Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em
-
Chương 15
Editor: Xu
Beta: Sue
Vốn dĩ Khương Bái cảm thấy Lương Văn nữ sĩ căn bản sẽ không khuyên nổi Khương Ngâm, vì vậy, anh cũng không cần phải nói chuyện này với Doãn Toại.
Không nghĩ tới tiểu nha đầu lại đáp ứng nhanh như vậy.
Nhận được điện thoại thúc giục của Lương Văn, anh chỉ có thể hẹn Doãn Toại đi quán bar lúc trời tối.
Khương Bái cẩn thận nghĩ lại chuyện này, nếu Doãn Toại là em rể mình, thực ra cũng khá đáng tin, đối với Khương Ngâm mà nói chắc cũng là lựa chọn rất tốt.
Tuy nhiên Khương Bái cũng chưa từng mai mối cho ai bao giờ, cũng không biết quá nhiều về chuyện này, chỉ có thể vừa nói chuyện phiếm vừa mượn rượu thăm dò, tính toán mở miệng nói với Doãn Toại: “Mẹ tôi muốn giới thiệu em gái tôi cho cậu, cậu cảm thấy thế nào?”
Động tác uống rượu của Doãn Toại dừng lại.
Khương Bái nói thật với anh: “Không phải lúc trước em gái tôi thất tình sao, gần đây mỗi ngày đều lao đầu vào công việc, cũng không chăm sóc tốt thân thể của mìnht nên ốm một trận.”
Lông mày Doãn Toại hơi nhíu lại, nhấp nháy môi, cái gì cũng không hỏi.
Khương Bái tiếp tục nói: “Cho nên mẹ tôi liền muốn để em ấy yêu đương lại, phân tâm một chút, đừng lúc nào cũng nghĩ đến công việc.”
Cánh tay khoác lên đầu vai Doãn Toại: “Lần trước ở nhà tôi, không phải đã gặp qua một lần rồi sao, cậu cảm thấy thế nào?”
Doãn Toại trầm ngâm một lát, vẫn không có tiếp lời, Khương Bái lại bổ sung một câu: “Nếu về sau cậu dự định cưới người môn đăng hộ đối, làm thông gia thương nghiệp, để cậu gia tăng lợi ích, tôi cũng hiểu cho cậu, đêm nay coi như tôi chưa từng nói gì.”
Doãn Toại rót hai ly rượu.
“Em ấy thì sao?” Anh dùng lực nắm chặt ly rượu vuốt ve, dừng một lát mới hỏi, “Em gái anh cũng đồng ý?”
“Đồng ý a, nếu không thì hôm nay sao tôi có thể ngồi đây nói với cậu chuyện này?”
Khương Bái nghe anh hỏi như vậy, đột nhiên cảm thấy có hi vọng, không khỏi híp mắt: “Nha đầu Khương Ngâm này là nhan khống*, tôi cảm thấy tám phần là coi trọng cậu. Thế nào, có thấy hứng thú, muốn tìm hiểu một chút hay không?”
*Nhan khống: Cuồng nhan sắc, sắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp, vì vẻ đẹp của đối phương mà đem lòng yêu.
Bầu trời vào ban đêm được phản chiếu bởi ánh đèn neon trong suốt, vài ngôi sao thưa thớt tô điểm ở xung quanh.
Gió đem tầng mây thổi tan, nhẹ nhàng mềm mại, bầu trời đêm như rải đầy kẹo đường, lưu luyến mà ôn nhu.
Về đến nhà, Doãn Toại tắm rửa rồi thay quần áo.
Lúc lau tóc bước ra, nhận được điện thoại của Khương Bái: “Thực sự không cân nhắc sao?”
Doãn Toại trầm mặc một lát: “Sẽ nói với anh sau.”
“Được rồi, vậy cậu cứ từ từ cân nhắc.”
Cúp điện thoại, Doãn Toại sấy khô tóc xong từ trong phòng quần áo bước ra.
Ngồi xuống bên mép giường, anh cầm lấy một tấm hình được đặt ở đầu giường.
Cô gái trong tấm ảnh, lưng dựa vào cây đại thụ, tóc buộc đuôi ngựa, váy đỏ sáng rực, cười tươi nhìn ống kính.
Trong thoáng chốc, Doãn Toại nhớ lại buổi chiều hôm đó, anh ngồi trên đồng cỏ dưới bóng cây đọc sách, cô hứng thú bừng bừng chạy tới, có chút phàn nàn nhỏ: “Ai nha, tại sao anh lại đổi chỗ rồi? Nhưng mà không sao, chỉ cần ngửi mùi em liền biết anh đang ở chỗ nào.”
Doãn Toại bị lời nói của cô chọc cho có chút muốn cười: “Em là chó con sao?”
Khương Ngâm đã quen bị Khương Bái nói như vậy nên cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nói lại: “Vậy anh chính là cái mùi thối hoắc gì đó!”
Nói xong, cô phát hiện ý cười của Doãn Toại nhạt đi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô.
Cô tỉnh hồn lại, nhanh chóng đổi giọng: “Không phải không phải, anh rất thơm, ý của em vừa rồi là, em và anh tâm hữu linh tê*.”
*Tâm hữu linh tê: Tâm linh tương thông
Doãn Toại không để ý tới cô, cúi đầu lật sách trong tay: “Tìm tôi có việc gì?”
“Có a.” Cô từ trong túi xách lấy ra một tấm hình, đưa tới: “Em tự chụp chính mình, có đẹp không?”
Một bàn tay xinh đẹp dừng trước mắt anh, màu da trắng ngần, mềm mại, ngón tay cái được cắt tỉa gọn gàng, rất chỉnh tề, bên trên móng còn có đường vân màu trăng trắng. Cô đang cầm một tấm hình, trong tấm ảnh cô gái đẹp đẽ, xinh xắn đang cười nhẹ nhàng,.
Kỹ thuật chụp ảnh, đúng thực là rất khá.
Trong lòng Doãn Toại nghĩ như vậy, đem ánh mắt thu hồi, tiếp tục lật sách.
Khương Ngâm cầm ảnh chụp tiếp tục đưa tới trước mắt anh lắc: “Anh thích không, xin em, em có thể tặng cho anh!”
Doãn Toại ngẩng đầu.
“Anh không xin em.” Khương Ngâm hoạt bát trừng mắt nhìn: “Em cũng có thể tặng cho anh!”
“Không cần.” Doãn Toại cầm bút ghi chú ở trong sách.
Khương Ngâm chép miệng, vẽ lên ảnh chụp, chủ động ngồi xuống bên cạnh anh, cố ý ngồi sát anh.
Lúc Doãn Toại nhìn qua, cô hơi di chuyển xa hơn 0.01 centimet một cách vô thức.
Doãn Toại thở dài dưới đáy lòng, cũng không nói với cô.
Khương Ngâm khoanh chân lại, khuỷu tay chống đỡ trên chân nâng má, nhìn dáng vẻ nghiêm túc học tập của anh: “Đàn anh, em đã theo đuổi anh nửa tháng rồi, anh chừng nào mới đồng ý làm bạn trai em?”
Động tác viết chữ của Doãn Toại không ngừng, sau đó lại lật một trang sách: “Tôi lúc nào nói nhất định sẽ đồng ý em?”
Hai tay Khương Ngâm chống trên bãi cỏ, nửa người nghiêng về phía trước xích lại gần anh, dùng giọng điệu thương lượng nghiêm túc nói: “Vậy bây giờ anh nói đi? Em nghe đây.”
Khi cô tới gần, trán hai người suýt nữa đụng vào nhau, động tác viết chữ của Doãn Toại rốt cục cũng ngừng lại.
Lông mi cô rất dài, dày và cong lên, chớp chớp có chút tài tình, đôi mắt linh động, nhấp nháy như biết nói.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống, có thể thấy rõ từng sợi lông tơ trắng trên mặt cô.
Làn da cô rất đẹp, trên mặt không có trang điểm, hiện lên một màu ửng hồng nhàn nhạt, giống như quả đào mọng nước trên cây vừa mới hái xuống.
Không biết dùng tay nhéo một chút, sẽ có cảm giác gì.
Lúc Doãn Toại nghĩ như vậy, ngón trỏ cầm bút không tự giác bỗng nhúc nhích.
Tiếp xúc gần, anh có thể cảm giác được hơi thở nhẹ nhàng của cô, quanh quẩn chóp mũi, mùi sữa thơm trong veo phảng phất trên mái tóc dài của cô bay tới.
Hô hấp của Doãn Toại ngừng lại, chậm rãi giơ tay cầm bút lên, nhẹ nhàng chọt vào trán cô một cái, thoáng dùng sức đẩy về phía sau, đem khuôn mặt nhỏ đang cách chính mình rất gần, vượt qua khoảng cách an toàn, đẩy đi.
Hầu kết anh khẽ nhúc nhích, không hiểu sao bên tai bị mặt trời rọi có chút nóng bỏng, nghiêng đầu tránh đi ánh mắt như nước, trong veo đang nhìn chăm chú của cô: “Muốn tôi nói cái gì?”
“Anh nói ——” Khương Ngâm ngồi thẳng lại chút, hắng giọng, dùng ánh mắt rất thâm tình dạy anh: “Khương Ngâm, tôi nhất định sẽ đồng ý làm bạn trai em, em kiên trì thêm một chút nữa.”
Cô đưa ngón tay cái cùng ngón trỏ lại gần để minh họa.
“…”
Khóe môi Doãn Toại hơi giật giật, sau đó liền rất nhanh bình tĩnh lại: “Tôi tạm thời chưa có ý nghĩ này.”
Khương Ngâm nhíu mày, dần dần có chút không quá vui lòng: “Sao anh lại đáng ghét như thế a, anh muốn để cho em theo đuổi tới lúc nào?”
Âm thanh cô dần dần biến nhỏ, tựa hồ rất ủy khuất: “Đã nửa tháng rồi…”
Doãn Toại chưa thấy người nào theo đuổi người ta lại không có kiên nhẫn như thế, đem nửa tháng nói như nửa năm, phảng phất như lâu lắm rồi, cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Sau nửa tháng tôi phải đáp ứng em sao?”
“Vậy anh nói xem phải theo đuổi bao lâu mới có thể đồng ý?”
“Tạm thời không biết.”
“Anh sao có thể khi dễ người ta như vậy!”
“…” Ai khi dễ cô?
Khương Ngâm trước kia chưa từng theo đuổi người khác, một ngày cũng không.
Đối với cô mà nói, nửa tháng thật sự rất lâu, không nghĩ tới Doãn Toại thế mà lại khó theo đuổi như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, người thích cô nhiều lắm, cho tới bây giờ cô còn chưa phải lấy lòng người khác như thế.
Cô không phục, luôn cảm giác mình có chút ủy khuất.
“Doãn Toại!” Cô đột nhiên gọi anh một cách thô bạo, nhưng lúc anh nhìn qua, không hiểu sao khí thế yếu xuống không ít, chỉ có thể dựa vào giọng của chính mình gia tăng lực lượng: “Anh mà không đồng ý sẽ phải hối hận!”
Doãn Toại bị cô nói cũng mất đi hào hứng học tập, đem sách vở đóng lại để qua một bên, cảm thấy lúc cô tức giận còn thật đáng yêu, lại cố ý xụ mặt đùa cô một câu: “Ồ.”
Rõ ràng là đang tức, Khương Ngâm đang chờ anh trả lời, quai hàm phình lên giống thổi khí.
Sau đó, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, cô nhìn chằm chằm Doãn Toại thật lâu, đột nhiên bổ nhào qua, ôm lấy mặt của anh, không nói lời nào.
Liền hôn một cái!
Sự việc phát triển quá nhanh, Doãn Toại căn bản không lường trước được, động tác cô nhào tới lại rất mạnh mẽ, Doãn Toại trực tiếp bị cô đẩy ngã, nằm ở trên đồng cỏ, cả người cô nhào đến, dán vào môi anh.
Doãn Toại lúc này sững sờ tại chỗ.
Gương mặt cô gần trong gang tấc, đụng chóp mũi anh, giữa cánh môi là xúc cảm ấm áp, mềm mại.
Mi mắt dày của cô rung động mấy lần, lông mi quét vào trên da thịt anh có chút ngứa.
Khương Ngâm chậm rãi nhấc mí mắt lên, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía anh.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, cô dường như ý thức được rốt cuộc mình đang làm cái gì, khuôn mặt ngay lập tức đỏ lên, bỗng nhiên đứng dậy từ trên người anh, nhanh chân bỏ chạy.
Doãn Toại còn nằm trên đồng cỏ, một tảng mây trắng trên đỉnh đầu nhanh chóng trôi qua bầu trời xanh, không bao lâu liền không thấy bóng dáng.
Gió hè thổi qua ngọn cây, chim chóc kêu ríu rít, trên cây, vài chiếc lá xanh biếc lượn vòng rồi rơi xuống.
Phảng phất như đã trôi qua một thế kỷ dài, trái tim ngưng đập của anh rốt cục cũng bắt đầu thức tỉnh.
Càng đập, càng nhanh.
Chờ đến lúc anh nhớ tới chuyện tìm cô tính sổ, xung quanh sớm đã biến mất bóng dáng của cô.
Mà trên đồng cỏ cô vừa ngồi, tấm ảnh mà cô lấy ra cho anh hồi nãy đang lặng yên nằm trên đất.
Mấy ngày liên tiếp, Doãn Toại cũng không có gặp lại cô.
Vốn cho rằng, cô chỉ là vì thẹn thùng mới trốn tránh anh, thế nhưng về sau cô cũng không xuất hiện, lại có chút giống đang chơi dục cầm cố túng*.
*Dục cầm cổ túng: nghĩa như “lạc mềm buộc chặt”
Doãn Toại cũng định không để ý cô nữa, những không biết sao, mấy ngày nay làm cái gì cũng đều phân tâm, tâm tình luôn luôn bực bội.
Anh giống như bị cô bắt được dễ như trở bàn tay.
Rõ ràng chỉ theo đuổi nửa tháng ngắn ngủi, thế mà anh lại bắt đầu nhớ mãi không quên.
Mấy ngày không gặp, liền tương tư.
Cô đã không chịu đến, Doãn Toại dứt khoát tự mình tìm đến dưới lầu ký túc xá của cô.
Thế mới biết, cô chuyển trường.
Ngày thứ hai sau khi phi lễ với anh.
Rời đi mà không hề báo trước.
Nửa tháng kia theo đuổi anh, tựa như chỉ là một trò chơi của cô.
Nói kết thúc, liền kết thúc.
Không tim không phổi.
Doãn Toại đứng trước cửa sổ sát đất, cầm chai rượu rót cho mình một ly.
Nhìn chất lỏng màu đỏ qua ly pha lê xuyên thấu, trong thoáng chốc anh phảng phất lại nhìn thấy thiếu nữ mặc váy đỏ đứng trước mặt anh đung đưa.
Khương Bái nói cô đáp ứng cùng anh xem mắt, Doãn Toại thật sự ngạc nhiên.
Mấy ngày trước còn trốn tránh anh, sao đột nhiên lại đổi chủ ý?
Anh đưa ly đế cao lên, ngửa đầu, rượu chảy vào miệng, hầu kết gợi cảm tùy ý lên xuống.
Quét mắt nhìn một vòng cô gái tuơi cười tự nhiên trên tấm ảnh, anh bỗng nhiên lại cảm thấy, đáp án hình như không còn quan trọng nữa.
Tuy nhiên, cô đã dám bước một bước về phía anh, thì sẽ không còn cơ hội lùi lại, chạy trốn.
Doãn Toại cầm điện thoại di động lên, gọi một cuộc điện thoại: “Luật sư Hàn, giúp tôi viết một bản hợp đồng, càng sớm càng tốt.”
Beta: Sue
Vốn dĩ Khương Bái cảm thấy Lương Văn nữ sĩ căn bản sẽ không khuyên nổi Khương Ngâm, vì vậy, anh cũng không cần phải nói chuyện này với Doãn Toại.
Không nghĩ tới tiểu nha đầu lại đáp ứng nhanh như vậy.
Nhận được điện thoại thúc giục của Lương Văn, anh chỉ có thể hẹn Doãn Toại đi quán bar lúc trời tối.
Khương Bái cẩn thận nghĩ lại chuyện này, nếu Doãn Toại là em rể mình, thực ra cũng khá đáng tin, đối với Khương Ngâm mà nói chắc cũng là lựa chọn rất tốt.
Tuy nhiên Khương Bái cũng chưa từng mai mối cho ai bao giờ, cũng không biết quá nhiều về chuyện này, chỉ có thể vừa nói chuyện phiếm vừa mượn rượu thăm dò, tính toán mở miệng nói với Doãn Toại: “Mẹ tôi muốn giới thiệu em gái tôi cho cậu, cậu cảm thấy thế nào?”
Động tác uống rượu của Doãn Toại dừng lại.
Khương Bái nói thật với anh: “Không phải lúc trước em gái tôi thất tình sao, gần đây mỗi ngày đều lao đầu vào công việc, cũng không chăm sóc tốt thân thể của mìnht nên ốm một trận.”
Lông mày Doãn Toại hơi nhíu lại, nhấp nháy môi, cái gì cũng không hỏi.
Khương Bái tiếp tục nói: “Cho nên mẹ tôi liền muốn để em ấy yêu đương lại, phân tâm một chút, đừng lúc nào cũng nghĩ đến công việc.”
Cánh tay khoác lên đầu vai Doãn Toại: “Lần trước ở nhà tôi, không phải đã gặp qua một lần rồi sao, cậu cảm thấy thế nào?”
Doãn Toại trầm ngâm một lát, vẫn không có tiếp lời, Khương Bái lại bổ sung một câu: “Nếu về sau cậu dự định cưới người môn đăng hộ đối, làm thông gia thương nghiệp, để cậu gia tăng lợi ích, tôi cũng hiểu cho cậu, đêm nay coi như tôi chưa từng nói gì.”
Doãn Toại rót hai ly rượu.
“Em ấy thì sao?” Anh dùng lực nắm chặt ly rượu vuốt ve, dừng một lát mới hỏi, “Em gái anh cũng đồng ý?”
“Đồng ý a, nếu không thì hôm nay sao tôi có thể ngồi đây nói với cậu chuyện này?”
Khương Bái nghe anh hỏi như vậy, đột nhiên cảm thấy có hi vọng, không khỏi híp mắt: “Nha đầu Khương Ngâm này là nhan khống*, tôi cảm thấy tám phần là coi trọng cậu. Thế nào, có thấy hứng thú, muốn tìm hiểu một chút hay không?”
*Nhan khống: Cuồng nhan sắc, sắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp, vì vẻ đẹp của đối phương mà đem lòng yêu.
Bầu trời vào ban đêm được phản chiếu bởi ánh đèn neon trong suốt, vài ngôi sao thưa thớt tô điểm ở xung quanh.
Gió đem tầng mây thổi tan, nhẹ nhàng mềm mại, bầu trời đêm như rải đầy kẹo đường, lưu luyến mà ôn nhu.
Về đến nhà, Doãn Toại tắm rửa rồi thay quần áo.
Lúc lau tóc bước ra, nhận được điện thoại của Khương Bái: “Thực sự không cân nhắc sao?”
Doãn Toại trầm mặc một lát: “Sẽ nói với anh sau.”
“Được rồi, vậy cậu cứ từ từ cân nhắc.”
Cúp điện thoại, Doãn Toại sấy khô tóc xong từ trong phòng quần áo bước ra.
Ngồi xuống bên mép giường, anh cầm lấy một tấm hình được đặt ở đầu giường.
Cô gái trong tấm ảnh, lưng dựa vào cây đại thụ, tóc buộc đuôi ngựa, váy đỏ sáng rực, cười tươi nhìn ống kính.
Trong thoáng chốc, Doãn Toại nhớ lại buổi chiều hôm đó, anh ngồi trên đồng cỏ dưới bóng cây đọc sách, cô hứng thú bừng bừng chạy tới, có chút phàn nàn nhỏ: “Ai nha, tại sao anh lại đổi chỗ rồi? Nhưng mà không sao, chỉ cần ngửi mùi em liền biết anh đang ở chỗ nào.”
Doãn Toại bị lời nói của cô chọc cho có chút muốn cười: “Em là chó con sao?”
Khương Ngâm đã quen bị Khương Bái nói như vậy nên cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nói lại: “Vậy anh chính là cái mùi thối hoắc gì đó!”
Nói xong, cô phát hiện ý cười của Doãn Toại nhạt đi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô.
Cô tỉnh hồn lại, nhanh chóng đổi giọng: “Không phải không phải, anh rất thơm, ý của em vừa rồi là, em và anh tâm hữu linh tê*.”
*Tâm hữu linh tê: Tâm linh tương thông
Doãn Toại không để ý tới cô, cúi đầu lật sách trong tay: “Tìm tôi có việc gì?”
“Có a.” Cô từ trong túi xách lấy ra một tấm hình, đưa tới: “Em tự chụp chính mình, có đẹp không?”
Một bàn tay xinh đẹp dừng trước mắt anh, màu da trắng ngần, mềm mại, ngón tay cái được cắt tỉa gọn gàng, rất chỉnh tề, bên trên móng còn có đường vân màu trăng trắng. Cô đang cầm một tấm hình, trong tấm ảnh cô gái đẹp đẽ, xinh xắn đang cười nhẹ nhàng,.
Kỹ thuật chụp ảnh, đúng thực là rất khá.
Trong lòng Doãn Toại nghĩ như vậy, đem ánh mắt thu hồi, tiếp tục lật sách.
Khương Ngâm cầm ảnh chụp tiếp tục đưa tới trước mắt anh lắc: “Anh thích không, xin em, em có thể tặng cho anh!”
Doãn Toại ngẩng đầu.
“Anh không xin em.” Khương Ngâm hoạt bát trừng mắt nhìn: “Em cũng có thể tặng cho anh!”
“Không cần.” Doãn Toại cầm bút ghi chú ở trong sách.
Khương Ngâm chép miệng, vẽ lên ảnh chụp, chủ động ngồi xuống bên cạnh anh, cố ý ngồi sát anh.
Lúc Doãn Toại nhìn qua, cô hơi di chuyển xa hơn 0.01 centimet một cách vô thức.
Doãn Toại thở dài dưới đáy lòng, cũng không nói với cô.
Khương Ngâm khoanh chân lại, khuỷu tay chống đỡ trên chân nâng má, nhìn dáng vẻ nghiêm túc học tập của anh: “Đàn anh, em đã theo đuổi anh nửa tháng rồi, anh chừng nào mới đồng ý làm bạn trai em?”
Động tác viết chữ của Doãn Toại không ngừng, sau đó lại lật một trang sách: “Tôi lúc nào nói nhất định sẽ đồng ý em?”
Hai tay Khương Ngâm chống trên bãi cỏ, nửa người nghiêng về phía trước xích lại gần anh, dùng giọng điệu thương lượng nghiêm túc nói: “Vậy bây giờ anh nói đi? Em nghe đây.”
Khi cô tới gần, trán hai người suýt nữa đụng vào nhau, động tác viết chữ của Doãn Toại rốt cục cũng ngừng lại.
Lông mi cô rất dài, dày và cong lên, chớp chớp có chút tài tình, đôi mắt linh động, nhấp nháy như biết nói.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống, có thể thấy rõ từng sợi lông tơ trắng trên mặt cô.
Làn da cô rất đẹp, trên mặt không có trang điểm, hiện lên một màu ửng hồng nhàn nhạt, giống như quả đào mọng nước trên cây vừa mới hái xuống.
Không biết dùng tay nhéo một chút, sẽ có cảm giác gì.
Lúc Doãn Toại nghĩ như vậy, ngón trỏ cầm bút không tự giác bỗng nhúc nhích.
Tiếp xúc gần, anh có thể cảm giác được hơi thở nhẹ nhàng của cô, quanh quẩn chóp mũi, mùi sữa thơm trong veo phảng phất trên mái tóc dài của cô bay tới.
Hô hấp của Doãn Toại ngừng lại, chậm rãi giơ tay cầm bút lên, nhẹ nhàng chọt vào trán cô một cái, thoáng dùng sức đẩy về phía sau, đem khuôn mặt nhỏ đang cách chính mình rất gần, vượt qua khoảng cách an toàn, đẩy đi.
Hầu kết anh khẽ nhúc nhích, không hiểu sao bên tai bị mặt trời rọi có chút nóng bỏng, nghiêng đầu tránh đi ánh mắt như nước, trong veo đang nhìn chăm chú của cô: “Muốn tôi nói cái gì?”
“Anh nói ——” Khương Ngâm ngồi thẳng lại chút, hắng giọng, dùng ánh mắt rất thâm tình dạy anh: “Khương Ngâm, tôi nhất định sẽ đồng ý làm bạn trai em, em kiên trì thêm một chút nữa.”
Cô đưa ngón tay cái cùng ngón trỏ lại gần để minh họa.
“…”
Khóe môi Doãn Toại hơi giật giật, sau đó liền rất nhanh bình tĩnh lại: “Tôi tạm thời chưa có ý nghĩ này.”
Khương Ngâm nhíu mày, dần dần có chút không quá vui lòng: “Sao anh lại đáng ghét như thế a, anh muốn để cho em theo đuổi tới lúc nào?”
Âm thanh cô dần dần biến nhỏ, tựa hồ rất ủy khuất: “Đã nửa tháng rồi…”
Doãn Toại chưa thấy người nào theo đuổi người ta lại không có kiên nhẫn như thế, đem nửa tháng nói như nửa năm, phảng phất như lâu lắm rồi, cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Sau nửa tháng tôi phải đáp ứng em sao?”
“Vậy anh nói xem phải theo đuổi bao lâu mới có thể đồng ý?”
“Tạm thời không biết.”
“Anh sao có thể khi dễ người ta như vậy!”
“…” Ai khi dễ cô?
Khương Ngâm trước kia chưa từng theo đuổi người khác, một ngày cũng không.
Đối với cô mà nói, nửa tháng thật sự rất lâu, không nghĩ tới Doãn Toại thế mà lại khó theo đuổi như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, người thích cô nhiều lắm, cho tới bây giờ cô còn chưa phải lấy lòng người khác như thế.
Cô không phục, luôn cảm giác mình có chút ủy khuất.
“Doãn Toại!” Cô đột nhiên gọi anh một cách thô bạo, nhưng lúc anh nhìn qua, không hiểu sao khí thế yếu xuống không ít, chỉ có thể dựa vào giọng của chính mình gia tăng lực lượng: “Anh mà không đồng ý sẽ phải hối hận!”
Doãn Toại bị cô nói cũng mất đi hào hứng học tập, đem sách vở đóng lại để qua một bên, cảm thấy lúc cô tức giận còn thật đáng yêu, lại cố ý xụ mặt đùa cô một câu: “Ồ.”
Rõ ràng là đang tức, Khương Ngâm đang chờ anh trả lời, quai hàm phình lên giống thổi khí.
Sau đó, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, cô nhìn chằm chằm Doãn Toại thật lâu, đột nhiên bổ nhào qua, ôm lấy mặt của anh, không nói lời nào.
Liền hôn một cái!
Sự việc phát triển quá nhanh, Doãn Toại căn bản không lường trước được, động tác cô nhào tới lại rất mạnh mẽ, Doãn Toại trực tiếp bị cô đẩy ngã, nằm ở trên đồng cỏ, cả người cô nhào đến, dán vào môi anh.
Doãn Toại lúc này sững sờ tại chỗ.
Gương mặt cô gần trong gang tấc, đụng chóp mũi anh, giữa cánh môi là xúc cảm ấm áp, mềm mại.
Mi mắt dày của cô rung động mấy lần, lông mi quét vào trên da thịt anh có chút ngứa.
Khương Ngâm chậm rãi nhấc mí mắt lên, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía anh.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, cô dường như ý thức được rốt cuộc mình đang làm cái gì, khuôn mặt ngay lập tức đỏ lên, bỗng nhiên đứng dậy từ trên người anh, nhanh chân bỏ chạy.
Doãn Toại còn nằm trên đồng cỏ, một tảng mây trắng trên đỉnh đầu nhanh chóng trôi qua bầu trời xanh, không bao lâu liền không thấy bóng dáng.
Gió hè thổi qua ngọn cây, chim chóc kêu ríu rít, trên cây, vài chiếc lá xanh biếc lượn vòng rồi rơi xuống.
Phảng phất như đã trôi qua một thế kỷ dài, trái tim ngưng đập của anh rốt cục cũng bắt đầu thức tỉnh.
Càng đập, càng nhanh.
Chờ đến lúc anh nhớ tới chuyện tìm cô tính sổ, xung quanh sớm đã biến mất bóng dáng của cô.
Mà trên đồng cỏ cô vừa ngồi, tấm ảnh mà cô lấy ra cho anh hồi nãy đang lặng yên nằm trên đất.
Mấy ngày liên tiếp, Doãn Toại cũng không có gặp lại cô.
Vốn cho rằng, cô chỉ là vì thẹn thùng mới trốn tránh anh, thế nhưng về sau cô cũng không xuất hiện, lại có chút giống đang chơi dục cầm cố túng*.
*Dục cầm cổ túng: nghĩa như “lạc mềm buộc chặt”
Doãn Toại cũng định không để ý cô nữa, những không biết sao, mấy ngày nay làm cái gì cũng đều phân tâm, tâm tình luôn luôn bực bội.
Anh giống như bị cô bắt được dễ như trở bàn tay.
Rõ ràng chỉ theo đuổi nửa tháng ngắn ngủi, thế mà anh lại bắt đầu nhớ mãi không quên.
Mấy ngày không gặp, liền tương tư.
Cô đã không chịu đến, Doãn Toại dứt khoát tự mình tìm đến dưới lầu ký túc xá của cô.
Thế mới biết, cô chuyển trường.
Ngày thứ hai sau khi phi lễ với anh.
Rời đi mà không hề báo trước.
Nửa tháng kia theo đuổi anh, tựa như chỉ là một trò chơi của cô.
Nói kết thúc, liền kết thúc.
Không tim không phổi.
Doãn Toại đứng trước cửa sổ sát đất, cầm chai rượu rót cho mình một ly.
Nhìn chất lỏng màu đỏ qua ly pha lê xuyên thấu, trong thoáng chốc anh phảng phất lại nhìn thấy thiếu nữ mặc váy đỏ đứng trước mặt anh đung đưa.
Khương Bái nói cô đáp ứng cùng anh xem mắt, Doãn Toại thật sự ngạc nhiên.
Mấy ngày trước còn trốn tránh anh, sao đột nhiên lại đổi chủ ý?
Anh đưa ly đế cao lên, ngửa đầu, rượu chảy vào miệng, hầu kết gợi cảm tùy ý lên xuống.
Quét mắt nhìn một vòng cô gái tuơi cười tự nhiên trên tấm ảnh, anh bỗng nhiên lại cảm thấy, đáp án hình như không còn quan trọng nữa.
Tuy nhiên, cô đã dám bước một bước về phía anh, thì sẽ không còn cơ hội lùi lại, chạy trốn.
Doãn Toại cầm điện thoại di động lên, gọi một cuộc điện thoại: “Luật sư Hàn, giúp tôi viết một bản hợp đồng, càng sớm càng tốt.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook