Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em
-
Chương 58
Editor: Niệm
Beta: Sue
Đây là lần đầu tiên trong đời Khương Ngâm đẩy mình vào hoàn cảnh mất mặt như vậy.
Nếu thời gian có thể quay lại hai phút trước, cô tuyệt đối sẽ không nói chuyện với Dương Thư về chủ đề này, cũng sẽ không kiêu ngạo nói ra câu đó.
Tay của cô bị anh nắm lấy, lòng bàn tay chạm vào cúc áo anh, cô chợt cảm thấy bỏng hết cả tay, vô thức muốn rụt về.
Đôi mắt Doãn Toại hơi nheo lại, nắm chặt tay cô không chịu buông: “Sao em không cởi?”
Mái tóc dài suôn mượt của cô xõa ra hai bên, che đi đôi tai đã nóng rực từ lâu, cổ và má cũng ửng hồng, nhịp tim đột nhiên đập loạn xạ.
Bị ánh mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm, Khương Ngâm bình tĩnh lại, cô mím môi, nói với anh: “Em vẫn chưa ăn tối, bây giờ hơi đói.”
Bàn tay Doãn Toại nhẹ nhàng ôm lấy hông cô, xuyên qua lớp vải, lòng bàn tay anh vuốt v3 làn da bóng loáng, mịn màng, giọng anh khàn khàn: “Đợi làm xong việc chính rồi ăn cũng không muộn mà.”
Cả người Khương Ngâm run rẩy lên, giãy dụa muốn thoát ra, không ngờ Doãn Toại xoay người một cái, đặt cô dưới thân anh.
Khuôn mặt anh anh tuấn, chiếc mũi cao, thẳng tắp, lúc nhìn cô, con ngươi đen nhánh sáng rực cả lên, Khương Ngâm có thể nhìn thấy bóng dáng vừa nhỏ yếu vừa bất lực của chính mình bên trong đó.
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Anh bỗng mỉm cười, nói: “Lời nói có khí thế như vậy, sao lại không dám làm thật?”
“…”
Doãn Toại hôn lên môi cô một cái, rồi di chuyển xuống cổ, tiếp theo lại hôn lên vành tai ửng hồng, anh thở hổn hển, lẩm bẩm bên tai cô: “Nếu em đã không dám, vậy anh liền cởi giúp em nhé?”
Khương Ngâm chỉ nói với Dương Thư rằng muốn khiến anh cởi qu.ần áo một lần, vậy mà từ nãy đến giờ anh đã lặp lại mấy lần rồi.
Mỗi một lần nghe anh nói, cô lại cảm thấy rất ngượng ngùng.
Ánh đèn trần màu cam ấm chiếu xuống, đôi mắt người đàn ông càng trở nên tối tăm, ẩn chứa sắc thái mê hoặc lòng người.
Viền áo bị vén lên, một nụ hôn rơi xuống xương quai xanh tinh xảo của Khương Ngâm, Doãn Toại nắm chặt lấy tay cô, bá đạo tách năm ngón tay ra, đan tay mình vào tay cô.
Khương Ngâm cắn chặt môi dưới, mãi đến khi bàn tay bên hông cô buông lỏng ra, một cảm giác lành lạnh len lỏi vào cơ thể, cô mới vội vàng nói: “Em vẫn chưa tắm.”
Doãn Toại chống hai tay lên giường, nhìn về phía cô, đáy mắt anh cuồn cuộn tình ý, giọng nói khàn khàn mang theo hơi thở nặng nề: “Vậy anh tắm cùng em?”
“Không được!” Trong đầu Khương Ngâm tưởng tượng đến cảnh đó, dứt khoát từ chối anh, cô đẩy anh ra rồi chạy nhanh vào phòng tắm.
Doãn Toại ngồi ở mép giường, nhìn cô vội vàng đóng cửa như thể sợ anh xông vào, khóe môi anh khẽ cong lên, yên lặng nở nụ cười.
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Khương Ngâm lề mề trong phòng tắm một lúc lâu, lâu đến nỗi các ngón tay trắng bệch, lúc này cô mới mặc áo choàng tắm vào đi ra ngoài.
Doãn Toại đã tắm xong rồi, anh đang mặc áo choàng tắm ngồi ở đầu giường, buộc dây lỏng lẻo, để lộ ra cái cổ nhẵn nhụi của anh, xương quai xanh gợi cảm, hầu kết sắc bén.
Tóc của anh vẫn còn ướt, rũ xuống lông mày, gương mặt anh tuấn, thanh tú, lúc cặp mắt đào hoa nhìn về phía cô thì hơi nheo lại, trong mắt anh dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Nhịp tim Khương Ngâm lỡ mất mấy nhịp, lưng cô bỗng cứng đờ.
Cô không vội đi đến giường, xoay người ngồi xuống bàn trang điểm, chậm chạp dưỡng da.
Xong xuôi, lúc cô định đứng lên, anh nhanh chân đi tới, trực tiếp ôm cô lên giường, anh kéo chăn trùm lên hai người, bắt đầu bắt nạt cô.
Khương Ngâm nhìn chằm chằm ánh đèn trên trần nhà, khẽ nói: “Anh tắt đèn đi đã.”
Doãn Toại nghe lời cô, giơ tay tắt đèn, nhưng không tắt ngọn đèn ở đầu giường, ánh sáng yếu ớt bao phủ bốn phía xung quanh.
Khương Ngâm định hỏi anh vì sao lại không tắt, thì bị nụ hôn của anh ngăn lại, chỉ nghe thấy anh đáp qua loa: “Để lại một chút ánh sáng, lát nữa anh muốn nhìn.”
Ngoài trời đã trở khuya, trên bầu trời điểm xuyết những ngôi sao thưa thớt, vầng trăng khuyết ẩn hiện sau những đám mây, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Một lúc sau, những ngôi sao bị mây đen che khuất.
Ngoài vườn, đài phun nước đang nhảy múa dưới ánh đèn, nước bắn tung tóe khắp nơi, hai con cá vàng đang tung tăng bơi lội trong hồ.
Bên cạnh ao có một ít cỏ dại mọc lên, đẩy ra tầng tầng lớp lớp bụi cây sẽ nhìn thấy một con suối được ẩn dấu bên trong đó, nước suối nhỏ giọt, chảy xuôi, nếu vốc lên một chút nước rồi tinh tế mà thưởng thức sẽ cảm thấy ngọt ngào như được trộn lẫn với mật ong.
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Phòng ngủ ở tầng ba, ánh đèn mờ ảo.
Khương Ngâm không ngờ tới tình huống sẽ như bây giờ, cô đỏ mặt đẩy đầu anh ra, suýt nữa thì khóc: “Anh, anh, sao anh lại như thế này?”
Doãn Toại dán tới, dường như vừa phát hiện điều gì mới lạ, anh nói với cô: “Trước đây anh còn cho rằng vành tai của em là chỗ mẫn cảm nhất, bây giờ anh mới biết là không phải.”
Khương Ngâm: “…”
Mây đen càng lúc càng dày, dần dần hình thành những giọt nước mưa rơi xuống, mưa rơi ngày càng nặng hạt và vội vã, bị gió thổi đập vào cửa sổ thủy tinh, tạo thành một màn sương mờ.
Trên trán Doãn Toại nhễ nhại mồ hội, rơi xuống mi tâm cô.
Động tác của anh dần trở nên nhẹ nhàng hơn, vừa dỗ dành, vừa dụ dỗ, vừa h4m muốn chiếm hữu, anh khàn giọng nói: “Ngâm Ngâm, em là của anh.”
…
Nếu như lúc trước Khương Ngâm tràn đầy mong chờ thì giờ phút này, lúc không còn cách nào ngăn cản sự đau đớn dâng lên, trong đầu cô chỉ có hai chữ “hối hận”.
Thậm chí cô còn nghĩ, tại sao cô lại có những ảo tưởng kỳ diệu với chuyện này, còn mong chờ suốt một thời gian dài chứ?
Mấy ngày trước, bà dì tới thăm khiến cô phải trải qua đủ kiểu đau đớn, nhưng bây giờ cô mới biết, đấy chính là thiên đường.
Sau khi kết thúc, đôi mắt của Khương Ngâm đã sưng to vì khóc.
Doãn Toại ôm cô đi tắm qua rồi đặt cô lên giường, cổ họng cô đau rát, toàn thân bủn rủn, thậm chí còn không có sức để mắng anh, chỉ muốn ngủ một giấc để khôi phục lại thể lực.
Thấy cô như vậy, Doãn Toại tắt đèn xong liền ôm lấy cô, Khương Ngâm cũng không phản kháng, cô nằm trong lòng anh, tìm một tư thế thoải mái nhất, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Khương Ngâm tỉnh lại vì đói.
Ban ngày cô vì Doãn Toại mà ảnh hưởng đến tâm tình, vốn dĩ chưa ăn gì cả, bây giờ, bụng đã đói đến mức kêu vang.
Lúc đầu cô cố nhịn, nhưng thật sự không thể ngủ nổi.
Lúc cô đang bực bội, Doãn Toại bỗng bật đèn ngủ lên: “Em đói hả?”
“…”
Bụng cô kêu to vậy sao?
To đến mức đánh thức anh dậy?
Nhưng sau khi nghĩ lại một chút, cô lại cảm thấy đâu đến mức ấy chứ?
Thấy vẻ mặt anh vẫn rất tỉnh táo, Khương Ngâm hỏi thử: “Anh không ngủ à?”
Hai người nằm nghiêng, bốn mắt nhìn nhau.
Lòng bàn tay Doãn Toại nhẹ nhàng lướt qua mi mắt xinh đẹp của cô, động tác rất dịu dàng, nhưng lời anh nói lại khiến người ta vô cùng xấu hổ: “Trong đầu toàn là dáng vẻ của em lúc nãy, anh không tài nào ngủ được.”
Beta: Sue
Đây là lần đầu tiên trong đời Khương Ngâm đẩy mình vào hoàn cảnh mất mặt như vậy.
Nếu thời gian có thể quay lại hai phút trước, cô tuyệt đối sẽ không nói chuyện với Dương Thư về chủ đề này, cũng sẽ không kiêu ngạo nói ra câu đó.
Tay của cô bị anh nắm lấy, lòng bàn tay chạm vào cúc áo anh, cô chợt cảm thấy bỏng hết cả tay, vô thức muốn rụt về.
Đôi mắt Doãn Toại hơi nheo lại, nắm chặt tay cô không chịu buông: “Sao em không cởi?”
Mái tóc dài suôn mượt của cô xõa ra hai bên, che đi đôi tai đã nóng rực từ lâu, cổ và má cũng ửng hồng, nhịp tim đột nhiên đập loạn xạ.
Bị ánh mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm, Khương Ngâm bình tĩnh lại, cô mím môi, nói với anh: “Em vẫn chưa ăn tối, bây giờ hơi đói.”
Bàn tay Doãn Toại nhẹ nhàng ôm lấy hông cô, xuyên qua lớp vải, lòng bàn tay anh vuốt v3 làn da bóng loáng, mịn màng, giọng anh khàn khàn: “Đợi làm xong việc chính rồi ăn cũng không muộn mà.”
Cả người Khương Ngâm run rẩy lên, giãy dụa muốn thoát ra, không ngờ Doãn Toại xoay người một cái, đặt cô dưới thân anh.
Khuôn mặt anh anh tuấn, chiếc mũi cao, thẳng tắp, lúc nhìn cô, con ngươi đen nhánh sáng rực cả lên, Khương Ngâm có thể nhìn thấy bóng dáng vừa nhỏ yếu vừa bất lực của chính mình bên trong đó.
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Anh bỗng mỉm cười, nói: “Lời nói có khí thế như vậy, sao lại không dám làm thật?”
“…”
Doãn Toại hôn lên môi cô một cái, rồi di chuyển xuống cổ, tiếp theo lại hôn lên vành tai ửng hồng, anh thở hổn hển, lẩm bẩm bên tai cô: “Nếu em đã không dám, vậy anh liền cởi giúp em nhé?”
Khương Ngâm chỉ nói với Dương Thư rằng muốn khiến anh cởi qu.ần áo một lần, vậy mà từ nãy đến giờ anh đã lặp lại mấy lần rồi.
Mỗi một lần nghe anh nói, cô lại cảm thấy rất ngượng ngùng.
Ánh đèn trần màu cam ấm chiếu xuống, đôi mắt người đàn ông càng trở nên tối tăm, ẩn chứa sắc thái mê hoặc lòng người.
Viền áo bị vén lên, một nụ hôn rơi xuống xương quai xanh tinh xảo của Khương Ngâm, Doãn Toại nắm chặt lấy tay cô, bá đạo tách năm ngón tay ra, đan tay mình vào tay cô.
Khương Ngâm cắn chặt môi dưới, mãi đến khi bàn tay bên hông cô buông lỏng ra, một cảm giác lành lạnh len lỏi vào cơ thể, cô mới vội vàng nói: “Em vẫn chưa tắm.”
Doãn Toại chống hai tay lên giường, nhìn về phía cô, đáy mắt anh cuồn cuộn tình ý, giọng nói khàn khàn mang theo hơi thở nặng nề: “Vậy anh tắm cùng em?”
“Không được!” Trong đầu Khương Ngâm tưởng tượng đến cảnh đó, dứt khoát từ chối anh, cô đẩy anh ra rồi chạy nhanh vào phòng tắm.
Doãn Toại ngồi ở mép giường, nhìn cô vội vàng đóng cửa như thể sợ anh xông vào, khóe môi anh khẽ cong lên, yên lặng nở nụ cười.
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Khương Ngâm lề mề trong phòng tắm một lúc lâu, lâu đến nỗi các ngón tay trắng bệch, lúc này cô mới mặc áo choàng tắm vào đi ra ngoài.
Doãn Toại đã tắm xong rồi, anh đang mặc áo choàng tắm ngồi ở đầu giường, buộc dây lỏng lẻo, để lộ ra cái cổ nhẵn nhụi của anh, xương quai xanh gợi cảm, hầu kết sắc bén.
Tóc của anh vẫn còn ướt, rũ xuống lông mày, gương mặt anh tuấn, thanh tú, lúc cặp mắt đào hoa nhìn về phía cô thì hơi nheo lại, trong mắt anh dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Nhịp tim Khương Ngâm lỡ mất mấy nhịp, lưng cô bỗng cứng đờ.
Cô không vội đi đến giường, xoay người ngồi xuống bàn trang điểm, chậm chạp dưỡng da.
Xong xuôi, lúc cô định đứng lên, anh nhanh chân đi tới, trực tiếp ôm cô lên giường, anh kéo chăn trùm lên hai người, bắt đầu bắt nạt cô.
Khương Ngâm nhìn chằm chằm ánh đèn trên trần nhà, khẽ nói: “Anh tắt đèn đi đã.”
Doãn Toại nghe lời cô, giơ tay tắt đèn, nhưng không tắt ngọn đèn ở đầu giường, ánh sáng yếu ớt bao phủ bốn phía xung quanh.
Khương Ngâm định hỏi anh vì sao lại không tắt, thì bị nụ hôn của anh ngăn lại, chỉ nghe thấy anh đáp qua loa: “Để lại một chút ánh sáng, lát nữa anh muốn nhìn.”
Ngoài trời đã trở khuya, trên bầu trời điểm xuyết những ngôi sao thưa thớt, vầng trăng khuyết ẩn hiện sau những đám mây, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Một lúc sau, những ngôi sao bị mây đen che khuất.
Ngoài vườn, đài phun nước đang nhảy múa dưới ánh đèn, nước bắn tung tóe khắp nơi, hai con cá vàng đang tung tăng bơi lội trong hồ.
Bên cạnh ao có một ít cỏ dại mọc lên, đẩy ra tầng tầng lớp lớp bụi cây sẽ nhìn thấy một con suối được ẩn dấu bên trong đó, nước suối nhỏ giọt, chảy xuôi, nếu vốc lên một chút nước rồi tinh tế mà thưởng thức sẽ cảm thấy ngọt ngào như được trộn lẫn với mật ong.
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Phòng ngủ ở tầng ba, ánh đèn mờ ảo.
Khương Ngâm không ngờ tới tình huống sẽ như bây giờ, cô đỏ mặt đẩy đầu anh ra, suýt nữa thì khóc: “Anh, anh, sao anh lại như thế này?”
Doãn Toại dán tới, dường như vừa phát hiện điều gì mới lạ, anh nói với cô: “Trước đây anh còn cho rằng vành tai của em là chỗ mẫn cảm nhất, bây giờ anh mới biết là không phải.”
Khương Ngâm: “…”
Mây đen càng lúc càng dày, dần dần hình thành những giọt nước mưa rơi xuống, mưa rơi ngày càng nặng hạt và vội vã, bị gió thổi đập vào cửa sổ thủy tinh, tạo thành một màn sương mờ.
Trên trán Doãn Toại nhễ nhại mồ hội, rơi xuống mi tâm cô.
Động tác của anh dần trở nên nhẹ nhàng hơn, vừa dỗ dành, vừa dụ dỗ, vừa h4m muốn chiếm hữu, anh khàn giọng nói: “Ngâm Ngâm, em là của anh.”
…
Nếu như lúc trước Khương Ngâm tràn đầy mong chờ thì giờ phút này, lúc không còn cách nào ngăn cản sự đau đớn dâng lên, trong đầu cô chỉ có hai chữ “hối hận”.
Thậm chí cô còn nghĩ, tại sao cô lại có những ảo tưởng kỳ diệu với chuyện này, còn mong chờ suốt một thời gian dài chứ?
Mấy ngày trước, bà dì tới thăm khiến cô phải trải qua đủ kiểu đau đớn, nhưng bây giờ cô mới biết, đấy chính là thiên đường.
Sau khi kết thúc, đôi mắt của Khương Ngâm đã sưng to vì khóc.
Doãn Toại ôm cô đi tắm qua rồi đặt cô lên giường, cổ họng cô đau rát, toàn thân bủn rủn, thậm chí còn không có sức để mắng anh, chỉ muốn ngủ một giấc để khôi phục lại thể lực.
Thấy cô như vậy, Doãn Toại tắt đèn xong liền ôm lấy cô, Khương Ngâm cũng không phản kháng, cô nằm trong lòng anh, tìm một tư thế thoải mái nhất, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Khương Ngâm tỉnh lại vì đói.
Ban ngày cô vì Doãn Toại mà ảnh hưởng đến tâm tình, vốn dĩ chưa ăn gì cả, bây giờ, bụng đã đói đến mức kêu vang.
Lúc đầu cô cố nhịn, nhưng thật sự không thể ngủ nổi.
Lúc cô đang bực bội, Doãn Toại bỗng bật đèn ngủ lên: “Em đói hả?”
“…”
Bụng cô kêu to vậy sao?
To đến mức đánh thức anh dậy?
Nhưng sau khi nghĩ lại một chút, cô lại cảm thấy đâu đến mức ấy chứ?
Thấy vẻ mặt anh vẫn rất tỉnh táo, Khương Ngâm hỏi thử: “Anh không ngủ à?”
Hai người nằm nghiêng, bốn mắt nhìn nhau.
Lòng bàn tay Doãn Toại nhẹ nhàng lướt qua mi mắt xinh đẹp của cô, động tác rất dịu dàng, nhưng lời anh nói lại khiến người ta vô cùng xấu hổ: “Trong đầu toàn là dáng vẻ của em lúc nãy, anh không tài nào ngủ được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook