Editor: Sue

Beta: Xu

Ban đêm, Khương Ngâm bị ép đi vào phòng tắm tắm rửa một lần nữa, lúc trùm khăn tắm đi ra, cô nhìn thấy Doãn Toại đang nằm thoả mãn trên giường.

Bất mãn liếc bên kia một chút, lúc này ngay cả nói Khương Ngâm cũng chẳng muốn nói với anh, sau khi lên giường liền trực tiếp tắt đèn, tiến vào trong chăn nằm xuống, xoay lưng về phía anh.

Rất nhanh Doãn Toại liền dán tới, ôm lấy eo cô từ phía sau.

Khương Ngâm cau mày không để ý tới người này, càng nghĩ càng thấy tức, người đàn ông này thật đáng ghét, hại hai tay cô mỏi nhừ, ngực cũng thấy đau, cô muốn đổi ý không làm cũng không được.

Trước kia không nhìn ra, người này thế mà lại xấu tính như vậy.

Quá đáng hơn là, anh còn làm bẩn lên người cô, hại cô vừa rồi phải tắm nhiều lần như vậy!

Cô thề, sau này không bao giờ muốn nói chuyện với người đàn ông này nữa!

Doãn Toại ngửi ngửi mùi hương trên tóc cô, cọ cọ vào cổ cô: “Tức giận?”

Khương Ngâm từ từ nhắm hai mắt giả vờ ngủ, anh lại giống như được giải cấm chú, rốt cuộc không đàng hoàng nổi, tay tiến vào trong quần áo cô chiếm tiện nghi.

Khương Ngâm trở nên gấp gáp, đè cánh tay của anh, xoay người lại, khí thế hùng hổ: “Anh còn lộn xộn nữa em liền cắn anh!”

Doãn Toại bị dáng vẻ hung dữ của cô chọc cười, ngón trỏ hơi cong, thân mật cọ lên sống mũi của cô một chút: “Tại sao cái tốt không học, lại học Cái Đuôi Nhỏ cắn người hết lần này tới lần khác vậy?”

Khương Ngâm tức giận đến mức bổ nhào qua, đè lên người anh, cắn một cái vào cằm của anh.

Trong miệng cô có hai chiếc răng nhọn, cắn lên còn rất đau, Doãn Toại cau mày “Xịt” một tiếng.

Trên mặt Khương Ngâm rốt cuộc lộ ra ánh mắt đắc ý, giơ cánh tay lên quệt miệng, rất ngạo mạn: “Nói nữa em sẽ cắn anh!”

Doãn Toại bóp chặt bờ eo của cô, uể oải nhìn cô: “Cũng chỉ biết cắn xuống cằm thôi sao? Có thể ở nơi khác hay không?”

Khương Ngâm: “?”

Dáng vẻ hoang mang đầy mặt của cô vô cùng đáng yêu, Doãn Toại cố nén cười, nắm tay cô qua thăm dò, khóe miệng kéo một cái, giọng nói gợi cảm lại mê người: “Nơi này, làm được không?”

Tay Khương Ngâm như bị bỏng, nhanh chóng rút về, nhịp tim không khống chế được nhảy tưng một trận.

Cô lại nằm xuống xoay lưng về phía anh một lần nữa: “Em, em ngủ!”

Bên tai nhanh chóng đỏ ửng cả lên.

Ban ngày vì tìm Tô Nhiễm tính sổ sách, Khương Ngâm đem xe của công ty đỗ ở Truyền Thông Tinh Đồ, ngày hôm sau muốn đi lái về công ty, cho nên dự định đến Tinh Đồ với Doãn Toại.

Lúc bị Doãn Toại kêu rời giường, Khương Ngâm mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn xuống thời gian, vừa mới sáu giờ rưỡi.

Cô bất mãn phàn nàn: “Sao anh lại gọi em dậy sớm như vậy?”

“Sớm sao? Anh chạy bộ cũng đã trở về rồi.” Doãn Toại ngồi ở mép giường, xoa bóp mặt của cô: “Không phải nói muốn đi đến công ty với anh sao, dậy ăn cơm.”

“Bây giờ sao?” Ngay cả mí mắt của Khương Ngâm cũng chẳng muốn mở, nằm yên bất động: “Anh tự đi công ty đi, em không đi nữa, hôm khác rồi đi lấy xe cũng được.”

Doãn Toại cúi đầu lại gần: “Thật sự không đi?”

“Ừm, không đi.”

Doãn Toại hôn lên môi cô, bàn tay đưa lên, vén áo cô tiến vào.

Khương Ngâm bỗng dưng nhớ tới từng chuyện xảy ra tối hôm qua, giụi mắt rồi mở ra, trong giây lát, cơn buồn ngủ biến mất hơn phân nửa, không vui nhìn anh chằm chằm.

Doãn Toại nhìn bộ dáng thở phì phò của cô, trên mặt mang theo mấy phần ý cười thỏa mãn: “Còn ngủ sao? Không ngủ liền đứng lên.”

Khương Ngâm tức giận đẩy anh ra, nhảy xuống giường đi vào phòng tắm, dùng sức đóng cửa lại: “Rầm!”

Doãn Toại bất đắc dĩ cười ra tiếng, nói với bóng dáng bên trong cánh cửa: “Anh đi xuống lầu chờ em.”

Vốn dĩ thức dậy sớm khiến Khương Ngâm không muốn ăn gì cả, chỉ tùy tiện ăn vài miếng, sau đó cùng Doãn Toại ngồi lên xe công ty.

Chỗ ngồi phía sau của toa xe rộng rãi, thoải mái, Doãn Toại mở notebook ra làm việc, Khương Ngâm lười biếng, mệt mỏi ngáp một cái, tựa trên bả vai anh, tiếp tục nhắm mắt lại ngủ.

Tối hôm qua bởi vì Doãn Toại tâm huyết dâng trào mà giày vò, Khương Ngâm căn bản không ngủ ngon giấc, lúc này cũng nhanh chìm vào giấc ngủ, không bao lâu liền mở miệng nhỏ ra ngủ say.

Doãn Toại làm xong việc liền gấp notebook lại, nghiêng đầu thấy được nét ngủ ngoan ngoãn của cô.

Đoán chừng là bởi vì cơn giận lúc rời giường nên hôm nay cô không trang điểm, chỉ để mặt mộc, nhưng vẫn đẹp vô cùng.

Khuôn mặt lớn bằng bàn tay, làn da tinh tế, bóng loáng, không nhìn thấy một chút tì vết nào, bên ngoài, mặt trời mới mọc thuận theo cửa sổ chiếu tia nắng sớm vào, khuôn mặt cô đỏ bừng lên giống như được đánh má hồng, nhìn kỹ phía dưới có thể thấy được lông tơ màu trắng nhàn nhạt, giống như quả đào mọng nước vừa chín trên cây.

Đôi môi rất mỏng lại đẹp mắt, đỏ hồng tự nhiên, căng mọng, sau khi cô ngủ liền hô hấp đều đặn, trong miệng còn có bong bóng trong suốt bị cô thổi lên.

Ngón tay Doãn Toại đưa tới, còn chưa kịp chọc một chút, cái bong bóng kia đột nhiên bị vỡ.

Khương Ngâm trong lúc ngủ mơ, cảm giác được điều kì lạ, vô thức mở mắt ra, mê mang nhìn xung quanh một chút, đầu lưỡi li3m môi một cái, nhìn về phía Doãn Toại: “Vừa rồi có phải có thứ gì hay không.”

Doãn Toại cố nén cười, rút tờ khăn giấy ra giúp cô lau khóe miệng ướt át, không trả lời mà hỏi lại: “Có sao?”

Khương Ngâm cũng không nói rõ được, liền mơ mơ màng màng cảm thấy trong miệng có chút kỳ quái.

Không kịp nghĩ nhiều, cô nhìn đến nơi bả vai của Doãn Toại dính đầy nước bọt của cô.

Lúc này anh không mặc áo khoác âu phục, chỉ có một thân áo sơ mi trắng đơn giản, đầu vai bị ướt một mảng nhỏ, khiến chiếc áo tựa hồ trở nên trong suốt.

Cô chợt cảm thấy quýnh cả lên, cầm khăn giấy lau lung tung cho anh: “Không phải em cố ý.”

Doãn Toại liếc mắt nhìn chỗ kia, cười cười bắt lấy tay cô, hôn lên đầu ngón tay của cô: “Sao em ngủ lại giống trẻ con như vậy?”

Khương Ngâm: “…”

Ngay lúc cô đang xấu hổ vô cùng, xe đã dừng lại ở cửa tòa cao ốc Tinh Đồ, tài xế đi tới mở cửa xe ra.

Buổi sáng Khương Ngâm không ăn gì cả, sợ cô sẽ đói, Doãn Toại đã nhờ dì Chu gói một phần sandwich.

Lúc xuống xe, Doãn Toại đưa đồ ăn tới, mắt nhìn đồng hồ: “Thời gian còn sớm, em về thẳng công ty hay là đi lên ngủ tiếp một lát?”

Khương Ngâm còn chưa kịp nói chuyện, liền thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, là Thẩm Giáng.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu trắng, nhìn qua rất hòa nhã, lịch sự, lúc này đang vẫy tay về phía bên này, hình như có lời muốn nói với cô.

Khương Ngâm nhìn sang Doãn Toại.

Doãn Toại quơ quơ sandwich trên tay: “Anh chờ em ở văn phòng.”

Nói xong chậm rãi giương mắt, đối mắt với Thẩm Giáng ở bên kia một lát, cất bước tiến vào công ty.

Tám giờ sáng, người đi đường lui tới trước cửa công ty không nhiều, bọt nước  bên trong đài phun nước nhảy vọt lên, hiện ra sắc thái lộng lẫy, rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Thời tiết đã vào thu luôn mang theo chút ý lạnh, Khương Ngâm bọc áo khoác len dạ trên người, đi đến phía Thẩm Giáng: “Anh tìm tôi?”

Nhìn anh ta tiều tụy hơn rất nhiều, tơ máu tràn đầy trong hốc mắt, cả người có vẻ hơi mỏi mệt.

Thẩm Giáng mấp máy môi, chậm rãi nói: “Hôm qua tôi đang ghi hình cho một chương trình giải trí, không cầm điện thoại, sau đó mới biết được những việc mà Tô Nhiễm đã làm, bất kể nói thế nào đi nữa thì hết thảy nguyên nhân đều bắt nguồn từ tôi mà ra, tôi nên nói với em một lời xin lỗi.”

Một trận gió thổi tới, Khương Ngâm vén tóc ra sau tai, bình tĩnh nói: “Đều đã qua rồi, sau này cũng không cần nhắc lại.”

“Nhưng mà…” Cô dừng một chút, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Sau này chúng ta vẫn đừng nên tiếp xúc nhiều thì tốt hơn, để tránh tạo thành hiểu lầm không cần thiết.”

Thẩm Giáng gật đầu: “Tôi biết, tôi đã hủy hợp đồng với Tinh Đồ, dự định ra nước ngoài, mấy ngày nữa liền đi.”

Khương Ngâm hơi kinh ngạc chớp mắt một cái, cũng không hỏi nhiều, cười gật đầu: “Vậy thì chúc thuận buồm xuôi gió.”

Hai người đứng một hồi, hình như cũng không có lời nào muốn nói, Khương Ngâm chỉ vào cửa tòa cao ốc Tinh Đồ: “Tôi đi vào trước.”

Lúc đi lướt qua, Thẩm Giáng bỗng nhiên gọi cô lại: “Khương Ngâm.”

Khương Ngâm dừng lại, ghé mắt nhìn qua.

Anh ta quay người ngóng nhìn cô trong giây lát, tựa như ấp ủ một hồi mới nói: “Tôi từng nghĩ, cho dù em đã từ chối tôi hai lần nhưng tôi vẫn luôn có hy vọng. Nhưng bây giờ, em đã chọn Doãn tổng, tôi không có lời nào để nói nữa.”

Anh ta ngước mắt, nở một nụ cười rạng rỡ với cô: “Chúc em hạnh phúc!”

Khương Ngâm đến văn phòng Doãn Toại, trực tiếp đẩy cửa đi vào, thư ký Lâm đang báo cáo công việc với anh.

Cô cũng không quấy rầy, nhìn thấy sandwich trên bàn trà ở khu nghỉ ngơi, liền đi qua ngồi xuống ghế sô pha, mở giấy gói ra, chậm rãi ăn.

Sau khi thư ký Lâm rời đi, Doãn Toại đứng dậy rót cho cô tách trà, ngồi xuống bên cạnh cô: “Sao hai người lại trò chuyện lâu như vậy? Nói gì thế?”

Khương Ngâm nhíu mày, nghiêng đầu dò xét anh: “Anh ghen hả?”

“Anh ghen cái gì chứ.” Doãn Toại nói rồi cúi đầu cắn một miếng lên bánh sandwich của cô, nghiêm túc đánh giá: “Tay nghề của dì Chu lại tiến bộ.”

Khương Ngâm ngơ ngác nhìn lỗ hổng rõ ràng vì bị cắn bên trên bánh sandwich, bất mãn nhìn về phía anh: “Không phải anh mang cho em sao?”

“Ăn một miếng thì làm sao?” Ngón trỏ anh hơi cong, gảy nhẹ lên trán cô một cái: “Quỷ hẹp hòi.”

Thật ra Khương Ngâm cũng không đói bụng, lại cắn một cái rồi đem miếng còn lại nhét toàn bộ vào trong miệng anh, bưng lấy tách trà uống một ngụm.

Cô nhớ tới gì đó, chậm rãi nói: “Vừa rồi Thẩm Giáng nói anh ta hủy hợp đồng với Tinh Đồ, là bởi vì chuyện ngày hôm qua ư?”

Doãn Toại chậm rãi đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, mới không nhanh không chậm nói: “Cậu ta rời đi, ai cũng tốt.”

Khương Ngâm chống cằm thở dài: “Thật ra chuyện này, hình như cũng không thể đổ lên người anh ta, là Tô Nhiễm giở trò quỷ.”

“Tô Nhiễm là vì cậu ta, cậu ta liền không vô tội.” Doãn Toại tiếp nhận ly nước đang buông xuống từ trong tay cô rồi nắm chặt tay của cô: “Nói cho cùng, người vô duyên vô cớ bị tổn thương và công kích là em, chuyện này đã xảy ra, công ty của anh liền chứa không được cậu ta nữa. Để cậu ta tự động hủy hợp đồng rời đi, là anh đã cho cậu ta thể diện cuối cùng.”

Sau khi Khương Ngâm đến công ty, dừng xe ở nhà để xe, lúc xuống xe nhìn thấy Nhan Tư Nhiêu cũng lái xe tới đi làm.

Thoạt nhìn cô nàng có vẻ thiếu sức sống, có chút buồn bã ỉu xìu, cúi đầu đi về phía trước, dường như không phát hiện ra Khương Ngâm.

Khương Ngâm kêu cô nàng một tiếng, cô nàng quay đầu nhìn về phía bên này, miễn cưỡng mỉm cười: “Chào buổi sáng chị dâu.”

Khương Ngâm cùng đi đến bên cạnh, lúc chờ thang máy hỏi cô nàng: “Làm sao vậy, tâm trạng không tốt?”

Nói đến cái này, Nhan Tư Nhiêu thở dài: “Không phải là không tốt.”

“Là vô cùng không tốt!”

“… Sao thế?”

Nhan Tư Nhiêu vô cùng đáng thương nghiêng đầu đổ lên bả vai của cô: “Chị dâu, ba mẹ em đang sắp xếp hôn sự cho em, đã sắp đặt xong xuôi rồi!”

Tin tức này quả thực đủ kinh động.

Vừa lúc cửa thang máy mở ra, Khương Ngâm dìu cô nàng đi vào: “Không phải em vừa tốt nghiệp đại học, sao lại gấp gáp như vậy?”

Nhan Tư Nhiêu nói: “Người kia có ba là đối tác trên phương diện làm ăn của ba em, nghe nói lớn hơn em bốn tuổi, người như thế nào em cũng chưa từng thấy qua, dù sao nói trắng ra chính là liên hôn thương nghiệp, không nói chuyện tình cảm.”

Khương Ngâm vẫn rất khó để tiêu hóa: “Sao lại đột nhiên như vậy?”

“Thật ra cũng không đột nhiên lắm, hình như hai nhà đã sớm định ra, nhưng vì em vẫn luôn ở nước ngoài nên không biết mà thôi.” Nhan Tư Nhiêu cảm khái một tiếng: “Thật ra em có mấy người chị em tốt, các cô ấy vừa tốt nghiệp liền kết hôn, cũng không phải gả cho tình yêu. Từ nhỏ, chúng em đã có nhiều thứ hơn so với người khác, tóm lại là phải hi sinh, đạo lý này em cũng hiểu, chỉ là nhất thời vẫn chưa lấy lại tinh thần.”

Khương Ngâm nghĩ ngợi: “Cũng không nhất định phải liên hôn đi, anh trai em và chị ở bên nhau, không phải cuộc sống cũng rất tốt sao?”

Nhan Tư Nhiêu lắc đầu: “Nhan gia của chúng em đương nhiên không thể so sánh với Doãn gia, hơn nữa, người có năng lực, có quyết đoán giống như anh em cũng không gặp được nhiều.”

Khương Ngâm cũng không phải người quá biết an ủi, nhất thời không biết nói cái gì cho đúng.

Bởi vì phong ba ngày hôm qua, dẫn đến công việc có chỗ trì hoãn, lại có hạng mục khẩn cấp sắp ra mắt, buổi tối Khương Ngâm và Dương Thư cùng mọi người tăng ca thêm một lát, thuận tiện ăn thức ăn ngoài với mọi người ở công ty.

Lúc trở về Lận Phương Đình, nhìn thấy xe Doãn Toại dừng ở trong viện, hiển nhiên là đã trở về.

Lên lầu, về phòng ngủ, lại phát hiện bên trong không có người.

Cô nghi ngờ gửi Wechat cho anh.

Tiểu tiên nữ Ngâm Ngâm: 【 Ông xã, anh ở đâu? 】

Tiểu đáng yêu Tuế Tuế: 【 Thư phòng 】

Khương Ngâm vui vẻ nhảy chân sáo tới thư phòng, đẩy cửa ra, anh đang ngồi trước máy vi tính không biết đang bận cái gì, trong tay còn cầm mấy quyển sách về lĩnh vực tài chính.

Nghe được tiếng động, Doãn Toại ngẩng đầu: “Ăn gì chưa?”

“Đã ăn rồi.” Khương Ngâm đi qua, Doãn Toại tự nhiên đem cô ôm vào trong ngực, để cô ngồi lên chân của mình.

Khương Ngâm nhìn máy tính một chút: “Anh đang bận sao?”

“Vừa kết thúc một cuộc hội nghị nước ngoài, đang chuẩn bị đi đón em, em liền trở lại.” Doãn Toại kéo eo của cô qua, thân mật hít hà trên cổ cô: “Có mệt hay không?”

Khương Ngâm tránh né, hơi ngồi thẳng lên, giữ chặt tay anh để trên bờ vai: “Có chút, anh giúp em xoa bóp.”

Doãn Toại không nặng không nhẹ xoa bóp bả vai giúp cô, cô thoải mái mà nhếch miệng, nhớ tới gì đó, cô hỏi: “Hôm nay em nghe Nhan Tư Nhiêu nói, trong nhà sắp xếp hôn sự cho em ấy, hình như là liên hôn thương nghiệp, anh có biết không?”

“Có nghe cô nói qua, anh biết nhà trai, cũng được.”

“Nhưng mà liên hôn không có tình cảm nha.”

“Chậm rãi bồi dưỡng thì sẽ có.”

Khương Ngâm quay đầu nhìn qua: “Vậy sao anh không liên hôn?”

Doãn Toại cười khẽ một tiếng, cằm gác lên vai cô: “Anh liên hôn để em có cơ hội gả cho người khác? Em nghĩ hay lắm.”

Khương Ngâm: “…”

Doãn Toại đem người quấn trong ngực, dùng sức ôm lấy, lại gần bên tai nỉ non: “Ngâm Ngâm, em chỉ có thể là của anh.”

Bên tai Khương Ngâm nóng lên một trận, ngượng ngùng nhảy qua cái đề tài này: “Làm sao lại nói đến hai chúng ta rồi, không phải đang nói đến chuyện của Nhan Tư Nhiêu ư.”

“Em cũng đừng quan tâm đến chuyện này.” Doãn Toại suy nghĩ một chút nói: “Chuyện của em ấy do cô và dượng làm chủ, lời anh nói không có giá trị. Nhưng nếu em ấy thật sự không muốn gả, ông bà nội thương em ấy như vậy, chắc hẳn sẽ làm chủ vì em ấy.”

Doãn Toại nói quả thật có chút đạo lý, cô lôi kéo tay anh đặt trên vai mình lần nữa: “Đừng ngừng nha, anh xoa bóp tiếp đi.”

Nói xong, cô tiện tay cầm một quyển sách tài chính trên bàn lên: “Ba mẹ em là giáo sư ngành tài chính, trong nhà cũng có rất nhiều loại sách này, em vừa nhìn liền cảm thấy đau đầu.

Cô cầm sách lật nhanh từ đầu đến cuối, cảm thấy có thứ gì đó được kẹp bên trong chợt lóe lên, cô kinh ngạc một chút: “A, sao trong này lại còn có thứ gì vậy.”

Lúc đang muốn lật đến tờ kia, mí mắt Doãn Toại hơi giật, lấy sách trong tay cô để lại trên bàn: “Chắc là bút ký anh tiện tay ghi, không phải nói đau đầu sao, xem những thứ kia làm gì?”

Là bút ký sao?

Sao cô nhìn lại thấy có chút giống một bức ảnh?

Nhưng sao Doãn Toại lại kẹp một tấm ảnh vào trong sách, chẳng lẽ cô hoa mắt?

Khương Ngâm đang nhìn chằm chằm quyển sách kia mà trầm tư, Doãn Toại liền trực tiếp bế ngang người cô lên.

Dưới chân không còn điểm tựa, cô vô thức ôm cổ anh, mở to hai mắt nhìn: “Anh làm gì vậy?”

“Không còn sớm nữa, đưa em trở về ngủ.”

“Nhưng mà anh vẫn chưa xoa bóp vai cho em xong.”

“Trở về phòng rồi tiếp tục, xoa bóp cả nơi khác cho em.”

“…”

Bị anh thả lên chiếc giường mềm mại, Khương Ngâm nhanh chóng lấy chăn bọc lại, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông như lang như hổ, cô nghĩ đến tối hôm qua vừa nếm qua khổ cực.

Vô thức làm động tác nuốt nước bọt một cái, cô thử thương lượng với anh một tẹo: “Tối hôm nay, có thể nhanh một chút không?”

Người đang ông nghiêng đầu lại gần, hôn lên gương mặt cô, hàm hồ trả lời: “Đều nghe em.”

Sau đó, Khương Ngâm soi gương trong phòng tắm, nhìn thấy vết đỏ bị để lại trên người: Em điên rồi mới tin anh!

Cô rũ mắt nhìn xuống phần ngực của mình một chút, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng vừa rồi, vừa thẹn vừa giận.

Lại là vị trí này, phiền chết đi được!

Cô cầm vòi hoa sen dội qua nơi ấy, rồi bôi sữa tắm lên trên đó hết lần này đến lần khác cho đến lúc thơm hoàn toàn mới thôi.

Mặc dù bởi vì kỳ kinh nguyệt, hai người vẫn như cũ không làm đến bước cuối cùng kia, nhưng có lẽ rốt cuộc cũng đã được gỡ bỏ phong ấn, mấy buổi tối liên tiếp, Doãn Toại liền chưa từng yên tĩnh.

Cuối cùng, một ngày thứ ba nọ, kỳ kinh nguyệt của Khương Ngâm hoàn toàn kết thúc!

Nghĩ đến tối nay, rốt cuộc cũng không cần phải rơi vào sự tra tấn không giống người của Doãn Toại, tâm tình của cô vô cùng tốt đẹp.

Tới gần giờ tan tầm, cô sớm đóng máy tính lại, ngồi không tập trung mà giết thời gian, vừa đến giờ liền cầm túi xách xông ra bên ngoài: “Tớ đi trước!”

Dương Thư: “?”

Trong nhà có ai đang câu hồn hả?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương