Một hồi hôn lễ hữu kinh vô hiểm chấm dứt, hai người bay đi Hawaii hưởng tuần trăng mật. Địa điểm là Từ Minh Bồng chọn, cô muốn tìm một nơi tươi đẹp đầy nắng thả lỏng một phen, không ngờ kinh nguyệt của cô đến sớm nửa tháng, nhìn ngoài cửa biển xanh một màu, cô nằm trên giường lớn xa hoa ở khách sạn, giờ mới hiểu được cảm giác gì gọi là “thấy mà không chạm vào được”.

Dù không tắm biển được, ít nhất cũng phơi nắng đi? Huống chi Hawaii không chỉ có mỗi biển, nhưng…

Biển xanh xanh thật sự rất hấp dẫn! Đi dạo ba nơi khác nhau về xong, Từ Minh Bồng vẫn nhịn không được muốn chạm vào làn nước xanh thẳm kia, vì thế cô lấy trong bao ra “vũ khí lợi hại” cô bạn thân mách nước, nuốt nuốt nước bọt. Nhân sinh tất phải có lần đầu tiên, tiến lên!

Phương Tề Hạm bày cô dùm tampon, cô ấy nói khi có kinh nguyệt dùng nó sẽ không thấy phiền não. Đáy lòng Từ Minh Bồng vẫn hơi sợ, ngồi ở bồn cầu nhìn vật bé nhỏ kia sắp tiến vào cơ thể cô, từ chối nửa ngày, vẫn không “hạ thủ” được.

Ngoài cửa, Cố Hằng Chỉ rốt cuộc nhịn không được. “Sợ thì không cần dùng, cũng không thể không xuống nước được, không thì sau này về Đài Loan chúng ta sẽ đi biển?”.

“Không giống!”. Từ Minh Bồng oán giận trừng cánh cửa, đáng giận a, đàn ông gì mà chỉ biết nói miệng. “Anh không hiểu đâu, cảm giác chỉ có thể nhìn mà không động vào được rất đau xót! Biển Đài Loan làm sao giống được?”.

“Vậy nha?”. Cố Hằng Chỉ nhíu mày, chỉ có thể nhìn mà không động vào được rất đau xót? A, cô ấy mệt mà còn nói lớn được như thế. “Làm sao anh không hiểu, ba ngày nay không phải anh cũng vậy sao?”.

Anh mím mím môi, kinh nguyệt của bà xã đến, còn đặt khách sạn xinh đẹp như vậy, mà hai người chỉ có thể nằm trên giường ngoan ngoãn ngủ, cái gì cũng không thể làm. Lửa trong người anh muốn cháy rụi, đành phải đi thăm thú khắp núi khắp đèo, khiến bản thân mệt chết đi, vừa lên giường có thể ngủ ngay.

Đáng tiếc Từ Minh Bồng không hiểu được ngụ ý của anh, còn đáp lời. “Em có gọi anh đi ngắm cảnh chứ bộ! Chính anh nói không cần…”.

“… Bồng Bồng, em thực không hiểu hay giả bộ không hiểu a?”. Cố Hằng Chỉ dở khóc dở cười.

Ngồi ở bồn cầu, Từ Minh Bồng ngây người ba giây, rốt cuộc hiểu được ý anh, ‘bùm’ một cái cả mặt đỏ lên. “Anh… Này…”.

Đúng nha! Cô, cô đã quên trước khi bọn họ kết hôn Cố Hằng Chỉ vẫn chưa từng vượt quá giới hạn, dù có vài lần “bùng lửa”, nhưng đều nhẫn xuống, thật vất vả cũng kết hôn xong, đi du lịch trăng mật, kết quả vẫn không hành sự được, nhìn được mà “ăn” không được đến khổ, cũng không biết ai thảm hơn ai đây…

Kết quả không khí bỗng trở nên ái muội, hai người cách nhau một cánh cửa lâm vào trầm mặc kỳ dị, vẫn là Cố Hằng Chỉ ho một tiếng, nói. “Anh chỉ nói vậy thôi, em không cần để trong lòng… Khụ, anh đi xuống lầu chút…”.

Mẹ nó, vừa tỉnh ngủ, anh uống no đủ chưa kịp tiêu hao thể lực, hại anh cỗ hỏa khí vừa rồi bùng lên, muốn áp chế mà áp chế không được, Từ Minh Bồng lại đang chiếm cứ toilet, anh đành phải xuống trung tâm spa của khách sạn tắm nước lạnh, hoặc đi phòng gym tiêu hao thể lực một chút.

Không phải anh cầm thú, công việc kết hôn của hai người cũng kéo dài cả một năm, hơn nữa từ khi chia tay bạn gái trước kia về sau, anh chưa từng ôm qua bất luận cô gái nào, trước kết hôn đã không làm gì, sau kết hôn còn cấm dục, mà người trước mắt không phải người xa lạ, là vợ của anh, là đối tượng bình thường anh sinh ra dục vọng…

Anh đang muốn rời đi, lúc này cửa phòng tắm mở ra, Từ Minh Bồng đi ra, hai ngày trước khuôn mặt trắng bệch vì kinh nguyệt giờ phút này lại đỏ đến kỳ dị. Cô mân mê vạt áo, ngượng ngùng nghĩ đến lời mình sắp nói ra, thanh âm đều đang run rẩy. “Cái kia… Chúng ta đừng ra biển nữa…”.

“Vậy muốn đi đâu?”.

Anh xoay người, phát hiện quyết định này là sai lầm nhất từ lúc ra đời đến nay, Hawaii sáng sớm ánh nắng rực rỡ, từ cửa sổ rộng mở rọi vào phòng, chiếu lên làn da trắng hồng, như trong suốt, từng rung động trên khuôn mặt trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh thậm chí có thể thấy tóc tơ của cô phía sau gáy, rất muốn chạm tay vào xem nó mềm mại thế nào, Cố Hằng Chỉ hiểu được, một khi đã chạm vào, sẽ không còn khả năng dứt ra…

Trong phòng rõ ràng có máy lạnh, cả người anh lại khô nóng đến đổ mồ hôi, ngay cả cổ họng cũng khô khốc.

Từ Minh Bồng thấy có lỗi với anh, anh nhẫn rất lâu, một người đàn ông chính trực tráng kiện, lại chịu áp lực cái gì cũng không làm được, cô cắn cắn môi, tâm trí có cảm giác choáng váng, môi còn cố gắng nói. “Em, chúng ta có thể… Đổi phương thức khác…”.

Cố Hằng Chỉ trợn mắt.

Không phải anh nghe không hiểu ý của Từ Minh Bồng, dù sao cũng không phải là cô bé chưa hiểu chuyện, cô gái này giống như như là quả mọng trước mặt sói đói bụng, còn nhảy vào miệng sói, sau đó nói nó “tùy tiện ăn đi” —

Anh cảm giác cỗ nhiệt khí mình đang cố áp chế lại bùng nổ trở lại, thậm chí trong đầu còn có ý định đánh cho cô nàng một phen. Cô gái này, có biết đàn ông là loại động vật không chịu được khiêu khích, cô rốt cuộc muốn giải thoát cho anh hay muốn anh càng thống khổ hơn a?!

“Bồng Bồng, em có biết em vừa nói gì không?”. Thanh âm anh nghèn nghẹn.

“Em không biết tất sẽ không nói…”. Cô nhỏ giọng lẩm nhẩm, nhưng không gian này chỉ có hai người, anh nghe rất rõ.

Hai người giằng co hồi lâu, anh bước lại gần cô, từng bước một, vừa nặng vừa trầm, như dẫm nát lòng dũng cảm của cô. Cô bỗng nhiên có ý muốn trốn vào phòng tắm lại, nhưng lại hiểu bất luận phát sinh cái gì, người đàn ông này sẽ luôn luyến tiếc thương tổn của cô, huống chi nói đến chính mình, cũng không phải lần đầu tiên…

Xong rồi, đầu óc Từ Minh Bồng nghĩ không kịp nữa, một mảnh hỗn loạn, một mặt cô rất muốn chứng minh mình là một phụ nữ ba mươi hai tuổi lớn mật, mặt khác phát hiện ra bản thân một câu cũng không nói nên lời, thậm chí không dám nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của anh —

Sau đó, cô thấy thật vô lý nếu mình tránh né, đổi góc nhìn thì điều này một chút cũng không đáng sợ.

Hơi thở của người đàn ông nhanh chóng bao phủ lấy cô, cô choáng váng mênh mông, nghĩ đến bọn họ mấy ngày nay cũng chưa hôn, mỗi ngày rời giường đều lo đuổi theo lịch trình thăm quan. Khi hơi thở nóng rực kia phả vào mặt, cô run rẩy, lập tức bị hút vào đó, chân tay cả người đều nóng lên.

Cô thích nụ hôn của anh.

Đôi môi khô rất nhanh đã được thấm ướt lại, cô kìm không được một tiếng rên nhẹ phát ra từ cổ họng. Liền từ từ nhắm mắt lại, cô vẫn có thể cảm thụ được ánh mắt anh nhìn mình mãnh liệt cỡ nào, nhưng cử động ở môi, cùng hơi ấm thật mềm dịu.

Bụng cô ẩn ẩn thấy lạ, không biết vì kinh nguyệt, hay vì sự đụng chạm của anh…

“A… Đau!”. Toàn bộ đầu óc vừa mới tan ra như nước bùn, đau đớn nơi chóp mũi truyền tới lập tức kéo cô về hiện thực, Từ Minh Bồng theo bản năng che cái mũi vừa mới bị cắn, mắt rơm rớm vô tội lại đáng thương. “Sao anh cắn em?!”.

“Em xứng đáng bị cắn!”. Cố Hằng Chỉ hừ hừ, ngón tay nhéo cái mũi của cô. “Là như thế nào, không làm trong tuần trăng mật sẽ chết sao? Anh cưới em vì cái gì? Em tính có bầu xong sẽ ly hôn anh hả? Từ tiểu thư Cố phu nhân, chồng của em ở trong mắt em là cầm thú sao? Hửm?!”.

Từ Minh Bồng ủy khuất muốn chết. Còn không phải người nào đó vừa ám chỉ mình ‘nhìn được mà ăn không được’ đến thống khổ sao, bằng không sao cô lại dám đưa mình lên thớt chứ?

Nhưng một lát, cô liền cảm thấy không thích hợp.

Hai người giờ là vợ chồng, Cố Hằng Chỉ không cần ăn vào bụng, chỉ cần nghe mùi thôi? Nhưng anh không biết vậy còn gia tăng thêm thống khổ cho chính mình.

Từ Minh Bồng hoàn hồn, lập tức dở khóc dở cười. “Anh một chút thuyết phục cũng không có…”.

Khuôn mặt tuấn tú của Cố Hằng Chỉ đỏ lên, anh sờ sờ cái mũi, bổn ý muốn cho cô xem một chút “đẹp mặt”, xem cô có dám tùy ý dụ hoặc anh nữa không, không nghĩ tới cuối cùng ngược lại tra tấn đến mình. Anh buông cô ra, chuẩn bị vào phòng tắm dập lửa, tiếp theo lại đến một phen tiêu hao thể lực, rồi đi thăm quan ngắm cảnh theo lịch trình, không ngờ khi xoay người bị cô túm được, sau đó, là một nụ hôn.

Mềm và ngọt ngào, cảm giác cô mang lại thật bình thường, nhưng mọi ngõ ngách trong nội tâm Cố Hằng Chỉ như bị gió lạnh quất qua, giây tiếp theo lại dấy lên lửa cháy lan khắp đồng cỏ khô. Anh thật không dám tin, đây là… dũng khí của cô?

Hai thân hình rất nhanh quấn lấy nhau cùng một chỗ trên chiếc giường màu lam nhạt, từng tia nắng xuyên qua cửa sổ vào phòng, Từ Minh Bồng tự nhận mình không phải là phụ nữ can đảm trên giường, cô và Cố Hằng Chỉ cũng không nói chuyện về việc này, ngay cả khi các cô bạn thân tán gẫu vấn đề này không chút kiêng kỵ, cô cũng chỉ ậm ừ “ô ô, tớ đi toilet”.

Trước mắt cô tất cả đều là một cỗ xúc động, xúc động cái gì? Cô không biết.

Đầu óc cô muốn hôn mê, nhìn người đàn ông vừa kéo cô lên giường gần trong gang tấc, cảm thụ căng thẳng cùng nhiệt khí trên người anh truyền qua người mình cách một lớp vải áo mỏng manh. Ánh mặt trời mãnh liệt, mặc dù rõ ràng đang ở nước ngoài, nhưng trong đầu cô bỗng hiện lên cảnh vườn trường trung học, anh vừa trở về từ trận đấu bóng rổ, mồ hôi ướt áo, vừa cười vừa cầm lấy chai nước dốc lên người mình….

Dòng nước tưới lên người anh lấp lánh ánh mặt trời, nhìn thoáng qua, anh như một viên kim cương trong mắt cô, dụ dỗ cô tiến đến thổ lộ khát vọng của mình. Cô vẫn nhớ rõ cảm giác đó như trước, trong khoảnh khắc này, hình ảnh trong trí nhớ mê hoặc cô, hình ảnh người con trai với vệt mồ hôi lấm tấm trên trán lúc đó.

Đầu lưỡi nóng di chuyển, mới một khắc trước cô còn thấy chính mình là cá nằm trên thớt, rõ ràng tránh được một kiếp còn tự nguyện đưa mình lên, nhưng giây sau, cô thấy anh vì cô rung động, nóng lên, áp lực trái tim bỗng thình thịch… Không có biện pháp, hết thảy rất mê người, cô thích phản ứng của anh vì cô, khiến cô có cảm giác bản thân tràn ngập mị lực, hoàn toàn thỏa mãn hư vinh của cô.

Thì ra, dù đã qua ba mươi tuổi cô vẫn là một cô gái, không phải hàng ế trên thị trường hôn nhân hay khối thịt ở chợ chẳng ai buồn liếc…

“Chịu không nổi em…”. Cố Hằng Chỉ cười khổ, hôn lên cái trán nhẵn mịn của cô một chút, ôm cô, ức chế tình triều trên người rút đi. Anh phát hiện đáy mắt cô có điểm thiếu tự tin, không khỏi thở dài. “Bồng Bồng, em không cần dùng phương thức này chứng minh gì cả”.

“Em…”. Cô lập tức đỏ bừng mặt, chán ghét, sao dễ dàng bị anh nhìn thấu quá vậy. Nguyên nhân chia tay với bạn trai trước, là vì hắn bắt cá hai tay, nhưng ngoài việc anh ta bắt cá hai tay ra, cô còn oán giận chính mình không đủ tích cực, không đủ nhiệt liệt, rất không thú vị…

Việc này, cô chưa từng đề cập với Cố Hằng Chỉ, bởi vì rất mất mặt, giống như phủ định giá trị nữ tính của bản thân, nhưng trực giác của anh vẫn nhận biết, dù không cần nói ra.

Anh ôm cô chặt hơn chút nữa, mang theo một chút thống khổ mà lại thỏa mãn thở dài.

“Anh rất muốn chạm vào em…”. Bộ dáng ẩn nhẫn của anh khiến cô sinh ra cảm động, sinh ra trìu mến. Nguyên lai không chỉ đàn ông có bộ dạng này, phụ nữ cũng sẽ có a. “Nhưng anh không muốn miễn cưỡng…”.

Thật sự, một chút cũng không muốn.

Anh cười khổ, nhìn khuôn mặt quật cường của cô, băn khoăn chỉ còn là chuyện nhỏ. Anh kéo tay cô, dẫn đường cô đến với con người anh, làm cô hiểu khát vọng của anh đối với cô to lớn thế nào. Mặt cô nóng nóng, hai tai đỏ run lên, nhưng ở e lệ còn có một loại vui sướng. Không dám tin, cô có thể thu hút ánh mắt của người khác đến vậy…

Kết quả cả ngày hôm đó, bọn họ không ra ngoài, chỉ nằm trên giường khách sạn, thư thả nhìn mặt trời dần dần lặn xuống biển ngoài cửa sổ.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự tồn tại của “người đàn ông”, bọn họ vuốt ve cơ thể lẫn nhau, chỉ kém tiến hành bước cuối cùng, cô không biết thân thể của mình lại phấn khởi vì một người khác như thế, Từ Minh Bồng cơ hồ đã quên mất kinh nguyệt, cảm giác đau đau trướng trướng không khỏe bây giờ được thay bằng một cảm xúc hoàn toàn khác, cô muốn thốt lên với tất cả mọi người rằng mình đang vô cùng hạnh phúc.

Thân thể cứng rắn của anh áp sát vào cô, như muốn nghiền vụn mỗi tấc da thịt trên người cô. Miệng của bọn họ còn có công dụng lớn hơn so với việc nói chuyện, thẳng đến khi dục vọng bình phục, bọn họ ôm nhau, vừa đúng khách sạn điều hòa mát mẻ, cô có chút buồn ngủ, bàn tay to của anh vỗ về phía sau lưng cô, giọng trầm thấp hát nho nhỏ, a, là ca khúc [Change the world] của Eric Clapton….

Một bài hát rất ngọt ngào.

[Nếu anh có thể thay đổi thế giới, anh sẽ trở thành ánh dương cho vũ trụ của em.

Em sẽ nghĩ tình cảm của anh yêu em là đúng đắn, em yêu, nếu anh có thể thay đổi thế giới.

Nếu anh trở thành vua, dù chỉ trong một ngày, anh sẽ biến em thành hoàng hậu của anh.

Và tình yêu của chúng ta sẽ trị vì tất cả, trong vương quốc chúng ta đã dựng nên...]

Đúng vậy, giờ khắc này là của bọn họ.

Từ Minh Bồng nở nụ cười, nghe giọng ca nhè nhẹ của anh, ngoài cửa sổ mặt trời đang khuất dạng, như một hòn lửa đỏ rực phía chân trời. Màu đỏ cam của ánh dương tắt dần chiếu lên mặt Cố Hằng Chỉ, nhìn anh như một pho tượng.

Không lâu trước đó, cô còn đang nghĩ cách nào để được tắm biển.

Bốn ngày trước, cô còn đang sửa soạn hành lý ở Đài Loan.

Một tuần trước, bọn họ vừa kết hôn.

Một năm trước, anh vừa cầu hôn với cô, mà cô chỉ nghĩ bọn họ khi đó là một loại thói quen, chứ không phải tình yêu.

Mười sáu năm trước, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô đứng ở bục giảng đang được thầy giới thiệu với cả lớp, còn anh đang trò chuyện cười đùa với các bạn cùng lớp.

Mà hiện tại, anh đang hát — [Nếu anh có thể thay đổi thế giới...]

Không. Từ Minh Bồng nghĩ thầm. Anh đã thay đổi thế giới của em.

Cuộc đời con người, thật khó đoán trước…



Kết quả du lịch ở Hawaii sáu ngày, Từ Minh Bồng vẫn chưa đụng vào tí nước biển nào. Ngồi trên máy bay trở về, kinh nguyệt của cô cuối cùng cũng sạch sẽ, nhịn không được thở dài, người nào đó nghe xong, cười. “Rất tốt nha”. Rồi hai mắt sáng rực lên, không hiểu đang tính cái gì.

Sáu ngày này, Lady phải đưa đến dịch vụ chăm sóc vật cưng, hai người vất vả về nước xong, chuyện đầu tiên cần làm là đón Lady về nhà, nhưng còn chưa đưa nó vào nhà, Cố Hằng Chỉ một tay ném hành lý, một tay kéo cô vào phòng —

Cửa phòng “cạch” một tiếng đóng lại, bên ngoài Lady còn meo meo không ngừng, Từ Minh Bồng chưa hoàn hồn định mắng. “Anh phát điên gì đó?!”.

“Hôm nay tốt xấu gì xem như là ngày cuối cùng của tuần trăng mật đi?”. Cố Hằng Chỉ cười hì hì, cởi áo, đem cô đặt lên giường. “Phu nhân ngài theo anh đi!”.

“Phu nhân? Phu nhân ở ngoài cửa kìa*… A, ui, chờ chút, là ai nói cưới em không phải vì cái này…”.

(*Lady còn có nghĩa là Phu nhân)

Kháng nghị vô hiệu lực, ngày đó anh đã sớm thăm dò từng ngóc ngách trên cơ thể cô, sớm biết làm sao uy hiếp được cô, “hành sự” cả nửa ngày trời, người này đúng là đã có âm mưu sẵn!

Đáng tiếc, khi Từ Minh Bồng hiểu ra thì đã là sáng hôm sau.

Thời gian nghỉ kết hôn còn một ngày, sáng sớm, Từ Minh Bồng thật vất vả mới thoát ra khỏi ma chưởng ôm chặt cứng của ai đó, ngồi ở sofa trong phòng khách, Lady bị bỏ mặc một đêm ủy khuất nằm trong lòng cô. Cố Hằng Chỉ đã sửa soạn, sắp đặt gọn gàng hành lý của cả hai, nấu cho cô một tô mỳ, hai vị “Phu nhân” vẫn chưa chịu hòa nhã với anh, anh tự biết mình đuối lý, nỗ lực cười trừ. “Nhìn em mệt như vậy, không bằng xin nghỉ thêm một ngày nữa đi?”.

Từ Minh Bồng lườm một cái xem thường. “Xin cái gì? Đã hết thời gian nghỉ kết hôn, chẳng lẽ xin nghỉ sinh con?”.

Vừa nghe “nghỉ sinh con”, Cố Hằng Chỉ cười hê hê, lập tức “đánh rắn tùy gậy”*, ngồi vào bên cạnh cô, xoa xoa bụng cô. “Nghỉ sinh con cũng không sai a, phu nhân khi nào thì sinh cho anh một thằng cu mập mạp?”.

(*nguyên văn “đả xà tùy côn” : ngụ ý con người có thể xem xét thời cơ, thuận theo thời thế tình hình mà làm, để đạt được lợi ích lớn)

“Lady là mèo đực”. Từ Minh Bồng liếc anh một cái, vuốt ve tay anh. “Hơn nữa con đầu lòng, em muốn sinh con gái”.

“Con gái cũng tốt a, con gái ngoan ngoãn lại nhu thuận, chỉ sợ xinh đẹp quá sẽ sớm bị người ta bắt cóc đi, còn xấu xí quá cũng rất hao tổn tâm trí… Hoàn hảo gen của hai chúng ta không quá kém, phiền não chuyện xinh đẹp quá thôi”.

Người này thật là mơ hão?! Cô hừ một tiếng. “Em còn chưa muốn sinh đâu! Sinh quá sớm không tốt, chờ thấy rõ chồng muốn ly hôn, còn phải đợi cho con nhỏ lớn lên”.

“Hô!”. Cố Hằng Chỉ kháng nghị, ôm người ta vào lòng, không thèm để ý cô giãy giụa, vuốt lên tóc cô. “Thấy rõ? Tối qua em còn chưa thấy rõ đúng không? Hiện tại anh cho em xem lại —”.

“Kyaa!”. Một cước đá qua, lần này cả hai “phu nhân” đều cùng trận tuyến, sáu kg lập tức đè lên lưng ai đó, đột nhiên bị oanh tạc hại anh kêu lên thảm thiết, thắt lưng ê ẩm.

Từ Minh Bồng trong lòng vui sướng, ôm Lady vuốt vuốt. Làm tốt lắm! Đảo ngược được cục diện!

Cố Hằng Chỉ giả bộ chảy nước mắt. “Hai người phu nhân các ngươi thật nhẫn tâm a!!!”.

Nhà Từ Minh Bồng có ba người, về sau vì công việc mà cô chuyển ra sống một mình, Cố Hằng Chỉ sau khi tốt nghiệp trung học xong, gia đình anh dời tới Đào Viên, chỉ để mình anh lại Đài Bắc ôn thi, cũng là cuộc sống ở trọ. Nay Cố ba ba vừa nghe con muốn kết hôn, liền cho anh thừa kế một căn hộ ở Đài Bắc, tiền thuế so với tiền thuê thì nhẹ hơn rất nhiều, đáng tiếc là nơi đó hơi xa nội thành, hai người mỗi ngày đi làm phải mất đến ba mươi phút.

Cô tốt nghiệp ngành ngôn ngữ Nhật, trước mắt đảm nhiệm chức vụ biên tập ở nhà xuất bản Mặc Tướng, một công ty quy mô nhỏ, cho nên tăng ca là chuyện rất bình thường, sau khi nghỉ kết hôn, công tác bận bù đầu, ngay cả đồng nghiệp cách vách cũng quăng bản thảo qua. “Ít nhất xem giùm tôi một lần là tốt rồi”.

Nhìn đồng nghiệp mắt như gấu mèo, cô vừa nghỉ ngơi phục hồi khí sắc xinh đẹp thật sự không thể thốt ra từ “không”, đành phải đồng ý, dù sao soát bản thảo thì cô có thể mang về nhà làm được.

Công việc của Cố Hằng Chỉ, cả ngày chạy dưới nắng, trừ phi xã giao, nếu không thời gian đa số rảnh rang hơn cô. Cô trời sinh mù tịt nấu nướng, nêm nếm lại không ổn, mặc dù lúc đính hôn có làm lễ “tắm gà”, cũng không thể tự nhiên mà thành bà nội trợ chuyên bếp núc được.

Cố Hằng Chỉ so với cô thì giỏi hơn một chút, ít nhất nấu còn ăn được, Từ Minh Bồng không quá kén chọn thức ăn, cho nên hai người chia sẻ việc nhà như sau — phòng bếp anh phụ trách, khu vực ngoài phòng bếp thì Từ Minh Bồng lo hoặc hai người cùng làm, nếu ai rảnh.

Buổi tối tám giờ, cô ở phòng khách mở laptop soát bản thảo, người nào đó thì lúi húi trong bếp. Cố Hằng Chỉ nhíu mày nhìn thịt bò mới mua ngoài chợ, giống như lâm vào giữa một câu đố khó giải —

“Bồng Bồng, em thấy hầm ngon, hay kho ngon?”.

“A?”. Từ Minh Bồng mắt vẫn đang nhìn bản thảo, mắt mở to như muốn giết người, trước mắt một mảnh màu đỏ *. “…… Hầm đi anh”.

(*mắt khi hoạt động lâu không nghỉ, nhìn ra chỗ khác sẽ thấy màu đỏ vì máu dồn lên đó ^^)

“Nhưng giờ đã tám giờ rồi, hầm cũng mất hai giờ, lâu lắm không?”.

“Vậy kho cũng được”. Cô rất dễ chìu.

“Em thích ăn ngọt một chút hay mặn một chút?”.

Kho còn có mặn hay ngọt?. “Đều tốt cả”.

“Muốn ngọt nhiều hơn?”.

Câu này viết sai rồi. Từ Minh Bồng quành một nét vào bản thảo, sau đó đánh chữ. “Sao cũng được anh….”.

“Em yêu, em như vậy là không được, phải cho anh chút ý kiến chứ!”.

Cố Hằng Chỉ bất mãn, cứ biết là vợ anh ăn uống không kén chọn, nhưng đối với đầu bếp mà nói, luôn hy vọng người ăn sẽ cảm động, mắt long lanh khi ăn đồ mình nấu.

Từ Minh Bồng dừng tay đang gõ chữ, đầu óc đang đắm chìm vào bản thảo.

“Đầu tiên cắt thịt nhỏ ra, ngâm vào rượu, tốt nhất nên cho vào một chút mật ong, ướp từ tám đến mười phút. Vậy mới làm thịt thấm vị ngọt và mùi thơm, khử đi mùi tanh của máu…”.

Bỏ vào nhiều mật ong vào ướp? Hay không nên bỏ nhiều vào ướp? Cố Hằng Chỉ mặt sắp tái đi, nhìn mặt lão bà đại nhân cũng xanh mét, lời hướng dẫn trong sách làm người ta thấy ghê thật đó, như có cơn gió lạnh thổi qua, anh co rúm người một chút. “Vẫn đừng nên ngọt quá”.

“Được”. Từ Minh Bồng tiếp tục chăm chú quay mắt vào bản thảo.

Sáng sớm hôm sau, cô mail bản thảo cho đồng nghiệp, đồng nghiệp hồi âm nói cảm ơn. “Cảm ơn, cô giúp tôi một cái ân lớn!”.

Từ Minh Bồng cười cười. Cô bình thường không quen làm với bản thảo viết tay, nhưng làm được bản thảo này, cảm thấy rất thú vị, bất giác nghiện làm luôn.

Cho đến ba ngày sau, đưa bản thảo đi in, đồng nghiệp nhận được bản in thử, kêu rên ầm lên. “Từ Minh Bồng! Tôi sắp bị cô hại chết!”.

Cô cả kinh. “Sao lại thế?”.

“Tự cô xem đi!”.

Đồng nghiệp mở bản in đặt trước mặt cô, chỉ vào một dòng, Từ Minh Bồng tự đọc ra miệng. “Đầu tiên cắt thịt nhỏ ra, ngâm vào rượu, tốt nhất nên cho vào một chút mật ong… Kho thịt không cần ngọt quá?”.

Từ Minh Bồng choáng váng, đồng nghiệp khóc rống. “Chủ biên vừa lại đây tùy tay lật lật phát hiện ra, làm tôi bị mắng té tát! Cô đền tôi sao đây ~~”.

“Cái này…”. Từ Minh Bồng khốn quẫn. “Tôi mời cô đi ăn thịt bò kho nha…”.



Cô xấu hổ không chịu được, lần đầu tiên bị người của nhà xuất bản mắng vốn không biết nên khóc hay nên cười, hoàn hảo kịp ngày in thành sách. Sau khi trở về nhà, cô nói chuyện này cho Cố Hằng Chỉ nghe, anh cười hừ hừ hai tiếng, phi thường vui sướng khi thấy người ta gặp nạn. “Xem đi, xem đi, ai bảo em không để ý tới anh?”.

“Ai bảo anh dông dài mấy lời vô nghĩa trong cuốn sách nấu ăn? Aizzz, hiện tại toàn nhà xuất bản đều nói em ghiền ăn thịt bò kho ngọt, đồng nghiệp cách vách còn nói lần sau muốn dẫn em đi phố Vĩnh Khang ăn mỳ thịt bò….”.

Hả? Cố Hằng Chỉ nhíu mày, trong não “ding” một tiếng, rađa dò nguy cơ rung lên. “Đồng nghiệp cách vách của em? Tốt vậy sao? Là nam hay nữ?”.

“Nam”. Từ Minh Bồng nhìn vẻ mặt không vui của ông xã đại nhân, cười, nhéo nhéo má anh. “Em không đồng ý đâu, huống chi anh ấy chỉ là đồng nghiệp thôi”.

“Anh ta có biết em kết hôn chưa?”. Cố Hằng Chỉ lập tức sờ bàn tay trái của vợ, tốt lắm, nhẫn kết hôn vẫn ngoan ngoãn đeo.

“Biết chứ, bao lì xì của ảnh còn đặc biệt lớn, lúc trước mẹ em còn nói người này rất hào phóng, thật khó……”.

Cố Hằng Chỉ nghe được trừng mắt trợn mang, nhìn khuôn mặt diễm lệ ngọt ngào của Từ Minh Bồng, dù công việc hai ngươi bận rộn như nhau, nhưng sau khi kết hôn anh vẫn tận sức chăm chút cho bà xã được ăn ngon ngủ ngon, hơn nữa cuộc sống tân hôn ngọt ngào trôi chảy, cô dễ chịu nét mặt lại càng thêm tỏa sáng, lâu dài khí sắc càng tốt hơn. Anh càng nghĩ càng bực mình, người nào dám nhòm ngó vợ của anh?!

Từ Minh Bồng trời sinh tương đối ngốc nghếch với mấy vấn đề này, huống chi sau khi bị tổn thương, tâm hồn đã treo tít trên trời, nếu không trước khi kết hôn một năm rưỡi, thằng cha ngồi cách vách kia làm sao lại không hành động tiến tới. Cô vừa tán gẫu vừa tiếp tục đọc sách, vẻ mặt bình tĩnh, Cố Hằng Chỉ muốn phát tác cũng không thấy chỗ nào phát tác được, đành nuốt cục tức vào bụng.

“Em đang đọc gì đó? Không phải lại là tiểu thuyết trinh thám giết người đó chứ?”.

“À, không phải, là đồng nghiệp cách vách cho em mượn“.

Lại là vị “đồng nghiệp cách vách” kia?. “Sách gì vậy?”.

“Tìm kiếm tình cảm ngoài giá thú”.

“…………………….”.

Thật sự nhẫn không được mà!

Là đàn ông đều có tâm lý chiếm hữu, mặc dù nội tâm Cố Hằng Chỉ phi thường rõ ràng biết bà xã của mình có bao nhiêu băng thanh ngọc khiết kiên trinh không di dời, biết tình cảm của bọn họ kiên cố không đổ dù chết không thay, nhưng bất kì tên nào dám mơ tưởng tới vợ anh đều không thể coi thường!

Vì thế ngày hôm sau, Cố Hằng Chỉ vừa đến công ty liền bận rộn điều tra tư liệu của công ty Từ Minh Bồng. Hồi trước hai người chỉ là bạn thân, không nghĩ gì tới các mối quan hệ khác của đối phương, nên không bàn gì về công ty của cô, nhưng thời thế nay đã khác!

Cố Hằng Chỉ là giám đốc nghiệp vụ của công ty văn phòng phẩm Quang Thải, khai thác thông tin khách hàng là chức vụ chính của anh, anh tìm văn phòng nhậm chức của Từ Minh Bồng rồi gọi điện đến chào hỏi, giới thiệu các mặt hàng sản phẩm của công ty mình rất tốt, muốn đẩy mạnh tiêu thụ, hơn nữa nhà xuất bản nhu cầu lớn, cần bổ sung hàng hóa nhiều, không bằng trực tiếp đặt hàng ở công ty văn phòng phẩm của anh, chỉ cần một e-mail sẽ đưa hàng đến tận nơi, tiết kiệm chi tiêu bao nhiêu……

Anh dựa vào ba tấc lưỡi thuyết phục cô phụ trách mua hàng, giám đốc nghe xong cũng động tâm, nguyện ý cùng anh gặp mặt bàn bạc, anh chuẩn bị tư liệu kỹ càng rồi đến nhà xuất bản nơi lão bà đại nhân làm việc. Quy mô công ty đối phương tương đối nhỏ, mọi người đều làm việc trong cùng một phòng, chỉ có phòng họp của giám đốc, văn phòng chủ biên là riêng biệt.

Anh vừa tiến vào, Từ Minh Bồng liền trố mắt. “Hằng Chỉ?”.

“Hi, chào mọi người, tôi là ông xã của Từ Minh Bồng, các bạn đã chăm sóc Bồng Bồng hằng ngày rồi”. Anh tươi cười sáng chói bức người, quả thực còn chói hơn ánh nắng ngoài cửa sổ.

Sao lại thành như vầy?

Từ Minh Bồng không hiểu ra sao, nhìn anh cầm chocolate chia cho các đồng nghiệp của cô, nhưng cái gì vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo *. Quan hệ xã hội vốn toàn như thế, cô ngốc, một bên có đồng nghiệp lấy khuỷu tay huých cô. “Chồng của em thật không tồi nha!”.

(*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo : không có việc nhờ vả tất không ân cần, ân cần mà không nói gì tức có vấn đề trong đó :”3)

“Dạ….”.

Từ Minh Bồng dở khóc dở cười. Người đàn ông này một thân vẫn đang mặt bộ vest cô đưa anh lúc hai người đính hôn. Anh phát kẹo đến chỗ nam đồng nghiệp “cách vách” của cô, một cỗ nhiệt tình từ đâu bộc phát ra. “Ay da ay da, anh ngồi cách vách Bồng Bồng sao? Tôi nhớ rõ anh có tới tham dự hôn lễ của chúng tôi, cám ơn anh đã làm chứng cho tình yêu của chúng tôi nha, tôi với anh thật sự là mới gặp mà đã như cố tri….”.

“Có sao…”. Nam đồng nghiệp cười xấu hổ, tái ngộ thật có chút ngượng ngùng, nhìn anh ta ở lễ cưới đã đẹp trai rồi, không nghĩ tới anh ta bình thường vẫn tràn ngập tự tin như vậy, anh làm sao so được với người ta?

Từ Minh Bồng chậm hiểu, nhưng không phải ngu ngốc, nhìn anh lúc này cô cũng hiểu đến tám chín phần lòng anh nghĩ gì. Thời gian Cố Hằng Chỉ đến vừa vặn sắp tan sở, anh còn “cố ý” nói muốn tới đón cô tan tầm, hai người vừa đi ra khỏi nhà xuất bản, Từ Minh Bồng dừng bước, mở miệng. “Nói đi!”.

Cố Hằng Chỉ giả ngu. “Nói gì?”.

Từ Minh Bồng trừng anh liếc một cái. “Thế nào, cuối năm cố tình lập công ký hợp đồng mới hả ông giám đốc? Có phải anh cố ý đến công ty em không? “Vừa vặn” khẳng định với đồng sự kia chuyện của chúng ta?”.

Cố Hằng Chỉ sờ sờ cái mũi. Từ Minh Bồng này có lúc khờ chết người, có lúc cũng thông minh đột xuất. Aizz, không nghĩ cô phát hiện ra điểm này, nếu không vì chuyện nam đồng nghiệp kia thì cần gì anh phải đi lòng vòng khắp nơi tự tìm việc cho bản thân?

Cái này cũng không có dễ đâu nha!

Nhưng đã bị nhìn ra, đành phải thú nhận.

“Bồng Bồng, anh đương nhiên tin tưởng em sẽ không có gì với người khác, nhưng anh không tin tưởng người khác, người ta là đàn ông đó, mà đàn ông thì toàn là thú dữ cả… Anh cưới vợ xinh đẹp như vậy, làm sao có thể không nóng lòng?”.

Từ Minh Bồng không biết nên khóc hay nên cười, người đàn ông này hoàn toàn bắt được nhược điểm của cô — nói ngọt bên tai. Nghe anh uốn thành như vậy, hại cô có tức giận cũng không phản pháo được, nhưng đáy lòng vẫn có điểm mất hứng. “Anh nên nói ra để em tự giải quyết chứ”.

“Giải quyết? Em muốn giải quyết sao đây? Người ta đâu có kéo em nhốt vô phòng? Đâu có trần truồng trước mặt em? Người ta chỉ lặng thầm vọng tưởng yêu em trong đáy lòng thôi, em giải quyết bằng cách nào? Trị liệu tâm lý?”.

Từ Minh Bồng lườm cái xem thường, vừa bực mình vừa buồn cười. “Một khi đã vậy, anh khẩn trương cái gì?”.

“Ô…”. Cố Hằng Chỉ lập tứng đơ lưỡi, rẫu rĩ nói. “Anh… Anh chỉ là phòng bệnh hơn chữa bệnh thôi!”.

Cô nói tới anh mới tỉnh ra, nhận thấy mình trẻ con cỡ nào, nhưng… Anh rất khó chịu nha! Nghĩ đến lúc học trung học có thằng nhóc hỏi mình có thể theo đuổi cô hay không, anh còn ngây thơ như thỏ trắng nói ‘tốt, tùy cậu theo đuổi’, kết quả chưa tới một tuần, lòng anh lăn qua lộn lại buồn bực muốn chết mà không biết nguyên nhân!

Người ngu xuẩn một lần không thể ngu xuẩn lần hai, anh muốn bù lại tiếc nuối năm đó, dập sẵn mấy ngọn lửa đang nhen nhóm quanh vợ của anh, cũng không được?

Thấy anh gục đầu ũ rũ, như cún con bị chủ đánh một cái, Từ Minh Bồng thật sự muốn giận mà giận không đành. Cô mất hứng ở chỗ cảm thấy anh không tin tưởng mình, bị coi nhẹ năng lực xử lý, nhưng hiện tại hiểu được người đàn ông này chỉ đùa giỡn chút thôi, liền cảm thấy không có gì không vui nữa.

Cô cười cười, tiến lên nắm lấy tay chồng yêu dấu. “Tuần sau anh có rảnh không?”.

“Hả?”.

“Nhà xuất bản của em muốn đi du lịch tập thể, anh cũng đi cùng nhé, đến lúc đó anh muốn tỏa sáng thì cứ tỏa sáng, nhưng sáng quá mù mắt người ta nhớ đền tiền thuốc là được…”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương