Không phải thật sự muốn làm gì ở chỗ này chứ.

Ông còn ở đây, ông vẫn là người sống sờ sờ……
Nhưng mà, cho dù bọn họ thật muốn làm cái gì, ông là một tài xế, đã được huấn luyện, cũng tuyệt đối không thể nói một lời.

Chỉ là, ông thật sự không muốn xem mà……
Cũng may, Cố Tĩnh Trạch chỉ duỗi tay đẩy Lâm Triệt ra lần nữa, không được tự nhiên kéo cổ áo.

Lâm Triệt cười nói: "Ai, Cố Tĩnh Trạch, dao mặt anh hồng như vậy?".

Mắt đen nhánh của Cố Tĩnh Trạch càng trừng mắt nhìn cô một cái, làm cô im miệng.

Lâm Triệt cười hì hì nói: "Oa, không phải đang thẹn thùng chứ, Cố Tĩnh Trạch, không nghĩ tới anh ngây thơ như vậy".

“Câm miệng!”

“Có phải chưa từng như thế này với Mạc tiểu thư?".

Cô lôi kéo cánh tay anh hỏi.

Cố Tĩnh Trạch vẻ mặt hắc tuyến: "Em cho rằng ai cũng giống em, không biết xấu hổ sao?".

Lâm Triệt bĩu môi, được rồi, Mạc tiểu thư nhà anh là tốt nhất.

Nghĩ tới Mạc Huệ Linh, sắc mặt anh trầm xuống vài phần.

Lâm Triệt vừa thấy, lôi kéo anh nói: "Thôi, đừng nóng giận sao, em chỉ nói giỡn".

Cô dựa vào nơi đó thở dài nói: "Em biết, anh và Mạc tiểu thư thật là, rõ ràng yêu nhau, lại không thể ở bên nhau, rõ ràng cô ấy ở bên cạnh, anh không thể ôm cô vào trong lòng ngực, ai u, thật là ngược luyến tình thâm…… Ngẫm lại em cũng rất đồng tình Mạc tiểu thư, nàng mỗi ngày hẳn là đều ở hy vọng ngươi đem".

Cố Tĩnh Trạch nghe trên mặt càng trầm vài phần.


Rồi sau đó Lâm Triệt, không hề có phát hiện, còn ở nơi đó tự cố tự nói: "Anh cũng đúng vậy, không có việc gì ở bên Mạc tiểu thư nhiều chút, còn chạy tới nơi này tìm em, có thời gian này, anh hoàn toàn có thể ở bên cô ấy ăn bữa tối ánh nến gì đó".

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: "Em thật đúng là suy nghĩ cho chúng tôi".

Có nên ban cho cô huy hiệu người vợ mẫu mực?
“Đó là đương nhiên, hai người chúng ta ai với ai, nếu ở cùng một chỗ, em có nghĩa vụ giúp anh chia sẻ một chút ưu sầu của anh, không có việc gì, về sau trong lòng không thoải mái, đều có thể nói với em, em giúp anh thư giải phiền não trong lòng một chút, anh sẽ không nghiêm mặt với em hàng ngày, em cũng là có thể vui sướng nhiều hơn, đây là song thắng".

“Không cần, lúc anh cần thư giải trong lòng, có bác sĩ tâm lý".

“Ai nha, bác sĩ tâm lý còn phải dùng nhiều tiền sao, dù sao em dùng của anh nhiều tiền như vậy, cũng không thể lấy không, không sao, anh hoàn toàn có thể xem em như bác sĩ".

“……”
Lâm Triệt nói: "Thật vậy chăng, đúng rồi, Trần bác sĩ kka, có phải tốn rất nhiều tiền mới có thể mời cô ấy vào trong nhà?".

Lâm Triệt nghĩ, nhìn anh ta lợi hại như thế phỏng chừng một tháng cũng phải mấy vạn đồng tiền, bằng người thổ hào như Cố Tĩnh Trạch.

Cố Tĩnh Trạch nói: "Ba ngàn vạn lương một năm".

“……”
Lâm Triệt nói: "Người thương, anh thật sự có thể mời em, thật sự, em còn không quý như anh ta, tùy kêu tùy đến, tuyệt đối bảo mật, an toàn phụ trách, chúng ta còn là vợ chồng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương