Editor: Sue

Beta: Xu

“Em cảm thấy hẳn là thẹn thùng.” Thấy Doãn Toại không nói lời nào, Khương Ngâm chậm rãi tự quyết định, đồng thời căn cứ vào biểu hiện chính mình nhìn thấy lúc ấy, tiến hành phân tích có lý có cứ với anh:  “Dù sao lúc đó anh còn dùng tay che lại.”

“…”

Không đợi được câu đáp lại, tay Khương Ngâm chống lên giường, hơi cúi đầu một chút, rồi tập trung dò xét gương mặt Doãn Toại.

Anh cúi thấp đầu, vẫn ôn nhu cẩn thận giúp cô xoa vị trí mắt cá chân như cũ.

Ánh đèn màu cam ấm trong phòng chiếu vào những sợi tóc nhỏ vụn của anh, có một phần đổ xuống sườn mặt kia, xương mi nhìn rất đẹp, đuôi mắt có chút hất lên, nhuốm một màu hồng phấn cực kỳ nhạt, mi mắt đen như mực tự nhiên rũ xuống, hẹp dài dày dặn, từng sợi rõ ràng.

Nãy giờ anh không nói gì, Khương Ngâm coi như phân tích của mình là đúng, trực tiếp lướt qua vấn đề này, lại hỏi một vấn đề khác: “Tuế Tuế, em hỏi anh một vấn đề nữa.”

Lần này Doãn Toại không có phản ứng với cô, tựa như không nghe thấy cái gì.

Khương Ngâm cũng không để ý, tâm tình rất tốt mà nhìn anh, lá gan cô càng lúc càng lớn, dừng một lát, hỏi ra vấn đề kinh người như cũ: “Anh đã lớn như vậy, có phải là lần đầu tiên bị con gái nhìn thấy hay không?”

“…”

Cho tới bây giờ, Doãn Toại chưa thấy qua người nào có thể làm như thế, không biết thế nào là xấu hổ.

Nơi lòng bàn tay đã bị xoa đến nóng lên, Doãn Toại nhìn vị trí mắt cá chân của cô một chút, ngừng động tác trên tay, lúc ngẩng đầu liền đối mắt với con ngươi trong suốt, sạch sẽ, lại tràn đầy lòng hiếu kỳ mà sáng lên.

Thấy anh nhìn sang, ánh mắt của cô còn nhấp nháy mấy lần, giống như đang thúc giục anh trả lời.

“Muốn biết?” Anh tản mạn hỏi một câu, Khương Ngâm tranh thủ thời gian gật đầu: “Muốn.”

Vừa dứt lời, Doãn Toại chợt bắt lấy bàn chân không bị thương kia của cô kéo một phát vào trong ngực.

Khương Ngâm không có phòng bị, cả người bị kéo về phía trước, cuối cùng vững vàng ngồi trên đùi của anh.

Thân hình cô bất ổn mà lảo đảo một chút, cuối cùng bất đắc dĩ ôm lấy cổ anh để duy trì cân bằng.

Trong phút chốc, hai gương mặt dựa vào cùng một chỗ, hô hấp xen lẫn quấn quýt, Khương Ngâm nhìn chằm chằm anh, cảm giác hơi thở anh phun ra ngoài đều là hơi nóng, khiến mặt cô đỏ đến mức nóng cả lên.

Con ngươi anh đen như mực, bên trong ẩn giấu mấy phần tối tăm, lúc mở miệng, thanh âm vừa khàn khàn vừa trầm xuống cảnh cáo: “Khương Ngâm, đến cùng em có còn muốn sống yên ổn nữa không?”

Khương Ngâm bị anh hỏi có chút kinh sợ, lập tức nhếch môi nói không ra lời, bàn tay níu lấy cổ áo anh dần dần xiết chặt, móng tay no đủ mượt mà theo động tác của cô sung huyết đỏ ửng lên.

Anh một mực không lên tiếng, cô liền một mình nói chuyện tâm sự với anh, thuận tiện liền hỏi đến vấn đề chính mình khá hiếu kỳ.

Thế nhưng bây giờ xem ra, tối nay hình như cô hỏi hơi nhiều.

Khương Ngâm giãy dụa muốn thoát ra từ trong ngực anh, Doãn Toại bóp chặt eo cô làm cô không thể động đậy, cúi đầu dựa tới, dán lên đôi môi đỏ hồng của cô, hôn sâu.

Nụ hôn của anh không triền miên giống trước kia, rất có tính công kích, mang theo một chút thô cuồng, trừng phạt, trằn trọc lẫn chà đạp, gợi dục mạnh mẽ.

Lúc đầu Khương Ngâm khiếp sợ mở to hai mắt mà nhìn, bị anh hôn đến cứng đờ, sau đó nương theo thế hôn dũng mãnh kịch liệt, lúc thân thể cô bất giác mềm nhũn ra liền dựa sát vào trong ngực anh, đôi mắt cũng thuận theo đó mà nhắm lại, triệt để luân hãm vào sự triền miên khiến cô mê muội kia, chủ động đáp lại anh nhiệt tình như lửa.

Trong phòng ngủ một mảnh tĩnh mịch, chỉ có âm thanh nhỏ bé, ướt át lúc môi lưỡi quấn vào nhau truyền ra từng hồi, khi Khương Ngâm nghe được âm thanh đó, bên tai bất giác đỏ lên, dưới ánh đèn, một đôi tai nhỏ tinh xảo, kiều diễm đến chói mắt.

Bắp chân Khương Ngâm rũ cụp xuống phía dưới, mắt cá chân bị thương không cẩn thận đụng phải mép giường, cô kêu lên một tiếng đau đớn, chân mày cau lại, lúc này sống lưng nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.

Doãn Toại giật mình, vội vàng buông cô ra, bắt lấy mắt cá chân kia nhìn xem, lúc tìm hỏi, giọng nói còn mang theo phần khàn khàn vẫn chưa điều chỉnh lại: “Đụng đau không?”

Khương Ngâm vẫn chưa lấy lại tinh thần từ nụ hôn vừa rồi, loạn xạ gật đầu, hốc mắt bởi vì đau đớn, liền nổi lên tơ hồng nhàn nhạt, nhìn qua điềm đạm đáng yêu.

“Là anh không tốt.” Doãn Toại tự trách nói, bất đắc dĩ thở dài, ôm người đặt ngang ở trên giường, ôn nhu nói: “Mấy ngày nay phải ngoan một chút, chớ lộn xộn đụng đến vị trí cổ chân.”

Kéo chăn đắp lên cho cô, Khương Ngâm nằm an tĩnh, trên đôi môi đỏ hồng căng mọng còn đọng một vệt nước kiều diễm, ánh mắt Doãn Toại hơi tối lại, đưa tay lau đi giúp cô: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai sẽ giúp em xoa.”

Doãn Toại đóng nắp bên trên dầu hoa hồng lại, lòng bàn tay còn lưu lại chút nước thuốc đọng, nhìn một chút liền đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.

Khương Ngâm còn ngốc lăng nhìn chằm chằm trần nhà đến xuất thần, bờ môi có chút sưng, đầu lưỡi cũng đau đau.

Vừa rồi anh dùng sức quá mức, hận không thể nuốt sống cô, bây giờ cô cảm giác cả người giống như đều bị anh hôn đến ngốc.

Cố gắng đem cảnh tượng vừa rồi hất ra khỏi đầu, cô xoa xoa khuôn mặt đang nóng lên hai lần, cầm điện thoại lướt mấy video ngắn nhiều lần để dời lực chú ý.

Không bao lâu, Doãn Toại rửa mặt xong, từ bên trong đi ra.

Khương Ngâm buông điện thoại di động, từ trên giường đi xuống, lúc bước xuống, bàn chân kia thận trọng, để giữa không trung, không dám chạm đất.

Doãn Toại nhìn qua phía cô: “Muốn làm gì?”

“Em còn chưa đánh răng.” Cô giữ thăng bằng, nhún nhảy một cái đi về phía phòng tắm, Doãn Toại nhìn bộ dáng của cô, nhanh chân theo sau nâng đỡ cô.

Đến cửa phòng tắm, Khương Ngâm đỡ lấy khung cửa, buông cánh tay anh ra: “Được rồi, em tự đi vào.”

“Em có thể đứng lâu như vậy sao? Anh đỡ em đi vào.”

“Không cần.” Khương Ngâm ngượng ngùng, vuốt tóc qua tai, dùng chút thanh âm yếu ớt như muỗi nói: “Em còn muốn đi vệ sinh.”

Vừa rồi khi nhìn anh tắm rửa, lá gan rất lớn, lúc này ngược lại biết thẹn thùng.

Đuôi lông mày Doãn Toại nhẹ nhàng nâng lên, cũng không vạch trần cô, dẫn đầu đi vào, trải kỹ thảm chống trượt, lúc đi ra còn dặn dò: “Tự mình chậm một chút, đừng ngã.”

Khương Ngâm trực tiếp nhảy vào, sợ anh lại đi vào, cấp tốc đóng cửa lại, khóa trái.

Doãn Toại: “…”

Lúc Khương Ngâm nhảy lò cò từ phòng tắm đi ra, Doãn Toại đang đắp kín chăn, ngồi dựa vào đầu giường, trên đầu gối đặt một quyển sách tùy ý nhìn xem.

Trông thấy cô, anh để sách xuống đi tới, trực tiếp đem người ôm đến nằm trên giường, đắp kín chăn cho cô.

Ban đầu Doãn Toại ngủ chung giường với cô là bởi vì cô bị phim ma dọa sợ, bây giờ thật ra Khương Ngâm đã không còn sợ, thế nhưng anh không có dự định muốn đi, Khương Ngâm cũng không có lên tiếng nói về chuyện này.

Kỳ thật ngủ chung vẫn rất tốt, gần quan được ban lộc, không chừng ngày nào đó, cô liền thành công.

Thế nhưng tối nay cảm xúc của Doãn Toại rõ ràng không đúng, mặc dù có sự kiện trong phòng tắm kia tương đối lúng túng, nhưng hình như cũng không triệt để xua tan sự lo âu mà Thẩm Ôn Lam xuất hiện mang đến cho anh.

Khương Ngâm túm lấy chăn dò xét anh.

Anh còn đang tùy ý lật sách, bộ dáng thanh thản ung dung tựa hồ giống như bình thường, nhưng vẫn có thể phát giác được rất rõ ràng, đêm nay trạng thái của anh không giống bình thường.

Giống như đang đọc sách, nhưng lại giống như thỉnh thoảng sẽ xuất thần suy nghĩ những thứ khác.

Mặc dù cực kỳ cố gắng kiềm chế, nhưng cảm xúc trên mặt anh vẫn đang kéo căng, đường cong ngũ quan mang theo sự sắc bén, lúc xuất thần, đáy mắt có tia phức tạp, Khương Ngâm nhìn không thấu.

Nói đến Thẩm Ôn Lam, Khương Ngâm luôn cảm thấy bà ấy khá quen, giống như đã gặp ở đâu rồi.

Thế nhưng cô tìm kiếm ký ức, trong ấn tượng của cô quả thực cũng không biết người này.

Có lẽ là bởi vì ngũ quan của bà ấy và Doãn Toại có vài phần rất giống nhau, cho nên bản thân mới sinh ra loại cảm giác kỳ quái này, Khương Ngâm nghĩ như vậy.

Lúc đang suy nghĩ, Doãn Toại khép sách lại để ở một bên, nhìn qua cô, nhớ lại việc cô trước khi ngủ phải tắt đèn: “Có phải quấy rầy em không, anh tắt đèn nhé?”

Khương Ngâm gật đầu, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, quanh mình trở nên u ám, trầm xuống.

Sau đó, Doãn Toại nằm xuống bên cạnh cô, bàn tay anh nhẹ nhàng, dịu dàng thăm dò qua cầm lấy tay cô.

Cũng không có động tác gì khác, chỉ đơn thuần bắt lấy cô, thật giống như đang nắm chặt bảo bối rất trân quý, không thể uông ra: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”

Biết có khả năng cảm xúc của anh không tốt, lại thêm tổn thương trên chân, đêm nay Khương Ngâm rất an phận, cũng nhanh chìm vào giấc ngủ.

Trong đêm Khương Ngâm bị khát tỉnh, cô mở đèn lên, bị tia sáng chiếu vào, hơi nhíu hạ mi.

Trên bàn đầu giường có cốc giữ ấm, là Doãn Toại cố ý chuẩn bị.

Cô ngồi dậy, đem nước bên trong rót ra chén, nhiệt độ vừa vặn.

Bưng lên uống nửa chén, sau khi để xuống, chuẩn bị tắt đèn tiếp tục ngủ, cảm giác được động tĩnh của người bên cạnh, dư quang Khương Ngâm hướng mắt nhìn về phía Doãn Toại bên kia, thân hình không khỏi dừng lại.

Có lẽ anh đang mơ giấc mơ gì không tốt lắm, lông mày một mực nhíu lại, tay nắm chặt góc chăn, biểu cảm rất thống khổ, trên trán chảy mồ hôi rất nhiều.

Mí mắt Khương Ngâm nhảy một cái, cảm giác hình như anh đang mơ phải ác mộng, khiếp sợ tiến tới, lo lắng muốn gọi anh tỉnh: “Tuế Tuế? Tuế Tuế, anh có sao không?”

Doãn Toại còn đắm chìm trong trong giấc mơ của mình.

Cảnh tượng không ngừng biến hóa, rõ ràng tràn ngập tính biểu diễn, nhưng lại giống như thực sự diễn ra, phác hoạ lại những năm gần đây của anh, là ký ức anh muốn cực lực quên đi trong đầu.

Đó là một buổi chiều tĩnh mịch, anh nghe được âm thanh kỳ quái, thuận theo phương hướng âm thanh truyền tới đi về hướng phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra một khe nhỏ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẩy vào trên mặt đất, anh nhìn thấy bóng dáng của một đôi đang dây dưa.

Anh tràn ngập tò mò nhìn chằm chằm sàn nhà, cất bước tiến đến, muốn tìm tòi thực hư.

Một cậu bé đi tới giữ chặt anh: “A Toại, sao cậu lại chạy ra, tớ mang cậu trở về phòng chơi lắp ráp.”

Doãn Toại nhìn vào phía bên trong một chút, đứng không nhúc nhích: “Mẹ tớ và ba cậu đang làm gì?”

“Việc của người lớn, trẻ nhỏ như chúng ta cũng đừng quản.” Cậu bé khép cửa lại, kéo anh về phòng của mình: “Cái này thật là khó lắp a, tớ lắp cả nửa ngày, cậu lại đây giúp tớ đi.”

Cảnh tượng trong mơ lại lần nữa hoán đổi.

Doãn Toại tựa như đang đặt mình ở ngoài cuộc, thờ ơ lạnh nhạt mà nhìn xem tất cả những chuyện tiếp theo.

Tiểu Doãn Toại và đứa bé trai chơi đùa đi ở ven đường, một chiếc xe mạnh mẽ xiêu vẹo đi đến, đâm thẳng về phía hai người bọn họ.

Thẩm Ôn Lam quá mức sợ hãi mà nhào tới, vội vàng kéo đứa bé trai qua, cánh tay lại đâm vào trên mặt tiểu Doãn Toại, anh lảo đảo ngã xuống, chiếc xe suýt nữa cán qua đùi anh.

Doãn Toại lẳng lặng nhìn một màn kia, thời gian dần trôi qua, anh và chính mình khi còn bé hợp lại.

Vết thương đau nhức trên người đang lan tràn, anh giãy dụa bò dậy từ dưới đất, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Thẩm Ôn Lam ôm chặt đứa bé trai vào trong ngực, hận không thể che chở bằng cả mạng sống.

Một người là mẹ anh

Một người là bạn của anh.

Trước ranh giới của sống chết, Thẩm Ôn Lam vô thức đưa ra quyết định chân thực như vậy, cũng đủ làm mắt anh đau nhói.

Chấn kinh, bất lực, phẫn nộ, trào phúng.

Trong lòng truyền đến từng đợt đau nhức không thể ức chế được.

Thì ra anh mới là người ngoài cuộc không biết rõ chân tướng.

Nhận thức hết thảy tất cả, bây giờ đều cảm thấy buồn cười.

Dòng máu từ thái dương thuận theo xương mi chảy xuống, anh quật cường đem nước mắt cưỡng ép thu về hốc mắt, nhưng tầm mắt vẫn trở nên mơ hồ.

Một cô bé đầu đội vòng hoa, mái tóc cột đuôi ngựa, cầm theo lẵng hoa ngồi xổm trước mặt anh, cầm khăn lau đi vết máu trên mặt anh, thanh âm mềm mại, dễ nghe: “Anh ơi, anh chảy máu rồi, có đau không?”

Doãn Toại đột nhiên mở mắt ra.

Đập vào mi mắt là gương mặt ân cần của Khương Ngâm, cô lau sạch mồ hôi trên trán anh đôi mắt sạch sẽ trong suốt, trùng khớp với đôi mắt trong trí nhớ kia.

Thấy anh tỉnh lại, cả người thở ra một hơi: “Tuế Tuế, anh gặp ác mộng?”

Thấy anh không nói lời nào, cô dùng tay vỗ nhẹ vai anh trấn an nói: “Mơ đều tương phản với thực tế, càng mơ tới chuyện không tốt, càng chứng minh trong hiện thực sẽ có chuyện tốt xuất hiện.”

Doãn Toại ngóng nhìn cô một lát, cánh tay to lớn vươn ra ôm chặt lấy cô.

Anh ôm rất dùng sức, Khương Ngâm suýt nữa thở không nổi, khó chịu mà hơi nhíu hạ đôi mày thanh tú, nhưng cũng không giãy dụa, chỉ để anh ôm tùy ý.

Cô tựa ở trước ngực anh, chạm vào trái tim vẫn đang nhảy lên kịch liệt của anh, tiếp tục an ủi anh: “Tuế Tuế, anh không sao chứ?”

Doãn Toại nhắm mắt lại, bình phục nỗi lòng.

Năm ngón tay xuyên qua tóc xoa đầu cô, nhẹ nhàng chế trụ sau gáy cô, in xuống một nụ hôn trên cái trán trơn bóng của cô: “Ừm, chỉ là mơ một giấc mơ.”

Thấy anh rốt cục cũng tỉnh táo lại, Khương Ngâm thở ra một hơi, buồn ngủ ngáp một cái: “Không có việc gì thì tốt, mơ đều là giả, anh chớ suy nghĩ quá nhiều, có em ở đây.”

“Anh biết, nếu buồn ngủ thì ngủ tiếp đi.”

Doãn Toại ý thức được chính mình thất thố, thoáng thu lại chút lực đạo.

Khương Ngâm tìm một tư thế thoải mái, làm ổ trong ngực anh, rất nhanh liền đi sâu vào giấc ngủ.

Doãn Toại vừa nhắm mắt lại, cảnh tượng trong mơ liền liên tiếp hiển hiện trong đầu, giống như bị người ta ấn nút lặp lại phát ra, làm thế nào cũng không ngừng lại được.

Nhìn cô gái đã ngủ say trong ngực, anh nhẹ nhàng buông cô ra, vuốt vuốt xương mi, vén chăn đi xuống giường.

Cầm áo khoác ra đến trước cửa, anh lặng lẽ tắt đèn phòng ngủ.

Bóng đêm càng ngày càng trầm, trong viện, gió thổi mang theo từng đợt lạnh lẽo, trên đỉnh đầu, khung trời đen nhánh như bị giội đầy mực, chỉ có vài ngôi sao thưa thớt tô điểm.

Đèn đường nghiêng nghiêng chiếu vào trong viện, khiến cái bóng cao lớn của anh đổ xuống mặt đất, lá cây lượn vòng rơi xuống, gợi thêm mấy phần cô tịch không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Doãn Toại tựa vào bên cạnh núi giả, lấy trong túi ra một điếu thuốc, tay nâng lên để đốt lửa, lúc hút vào rồi phun ra, một làn sương khói màu than chì tản ra bốn phía.

Cái Đuôi Nhỏ không biết từ nơi nào xuất hiện, vui vẻ chạy chậm tới bên chân anh, cọ cọ bắp chân của anh rồi sủa hai tiếng gâu gâu.

Doãn Toại rũ mắt nhìn một chút, bóp tắt tàn thuốc, khom lưng ôm lấy nó.

Dưới ánh đèn, bộ lông của nó trắng lóa như tuyết, nhõng nhẽo cọ cọ vào trong ngực anh, đầu lưỡi liếm láp ngón tay của anh, cực kỳ giống Ảnh tử luôn yên lặng ở bên cạnh anh lúc anh bất lực nhất.

Mặt trăng đẩy tầng mây qua, dần dần ló ra, ánh trăng trong sáng chiếu nghiêng xuống, khiến trong viện như quàng lên một tầng lụa mỏng mông lung mộng ảo.

Ngón tay cọ xát lên nhúm lông đen trên mi tâm của Cái Đuôi Nhỏ, anh bỗng dưng nhớ tới đêm đó sinh nhật anh, Khương Ngâm tỏ tình với anh, đem chú chó này tặng cho anh như hiến vật quý, nói với anh, sau này bọn họ chính là “Một nhà ba người”.

Vẻ u sầu ngưng tụ trên trán dần dần tản ra, bên trong đôi mắt hẹp dài nhiễm lên một chút nhu hòa, cảm xúc Doãn Toại giãn ra, khóe môi phác hoạ nụ cười yếu ớt như có như không.

Bởi vì cổ chân bị thương, mấy ngày nghỉ lễ sau đó, Khương Ngâm cũng không đi được chỗ nào, chỉ có thể an phận ở trong nhà.

Doãn Toại cũng không ra khỏi cửa tí nào, phần lớn thời gian đều dùng để ở bên cạnh cô.

Ngày nghỉ cuối cùng, ánh mặt trời buổi chiều sáng rỡ thuận theo cửa sổ sát đất chiếu vào, ấm áp nhưng không nóng rực.

Doãn Toại đang bận bịu công việc trong thư phòng, Khương Ngâm ngồi ở trên ghế xích đu phía trước cửa sổ phòng khách loay hoay với chiếc máy ảnh của mình.

Sau đó chơi đến chán rồi, cô buông máy ảnh xuống, tùy tiện lướt vòng bạn bè.

Ngoài ý muốn, thấy được anh trai ruột xưa nay không ngoi lên của cô đăng một trạng thái.

Là một bức ảnh bàn tay hai người làm hình trái tim dưới ánh mặt trời, cùng dòng chữ: 【 Bạn gái bảo đăng 】 Lông mày Khương Ngâm chau lại, lướt xem bình luận phía dưới.

Khương Bái có một ít bạn chung với cô, phía dưới đã náo nhiệt hơn hẳn.

【 Anh Bái mười năm không đăng trạng thái, một lần đăng liền ngược cẩu, quá đáng! 】

【 Với giọng điệu này, cậu có chắc là mình bị ép đăng không? 】

【 Ngày cuối cùng nghỉ lễ quốc khánh, thế mà còn bị ép phải ăn thức ăn cho chó, tức giận! 】 【 Tên chó này, cậu thay đổi rồi! 】



Khương Ngâm chụp màn hình cái trạng thái kia, gửi đến Wechat của Dương Thư.

Dương Thư trả lời rất nhanh: 【 Tớ không có bảo anh ấy đăng, đừng nghe anh ấy nói linh tinh. 】

Căn cứ vào tính tình của anh cô, Khương Ngâm liền biết chính anh ấy đang cố ý khoe khoang, thế nhưng cái trạng thái này hiển nhiên chứng minh quan hệ giữa Dương Thư và anh cô đã xảy ra chuyển biến.

Cô gõ chữ gửi qua: 【 Đây là khúc nhạc dạo cho việc tớ sắp phải đổi xưng hô thành chị dâu? 】 Dương Thư: 【 Nếu cậu muốn đổi xưng hô trước, cũng được. 】

Khương Ngâm nhìn tin nhắn trả lời của Dương Thư, kém chút nữa bị sặc nước bọt: 【 Anh tớ cho cậu uống thuốc mê gì, trước kia che giấu, bây giờ ngay cả lời này cũng nói được rồi? 】 Dương Thư: 【 Đừng nói vậy, tay nghề nấu canh của anh cậu quả thực cũng được, buổi sáng tớ mới uống xong. 】 Khương Ngâm bị cô ấy show ân ái, ngay cả nói cũng không muốn lên tiếng.

Không biết hai người này mấy ngày gần đây đến cùng đã trải qua cái gì, người này show ân ái còn hơn người kia.

Mà Dương Thư dường như đột nhiên kế thừa đặc tính chuyên môn da mặt dày của anh cô, quả thực không khác gì Khương Bái.

Có lẽ thấy Khương Ngâm vẫn một mực không đáp lại, Dương Thư liền nhảy qua cái đề tài này: 【 Đúng rồi, ngày nghỉ cậu làm gì rồi? Có đi nơi nào chơi hay không? 】 Khương Ngâm đang muốn trả lời rằng cô bị trặc chân nên cũng không có đi chỗ nào, gõ chữ một nửa lại xóa bỏ, cũng khoe khoang với cô ấy: 【 Tớ nha, thật ra cũng không có đi chỗ nào cả, chỉ cùng ông xã tớ anh anh em em ở nhà mấy ngày nay. Chủ yếu là ông xã tớ không muốn rời xa tớ, mỗi ngày đều quấn quấn quýt quýt, chúng tớ cũng không muốn đi ra ngoài chơi. 】 Có lẽ Dương Thư đã bị lời nói của Khương Ngâm làm cho kinh sợ, cách một hồi mới trả lời: 【 Anh anh em em? Quấn quấn quýt quýt? 】 Khương Ngâm: 【 Đúng vậy nha 】

Dương Thư: 【 Các cậu một ngày mấy lần? 】

Khương Ngâm bị Dương Thư hỏi làm cho giật mình mơ màng hai giây, dính nhau còn đếm số lần sao? Bọn họ đều dính nhau cả ngày không được sao?

Khương Ngâm nghĩ ngợi, trả lời cô ấy: 【 Chúng tớ một ngày ba bữa, mỗi giây mỗi phút, không phân trường hợp (/ ngạo kiều) 】 Có lẽ đã bị Khương Ngâm show ân ái quá mức, cả nửa ngày Dương Thư cũng chưa đáp lại.

Thang máy bên cạnh “Đinh” một tiếng, cửa mở ra, Doãn Toại nện bước chân dài đi tới.

Khương Ngâm show ân ái đến cao hứng, nhìn thấy Doãn Toại, dáng vẻ tươi cười cũng xán lạn hơn hẳn, giọng nói ngọt mềm chào hỏi anh: “Ông xã, anh bận việc xong rồi?”

Doãn Toại đi tới, nhẹ nhàng xoa đầu cô một phen: “Đang làm gì?”

“Không có việc gì a, em đang nói chuyện phiếm với Dương Thư.” Nói đến chỗ này, cô rất khiếp sợ mà nói với anh: “Anh em đăng trạng thái lên vòng bạn bè, anh có thấy không, anh ấy và Dương Thư đã làm lành rồi.”

Doãn Toại gật đầu: “Vừa mới thấy.”

Điện thoại Khương Ngâm vang lên một tiếng, là Dương Thư lại gửi tin nhắn tới, trước khi ấn mở, Khương Ngâm lại làm nũng với Doãn Toại: “Ông xã, em muốn ăn ô mai, anh đi lấy giúp em một chút đi.”

Cổ chân bị thương của cô đã lành hoàn toàn, cũng có thể tự mình chạy, thế nhưng cô đang cho tiểu đáng yêu Tuế Tuế nhà cô cơ hội biểu hiện, để tiếp tục khoe khoang với Dương Thư.

Nghĩ vậy, cô ấn mở khung chat với Dương Thư.

Lần này đối phương trực tiếp gửi giọng nói tới, Khương Ngâm ấn mở, liền nghe được âm thanh rất kích động của bên kia: “Chị em, nói thật trước đó tớ còn có chút lo lắng đến cùng cậu có được hay không, không nghĩ tới cậu còn rất có năng lực? Hóa ra mấy ngày nay tớ không ở đây, các cậu lại chơi kích thích như thế sao? Vậy tớ phải yếu ớt hỏi một câu, ngày nghỉ hai người các cậu ở nhà hành hạ như thế, thận ông xã cậu vẫn còn tốt chứ?”

Doãn Toại vừa chuẩn bị đi lấy ô mai cho cô, nghe nói như thế bước chân liền dừng lại, lông mày thình thịch rạo rực, nhíu mi nhìn Khương Ngâm như có điều suy nghĩ: “Hai người các em… đang nói chuyện gì vậy?”

Khương Ngâm cũng bị lời nói này của Dương Thư làm cho có chút mờ mịt, cô và Doãn Toại có chơi gì kích thích sao? Không có a!

Không phải chỉ là anh anh em em, quấn quấn quýt quýt sao?

Như này mà Dương Thư cũng có thể hiểu sai?

“Có lẽ gần đây cô ấy và anh trai em đang ngọt ngào thân mật, cho nên đầu óc không rõ ràng lắm, hiểu lầm ý tứ trong lời nói của em.” Khương Ngâm thử tìm cho mình một cái cớ: “Thật đó, em căn bản không nói chuyện gì với cô ấy, đều là chủ đề đứng đắn, không tin anh nhìn ——”

Cô vừa nói vừa đem lịch sử hai người nói chuyện phiếm cho Doãn Toại xem, bản thân cũng thuận thế nhìn sang.

Lúc thấy nội dung tin nhắn mình gửi đi ở bên trên, con ngươi Khương Ngâm bỗng dưng phóng đại, nhịp tim lúc này lộp bộp một chút.

Cô không cẩn thận đánh sai lỗi chính tả.

Nội dung nói chuyện phiếm vừa rồi của hai người lập tức liền thay đổi mùi vị.

Dương Thư: 【 Các cậu một ngày mấy lần? 】

Khương Ngâm: 【 Chúng tớ ta một ngày ba lần, mỗi phút mỗi giây, không phân trường hợp (/ ngạo kiều) 】 Doãn Toại: “…”

Đây chính là chủ đề đứng đắn?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương