*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xu

Beta: Sue

Từ quán bar Lạc Đường đi ra, tài xế đã chờ ở cửa.

Doãn Toại uống rượu không tính là quá nhiều, nhưng gần đây mệt mỏi vì làm việc không nghỉ ngơi, nên lúc này mượn rượu để giải tỏa, anh khó chịu tựa vào chỗ ngồi phía sau xe nhắm mắt một hồi.

Không bao lâu, âm thanh điện thoại trong túi vang lên chấn động.

Anh nhấc mí mắt nặng nề lên, đuôi mắt còn nhuộm đỏ ửng nhàn nhạt.

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Lấy điện thoại di động ra quét mắt một vòng ghi chú trên màn hình, anh từ từ nhắm hai mắt uể oải, nhận: “Ông nội.”

“Thằng nhãi con, xế chiều hôm nay vì sao không đi xem mắt?”

Âm thanh đinh tai nhức óc, trung khí mười phần, Doãn Toại theo bản năng đưa điện thoại di động cách xa lỗ tai mình.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, mấy ngày trước ông nội hình như đã an bài xem mắt gì đó.

Anh nhớ kỹ lúc ấy chính mình hẳn là không đồng ý, càng không nhớ rõ thời gian xem mắt là xế chiều hôm nay.

Doãn Toại đè lên mi tâm, tùy tiện nói đại một lý do: “Công việc bận quá, quên mất.”

“Cái gì mà quên mất, cháu chính là không để bụng! Con gái người ta đợi cháu hơn một giờ, việc này cháu nói xem ông phải xử lý thế nào?”

Doãn lão gia dừng một lát, càng nghĩ càng tức giận: “Hiện tại đang ở đâu, lập tức trở về cho ông!”

Không cho Doãn Toại cơ hội cự tuyệt, điện thoại trực tiếp bị cắt đứt.

Xem ra tức giận không nhẹ rồi.

Doãn Toại bất đắc dĩ thở dài, phân phó tài xế trước mặt: “Về nhà cũ.”

Nói xong lại nghĩ tới dáng vẻ tức hổn hển của ông lão, dừng lại hai giây sau nói: “Tôi nhớ con đường phía trước kia có cửa hàng khoai nướng ngọt, ông nội thích ăn, đi mua một ít trước.”

Nhà cũ của Doãn gia ở nội thành Đông Nam, quang cảnh đến nay ước chừng ba bốn mươi năm, là nơi lúc Doãn lão gia bắt đầu sáng lập Tập đoàn Doãn thị, đã mua căn biệt thự đầu tiên ở Trường Hoàn.

Những năm gần đây biệt thự đã được tu sửa mấy lần, nhưng đó vẫn là nơi Doãn lão gia dành tình cảm chân thành ở trong lòng.

Cửa sắt mở ra, xe lái vào trong khuôn viên xanh um tươi tốt, quản gia tự mình tới mở cửa xe, nhìn thấy Doãn Toại, cẩn thận nói: “Doãn tổng, ngài đã trở lại, lão gia đang phát cáu ở bên trong.”

Doãn Toại thuận miệng “Ân” một tiếng, đem theo khoai nướng ngọt, chân dài bước vào trong phòng.

Doãn lão gia vịn quải trượng ngồi một mình trên ghế sô pha, có lẽ là bị tức đến phẫn nộ, sắc mặt lúc này có chút khó coi.

Ngước mắt lên nhìn thấy Doãn Toại đi tới, cả người càng thêm âm trầm.

Quải trượng trong tay nện trên mặt đất mấy lần: “Oắt con, cháu tới đây cho ông!”

Doãn Toại đi lên trước, cầm đồ vật trong tay đặt lên trên bàn thủy tinh, mở hộp ra, hương vị khoai nướng ngọt nồng đậm ở tỏa ra khắp phòng.

Mũi Doãn lão gia dùng sức ngửi một chút, thân cổ hướng về phía bên kia nhìn.

Doãn Toại dư quang liếc qua, cười nhẹ: “Trước khi đến, cháu đặc biệt mua cho ông nội, còn nóng hổi. Ông chủ nói, khoai nướng nhà ông ấy rất ngọt.”

Anh tự mình đem khoai ngọt lột vỏ, cầm thìa và khoai ngọt đưa đến trước mặt Doãn lão gia: “Ông nội, ăn không?”

Khoai nướng ngọt có màu vàng óng ả, nhìn qua thì thấy bên ngoài giòn giòn bên trong mềm mại, tơi xốp ngon miệng, lúc này còn có hơi nóng từ từ bốc lên.

Doãn lão gia nuốt nước miếng, nhận lấy từ tay Doãn Toại.

Đã lâu rồi ông chưa ăn lại món này, thật là có chút hoài niệm.

Dùng thìa múc một miếng đưa vào miệng, vừa ngọt vừa mềm lại thơm, mặt mày ông đều giãn ra.

Doãn Toại ngồi xuống chỗ bên cạnh: “Ông thấy thế nào, ngon không ạ?”

Ông lão nhìn trong hộp một chút, tựa hồ có chút mất mát: “Cháu chỉ mua một củ?”

“Muộn rồi, đối với dạ dày không tốt, không thể ăn nhiều.”

Chóp mũi Doãn lão gia truyền đến một tiếng hừ lạnh: “Chỉ với một thủ đoạn nhỏ này, cháu đừng mơ tưởng hối lộ được ông! Chuyện hôm nay, cháu biết mình sai chưa?”

Dì giúp việc đưa trà vừa mới pha tới, Doãn Toại bưng lên uống một ngụm, lại buông xuống: “Cháu không có đồng ý hôm nay đi xem mắt, rõ ràng là ông tự ý chủ trương.”

“Mấy ngày trước ông đã bàn bạc xong với cháu, lão Triệu và ông có giao hảo nhiều năm, hai nhà xem như môn đăng hộ đối, cho dù không cho ông mặt mũi nhưng hôm nay cháu cũng không thể không đi. Con gái người ta đã đến như lời hẹn, còn cháu thì đến cái mặt đều không lộ ra, sao có thể bỏ qua được? Vừa rồi lão Triệu mới gọi điện thoại nói chuyện này, ông cũng không biết phải nói năng thế nào với người ta.”

Doãn Toại có chút bất đắc dĩ: “Ông nội, cháu thực sự rất bận, không có tâm tư cân nhắc những thứ này.”

“Cho dù bận rộn đi nữa, việc chung thân đại sự vẫn cần phải cân nhắc, cũng không còn nhỏ, ba cháu đối với cái này lại chẳng quan tâm, ông không được thay ba cháu quan tâm?” Nói đến chỗ này, ông thở dài: “Ông và bà nội cháu đều lớn tuổi như vậy rồi, còn có thể sống được mấy năm? Nếu như cháu kết hôn, bên cạnh có người chiếu cố, chúng ta không phải liền yên tâm sao?”

“Đương nhiên, nếu cháu có thể mau chóng sinh chắt trai cho ông, vậy hai ông bà này càng cao hứng.”

Doãn Toại: “…”

Ông lại nói: “Nếu cháu không muốn liên hôn, kỳ thật ông cũng không ép. Lúc trước vì công ty, cưỡng ép cha mẹ cháu ghép vào cùng một chỗ, kết quả lại…”

Doãn Toại đáy mắt nhiễm lên ít ý lạnh, đường cong cằm kéo căng một chút.

Ông lão khoát khoát tay: “Ai, không nói việc này nữa, ý tứ của ông đó là, nếu trong lòng cháu đã có người mình thích, ông và bà cháu cũng không có ý kiến gì, đã không hài lòng với sự sắp xếp của chúng ta, vậy cháu liền tự mình dẫn về một người.”

Doãn Toại rũ mắt nghe lời của ông, liếc lòng bàn tay một chút, bên trên vẫn chưa kịp tẩy đi vết son môi.

Vết tích so với trước đó phai nhạt rất nhiều, chỉ mơ hồ còn hiện ra màu hồng nhàn nhạt.

Anh trầm ngâm nghĩ gì đó, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu: “Ông nội, cháu nhớ ông có một bộ cờ vây, bộ cờ làm bằng ngọc Hòa Điền* thượng hạng.”

*Ngọc Hòa Điền hay còn được gọi là Ngọc Bích Tân Cương. Loại đá này được khai thác ở sườn bắc núi Côn Luân – Tân Cương, Trung Quốc. Màu sắc của ngọ cũng khá là đa dạng: trắng, xanh lục, đen, vàng, màu lam,… Đa số là màu đơn sắc. Độ cứng của ngọc rơi vào khoảng 6-6,5 Mohs, Ngọc bích Hòa Điền màu trắng thường sẽ cứng nhất.



Trước đây ít năm được người ngoài tặng, Doãn lão gia không thích cờ vây, giữ đấy nhưng chưa từng động vào.

Nghe anh hỏi như vậy, ông đã hiểu: “Cháu muốn?”

Doãn Toại nói về tình hình thực tế: “Hai ngày nữa là sinh nhật một người thầy của cháu, cháu định đi thăm một chút, vị giáo sư kia thích cờ vây.”

Ông đối với người nhà từ trước đến nay luôn hào phóng, cũng không hỏi nhiều, phân phó người giúp việc trong nhà đi lấy.

Lại ngồi một hồi, hai người nói đến chuyện của công ty.

“Vụ quảng cáo đồ uống Phi Chanh bây giờ huyên náo, xôn xao, thị trường chứng khoán của tập đoàn Doãn thị đang đi xuống trầm trọng, ba cháu thiệt hại một vài cổ đông lớn, ban ngày nó đã qua đây một chuyến, nói muốn cháu về Doãn thị.”

Doãn Toại bưng nước trà lên uống, trên mặt không nhìn ra cảm xúc: “Tại sao ông ta không đi tìm con trai của người phụ nữ kia?”

Ông lão mượn cơ hội này muốn hòa hoãn quan hệ cha con bọn họ một chút, than thở nói: “Suy cho cùng, Doãn thị cuối cùng còn không phải giao đến tay cháu sao, mẹ kế cháu muốn tranh cũng vô dụng, đây là điều chính miệng ba cháu hứa lúc ly hôn với mẹ cháu. Ruột thịt quan trọng*, ba cháu còn biết phân rõ nặng nhẹ.”

*Ở bản convert là “sinh ý trong trận”: tụi mình cũng không rõ nghĩa, chỉ có thể edit theo cách hiểu của bọn mình thui:)))))

Doãn Toại không tiếp lời.

Doãn lão gia đã đến giờ cần đi nghỉ ngơi, chậm rãi chống quải trượng đứng lên, đi tới trước mặt Doãn Toại, vỗ vỗ bờ vai anh: “Cháu kinh doanh Truyền Thông Tinh Đồ không tồi, nếu xử lý tốt chuyện này, cháu liền có thể có được lòng tin của các cổ đông lớn Doãn thị.”

Bước lên cầu thang, lại quay đầu dặn dò một câu: “Nhớ kỹ lời ông nói, không muốn xem mắt thì tranh thủ thời gian mang người về cho ông, đừng để ông sốt ruột.”

Doãn Toại: “…”

Năm nay là sinh nhật 54 tuổi của giáo sư Khương, bởi vì không phải thọ lớn, cho nên Lương Văn dự định buổi tối người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm, vô cùng đơn giản.

Hai anh em Khương Bái và Khương Ngâm bận rộn công việc, bây giờ cũng có cơ hội tập hợp tại một chỗ.

Thứ sáu đi làm bình thường, buổi chiều phải về đại học C, Khương Ngâm sớm hoàn thành công việc trong tay, vừa nghiêng đầu bắt gặp Dương Thư ôm bụng từ phòng phòng vệ sinh ra, trong rất thống khổ.

Khương Ngâm ý thức được gì đó, phân phó trợ lý đi rót nước nóng, lo lắng hỏi cô ấy: “Thân thích tới hỏi thăm sao?”

Mỗi lần tới kỳ kinh nguyệt ngày đầu tiên, Dương Thư đều đau nhức khó chịu.

Cô ấy ngồi xuống ghế dựa, cả người gục vào bàn không muốn động, có chút xin lỗi nói: “Tình huống này của tớ đêm nay chắc không thể đến nhà cậu ăn cơm.”

“Chỉ là việc nhỏ.” Khương Ngâm tiếp nhận nước nóng từ trợ lý rồi đưa tới cho Dương Thư: “Bây giờ cũng đã đến lúc tan làm, cậu nên về sớm nghỉ ngơi một chút đi, nhớ pha nước đường đỏ.”

Cuối cùng trở về đại học C, chỉ còn lại một mình Khương Ngâm.

Trường học ở vùng ngoại thành, lại trùng hợp là giờ cao điểm tan tầm, Lúc Khương Ngâm đến trường, sắc trời đã ảm đạm xuống, bầu trời in màu xám, xanh nhạt, mặt trăng từ trong tầng mây mơ hồ ló ra nửa cái.

Trong sân trường tĩnh mịch, đèn đường đã được thắp sáng chỉnh tề, đem lá cây tươi tốt chiếu lên xanh biếc, Một vài ba nhóm các thiếu nam thiếu nữ lui tới thành đoàn, nói cười vui vẻ đi qua.

Trường học này là nơi Khương Ngâm lớn lên từ nhỏ, mặc dù đại học đi đại học P, nhưng nơi này một ngọn cây cọng cỏ vẫn phá lệ quen thuộc.

Tiến vào khuôn viên của nhà, đi đến đơn nguyên* dưới lầu, Khương Ngâm nhìn thấy trước cửa có một chiếc xe Lamborghini xịn xò.

*Đơn nguyên:Trong nhà ở nhiều tầng, đơn nguyên là tập hợp các căn hộ cùng sử dụng một tổ chức giao thông thẳng đứng (cầu thang bộ, cầu thang máy, vv.). Một ngôi nhà có thể bao gồm một hoặc nhiều đơn nguyên.

Xe thể thao sang trọng này là của ai thế, trước kia chưa thấy qua bao giờ, không biết nhà ai có khách nhiều tiền như vậy.

Khương Ngâm cảm khái, cùng là con người sao số mệnh lại khác nhau như vậy, mang theo quà sinh nhật đã chuẩn bị từ lâu cho Khương giáo sư đi vào nha.

Trong nhà có người, Khương Ngâm lười nhác lấy chìa khoá, trực tiếp đông đông đông gõ cửa.

Mở cửa là Khương Bái, bộ dáng ghét bỏ: “Nếu em gõ dùng sức chút nữa, có khi cửa bị em tháo ra luôn đấy?”

Khương Ngâm nhìn Khương Bái bằng ánh mắt xem thường, đẩy anh ấy ra, tiến vào: “Em thích thế, anh quản được sao?”

Khương Bái nhìn về phía sau cửa mấy lần, mi tâm nhíu lại: “Chỉ một mình em?”

“Còn có thể có ai nữa?” Khương Ngâm đổi giày, đem quà để trên ghế sô pha, trực tiếp tiến vào phòng bếp.

Lương Văn đang cắt hoa quả, nhìn cô hỏi: “Không phải nói con dẫn Dương Thư đến sao?”

“Hôm nay thân thể cậu ấy đột nhiên có chút không thoải mái, vì vậy không tới được, con liền bảo cậu ấy đi về nghỉ.” Khương Ngâm nói xong, dùng tay lấy hoa quả đã được cắt gọn trong mâm, bị Lương Văn chụp lại mu bàn tay: “Rửa tay đi rồi ăn?”

Mu bàn tay Khương Ngâm tê rần, không tình nguyện bĩu môi: “Chẳng phải không đem con dâu trong lòng mẹ mang về thôi sao, sao lại trút giận lên con?”

“Nói bừa gì đấy?” Lương Văn giận trách, sau đó lại thở dài: “Con đừng nói vậy, mẹ đúng là rất thích Dương Thư, nếu làm con dâu mẹ, mẹ liền hài lòng một trăm phần.”

Bà nói xong, liếc Khương Bái ngoài cửa một chút, tràn đầy phấn khởi: “Con cảm thấy thế nào?”

Thần sắc Khương Bái hơi giật mình, hờ hững đáp: “Con không có cảm thấy gì cả.”

“Con sống với công việc luôn đi, cái gì cũng không để tâm!” Lương Văn ném cho Khương Bái một ánh mắt xem thường: “Dương Thư người ta có vẻ ngoài có trình độ, điều kiện tốt biết bao nhiêu, đúng là không có mắt nhìn.”

Khương Bái không tiếp lời, lấy túi, quay người đi về phía thư phòng.

Sau đó, Lương Văn còn cùng Khương Ngâm nói dông dài: “Dương Thư một mình lẻ loi, trơ trọi ở Trường Hoàn, cũng không biết trong nhà có người nào, chưa từng nghe con bé nhắc qua, bây giờ thân thể không thoải mái cũng không có người quan tâm chiếu cố, kỳ thật đứa nhỏ này cũng rất đáng thương.”

Lưng Khương Bái hơi cứng lại, trầm ngâm một lát, lấy  điện thoại di động từ trong túi ra, gửi tin nhắn qua Wechat: [ Không thoải mái chỗ nào, tôi đưa em đi bệnh viện? ]  Dương Thư: [ Chỗ nào cũng dễ chịu. ]

Xem ra là không cần quan tâm.

Khương Bái cất điện thoại, đẩy cửa vào thư phòng.

Khương Ngâm tựa trên đài lưu ly, ôm mâm đựng trái cây ăn hoa quả răng rắc: “Mẹ, ba con đâu?”

“Đánh cờ trong thư phòng.”

“Với anh con sao, còn rất nhàn hạ thoải mái.”

Lương Văn vừa nghiêng đầu, phát hiện hoa quả vừa cắt đã bị cô ăn hết một nửa, tranh thủ thời gian đoạt lại: “Ài, mẹ vừa dọn xong bàn, sao con ăn nhanh vậy?”

Bà lại cắt trái cây ướp lạnh để lại bên trên, nhét vào trong tay Khương Ngâm: “Đừng ăn nữa, đem vào thư phòng đi.”

Trong nhà không có người ngoài, ăn chút trái cây thì thế nào?

Khương Ngâm không tình nguyện hừ hừ cái mũi, bưng lấy mâm đựng trái cây đi về phía thư phòng, đẩy cửa bắt chước phim truyền hình điện ảnh ở bên trong khách điếm, ngữ khí tiểu nhị gào to: “Khách quan, ngài có gọi một phần hoa quả, đến đây—— “

Cùm cụp

Cửa mở ra

Khương Ngâm giương mắt cười tủm tỉm, mười phần nhiệt tình nhìn qua người trong phòng, phát hiện khuôn mặt quen thuộc không nên xuất hiện ở chỗ này, khóe miệng cô cứng đờ.

Trước bàn tròn, Khương Bẩm Hoài và Doãn Toại ngồi đối diện nhau, ở giữa đang đánh nửa trận cờ vây.

Khương Bái bưng cái ghế ngồi nhỏ, ngồi bên cạnh Doãn Toại.

Vừa rồi khi cô gào to, ba người cùng ngẩng đầu nhìn tới.

Khương Bái trực tiếp cười đau cả bụng: “Em còn có thể lại khờ thêm một chút không?”

Khương Ngâm: “…”

! ��� ���

Từ khi về đến nhà!

Cho tới bây giờ không ai nói với cô trong nhà có khách a ���

Còn đặc mã*

*Đặc mã: Lời chửi tục như ĐM

Lại là Doãn Toại!

Cái vụ lần trước trong quán bar xảy ra chưa bao lâu, bây giờ lại tới thêm cái nữa.

Còn mất mặt ngay tại nhà mình.

Khương Ngâm trong nháy mắt đỏ từ mặt đến cổ, bên tai cũng theo đó nóng lên.

Khương Bẩm Hoài vui tươi, hớn hở, đánh vỡ cục diện bế tắc, cười giới thiệu với cô: “Đây là Doãn Toại, sinh viên trước kia của ba và mẹ con.”

Lại nhìn về phía Doãn Toại, bất đắc dĩ nói: “Đứa con gái này bị thầy và giáo sư Lương chiều hư, không có quy củ gì cả, để con chê cười rồi.”

“Không có ạ, rất đáng yêu.” Lúc nói chuyện, Doãn Toại nhìn qua Khương Ngâm, bốn mắt nhìn nhau, Khương Ngâm không thấy được lời anh tán dương có mấy phần thực tình, mà giống như là cười trên nỗi đau của người khác.

“Mẹ bảo con bưng hoa quả vào.” Khương Ngâm kiên trì đem mâm đựng trái cây đưa qua, một khắc cũng không muốn ở lại lâu, quay người liền đi ra bên ngoài.

Cửa thư phòng một lần nữa đóng lại, Khương Bái cười đem hoa quả giao cho Doãn Toại: “Người anh em, em gái tôi có tiềm chất diễn viên hay không, nếu trên tay cậu có tài nguyên, thì sắp xếp một cái? Không cần thứ gì khác, tiểu muội của cửa hàng rất thích hợp với em ấy!”

Doãn Toại đáy mắt nhiễm ý cười, cầm cây tăm xiên lên một miếng ô mai đưa vào trong miệng, tư vị chua ngọt lan tràn ở đầu lưỡi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương