anh đứng trước cửa sổ đợi trời sáng, anh đã cố ngủ nhưng không ngủ được, đành đứng đây nhìn trời từ từ sáng.
Trong phòng có ngọn đèn đầu giường phát sáng, ánh sáng vàng trong trẻo, thắp sáng nửa gian phòng, trong ngoài đều tĩnh lặng, anh có thể nghe được tiếng thở của mình, có chút dồn dập và không ổn định, bóng dáng anh in lên trên tấm kính cửa, một người đàn ông mày nhíu chặt, gương mặt mơ hồ, sợ hãi mất đi, chính là Âu Vũ Thanh lúc này.
Anh nhìn thời gian trôi qua từng chút một trên cửa sổ, một giờ là 60 phút, mỗi một phút là một ô vuông nhỏ chúng từ từ khắc lên cùng với từng tòa băng điêu khắc trên đường nơi xa xôi ngoài kia, đêm dài nhất mà anh trải qua trong đời, chính là trong ngày băng tuyết ở Cáp Nhĩ Tân, nhiều năm về sau, anh đều nhớ đến ánh cầu vồng trong đêm đó, là từ trên thân của bức điêu khắc băng phản xạ lại, màu sắc sặc sỡ, giống như pha lê rực rỡ, nhưng chói mắt đến lạnh lẽo.
Đến khi màn đêm ló ra một vệt sáng mỏng manh đầu tiên, anh lấy điện thoại ra, đánh thức người đi cùng ở sát vách.
12 giờ xuống máy bay, tài xế của công ty đang đợi anh, đưa anh đến bệnh viện, tài xế để lại chìa khóa rồi rời đi. Anh đến phòng chăm sóc đặc biệt, ra khỏi thang máy, hành lang bệnh viện vừa sáng sủa vừa lạnh lẽo, Hạ Tiểu Tinh nhìn thấy anh liền ôm anh: "Anh ấy đã được cứu rồi." cô nói, giọt nước mắt vương trên khóe mi lặng lẽ rơi xuống.
Mỗi người đến thăm Diệp Phong cô đều nói như vậy.
Long Huy đứng bên cạnh cô nhìn anh gật đầu, anh quay đầu nhìn vào phòng chăm sóc đặc biệt, ở đây không cho vào thăm, nhưng trên cửa có một tấm kính lớn, xuyên qua nó anh nhìn vào bên anh trông thấy được Diệp Phong, hai bên anh ta đều có máy giám sát, trong mũi gắn ống thở oxy, nằm ngay ngắn, đang trong trạng thái hôn mê.
Đúng lúc nhìn vào, có người bên trong đi ra, cửa phòng ICU mở ra, một nam bác sĩ khoảng 30 tuổi bước ra, nhìn bọn họ, bước chân dừng một lúc liền đi qua.
"Nó đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, em trở về nghỉ ngơi đi." Anh ta nói với Hạ Tiểu Tinh, câu nói này nói với cô không chỉ mới một lần, đây là anh họ của Diệp Phong.
Hạ Tiểu Tinh lau nước mắt gật đầu, nhưng nhìn nét mặt cô ai cũng nhìn ra là cô không muốn rời đi, cô muốn ở lại, anh họ Diệp Phong cũng nhìn ra, đột nhiên anh ta thở dài một tiếng: "Nó không nghe lời anh, cứ muốn trở về bên cạnh em, nếu không làm sao liên tiếp xuất hiện tình trạng nguy hiểm, nếu nó xảy ra chuyện anh không biết ăn nói làm sao với cô anh. Yêu không tiếc mạng là như vậy sao, haizz..." nói xong liền quay người rời khỏi.
Hạ Tiểu Tinh sửng sốt tại chỗ, Âu Vũ Thanh đứng hình, Long Huy sững sờ một chút phản ứng lại đầu tiên, anh ta vỗ nhẹ lên mặt anh: "Vũ Thanh."
Anh bị gọi tỉnh, quay đầu nhìn cậu ta, Long Huy nói: "Cậu đưa cô ấy về nghỉ ngơi chút đi." nét mặt ba người đều vô cùng mệt mỏi, Âu Vũ Thanh chợt tỉnh, gật đầu.
Nắm lấy tay Hạ Tiểu Tinh, anh nói: "Nghe lời bác sĩ, về ngủ một chút rồi đến lại, anh ta đã hết nguy hiểm rồi." nói xong liền kéo cô đi. Hạ Tiểu Tinh đang hốt hoảng bị anh kéo đi.
Ba người ra khỏi bệnh viện, ngay lúc âm thanh xôn xao của khu thương mại truyền đến, Hạ Tiểu Tinh lấy lại được tinh thần, cô dường như lẩm bẩm nói: ”Em nên hẹn người phụ nữ ấy bên ngoài rồi một mình đến gặp, như vậy sẽ không chạm mặt người đàn ông đó, Diệp Phong cũng sẽ không bị ngã cầu thang."
Mặt Âu Vũ Thanh như thể đột nhiên đông lại một luồng khí lạnh: "Vậy người đàn ông đó xử lý thế nào?"
Hạ Tiểu Tinh hồi tưởng lại: "Người của 120 nói nên báo cảnh sát, nhưng lúc đó em không quản được hắn ta, lúc sau anh họ của Diệp Phong cũng đến, không biết đã gọi hay chưa?"
Sau khi Diệp Phong nhắm mắt, cô sợ đến mức không ngừng khóc, trong lúc hoảng loạn căn bản không quan tâm tới chuyện khác. Mãi đến khi nhân viên cấp cứu của 120 đến, vừa sơ cứu vừa hỏi làm sao té xuống. lúc đó cô mới ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, còn chưa kịp nói người đàn ông đứng trên lầu không đánh mà khai: "Không phải tôi đẩy, mà anh ta tự té xuống."
Cô nhớ chính mình hét lên phẫn nộ: "Là anh ép anh ấy té xuống."
Người của 120 lúc đó đề nghị: "Cô nên báo án." vẻ mặt người đàn ông đó vô cùng kinh sợ.
Âu Vũ Thanh nghe xong lời cô lại nhìn sang Long Huy: "Cậu đi xác nhận một chút, xem đã báo án chưa, nếu chưa báo thì báo đi, đem chuyện này giao cho luật sư chúng ta xử lý, để bọn họ nghĩ cách, nhất định phải để hắn ta bị bắt nhốt mấy ngày." anh hận không để đánh người đàn ông đó một trận, có lẽ bởi vì hắn ta, giấc mơ đẹp đẽ mà anh đợi mấy tháng bị làm cho rối tung, anh sao có thể dễ dàng bỏ qua được."
Long Huy gật đầu, anh lại nói: "Cậu về công ty trước, một lát mình qua tìm cậu." Anh không quên Long Huy còn có chuyện chưa nói với anh.
Anh có dự cảm từng cái bóng đen đang dần dần che lấp anh.
Đưa Hạ Tiểu Tinh trở về, Hứa Thục Vân nhìn thấy anh rất ngạc nhiên, bởi vì anh bây giờ nên ở Cáp Nhĩ Tân, anh nói với mẹ vợ có việc nên về trước, Hứa Thục Vân vốn dĩ còn muốn hỏi con gái sao tối qua không về, nhìn thấy họ ở cùng nhau nên không hỏi nữa.
Anh theo Hạ Tiểu Tinh đi vào phòng cô, ôm cô một lúc, anh nói: "Em đừng nghĩ gì nữa, mau ngủ một giấc đi." Hạ Tiểu Tinh ngẩng đầu muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra, anh xoa mặt cô, nói: "Không sao rồi, mau ngủ đi."
Hạ Tiểu Tinh vùi đầu vào vòng tay anh "Um" một tiếng.
Sau đó anh lái xe về công ty, Long Huy đang đợi anh.
Thấy anh đi vào, Long Huy liền đứng lên, giống như những lần trước, lại ném cho anh một túi đồ, lần này là một phong thư đến từ nước ngoài, là từ Paris gửi đến.
Miệng thư đã được mở, Long Huy xem qua rồi.
Anh rút tài liệu ra, hai tờ giấy mỏng, chi tiết viết rõ thời gian xảy ra tai nạn, địa điểm và nguyên nhân, vi phạm vượt quá tốc độ, trách nhiệm thuộc về chính anh ta. Trong đó đến thời tiết cũng nhắc, đó là một ngày đẹp trời, có chút gió thu thổi nhẹ.
Ở phía cuối tờ giấy thứ hai, có vài dòng chữ, có lẽ nó là phần đáng giá nhất của báo cáo điều tra này.
" Chúng tôi hỏi rất nhiều người, hỏi đồng nghiệp và bạn bè của anh ta lúc đó, không ai biết tại sao anh ta từ Orléans gấp gáp chạy đến Paris, còn lái xe nhanh vậy, sau đó tìm được người bạn gái trước kia của anh ta, cô gái này luôn không muốn tiết lộ với chúng tôi, mãi cho đến khi chúng tôi nói với cô ta, người ủy thác đến từ Trung Quốc, cô gái này mới nói: "Anh ta là mau chóng đến gặp người trong lòng của anh ta, vì máy bay của cô ấy sắp cất cánh trở về Trung Quốc, đi trễ sẽ không gặp được cô ấy." đây là nguyên lời cô ta nói, chúng tôi chỉ có để làm đến đây thôi, không cách nào tra được người trong lòng anh ta là ai, bởi vì hình như đó là một cô gái Trung Quốc, mong mọi người tự điều tra ở chỗ mình."
Âu Vũ Thanh nhìn đoạn tiếng anh này, rất lâu không ngẩng lên, anh đang lục lại ký ức trong đầu, có một thời gian, anh không nhớ chính xác là ngày nào, nhưng nó dần dần trùng với thời điểm xảy ra tai nạn.
Đó là mười mấy tháng trước, một đêm tháng tám, anh nhận được điện thoại của Hạ Tiểu Tinh, cô nói cô sắp lên máy bay rồi, còn nói bầu trời Paris rất trong, không âm u, cũng không ảm đạm, đến một áng mây cô cũng không thấy được.
Cô hỏi anh có đến sân bay đón cô không, anh nhớ đã hai tuần không gặp cô rồi, anh nói: "Được, anh đến rước em." Hạ Tiểu Tinh ở đầu bên kia cười trộm, sau đó còn nũng nịu nói với anh em mang về cho anh một món quà.
Long Huy gọi anh: "Vũ Thanh." anh vẫn cúi đầu, nghe thấy cậu ta hỏi: "Vợ cậu lúc đó có đi Pháp phải không?"
Anh hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, nói: "Mình muốn về nhà tắm một cái, cậu muốn về nhà thay quần áo hay không?" Nói xong liền lướt qua người Long Huy đi ra khỏi phòng.
Long Huy cũng không gọi anh lại.
Anh về đến nhà, dùng nước khá nóng để tắm, nước nóng xối từ trên đầu anh xuống, anh chống hai tay lên tường, bất động.
Anh ngủ một giấc, một đêm không chợp mắt, người mệt lả, tỉnh lại cũng đã hơn 9 giờ tối. Anh rửa mặt, rồi gọi cho dịch vụ của chung cư, nhờ bọn họ đặt một phần cơm. Không lâu sau có người nhấn chuông, anh trả tiền và nhận cơm.
Ăn xong, anh về phòng thay quần áo, chuẩn bị ra khỏi nhà.
Tìm rất lâu, anh mới tìm được chiếc cà vạt ở trong góc ngăn kéo, mua từ cửa hàng miễn thuế ở Pháp, nhãn hiệu Dior, màu xanh nhạt, Hạ Tiểu Tinh nói, chiếc cà vàng màu đơn sắc này có thể dễ phối với bất kỳ áo vest nào hoặc áo sơ mi nào.
Anh trước giờ chưa từng mang.
Đây là quà Hạ Tiểu Tinh mang từ Pháp về tặng anh.
Anh đem cà vạt thắt lên cổ, mặt thêm một chiếc áo len, sau đó đi ra cửa.
10 giờ tối đường rất thông thoáng, không lâu sau anh đã đứng trên cầu Trường Giang.
Để tai nghe Bluetooth vào tai, anh gọi điện cho Hạ Tiểu Tinh.
Cô trong điện thoại nói với anh: "Âu Vũ Thanh, Diệp Phong tỉnh rồi, anh ấy lúc nãy còn cười với em." giọng điệu vui vẻ.
Anh bình tĩnh hỏi cô: "Em đi thăm cậu ta rồi à?"
"Um", Hạ Tiểu Tinh nói: "Em sau đó lại đến bệnh viện, y tá nói ngày mai anh ấy có thể chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh thường, em vẫn luôn đợi anh ấy tỉnh lại, vừa mới về đến nhà."
Anh cười: "Vậy thì tốt, không sao rồi."
"Anh có phải đang ở chung cư của anh?" Hạ Tiểu Tinh hỏi.
Anh ngừng một lúc nói: “Không phải."
"Anh ở đâu?"
"Trên cầu." Anh trả lời đơn giản.
"Anh qua đó rồi?"
"Um."
"Anh muốn đến nhà mới phải không?"
Anh lại "Um."
Cô do dự: "Em vừa tính ngủ, anh có muốn em qua đó không?"
Anh im lặng vài giây: "Hôm nay thì thôi đi."
Hạ Tiểu Tinh nói: "Vậy được, ngày mai mình gặp nhau."
Anh nói: "Được."
Dừng một lúc, anh lại nói: "Tiểu Tinh, anh yêu em."
——————————————————
Ngày hôm sau, Âu Vũ Thanh nhanh chóng trở lại thành phố C.
Lịch trình của anh ở Cáp Nhĩ Tân vẫn chưa kết thúc, vốn dĩ hẹn hôm nay chính thức ký hợp đồng bên đối tác vì nghi thức ký kết hợp đồng trịnh trọng này đã mời một số nhà truyền thông, còn có đài truyền hình chuyên môn đến ghi hình. Nhưng lúc 6 giờ sáng anh đã gọi hai giám đốc bộ phận đi cùng dậy, anh đưa bản hợp đồng cho bọn họ nói: “ Hợp đồng hôm nay hai người đi ký đi, tôi phải trở về thành phố C, không thể có mặt được."
Mắt hai vị giám đốc mới mở được một nửa bỗng chốc sực tỉnh, một người nói: " Âu Tổng hôm nay Thị Trưởng cũng đến, anh đột nhiên không xuất hiện, như vậy không ổn lắm."
Anh đưa cho một trong hai người họ một bản thảo phát biểu ngắn nói: "Cậu thay tôi phát biểu." rồi nhìn đồng hồ: "Đợi đến giờ hành chính tôi sẽ gọi điện cho thư ký Thị trưởng, tôi sẽ giải thích với anh ta, hai người cứ theo kế hoạch mà làm, che mục này lại là được, hợp đồng dù gì cũng định xong rồi." hôm qua anh bị vị thư ký này chuốc say, nhưng cũng đáng, giờ dễ nói chuyện.
Anh tối 11 giờ hơn mới biết xảy ra chuyện.
Lúc đó, anh như thường lệ gọi điện cho Hạ Tiểu Tinh chúc ngủ ngon, điện thoại reo rất lâu mới bắt máy, anh gọi cô một tiếng: "Tiểu Tinh" liền nghe giọng nói ngơ ngẩn của cô: "Âu Vũ Thanh, Diệp Phong vẫn chưa tỉnh lại.”
Anh kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, em đừng hoảng, từ từ nói anh nghe."
Sau đó nghe âm thanh đứt đoạn của cô kể lại, giọng nói nhỏ, hơi run, không có trật tự, từ ngữ gần như lộn xộn, bên này rồi bên kia, nhưng anh có thể nghe hiểu.
Bây giờ anh mới biết có sự tồn tại của người phụ nữ đó, thì ra bên trong còn có câu chuyện người thứ ba không thể đưa ra ánh sáng, dần dần tim anh có cảm giác bị đâm đau, nhẹ nhàng nhưng sắc bén, bởi vì anh đến hôm nay mới được cô nói cho biết, nếu như không xảy ra chuyện, chắc cô sẽ giấu đến cuối cùng, mà Diệp Phong, anh ta đã sớm biết, hơn nửa còn cùng cô tìm đến cửa đòi nhà. Cho nên mới té từ trên cầu thang xuống, là Diệp Phong, chứ không phải anh. Anh có một mong muốn mãnh liệt thế này, thà rằng giây phút này người nằm trong bệnh viện là anh, té gãy một chân hoặc chấn động não đều được, chỉ cần người té không phải Diệp Phong, là anh thì tốt rồi, mộng tưởng khát khao như vậy, nhưng hiện thực đã kéo anh lại. Người hôn mê trên giường bệnh là Diệp Phong, mà không phải là anh.
Vết cắt nhẹ mà sắc nhọn này, anh cuối cùng cũng biết nó là gì, là đố kỵ, cô đem bí mật của cô nói với Diệp Phong mà không nói với anh.
Cuối cùng cô luôn nói: "Em không biết tim của anh ấy không tốt, anh ấy không nói em nghe,.. anh ấy luôn khỏe mạnh, lúc lên đại học còn là thành viên chủ lực của đội bóng đá khoa bọn họ,... anh ấy sao lại có bệnh tim được?"
Anh dường như có thể thấy được hình ảnh cô rơi nước mắt, tim của anh từng đợt co rút, cũng giống như bị bệnh tim vậy, đau đến không thở được, anh cố gắng khắc chế bản thân, an ủi cô: "Sẽ không có chuyện gì đâu, anh ta sẽ tỉnh lại, nếu không đã sớm có chuyện rồi, em đừng gấp."
Hạ Tiểu Tinh lúc này mới khóc thành tiếng: "Em vẫn luôn không đối tốt với anh ấy, anh ấy cho em mượn nhiều tiền như vậy, em còn đá anh ấy,... còn muốn đuổi anh ấy đi nước ngoài.” Cô khóc thút thít.
Tim anh lại như rơi thẳng xuống, không thấy điểm dừng, cảm giác bị chìm mãi mãi.
Đợi cô khóc đủ rồi, mới cúp điện thoại, anh lập tức gọi cho Long Huy, Long Huy đang ngủ trên giường, thấy anh tối như vậy còn gọi điện thì rất ngạc nhiên, hỏi anh có chuyện gì, anh nói: "Cậu trèo xuống giường cho mình, lập tức đến bệnh viện tim Á Châu, ở bên cạnh vợ mình, một bước cũng không rời, đến khi mình quay lại."
Long Huy bỗng chốc từ trên giường đứng thẳng dậy, hỏi một câu: "Anh ta lại phát bệnh à?"
"Um" anh trả lời, kể lại sơ mọi chuyện mới dặn dò: "Cậu mau qua đó, anh ta vẫn chưa tỉnh, cậu tới canh chừng, ngày mai mình về."
Long Huy nói: "Được" đã xuống giường, miệng gọi: "Vũ Thanh."
Anh trả lời, đợi Long Huy nói tiếp, nhưng anh ta dừng lại, do dự một lúc cuối cùng nói: "Thôi đi, đợi cậu về rồi nói với cậu sau." Tim anh vốn đã nặng nề lại bị chồng lên hòn đá khác, chắc chắn là có tin tức, hơn nữa nhiều phần là có liên quan đến Diệp Phong, nếu không Long Huy sẽ không muốn nói rồi lại ngừng, lẽ nào có chuyện tồi tệ hơn xảy ra? anh không hỏi lại, chỉ muốn mau chóng trở về.
Kết thúc cuộc gọi với Long Huy, anh liền gọi cho trung tâm chăm sóc khách hàng của Cáp Nhĩ Tân, nhờ họ giúp đặt một vé sáng mai về thành phố C, khoang hạng nhất chắc sẽ có chỗ. Không lâu sau anh nhận được phản hồi đã có vé, sáng mai 8 giờ 10 phút cất cánh.
Sau đó anh đứng trước cửa sổ đợi trời sáng, anh đã cố ngủ nhưng không ngủ được, đành đứng đây nhìn trời từ từ sáng.
Trong phòng có ngọn đèn đầu giường phát sáng, ánh sáng vàng trong trẻo, thắp sáng nửa gian phòng, trong ngoài đều tĩnh lặng, anh có thể nghe được tiếng thở của mình, có chút dồn dập và không ổn định, bóng dáng anh in lên trên tấm kính cửa, một người đàn ông mày nhíu chặt, gương mặt mơ hồ, sợ hãi mất đi, chính là Âu Vũ Thanh lúc này.
Anh nhìn thời gian trôi qua từng chút một trên cửa sổ, một giờ là 60 phút, mỗi một phút là một ô vuông nhỏ chúng từ từ khắc lên cùng với từng tòa băng điêu khắc trên đường nơi xa xôi ngoài kia, đêm dài nhất mà anh trải qua trong đời, chính là trong ngày băng tuyết ở Cáp Nhĩ Tân, nhiều năm về sau, anh đều nhớ đến ánh cầu vồng trong đêm đó, là từ trên thân của bức điêu khắc băng phản xạ lại, màu sắc sặc sỡ, giống như pha lê rực rỡ, nhưng chói mắt đến lạnh lẽo.
Đến khi màn đêm ló ra một vệt sáng mỏng manh đầu tiên, anh lấy điện thoại ra, đánh thức người đi cùng ở sát vách.
12 giờ xuống máy bay, tài xế của công ty đang đợi anh, đưa anh đến bệnh viện, tài xế để lại chìa khóa rồi rời đi. Anh đến phòng chăm sóc đặc biệt, ra khỏi thang máy, hành lang bệnh viện vừa sáng sủa vừa lạnh lẽo, Hạ Tiểu Tinh nhìn thấy anh liền ôm anh: "Anh ấy đã được cứu rồi." cô nói, giọt nước mắt vương trên khóe mi lặng lẽ rơi xuống.
Mỗi người đến thăm Diệp Phong cô đều nói như vậy.
Long Huy đứng bên cạnh cô nhìn anh gật đầu, anh quay đầu nhìn vào phòng chăm sóc đặc biệt, ở đây không cho vào thăm, nhưng trên cửa có một tấm kính lớn, xuyên qua nó anh nhìn vào bên anh trông thấy được Diệp Phong, hai bên anh ta đều có máy giám sát, trong mũi gắn ống thở oxy, nằm ngay ngắn, đang trong trạng thái hôn mê.
Đúng lúc nhìn vào, có người bên trong đi ra, cửa phòng ICU mở ra, một nam bác sĩ khoảng 30 tuổi bước ra, nhìn bọn họ, bước chân dừng một lúc liền đi qua.
"Nó đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, em trở về nghỉ ngơi đi." Anh ta nói với Hạ Tiểu Tinh, câu nói này nói với cô không chỉ mới một lần, đây là anh họ của Diệp Phong.
Hạ Tiểu Tinh lau nước mắt gật đầu, nhưng nhìn nét mặt cô ai cũng nhìn ra là cô không muốn rời đi, cô muốn ở lại, anh họ Diệp Phong cũng nhìn ra, đột nhiên anh ta thở dài một tiếng: "Nó không nghe lời anh, cứ muốn trở về bên cạnh em, nếu không làm sao liên tiếp xuất hiện tình trạng nguy hiểm, nếu nó xảy ra chuyện anh không biết ăn nói làm sao với cô anh. Yêu không tiếc mạng là như vậy sao, haizz..." nói xong liền quay người rời khỏi.
Hạ Tiểu Tinh sửng sốt tại chỗ, Âu Vũ Thanh đứng hình, Long Huy sững sờ một chút phản ứng lại đầu tiên, anh ta vỗ nhẹ lên mặt anh: "Vũ Thanh."
Anh bị gọi tỉnh, quay đầu nhìn cậu ta, Long Huy nói: "Cậu đưa cô ấy về nghỉ ngơi chút đi." nét mặt ba người đều vô cùng mệt mỏi, Âu Vũ Thanh chợt tỉnh, gật đầu.
Nắm lấy tay Hạ Tiểu Tinh, anh nói: "Nghe lời bác sĩ, về ngủ một chút rồi đến lại, anh ta đã hết nguy hiểm rồi." nói xong liền kéo cô đi. Hạ Tiểu Tinh đang hốt hoảng bị anh kéo đi.
Ba người ra khỏi bệnh viện, ngay lúc âm thanh xôn xao của khu thương mại truyền đến, Hạ Tiểu Tinh lấy lại được tinh thần, cô dường như lẩm bẩm nói: ”Em nên hẹn người phụ nữ ấy bên ngoài rồi một mình đến gặp, như vậy sẽ không chạm mặt người đàn ông đó, Diệp Phong cũng sẽ không bị ngã cầu thang."
Mặt Âu Vũ Thanh như thể đột nhiên đông lại một luồng khí lạnh: "Vậy người đàn ông đó xử lý thế nào?"
Hạ Tiểu Tinh hồi tưởng lại: "Người của 120 nói nên báo cảnh sát, nhưng lúc đó em không quản được hắn ta, lúc sau anh họ của Diệp Phong cũng đến, không biết đã gọi hay chưa?"
Sau khi Diệp Phong nhắm mắt, cô sợ đến mức không ngừng khóc, trong lúc hoảng loạn căn bản không quan tâm tới chuyện khác. Mãi đến khi nhân viên cấp cứu của 120 đến, vừa sơ cứu vừa hỏi làm sao té xuống. lúc đó cô mới ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, còn chưa kịp nói người đàn ông đứng trên lầu không đánh mà khai: "Không phải tôi đẩy, mà anh ta tự té xuống."
Cô nhớ chính mình hét lên phẫn nộ: "Là anh ép anh ấy té xuống."
Người của 120 lúc đó đề nghị: "Cô nên báo án." vẻ mặt người đàn ông đó vô cùng kinh sợ.
Âu Vũ Thanh nghe xong lời cô lại nhìn sang Long Huy: "Cậu đi xác nhận một chút, xem đã báo án chưa, nếu chưa báo thì báo đi, đem chuyện này giao cho luật sư chúng ta xử lý, để bọn họ nghĩ cách, nhất định phải để hắn ta bị bắt nhốt mấy ngày." anh hận không để đánh người đàn ông đó một trận, có lẽ bởi vì hắn ta, giấc mơ đẹp đẽ mà anh đợi mấy tháng bị làm cho rối tung, anh sao có thể dễ dàng bỏ qua được."
Long Huy gật đầu, anh lại nói: "Cậu về công ty trước, một lát mình qua tìm cậu." Anh không quên Long Huy còn có chuyện chưa nói với anh.
Anh có dự cảm từng cái bóng đen đang dần dần che lấp anh.
Đưa Hạ Tiểu Tinh trở về, Hứa Thục Vân nhìn thấy anh rất ngạc nhiên, bởi vì anh bây giờ nên ở Cáp Nhĩ Tân, anh nói với mẹ vợ có việc nên về trước, Hứa Thục Vân vốn dĩ còn muốn hỏi con gái sao tối qua không về, nhìn thấy họ ở cùng nhau nên không hỏi nữa.
Anh theo Hạ Tiểu Tinh đi vào phòng cô, ôm cô một lúc, anh nói: "Em đừng nghĩ gì nữa, mau ngủ một giấc đi." Hạ Tiểu Tinh ngẩng đầu muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra, anh xoa mặt cô, nói: "Không sao rồi, mau ngủ đi."
Hạ Tiểu Tinh vùi đầu vào vòng tay anh "Um" một tiếng.
Sau đó anh lái xe về công ty, Long Huy đang đợi anh.
Thấy anh đi vào, Long Huy liền đứng lên, giống như những lần trước, lại ném cho anh một túi đồ, lần này là một phong thư đến từ nước ngoài, là từ Paris gửi đến.
Miệng thư đã được mở, Long Huy xem qua rồi.
Anh rút tài liệu ra, hai tờ giấy mỏng, chi tiết viết rõ thời gian xảy ra tai nạn, địa điểm và nguyên nhân, vi phạm vượt quá tốc độ, trách nhiệm thuộc về chính anh ta. Trong đó đến thời tiết cũng nhắc, đó là một ngày đẹp trời, có chút gió thu thổi nhẹ.
Ở phía cuối tờ giấy thứ hai, có vài dòng chữ, có lẽ nó là phần đáng giá nhất của báo cáo điều tra này.
" Chúng tôi hỏi rất nhiều người, hỏi đồng nghiệp và bạn bè của anh ta lúc đó, không ai biết tại sao anh ta từ Orléans gấp gáp chạy đến Paris, còn lái xe nhanh vậy, sau đó tìm được người bạn gái trước kia của anh ta, cô gái này luôn không muốn tiết lộ với chúng tôi, mãi cho đến khi chúng tôi nói với cô ta, người ủy thác đến từ Trung Quốc, cô gái này mới nói: "Anh ta là mau chóng đến gặp người trong lòng của anh ta, vì máy bay của cô ấy sắp cất cánh trở về Trung Quốc, đi trễ sẽ không gặp được cô ấy." đây là nguyên lời cô ta nói, chúng tôi chỉ có để làm đến đây thôi, không cách nào tra được người trong lòng anh ta là ai, bởi vì hình như đó là một cô gái Trung Quốc, mong mọi người tự điều tra ở chỗ mình."
Âu Vũ Thanh nhìn đoạn tiếng anh này, rất lâu không ngẩng lên, anh đang lục lại ký ức trong đầu, có một thời gian, anh không nhớ chính xác là ngày nào, nhưng nó dần dần trùng với thời điểm xảy ra tai nạn.
Đó là mười mấy tháng trước, một đêm tháng tám, anh nhận được điện thoại của Hạ Tiểu Tinh, cô nói cô sắp lên máy bay rồi, còn nói bầu trời Paris rất trong, không âm u, cũng không ảm đạm, đến một áng mây cô cũng không thấy được.
Cô hỏi anh có đến sân bay đón cô không, anh nhớ đã hai tuần không gặp cô rồi, anh nói: "Được, anh đến rước em." Hạ Tiểu Tinh ở đầu bên kia cười trộm, sau đó còn nũng nịu nói với anh em mang về cho anh một món quà.
Long Huy gọi anh: "Vũ Thanh." anh vẫn cúi đầu, nghe thấy cậu ta hỏi: "Vợ cậu lúc đó có đi Pháp phải không?"
Anh hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, nói: "Mình muốn về nhà tắm một cái, cậu muốn về nhà thay quần áo hay không?" Nói xong liền lướt qua người Long Huy đi ra khỏi phòng.
Long Huy cũng không gọi anh lại.
Anh về đến nhà, dùng nước khá nóng để tắm, nước nóng xối từ trên đầu anh xuống, anh chống hai tay lên tường, bất động.
Anh ngủ một giấc, một đêm không chợp mắt, người mệt lả, tỉnh lại cũng đã hơn 9 giờ tối. Anh rửa mặt, rồi gọi cho dịch vụ của chung cư, nhờ bọn họ đặt một phần cơm. Không lâu sau có người nhấn chuông, anh trả tiền và nhận cơm.
Ăn xong, anh về phòng thay quần áo, chuẩn bị ra khỏi nhà.
Tìm rất lâu, anh mới tìm được chiếc cà vạt ở trong góc ngăn kéo, mua từ cửa hàng miễn thuế ở Pháp, nhãn hiệu Dior, màu xanh nhạt, Hạ Tiểu Tinh nói, chiếc cà vàng màu đơn sắc này có thể dễ phối với bất kỳ áo vest nào hoặc áo sơ mi nào.
Anh trước giờ chưa từng mang.
Đây là quà Hạ Tiểu Tinh mang từ Pháp về tặng anh.
Anh đem cà vạt thắt lên cổ, mặt thêm một chiếc áo len, sau đó đi ra cửa.
10 giờ tối đường rất thông thoáng, không lâu sau anh đã đứng trên cầu Trường Giang.
Để tai nghe Bluetooth vào tai, anh gọi điện cho Hạ Tiểu Tinh.
Cô trong điện thoại nói với anh: "Âu Vũ Thanh, Diệp Phong tỉnh rồi, anh ấy lúc nãy còn cười với em." giọng điệu vui vẻ.
Anh bình tĩnh hỏi cô: "Em đi thăm cậu ta rồi à?"
"Um", Hạ Tiểu Tinh nói: "Em sau đó lại đến bệnh viện, y tá nói ngày mai anh ấy có thể chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh thường, em vẫn luôn đợi anh ấy tỉnh lại, vừa mới về đến nhà."
Anh cười: "Vậy thì tốt, không sao rồi."
"Anh có phải đang ở chung cư của anh?" Hạ Tiểu Tinh hỏi.
Anh ngừng một lúc nói: “Không phải."
"Anh ở đâu?"
"Trên cầu." Anh trả lời đơn giản.
"Anh qua đó rồi?"
"Um."
"Anh muốn đến nhà mới phải không?"
Anh lại "Um."
Cô do dự: "Em vừa tính ngủ, anh có muốn em qua đó không?"
Anh im lặng vài giây: "Hôm nay thì thôi đi."
Hạ Tiểu Tinh nói: "Vậy được, ngày mai mình gặp nhau."
Anh nói: "Được."
Dừng một lúc, anh lại nói: "Tiểu Tinh, anh yêu em."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook