Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng
-
Chương 52: Ôm ấp yêu thương
Ôn Lam nghe thấy câu nói của Dư Phi Minh, khuôn mặt được trang điểm đậm cũng trở nên tái xanh, nổi giận đùng đùng cúp điện thoại, sau đó gọi cho Dư Phi Minh.
Dư Phi Minh làm như vậy, rõ ràng là đang đánh vào mặt cô ta.
Chẳng lẽ, anh còn nhớ mãi không quên con nhỏ hèn hạ Ôn Ninh kia sao? Cô ta có chỗ nào tốt, đáng để anh nhớ mãi không quên chứ?
Dư Phi Minh đang gõ cửa, đột nhiên điện thoại di động vang lên, vừa thấy là Ôn Lam gọi tới, lửa giận lập tức hạ xuống, cả người cũng an tĩnh lại.
"Anh Phi Minh, hiện giờ anh đang ở đâu vậy? Vừa nãy chị gọi điện cho em, nói anh đang ở trước cửa phòng bệnh của chị ấy, là thật sao?"
Ôn Lam đè nén tức giận, cho dù hiện tại cô vô cùng tức giận, nhưng vẫn giữ giọng nói dịu dàng độ lượng như cũ, cô cũng rõ ràng, chỉ có như vậy mới không làm cho người đàn ông cảm thấy phiền chán, thậm chí, có thể làm cho Dư Phi Minh càng cảm thấy áy náy với mình hơn.
Dư Phi Minh không được tự nhiên bước ra ngoài vài bước: "Đừng nghe cô ấy nói bậy, anh chỉ là nhìn thấy cô ấy đang dây dưa với một người đàn ông không rõ thân phận, nên muốn đi hỏi một chút tình huống cụ thể mà thôi." %3D
Ôn Lam đương nhiên hiểu được anh đang nói dối, nhưng cũng không có vạch trần, ngược lại cô lo lắng trả lời: "Anh Phi Minh, em cũng nghe người ta nói hiện giờ chị gái hình như làm ra một số chuyện không dám gặp mặt người khác, ví dụ như... Làm người tình cho người ta gì gì đó, anh cảm thấy lo lắng, cũng rất bình thường."
Dư Phi Minh nghe vậy, lập tức tỉnh ngộ, căm hận nhìn thoáng qua về phía sau.
Chẳng trách người phụ nữ Ôn Ninh đáng chết này lại nằm trong phòng bệnh VIP, chẳng trách nhìn qua thần sắc cô lại tốt hơn nhiều so với khi mới ra tù, hóa ra, là làm người tình bí mật không thể ra ngoài ánh sáng cho người ta.
"Không ngờ rằng cô ta lại không biết xấu hổ như vậy." Dư Phi Minh càng nghĩ càng giận, chẳng qua chỉ là một món hàng bị chơi chán liền vứt đi mà thôi, lại còn lấy đó làm tự hào sao?
"Cuộc sống của chị cũng không dễ dàng, nói không chừng, chỉ là do bất đắc dĩ mà thôi?" Ôn Lam ngoài mặt thì giả bộ tốt bụng, nhưng thực ra trong lòng lại đang hung hăng chà đạp Ôn Ninh một trận, tuy vậy nhưng cô vẫn không thể nào yên tâm: "Anh Phi Minh, tối nay em đi gặp ông nội, nói cho ông cụ một tiếng chuyện chúng ta sắp kết hôn, ông ấy nhất định sẽ vui vẻ."
Dư Phi Minh lơ đãng đồng ý, tuy đang nói chuyện với Ôn Lam, nhưng không hiểu sao suy nghĩ của anh lại bay đến trên người Ôn Ninh.
Dáng vẻ hôm nay cô ấy đứng sóng đôi bên cạnh anh ta, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, cả người đều mang theo vẻ xinh đẹp khiến người ta không dám khinh thường, Dư Phi Minh chưa từng cảm thấy Ôn Ninh xinh đẹp, nhưng trong nháy mắt kia anh ta thực sự đã bị kinh diễm.
Hơn nữa, vừa nghĩ tới cảm giác được đè người con gái quật cường mạnh miệng như vậy ở dưới thân, Dư Phi Minh không nhịn được có chút suy nghĩ vẩn vơ.
Sớm biết như vậy, lúc trước sẽ không từ từ yêu đương gì đó, vừa nghĩ đến Ôn Ninh đã bị người đàn ông khác chiếm giữ, trong lòng Dư Phi Minh không khỏi cảm thấy khó chịu.
Trong phòng bệnh.
Sau khi Dư Phi Minh đi ra bên ngoài, phòng bệnh cũng lập tức trở nên yên tĩnh lại, lúc này Ôn Ninh mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Lục Tấn Uyên xuyên qua ánh sáng yếu ớt của đèn pin nhìn người con gái trước mặt, sắc mặt ảm đạm khó coi.
"Cô rất sợ làm anh ta tức giận?"
Vừa nãy, nếu không phải Ôn Ninh kéo anh vào, Lục Tấn Uyên đương nhiên sẽ dạy cho Dư Phi Minh một bài học.
Cho nên, cô là sợ anh sẽ làm tổn thương người đàn ông kia sao, người được gọi là chồng sắp cưới của cô kia?
Ôn Ninh liếc mắt nhìn Lục Tấn Uyên một cái, trực giác nói cho cô biết người đàn ông này hình như đang tức giận.
"Hiện giờ mất điện anh ta không nhìn rõ người, lỡ như lát nữa có điện, nhận ra anh là ai, sẽ rất phiền phức."
Ôn Ninh nghiêm túc giải thích, tên Dư Phi Minh này, tự cho mình là đúng, kiêu căng ngạo mạn, nói không chừng anh ta sẽ thêm mắm thêm muối truyền mối quan hệ giữa bọn họ ra ngoài .
Ôn Ninh không muốn có thêm phiền phức, huống chi, nhìn Dư Phi Minh và Ôn Lam chó cắn chó không phải cũng rất thú vị sao?
"Cô và anh ta, thật sự là vợ chồng chưa cưới?" Lục Tấn Uyên nghe thấy lời giải thích của Ôn Ninh, không nhịn được hỏi.
"Đã từng, nhưng hiện tại anh ta là chồng chưa cưới của Ôn Lam, chúng tôi đã không liên quan gì đến nhau nữa rồi."
Lục Tấn Uyên cân nhắc trong chốc lát, anh nhớ rõ, ban đầu nhà họ Dư là gióng trống khua chiêng tuyên bố đính hôn, mà đối tượng đính hôn vẫn luôn là Ôn Lam, nếu không phải hôm nay chính tai nghe thấy, anh sẽ không tin Ôn Ninh từng là vợ chưa cưới của anh ta.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Bệnh viện này cũng thuộc sở hữu của tập đoàn Lục thị, thu phí đắt đỏ, là bệnh viện quý tộc số một số hai ở thành phố Giang, với tư cách là một ông chủ, Lục Tấn Uyên cảm thấy loại sự cố cấp thấp này không nên xuất hiện lâu như vậy mà vẫn chưa được sửa chữa xong.
"Có thể là vậy, chắc là có người đi sửa rồi, nếu không tôi đi ra ngoài nhìn một chút... " Ôn Ninh ngược lại đã từ từ quen với bóng tối, nhưng cô sợ Lục Tấn Uyên không kiên nhẫn, cho nên liền định đi ra ngoài tìm người.
Đang định rời đi, đèn pin vẫn luôn được mở lúc này đột nhiên nhấp nhánh hai lần, hình như là hết pin rồi, thoáng cái Ôn Ninh lâm vào trong bóng tối, cô không chú ý tới bàn trà đang được đặt ở trước mặt, không tránh được đụng nhẹ vào đó, thân thể trong nháy mắt liền mất cân bằng.
Ôn Ninh sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng muốn túm lấy cái gì đó, Lục Tấn Uyên nhanh tay nhanh mắt, một tay bắt lấy người con gái đang lung lay sắp đổ kia, kéo vào trong lòng mình.
Động tác của Ôn Ninh ngừng lại một lúc, cho đến khi bên tại đang dán vào ngực người đàn ông truyền đến tiếng tim đập vững vàng mạnh mẽ, cô mới như giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng, vội vàng muốn lùi lại hai bước.
Cô thật sự không phải cố ý, Lục Tấn Uyên sẽ không nghĩ rằng cô đang trêu chọc anh đấy chứ?
"Đừng lộn xộn!"
Lục Tấn Uyên thấy Ôn Ninh không chịu đứng yên, khẽ quát một tiếng, cách chỗ cô đứng không xa chính là bàn trà, góc bàn bằng thủy tinh sắc nhọn, lỡ như ngã xuống va vào chỗ nào đó cũng không phải chuyện đùa.
"Không phải, tôi. " Ôn Ninh hơi bối rối, cô %3D thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim không theo quy luật bên ngực trái khiến cô gần như không thể thở nổi.
Ôn Ninh vừa định bảo Lục Tấn Uyên buông cô ra, ánh đèn trong phòng lại đột nhiên nhấp nháy hai lần, xem ra là nguồn điện đã được khôi phục.
Lúc này Ôn Ninh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, thoáng nhìn qua bàn trà suýt nữa mình vấp phải ở cách đó không xa, trong lòng nhất thời cảm thấy sợ hãi.
Vừa nãy, nếu không phải Lục Tấn Uyên phản ứng nhanh, chỉ sợ cả người cô sẽ bổ nhào qua đó, nếu đụng vào đầu, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
"Cám ơn" Ôn Ninh nói xong, mặt càng đỏ hơn, vừa nãy là một mảnh tối đen, cô mới không thấy rõ tư thế lúc này của hai người, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp và mùi hương của người đàn ông đang bao quanh lấy mình.
Hiện tại có ánh sáng, nhận ra động tác này có bao nhiêu mập mờ, Ôn Ninh lập tức muốn đẩy Lục Tấn Uyên ra, nhưng vừa động, trên da đầu liền truyền đến một cơn đau nhói.
Dư Phi Minh làm như vậy, rõ ràng là đang đánh vào mặt cô ta.
Chẳng lẽ, anh còn nhớ mãi không quên con nhỏ hèn hạ Ôn Ninh kia sao? Cô ta có chỗ nào tốt, đáng để anh nhớ mãi không quên chứ?
Dư Phi Minh đang gõ cửa, đột nhiên điện thoại di động vang lên, vừa thấy là Ôn Lam gọi tới, lửa giận lập tức hạ xuống, cả người cũng an tĩnh lại.
"Anh Phi Minh, hiện giờ anh đang ở đâu vậy? Vừa nãy chị gọi điện cho em, nói anh đang ở trước cửa phòng bệnh của chị ấy, là thật sao?"
Ôn Lam đè nén tức giận, cho dù hiện tại cô vô cùng tức giận, nhưng vẫn giữ giọng nói dịu dàng độ lượng như cũ, cô cũng rõ ràng, chỉ có như vậy mới không làm cho người đàn ông cảm thấy phiền chán, thậm chí, có thể làm cho Dư Phi Minh càng cảm thấy áy náy với mình hơn.
Dư Phi Minh không được tự nhiên bước ra ngoài vài bước: "Đừng nghe cô ấy nói bậy, anh chỉ là nhìn thấy cô ấy đang dây dưa với một người đàn ông không rõ thân phận, nên muốn đi hỏi một chút tình huống cụ thể mà thôi." %3D
Ôn Lam đương nhiên hiểu được anh đang nói dối, nhưng cũng không có vạch trần, ngược lại cô lo lắng trả lời: "Anh Phi Minh, em cũng nghe người ta nói hiện giờ chị gái hình như làm ra một số chuyện không dám gặp mặt người khác, ví dụ như... Làm người tình cho người ta gì gì đó, anh cảm thấy lo lắng, cũng rất bình thường."
Dư Phi Minh nghe vậy, lập tức tỉnh ngộ, căm hận nhìn thoáng qua về phía sau.
Chẳng trách người phụ nữ Ôn Ninh đáng chết này lại nằm trong phòng bệnh VIP, chẳng trách nhìn qua thần sắc cô lại tốt hơn nhiều so với khi mới ra tù, hóa ra, là làm người tình bí mật không thể ra ngoài ánh sáng cho người ta.
"Không ngờ rằng cô ta lại không biết xấu hổ như vậy." Dư Phi Minh càng nghĩ càng giận, chẳng qua chỉ là một món hàng bị chơi chán liền vứt đi mà thôi, lại còn lấy đó làm tự hào sao?
"Cuộc sống của chị cũng không dễ dàng, nói không chừng, chỉ là do bất đắc dĩ mà thôi?" Ôn Lam ngoài mặt thì giả bộ tốt bụng, nhưng thực ra trong lòng lại đang hung hăng chà đạp Ôn Ninh một trận, tuy vậy nhưng cô vẫn không thể nào yên tâm: "Anh Phi Minh, tối nay em đi gặp ông nội, nói cho ông cụ một tiếng chuyện chúng ta sắp kết hôn, ông ấy nhất định sẽ vui vẻ."
Dư Phi Minh lơ đãng đồng ý, tuy đang nói chuyện với Ôn Lam, nhưng không hiểu sao suy nghĩ của anh lại bay đến trên người Ôn Ninh.
Dáng vẻ hôm nay cô ấy đứng sóng đôi bên cạnh anh ta, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, cả người đều mang theo vẻ xinh đẹp khiến người ta không dám khinh thường, Dư Phi Minh chưa từng cảm thấy Ôn Ninh xinh đẹp, nhưng trong nháy mắt kia anh ta thực sự đã bị kinh diễm.
Hơn nữa, vừa nghĩ tới cảm giác được đè người con gái quật cường mạnh miệng như vậy ở dưới thân, Dư Phi Minh không nhịn được có chút suy nghĩ vẩn vơ.
Sớm biết như vậy, lúc trước sẽ không từ từ yêu đương gì đó, vừa nghĩ đến Ôn Ninh đã bị người đàn ông khác chiếm giữ, trong lòng Dư Phi Minh không khỏi cảm thấy khó chịu.
Trong phòng bệnh.
Sau khi Dư Phi Minh đi ra bên ngoài, phòng bệnh cũng lập tức trở nên yên tĩnh lại, lúc này Ôn Ninh mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Lục Tấn Uyên xuyên qua ánh sáng yếu ớt của đèn pin nhìn người con gái trước mặt, sắc mặt ảm đạm khó coi.
"Cô rất sợ làm anh ta tức giận?"
Vừa nãy, nếu không phải Ôn Ninh kéo anh vào, Lục Tấn Uyên đương nhiên sẽ dạy cho Dư Phi Minh một bài học.
Cho nên, cô là sợ anh sẽ làm tổn thương người đàn ông kia sao, người được gọi là chồng sắp cưới của cô kia?
Ôn Ninh liếc mắt nhìn Lục Tấn Uyên một cái, trực giác nói cho cô biết người đàn ông này hình như đang tức giận.
"Hiện giờ mất điện anh ta không nhìn rõ người, lỡ như lát nữa có điện, nhận ra anh là ai, sẽ rất phiền phức."
Ôn Ninh nghiêm túc giải thích, tên Dư Phi Minh này, tự cho mình là đúng, kiêu căng ngạo mạn, nói không chừng anh ta sẽ thêm mắm thêm muối truyền mối quan hệ giữa bọn họ ra ngoài .
Ôn Ninh không muốn có thêm phiền phức, huống chi, nhìn Dư Phi Minh và Ôn Lam chó cắn chó không phải cũng rất thú vị sao?
"Cô và anh ta, thật sự là vợ chồng chưa cưới?" Lục Tấn Uyên nghe thấy lời giải thích của Ôn Ninh, không nhịn được hỏi.
"Đã từng, nhưng hiện tại anh ta là chồng chưa cưới của Ôn Lam, chúng tôi đã không liên quan gì đến nhau nữa rồi."
Lục Tấn Uyên cân nhắc trong chốc lát, anh nhớ rõ, ban đầu nhà họ Dư là gióng trống khua chiêng tuyên bố đính hôn, mà đối tượng đính hôn vẫn luôn là Ôn Lam, nếu không phải hôm nay chính tai nghe thấy, anh sẽ không tin Ôn Ninh từng là vợ chưa cưới của anh ta.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Bệnh viện này cũng thuộc sở hữu của tập đoàn Lục thị, thu phí đắt đỏ, là bệnh viện quý tộc số một số hai ở thành phố Giang, với tư cách là một ông chủ, Lục Tấn Uyên cảm thấy loại sự cố cấp thấp này không nên xuất hiện lâu như vậy mà vẫn chưa được sửa chữa xong.
"Có thể là vậy, chắc là có người đi sửa rồi, nếu không tôi đi ra ngoài nhìn một chút... " Ôn Ninh ngược lại đã từ từ quen với bóng tối, nhưng cô sợ Lục Tấn Uyên không kiên nhẫn, cho nên liền định đi ra ngoài tìm người.
Đang định rời đi, đèn pin vẫn luôn được mở lúc này đột nhiên nhấp nhánh hai lần, hình như là hết pin rồi, thoáng cái Ôn Ninh lâm vào trong bóng tối, cô không chú ý tới bàn trà đang được đặt ở trước mặt, không tránh được đụng nhẹ vào đó, thân thể trong nháy mắt liền mất cân bằng.
Ôn Ninh sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng muốn túm lấy cái gì đó, Lục Tấn Uyên nhanh tay nhanh mắt, một tay bắt lấy người con gái đang lung lay sắp đổ kia, kéo vào trong lòng mình.
Động tác của Ôn Ninh ngừng lại một lúc, cho đến khi bên tại đang dán vào ngực người đàn ông truyền đến tiếng tim đập vững vàng mạnh mẽ, cô mới như giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng, vội vàng muốn lùi lại hai bước.
Cô thật sự không phải cố ý, Lục Tấn Uyên sẽ không nghĩ rằng cô đang trêu chọc anh đấy chứ?
"Đừng lộn xộn!"
Lục Tấn Uyên thấy Ôn Ninh không chịu đứng yên, khẽ quát một tiếng, cách chỗ cô đứng không xa chính là bàn trà, góc bàn bằng thủy tinh sắc nhọn, lỡ như ngã xuống va vào chỗ nào đó cũng không phải chuyện đùa.
"Không phải, tôi. " Ôn Ninh hơi bối rối, cô %3D thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim không theo quy luật bên ngực trái khiến cô gần như không thể thở nổi.
Ôn Ninh vừa định bảo Lục Tấn Uyên buông cô ra, ánh đèn trong phòng lại đột nhiên nhấp nháy hai lần, xem ra là nguồn điện đã được khôi phục.
Lúc này Ôn Ninh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, thoáng nhìn qua bàn trà suýt nữa mình vấp phải ở cách đó không xa, trong lòng nhất thời cảm thấy sợ hãi.
Vừa nãy, nếu không phải Lục Tấn Uyên phản ứng nhanh, chỉ sợ cả người cô sẽ bổ nhào qua đó, nếu đụng vào đầu, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
"Cám ơn" Ôn Ninh nói xong, mặt càng đỏ hơn, vừa nãy là một mảnh tối đen, cô mới không thấy rõ tư thế lúc này của hai người, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp và mùi hương của người đàn ông đang bao quanh lấy mình.
Hiện tại có ánh sáng, nhận ra động tác này có bao nhiêu mập mờ, Ôn Ninh lập tức muốn đẩy Lục Tấn Uyên ra, nhưng vừa động, trên da đầu liền truyền đến một cơn đau nhói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook